Khoảng cách Quảng Linh Linh hôn mê, đã qua bảy ngày.
Suốt bảy ngày, Quảng Linh Linh nằm trên giường bệnh không có nửa điểm phản ứng. Mà khoảng thời gian này Trần Mỹ Linh đều tỉ mỉ chiếu cố cô, chỉ là chuyện bôi đen Quảng Linh Linh trên mạng đã bị thủy quân kéo trở thành loạn không ra cái hình dáng gì.
Rất khó có lúc Lý Điềm hẹn được Hứa Tụ đi ra, hai người giống như bảy năm trước, yên lặng ngồi bên trong quán ăn nhỏ, Lý Điềm gọi mấy thứ thức ăn Hứa Tụ rất yêu thích trong trí nhớ.
"Bảy năm trôi qua, cũng không biết khẩu vị cô thay đổi hay chưa. Tôi tùy ý gọi, nếu cô không hài lòng thì đổi lại." Lý Điềm cười nói, nhưng mà đáy mắt lại giấu giếm nhớ nhung quá khứ.
Hứa Tụ không trả lời, vừa lấy di động nhìn động tĩnh trên mạng, vừa nói: "Chuyện này, Trần tổng nói thế nào?"
"Trần tổng cảm thấy, có thể ra tay."
"Được, tôi lập tức liên lạc công ty làm quan hệ công chúng." Hứa Tụ tức tốc không muốn đợi nữa, nghĩ muốn gọi điện thoại, Lý Điềm bắt lại cổ tay nàng: "Chờ một chút!"
"Hửm?"
"Tôi hôm nay tới chính là muốn hỏi cô một chút về chuyện này, tiểu Quảng nếu... nếu vĩnh viễn không tỉnh lại, Mạnh Tiểu Manh chỗ cô cũng bị hủy dung, về sau sự nghiệp của cô làm sao bây giờ?" Lý Điềm vẫn rất lo lắng Hứa Tụ, không biết là bởi vì mấy năm trước áy náy, hay là bởi vì nàng thương tiếc vị 'đồng nghiệp' từng cùng xông pha này.
Hứa Tụ trầm mặc một hồi, đột nhiên quát to: "Lý Điềm!"
"Hả? Tôi đây, làm sao vậy?"
Hứa Tụ nhìn có vẻ rất tức giận, nhưng lại để cho người ta có thể phát giác nàng vì sao mà tức giận: "Trong mắt cô có phải chỉ có công việc?! Bảy năm trước cô đổi toàn bộ đám người kia, cô cho rằng mấy nam tài tử kia có tiền đồ hơn, cô kín đáo đưa hết thảy cho tôi, kết quả đám người kia đức hạnh bại hoại thành cái dạng gì? Cô không biết sao?"
"Tôi, tôi khi đó..." Lý Điềm muốn giải thích, nhưng phát hiện lời đến khóe miệng không nói ra được.
"Những nghệ sĩ kia không phải là một đống số liệu! Bọn họ có quá nhiều biến số, không phải là ngươi muốn phân tích thì có thể phân tích ra được! Cô vẫn chưa rõ sao?" Hứa Tụ căm hận: "Bọn họ là người, người sống sờ sờ. Bao gồm lão bản hiện tại của cô, Trần Mỹ Linh! Bọn họ đều là người! Tôi cứ tưởng đã nhiều năm như vậy, cô có thể có điểm thay đổi, ở trong mắt cô những nghệ sĩ này không còn là con số lạnh như băng, không còn là công cụ để ngươi thăng chức tăng lương! Xem ra tôi nghĩ lầm rồi."
Lý Điềm rất rung động, nàng không biết thì ra ở trong mắt Hứa Tụ, nàng vẫn luôn là chỉ là một người bất chấp tất cả khát vọng thăng chức tăng lương.
"Tôi đi trước, chuyện này nếu Trần tổng cảm thấy đã có thể, công ty chúng ta cũng sẽ không lại ngồi yên không để ý. Về sau có chuyện lại hẹn sau."
Đợi Hứa Tụ đi, Lý Điềm nhìn chằm chằm mấy đĩa thức ăn vừa bưng lên trước mặt, hồi lâu không đổi tư thế.
Vậy là, thật sự không trở về được trước kia sao?
...
Bên trong bệnh viện, Trần Mỹ Linh canh giữ bên cạnh Quảng Linh Linh, thời điểm bác sĩ tới kiểm tra, ánh mắt chạm đến Quảng Linh Linh không nhịn được mang theo mấy phần tìm tòi nghiên cứu.
Quảng Linh Linh nằm viện bảy ngày, chỉ số thân thể trên mọi phương diện đều rất bình thường, nhưng mà bệnh nhân đã liên tục bảy ngày không ăn không uống, tuy nói bệnh viện có truyền chích cho nàng một ít dược vật, không đến nỗi để cô chết đói chết khát, nhưng mà thân thể Quảng Linh Linh vẫn quá kỳ quái.
Trần Mỹ Linh xoa xoa nước mắt, đứng dậy hỏi bác sĩ: "Nàng lúc nào có thể tỉnh lại?"
"Cái này khó mà nói." Bác sĩ hành nghề chữa bệnh hơn hai mươi năm, nhìn không ít nghi nan tạp chứng, nhưng lần này lại nửa điểm đầu mối cũng không có.
Lời của bác sĩ khiến cho Trần Mỹ Linh thật vất vả ổn định tâm trạng, lòng lại bắt đầu bi thương.
...
Nằm ở trên giường bệnh ngủ mê man, Quảng Linh Linh giờ phút này đang dương dương tự đắc, Trần Mỹ Linh tuy rằng ngày thường lạnh lùng không phản ứng cô, nhưng mà mấy ngày nay mỗi một câu Trần Mỹ Linh nói qua, cô đều nghe rõ ràng.
Kỳ thực thân thể rốt cuộc làm sao, người khác không biết, Quảng Linh Linh lại biết rất rõ, ngày đó vì cứu Trần Mỹ Linh, cô rối loạn tâm tình, cuối cùng lúc sử dụng nội lực thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma.
Thật may lúc ấy đều đem nội lực độ cho Trần Mỹ Linh, đến mức cho dù cô tẩu hỏa nhập ma cũng sẽ không đáng ngại.
Trước kia suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, khi đó ngủ mê man nửa tháng, hiện tại chẳng qua là bảy ngày mà thôi, cỗ thân thể này khôi phục rất nhanh, tin tưởng không lâu sau sẽ tỉnh lại.
Thỉnh thoảng nghe được thanh âm Trần Mỹ Linh khóc thút thít, Quảng Linh Linh hận không thể lập tức tỉnh lại, vui vẻ nói cho Trần Mỹ Linh: Tôi rất khỏe mạnh, cô đừng vì tôi buồn bã!
Đáng tiếc, cô hiện tại căn bản vẫn chưa tỉnh lại.
Trong thoáng chốc, Quảng Linh Linh chỉ cảm thấy thật giống như nằm mộng, trong mộng có vài bằng hữu kiếp trước, còn có phụ mẫu đã sớm qua đời.
Còn có tiểu công chúa nuôi bảy năm như em gái ruột kia, các nàng còn trò chuyện rất nhiều, cuối cùng ý thức Quảng Linh Linh càng ngày càng mơ hồ, cho đến khi mở hai mắt ra nhìn, ở trước mắt là bác sĩ đầy bất ngờ kinh hỉ.
Quảng Linh Linh thấy được bác sĩ, rất nhanh nhắm lại mắt, chốc lát sau lại mở mắt lần nữa, ở bên trong phòng bệnh quét mắt một phen, vẫn không thể nào nhìn thấy Trần Mỹ Linh.
Rất kinh hỉ rất ngoài ý muốn, cô đại khái chỉ nhắm mắt ngủ một hồi, Trần Mỹ Linh luôn luôn canh giữ bên cạnh cô sao đã không thấy tăm hơi?
Bác sĩ thấy bệnh nhân tỉnh lại, ngoài kinh hỉ còn có chút nghi hoặc, rồi làm sao hai mắt còn tràn đầy thất vọng? Chẳng lẽ cô không muốn tỉnh lại?
Trước khoan quan tâm nhiều như vậy, bác sĩ tỉ mỉ làm kiểm tra cho Quảng Linh Linh một lần, cuối cùng phát hiện vẫn giống như lúc mới đưa tới bệnh viện, không có bất kỳ tật xấu nào, tặc lưỡi đi ra ngoài đem tin vui này nói cho những người khác.
Rất nhanh Trần Mỹ Linh cùng đám người Lý Điềm chạy tới.
Mới vừa vào phòng bệnh, Lý Điềm liền tràn đầy vui mừng nói: "Ngủ mười ngày, tên này rốt cuộc tỉnh rồi."
"Mười ngày?" Quảng Linh Linh có chút kinh ngạc, cô cứ tưởng chỉ ngủ bảy ngày.
Quảng Linh Linh nhìn Trần Mỹ Linh đứng ở bên giường bệnh, mặt đầy kinh hỉ lại không nói một lời, cô nhếch mép cười: "Lời chị nói, em đều nghe được, chị không được đổi ý đó."
Lý Điềm trừng mắt nhìn, không rõ hai người đang bí hiểm cái gì, vì vậy nàng lui ra khỏi phòng bệnh, thuận tiện đóng cửa lại: "Chị đi mua một ít đồ ăn, các em từ từ trò chuyện."
Trần Mỹ Linh đứng ở bên giường bệnh đang chuẩn bị lui về phía sau hai bước, lại bị Quảng Linh Linh một phen níu lại, dùng chút lực kéo đến bên cạnh mình, lực độ quá lớn đến mức Trần Mỹ Linh trực tiếp nhào vào trong lòng Quảng Linh Linh.
Thông thường bệnh nhân vừa tỉnh lại, thường sẽ cực kỳ yếu ớt, huống chi là Quảng Linh Linh không minh bạch ngủ mê man mười ngày.
Cho nên Trần Mỹ Linh lầm tưởng Quảng Linh Linh cũng suy yếu như vậy, cho nên dù cho bây giờ nàng bị Quảng Linh Linh quăng vào lòng, tiềm thức vẫn như cũ cảm thấy Quảng Linh Linh là tiểu nha đầu yếu ớt bệnh nặng mới khỏi.
Bất quá Quảng Linh Linh biết, ở ranh giới tẩu hỏa nhập ma một khi chịu được qua, thì khi một lần nữa tỉnh lại chính là nội lực đại tăng công pháp tinh tiến.
Quảng Linh Linh ở giờ phút này, so với bất kỳ thời điểm nào trong quá khứ đều tinh thần hơn.
Nhìn Trần Mỹ Linh ở trong lòng dè dặt cẩn thận không dám tùy tiện nhúc nhích, tâm tình nàng rất tốt dính ý cười vào bên mép.
"Chị đã nói, nếu tôi có thể tỉnh lại, chị chính là phu nhân của tôi."
Trần Mỹ Linh đầu đầy sương mù: "Tôi nói qua lời như vậy bao giờ?"
Quảng Linh Linh nóng nảy: "Chị nói, muốn cùng tôi bạc đầu giai lão. Đây không phải là phu nhân của tôi thì là gì?"
Trần Mỹ Linh lần nữa đầu đầy sương mù: "Những lời này, tôi có nói thật sao?"
Quảng Linh Linh nghiêm trang gật đầu: "Chị nói, chị muốn tôi sống lâu trăm tuổi."
Trần Mỹ Linh gật đầu, những lời này đúng là có nói, lúc Quảng Linh Linh hôn mê, nàng cầu nguyện Quảng Linh Linh có thể sớm một chút tỉnh lại, sống lâu trăm tuổi khỏe mạnh một đời. Nhưng mà... những lời này làm sao mà biến thành 'Em tỉnh lại, chị chính là phu nhân của em???'
"Chị còn nói, chị muốn cùng tôi cùng nhau sống lâu trăm tuổi. Đây không phải là bạc đầu giai lão sao?" Năng lực lý giải của Quảng Linh Linh cao vô cùng!
"Ừ, tôi... có nói." Trần Mỹ Linh đúng là có nói những lời này, nhưng mà nguyên thoại là: Tiểu Quảng, em tỉnh lại có được không? Tiên sinh nói số mạng chúng ta trói định chung một chỗ, hiện tại chị còn khỏe mạnh, em sao có thể luôn luôn ngủ mê man như vậy? Chúng ta phải cùng nhau khoẻ mạnh sống lâu a, em tỉnh lại có được không?
Quảng Giáo Chủ đần độn cười: "Vậy là đúng rồi. Chị muốn cùng tôi bạc đầu giai lão, đây không phải là phu nhân của tôi thì là gì? Chỉ cần tôi có thể tỉnh lại, chị chính là phu nhân của tôi!"
Quảng Giáo Chủ lý giải, không có lỗ hổng!!!
Trần Mỹ Linh trầm mặc một hồi, đáp ứng không? Hơn mười ngày trôi qua, không ai biết trong mười ngày không dài không ngắn này, nội tâm nàng giày vò bao nhiêu.
Không đáp ứng sao? Nhưng mà nàng thích người này a, còn có thể tìm được lý do không đáp ứng sao?
Trần Mỹ Linh ở dưới đáy lòng gần một phút tìm lý do không đáp ứng Quảng Linh Linh, ngay thời điểm Quảng Linh Linh chờ có chút nóng nảy, Trần Mỹ Linh đưa ra câu trả lời: "Được, chị đáp ứng em."
"Eh? Thật?" Tròng mắt Quảng Linh Linh suýt nữa ảm đạm xuống, trở nên càng lóe sáng.
Trần Mỹ Linh nằm ở trong lòng Quảng Linh Linh gật đầu một cái: "Ừ, thật."
Rõ ràng là một chuyện vui, nhưng mà hai người sau khi bày tỏ cõi lòng lại đều trầm mặc.
Trái tim Trần Mỹ Linh vốn luôn thấp thỏm, sau khi đưa ra lời chấp thuận, cuối cùng buông tâm.
Quảng Linh Linh thì bởi vì kinh hỉ to lớn đập vào, nàng có chút chưa hoàn hồn lại, đần độn nhìn người trong lòng, cười giống như tiểu bằng hữu được lão sư khen ngợi.
Ngoài cửa Lý Điềm vừa bưng cơm hộp, vừa mặt đầy ý cười đẩy cửa đi vào. Tuy rằng ăn chính là cơm hộp, nhưng nàng vẫn phẩm ra được mùi vị khác.
Vừa vào cửa liền thấy Trần Mỹ Linh vẻ mặt thẹn thùng núp ở trong lòng Quảng Linh Linh, Trần Mỹ Linh đang chuẩn bị rời khỏi lồng ngực Quảng Linh Linh, nhưng mà Quảng Linh Linh lại giống như sợ Trần Mỹ Linh chạy, ôm chặt hơn nữa.
Trần Mỹ Linh oán trách trừng mắt nhìn Quảng Linh Linh một cái, Quảng Giáo Chủ như cũ không động đậy, ngược lại hướng Lý Điềm nhìn khoe khoang.
"Yo, hai ngươi quan hệ thật đúng là tốt. Chị nếu lúc nào cũng có thể có bằng hữu như các em thì tốt biết bao nhiêu." Lý Điềm cảm khái, thật đúng là tình hữu nghị tốt đẹp a, nàng chỉ có thời điểm ở trung học mới từng cùng mấy người bạn nhỏ hữu hảo như vậy.
Quảng Giáo Chủ yên lặng thu hồi ánh mắt khoe khoang, Trần Mỹ Linh đang giãy giụa trong lòng Quảng Linh Linh cũng không giãy giụa nữa.
Trần Mỹ Linh vốn sợ Lý Điềm phát hiện cái gì, nhưng mà sáng loáng đặt trước mặt Lý Điềm như vậy, trong mắt Lý Điềm lại chỉ có cơm hộp!
"Chúng ta không phải bằng hữu!" Quảng Giáo Chủ có chút nổi giận, đây là phu nhân của ta! Chị chùi sáng mắt nhìn rõ ràng!
Lý Điềm ngẩn người một chút, tiếp đó mặt đầy nghiêm túc nhìn hai người, không tưởng tượng nổi chỉ hai người, liên tiếp lui về phía sau kinh hãi nói: "Các em..."
"Hừ." Quảng Giáo Chủ lại bắt đầu đắc ý: Hiện tại biết rồi chứ gì.
"Các em nhanh như vậy liền phát triển thành khuê mật?!" Lý Điềm rất là kinh ngạc, bất quá suy nghĩ một chút cũng phải, không phải khuê mật làm gì ban ngày chạy lên giường ôm a.
Quảng Giáo Chủ... hốt...
Nghĩ muốn tú ân ái, hơn nữa tú lên cả mặt người nọ, nhưng mà người nọ không biết nàng đang rải thức ăn chó, đây là một chuyện đau lòng biết dường nào!
----------------------
Tiểu kịch trường:
Quảng Giáo Chủ: Có tức hay không? Chỉ hỏi các ngươi có tức hay không?! Bổn tọa EQ bằng này, vẫn có thể đem phu nhân cua tới tay, lại nhìn xem độc thân cẩu EQ cao các ngươi đi, hừ còn không mau đi mua chén, về sau bổn tọa muốn rải thức ăn chó.
Lý Điềm: Thức ăn chó?! Ai nuôi chó? Này, sao không nuôi mèo? Ta chỉ thích mèo, ai có mèo dễ thương, ta gả cho người đó!
Hứa Tụ (mặt ghét bỏ): Ha hả, ngươi EQ bằng này, còn muốn gả ra ngoài? Nằm mơ đi! Khụ khụ... À, thuận tiện nói một chút, ta nuôi hai con mèo con rất đáng yêu.
Giang Ý Hàm: Làm sao bây giờ, ta là thể chất cách ly động vật a, ta ta ta ta... Học tỷ... Ngươi nuôi chó không? Loại độc thân cẩu nhan giá trị cao trình độ học vấn cao EQ cũng không tệ lắm như ta, ngươi có muốn không?
Lý Điềm: Chó? Không nuôi, muốn mèo!
Giang Ý Hàm:... Đột nhiên thất tình, hu hu oa oa.
Từ Gia: Lầu trên, thuận tiện nói một câu, ta thích cún, bất kể chủng loại gì đều thích, ngươi tới đây... ta nuôi ngươi!
Trên đây đều là tràn đầy thức ăn chó a, chỉ hỏi các ngươi có ăn hay không thôi!
(Quảng Giáo Chủ sau khi tỉnh lại, cô mất đi trí nhớ ba ngày ngủ mê man có đúng không, những thứ kia sẽ bổ túc ở phiên ngoại.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro