Chương 62: Niềm vui ngoài ý muốn


Buổi tối, Trần Tuấn Phong gọi điện thoại cho Lý Điềm.

Lý Điềm nhận được thời gian địa điểm liền lên lầu hai kêu Trần Mỹ Linh thức dậy.

Đến khi nàng gõ cửa phòng Trần Mỹ Linh, mới phát hiện Trần Mỹ Linh cũng không hề nghỉ ngơi, ngược lại luôn luôn nằm trên giường yên lặng rơi lệ.

"Đừng quá buồn, Trần tổng gọi điện thoại tới, bảo chúng ta đi từ đường Cổ Võ." Lý Điềm an ủi.

Trần Mỹ Linh biết bộ dáng mình hiện tại nhất định rất tệ hại, bảo Lý Điềm chờ nàng vài phút, đợi Trần Mỹ Linh đơn giản trang điểm một chút, che đi vẻ mặt đầy mệt mỏi, hai người mới lên đường.

Chờ đến Cổ Võ thế gia, Trần Mỹ Linh để cho Lý Điềm ở trong xe chờ nàng, nàng đi bộ tới từ đường Cổ Võ, Trần Tuấn Phong đã sớm chờ ngoài cửa, thấy Trần Mỹ Linh tới, hắn lập tức tiến lên nghênh đón.

"Tộc trưởng vẫn chưa tới, chúng ta ở bên ngoài chờ hắn trước. Lát nữa em đừng kích động, bất kể chuyện như thế nào người ta giúp hay không chúng ta đều phải theo lựa chọn của bọn họ. Biết chưa?"

Trần Tuấn Phong không yên tâm dặn dò em gái, Trần Mỹ Linh khẽ mỉm cười gật đầu: "Yên tâm đi, em biết chừng mực."

"Anh biết em từ nhỏ đã rất ngoan, nhưng mà anh sợ lần này em rối loạn tâm tư, em có thể hiểu là được rồi." Trần Tuấn Phong nội tâm không đành lòng, hơn mười năm qua hắn chưa từng thấy em gái thương tâm khổ sở như vậy.

Chỉ chốc lát sau có một chiếc xe chạy tới, hai tên tráng hán từ trên xe bước xuống, ngay sau đó lại có một vị lão nhân râu bạc xuất hiện, lão nhân ước chừng bảy mươi tuổi, thời điểm nhìn thấy Trần Tuấn Phong và Trần Mỹ Linh, mặt mày mang nụ cười ôn hòa.

"Để cho các người đợi lâu a."

Trần Tuấn Phong chắp tay cười nói: "Nào có, chúng ta thân là vãn bối hẳn nên tới sớm một chút."

Trần Mỹ Linh cũng hơi khom người, hướng lão nhân cúi người một cái.

Kỳ thực lão nhân cũng không phải đại sư đức cao vọng trọng gì, một đời hắn không tham dự bao nhiêu cuộc tranh tài quyền thuật chính quy, cũng không tập luyện dạy dỗ võ thuật công pháp gì, nhưng mà hắn là tộc trưởng Cổ Võ, rất nhiều người nhìn ở hai chữ Cổ Võ, đều sẽ đối hắn thập phần tôn kính.

Tộc trưởng mặt mày hiền hậu sờ râu bạc cười, vỗ vỗ đầu vai Trần Tuấn Phong: "Tiểu tử cậu càng lớn lên càng chững chạc, có mấy phần giống với ông nội cậu."

Trần Tuấn Phong cười mỉa, năm xưa nghe nói tổ tiên trong nhà có chút liên hệ với Cổ Võ, không ngờ đến đời gia gia cũng cùng Cổ Võ có chút lui tới.

Tộc trưởng không lại trêu ghẹo hai vị tiểu bối thêm nữa, hắn dẫn đầu đi đến từ đường, đẩy cửa ra, toàn bộ đập vào mắt đều là bài vị tổ tiên.

Hai vị tráng hán trung niên đi theo bên cạnh tộc trưởng cũng lập tức chạy vào, đốt nhang đèn lần lượt quỳ lạy những bài vị kia.

"Những bài vị này, đều là mỗi một vị tộc trưởng của Cổ Võ thế gia, cùng với nhóm anh hùng hào kiệt từng làm ra cống hiến to lớn cho Cổ Võ thế gia." Tộc trưởng đưa tay chỉ hướng một bài vị trong đó: "Các người nhìn xem đây là người nào."

Trần Tuấn Phong cùng Trần Mỹ Linh nhìn sang, hai người trong nháy mắt quỳ xuống: "Tổ phụ."

Tộc trưởng thấy hai tiểu bối tôn kính tiền nhân, hắn sờ râu bạc cười một tiếng: "Tổ phụ các người đã nghiên cứu công pháp bí tịch tổ truyền của Cổ Võ thế gia từ lâu, trong số đó có một môn tà môn quái pháp hắn thành công nghiên cứu thông suốt, mặc dù không phải công pháp chính đạo chúng ta tập luyện, nhưng hắn cũng coi như đã làm ra cống hiến to lớn cho bí tịch võ công."
Hai người nhớ lại cảnh tượng khi còn bé được gia gia ôm vào trong lòng khóc nháo, nghĩ tới thời điểm bướng bỉnh lôi kéo râu bạc như tuyết của gia gia, lập tức đỏ hốc mắt.

Tộc trưởng nháy mắt ra hiệu, tráng hán bên cạnh đem hai người đỡ lên.

"Cậu hôm nay gọi điện thoại cho tôi, cùng tôi nói chuyện đứa bé kia, ban đầu ta không đồng ý." Tộc trưởng cùng bọn họ mặt đối mặt chậm rãi nói: "Nhưng mà, cả buổi chiều hôm nay, tất cả thành viên Cổ Võ chúng ta đều thương lượng chuyện này, trong tộc có một số ít người không đồng ý đưa một người thân phận không minh bạch vào Cổ Võ thế gia chúng ta. Nhưng mà Trần gia các người đã mở miệng muốn chúng ta giúp đỡ, chuyện này chúng ta cũng không thể mặc kệ không để ý tới."

"Thành viên Cổ Võ thế gia, đều là đời đời tương truyền, theo lý thuyết Trần gia cũng là một thành viên trong Cổ Võ thế gia chúng ta, chỉ tiếc cha mẹ hai người qua đời sớm, còn chưa kịp tổ chức nghi thức chính thức vào gia phả, bất quá trên gia phả ngoại môn cũng có ghi lại cha mẹ hai người, còn có ghi chép liên quan tới hai người.

Họ hàng gần của đời thứ ba, là có thể vào gia phả của Cổ Võ chúng ta. Chỉ là không biết đứa bé kia và Trần gia các người có liên quan gì không. Nếu chỉ là bằng hữu bèo nước tương phùng, chuyện này tôi muốn giúp cũng không giúp được a."

Tộc trưởng cũng rất là bất đắc dĩ nói.

Nghe vậy Trần Tuấn Phong và Trần Mỹ Linh kinh ngạc không biết trời đất gì nữa, lớn như vậy, đến bây giờ mới biết hóa ra bản thân cũng được xem như người của Cổ Võ thế gia.

Trần Tuấn Phong gãi đầu gãi tai nghĩ, Quảng Linh Linh và Trần gia có quan hệ gì? Quảng Linh Linh là cô nhi, có thể nói láo hay không, cứ nói là thân thích bên phía họ mẹ?

Ngay ở thời điểm Trần Tuấn Phong đang tìm cách, Trần Mỹ Linh nói: "Tôi và cô ấy đã kết hôn rồi. Cô ấy cũng đã vào gia phả Trần gia chúng tôi, có thể coi là người Trần gia chưa?"

Trần Tuấn Phong được em gái nhắc, vỗ ót một cái vui vẻ nói: "Đúng nha, Tiểu Quảng và Mỹ Linh đã kết hôn gần nửa năm. Đã sớm vào gia phả Trần gia, ngang vai vế với chúng tôi."

Tộc trưởng sắc mặt biến hóa, cũng không phải là tư tưởng hắn chưa chuyển hóa đến thời nay không chịu đồng ý loại hôn nhân này, mà là hắn cảm thấy quá mức ngoài ý muốn mà thôi.

Gật đầu một cái, tộc trưởng cười nói với Trần Tuấn Phong: "Được, có tầng quan hệ này tôi ngược lại có thể giúp các người."

Hai vị tráng hán bên cạnh nhìn nhau, bọn họ quả thực không nghĩ tới sự tình còn có loại diễn biến này. Nguyên bản bọn họ đã sớm điều tra rồi, Quảng Linh Linh và Trần gia không có nửa điểm quan hệ thân thích, thương lượng cả buổi chiều, cuối cùng cảm thấy có thể dùng lý do này cự tuyệt thỉnh cầu của Trần gia, kết quả lại trở thành lý do nhất định phải giúp bọn họ.

Hơn nữa hai người lần nữa quan sát Trần Mỹ Linh, vị tiểu cô nương này là Trần Mỹ Linh a, minh tinh điện ảnh đó, làm thế nào cũng không ngờ được là đã sớm cùng một tiểu cô nương lĩnh chứng kết hôn a.

Thẳng đến khi tộc trưởng giúp đỡ, đem tin tức cơ bản của Quảng Linh Linh viết lên gia phả ngoại môn, các vị đang ngồi đây mới từ từ hoàn hồn.

Sau khi làm xong hết thảy, tộc trưởng lại lấy ra mấy tấm thẻ gỗ đưa cho bọn họ: "Sau này các người chính là đệ tử ngoại môn của Cổ Võ, đây là bằng chứng."

Trần Tuấn Phong quý báu nhận lấy, bằng chứng đệ tử của Cổ Võ thế gia a, cho dù là ngoại môn đệ tử, đó cũng là nghìn vàng khó cầu a. Gia gia cũng thật là, loại chuyện này sao không nói cho hắn từ trước, nếu không, mang theo loại bằng chứng này, hắn đi bất kỳ quốc gia nước ngoài nào làm ăn cũng dễ hơn rất nhiều a.

Người ngoại quốc kiêng kỵ công phu nước Hoa, đối với Cổ Võ thế gia càng là mang lòng sợ hãi, hắn cũng không cần ở trên bàn đàm phán khua môi múa mép, bằng chứng đưa ra cái gì cũng dễ làm.

Hồi đó phí cả mấy trăm triệu a!

Trần Mỹ Linh ngược lại không có những cảm giác kia như Trần Tuấn Phong, nàng chỉ cảm thấy, nàng lại tiến gần Quảng Linh Linh thêm một bước, tin tưởng có Cổ Võ thế gia ra mặt giải thích, Quảng Linh Linh nhất định có thể thoát khỏi danh tiếng quái vật người ngoài hành tinh vân vân, cũng có thể từ từ khôi phục sinh hoạt như người bình thường.

...

Trần Tuấn Phong mừng rỡ cùng tộc trường nói lời từ biệt, thời điểm chuẩn bị rời khỏi, như nhớ ra cái gì, đột nhiên quay đầu hướng tộc trưởng cung kính nói: "Tộc trưởng, em gái tôi và tiểu Quảng ban đầu là ẩn hôn. Ngài xem, tin tức này có thể..."

"Yên tâm, lão đầu tử tôi cũng không phải người lắm mồm. Cổ Võ chúng tôi càng không có ai thích bàn luận chuyện nhà người khác. Cậu có thể yên tâm."

Tộc trưởng mỉm cười nói.

Trần Tuấn Phong được tộc trưởng bảo đảm, nỗi lo luôn thấp thỏm coi như có thể buông lỏng một ít.

"Vậy tôi sẽ trở về chuẩn bị, ngày mai tổ chức họp báo với ký giả." Trần Tuấn Phong không kịp chờ đợi muốn kéo Quảng Linh Linh ra khỏi tầm mắt của đám quái nhân khoa học.

Nhưng mà tộc trưởng lập tức gọi hắn lại: "Chờ một chút!"

"Hm?" Còn chờ một chút? Lại đợi chút nữa Quảng Linh Linh sẽ bị xem như chuột bạch đưa đi giải phẫu nghiên cứu.

Tộc trưởng sờ râu bạc trầm tư: "Chuyện này không được lỗ mãng, hôm nay người cứ chuẩn bị thỏa đáng, ngày mai phát ra tin tức để mọi người đều cảm thấy đứa bé kia chỉ là người mang tuyệt kỹ, mà không phải có siêu năng lực, càng không phải cái gì gọi là người ngoài hành tinh. Đến ngày hôm sau, chúng tôi lại giải thích ngay trước mặt mọi người, khi đó người tin tưởng sẽ chỉ biết vô cùng tin không nghi ngờ. Người không tin cũng trở nên nửa tin nửa ngờ."

Lời của tộc trưởng nhắc nhở Trần Tuấn Phong, Trần Tuấn Phong lập tức nói cảm ơn.

Cùng Trần Mỹ Linh rời khỏi, đi bộ gần mười phút, cuối cùng chạy tới chỗ đậu xe, Lý Điềm đang ở trên xe lướt di động chờ hai người, giờ phút này thấy bọn họ tâm tình không tệ trở lại, liền cảm giác có lẽ sự tình đã làm xong.

Nàng cũng không hỏi nhiều, chờ Trần Mỹ Linh lên xe, mới nhỏ giọng nói: "Trở về nhà trọ hay trở về nhà cũ?"

"Nhà cũ." Trần Mỹ Linh không nghĩ nhiều liền lựa chọn nhà cũ, bởi vì bên trong nhà cũ có dấu vết Quảng Linh Linh tồn tại.

Về đến nhà, Trần Mỹ Linh mở di động chú ý động tĩnh trên mạng, thấy có người đối với Quảng Linh Linh chửi rủa phòng bị, thậm chí có người cảm thấy Quảng Linh Linh là quái vật là dị loại, lúc Trần Mỹ Linh nhìn thấy những tin tức này, còn đau lòng hơn cả lúc nàng mới xuất đạo bị dân mạng bôi đen.
...

Hứa Tụ bên này, kỳ thực cũng không ủ rũ như Lý Điềm tưởng tượng.

Hứa Tụ hết sức cố gắng giao thiệp với cấp cao của công ty, cũng đem hết toàn lực tìm Quảng Linh Linh, chỉ có điều kết quả vẫn để cho nàng thất vọng.

Công ty hờ hững không giúp, từ từ rút đi một tia hảo cảm còn sót lại của Hứa Tụ đối với cái công ty này.

Ban đầu Trần Tuấn Phong ra giá cao mời nàng, kết quả nàng cự tuyệt, bởi vì nàng đã từng ở chỗ này lưu lại một phần mộng tưởng, tuy rằng công ty những năm gần đây luôn luôn ném một ít nhân vật nhỏ cho nàng, nhưng nàng như cũ ôm tấm lòng nhiệt huyết năm đó, muốn tận lực làm được tốt nhất.

Song bây giờ thì thật mệt mỏi, mỗi lần có vị nghệ sĩ nào xảy ra ngoài ý muốn, công ty này nghĩ đến đầu tiên đều là tróc nghệ sĩ ra khỏi công ty, sau đó tiêu hao hết nhiệt độ của nghệ sĩ rồi từ từ tuyết tàng.

Mà nghệ sĩ nàng dẫn dắt, hơi có khởi sắc liền sẽ lập tức đổi người đại diện, nàng vĩnh viễn chỉ có thể ở tầng chót tiếp xúc thực tập sinh.

Bên cạnh Khổng Nhiên cuống cuồng đi theo thấy Hứa Tụ đang rên rỉ than thở, nàng há miệng muốn an ủi, nhưng lại sợ bản thân nói bậy, chỉ đành yên lặng đứng ở một bên phụng bồi tiền bối.

Bên trong bệnh viện Mạnh Tiểu Manh cầm di động đáy lòng một mảnh lạnh lẽo, Hứa Như ở bên cạnh nàng, Mạnh Tiểu Manh miễn cưỡng đưa di động tới cho nàng: "Chị, đây là thật sao? Linh Linh thật biến mất không thấy?"

"... Chuyện này em đừng chú ý quá nhiều, tin tức trên mạng quá nhiều quá tạp nham, em cứ dưỡng thân thể cho tốt." Hứa Như rút di động khỏi tay Mạnh Tiểu Manh: "Ngoan, trước nằm ngủ một hồi. Chờ sự tình có bước phát triển mới chị nói cho em sau."

Hứa Như cũng thông qua quan hệ tìm hiểu một chút, chuyện này đích xác là thật, nhưng mà nàng lại tin tưởng Quảng Linh Linh không phải cái gì yêu ma quỷ mị, cũng không phải cái gì người ngoài hành tinh. Khả năng nàng chỉ là người bình thường biết một chút đồ vật, cái này cũng không thể bị định nghĩa là quái vật.

Giống như rất nhiều năm trước, khi quốc nội chưa ban bố hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính, đối với dị tính luyến mà nói, thích một người cùng phái đơn giản chính là quái vật, một sự tồn tại không bình thường. Nhưng mà một khi đón nhận, thì giống như một ly sữa đậu nành, bỏ đường hay bỏ muối, đã không còn bao nhiêu người quan tâm, bởi vì quá bình thường rồi.

Vài năm trước cũng từng xuất hiện một vị nhân sĩ xuyên không, thời điểm lộ ra, toàn cầu đều sôi trào, sau đó người nọ chết, chuyện này bị cấm bàn luận.

Cho đến mấy năm sau một ít chuyên gia học giả tuyên bố thế giới này có thể có một điểm giao thoa nào đó với một thế giới song song, một số người trời xui đất khiến tiến vào đường hầm thời không cũng là có thể hiểu.

Sau đó, cái đề tài nhân sĩ xuyên không này lại dần dần xuất hiện trong tầm mắt đại chúng.

Hứa Như cảm thấy, có thể rất nhiều năm về sau, Quảng Linh Linh cũng như vậy, lúc nàng được nhắc tới một lần nữa, sẽ là diễn viên nổi tiếng, mà không phải quái vật thần bí biến mất.

--------------

Quảng Giáo Chủ: Ta cũng rất không biết làm sao a, trước kia làm người khác mất mặt quá nhiều, giờ thì ngụy trang của ta ba lần bảy lượt rớt, ủy khuất rưng rưng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro