Chương 21: Ăn miếng trả miếng


Ngày thứ năm trôi qua rất nhanh, may mà ngày này chỉ dùng để chuẩn bị trang phục và trang dung, chưa chân chính bước vào tranh tài.

Đến buổi tối, Mạnh Tiểu Manh tâm tình cực kém ngồi trên giường Quảng Linh Linh, bộ dáng sắp muốn khóc: "Linh Linh, ngày mai tôi khẳng định chắc chắn phải thua. Làm sao bây giờ?"

Quảng Linh Linh còn chưa mở miệng nói chuyện, cửa phòng đột nhiên mở, Bạch Liễu từ bên ngoài đi vào. Thấy Mạnh Tiểu Manh vẻ mặt đưa đám, Bạch Liễu ngoài dự liệu của mọi người bất ngờ hỏi: "Làm sao vậy?"

"Hu hu ~" Mạnh Tiểu Manh nói nhỏ hai tiếng, ủy khuất rưng rưng nhìn Bạch Liễu.

Quảng Linh Linh ngược lại thay Mạnh Tiểu Manh giải thích: "Hôm nay cộng sự của Tiểu Manh là Trương Mạn Mạn, nàng tận lực nhằm vào Tiểu Manh, chọn cho Tiểu Manh thân trang phục một lời khó nói hết. Hơn nữa phối hợp với lối trang điểm không phù hợp Tiểu Manh, nhìn quái dị cực kỳ. Tiểu Manh lo lắng mình sẽ bị đào thải."

"Cái này cũng thật quá đáng!"

Bạch Liễu chưa mở miệng, Giang Ý Hàm đang tẩy trang đã nổi giận đùng đùng quay đầu: "Ném đá ngáng chân trong loại chuyện này, không phải là thất đức sao?"

Nghe vậy Bạch Liễu gật đầu một cái: "Cuộc thi quy định, nhất định phải sử dụng phục sức và trang điểm do cộng sự an bài, nếu muốn sửa đổi cũng phải cùng cộng sự thương lượng quyết định xong mới được sửa đổi. Nếu Trương Mạn Mạn đã định chủ ý muốn Tiểu Manh thua, vậy thì dù thương lượng kiểu gì cũng không được."

"Theo tôi, người xấu xa như vậy, dứt khoát chờ đến lúc kết thúc tranh tài tìm chỗ chụp bao bố nàng, đánh cho một trận!" Giang Ý Hàm đề nghị.

Mạnh Tiểu Manh hít mũi một cái nhìn về phía nàng: "Cô có hơi bể hình tượng đấy."

"Lượn đi!" Giang Ý Hàm nổi giận: "Tỷ tỷ tốt bụng giúp ngươi, nhỏ vô lương tâm này."

Mạnh Tiểu Manh cười, thật tốt, thì ra chị gái nàng hâm mộ trên trang B không thật sự là người xấu a. Chỉ là hành sự có chút độc đoán kiêu căng quá mức thôi, bất quá thái độ làm người quả thực phóng khoáng trượng nghĩa.

Nghe các nàng cãi vã, Bạch Liễu bên cạnh không nhịn được nhếch mép. Ánh mắt nhìn về phía Mạnh Tiểu Manh thêm mấy phần nhu hòa: Con nít quả nhiên vẫn là con nít, thế giới trong mắt nàng đều là đen trắng. Trước nay chỉ phân biệt người tốt và người xấu.

Bạch Liễu cười khẽ: Đáng tiếc em xảo trá như hồ ly, muội muội lại giống như tiểu bạch thỏ.

Quảng Linh Linh an tĩnh ngồi ở mép giường, kỹ lưỡng liếc nhìn nội dung cụ thể của lần tranh tài này, một lát sau nói với mọi người: "Cuộc tranh tài này cũng là cuộc tranh tài cuối cùng của mùa tuyển chọn đầu tiên. Một trận quyết định thắng bại cuối cùng, xem ra Trương Mạn Mạn trước kia không đối phó chúng ta, là vì chờ cơ hội lần này."

"Ngươi nói là, nàng muốn kéo xuống Tiểu Manh, làm Tiểu Manh ngay cả cơ hội lội ngược dòng cũng không có?" Giang Ý Hàm buồn nôn một trận, tuy rằng lúc trước rất thống hận Quảng Linh Linh ở cuộc so tài đầu tiên đoạt danh tiếng của nàng, nhưng cũng tuyệt đối chưa từng nghĩ đến việc ở trong những trận thi đấu khác lợi dụng thủ đoạn không đàng hoàng giành lại thắng lợi, không có thực lực thì chỉ có thể chịu thua, tội gì hại người hại mình? Hơn nữa cùng cộng sự thắng lợi với nhau không phải tốt hơn sao?

Giang Ý Hàm không nghĩ ra, nhìn Bạch Liễu và Quảng Linh Linh, phát hiện hai người đều đang cau mày suy tính, nàng lắc đầu một cái tiếp tục tẩy trang, dù sao nàng cũng không nghĩ ra ý kiến gì hay, vẫn là chờ tin từ hai vị này đi.

"Ý tưởng của Trương Mạn Mạn rất tốt. Bất quá nàng tìm nhầm thời cơ, loại thời điểm này tuy có thể kéo xuống Tiểu Manh, nhưng trong những trận thi đấu trước Tiểu Manh cũng thu hoạch được không ít người thưởng thức, trong số đó không thiếu người có thể nhìn thấu bản chất chuyện này, Trương Mạn Mạn làm như vậy vẫn hơi thiếu sót." Giáo Chủ Ma Giáo rất thưởng thức động cơ cùng ý tưởng của Trương Mạn Mạn, nhưng cách làm của Trương Mạn Mạn nàng không đồng ý, bởi vì thật sự quá ngu xuẩn, giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, thật sự là ngu xuẩn. Nếu là cô, nhất định phải ở trong tình huống bảo đảm bản thân có thể nhất định đạt được hạng nhất, rồi mới không chút do dự đem những kẻ mình ghét một lưới tóm gọn hết thảy, rồi mượn đao giết người để cho bọn họ tự giết lẫn nhau, mà không phải để cho người ngoài nhìn một cái liền có thể biết chủ mưu là mình.

Quảng Linh Linh nghĩ như vậy, Giang Ý Hàm đang tẩy trang bên cạnh không khỏi rùng mình một cái, quay đầu nhìn Mạnh Tiểu Manh nói: "Tiểu Manh, đem nhiệt độ máy điều hòa chỉnh cao lên một chút."

"Hả, cô không nóng à?" Mạnh Tiểu Manh hít mũi một cái tìm điều khiển điều hòa, khi nàng đi ngang qua Bạch Liễu, đột nhiên bị Bạch Liễu nắm chặt cổ tay.

"Hm?" Mạnh Tiểu Manh tò mò nghi hoặc nhìn nàng, Bạch Liễu lập tức thu tay về: "Tôi nghĩ được biện pháp rồi."

'Soạt' một tiếng, ba người đồng loạt nhìn về phía nàng: "Biện pháp gì?"

"Ngược đường mà đi." Bạch Liễu nói.

Khi Giang Ý Hàm và Mạnh Tiểu Manh nghi hoặc nhìn nhau, Quảng Linh Linh dáng vẻ hiểu rõ, nhỏ giọng cười nói: "Không, không thể trực tiếp phản kích. Chúng ta nên tương kế tựu kế."

"Đúng, tương kế tựu kế. Ở một ván cuối cùng để cho nàng hại người hại mình." Bạch Liễu lần đầu tiên lộ ra nụ cười chân thành với đám người Quảng Linh Linh, đã bao lâu không tiếp xúc bằng hữu một cách đơn giản như thế? Có lẽ từ sau khi người nọ rời đi, liền không còn ung dung thoải mái được nữa.

Thời điểm hai người khác mặt dại ra, Quảng Linh Linh chú ý tới đáy mắt Bạch Liễu thoáng qua một tia cô tịch thê lương, cô hơi nhíu mày: Bạch Liễu, có một đoạn quá khứ đầy đặc sắc.

"Tuy rằng không rõ hai người đang bí hiểm cái gì, nhưng nể tình chúng ta là bạn cùng phòng, nếu như cần giúp cứ cùng ta nói một tiếng." Giang Ý Hàm kết thúc tẩy trang, thu thập quần áo chuẩn bị đi tắm, vừa bước đến phòng tắm vừa nói.

Kỳ thực nàng cũng có tư tâm, nếu đã không muốn đối nghịch Quảng Linh Linh, vậy không bằng kết bạn luôn, dẫu sao cũng đã quyết định đi vào giới giải trí, thêm một người bạn thêm một con đường.

Mạnh Tiểu Manh dọn cái ghế ngồi đến bên cạnh Bạch Liễu và Quảng Linh Linh: "Ngày mai tôi nên làm gì?"

"Ngày mai cô cái gì cũng không cần làm, cũng không cần biểu lộ bất mãn không vui, Trương Mạn Mạn an bài cô làm sao thì làm thế đó." Bạch Liễu hiếm được một lần nói nhiều lời như vậy.

Mạnh Tiểu Manh kinh ngạc nhìn về phía Quảng Linh Linh, thấy Quảng Linh Linh khẽ gật đầu, Mạnh Tiểu Manh đè nghi hoặc xuống đáy lòng: "Được rồi, tôi nghe các người là được."

Nghe vậy, Quảng Linh Linh cười khẽ ra tiếng: "Cô không sợ chúng tôi cũng đang lừa gạt cô sao?"

"Ơ?" Mạnh Tiểu Manh ngây ngốc: "Các người... các người sao lại sẽ lừa gạt tôi a."

"Tại sao chúng tôi lại không?" Quảng Linh Linh cười nhạt.

Mạnh Tiểu Manh nóng nảy: "Nhưng mà, chúng ta không thù không oán a. Hơn nữa chúng ta không phải là bạn cùng phòng sao? Chúng ta còn là bằng hữu a."

"Trương Mạn Mạn và cô có oán có thù sao? Trương Mạn Mạn và cô còn là cộng sự, Trương Mạn Mạn và cô còn là cùng nhóm thí sinh dự thi." Quảng Linh Linh không chút lưu tình đả kích nàng.

Nghe Quảng Linh Linh nói xong, Mạnh Tiểu Manh ủy khuất một trận, chóp mũi trong nháy mắt chua xót lên: "Nhưng mà tại sao muốn lừa gạt tôi?"

"Lừa gạt, chỉ khi nào làm người bị lừa tin tưởng thì mới gọi là lừa gạt. Nếu không cũng chỉ là tên hề nhảy nhót khoe khoang mà thôi. Mà cô vừa vặn chính là đồ ngốc tin tưởng vào sự lừa gạt của kẻ lường gạt." Quảng đại Giáo Chủ cảm thấy cô không thể vĩnh viễn che chở Mạnh Tiểu Manh, hơn nữa con người nếu như không thể tự mình mạnh mẽ lên, bất kỳ ai che chở cũng đều vô dụng, nên bị thương như cũ vẫn sẽ bị thương. Đây là bài học kinh nghiệm xương máu của nàng kiếp trước.

Mạnh Tiểu Manh đỏ ướt hốc mắt: "Tôi..."

"Bị người ức hiếp, thì nên như thế nào?" Quảng Linh Linh đáy mắt ngậm cười nhìn nàng.

Mạnh Tiểu Manh hồi lâu nghẹn ra mấy chữ, còn là dùng ngữ khí không xác định hỏi: "Trả thù lại?"

"Đúng. Về sau tìm cơ hội, tự mình đưa nàng vào địa ngục, đi đến vực sâu ác ma vạn kiếp bất phục, để cho cô ta biết cô không phải dễ trêu. Giống như giết gà dọa khỉ, thông qua cô ta nói cho tất cả mọi người, Mạnh Tiểu Manh cô không phải là trái hồng mềm!" Quảng Linh Linh nói xong liền không để ý tới nàng nữa, trực tiếp lên giường nghỉ ngơi.

Bạch Liễu nhìn Quảng Linh Linh một cái, ngay sau đó ánh sáng trong mắt khẽ biến: Người không đơn giản.

Bất quá Bạch Liễu thấy Mạnh Tiểu Manh ngồi ở một bên dáng vẻ rất buồn, nàng cũng không có ý định tới an ủi, mà là giống như Quảng Linh Linh bò lên giường an tĩnh ngủ.

Giờ phút này Mạnh Tiểu Manh đang một mình suy tư vấn đề mà trước nay chưa bao giờ nghĩ đến.

Từ sau khi nàng sinh ra, bắt đầu có trí nhớ, ba và mẹ vẫn luôn nói với nàng, tuy rằng gia gia rất lợi hại, nhưng mà đó không phải vốn liếng để nàng có thể kiêu căng.

Cho nên từ nhỏ nàng đã rất ngoan, sẽ không gây rắc rối, sẽ không ỷ thế hiếp người. Nhưng mà thời gian lâu dài, mọi người đều sẽ cảm thấy nàng rất dễ bắt nạt.

Mà sau khi nàng bị bắt nạt cũng sẽ không nói với người nhà, bởi vì sẽ mất mặt. Cháu gái nhỏ của lão nghệ sĩ Mạnh Tiên Đức ở bên ngoài bị người đánh cho khóc nhè, loại chuyện này nói ra chỉ thêm mất mặt. Nàng cũng không dám trả thù lại, sẽ bị người cố ý nói 'Cháu gái nhỏ của Mạnh Tiên Đức ỷ thế hiếp người, Mạnh lão gia phong không nghiêm, con cháu đức hạnh không đứng đắn'.

Mạnh Tiểu Manh ở trong túc xá bốn người, một thân một mình cô độc ngồi trên ghế, ánh đèn trên đỉnh đầu hơi có vẻ chói mắt, trong lúc nhất thời làm nàng có chút hoảng hốt.

Nàng là cháu gái của Mạnh Tiên Đức a.

Mạnh Tiên Đức là ai? Năm mươi năm trước, Mạnh lão là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng quốc tế. Nếu nói đầu năm nay được một cái danh ảnh đế sẽ là tài ba lắm thế nào đó, thì Mạnh lão dẫn dắt hai mươi người đồ đệ, trong đó có mười sáu người bắt được cái chức ảnh đế. Mạnh lão còn là hiệu trưởng học viện điện ảnh đệ nhất nước Hoa, đệ tử môn hạ của hắn trải rộng khắp giới giải trí, ba đứa con trai là diễn viên phái thực lực, còn có một cô con gái nhỏ dựa vào giọng ca thiên sứ, ở trong giới âm nhạc sống thành truyền kỳ.

Mạnh Tiểu Manh là cháu gái nhỏ của Mạnh lão, năm đó ông cha ảnh đế cùng bà mẹ ảnh hậu của nàng ẩn hôn, về sau sinh ra nàng hiển nhiên cũng không lựa chọn công khai. Cho nên Mạnh Tiểu Manh ở trong mắt người ngoài, chính là một nha đầu nhà quê nghèo tướng mạo không tệ ăn mặc bình thường.

Nhưng mà Mạnh Tiểu Manh biết, vẫn luôn biết, nàng là cháu gái Mạnh Tiên Đức. Nàng không thể để gia gia mất mặt, không thể cho Mạnh gia mất mặt, nàng cũng phải cùng chung tầm mắt với người Mạnh gia, đứng ở đỉnh kim tự tháp của giới giải trí.

Nhưng mà, nàng vừa bước vào giới giải trí, liền bị người cản lại. Còn là lấy hành động hết sức đáng khinh, ngăn trở nàng.

đáy mắt Mạnh Tiểu Manh thoáng qua một mạt tâm tình u ám khó bày tỏ, quay đầu nhìn về phía ba người bạn cùng phòng đã ngủ say.

"Chẳng lẽ luôn không thể có bằng hữu thật lòng sao?"

"Dĩ nhiên có thể có, nhưng điều kiện tiên quyết là phải xem phần hữu nghị kia có thuần túy hay không." Quảng Linh Linh đột nhiên trả lời nàng, Mạnh Tiểu Manh kinh hỉ chạy đến bên cạnh Quảng Linh Linh: "Linh Linh? Cô còn thức?"

"Ừ." Quảng Linh Linh kỳ thực đang nghĩ đến lời Trần Mỹ Linh nói hôm nay, cho nên chỉ nhắm mắt lại giả vờ ngủ, nghe được Mạnh Tiểu Manh than thở, cô liền lên tiếng trả lời.

Mạnh Tiểu Manh lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Linh Linh, vậy chúng ta là bằng hữu sao?"

"Phải, bằng hữu bình thường!" Quảng Linh Linh rất nghiêm cẩn trả lời.

Nghe vậy Mạnh Tiểu Manh cười rất vui vẻ, rốt cuộc tìm được một người bạn tốt, thật vui vẻ. Tâm tình khoái trá để cho nàng quên đi chuyện ban ngày ở chỗ Trương Mạn Mạn chịu ủy khuất. Thậm chí bỏ sót bốn chữ 'bằng hữu bình thường' của Quảng Linh Linh.

----------------------

Xuẩn Tiểu Manh đột nhiên nhận ra: Này, Linh Linh? Tại sao lại là bằng hữu bình thường a? Tôi còn tưởng rằng quan hệ của chúng ta đã đủ tốt rồi, hẳn phải là bằng hữu vô cùng thân thiết a.

Quảng giáo chủ EQ thấp: Hả? Cô cũng muốn làm bằng hữu vô cùng thân thiết sao? Vậy Trần Mỹ Linh làm sao bây giờ?

Người nào đó đang ở tiểu kịch trường: Ha hả, các người kết nghĩa luôn cũng được! Thật không cần phải để ý đến tôi, bằng hữu cái gì đó tôi một chút cũng không quan tâm!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro