Chương 31: Giáo Chủ oan ức
Nên chuẩn bị quà sinh nhật gì mới có thể khiến nữ nhân kia vui vẻ?
Quảng Giáo Chủ ở trên đường chính bồi hồi rất lâu, Hữu Hộ Pháp thích đàn cổ, cô có thể đi quốc khố hoàng cung trộm một cái; Tả Hộ Pháp thích kiếm quyết nội công tâm pháp, cho nên trước sinh nhật Tả Hộ Pháp, cô ban đêm mò vào tàng thư các của Võ Lâm Minh Chủ cầm đi không ít công pháp tuyệt bản; Thánh Nữ thích ngũ độc cổ trùng Tây Vực, vì vậy cô vào ngày sinh nhật Thánh Nữ đưa đến tiểu hoa xà độc vật cô tự nuôi trong giáo mấy năm.
Nhưng mà Trần Mỹ Linh thích gì?
Quảng Linh Linh ở ven đường đá đá hòn đá nhỏ, đầu nghĩ cũng sắp nứt.
Trong lúc Quảng Linh Linh trầm tư suy nghĩ, đột nhiên có hai nữ sinh đứng trước mặt cô, Quảng Linh Linh không vui nhíu mày một cái: "Xin hỏi, các người có chuyện tìm tôi sao?"
Ngữ khí nghe rất đáng đánh đòn, nhưng nói ra lại cực kỳ lễ phép, hai vị nữ sinh tỏ ra có chút khẩn trương cùng lúng túng, hai người đẩy nhau một chút.
Một nữ sinh tóc ngắn trong đó hỏi Quảng Linh Linh: "Xin hỏi chị là Quảng Linh Linh sao?"
"Ừ, là tôi. Xin hỏi có chuyện gì sao?"
Nữ sinh tóc ngắn che miệng lại, hiển nhiên là bị kinh hỉ bất thình lình hù cho bối rối.
"Thật sự là chị, tốt quá, em là fan hâm mộ của chị, có thể ký cho em cái tên không?" Hai người lấy bút ra đưa tới trước mặt Quảng Linh Linh: "Chúng em đều rất thích chị, mỗi một cuộc tranh tài của chị chúng em đều xem."
Quảng Giáo Chủ bị hai người nhiệt tình hù dọa, bất quá vẫn là lần đầu tiên có người thẳng thẳng nói thích cô như vậy, Quảng Giáo Chủ hiếm có cong cong mép, hết sức vui vẻ nhận lấy bút trong tay hai người, nhưng lại không thấy hai người đưa giấy tới, Quảng Giáo Chủ nghi hoặc hỏi: "Xin hỏi, tôi nên ký ở đâu?"
"A, nơi này nơi này." Nữ sinh kéo y phục mình, bộ dáng 'chị cứ tùy tiện ký'.
Quảng Linh Linh gật đầu một cái, ở trên y phục hai người ký tên xuống liền một mạch.
Sau đó hai người lại hỏi Quảng Linh Linh có thể chụp hình chung hay không.
Quảng Linh Linh suy tư mười mấy giây, ngay khi hai người cho rằng cô sẽ không đồng ý, Quảng Linh Linh gật đầu một cái.
Chờ hai người chụp xong, một nữ sinh trong đó bắt đầu cùng Quảng Linh Linh hàn huyên.
"Chị sao lại một mình ở trên đường chính?"
"Bằng hữu tôi sắp sinh nhật, tôi muốn chuẩn bị một phần quà cho nàng, nhưng mà tôi không rõ lắm rốt cuộc nàng thích gì, cho nên ở đây suy nghĩ rất lâu." Quảng Giáo Chủ đem phiền não nói ra.
Hai mắt nữ sinh thoắt cái biến sáng: "Là Tiểu Hàm Hàm sao?"
"Tiểu Hàm Hàm?" Quảng Linh Linh bày tỏ, không hề nhận biết vị nào kêu Tiểu Hàm Hàm.
"Giang Ý Hàm Giang tiểu tiên nữ a, chẳng lẽ không phải nàng sao?" Nữ sinh có chút tiếc nuối, bởi vì nàng chính là một thành viên giơ cao cờ lớn Hàm Linh CP, dẫu sao trong cuộc tranh tài cuối cùng, hai người phối hợp quả thực là điểm sáng chói của cả cái tiết mục, hơn nữa hai người đứng chung một chỗ, cây sáo phối đàn cổ, tràn đầy gei tình a.
Quảng Giáo Chủ lắc đầu một cái: "Không phải, là sinh nhật bằng hữu tốt nhất của ta."
"Ồ, vậy a." Nữ sinh càng tiếc nuối nhiều hơn, tiếp đó như nhớ ra cái gì: "Đúng rồi, Xuẩn Tiểu Manh dị ứng mỹ phẩm thế nào rồi? Có thật hủy dung hay không a?"
"Tiểu Manh nàng vẫn còn nằm viện trị liệu, tình huống cụ thể cần chờ bác sĩ chẩn đoán chính xác mới có thể biết."
Nữ sinh nghe Quảng Linh Linh trả lời, đột nhiên cảm thấy Quảng Linh Linh giống như một lão cán bộ nghiêm trang, hơn nữa phương thức một hỏi một đáp này, thả vào trên người Quảng Linh Linh lại có điểm manh đến quỷ dị.
Một nữ sinh khác quẹt điện thoại di động rất lâu, hiện tại cuối cùng làm xong, cũng gia nhập nói chuyện phiếm.
Ba người lại trò chuyện thời gian rất dài, cuối cùng hai người còn cho Quảng Linh Linh một ít đề nghị, nếu đã là bằng hữu tốt nhất, vậy thì lựa chọn lễ vật cũng không cần quá quý trọng, chỉ cần tâm ý là đủ rồi. Tốt nhất là lễ vật tự mình làm ra, lễ vật có thể diễn tả tinh hữu nghị chân thành của hai người mới là tốt nhất.
Quảng Linh Linh rất nghiêm túc rất cảm kích nói tạ ơn, liền nghĩ tìm một tiệm điêu khắc tự tay điêu khắc một tượng người gỗ đưa cho Trần Mỹ Linh.
Thời điểm Quảng Giáo Chủ đi khắp nơi tìm tiệm điêu khắc, trên mạng đã bởi vì một cái weibo mà nổ tung.
...
Cá heo cười trong biển: Vừa rồi cùng khuê mật đi dạo phố, kết quả ở đầu đường vô tình gặp được Quảng phúc hắc, hồng hồng hỏa hỏa hoảng hoảng hốt hốt ta có thể đi mua vé số rồi. Ngoài ra, tôi rất chịu trách nhiệm nói cho tất cả fan nhỏ của Quảng phúc hắc biết, thần tượng của chúng ta thật sự rất tốt rất tốt. Hơn nữa Quảng phúc hắc là mặt mộc, là mặt mộc các người hiểu không? Đưa các ngươi hai tấm làm hình nền, không cần khách khí 555555 [kèm hình]
(*) hồng hồng hỏa hỏa hoảng hoảng hốt hốt: là hahahahahaha
Trong ba tấm hình có một tấm là ba người chụp chung, hai vị nữ sinh kia đều đánh che mắt bản thân, hai tấm khác là hình cắt từ ảnh chụp chung, chỉ cắt lấy một mình Quảng Linh Linh.
Dân mạng 1: Trời ạ, Quảng của tôi nhan giá trị nghịch thiên.
Dân mạng 2: Hình nền đã đổi!
Dân mạng 3: Có thể lỗ mãng hỏi một chút hay không, chủ thớt là ở con phố nào vô tình gặp được Quảng phúc hắc? Tôi hiện tại mua vé xe chạy qua còn kịp không?
Dân mạng 4: Mẹ nói ngày ngày ở nhà là không có tình yêu tới gõ cửa, trước kia ta thường xuyên mạnh miệng với nàng, hôm nay cuối cùng ta tin rồi! Ư ư ư, không nói nữa, ta muốn trang điểm đẹp đẹp đi đầu đường vô tình gặp được Quảng phúc hắc.
Dân mạng 5: Chủ thớt có hỏi tình huống Xuẩn Tiểu Manh không? Có thể nói một chút Xuẩn Tiểu Manh lúc nào khôi phục sao?
Dân mạng 6: Cùng hỏi, thương tiếc Manh của tôi.
Dân mạng 7: Thương tiếc gửi gắm, Quảng phúc hắc lúc nào mở weibo a?
Dân mạng 8: Cùng lầu trên, thương tiếc gửi gắm hu hu ┭┮﹏┭┮
Dân mạng n: Thương tiếc gửi gắm +10086
...
Nháo ồn ào một cái, chuyện Quảng Linh Linh xuất hiện ở đầu đường, dựa vào mấy tấm hình như vậy, còn có fan Mạnh Tiểu Manh sang đây xem tình huống dò tin tức, chưa đến hai giờ đã nháo lên hot search.
Lên hot search? Chuyện tốt a!
Chỉ thấy Trần ảnh hậu trong lúc vô tình thấy được hot search, ngồi trong đình viện nhà cũ nhà mình âm hiểm trầm trầm cười: "Tối ngày hôm qua đột nhiên chạy, đánh hơn mười cú điện thoại, không hồi lại được một cái. Gửi hơn mười cái tin, toàn làm như không nhìn thấy. Mệt ta còn lo lắng xảy ra ngoài ý muốn gì, ha hả. Quảng Linh Linh, cô thật là giỏi."
Nhìn khuôn mặt tươi cười cùng người khác thân mật chụp chung, lại nhìn nhìn trái ôm phải ấp, Trần Mỹ Linh một lần nữa vang lên thanh âm như tiếng chuông bạc theo gió lạnh tập kích tới.
Quảng Linh Linh đang điêu khắc người gỗ, đột nhiên rùng mình một cái, luôn cảm thấy sắp phát sinh chuyện gì không hay a.
Bỏ rơi cảm giác không tốt trong đầu, kỹ lưỡng nhìn tượng gỗ trong tay, Quảng Linh Linh lại tập trung tinh thần bắt đầu tinh tế điêu khắc.
Chủ tiệm là một ông cụ hơn sáu mươi tuổi, hắn ở bên cạnh Quảng Linh Linh đi hai vòng, nhìn nhìn tượng gỗ Quảng Linh Linh điêu khắc trong tay, dáng vẻ cảm động sâu sắc gật đầu một cái, hậu sinh khả úy a.
Đến chạng vạng tối, trời dần đen xuống, Quảng Linh Linh cuối cùng hoàn thành điêu khắc tượng gỗ Trần Mỹ Linh, Quảng Linh Linh nhìn tượng gỗ trông rất sống động, vui mừng cười một tiếng: "Chắc nàng sẽ thích."
"Tiểu nha đầu dụng tâm như vậy, chỉ cần là người quan tâm cô, đều sẽ cảm động vì cô." Lão gia tử cười híp mắt giúp cô đem tượng gỗ bỏ vào túi: "Đây, cầm đi. Lão đầu tử ta a, chúc cô có thể hoàn thành những mong muốn trong lòng. Mau trở về đi thôi, trời cũng sắp tối, chớ để người ta nóng lòng chờ."
"Ừ, cảm ơn ông." Quảng Linh Linh hết sức hài lòng nhận lấy lễ vật, để hộp quà ở trong tay nhìn rồi lại nhìn, sau đó mới hoàn hồn: "Bao nhiêu tiền?"
"Đồ vật là tự cô điêu khắc, màu sắc cũng là tự cô tô, điểm đồ vật nhỏ này coi như là chút tâm ý của lão đầu tử, không lấy tiền." Lão gia tử ngược lại rất hài lòng Quảng Linh Linh, dẫu sao đầu năm nay người có tay nghề này đã ít lại càng ít.
Quảng Linh Linh cười khom lưng nói cám ơn: "Cảm ơn ông, vậy tôi đi trước. Tạm biệt."
"Được được được, sau này có rảnh rỗi thường xuyên tới." Lão gia tử phất tay chào từ giã, sau khi hắn đưa mắt nhìn Quảng Linh Linh rời khỏi, cúi đầu lại thấy được trên bàn đặt mấy tờ tiền lớn một trăm nguyên, lão gia tử hướng phương hướng cửa nhìn nhìn, đã không còn thấy bóng người Quảng Linh Linh, lão gia tử đem tiền trên bàn cất vào, mắt mang ý cười nhỏ giọng thì thầm: "Nha đầu này, thú vị."
Trong tam quan của Quảng Giáo Chủ, trộm được giành được chính là của mình, người khác đưa thì vẫn là của người khác, có thể mượn hoa hiến phật, thế nhưng hoa cần phải đích thân hái, nếu không một chút tâm ý cũng không có. Vì vậy khi lão gia tử cự tuyệt thu phí, Quảng giáo chủ vẫn lặng lẽ để lại một khoản tiền, bất quá lão gia tử hẳn là hiểu lầm cái gì...
Quảng Linh Linh ngồi xe taxi chạy về nhà cũ Trần gia, gần đến nơi Quảng Linh Linh liền xuống xe, trả tiền cùng tài xế nói cảm ơn, Quảng Linh Linh tâm tình cực tốt dùng khinh công chạy về.
Ở nhà cũ Trần gia, Lý Điềm nhận mệnh đem quà sinh nhật fan gửi mang đến cho Trần Mỹ Linh, bởi vì quá nhiều thứ, nàng cũng không mang được toàn bộ, chỉ có thể chọn một phần lấy tới để cho Trần Mỹ Linh mở quà phát weibo cùng fan hỗ động cảm ơn một chút.
Giờ phút này Trần Mỹ Linh vừa mở ra một hộp quà, bên trong là một quả cầu thủy tinh quý trọng lại đắt giá, Lý Điềm nghĩ một chút nói: "Cái này trước giữ đi."
"Ừ." Trần Mỹ Linh có chút mặt ủ mày chau, dẫu sao người nàng chờ đến bây giờ còn chưa trở lại, lễ vật nàng muốn cũng chưa nhận được.
Lý Điềm cũng nhìn ra có cái gì không đúng, mọi lời nói đều ở lại trong bụng không nói thêm nữa, yên lặng giúp đỡ sửa sang lại lễ vật, cho đến khi ngoài cửa đi tới một bóng dáng quen thuộc.
Lý Điềm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng không phải một mình cảm thụ áp suất thấp của Trần Mỹ Linh nữa, hướng Quảng Linh Linh cười một tiếng: "Tiểu Quảng tới rồi a."
"Ừ." Quảng Linh Linh gật đầu một cái, tiếp đó hướng Trần Mỹ Linh ngồi trên ghế sa lon không có nửa điểm phản ứng, nhìn lại nhìn: "Tôi, tôi trở lại rồi!"
Quảng Giáo Chủ sờ sợ tăng cao chút âm lượng, hy vọng có thể dẫn Trần Mỹ Linh chú ý, nhưng mà Trần Mỹ Linh lại không hề có ý muốn phản ứng cô, Lý Điềm bên cạnh không giống như ngày thường tinh ý ra hòa giải, ngược lại đứng ở kia nhìn Quảng Linh Linh vui sướng khi người gặp họa.
Cuối cùng đợi ba bốn phút, Quảng Giáo Chủ cũng sắp không kiềm được, Trần Mỹ Linh lên tiếng: "Đi đâu?"
"Tôi ra ngoài dạo dạo." Quảng Linh Linh giấu diếm chuyện quà sinh nhật, bởi vì quà sinh nhật phải đến thời điểm mấu chốt nhất lấy ra mới có kinh hỉ.
Trần Mỹ Linh hừ lạnh hai tiếng: "Ra ngoài dạo một ngày một đêm?"
"Không, không phải." Quảng Linh Linh đứng ở kia, giống như học sinh leo tường ra ngoài cả đêm bị chủ nhiệm lớp bắt được trên mạng.
Lý Điềm nhìn vui sướng khi người gặp họa, chả trách vừa rồi Trần Mỹ Linh luôn luôn áp suất thấp, thì ra là người này chọc giận sếp lớn, Lý Điềm thấy Quảng Linh Linh dáng vẻ kinh sợ, tức thì tâm tình tốt hơn, đáng đời ngươi, tìm đường chết đi trêu chọc Trần Mỹ Linh đại thần thất thường bất định này!
Trần Mỹ Linh cũng không biết tại sao bản thân đột nhiên trở nên so đo như vậy, Quảng Linh Linh có sinh hoạt của riêng mình có tự do của riêng mình, kể cả Quảng Linh Linh không từ mà biệt, nàng cũng không nên tức giận phát cáu như vậy.
Trần Mỹ Linh khóa chặt lông mày, hơn nữa cả ngày hôm nay tâm thần không yên, nàng có rất nhiều tâm tình, không đơn thuần là tức giận cáu kỉnh, tựa hồ còn có mất mát cùng lo âu. Trần Mỹ Linh có chút không nghĩ ra, vì vậy lại trừng mắt nhìn Quảng Linh Linh một cái.
Quảng Giáo Chủ oan ức nhìn nàng trừng mắt mình, tôi rốt cuộc lại làm gì sai a?
----------------------
Tiểu kịch trường:
Quảng Giáo Chủ: Ghét nhất cái loại còn chưa thổ lộ mà đã biết đi ăn giấm, thật quá uất ức...
Trần Mỹ Linh: Ít nhất tôi cũng biết ghen, cô thì sao cô thì sao? Còn ở vào giai đoạn chúng ta là bạn tốt! Hừ.
Lý Điềm: Hai vị sếp lớn, tôi còn ở đây này! Có thể chờ tôi đi các người lại chít chít oai oai hay không? Tôi không muốn về sau biết được chân tướng lệ chảy ròng ròng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro