Chương 123: Bỗng dưng thành vai phụ
Nam nhân đeo mặt nạ bên cạnh, đem thuốc đã chuẩn bị tốt đưa đến khóe miệng Từ Hạo.
Từ Gia nhìn hắn, ngẩn người một chút, có hơi khó tin hỏi: "Anh là, Diệp Hoành Vũ Diệp tiên sinh?"
"Ừ." Thanh âm Diệp Hoành Vũ trở nên rất trầm thấp, Từ Gia thoáng cảm thấy sợ hãi.
Giống như ông già cao tuổi, ở cửa hàng quan tài chọn quan tài cho mình vậy, nghiêm túc lại mang cảm giác nhìn thấu tử vong.
"Tôi nghe cha mẹ nói rồi, là anh cứu anh của tôi. Thật rất cảm ơn anh." Từ Gia khom người cúi chào Diệp Hoành Vũ, cảm kích sâu sắc.
"Bệnh nhân cần đổi thuốc." Diệp Hoành Vũ lạnh lùng nói.
Từ Gia nhìn ca ca, sau một lúc hơi chần chờ liền rời đi.
Mà Từ Hạo thì đột nhiên phản ứng rất lớn, bắt đầu giãy giụa không để ý vết thương trên người, cho đến khi Diệp Hoành Vũ lấy ra ống tiêm chích cho hắn một mũi thuốc an thần.
Từ Gia kinh ngạc nhìn ca ca, đang chuẩn bị hỏi Diệp Hoành Vũ, Diệp Hoành Vũ lại trước một bước giải thích.
"Quá trình thay thuốc rất đau đớn, anh của cô hắn rất kháng cự."
Từ Gia đi tới trước giường bệnh, khom người nhìn vết thương trên mặt ca ca, hít mũi một cái, nàng nhẹ giọng nói: "Anh ở chỗ này ngoan ngoãn phối hợp bác sĩ trị liệu. Em tin tưởng Diệp tiên sinh nhất định sẽ chữa khỏi anh. Anh phải dũng cảm kiên cường, anh nhất định sẽ tốt."
Từ Hạo không thể đáp lại Từ Gia, Từ Gia cũng không lưu lại nữa, nàng hướng Diệp Hoành Vũ chào hỏi một tiếng liền rời đi.
Từ Gia đi không lâu sau, Từ Hạo lại lần nữa tỉnh lại, người đối diện đã lấy xuống mặt nạ, nam nhân mặt đầy khủng bố dữ tợn, hắn sợ hãi run rẩy một phen, theo bản năng muốn thoát đi khỏi nơi này.
Diệp Hoành Vũ từ từ tiến lên, thấy đáy mắt Từ Hạo toát ra sợ hãi, hắn như mê như say đem đầu dán vào ngực Từ Hạo, lẳng lặng lắng nghe.
"Nơi này, bây giờ có thể có vị trí của tôi chưa?"
Diệp Hoành Vũ đưa tay vuốt ve vị trí trái tim hắn, thanh âm hơi run rẩy, Từ Hạo sợ hãi nghĩ muốn rời khỏi nơi này, nhưng lại không thể động đậy chút nào.
Diệp Hoành Vũ hiện tại, Từ Hạo rất quen thuộc.
Ánh mắt của Diệp Hoành Vũ, đã từng vào lúc nửa đêm tỉnh mộng hắn ở trong gương nhìn bản thân, cũng là như vậy.
"Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho anh. Đời này, anh chớ mong rời khỏi tôi." Diệp Hoành Vũ đúng là đang chữa trị cho Từ Hạo, nhưng lại không trị liệu vết sẹo trên người hắn, tướng mạo bực này đổi thành ai cũng đều khó tiếp nhận, nhưng mà hắn không ngại.
Hắn không muốn chữa khỏi ngoại thương của Từ Hạo xong, lại để Từ Hạo lần nữa rời khỏi hắn.
Cũng không muốn để cho Từ Hạo rời khỏi giường bệnh này.
"Cha mẹ anh rất tín nhiệm tôi, đem anh giao cho tôi chữa trị, em gái của anh cũng rất tin tưởng y thuật của tôi. Nhưng mà tôi lại không dám tin tưởng chính tôi." Diệp Hoành Vũ nỉ non, Từ Hạo cuối cùng lựa chọn nhắm hai mắt lại, không nhìn thứ đồ chơi buồn nôn này thêm một chút nào nữa.
Diệp Hoành Vũ biết hắn ghét bỏ chê bai, đáy lòng lại rất vui vẻ, anh không thích tôi không sao, chỉ cần anh vĩnh viễn nhớ tôi, cho dù là hận tôi, tôi cũng muốn lưu lại dấu vết trong cuộc đời anh.
Lúc Từ Gia lại lần nữa trở lại, biểu tình của Diệp Hoành Vũ không tốt lắm: "Thật xin lỗi, anh của cô thương thế quá nặng, trước mắt vẫn không cách nào để cho hắn đứng lên, không cách nào để cho hắn mở miệng nói chuyện."
"Diệp tiên sinh không nên quá tự trách, thời điểm anh ấy xảy ra chuyện, ba mẹ mời không ít bác sĩ tới, đều nói anh ấy hết cứu rồi. Nếu như không phải anh kịp thời chịu đựng đau đớn làm phẫu thuật cho anh ấy, sợ là anh ấy đã thật sự chết rồi. Cho nên Diệp tiên sinh ngàn vạn lần không nên tự trách, cả nhà chúng tôi đều rất cảm kích anh. Chuyện công ty tôi sẽ đi quản lý, để anh ấy ở lại chỗ anh dưỡng thương cho thật tốt." Từ Gia lại đưa mắt nhìn anh trai vẫn còn đang hôn mê, nàng lại lần nữa hướng Diệp Hoành Vũ cúi người cảm ơn.
Không thể không nói, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, Diệp Hoành Vũ đi theo bên cạnh Từ Hạo đã lâu, diễn xuất của hắn cũng xem như đã dày công tôi luyện.
Từ Gia lần nữa lên tiếng muốn rời đi, mà Từ Hạo vào lúc này cũng tỉnh rồi, hướng về phía Từ Gia phát âm không rõ rống lên.
Từ Gia hoảng hồn, cầu xin Diệp Hoành Vũ, Diệp Hoành Vũ đầy thương tiếc nói: "Hắn lại bắt đầu đau đớn, hay là cô rời khỏi trước đã. Có người thân ở bên cạnh, hắn càng tỏ ra yếu ớt hơn."
Từ Gia cảm thấy hắn nói có lý, vì vậy liền nói tạm biệt rồi lại vội vàng rời khỏi.
Sau khi Từ Gia đi, Diệp Hoành Vũ tiến lên, bước đến bên cạnh Từ Hạo, cười rất càn rỡ nói: "Anh yên tâm, trong thời gian ngắn, bọn họ sẽ không lại tới quấy rầy chúng ta nữa. Anh luôn luôn thích hòn đảo bí mật kia, tôi đã cho người mua về. Qua chút thời gian liền truyền ra tin tức anh thương thế quá nặng mà bỏ mạng. Đến lúc đó không ai có thể quấy nhiễu đến chúng ta được nữa. Cuộc đời còn lại, chúng ta cùng sống trên đảo nhỏ. Nhất định sẽ rất hạnh phúc rất hạnh phúc."
Diệp Hoành Vũ rất yêu hắn, yêu vặn vẹo mà điên cuồng.
...
Chỗ đoàn phim Trần Mỹ Linh, đạo diễn Giang Hải Khê lại bắt đầu giáo huấn người.
Bất quá hết thảy những thứ này đều không liên quan Quảng Linh Linh, cô đi theo bên cạnh Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh làm gì cô hỗ trợ, ở bên trong đoàn phim đi một vòng, không ít người lại đang rì rầm.
Cũng có fan CP ẩn bên trong thầm chụp hình, lưu lại khung hình đẹp có hình ảnh hai người cùng chung một chỗ.
"Gần đây sao nhiều người chụp lén chúng ta vậy?" Quảng giáo chủ không hiểu hỏi thăm.
Trần Mỹ Linh cười một tiếng: "Bởi vì kế hoạch sắp thành công. Sau khi bộ phim này kết thúc, chúng ta liền công khai. Đến lúc đó vừa vặn có thời gian xin nghỉ, coi như là đi bù tuần trăng mật."
"Ừ." Quảng giáo chủ có nhiều chỗ nghe hiểu, có nhiều chỗ vẫn không hiểu.
Ví dụ như cái gọi là kế hoạch gì đó, lại ví dụ như Trần Mỹ Linh mỗi lần nói tới tuần trăng mật đều sẽ hai mắt sáng lên.
"Này, Tiểu Quảng a. Tới đây, có chuyện muốn nói với cô."
Giang Hải Khê chính đang giáo huấn người ta, mắng sục sôi ngất trời, đột nhiên thấy được Quảng Linh Linh đi theo bên cạnh Trần Mỹ Linh, hắn lập tức ngoắc gọi qua.
Quảng Linh Linh nhìn Trần Mỹ Linh một cái, Trần Mỹ Linh bày tỏ mình cũng không hiểu rõ tình huống, bất quá theo lễ phép vẫn đưa một ánh mắt cho Quảng Linh Linh, bảo nàng nhanh đi qua.
Nhưng không ngờ Giang Hải Khê lại nói: "Trừng nàng làm gì, sẽ không để lạc người đâu. Tiểu Quảng, nhanh tới."
Trần Mỹ Linh liếc thấy những người khác ném tới ánh mắt tò mò, băng sơn trên mặt nàng cũng sắp giữ không được nữa, nhỏ giọng nói với Quảng Linh Linh: "Nhanh qua một chuyến đi."
Lại để Giang Hải Khê nói tiếp, không chừng sẽ thêm một câu kinh thế hãi tục nào đó.
Quảng Linh Linh ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Giang Hải Khê, Giang Hải Khê trên dưới quan sát nàng một lượt, cười ha ha nói: "Chính là như vậy chính là như vậy. Tới, nhìn đoạn này xem. Diễn một đoạn."
Quảng Linh Linh đầu đầy sương mù nhận lấy kịch bản Giang Hải Khê đưa tới, nhìn thấy phía trên là lời kịch của nữ diễn viên đã rời đoàn, cô rất nhanh hiểu được.
Không nhanh chóng đáp ứng đạo diễn, ngược lại hơi áy náy nói: "Xin lỗi, nhân vật này ta khả năng không nắm chắc được."
Cũng không phải nhân vật không nắm chắc được, mà là cô không biết mình thân là nữ chính đoàn phim hàng xóm, có thể ở chỗ này lấy một vai diễn hay không.
Giang Hải Khê đang chuẩn bị tận tình khuyên bảo, Trần Mỹ Linh liếc mắt sang kịch bản, nhẹ nhàng nói: "Rốt cuộc có được hay không, thử một chút liền biết. Bất quá, tôi tin tưởng cô có thể."
Đây coi như là Trần Mỹ Linh khéo léo nói cho cô, cô có thể bắt lấy nhân vật này.
Quảng Linh Linh hiểu ý gật đầu, nhìn lời kịch của nữ phụ thêm mấy lần.
Xác định bản thân đã ghi nhớ kỹ, sau đó cô liền buông xuống kịch bản bắt đầu chuẩn bị diễn xuất, Trần Mỹ Linh lại đột nhiên cắt đứt nói: "Chị vừa vặn nhàn rỗi, bồi em diễn một đoạn đi."
Trần Mỹ Linh rất tò mò muốn biết diễn cùng với Quảng Linh Linh cảm giác như thế nào, cũng muốn cùng người có diễn xuất cao siêu học tập đọ sức một chút.
Tuy rằng ngày thường ở nhà, đã từng tham khảo qua diễn xuất của Quảng Linh Linh, nhưng tên này luôn là dáng vẻ nghe hiểu được lý giải rõ, thời khắc mấu chốt lại bắt đầu tuột xích.
Nhân vật Quảng Linh Linh nhận được là một tiểu thư nhà giàu bị gạt bán tới, đối với những thứ ở trong núi, nàng không biết nhiều, hiểu lại càng rất ít.
Bị một vị chị em mới nhận thức lừa gạt tới nơi này du lịch, kết quả lại bị bán.
Tuy nói là một tiểu thư nhà giàu không hiểu chuyện, những cũng là người luyện võ từ nhỏ, tìm được cơ hội liền chạy trốn.
Lạc đường trong núi sâu, về sau gặp nữ chính, cũng chính là vai diễn của Trần Mỹ Linh.
Lần đầu tiên nhìn thấy, nữ chính nhếch nhác vô cùng, tiểu thư nhà giàu tưởng là thôn dân, không nói hai lời liền nhào tới bắt đầu đánh.
Nữ chính và nam chính lạc nhau, không tìm được đường không gặp được người, không dễ dàng gì thấy được một người hoàn toàn không ăn khớp với vùng núi sâu thẳm này, đang chuẩn bị tiến lên hỏi, không ngờ lại bị người nhào tới đè xuống đất ẩu đả.
Vì vậy hai người liền bắt đầu "thân thiện" thăm hỏi trong lần gặp mặt đầu tiên.
"Cái này thích hợp Tiểu Manh tới diễn." Quảng Linh Linh nhìn kịch bản, cảm thấy phong cách thật sự là không phù hợp bản thân.
Bất quá Giang Hải Khê lại cảm thấy rất thích hợp, Quảng Linh Linh có thể diễn xuất ra được nha đầu phú gia hổ báo.
Trần Mỹ Linh cũng bảo Quảng Linh Linh nhanh thử xem, Quảng Linh Linh gật đầu đáp ứng liền bắt đầu nhập vai.
Chờ Trần Mỹ Linh chuẩn bị xong, Giang Hải Khê ra lệnh một tiếng, Quảng Linh Linh liền hoàn toàn nhập vai.
Hoang mang rối loạn ở trong rừng chạy tới chạy lui, rất nhanh phát hiện mình lạc đường, cô khắc gì đó trên cây làm ký hiệu.
Bất quá trải qua mấy lần trở về chỗ cũ, cô cuối cùng ý thức được bản thân rất có thể chạy không thoát ngọn núi này.
"Này, xin hỏi..."
"A..."
Thần kinh cẳng thẳng còn chưa kịp buông xuống, đột nhiên nghe có người nói chuyện, nàng thất kinh run lập cập liền nhào tới, bắt đầu cùng nữ nhân kia cấu xé.
Trần Mỹ Linh cũng thành công bị Quảng Linh Linh bổ nhào đến ngay trước mặt mọi người.
May mà Quảng Linh Linh thực lực mạnh diễn xuất tốt, khống chế thân thể để cho Trần Mỹ Linh ngã trên đất không chịu bất kỳ áp lực nào.
Giang Hải Khê hưng phấn vỗ tay một cái: "Tốt tốt tốt, chính là như vậy. Có điều vừa rồi chỗ đó phản ứng hơi quá nhanh, nha đầu phú gia tuy rằng rất sợ hãi, thần kinh luôn căng thẳng, nhưng mà động tác ngươi quá mức nhanh nhẹn, vẫn có chút không phù hợp nàng. Chờ một hồi chúng ta lại lần nữa."
Nơi này huyên náo như lửa, xa xa Vương Cao Nghị lạnh nhạt nhìn.
Bên cạnh người đại diện nhỏ giọng nhắc nhở: "Cậu cũng qua nhìn một chút đi. Tốt xấu gì cũng cùng một đoàn phim, hơn nữa sau lưng người ta lai lịch rất lớn. Chúng ta tội gì so đo những thứ này."
"Được rồi, cũng không phải con khỉ của đoàn xiếc thú. Cần đến mức tất cả mọi người đều vây tới sao? Có rảnh như vậy, chẳng thà để tôi xem kịch bản, suy nghĩ thêm diễn xuất của mình còn hơn."
Vương Cao Nghị không tiếp nhận đề nghị của người đại diện, lấy ra kịch bản kỹ lưỡng nhìn.
Tuy rằng điểm này không hợp phong cách hành sự dĩ vãng của hắn, nhưng mà người nơi này đều khôn khéo, hiểu được đây rốt cuộc có ý tứ gì.
Chẳng qua là ghen tị nhìn không nổi người khác tốt mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro