Chương 30: Bỏ qua điện thoại của Ảnh hậu


Tiếng cửa mở vang lên, Trương Nghiêu Xương mang Quảng Linh Linh vào nhà.

Sau khi vào cửa liền thấy một vị phụ nhân sang trọng ngồi trên ghế sa lon xem ti vi, phụ nhân nghe được thanh âm ngẩng đầu nhìn Trương Nghiêu Xương mới vừa vào cửa, còn có nữ nhân nhìn rất quen thuộc nhưng trong chốc lát không nhớ nổi là ai đứng cạnh Trương Nghiêu Xương.

"Con trai, đã về rồi?" Phụ nhân ngồi ở đó hỏi: "Vị này là?"

"Liên quan bà cái rắm gì, hỏi cái gì mà hỏi, xem phim của bà đi." Trương Nghiêu Xương càn quấy mắng phụ nhân: "Ngày ngày đều như thiểu năng, hỏi cái này hỏi cái kia, có phiền hay không."

"Dạ dạ dạ, mẹ không nói không nói." Phụ nhân cười ha ha, rất rõ ràng, để người ngoài nhìn tình cảnh như vậy nàng cảm thấy vô cùng lúng túng.

Quảng Linh Linh đột nhiên từ trong trí nhớ nguyên thân biết được nữ nhân này là ai, nữ minh tinh mười tám năm trước vô cùng nổi tiếng một thời, sau đó có con kết hôn gả vào nhà giàu có, dẫn đến vô số người hâm mộ ghen tị, nhưng bây giờ xem ra sống không hề thoải mái.

"Ba tôi đâu?" Trương Nghiêu Xương hỏi.

Phụ nhân lập tức nói: "Ở thư phòng bàn chuyện với Lưu tiên sinh."

Biết cha mình không chỉ đã trở lại, còn có Lưu tiên sinh cũng ở đây, Trương Nghiêu Xương tức thì tiêu tán sợ hãi còn sót lại trong lòng, hướng Quảng Linh Linh nói: "Nghe được không? Ba tôi ở thư phòng, mau đi thôi."

Quảng Linh Linh nghe Trương Nghiêu Xương đột nhiên thay đổi ngữ khí, lập tức cảnh giác, yên lặng theo hắn đến thư phòng tìm Trương Minh Trung.

Đến cửa thư phòng, Trương Nghiêu Xương trực tiếp đẩy cửa ra, hai người nam nhân bên trong thư phòng mặt đầy kinh ngạc nhìn Trương Nghiêu Xương cùng Quảng Linh Linh.

Trương Minh Trung đứng dậy, mặt mang biểu tình nghi hoặc đi tới trước mặt Quảng Linh Linh, dò xét hỏi: "Cô là Quảng Linh Linh?"

"Ừ, là tôi." Quảng Linh Linh vẫn là gương mặt than mà ngàn vạn khán gián quen thuộc: "Tôi tới, có chút việc muốn hỏi ông."

"Cô có thể có chuyện gì muốn hỏi ta?" Trương Minh Trung: "Ta còn có khách, cô trước chờ đi."

Quảng Linh Linh một phen níu lại Trương Nghiêu Xương bên cạnh, trực tiếp đẩy người vào thư phòng, sau đó nàng cũng vào theo, dưới biểu tình kinh ngạc của ba người, Quảng Linh Linh đem cửa thư phòng khóa trái lại.

"Cô đây là muốn làm gì?" Ba người đều không sợ, dẫu sao ba đại nam nhân chẳng lẽ lại sợ hãi một tiểu nữ sinh?

Quảng Linh Linh ngồi xuống trên ghế sau bàn đọc sách, trong nháy mắt khí thế vốn có độc nhất vô nhị của Giáo Chủ Ma Giáo tản ra trọn vẹn, bên trong căn phòng kia ba người bị áp lực đè nén trong lồng ngực, thở hổn hển, mồ hôi lạnh vãi ra như tắm.

"Ông muốn đối phó tập đoàn Trần thị?" Quảng Linh Linh vừa mở miệng, Trương Minh Trung nghe mà lòng hoảng hốt, bất quá rất nhanh hắn liền trấn định lại: "Cô nói bậy nói bạ gì đó? Có tin ta tố cáo cô phỉ báng hay không!"

"Có tin tôi bắt ông đi quay phim heo hay không?" Quảng Giáo Chủ lúc trước dùng chiêu này đối phó Trương Nghiêu Xương, khi đó Trương Nghiêu Xương rất rõ ràng nghe nói như vậy liền thỏa hiệp, cho nên Quảng Giáo Chủ ghi nhớ câu này để đối phó người, giờ phút này không chút lưu tình ném hướng Trương Minh Trung.

"Cô! Cô..." Trương Minh Trung giận đến toàn thân run rẩy: "Nha đầu không biết sống chết."

Ngồi ở trên ghế sa lon vẫn không có động tĩnh, Lưu tiên sinh giờ phút này đứng lên.

Quảng Linh Linh chú ý tới tướng đứng của người này, xem bộ dáng là người luyện võ, chỉ đáng tiếc người này không có nội lực, công phu luyện giỏi mấy trong mắt Quảng Giáo Chủ vẫn chỉ là khoa tay múa chân.

"Trương tổng chớ tức giận, cáu hỏng thân thể không đáng giá." Lưu tiên sinh cười híp mắt đi tới trước mặt Quảng Linh Linh: "Không biết cô hôm nay tìm đến nơi này là muốn làm gì?"

"Tôi muốn biết, có phải các người muốn gây bất lợi cho tập đoàn Trần thị không. Nếu như vậy thì cứ giết các người chấm dứt hậu hoạn." Quảng Giáo Chủ chủ nghiêm trang nói thật.

Nhưng mà cô nói những lời này, nghe vào trong tai ba người kia so với chuyện cười càng buồn cười hơn, một tiểu nha đầu ốm yếu như vậy, còn muốn giết bọn họ? Tiểu nha đầu này là nửa đêm mộng du chạy tới đi.

Lưu tiên sinh đẩy mắt kiếng trên sống mũi một cái, nín cười hỏi Quảng Linh Linh: "Nếu như chúng tôi không gây bất lợi cho tập đoàn Trần thị?"

"Vậy liền phế hết mấy người các người." Quảng Giáo Chủ như cũ nghiêm trang, nhưng mà đoạn thoại này lại làm Lưu tiên sinh rất không hiểu: "Tại sao?"

"Nào có nhiều tại sao như vậy? Chỉ bằng hắn vừa rồi mắng tôi, chỉ bằng tôi nhìn các người không vừa mắt." Quảng Giáo Chủ cảm thấy bản thân nghe được chuyện cười, Quảng Linh Linh cô giết người hại người trước nay không cần cân nhắc những thứ này.

Lưu tiên sinh cũng bị cô chọc phát cáu, hắn giật giật cổ tay xoay người đi hai bước trong thư phòng, đột nhiên quay đầu một cái nghĩ muốn bắt được cánh tay Quảng Linh Linh hung hăng dạy dỗ một chút nha đầu không biết trời cao đất rộng này.

Nhưng mà chờ hắn đưa tay tới, Quảng Linh Linh đột nhiên một tay nắm chặt cổ tay Lưu tiên sinh, dùng điểm nội lực chặt chẽ siết lấy, trong thư phòng lớn như vậy mỗi người lại đều nghe được chỗ cổ tay Lưu tiên sinh phát ra âm vang răng rắc.

"Các người, cảm thấy tôi đang nói đùa?" Quảng Linh Linh nhẹ nhàng nhìn một cái, ngay sau đó buông lỏng tay, Lưu tiên sinh đau đến té xuống đất, tay trái bắt tay phải nước mắt chảy ròng.

Quảng Linh Linh tầm mắt quét qua Trương Minh Trung: "Bây giờ có thể trả lời ta chưa?"

"Cô, ta ta ta... ta không biết cô đang nói gì." Bị dọa đến cà lăm, Trương Minh Trung vừa nói vừa dịch đến cạnh cửa.

Quảng Linh Linh hiếm có cười một tiếng, bắt lại Trương Nghiêu Xương, thuận tay ở trong ngăn kéo lấy ra một cây dao nhỏ để ở trên cổ Trương Nghiêu Xương: "Ông có thể thử ra ngoài một chút, tìm người nhặt xác cho con trai ông. Cũng có thể lựa chọn lưu lại bồi tôi tán gẫu một chút."

"Cô cô cô, cô thả con trai ta ra." Trương Minh Trung có thể nói là quý báu nhất đứa con trai độc nhất này, về phần con gái riêng Trương Mạn Mạn, năm năm trước đã biết nha đầu kia có bệnh, cố ý dẫn dụ nàng tiếp cận một nữ minh tinh, kết quả nữ minh tinh kia đột nhiên tuyên bố kết hôn đồng tính rời khỏi giới giải trí, trời xui đất khiến để Trương Mạn Mạn coi trọng Hứa Như, vì vậy hắn lập tức trù tính kế sách mới, nguyên bản định dùng nữ minh tinh đang nổi tiếng kia đi đối phó công ty giải trí Trần thị đầu tư, không nghĩ tới cờ kém một bước, bất quá nếu có thể lợi dụng tiểu hoa đán đang ăn khách Hứa Như vừa ký hợp đồng ở công ty giải trí Trần thị, vậy thì so với tìm minh tinh khác bên ngoài sạch sẽ gọn gàng hơn nhiều.

Càng huống chi Trương Mạn Mạn vốn là người bị bệnh thần kinh, phạm tội cùng lắm thì đưa đi nằm viện mà thôi, không nghĩ tới hắn chú tâm trù tính lâu như vậy, cuối cùng vẫn không thể đánh sụp công ty giải trí Trần thị, cũng không thể đem đồ phế vật Trần Tuấn Phong kia từ vị trí tổng tài kéo xuống.

Trương Minh Trung đã nhìn thấy Trương Mạn Mạn phát bệnh năm đó, cũng biết một kẻ thần kinh mất lý trí đáng sợ dường nào, mà bây giờ Quảng Linh Linh tuy rằng lý trí vẫn còn, hơn nữa cho hắn một loại cảm giác tỉnh táo dị thường, nhưng mà Trương Minh Trung cũng đã từ đáy lòng sinh ra sợ hãi.

"Tôi muốn biết, năm năm trước ông đối Trần thị làm cái gì. Còn có, gần đây ông lại đang mưu tính chủ ý xấu gì." Quảng Linh Linh điểm huyệt ngủ ném Trương Nghiêu Xương xuống đất, ngay sau đó tiếp tục ngồi xuống lẳng lặng chờ Trương Minh Trung trả lời.

Trương Minh Trung mồ hôi lạnh tràn ra liên tục, tâm tư trong lòng đã sớm trăm xoay ngàn chuyển, Quảng Linh Linh đến tìm hắn khẳng định như vậy, có phải đã biết điều gì, hoặc giả là Trần Tuấn Phong tiểu tử kia đã biết chuyện hắn làm những năm qua?

Không đúng, nếu Trần Tuấn Phong tiểu tử kia biết, năm đó hắn hại chết ba mẹ hắn, còn có thể nhịn đến bây giờ?

Trương Minh Trung thử dò xét một câu: "Năm năm trước ta vừa trở về nước, ta có thể đối Trần thị làm cái gì? Hiện tại ta càng không thể nào gây bất lợi Trần thị."

"Ồ." Quảng Linh Linh đột nhiên đi tới bên cạnh Trương Minh Trung, đưa tay vỗ vỗ gương mặt lịch sự nho nhã kia của hắn: "Dáng dấp ông giống như một người xấu, ông không làm chuyện xấu không phụ lòng gương mặt này sao?"

Quảng Linh Linh đáy lòng cười thầm, mắt của một người trước nay đều không biết nói láo, nhìn ánh mắt tránh né của Trương Minh Trung lúc nãy liền biết, lão già này che giấu rất nhiều thứ.
"Cô!"

"Đừng nóng, nếu ông đã là người tốt, vậy tôi càng không thể bỏ qua ông. Ai bảo tôi là người xấu tội ác tày trời?!" Quảng Linh Linh vẫn còn đang chơi dao nhỏ trong tay, khoa tay múa chân trên đầu Trương Minh Trung một phen: "Trương tiên sinh, nể mặt ngài là người tốt, tôi miễn phí giúp ngài đổi một kiểu tóc nhé."

Quảng Linh Linh ấn Trương Minh Trung ngồi xuống trên ghế sa lon, thuận tay điểm huyệt định thân cho hắn ngồi yên, tiếp đó nghiêm trang như một vị thợ hớt tóc, hết sức chuyên nghiệp bắt đầu làm việc: "Đừng sợ, con người tôi đây không có sở thích gì. Duy nhất một điểm, chính là lòng hiếu kỳ rất lớn. Nghe nói não người giống như nhân quả óc chó, tai nghe là giả, mắt thấy là thật. Để cho tôi tới nhìn một chút được không? Yên tâm, quá trình này có hơi đau, nhưng mà không sao... Ông không kêu được, cho nên không cần lo lắng bị hàng xóm tố cáo đêm khuya ồn ào quấy nhiễu dân chúng."

Quảng Linh Linh giúp hắn cạo tóc, Trương Minh Trung nhìn tóc từ trên đỉnh đầu rơi xuống, toàn thân đều bị mồ hôi thấm ướt, nhưng bây giờ không thể động đậy tí nào, thậm chí ngay cả cầu cứu một chút xíu cũng không phát ra tiếng được.

Tiếp đó hắn lại cảm giác được đỉnh đầu đau đớn một trận, tóc rơi càng ngày càng nhiều, cảm giác đau trên đầu càng ngày càng đậm, lòng sợ hãi đối với tử vong cũng càng ngày càng sâu.

Quảng Linh Linh dĩ nhiên không có đem não người này mở ra rồi, chẳng qua là thời điểm đi mua xâu thịt nướng hướng lão bản mua một túi bột tiêu cay nhỏ, giờ phút này đang ở trên đầu Trương Minh Trung xoẹt mấy cái lỗ nhỏ, trầy chút da nhưng vấn đề cũng không lớn, chờ đến lúc nàng đem bột tiêu cay rải lên, cảm giác đau đớn kia mới đúng là bứt rứt khó nhịn, những thứ này là nàng học được từ lao ngục Đại Minh, dùng để tra hỏi một ít phạm nhân triều đình coi trọng là thuận tiện bớt chuyện nhất.

"Quả nhiên, tôi không phải thợ hớt tóc chuyên nghiệp. Có hơi mệt rồi, chúng ta trước ngừng một hồi. Ông cùng tôi tán gẫu một chút được không? Trò chuyện đề tài tôi cảm thấy hứng thú ban nãy đi, ông đã làm chuyện bất lợi gì với Trần thị." Quảng Linh Linh ngồi đối diện hắn, mặc dù nói như vậy, lại hoàn toàn không tiến lên giúp người giải huyệt, mà là từng câu từng chữ hết sức chậm chạp nặng nề nói: "Bí mật ấy mà, chính là nên nói ra. Dẫu sao, người có thể luôn luôn canh giữ bí mật, chúng tôi gọi bọn họ là người chết."

Ngay sau đó giơ tay lên ở trên người Trương Minh Trung điểm mấy cái, bất quá Trương Minh Trung như cũ không thể nhúc nhích, lại có thể mở miệng nói chuyện.

Giọng Trương Minh Trung trở nên hết sức khàn khàn, lúc nói chuyện thần thái vô cùng chật vật, hắn sống hơn nửa đời người hạng người gì chưa thấy qua, tối hôm nay lại chân chân thật thật cảm nhận được sự đáng sợ của quái vật.

Trong chốc lát, Trương Minh Trung nói ra chuyện năm năm trước tính kế Trần thị, còn có trước đây không lâu muốn mượn hoạt động tuyển chọn mà Trần thị đầu tư tổ chức, để cho Trương Mạn Mạn đi nháo ra động tĩnh lớn một chút, lợi dụng dân chúng lên tiếng đánh dẹp ép vỡ Trần thị, buộc tiểu tử Trần Tuấn Phong kia lui xuống khỏi vị trí tổng tài.

Thậm chí còn nói ra chuyện Trương Mạn Mạn là con gái riêng của hắn, cùng với chuyện nhiều năm trước phái người đi giết hại cha mẹ Trần Tuấn Phong.

Tròng mắt Quảng Linh Linh đột nhiên trở nên lạnh, nếu như nói vừa rồi là vì Trần thị mà đi đối phó Trương Minh Trung, vậy thì hiện tại chính là vì Trần Mỹ Linh mà tức giận.

"Ông làm những chuyện này, có lưu lại chứng cớ không?" Quảng Linh Linh chịu đựng lửa giận muốn giết người nhìn chằm chằm Trương Minh Trung.

"Ta, tuy rằng năm đó xử lý rất tốt, nhưng mà còn để lại một ít chuôi. Ta ta ta..." Trương Minh Trung đột nhiên tâm tình tan vỡ: "Ta không muốn chết a, ta tự thú, ta đi tự thú! Đừng giết ta, đừng giết ta, đừng..."

Quảng Linh Linh giải toàn bộ huyệt vị cho Trương Minh Trung đã hơi có vẻ phát điên, chỉ thấy Trương Minh Trung điên điên khùng khùng vừa cười vừa khóc: "Ta không muốn chết a, ta không muốn chết. Trần thị là của ta, là của ta! Ha ha ha ha, ta mới là tổng tài! Đều là của ta, tất cả đều là của ta!"

Quảng Linh Linh ngồi xổm bên cạnh Lưu tiên sinh: "Ông có hai lựa chọn, thứ nhất, để cho hắn thân bại danh liệt đi ngồi nhà lao; thứ hai, tôi cho ông biến thành hắn tiếp theo!"

"Tôi, tôi chọn thứ nhất." Lưu tiên sinh chịu đựng cổ tay đau đớn đưa ra lựa chọn, mà nội tâm hắn cũng vô cùng chấn kinh, không nghĩ tới nhìn như đại gia thương nghiệp tinh anh trong nghề lại âm thầm làm nhiều chuyện ác như vậy.

"Làm việc phải thông minh một chút, tôi không hy vọng chuyện xấu hắn từng làm sẽ liên luỵ đến bất kỳ người vô tội nào. Còn có, trước trưa mai, ta muốn tất cả mọi chuyện đều làm xong."

Quảng Linh Linh kỹ lưỡng nghĩ một chút, trong đầu có bộ dáng Hứa Như ở bệnh viện run lẩy bẩy, nàng khẽ cau mày: "Trương Mạn Mạn cũng cùng xử lý đi. Dù sao, có bệnh nên chữa."

...

Quảng Giáo Chủ chằm chằm giám sát Lưu tiên sinh làm những chuyện này, đợi đến khi xử lý xong cơ bản, đã là 7 giờ sáng hôm sau.

Quảng Linh Linh rời khỏi Trương gia, lười biếng duỗi eo đi trên đường, đưa tay vào trong túi sờ một cái lên số tiền 'mượn' từ Lưu tiên sinh, cô nên đi chuẩn bị lễ vật cho Trần Mỹ Linh rồi.

Đáng thương Quảng Giáo Chủ không biết, điện thoại di động của cô bởi vì hết pin tắt máy, bỏ lỡ mười lăm cuộc điện thoại Trần Mỹ Linh gọi tới, cùng hai mươi mốt cái tin nhắn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro