Khi ngươi ghét một người, hoặc là rất gai mắt một người, mà người này lại hết lần này tới lần khác đứng ở vị trí cao hơn ngươi xa hơn ngươi, gặt hái được nhiều hoa tươi vỗ tay hơn ngươi, ngươi sẽ rất khó nhìn ra được sở trường của người kia, luôn nghĩ muốn tìm ra chỗ xấu trên người đối phương để nhìn, tốt nhất là có thể kiếm được vết nhơ để thỏa mãn lòng ghen tị của bản thân.
Vương Cao Nghị không phải thánh nhân, hiển nhiên cũng có loại tâm lý này.
Quảng Linh Linh mặc dù chỉ đóng vai một người thôn dân, huơ cái cuốc mà thôi, nhưng đám người đạo diễn thưởng thức nàng, đương nhiên có thể nhìn ra rất nhiều bí ẩn bên trong, đó là căn cơ diễn xuất của Quảng Linh Linh rất vững chắc.
Nhưng Vương Cao Nghị hết lần này tới lần khác muốn đem những thứ này quy công lên người Trần Mỹ Linh, cho rằng Trần Mỹ Linh tận lực trợ giúp Quảng Linh Linh, từ đó để cho Quảng Linh Linh có thể vô cùng thuận lợi vượt qua kiểm tra.
Quảng Linh Linh cười một tiếng, nói với Vương Cao Nghị: "Quay cả một buổi chiều, chắc hẳn Vương tiên sinh đã rất mệt mỏi, tôi liền không quấy rầy nữa, đi trước một bước."
"Ừ, có rảnh rỗi trò chuyện tiếp." Thái độ Vương Cao Nghị rất tốt, ít nhất công phu bề ngoài làm rất tốt.
Chờ hắn đi, nụ cười trên mặt Quảng Linh Linh chớp mắt biến mất, lừ lừ nhìn Trần Mỹ Linh bên cạnh: "Hắn không thích em lắm."
"À." Trần Mỹ Linh hiển nhiên cũng đã nhìn ra, để an ủi tiểu ngốc tử nhà mình, nàng tiến tới trước mặt Quảng Linh Linh nhỏ giọng cười nói: "Đâu phải mỗi người đều là Trần Mỹ Linh, em còn trông chờ mọi người đều thích em?"
Quảng giáo chủ không khôi phục sắc mặt, nhưng ánh mắt trở nên thư thái hơn một chút, người không thích cô rất nhiều, thậm chí người hận đến muốn giết cô cũng rất nhiều, cô dĩ nhiên không cần phải tính toán chi li.
Nhưng mà ánh mắt của Vương Cao Nghị này, cô rất không thích, ít nhất không biết ngụy trang như Từ Hạo.
"Được rồi, người đều đã đi xa. Còn nhìn chằm chằm cái gì?" Trần Mỹ Linh hoảng a, sợ tên này không hài lòng một cái trực tiếp đi đầu độc người ta, loại chuyện này Quảng Linh Linh kiếp trước chắc hẳn làm không ít, hiện tại sau khi chuyển kiếp Quảng Linh Linh có lẽ cũng thường xuyên làm.
"Chị sao vậy, hình như đang sợ em?" Quảng giáo chủ đột nhiên dừng bước, lẳng lặng nhìn Trần Mỹ Linh.
Nụ cười trên mặt Trần Mỹ Linh cũng không thay đổi, giơ tay lên nhéo má Quảng Linh Linh một cái, hỏi ngược lại: "Chị có thể sợ em cái gì? Hửm? Em có phải có tiểu yêu tinh khác sau lưng chị?"
"Không có! Em không có tiểu yêu tinh." Quảng giáo chủ lắc đầu khua tay, bị hù sợ đến sắp co cẳng bỏ chạy.
Trần Mỹ Linh khẽ cười một tiếng, cầm cổ tay nàng: "Đùa em thôi. Đi, về nghỉ."
"Em vừa rồi nghe nói có một nữ diễn viên rời đoàn? Ngày mai vừa vặn có phần diễn của nàng, đến lúc đó làm sao bây giờ?" Quảng giáo chủ rất quan tâm chuyện này, dẫu sao nếu như không thể quay xong đúng kỳ hạn, ngày các nàng về nhà lại phải kéo dài ra sau.
Ở loại địa phương quỷ quái này, lưu lại thêm một ngày đều là giày vò, Quảng Linh Linh không muốn Trần Mỹ Linh ở đây chịu khổ.
Trần Mỹ Linh nhướn mi: "Em nghe ai nói?"
"Thời điểm em thay quần áo, nghe được hai nữ diễn viên cách vách nói." Quảng Linh Linh hào hùng ngay thẳng nói ra điều mà mình "vô tình" nghe được.
Hai người đi tới lều vải phụ cận, Lý Điềm vừa vặn mang bữa ăn tối đến.
Trần Mỹ Linh vỗ vỗ cổ tay Quảng Linh Linh, nhỏ giọng nói: "Chuyện này buổi tối trò chuyện. Ăn cơm trước."
Phu nhân lớn bằng trời, Quảng giáo chủ trong nháy mắt bỏ nghi hoặc ra khỏi đầu, bước nhanh tới chỗ Lý Điềm nhận lấy bữa tối trong tay.
"Hừ, gấp cái gì chứ? Còn có thể để em đói chắc?" Lý Điềm bĩu môi một cái, rất là u oán nhìn Quảng Linh Linh nói.
Quảng Linh Linh không trả lời nàng, bất quá ánh mắt kia quét tới, khiến Lý Điềm tâm thần sợ hãi.
Sau khi Lý Điềm đi, Trần Mỹ Linh cũng sắp thu thập xong đồ đạc bên trong lều cỏ. Dọn ra bàn nhỏ cùng Quảng Linh Linh ở ngoài lều dùng cơm.
"Có cảm giác như cắm trại vậy." Trần Mỹ Linh rất là khao khát nói: "Về sau chúng ta đều ẩn lui, nhất định phải thường xuyên đến nơi này chơi."
"Chị không sợ nơi này sao?" Quảng Linh Linh cảm thấy phần lớn người bên trong đoàn phim đều rất sợ hãi nơi này, thậm chí còn không dám đi lại một mình.
Trần Mỹ Linh đột nhiên bật cười: "Em ở đây chị còn có thể sợ cái gì?"
Đích xác là, ở loại địa phương này, có Quảng Linh Linh không cần sợ hãi.
Nơi này không có công nghệ cao, hết thảy trạng thái nguyên sinh đối với Quảng Linh Linh mà nói tựa như cá gặp nước.
Dùng xong bữa tối, đoàn phim có người mang lều vải tới, hơn nữa bày tỏ muốn giúp Quảng Linh Linh dựng lều, nhưng mà đối mặt nhiệt tình của mọi người trong đoàn phim, sắc mặt Quảng giáo chủ trực tiếp biến đen, cô hoàn toàn không muốn nhận hảo ý của những người này làm sao bây giờ?
Trần Mỹ Linh giả vờ tốt bụng nói: "Đã trễ thế này, mọi người ban ngày quay phim làm việc nặng, buổi tối không làm phiền mọi người nữa. Tiểu Quảng tối hôm nay cùng tôi chen một chút đi."
"... Được, vậy chúng tôi đi trước."
Một số người tới đưa lều vải là giả, muốn thám thính tình huống của Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh mới là thật.
Chờ mọi người đi xa, Quảng Linh Linh ngoan ngoãn bò vào lều vải, lấy ra quần áo đã giặt sạch của Trần Mỹ Linh, đưa cho Trần Mỹ Linh: "Em ở bên ngoài chờ chị."
"Ừ, ngàn vạn lần chớ đi xa a."Trần Mỹ Linh cười nói với Quảng Linh Linh.
Quảng Linh Linh dĩ nhiên gật đầu liên tục, cô nào dám rời khỏi nửa bước.
Chờ Trần Mỹ Linh đi ra, Quảng Linh Linh đứng nghiêm ở ngoài cách lều một mét, quay đầu thấy Trần Mỹ Linh, trong nháy mắt đần độn cười lên.
"Được rồi, hôm nay rất mệt mỏi. Em cũng sớm chuẩn bị nghỉ ngơi đi." Trần Mỹ Linh biết Quảng Linh Linh nội lực mạnh mẽ, một chút động tác nhỏ mệt mỏi không nổi cô, nhưng vẫn không muốn để cho Quảng Linh Linh khổ cực nhiều.
Trần Mỹ Linh còn có chút chuyện muốn cùng Lý Điềm thương lượng, báo một tiếng với Quảng Linh Linh liền dẫn hộ vệ rời khỏi.
Trong lúc chờ Trần Mỹ Linh trở lại, Quảng Linh Linh leo lên một thân cây an tĩnh đợi.
Lý Điềm đưa Trần Mỹ Linh trở lại, đi theo sau lưng Trần Mỹ Linh, nghe được tiếng sáo êm tai truyền tới, tò mò nhìn xung quanh, Trần Mỹ Linh ngẩng đầu nhìn cây kia, vẫy tay cười nói: "Mau xuống."
Quảng Linh Linh tung người một cái xoay mình nhảy xuống khỏi cây, đứng ở trước mặt Trần Mỹ Linh, ống sáo ngắn trong tay đang chuẩn bị thu, lại bị Lý Điềm cản lại: "Em thật đúng là biết thổi sáo a."
"..." Quảng giáo chủ không biết nên nói gì với nàng, hóa ra lâu như vậy rồi Lý Điềm vẫn luôn cho rằng nàng viết trình diễn cây sáo trên tờ đơn sở trường chỉ là ngụy trang sao?
"Tiểu Quảng, em làm sao làm được?" Sự kinh ngạc của Lý Điềm là ý tưởng phần lớn fan hâm mộ đều có, một cô nhi từ nhỏ bị người vứt bỏ, làm thế nào đa tài đa nghệ như Quảng Linh Linh?
Chẳng lẽ không phải là bận rộn bôn ba khắp nơi kiếm tiền sinh hoạt sao?
Cho dù biết vài tài nghệ, cũng không thể nào bằng được Quảng Linh Linh, hầu như toàn năng.
Quảng Linh Linh nhìn cây sáo trong tay, vật này đối với cô mà nói chỉ là đồ chơi hồi bé, trưởng thành rồi thì chỉ dùng ra vẻ phong nhã, quả thực không quan trọng như người khác nghĩ.
Ban nãy thấy đoàn phim có ống sáo ngắn, cô nhất thời nổi hứng tìm người mượn một cái.
Đối phương cũng nể mặt Trần Mỹ Linh, để cho cô tùy ý lấy.
Trần Mỹ Linh thấy Lý Điềm lại đang chú ý chuyện Quảng Linh Linh, sợ Lý Điềm nói ra thêm những vấn đề khác, vội vàng đổi chủ đề trò chuyện với Quảng Linh Linh.
"Đệ tử Cổ Võ mà, đồ vật Tiểu Quảng phải học khi còn bé nhiều lắm. Chưa kể, nàng cũng không phải toàn năng. Đến bây giờ còn không biết uống rượu, chị xem túy quyền của Cổ Võ nàng cũng không biết đánh." Trần Mỹ Linh vừa nói vừa dùng ánh mắt ra hiệu Lý Điềm, để cho nàng nói ít.
Lý Điềm hiểu ý, biết Trần Mỹ Linh không muốn để cho nàng tiếp tục hỏi, mà Quảng giáo chủ bên cạnh lại khẽ cau mày nói: "Em biết túy quyền!"
"..."
Nụ cười mỉm lúng túng mà không mất lễ phép của Trần Mỹ Linh thiếu chút nữa liền không giữ được.
Lý Điềm nín cười nói lời từ biệt với hai người rời khỏi.
Đợi Lý Điềm đi, Trần Mỹ Linh lập tức vặn lỗ tai Quảng Linh Linh: "Lần sau còn dám phá đám thử xem?"
"Áoo ~ không dám không dám, đau..." Quảng giáo chủ ngay giây sau lại thành nhát gan kinh sợ.
Cô vừa rồi chỉ là không muốn để Trần Mỹ Linh coi thường cô, hơn nữa túy quyền và say rượu căn bản không phải cùng một chuyện, thấy Trần Mỹ Linh hiểu lầm sự khác biệt, cô liền cảm giác cần phải đính chính một chút.
Hiện tại nhớ rồi, vội vàng ghi kỹ lại trong tập vở dưới đáy lòng, về sau phu nhân nói chuyện muôn ngàn lần không thể chen miệng phá đám, nếu không lỗ tai đau.
"Được rồi, về nghỉ ngơi đi." Trần Mỹ Linh cũng coi như bỏ qua cô, thật may vừa rồi là Lý Điềm, nếu đổi thành những người khác, e rằng tin vịt lại phải nổi lên khắp nơi.
Nhưng mà bất kể đề phòng kín kẽ thế nào, chuyện bên trong đoàn phim vẫn bị phơi bày ra ngoài.
Thời điểm các nàng ngủ say sưa, thế giới mạng bên ngoài đã sớm nổ tung nồi.
#_Chấn kinh! Nữ thần Trần Mỹ Linh thoát độc thân, đối tượng lại là nàng!_#
#_Một cặp CP không thể tưởng tượng nổi trong giới giải trí, rốt cuộc là chân ái hay là giao dịch không thể nói rõ_#
Dân mạng 1: Má ơi, Quảng của tôi không ở giang hồ, giang hồ như cũ lưu lại truyền thuyết của nàng a.
Dân mạng 2: Không dám chọc không dám chọc, về sau bất kỳ tin tức nào liên quan tới Quảng Linh Linh, không đến một khắc cuối cùng, tôi tuyệt đối không đánh giá nhiều, dẫu sao mặt tôi vừa mới lành.
Dân mạng 3: Ha hả, nói tới Quảng Linh Linh, đến tận một khắc cuối cùng cũng không dám tùy tiện đánh giá.
Dân mạng 4: Kinh bạo như vậy? Trần Mỹ Linh sao? Trần Tuấn Phong cưới vợ xong không cần em gái nữa rồi? Tại sao lâu như vậy còn chưa đi ra làm quan hệ công chúng? Chẳng lẽ hai người này thật có cái gì?
Dân mạng 5: Trần thị không làm quan hệ công chúng, xem ra chuyện này là thật rồi, hai người này nói không chừng lúc nào đó liền công khai a. Đột nhiên thật mong đợi, nữ thần của tôi và Quảng giáo chủ cùng một chỗ, các nàng ai công ai thụ a?
Mỗi lần có người hỏi ra vấn đề này, trên mạng tất nhiên phải vén lên một trận sóng to gió lớn, Quảng Trần đảng bày tỏ giơ cao cờ lớn Quảng giáo chủ tổng công, Trần Quảng đảng bày tỏ nữ thần công khí tràn đầy tuyệt không biến thụ.
Vừa kết thúc giao dịch, Trần Tuấn Phong bị Phùng Thiên Linh kêu qua.
"Như vậy không sao chứ? Có tạo thành ảnh hưởng không tốt cho bọn họ hay không a?" Phùng Thiên Linh rất là lo lắng hỏi.
Trần Tuấn Phong cười khẽ, lấy đi di động của nàng, có rảnh rỗi quan tâm các nàng không bằng quan tâm ta một chút a.
Nói xong liền bế người đi tới phòng tắm, Phùng Thiên Linh đang ngượng ngùng, Trần Tuấn Phong lại lần nữa cười nói: "Cũng không phải chưa từng tắm chung, thẹn thùng cái gì."
...
Bên trong đoàn phim Mạnh Tiểu Manh đang chuẩn bị nghỉ ngơi, mở điện thoại di động lên liền thấy tin tức trình duyệt đề cử, thất kinh suýt nữa từ trên giường rơi xuống.
Cầm di động mang dép vào, vội vàng chạy đến cách vách gõ cửa phòng Hứa Như.
Kết quả lúc mở cửa, Mạnh Tiểu Manh nghi hoặc chớp mắt nhìn: "Chị Bạch Liễu? Sao chị cũng ở đây?"
"Chị, chị đi ngang qua nơi này, tới xem một chút. Trễ lắm rồi, chị phải đi. Các em cứ trò chuyện." Bạch Liễu từ bên cạnh Mạnh Tiểu Manh lướt người rời khỏi.
Mạnh Tiểu Manh nhìn tỷ tỷ nằm ở trên giường chậm rãi mạch lạc sửa sang đồ ngủ, gãi đầu đưa tới điện thoại di động, khẩn cấp hỏi: "Chị, đây có phải là thật?"
"Em cảm thấy là thật thì chính là thật thôi. Muộn quá rồi về nghỉ ngơi đi. Chị cũng mệt rồi, buồn ngủ." Hứa Như lại khác thường không kiên nhẫn với Mạnh Tiểu Manh, điều này làm Mạnh Tiểu Manh cảm thấy có chút thất vọng.
Cầm điện thoại di động ra khỏi phòng Hứa Như, nhưng ngay lúc trở lại phòng mình, lại bị người che miệng vòng vào trong ngực.
"Um..." Mạnh Tiểu Manh sợ hãi dùng dằng, cho đến khi bên tai truyền tới thanh âm quen thuộc.
"Tiểu ngốc nghếch, có nhớ tôi hay không a?"
Cố Tầm Tuyết từ từ buông ra tay đang dán trên môi nàng, đem người vững vàng vòng ôm vào lòng, không chờ Mạnh Tiểu Manh mở miệng, nàng đã hơi có vẻ mệt mỏi lại giả vờ ung dung cười nói: "Tôi vẫn luôn nhớ em a."
"Sao chị lại tới?" Mạnh Tiểu Manh thật bất ngờ, cũng rất kinh hỉ, không giãy giụa phản kháng nữa, lẳng lặng tựa vào trong ngực Cố Tầm Tuyết, mang theo vui vẻ của tiểu nữ sinh nhìn thấy người yêu, cùng sợ hãi lo lắng người yêu sắp rời khỏi, nàng nhỏ giọng hỏi: "Chị thật sự luôn luôn nhớ em sao? Vậy chị lần này trở lại làm gì a? Chị muốn ở lại bao lâu?"
"Em, đoán a."
"A... Em đoán chị sắp lưu lại thật lâu thật lâu."
"Ừ, đoán đúng rồi. Mấy ngày không thấy, tiểu ngốc nghếch đều biến thông minh rồi, khen thưởng em một chút."
"Khen thưởng gì a?"
"Một quả môi thơm của bổn cô nương, nhanh ngoan ngoãn tiếp nhận."
"A, ha ha... Em cự tuyệt. Không muốn không muốn..."
...
Buổi đêm nơi này rất tốt đẹp rất yên lặng, nhưng ở một đất nước khác, Từ Gia nhẫn lệ nhìn nam nhân trước mặt sau khi bị hỏa hoạn thiêu đốt đã mất đi mặt mũi anh tuấn nguyên bản, khẽ hé môi, thanh âm khàn khàn vô cùng.
"Anh, anh làm sao..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro