Chương 85: Trần Mỹ Linh ủy khuất


"Thật không suy xét thêm một chút sao? Liên minh khác đều là mười người, các người chỉ có tám người, so ra sẽ thua thiệt rất nhiều. Hơn nữa nói không chừng lát nữa hệ thống sẽ cưỡng chế các ngươi ghép đôi thêm hai thành viên a."

Tiểu thư người mẫu còn chưa chịu buông tha, lần nữa hỏi Quảng Linh Linh: "Suy nghĩ thêm chút đi, mấy người chúng tôi mặc dù không mạnh đến đâu, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không làm các người vướng bận."

Quảng Linh Linh nhướn mày, không quan tâm cười lạnh: "Thà ít mà tốt. Tôi không cần suy xét."

"Cô!" Tiểu thư người mẫu nín một bụng ĐMM, nhưng liếc thấy Trần Mỹ Linh bên cạnh Quảng Linh Linh liền đè xuống lửa giận trong lòng.

Trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt: "Ngại ngùng, quấy rầy rồi."

"Đi thôi." Quảng Linh Linh không dừng lại nữa, trực tiếp cùng những người khác chạy lên trên trấn.

Khán giả kênh livestream xem được một màn này cũng thêm nhiều đánh giá đối với Quảng Linh Linh, không ít người nói Quảng Linh Linh không biết đối nhân xử thế, xử lý chuyện quá tuyệt tình.

Nhưng mà nhóm fan của Quảng Giáo Chủ phản bác, nói thẳng Quảng Giáo Chủ là tính cách thật, càng huống chi một đội ngũ muốn phát triển tốt hơn, vốn là phải yêu cầu thà ít mà tốt, nếu không một con sâu làm rầu nồi canh thì làm sao bây giờ?

Fan của tiểu thư người mẫu nghe vậy trong nháy mắt cùng các giáo đồ xâu xé, một trận chiến bàn phím mới lại lần nữa nổ súng.

Dưới tình huống tiểu thư người mẫu không hề hay biết, nàng bởi vì một câu nói của Quảng Giáo Chủ mà leo lên hot search.

...

Chờ tất cả mọi người tới nhà trưởng trấn, trưởng trấn là một nam nhân trung niên giữ chòm râu cá trê nhỏ, hắn dĩ nhiên không phải dân địa phương nơi này, mà là nhân viên làm việc bên trong tổ tiết mục.

Giờ phút này thấy liên minh thành viên Mị Ảnh Giáo lững thững tới chậm, giọng hắn hơi có vẻ không kiên nhẫn, chỉ mấy cái rìu nói với Quảng Linh Linh các nàng: "Các người tới trễ, muốn lấy được bữa sáng, nhất định phải cầm rìu đi giúp bà Trương chẻ củi ở hậu viện."

Bởi vì bọn họ đều là nhân viên làm việc tiết mục an bài, cho nên đám người Quảng Linh Linh cũng không có rảnh rỗi hứng trí, dưới tình huống đang ăn no đi giúp người miễn phí bửa củi.

"Chúng ta không cần bữa sáng, xin hỏi có thể an bài nội dung công việc khác không?" Giang Ý Hàm dẫn đầu đi ra hỏi trưởng trấn.

Trưởng trấn lắc đầu một cái: "Cái này tôi không biết, các người đến nhà bà Trương xem một chút đi. Có lẽ có chuyện khác cần các người giúp đỡ."

Giang Ý Hàm hướng Quảng Linh Linh gật đầu một cái: "Đi thôi, đây đại khái là trực tiếp nhảy qua nội dung đầu tiên."

Trong lòng mọi người cũng rất vui mừng Quảng Linh Linh sáng sớm giúp các nàng giải quyết bữa sáng, bằng không nếu thật cầm rìu đi bổ củi, còn chưa được ăn cũng đã chết đói.

Nhiều đường quanh co đi tới nhà bà Trương.

Một vị lão bà ngồi ở cửa, nhìn qua hơn sáu mươi bảy mươi tuổi, bất quá lão bà trạng thái tinh thần rất tốt, Quảng Linh Linh tiến lên hỏi lão nhân gia: "Bà bà ~ chúng tôi tới giúp ngài làm việc. Ngài nơi này có gì cần làm không?"

"Cô nói, cái gì a?" Lão nhân gia thanh âm rất lớn, vừa nói vừa chỉ lỗ tai mình.

Quảng Linh Linh ngẩn người một chút, tiếp đó thấy lão nhân gia vẻ mặt không giống như làm bộ, cô lập tức gia tăng chút âm lượng, đối lão nhân gia hô: "Tôi nói, chúng tôi tới giúp ngài làm việc. Ngài có gì cần chúng tôi làm không?"

"Ồ, làm việc à?! Vậy thì... hậu viện có một đống gỗ, các cô giúp tôi bổ đi. Làm xong tôi cho các người mấy cái bánh bao nóng để ăn." Lão nhân gia thanh âm cũng rất lớn.

Quảng Linh Linh lắc đầu: "Chúng tôi không ăn điểm tâm, trừ bổ củi ra, ngài nơi này còn có chuyện khác muốn chúng ta làm không?"

"Ồ, không ăn à. Vậy thì giúp tôi múc nước, tôi phải giặt quần áo cho cháu tôi." Lão nhân gia chậm rãi từ bậc cửa đứng lên, đưa tay vỗ vỗ chiếc quần tối màu: "Các cô lại giúp ta đun chút nước nóng đi."

"Này? Tôi già rồi, không đi đường xa được. Các cô có thể đi một chuyến đến vườn trẻ Hồng Tinh ở phụ cận, giúp tôi đón cháu về hay không. Cảm ơn các cô a." Lão nhân vừa nói vừa từ trong túi mò ra một phong thư: "Tới đây, cái này cho các ngươi."

Trần Mỹ Linh nhận lấy lá thư.

"Thỉnh giúp bà Trương cao tuổi đón cháu về nhà." Trần Mỹ Linh đọc chữ viết trong thư, quay đầu nhìn Quảng Linh Linh: "Hiện tại còn phải giúp đun nước, chúng ta ai đi đón đứa nhỏ?"

"Múc nước là hoạt động thể lực, tôi tới. Cô cùng Tiểu Manh đi đón đứa nhỏ đi, những người khác có thể đi lên trấn tìm việc làm kiếm tiền vàng." Quảng Linh Linh quét mọi người một lượt, phát hiện mọi người đều tinh thần rất tốt, cô lúc này mới yên tâm hơn nhiều.

Trần Mỹ Linh khẽ gật đầu: "Được. Tiểu Manh, chúng ta đi thôi."

Cố Tầm Tuyết nghĩ một chút, nói với Quảng Linh Linh: "Tôi đã khôi phục, múc nước đun nước việc này hay là để tôi đi. Cô cùng các nàng đi lên trấn kiếm tiền vàng, tôi tin tưởng năng lực kiếm tiền của cô khẳng định mạnh hơn tôi."

Quảng Linh Linh ngược lại do dự một chút, bất quá cẩn thận nghĩ thì lời Cố Tầm Tuyết nói đúng là sự thật.

"Được, có chuyện gì kịp thời liên lạc chúng tôi."

Chờ đám người Quảng Linh Linh cùng Mạnh Tiểu Manh rời khỏi, Cố Tầm Tuyết cười một tiếng cầm thùng gỗ đi vào viện.

Trần thị đối với nơi này đầu tư rất lớn, không chỉ mua hòn đảo này, thật đúng là đem nơi này làm cho ra ngô ra khoai, bất quá giai đoạn về sau chỗ này sẽ đổi thành khu du lịch, Trần Tuấn Phong tiểu tử kia đại khái sẽ mò được không ít tiền.

Cố Tầm Tuyết khóe miệng mang ý cười, đối với đứa bé trai trong trí nhớ bày tỏ rất coi trọng, bất quá rất đáng tiếc những trí nhớ kia đều quá xa vời, trừ nàng ra có lẽ không còn bao nhiêu người có thể nhớ đến.

"Giúp tôi dời cái ghế ra ngoài, lão bà tử tôi muốn phơi nắng một chút."

Bà Trương không chút do dự sai sử Cố Tầm Tuyết, Cố Tầm Tuyết cười khẽ: "35 36 tuổi, cô thật dự định ở chỗ này dưỡng già sao?"

'Bà Trương' bị người vạch trần tuổi, nàng hàm hậu cười: "Tôi nghe không hiểu cô đang nói cái gì."

"A, muốn phơi nắng tự mình dọn đi, muốn tôi giúp đỡ, trừ phi cô cho tôi được chỗ tốt gì." Cố Tầm Tuyết không để ý chút nào, tới chỗ 'lão nhân' này vơ vét một phen.

Bị Cố Tầm Tuyết phơi bày, người xem kênh livestream mới phát hiện người gọi là 'bà Trương' này kỳ thực là một vị nghệ sĩ phái thực lực, từ khi xuất đạo đến bây giờ luôn đóng vai đủ loại người lớn tuổi khác nhau, bây giờ lại một lần nữa bị kỹ thuật diễn xuất cùng hóa trang của nàng làm cho hồ đồ.

Sau khi chuyện này bị bóc trần, người xem lập tức đi tìm nhân viên làm việc khác, tức thì phát hiện Lưu gia gia, Trịnh đại thúc, Vạn đại thẩm, tựa hồ đều là nghệ sĩ lâu năm số một số hai.

Một lần nữa cảm thán Trần thị đầu tư to lớn, mà tiết mục này cũng đã tăng lên một cấp bậc khác, vốn cho là tiết mục để phái thần tượng hút fan, không ngờ ở đây cũng có phái thực lực hoành hành.

Một số người nguyên bản xem thường Trần thị tung hoa chiêu vơ vết tiền, giờ phút này cũng nghiêm túc với tiết mục, dẫu sao nơi này quá nhiều nghệ thuật gia, đã không phải chỗ để bọn họ nghĩ phun là có thể phun.

Ở trên trấn, Quảng Linh Linh cùng Giang Ý Hàm sóng vai đi, Từ Gia hơi bất mãn đi theo phía sau hai người.

Mà đứng sau chót đội ngũ chính là người luôn luôn trầm mặc ít nói, cảm giác tồn tại vô cùng thấp, Hứa Như cùng Bạch Liễu.

"Chúng ta bây giờ vẫn là tách ra hành động đi. Dẫu sao người đều tụ tập một chỗ, rất dễ dàng bỏ qua các cơ hội khác." Quảng Linh Linh nhìn bốn người trong đội ngũ, cô nói: "Hứa Như tỷ cùng Bạch Liễu một tổ, nghe nói các người bơi lội rất tốt, có thể đi chỗ ngư dân thử vận khí một chút, có lẽ có thể theo bọn họ cùng nhau xuống biển."

Hứa Như gật đầu, Bạch Liễu đối Quảng Linh Linh khẽ cười nói: "Được, vậy chúng tôi đi trước."

"Từ Gia đi phòng ăn nhìn tình huống trước, nếu như phòng ăn vẫn không cung cấp thức ăn, vậy chúng ta chỉ đành lần nữa giải quyết trước thời hạn."

Từ Gia nhìn nhìn Quảng Linh Linh, lại nhìn nhìn Giang Ý Hàm, cuối cùng mang chút ủy khuất gật đầu một cái: "Được rồi."

"Vậy tôi thì sao?" Giang Ý Hàm nóng lòng hỏi.

Quảng Linh Linh lấy ra bản đồ, ở phía trên vòng mấy điểm, nói với Giang Ý Hàm: "Chúng ta cùng đi những chỗ này nhìn xem. Vòng thứ nhất chúng ta đều hoạt động ngoài trấn, hiện tại chúng ta đi bên trong trấn nhìn xem."

Quảng Linh Linh vừa dứt lời, lại chậm chạp không có động tĩnh, Giang Ý Hàm không hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"

Trầm mặc một hồi, Quảng Linh Linh vẫn lựa chọn nói ra: "Tôi luôn cảm thấy chuyện đón đứa nhỏ không đơn giản như vậy."

Hai người cũng không thương lượng quá nhiều, chỉ thuận tiện nói một chút, nhưng mà kênh livestream lại đang trắng trợn bàn luận chuyện đi đón đứa nhỏ này.

Dân mạng 1: Chời má, tổ tiết mục muốn làm nên chuyện a! Không tưởng tượng ra Quảng nhà tôi mang đứa nhỏ sẽ là cái hình ảnh gì 55555.

Dân mạng 2: Chỉ có ta phát hiện Trần Mỹ Linh đều sắp khóc rồi sao? A ha ha, thì ra Ảnh hậu cũng chống đỡ không nổi trẻ trâu sao?

Dân mạng 3: Tiểu Manh! Cô đang làm gì vậy? Đang làm gì vậy!? Cô sao lại cướp kẹo que với người bạn nhỏ?! Tốt lắm, cái này đích xác rất Tiểu Manh!

Dân mạng 4: Mẹ ơi~ tại sao lại sinh con sớm như vậy? Con cũng muốn tham gia tiết mục, con cũng muốn làm em bé trong vòng tay nữ thần ~

Dân mạng 5: Chỉ có bốn đứa bé, vậy đại khái sẽ giống với liên minh khác, hai người mang một em bé. A ha ha, thật giống y như Quảng nhà tôi chia tổ.

Dừng lại trước một tiệm nhạc khí trên trấn, Quảng Giáo Chủ không mảy may biết được cô sắp sửa gặp phải ác mộng lớn nhất sau khi chuyển kiếp, bất quá may mà kiếp trước cô ngay cả công chúa đều nuôi lớn, hiện tại mang mấy đứa con nít hẳn không thành vấn đề.

"Nơi này có gì không đúng sao?" Giang Ý Hàm thấy Quảng Linh Linh dừng lại, nàng cũng đứng lại theo, thò đầu nhìn vào trong tiệm, chỉ có một ông chủ ngồi đằng kia lau đàn.

Quảng Linh Linh đột nhiên quay đầu qua hỏi Giang Ý Hàm: "Còn nhớ ngày trước chúng ta đi chụp chân dung, tiệm nhạc khí đó như thế nào không?"

Nói chưa dứt lời, hiện tại đề cập đến, Giang Ý Hàm vỗ ót một cái nói: "Bố cục ở đây rất giống tiệm lúc ấy."

"Không chỉ như vậy, cô nhìn bảng hiệu phía trên xem." Quảng Linh Linh giơ ngón tay chỉ bảng hiệu cửa tiệm, Giang Ý Hàm đột nhiên cười lên: "Tổ tiết mục đây là muốn chúng ta trở lại chốn cũ sao? Còn bắt chước giống nhau như đúc."

"Chúng ta vào xem một chút đi, nói không chừng nơi này cất giấu kinh hỉ." Quảng Linh Linh đi dọc con phố này, nhìn thấy nơi này có rất nhiều nhà cửa dường như đã xem qua ở đâu, cảm giác rất quen thuộc, bất quá bởi vì không phải dân bản địa, hơn nữa những thứ này đều là bắt chước, cho nên bất kể nàng quen thuộc thế nào đi nữa, nhìn vào trong mắt đều có chút cảm giác xa lạ.

Bây giờ thấy được tiệm đàn này mới hoàn toàn nhớ ra, phần lớn nhà cửa nơi này đều từng xuất hiện trong một ít phim truyền hình, còn có một ít tràng cảnh chắc đều an bài dựa theo tình tiết trong phim.

Dẫu sao hiện tại chân chính mang đến nhiệt độ truyền bá cho show thực tế, vẫn là những nghệ sĩ đang nổi ở giới giải trí, những người khác tới đây ít nhiều có thể trộn lẫn thành người nổi tiếng trên mạng, nhưng mà trình độ hút fan tuyệt đối không so được với nhóm nghệ sĩ đứng đắn chính thức ký hợp đồng.

Sau khi Quảng Linh Linh cùng Giang Ý Hàm đi vào, chủ tiệm cũng không tiếp đón bọn họ, Giang Ý Hàm và Quảng Linh Linh cũng không giận, dẫu sao đã biết đây là một tiết mục mà thôi, không có nghiêm túc so đo thái độ của chủ quán.

Bất quá nếu trong thực tế đụng phải ông chủ kiểu phật tổ như vậy, đoán chừng buôn bán đã bại mất một nửa.

"Lão bản, nhạc khí nơi này có thể mượn ra ngoài không?" Giang Ý Hàm giống như ngày trước trong cuộc tuyển chọn, dò xét hỏi lão bản.

Lão bản dời tầm mắt khỏi đàn cổ, tiếp đó quét về phía Giang Ý Hàm, ánh mắt sắc bén làm Giang Ý Hàm không khỏi run lập cập.

"Đàn nơi này không được mượn ra ngoài, bất quá nếu các người muốn dùng, có thể trực tiếp dùng trong tiệm." Thanh âm chủ tiệm bình bình đạm đạm, nhưng mà Giang Ý Hàm nghe lại toàn thân nổi da gà.

Quảng Linh Linh nhìn chủ tiệm một cái, ông chủ này đáy mắt mang lệ khí(*), xem ra không phải người dễ đối phó.

(*) lệ khí: có thể hiểu là u ám, ác độc.

"Chúng tôi chỉ tới xem một chút, nơi này không có thứ gì ta cần, chúng tôi đi trước." Quảng Linh Linh không nói hai lời bước ra khỏi cửa tiệm, kết quả nhận được hệ thống tiết mục nhắc nhở.

Hệ thống: Quảng Linh Linh gặp hắc điếm đánh cướp, mất một nửa tiền vàng.

Chủ quán đang lau chùi đàn cổ, mà hắn nhìn Quảng Linh Linh ngoài cửa, khinh thường bật cười: "Chỉ lấy một nửa, đã rất chiếu cố các người rồi."

Giang Ý Hàm bị hù sợ chân vừa bước lên bậc cửa lại thu về, Quảng Linh Linh ý vị sâu xa cười một tiếng: "Ha hả, chủ quán cướp?!"

Giang Ý Hàm nghe giọng Quảng Linh Linh còn dọa người hơn, nàng yên lặng nuốt ngụm nước miếng, nàng có một loại ảo giác, Quảng Linh Linh rất có thể trực tiếp xông vào đánh người.

Một giây sau Quảng Linh Linh đúng là lại xông vào trong tiệm, một chưởng vỗ lên đàn cổ chủ quán đang lau chùi: "Tôi muốn hỏi, chủ quán dựa vào cái gì cướp tôi?"

"..." Hệ thống kiểm tra chính đang loạn mã, chủ quán trong lòng giật mình, bất quá rất nhanh bình ổn lại, hắn từ từ đứng lên: "Nghe nói cô là người Cổ Võ thế gia, tôi vừa vặn cũng có chút công phu quyền cước. Cô muốn lấy lại tiền vàng cũng được, chỉ cần có thể thắng được tôi."

Quảng Linh Linh đột nhiên buồn cười, người này là ngay trước mặt mọi người khiêu chiến bản thân, hay là ngay trước mặt mọi người khiêu chiến Cổ Võ thế gia?

Chủ tiệm hơi hất cằm lên, trong mắt mang điểm khinh bỉ dò xét Quảng Linh Linh, tuy rằng người này biết khinh công, nhưng mà không có nghĩa công phu quyền cước cũng là thượng tầng.

Quảng Linh Linh cũng không vội đánh nhau với hắn, dẫu sao bây giờ là đối phương muốn cùng nàng tỷ thí, cô vẫn có một ít quyền lợi đàm phán cơ bản.

"Tôi muốn biết, nếu như tôi thắng, ông có thể cho tôi bao nhiêu tiền vàng." Quảng Linh Linh không nghĩ chỉ vỏn vẹn lấy lại tiền vàng bị cướp đơn giản như vậy.

Chủ quán cười lạnh lấy ra một tấm thẻ: "Nơi này có mười ngàn tiền vàng, chỉ cần cô có thể thắng tôi, tôi đưa tất cả những thứ này cho cô."

Giang Ý Hàm nhìn tấm thẻ kia hai mắt bốc lên hình trái tim, bất quá trong đầu cũng đột nhiên kịp phản ứng, vị đại thúc này là đại sư võ thuật phái tự do năm trước khiêu chiến Cổ Võ.

"Này, Linh Linh, Linh Linh. Cô bình tĩnh đã, tới đây tôi có lời muốn nói với cô." Giang Ý Hàm cảm thấy, mấy năm trước vị đại thúc này đánh bại Cố Tầm Tuyết, còn cùng Trịnh Húc đánh ngang tay, hôm nay lại tới tỷ thí Quảng Linh Linh, Quảng Linh Linh sợ là sẽ phải lành ít dữ nhiều.

Quảng Linh Linh đầu đầy sương mù bị Giang Ý Hàm kéo đi, hai người đi vào trong góc, Quảng Linh Linh không hiểu nhìn Giang Ý Hàm: "Làm sao vậy?"

"Hay là đừng đánh nữa, trừ một nửa thì trừ một nửa đi. Cùng lắm chúng ta lại đi chỗ khác kiếm về là được." Giang Ý Hàm cẩn thận khuyên cô, dẫu sao loại chuyện đánh nhau này khó tránh khỏi sẽ có thời điểm sai lầm xảy ra thương tổn, nếu Quảng Linh Linh không cẩn thận bị thương thì làm sao bây giờ.

Hơn nữa các nàng là nghệ sĩ, không cần phải liều mạng như vậy, cho dù là nửa đường lui ra, cũng tốt hơn việc đến cuối cuộc so tài vết thương chồng chất.

"Cái này cùng tiền vàng không liên quan, hắn đang gây hấn với Cổ Võ thế gia! Thân là đệ tử Cổ Võ, tôi cần đứng ra bảo vệ danh tiếng Cổ Võ thế gia! Để cho hắn biết, Cổ Võ không phải ai cũng có thể xem thường!" Quảng Linh Linh kỳ thực so với vị đại thúc kia còn khinh bỉ Cổ Võ thế gia hơn, nhưng mà cô hiện tại cần một cái cớ danh chính ngôn thuận để cùng nam nhân kia đánh một trận.

Kiếp trước Quảng Linh Linh khinh thường làm như vậy, Ma Giáo cô muốn đánh liền đánh, cần gì phải mượn cớ đường hoàng?!

Nhưng bây giờ thì khác, cô phải học theo Võ Lâm Minh Chủ, tìm một cái cớ đường đường chính chính đi bắt nạt người khác.

"Nhưng mà..." Giang Ý Hàm không nghĩ tới Quảng Linh Linh sẽ quật cường như vậy, suy nghĩ một chút vẫn là quyết định khuyên thêm, dẫu sao đại thúc kia thực lực cũng không đơn giản: "Cô vẫn là nghĩ lại đi. Cố Tầm Tuyết đều đã từng thua ở trên tay hắn, mà Trịnh Húc cũng chẳng qua miễn cưỡng cùng hắn đánh ngang tay, cô vẫn luôn là ngoại môn đệ tử, cô không nên dính vào chuyện này."

Người trên kênh livestream nghe được lời của Giang Ý Hàm, có người chấn kinh, còn có người trực tiếp phun xả Giang Ý Hàm, nhưng mà người ủng hộ Giang Ý Hàm cũng không phải số ít, dẫu sao với tư cách bằng hữu, Giang Ý Hàm thay Quảng Linh Linh cân nhắc như vậy quả thực cũng không sai.

"Các người thương lượng xong chưa?! Có đánh hay không cho một lời thống khoái, không đánh mau rời khỏi tiệm của tôi." Lệ khí trong giọng nói chủ tiệm càng ngày càng nặng.

Quảng Linh Linh đẩy ra Giang Ý Hàm: "Tránh ra! Hôm nay là Cổ Võ cùng hắn tỷ thí, không liên quan trận tiết mục này! Thắng thua bất luận, sinh tử trời định!"

Chủ tiệm tựa hồ không nghĩ tới Quảng Linh Linh sẽ nói ra những lời này, hắn chỉ là muốn nhìn một chút xem đệ tử Cổ Võ đột nhiên xuất hiện trước công chúng này rốt cuộc thực lực như thế nào, nhân tiện lại chèn ép một đợt, mượn việc đánh bại người Cổ Võ thế gia, để cho hắn đứng ở địa phương cao hơn, càng được nhiều người yêu thích võ thuật sùng bái hơn.

"Theo tôi." Chủ tiệm tiến lên bắt cổ tay Quảng Linh Linh, ngay sau đó mang Quảng Linh Linh ra khỏi cửa tiệm.

Giang Ý Hàm nhìn nhìn chung quanh, gấp đến độ sắp giơ chân, cuối cùng nàng chỉ đành chạy theo ra khỏi cửa tiệm.

Hệ thống: Tuyển thủ Giang Ý Hàm bị chủ quán cướp, khấu trừ toàn bộ tiền vàng.

Giang Ý Hàm cũng không đoái hoài tới hệ thống nhắc nhở, trực tiếp chạy hướng bóng lưng Quảng Linh Linh và chủ tiệm.

Chờ Quảng Linh Linh ngừng lại, chủ tiệm chỉ khối bảng hiệu võ quán kia: "Đây là Cổ Võ thế gia các người mở, có bản lãnh chúng tôi liền đi vào đánh một trận."

"Được." Quảng Linh Linh nhìn tấm bảng kia, đúng là hoa văn rất tương tự với thẻ thân phận của đệ tử Cổ Võ.

Sau khi hai người tiến vào, Giang Ý Hàm cũng thở hồng hộc vào theo, kết quả vòng tay đột nhiên sáng lên, lóe lên ánh sáng màu đỏ.

Hệ thống: Cảnh cáo cảnh cáo, tuyển thủ Giang Ý Hàm không có tiền vàng tiến vào võ quán Cổ Võ, khấu trừ năm trăm tiền vàng. Cảnh cáo cảnh cáo, tuyển thủ Giang Ý Hàm tiền vàng âm năm trăm.

Giang Ý Hàm ngẩn người một chút, nhìn một chân sải bước vào cửa một chân còn lưu ngoài cửa, cắn răng cuối cùng không nhịn được rống lên: "Ăn cướp a!"

Hệ thống: Cảnh cáo cảnh cáo, tuyển thủ Giang Ý Hàm gặp phải thổ phỉ cướp bóc, khấu trừ năm trăm tiền vàng. Cảnh cáo cảnh cáo, tuyển thủ Giang Ý Hàm tiền vàng âm một ngàn.

Được rồi, Giang Ý Hàm thất kinh ngay cả lời cũng không dám nói nữa. Chỉ có thể hướng về tấm bảng Cổ Võ hung hăng trợn mắt nhìn một cái.

Hệ thống: Cảnh cáo cảnh cáo, tuyển thủ Giang Ý Hàm đột nhiên mắc bệnh về mắt, tiền chữa bệnh năm trăm. Cảnh cáo cảnh cáo, tuyển thủ Giang Ý Hàm tiền vàng âm một ngàn rưỡi.

Bên trong võ quán, không ít đệ tử Cổ Võ thế gia ở nơi này luyện tập công phu.

Đột nhiên thấy Quảng Linh Linh cùng chủ tiệm tiến vào, có mấy người dừng lại động tác trên tay bước tới.

"Xin hỏi hai vị là đến tìm huấn luyện viên học công phu, hay là tới so tài quyền cước?"

Chủ tiệm chỉ lôi đài: "Dọn dẹp sân, chúng tôi mượn lôi đài tỷ thí một chút."

"Cái này..." Đệ tử Cổ Võ biết Quảng Linh Linh là thành viên Cổ Võ bọn họ, cũng biết vị chủ quán này là người chuyên môn tới khiêu khích Cổ Võ bọn họ, cho nên bây giờ nghe chủ quán nói ra yêu cầu, hắn trong chốc lát cũng không nắm được chủ ý, hắn ban đầu chỉ là tiếp nhận tộc trưởng an bài, tới nơi này quay cái tiết mục mà thôi, không nghĩ tới sẽ còn gặp loại chuyện này, cũng không biết là tổ tiết mục tận lực sắp xếp, hay là hai người này âm thầm quyết định.

Đệ tử Cổ Võ đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía những sư huynh đệ khác, kết quả đám người kia không phải nhìn trời ngắm đất, thì chính là nhìn chân chơi ngón tay, hắn hít sâu thở dài hỏi Quảng Linh Linh: "Xin hỏi, các người xác định mượn dùng lôi đài nơi này sao?"

"Ừ." Quảng Linh Linh cũng biết người này đang lo lắng cái gì, bất quá cô không ngại quạt gió thổi lửa một chút: "Vị sư phụ này nghe tôi là đệ tử Cổ Võ, liền cứng rắn muốn cùng tôi tỷ thí, chỉ có điều bây giờ quy định so tài của tiết mục không cho phép âm thầm đánh nhau, mà tôi cũng không phải nghề nghiệp quyền sư, cho nên chỉ có thể tới nơi này mượn dùng lôi đài!"

Đệ tử kia nghe được danh hiệu Cổ Võ thế gia, một loại cảm giác sứ mệnh cùng chung vinh nhục đột nhiên bao vây hắn, ánh mắt nhìn về phía chủ tiệm kia cũng mang theo thù hận, hắn dẫn Quảng Linh Linh đi lôi đài: "Tới, lôi đài cho các người mượn. Đệ tử Cổ Võ không phải thứ hèn nhát, cho dù cô là ngoại môn đệ tử, có người chỉ lỗ mũi khiêu khích, cũng nên giơ quả đấm nghênh đón không sợ hãi."

Tên đệ tử này còn không biết Quảng Linh Linh đã được Cố Tầm Tuyết mang vào nội môn, bất quá lời nói này của hắn cũng giữ lại chút đường lui.

Nếu chờ lát nữa Quảng Linh Linh thua cũng không có gì to tát, không ném mất mặt mũi Cổ Võ thế gia, dẫu sao kẻ bị bắt nạt chỉ là một đệ tử ngoại môn mà thôi.

Nếu chủ tiệm thua, vậy thì vô cùng thú vị. Sau này chủ tiệm đại khái cũng không còn mặt mũi tới khiêu khích Cổ Võ nữa, dẫu sao hắn ngay cả ngoại môn đệ tử đều không đánh lại.

Quảng Linh Linh tung người một cái nhảy lên lôi đài, vị đại sư kia cũng chậm rãi mạch lạc bước theo.

Đệ tử Cổ Võ ở bên cạnh ngồi xếp bằng xuống, tuy rằng trên mặt nhìn qua không phản ứng gì quá lớn, nhưng mà lòng bàn tay mỗi người đều nặn ra mồ hôi.

Dẫu sao vị đại sư phía trên đã từng đánh bại Trịnh Húc và Cố Tầm Tuyết, bất quá lúc đó sở dĩ hắn đánh bại được hai người kia, là bởi vì hắn thừa dịp người gặp nguy!

Trịnh Húc lúc ấy cùng Cố Tầm Tuyết tỷ thí một trận, hai người đều dùng hết toàn lực, sau đó người này xuất hiện lần lượt khiêu chiến Trịnh Húc và Cố Tầm Tuyết, Cố Tầm Tuyết lúc ấy tai nạn xe cộ mới khỏi lại cùng Trịnh Húc đối chiến, thất bại trước hắn là đương nhiên. Mà Trịnh Húc khi đó đánh ngang tay với hắn, cũng có thể hiểu.

Cố Tầm Tuyết về sau thân thể khỏe lại thì không hỏi tới chuyện Cổ Võ nữa, Trịnh Húc tuy rằng thành Đại sư huynh, lại chậm chạp không chịu đi khiêu chiến báo thù, Cổ Võ thế gia cũng từ từ đè ép chuyện này xuống.

Cho nên dẫn đến người của cả Cổ Võ thế gia bọn họ đều đối vị 'đại sư' này bực bội không phát ra được oán khí.

Quảng Linh Linh đứng ở trên lôi đài, cô không thể trực tiếp xuất thủ đem người đánh ngã xuống đất, nghĩ một chút liền nhanh chóng ở trên người mình điểm hai huyệt vị, như vậy nội lực của cô sẽ tạm thời phong kín toàn bộ, mà khí lực cùng độ phản ứng của cô cũng sẽ giảm xuống.

Lại lặng lẽ vứt bỏ công pháp kiếp trước, lựa chọn dùng chiêu thức thông thường nhất.

Quảng Linh Linh nghĩ, chỉ có như này mới có thể để cho người ngoài thấy cô thắng được cũng không dễ dàng.

"Cô là vãn bối, cô động thủ trước đi." Chủ tiệm đưa tay ra làm một tư thế mời.

Quảng Linh Linh nâng cánh tay ôm quyền: "Vậy đắc tội rồi!"

Vừa dứt lời, Quảng Linh Linh liền nắm thật chặt quả đấm đập tới trên mặt chủ tiệm.

Chủ tiệm thấy động tác của cô không có chiêu thức gì, càng giễu cợt sâu hơn, quay người khiến cho quả đấm của Quảng Linh Linh vụt qua bên cạnh hắn.

Mà hắn thì âm thầm nắm quyền đánh vào trên bụng Quảng Linh Linh, Quảng Linh Linh chần chờ một chút, tiếp đó trên mặt lộ ra biểu tình thống khổ, hơi cong eo, bày tỏ bụng mình bị đánh một quyền, thật sự rất đau!

Đệ tử bên dưới nhìn thấy mà giật mình, một quyền kia của chủ tiệm đánh vào lực độ rất lớn, cả người Quảng Linh Linh đứng ở nơi đó bước chân hư nhược, thậm chí còn có thể thấy bả vai cô hơi run rẩy.

Quảng Linh Linh nâng lên cánh tay xoa xoa mồ hôi không tồn tại trên trán, khẽ cắn răng lộ ra hận ý, tiếp tục nắm chặt quả đấm đánh tới.

Lần này chủ tiệm không tránh ra, ngược lại đứng ở kia một tay nắm lấy quả đấm Quảng Linh Linh đập tới, trong ánh mắt không thể tưởng tượng được của Quảng Linh Linh, chủ tiệm đột nhiên nhấc chân đá vào bắp chân Quảng Linh Linh.

Quảng Linh Linh ngẩn người một chút, tiếp đó nhanh chóng quỳ một chân trên đất, trên trán cuối cùng bởi vì quá mức ra sức biểu diễn mà nóng toát mồ hôi.

Quảng Giáo Chủ chỉ cảm thấy mình sống càng ngày càng nghẹn khuất rồi, cô rốt cuộc là đang đấu võ hay là đang thi diễn xuất?!

Từ từ lắc thân thể đứng lên, Quảng Linh Linh há to miệng thở hổn hển, ừ... Kế tiếp đánh như thế nào?! Đại ca đóng thế ban đầu là dạy cô làm thế nào?

Đúng rồi, đánh thêm một hiệp nữa là có thể ngã xuống. Sau đó lại gắng sức bò dậy liều chết đánh một trận, cuối cùng lấy được thắng lợi!

Quảng Giáo Chủ hô to một tiếng, phảng phất là đang tự cổ động cho bản thân, hoặc như đang tự mình dồn nén sức lực.

"A..." Ngay khoảnh khắc cô kêu ra miệng, liền giống như sư tử nhỏ nổi điên xông ra ngoài, bất quá thật bất hạnh vẫn bị chủ tiệm đánh ngã trên đất.

Đệ tử Cổ Võ đều vì Quảng Linh Linh mà thót tim, Quảng Linh Linh nằm trên đất, cô diễn mệt rồi, hiện tại nghỉ một lát là có thể đứng lên cùng chủ tiệm 'liều mạng'. Đến lúc đó cô có thể đem hết toàn lực đánh ngã chủ tiệm, sau đó nói một đoạn thoại chấn hưng Cổ Võ thế gia, cô liền có thể lui sân. Tiền vàng hẳn là cũng có thể toàn bộ cầm về.

Đệ tử Cổ Võ rối rít đứng lên, bao vây cạnh lôi đài, mỗi người đều kêu Quảng Linh Linh nhanh một chút đứng lên, thậm chí có một ít người hận không thể tự mình đi lên thay Quảng Linh Linh đánh một trận.

Loại không khí này ngược lại để cho Quảng Linh Linh cảm nhận được cảm giác đệ tử giáo chúng luôn luôn canh giữ bên cạnh nàng kiếp trước.

"Đứng lên a! Cổ Võ không thể ngã, đệ tử Cổ Võ không thể thua!"

"Lên a! Mau đứng lên, chớ làm kẻ hèn nhát! Nhanh lên một chút!"

Quảng Linh Linh đang chuẩn bị từ lôi đài đứng lên, nhưng mà chủ tiệm kia đột nhiên một cước giẫm ở trên lưng cô, Quảng Linh Linh cảm thụ sức mạnh trên lưng, từ từ đứng lên tiếp đó gắng sức giơ quả đấm nhào tới chủ tiệm.

Đệ tử Cổ Võ thấy Quảng Linh Linh lần nữa đứng lên, bọn họ tâm tình kích động giống như đang tự mình đối chiến vậy.

Mà người xem kênh livestream cũng đều lặng lẽ nín thở, nhìn Quảng Linh Linh cùng chủ tiệm thi đấu.

Trần Tuấn Phong hiện tại cũng đang chú ý trận đấu này trên kênh livestream, thời điểm hắn thấy Quảng Linh Linh bị đánh gục trên đất, có nghĩ tới để cho hệ thống cưỡng chế kết thúc tranh tài, nhưng mà lúc hắn nhìn thấy ánh mắt Quảng Linh Linh, ý niệm trong lòng lại dừng lại, tựa hồ vẫn có thể đợi thêm một chút, bởi vì cái loại ánh mắt đó của Quảng Linh Linh hắn thường xuyên gặp ở chỗ em gái, mỗi lần Trần Mỹ Linh quay phim đều sẽ ở trong nhà luyện tập, mà ánh mắt kia vừa vặn chính là diễn xuất mà ra.

Trần Tuấn Phong mặc dù không phải diễn viên trong giới, đối với thứ kỹ thuật diễn này không quen thuộc, nhưng mà thân là muội khống, hắn quan sát Trần Mỹ Linh là ai cũng không bằng, mỗi một ánh mắt hắn đều có thể hiểu ý.

Quả nhiên Quảng Linh Linh lại đứng lên, Trần Tuấn Phong cười một tiếng, chắc hẳn Quảng Linh Linh là không muốn thắng quá ung dung mà cố ý diễn một tuồng kịch.

Rất nhanh chủ tiệm bị Quảng Linh Linh đánh xuống đất, Quảng Linh Linh cũng không lập tức xuống đài, ngược lại lảo đảo đi tới bên cạnh chủ tiệm, dùng chân đạp lên phần lưng chủ tiệm, thoáng dùng sức làm cho chủ tiệm không thở nổi.

"Còn đánh nữa hay không?" Thanh âm Quảng Linh Linh nghe suy yếu cực kỳ, phối hợp với đầu đầy mồ hôi, còn có khóe miệng ứ máu, để cho người nhìn mà nhiệt huyết sôi trào, lại từ đáy lòng thương tiếc Quảng Linh Linh.

Về phần người bị Quảng Linh Linh giẫm dưới bàn chân, phần lớn đều cảm thấy nếu Quảng Linh Linh có thể đạp hai chân thì mới thật sự hả giận.

Chủ tiệm hừ hừ lầm bầm nói hai câu, bất quá mọi người đều không nghe rõ, Quảng Linh Linh cũng không có ý định tiếp tục hỏi, trực tiếp đưa tay quơ quơ trước mặt chủ tiệm: "Mười ngàn! Giao ra."

Chủ tiệm vô lực gật đầu một cái, Quảng Linh Linh đem chân dịch xuống khỏi người hắn, chủ tiệm đưa ra thẻ tổ tiết mục đưa cho hắn, Quảng Linh Linh rất nhanh đưa vòng tay ở phía trên quét một vòng, lấy được mười ngàn tiền vàng.

Kỳ thực nhiệm vụ tổ tiết mục giao cho chủ tiệm là, chỉ cần vào cửa tiệm chọn dùng nhạc khí bất kỳ tùy tiện khảy một bản đều coi như vượt qua kiểm tra, có thể được tiền vàng tương ứng, cũng sẽ được hoàn trả tiền vàng bị khấu trừ.

Quảng Linh Linh lảo đảo như sắp ngã đi hai bước trên lôi đài, tiếp đó giơ cao cánh tay hô: "Cổ Võ bất bại!"

Lời vừa nói ra dẫn đến đệ tử Cổ Võ bên dưới lôi đài đều vung cánh tay hô to, Quảng Linh Linh trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, đột nhiên cảm thấy bản thân lại trở về phong tuyết giang hồ xưa kia.

Bất quá rất nhanh hệ thống nhắc nhở kéo cô về thực tế.

Hệ thống: Chúc mừng tuyển thủ Quảng Linh Linh lấy được mười ngàn đồng tiền vàng. Hệ thống hoàn trả Quảng Linh Linh năm ngàn tiền vàng.

Nhận được tin tức, Quảng Linh Linh thở phào nhẹ nhõm, từ từ xuống lôi đài.

Một ít đệ tử Cổ Võ dự định tới đỡ cô, kết quả bị Quảng Linh Linh phất tay một cái cự tuyệt, cô rất muốn diễn một đoạn tuồng suy yếu đến ngay cả đường đều đi không nổi, bởi vì nhìn như vậy càng chân thực hơn một ít.

Hơn nữa để những người không quen biết này đỡ, Quảng Giáo Chủ bày tỏ cô không tiếp thụ nổi.

Vì vậy chưa đi được hai bước, tới cửa võ quán, Giang Ý Hàm đứng ở bậc cửa nơi đó, một chân bước vào một chân ở bên ngoài, cả người duy trì động tác này không nhúc nhích.

Quảng Linh Linh hướng nàng gọi một cái: "Cô làm sao vậy?"

"Tôi..."

Hệ thống: Cảnh cáo cảnh cáo, tuyển thủ Giang Ý Hàm lên tiếng nhục mạ hệ thống, khấu trừ ba trăm tiền vàng. Cảnh cáo cảnh cáo, tuyển thủ Giang Ý Hàm tiền vàng âm một trăm sáu mươi lăm ngàn bảy trăm (-165700).

Giang Ý Hàm hiện tại ngay cả nháy mắt cũng không dám, trợn to mắt nhìn Quảng Linh Linh, cả người đều bảo trì một loại biểu tình vặn vẹo: Tôi cái gì cũng không làm a!!!

Quảng Linh Linh đột nhiên đưa tay ra, kéo vòng tay trên tay Giang Ý Hàm, hai tay đồng thời dùng sức, trong nháy mắt xé đứt vòng tay của Giang Ý Hàm.

Giờ thì hoàn toàn không còn âm thanh hệ thống nhắc nhở, Giang Ý Hàm tùy ý giật giật, tiếp đó xụi lơ trên đất ngồi xuống: "Má ơi, tôi nợ hệ thống một trăm sáu chục ngàn tiền vàng, tôi phải kiếm tới khi nào a?"

"Khụ khụ, tổ tiết mục không thể nào ghim cô như vậy. Hẳn là vòng tay hư, chờ một hồi đi tìm tổ tiết mục đổi cái khác, thuận tiện đòi điểm bồi thường." Quảng Linh Linh như cũ duy trì suy yếu.

Giang Ý Hàm thở dài, rất nhanh nhớ tới Quảng Linh Linh là đi vào tỷ võ chứ không phải đi vào uống trà.

Nàng đưa tay ra có vẻ muốn chạm vào người Quảng Linh Linh, Quảng Linh Linh vội vàng tránh né: "Đừng động, trên người tôi bị thương."

"Hả? Cô, cô không sao chứ! Tôi... Cái này, cô ở đây nghỉ ngơi, tôi đi tìm người tổ tiết mục tới." Giang Ý Hàm bị hù sợ tay chân luống cuống, muốn đi đỡ Quảng Linh Linh nhưng lại sợ đụng phải vết thương trên người cô.

Quảng Linh Linh muốn chính là loại hiệu quả này, tâm tình rất tốt mặt mày rất thống khổ đi tới bên cạnh Giang Ý Hàm: "Không cần! Khụ, đi thôi."

"Cô không sao chứ?" Giang Ý Hàm sít sao đi theo cô, vừa đi vừa lải nhải một đợt: "Cô sao phải như vậy a? Để cho bản thân thương tổn khắp người, làm vậy cô có thể cao hứng một chút sao?"

Quảng Linh Linh nghĩ đến tiền vàng dư thừa bên trong vòng tay, còn có chủ tiệm nằm trong võ quán đến giờ còn chưa đi ra, tâm tình cô đích xác rất tốt.

Giang Ý Hàm không nhịn được nghĩ muốn đánh người.

"Cô cười cái gì mà cười a? Tự làm cho mình mệt mỏi như vậy, cô còn cười được?!" Giang Ý Hàm giận đến giọng điệu đều thay đổi, còn kém đấm ngực dậm chân.

Có thể là đến ông trời cũng không ưa Quảng Linh Linh cười, các nàng đi chưa được mấy bước liền gặp Từ Hạo cùng Trịnh Húc, Giang Ý Hàm đứng lại nhìn hai người kia.

"Linh Linh, có phải là có điểm không đúng a." Giang Ý Hàm có thể nhìn ra hận ý trong mắt Từ Hạo, tuy rằng Từ Hạo che giấu rất kỹ, khả năng khán giả kênh livestream không nhìn ra, nhưng mà người ở hiện trường lại rất dễ dàng nhìn rõ.

Quảng Linh Linh nhìn hai người cản đường, cô hiếm có bật cười: "Tôi vừa thay Cổ Võ báo một thù."

"Hừ." Trịnh Húc cười lạnh, nhìn Quảng Linh Linh đứng cũng không vững, hắn khinh thường nói: "Chẳng qua là may mắn mà thôi. Có dám cùng tôi so một trận hay không."

" Này! Anh đừng quá đáng! Linh Linh vừa rồi..."

"Được a!" Quảng Linh Linh cắt đứt Giang Ý Hàm, cô bình tĩnh nhìn Trịnh Húc, quả thực không nghĩ tới Trịnh Húc sẽ da mặt dày đến trình độ này, cho dù kiếp trước cô là Ma Giáo, cũng không làm được chuyện thừa dịp người gặp nguy như vậy.

Trịnh Húc cũng mặc kệ Quảng Linh Linh và Giang Ý Hàm đang suy nghĩ gì, dù sao hắn ở trong tiết mục vốn đã để lại lượng lớn vết nhơ, hắn cũng không sợ nhiều thêm mấy cái, chỉ cần có thể giáo huấn Quảng Linh Linh một chút, giải tỏa ác khí trong lòng hắn là được.

Giang Ý Hàm không nhịn được có chút nhức đầu, những người này có thể đừng ngày ngày dùng quả đấm phát tiết hay không, đây dầu gì cũng là show thực tế Trần thị tổ chức, bọn họ có thể để ý một chút hay không?

Còn không chờ Quảng Linh Linh xoay người, đột nhiên hệ thống của Trịnh Húc phát ra một trận nhắc nhở.

Hệ thống: Nhắc nhở, tuyển thủ Trịnh Húc gặp thổ phỉ cướp hôn, Trịnh Húc trong lúc liều mạng kháng cự bất hạnh bỏ mạng. Thỉnh tuyển thủ Trịnh Húc lập tức rời khỏi trò chơi! Nhắc nhở, tuyển thủ Trịnh Húc gặp...

Giang Ý Hàm nhìn Trịnh Húc cao lớn thô kệch, nghe cái vòng kia lặp đi lặp lại phát ra nhắc nhở, nàng cuối cùng không nhịn được bật cười.

"Ha ha ha ha, cướp hôn? Thổ phỉ cướp hôn?! Khụ, không phải... Tôi không nhịn cười được..." Giang Ý Hàm quả thực không tưởng tượng ra, hệ thống vậy mà sẽ dùng cái kỳ ngộ này tới loại bỏ Trịnh Húc.

Nàng vừa cười vừa ôm bụng kêu đau, Quảng Linh Linh vốn dĩ không muốn cười, nhưng mà không biết sao tiếng cười sẽ bị lây, thời điểm Giang Ý Hàm cười đến run rẩy cả người, Quảng Linh Linh cũng không nhịn được bật cười.

Cô nhìn Trịnh Húc toàn thân bắp thịt, lại nghĩ đến âm thanh hệ thống nhắc nhở, đột nhiên cũng cười đến đau bụng, rốt cuộc là thổ phỉ nhà nào tinh mắt như vậy, coi trọng đồ to con Trịnh Húc này?!

Trịnh Húc từ từ buông quả đấm nắm chặt, giận dữ bất bình nhìn về phía Từ Hạo: "Lão tử đi trước."

Tiếp đó lại nhìn Quảng Linh Linh một cái, Quảng Linh Linh bày tỏ ác ý trong ánh mắt kia cô hoàn toàn không quan tâm, nhưng mà Giang Ý Hàm bên cạnh lại bị ánh mắt kia chấn nhiếp không cười nổi nữa.

Từ Hạo sửa lại cổ áo một chút, hắn rất lễ độ đi tới trước mặt Quảng Linh Linh, tiếp đó thanh âm rất ôn hòa nói: "Nghe nói liên minh các người còn thiếu hai người, không biết ta có thể may mắn được một danh ngạch trong đó hay không."

"Không..."

"Tin tưởng cô cũng không nỡ lòng thấy tôi và em gái tôi trở thành địch nhân đi. Dẫu sao nếu không cùng một liên minh, bất kể về sau chúng ta hữu hảo thế nào, tôi cùng Từ Gia đều sẽ là đối thủ đối nghịch a." Từ Hạo ở trước ống kính cùng sau ống kính thật sự là thay đổi quá lớn.

Quảng Linh Linh liếc nhìn Giang Ý Hàm bên cạnh, lại thấy Giang Ý Hàm mắt lóe sao nhìn Từ Hạo, nam nhân này thật đẹp trai a.

Quảng Linh Linh lại nghĩ đến Từ Gia trong đội, vốn dĩ muốn cự tuyệt, đột nhiên không biết có nên nói ra khỏi miệng hay không.

"Xin lỗi, tôi cần cùng thành viên liên minh thương lượng." Quảng Linh Linh chỉ đành tạm thời không trả lời, nàng muốn nghe ý kiến của Trần Mỹ Linh.

"Yên lặng chờ tin lành."

Khóe miệng Từ Hạo vẫn luôn treo nụ cười nhàn nhạt, so với Từ Hạo Quảng Linh Linh càng thêm tỏ vẻ quá mức băng sơn, quá mức bất cận nhân tình.

Tiếng chỉ trích trên kênh livestream liên quan tới Quảng Linh Linh cũng từ từ nhiều thêm.

Sau khi Quảng Linh Linh và Giang Ý Hàm từ giã Từ Hạo, các nàng liền chậm rãi chạy tới phòng ăn.

Dọc đường đi Quảng Linh Linh cũng không quên phát huy diễn xuất, để cho người ta cảm thấy nàng vẫn hết sức suy yếu.

Chờ Quảng Linh Linh và Giang Ý Hàm đến phòng ăn, Từ Gia thấy Quảng Linh Linh bộ dáng suy yếu, ngoài ý muốn thu hồi tính tình đại tiểu thư, đặc biệt tới rót ly nước ấm cho cô.

"Làm sao vậy? Sao đi ra ngoài một chuyến biến thành như vậy? Không sao chứ, nhìn thật nghiêm trọng, tôi đi tìm tổ tiết mục..."

"Không cần!" Quảng Linh Linh đột nhiên hoài nghi có phải mình diễn hơi quá đáng, tiếp tục như vậy cô sớm muộn cũng phải bị nhân viên làm việc cưỡng chế đưa đi bệnh viện.

Giang Ý Hàm cũng giận, tìm một chỗ ngồi xuống, chỉ Quảng Linh Linh hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Tôi suốt dọc đường đều nói rồi, vẫn là cứng đầu như vậy!"

Rất nhanh Bạch Liễu và Hứa Như cũng trở lại, hai người này đều mang về không ít đạo cụ cùng tiền vàng, nhưng thời điểm Giang Ý Hàm nhìn kỹ, phát hiện hốc mắt Bạch Liễu có chút hồng hồng, đáy lòng suy đoán hai người này khả năng lại xảy ra chuyện gì không vui.

Bất quá may mà bây giờ là ban ngày, có truyền trực tiếp đi theo toàn bộ hành trình, nghĩ bụng các nàng sẽ không phát sinh chuyện gì quá đáng.

Đợi thành viên đều đến đông đủ, Quảng Linh Linh liền bắt đầu nói bản thân đã nghỉ đủ, không có gì đáng ngại.

Ngay khi nàng lần nữa nhấn mạnh mình không có chuyện gì, Mạnh Tiểu Manh vừa khóc vừa đi theo Trần Mỹ Linh mặt không biểu tình trở lại rồi.

Hứa Như thấy Mạnh Tiểu Manh khóc, nàng vội vàng đi tới, vốn định an ủi, kết quả Mạnh Tiểu Manh nhìn nàng một cái, tiếp đó bỏ qua nàng nhào về phía Bạch Liễu.

"Hu oa ~ bọn nó đánh em, bọn nó còn mắng em còn gọi em là bà phù thủy già! Bọn nó còn đoạt đi kẹo que chị Mỹ Linh đưa em! Hu oa ~"

Mạnh Tiểu Manh khóc nhìn đến là thương tâm, nhào vào trong lòng Bạch Liễu hận không thể đem tất cả ủy khuất nói hết cho Bạch Liễu.

Giang Ý Hàm bên cạnh nhìn khóe mắt co quắp: Tiểu Manh, cô có phải ôm lộn người? Chị cô mặt đầy hắc tuyến đứng sau lưng cô kìa!

Mà sắc mặt Trần Mỹ Linh cũng thật không tốt, có thể thấy tâm tình nàng so với Mạnh Tiểu Manh không tốt hơn chỗ nào.

Một tập thể trên kênh livestream nổ tung.

Dân mạng 1: Làm sao vậy? Tôi luôn nhìn Quảng nhà tôi thi đấu, không xem Tiểu Manh cùng nữ thần, các nàng gặp phải cái gì? Sao cảm giác rất nghiêm trọng?

Dân mạng 2: 5555555, các nàng gặp phải trẻ trâu!

Dân mạng 3: Trẻ trâu a, ác mộng a! Đáng thương Xuẩn Manh của tôi, nữ thần đưa cho nàng que kẹo còn chưa kịp ăn liền bị trẻ trâu đoạt đi.

Dân mạng 4: Các người không phát hiện y phục Xuẩn Manh đều đổi rồi sao? 5555, vừa rồi không biết trẻ trâu nào đem nửa ly nước ngọt hất lên người nàng.

Dân mạng 5: Kỳ thực ta cảm thấy Trần Mỹ Linh mới là đáng thương nhất.

Dân mạng 6: Lầu trên đã nói ra chuyện để tôi cười cả nửa đời sau rồi! Nữ thần tôi vừa rồi bị một đứa bé nói 'Dì, tại sao dì không cười a? Có phải bởi vì quá xấu cho nên mới không cười a?' 5555, nữ thần của tôi không cười lại là bởi vì nàng quá xấu!

Dân mạng 7: Thương tiếc Mỹ Linh của tôi, tóc bị trẻ trây níu một nắm to. Aiz, cũng không biết là trẻ trâu nhà nào.

Trần Mỹ Linh nhìn Mạnh Tiểu Manh đang khóc thút thít, tiếp đó nàng mím môi nhìn về phía Quảng Linh Linh, nàng cũng nghĩ nhào qua khóc lớn một trận! Hôm nay thật là quá tủi thân!

----------------------

Trần Mỹ Linh (nhào tới): Hu hu ~ hôm nay ta bị một đám con nít bắt nạt!

Quảng Giáo Chủ: Hả? Ta không đánh nữ nhân và con nít, ta...

Trần Mỹ Linh: Ngươi... Ngươi cứ như vậy trơ mắt nhìn ta bị bắt nạt mà cái gì cũng không làm sao?!

Quảng Giáo Chủ: Không phải a, ta không đánh nữ nhân và con nít. Dưới tình huống bình thường đều là trực tiếp xuống một đao, chỉ có nam nhân ta mới thích từ từ hành hạ...

Trần Mỹ Linh:... Ngươi thắng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro