Chương 91: Ám ảnh tâm lý của nhóc mập


"Được rồi, Từ đại ca anh đi nghỉ một lát đi." Trần Mỹ Linh thấy Từ Hạo mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, nàng không khỏi bật cười.

Từ Hạo vừa lau mồ hôi vừa cười nói: "Anh không nghỉ đâu, lại nghỉ nữa bữa trưa liền phải ăn không khí."

Trần Mỹ Linh không có ý định cùng Từ Hạo trò chuyện nhiều, mặc dù bây giờ cùng Từ Hạo sống chung với nhau như vậy, tựa như trở lại trước kia, nhưng mà trong lòng Trần Mỹ Linh từ đầu đến cuối vẫn có ngăn cách.

"Vậy em trước mang Nam Nam ra ngoài mua đồ chơi." Trần Mỹ Linh vừa nói vừa dắt tay Nam Nam: "Đi thôi, dì mang con đi mua đồ chơi, còn có đồ ăn ngon."

"Con muốn người bay." Tiểu gia hỏa ngửa đầu nhìn Trần Mỹ Linh: "Con muốn người bay, không cho con gặp người bay thì con không đi."

"Người bay?!" Trần Mỹ Linh ngẩn người một chút, trong đầu cẩn thận tìm kiếm phim hoạt hình liên quan tới người bay, kết quả suy nghĩ rất lâu đều không nghĩ ra.

Đột nhiên Trần Mỹ Linh như nghĩ tới điều gì, nghiêng thân xuống nói: "Là người bay vừa nãy gặp sao?"

"Ừ..." Tiểu gia hỏa tuy rằng rất mong mỏi, nhưng giọng nói lại mang kính sợ.

Thời điểm ăn vạ không nhìn thấy mặt Quảng Linh Linh, lúc Quảng Linh Linh xách hắn lên, tiểu gia hỏa lại bị hù đến ngu người.

Hiện tại Trần Mỹ Linh mang tiểu gia hỏa đi tìm Quảng Linh Linh, hy vọng tiểu tử này có thể nể mặt người bay ngoan một chút.

"Người bay tại sao biết bay?" Tiểu gia hỏa ngửa đầu nhìn Trần Mỹ Linh, cõi lòng đầy ao ước vì sắp gặp 'người bay'.

Trần Mỹ Linh không biết nên đáp lại như thế nào, bởi vì nàng cũng không biết Quảng Linh Linh rốt cuộc làm sao bay được lên trời.

"Đợi gặp được người bay, để cho người bay trả lời con có được không?" Đây là ngữ khí ôn nhu nhất mà Trần Mỹ Linh từng dùng để đối đãi người ngoài, thế mà đối tượng lại là một đứa nhóc trẻ trâu, chọc cho cả cái kênh Live-stream đều kêu rên.

Hướng nhân viên làm việc hỏi thăm địa chỉ của Quảng Linh Linh, Trần Mỹ Linh từ từ dắt tiểu gia hỏa đi qua.

...

Giờ phút này trong nhà Tiểu Hi, Quảng giáo chủ chính đang bận rộn làm việc trong phòng bếp, Bạch Liễu bưng một quyển sách ngồi trên ghế sa lon an tĩnh nhìn.

Chốc chốc có thể nghe được từ phòng bếp truyền ra khúc giao hưởng của nồi chén gáo chậu, nếu đóng kênh truyền trực tiếp của Quảng Linh Linh, chỉ nhìn một mình Bạch Liễu, liền chỉ có thể nhìn được nghe được thanh âm Bạch Liễu nhẹ nhàng lật giở trang sách.

Không thể không nói, cặp CP lâm thời này đáng yêu nổ cả nửa kênh Live-stream, thậm chí có không ít đảng CP khác đều bắt đầu chuyển hướng chèo CP mới của bọn họ.

Nghe được chuông cửa vang, Quảng Linh Linh lập tức đi ra mở cửa, Bạch Liễu thì đến tận khi Trần Mỹ Linh cùng Nam Nam vào cửa mới hoàn hồn lại.

Thấy Trần Mỹ Linh và Nam Nam, nàng lập tức cất quyển sách trên tay, đứng dậy đi tới trước mặt hai người: "Mỹ Linh, chị tại sao lại tới?"

"Nam Nam muốn gặp người bay, tôi mang nó tới chơi một chút." Trần Mỹ Linh vừa nói vừa nhìn về phía nhóc mập.

Bạch Liễu sáng tỏ gật đầu, sau đó nói: "Vậy các người ngồi trước đã, em đi rửa ít trái cây đem tới."

"Không cần làm phiền, chúng tôi chỉ tới chơi một hồi." Trần Mỹ Linh cự tuyệt, Bạch Liễu cũng không dừng động tác.

Các nàng hỗ động, Quảng giáo chủ yên lặng nhìn, tiếp đó ở trong lòng ghi nhớ, kiếp trước thân là Giáo chủ Ma giáo tuy rằng nàng cũng hiểu lễ nghĩa, bất quá hiểu biết lại là quy củ của Ma giáo, hơn nữa Giáo chủ Ma giáo có hiểu quy củ đến mấy, những thứ quy củ tự mình đãi khách này cô cũng chưa từng học. Dẫu sao giáo đồ đông đảo, thị nữ càng là đếm không hết, cô hoàn toàn không cần phải đi học mấy cái đó.

Hiện tại đi đến 800 năm sau thì lại khác, cô phải thử học những thứ này, hơn nữa nhanh chóng tự mình sử dụng.

Bạch Liễu đi phòng bếp rửa trái cây, Trần Mỹ Linh nhìn động tác của Bạch Liễu cảm thấy nàng nhập vai thật nhanh chóng.

"Người bay..." Nam Nam tránh thoát khỏi tay Trần Mỹ Linh, đi tới trước mặt Quảng Linh Linh, kéo vạt áo Quảng Linh Linh một cái, nhỏ giọng kêu.

Quảng Linh Linh đột nhiên cúi đầu nhìn thẳng hắn, tiểu gia hỏa bị hù sợ giật mình một cái.

"Người bay, dì dạy con bay đi." Nam Nam nắm quả đấm một cái, nhìn Quảng Linh Linh, cứ như hắn ngay lập tức có thể học thần công bay lên chín tầng trời vậy.

Trần Mỹ Linh bị bộ dáng của tiểu gia hỏa chọc cười, trẻ trâu thời điểm không trâu thật đáng yêu, đến lúc trẩu lên, ngươi đi mài dao đều thấy mệnh hắn sống thời gian quá dài.

"Không dạy." Quảng Linh Linh lạnh lùng trả lời hắn.

Đột nhiên tiểu gia hỏa liền như phải chịu đả kích to lớn nằm xuống đất bắt đầu lăn lộn.

Trần Mỹ Linh lại bắt đầu nhức đầu, quả thực không nghĩ tới đứa nhỏ này có thể vô lại như vậy.

"Lên!" Quảng Linh Linh chỉ thỉnh thoảng cảm thấy trẻ con khả ái, phần nhiều thời gian nàng đều cảm thấy chúng nó là quỷ nhỏ, nàng trầm giọng gầm to với tiểu gia hỏa: "Đứng lên!"

Nam Nam bị Quảng Linh Linh hù thất kinh, ngơ ngác nằm trên đất chớp chớp mắt nhìn Quảng Linh Linh.

Động tác của Quảng Linh Linh ở trong kênh truyền hình trực tiếp dẫn tới phản ứng to lớn, không ít người ủng hộ cách làm của Quảng Linh Linh, dẫu sao đứa bé này thực sự quá trẩu, hảo cảm trong lòng bọn họ đã về âm. Mà không ít người thì đang phê bình Quảng Linh Linh ngay trước mặt mọi người đối đãi thô bạo một đứa bé.

Trần Mỹ Linh quá mức quen thuộc Quảng Linh Linh, tuy rằng giờ phút này Quảng Linh Linh nhìn rất phẫn nộ, bất quá đáy mắt lại không có nửa điểm lửa giận.

Bạch Liễu rửa xong trái cây đi ra, liền thấy Quảng Linh Linh lạnh lùng giằng co cùng đứa nhỏ.

Bên cạnh Trần Mỹ Linh luống cuống hướng bản thân ném tới ánh mắt cầu cứu.

Trần Mỹ Linh đúng là không biết nên làm sao hóa giải tràng mâu thuẫn này, vì để giữ hình tượng trước ống kính, nàng nhất định phải ngăn cản hành vi hiện tại của Quảng Linh Linh, nhưng một khi ngăn cản Quảng Linh Linh, nàng sợ trong lòng Quảng Linh Linh lưu lại ủy khuất.

Biện pháp tốt nhất, vẫn là để cho người ngoài như Bạch Liễu tới điều chỉnh.

Bạch Liễu không biết làm sao cười khẽ: "Tới tới tới, trái cây đã rửa xong. Mọi người đều tới nếm thử một chút đi."

Bạch Liễu đem trái cây rửa sạch để lên bàn, lại từ từ đi đến bên cạnh nhóc mập, ngồi xổm người xuống nhìn hắn: "Tới ăn chung trái cây có được không?"

"Được." Không phải tiểu gia hỏa đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, mà là vừa rồi hắn bị Quảng Linh Linh hù cho ngu si.

Quảng Linh Linh thấy tên kia đứng dậy, cô cũng liền như không có chuyện gì xảy ra đi tới cạnh bàn cầm trái cây lên.

Bạch Liễu và Trần Mỹ Linh bắt đầu nói chuyện phiếm, bên cạnh Quảng giáo chủ yên lặng ăn xong một quả liền tiếp tục đi phòng bếp bận rộn làm việc.

"Chị Mỹ Linh, chị là nghề gì, đang cùng ai cộng sự?" Bạch Liễu thật tò mò là ai xui xẻo chung với Trần Mỹ Linh, gặp phải đứa nhóc trẩu tre như vậy.

Trần Mỹ Linh: "Là Từ Hạo Từ đại ca."

"Ồ, vậy thì các người thật đúng là có duyên phận a."

Trần Mỹ Linh đáy lòng không cảm thấy như vậy, trên mặt lại cười khẽ gật đầu: "Đúng vậy, cùng Từ đại ca đúng là thật có duyên phận."

Chờ hai người trò chuyện một hồi, Nam Nam đem trái cây trong mâm ăn hơn nửa, Quảng Linh Linh từ phòng bếp đi ra: "Có thể dùng bữa rồi."

"Ừ, chị..." Trần Mỹ Linh vốn muốn nói 'Chị tới nếm thử một chút xem thức ăn hôm nay thế nào', kết quả nghĩ đến bây giờ còn đang quay show thực tế, nàng cứng rắn thay đổi lời nói: "Tôi và Nam Nam cũng nên đi rồi."

"Chị Mỹ Linh và Nam Nam lưu lại cùng ăn cơm đi." Bạch Liễu giữ lại.

Trần Mỹ Linh lễ phép cự tuyệt.

Quảng Linh Linh cùng phụ họa: "Lưu lại dùng cơm đi. Thêm hai đôi đũa mà thôi, không gấp."

Trần Mỹ Linh thật ngoài ý muốn Quảng Linh Linh có thể nói ra những lời này, hơi chần chờ liền phát hiện Nam Nam đang kéo vạt áo nàng, Trần Mỹ Linh cúi đầu nhìn: "Làm sao vậy Nam Nam?"

"Con muốn ở lại." Tiểu gia hỏa ngửi thấy mùi thơm thức ăn trong không khí, mỗi một tế bào trên người đều đang kêu la nhất định phải nếm thử.

Nếu tiểu gia hỏa đều đã lên tiếng, Trần Mỹ Linh cũng không thể cưỡng chế dẫn người rời khỏi, chỉ đành thuận theo tâm ý tiểu gia hỏa bồi hắn lưu lại.

Sau khi bị Quảng Linh Linh hù sợ triệt để, Nam Nam lần này cuối cùng ngồi đàng hoàng trên ghế salon, nhìn thấy Quảng Linh Linh ngồi xuống bên cạnh Trần Mỹ Linh, hắn lại lần nữa giật mình một cái. Bởi vì hắn ngồi ở ngay bên kia của Trần Mỹ Linh.

Trần Mỹ Linh giúp Nam Nam gắp thức ăn, hơn nữa nhỏ giọng nhắc nhở hắn: "Ngoan ngoãn ăn cơm, không được quấy rối nga."

Trần Mỹ Linh vừa nói ra lời, cả cái kênh Live-stream lại lần nữa sôi trào, rối rít tuyên bố nữ nhân đối với đứa nhỏ khả năng trời sinh dịu dàng.

Mà chân thực mục đích của Trần Mỹ Linh, chỉ là nghĩ dụ cho đứa nhỏ có thể ngoan một chút, dẫu sao đây cũng không phải là con của chính mình, nàng không làm được chuyện sau khi biết rõ đối phương là đứa trẻ trâu thi thoảng động kinh vô lại mà vẫn còn có thể nhỏ giọng nhẹ nhàng ôn nhu thể thϊếp yêu mến hắn.

Nếu bỏ đi ống kính quay phim, nàng đại khái sẽ tránh xa xa loại trẻ trâu này.

Bạch Liễu thì không nhìn ra có yêu thích con nít hay không, nàng cơ bản đối với bất kỳ ai đều ôn nhu theo kiểu hời hợt.

"Tiểu Hi chắc đã tỉnh rồi, tôi đi xem một chút."

Quảng Linh Linh ăn được một nửa thì để chén đũa xuống, sau đó nói với mọi người.

"Tôi đi cho." Bạch Liễu liền vội vàng đứng dậy, Quảng Linh Linh lại ngăn cản: "Tôi tới là được, cô ăn cơm trước đi."

Chỉ trong chốc lát Quảng Linh Linh từ trong phòng ôm ra một vị tiểu cô nương, nhìn dẻo dẻo mềm nhũn, nhưng mà gấu bông trong ngực vẫn không có buông xuống, thấy trong phòng nhiều thêm hai người xa lạ chưa từng gặp, nàng có chút khiếp đảm chui vào trong lòng Quảng Linh Linh né tránh.

Tiếp đó giống như nhớ tới Quảng Linh Linh cũng không phải là người quá quen thuộc, nàng lại từ từ không biến sắc lui ra.

Quảng Linh Linh như phát giác cái gì, theo bản năng dùng một tay khác vuốt nhẹ sau lưng nàng: "Đừng sợ."

Tiểu Hi hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Quảng Linh Linh, tuy rằng người ôm nàng vẫn mặt mày lạnh lùng, bộ dáng cứ như rất không thích nàng, nhưng mà bỗng dưng cảm thấy người này thật ấm áp.

Quảng Linh Linh đem Tiểu Hi ôm đến trên ghế salon, bắt đầu lục tung tìm cái lược, sau đó lần nữa giúp nàng chải lên bím tóc nhỏ đã bị loạn lúc ngủ trưa.

Tiếp đó lại dắt tay Tiểu Hi nói: "Đứng lên, đi rửa tay ăn cơm."

Tiểu Hi nhìn bàn ăn, phát hiện Trần Mỹ Linh cùng Bạch Liễu đều dừng đũa nhìn nàng, còn có một bé trai đang gặm đùi gà nàng thích nhất, Tiểu Hi đưa cổ nhìn nhìn hướng bàn ăn, phát hiện thức ăn phía trên kia đều đã được ăn qua. Ánh mắt nàng ảm đạm xuống một chút, cũng giống như ở nhà, nàng vẫn phải ăn đồ còn dư lại của người khác.

"Được rồi, nhanh một chút tới rửa tay." Quảng Linh Linh không nhịn được thúc giục.

Tiểu Hi cúi đầu đi đến chỗ Quảng Linh Linh rửa tay.

Chờ Tiểu Hi rửa tay xong, Quảng Linh Linh ôm nàng đến bên cạnh Bạch Liễu, theo sát Bạch Liễu ngồi yên.

Bất quá Quảng Linh Linh cũng không trực tiếp ngồi xuống cùng nhau ăn cơm, ngược lại đi phòng bếp, bưng ra một phần bữa trưa nhỏ.

Đồ vật mặc dù ít, một người lớn ăn hai ba phần không nhất định có thể no bụng, nhưng đối với trẻ con mà nói những thứ này đủ để căng cái bụng nhỏ.

Quảng Linh Linh bưng đồ vật đến trước mặt Tiểu Hi: "Tới, đây là bữa trưa của con."

Người sáng suốt nhìn liền biết, phần thức ăn kia của Tiểu Hi phối hợp rất tốt cho sức khỏe, mặc dù không ít trẻ con có thể sẽ kén ăn các loại rau củ, nhưng mà Quảng Linh Linh thông qua thủ pháp đặc biệt tiến hành xử lý các loại rau củ, ngay cả người lớn nhìn đều mơ hồ chảy nước miếng, huống hồ là những đứa trẻ này.

Tiểu Hi lóe sáng tròng mắt nhìn về phía Quảng Linh Linh, kinh ngạc vui mừng hỏi: "Đây là cho con sao?"

"Ừ, mau ăn cơm." Quảng Linh Linh như cũ lãnh đạm, trong lòng nàng không có khái niệm bản thân ăn cái gì con nít ăn cái đó. Bởi vì nàng chỉ từng một lần chăm sóc con nít, đối phương còn là tiểu công chúa được sủng ái, trên căn bản là tiểu công chúa ăn sung uống sướng, nàng gặm quả dại uống nước suối.

Thời điểm ôm tiểu gia hỏa phát hiện bé gái nhẹ hơn rất nhiều so với tưởng tượng, theo bản năng liền chẩn mạch cho nó, kết quả phát hiện tiểu gia hỏa có hơi không đủ dinh dưỡng. Cũng không biết là kén ăn, hay là trong nhà hà khắc, tóm lại Quảng Linh Linh nấu cơm tận lực phối hợp cho Tiểu Hi một phần bữa trưa dinh dưỡng hơn hấp dẫn con nít hơn.

Cách làm của Quảng Linh Linh khiến cả kênh Live-stream nóng sốt, thậm chí bởi vì phần bữa trưa này mà ngay lúc ấy leo lên hot search.

Tiểu Hi vừa cầm đũa lên, đang chuẩn bị hưởng dụng bữa trưa của mình, lại phát hiện tiểu ca ca ngồi đối diện nàng cầm muỗng nhỏ trong tay ném xuống đất.

Sau đó thuận tay hất đổ chén của mình, còn không chờ Trần Mỹ Linh kịp phản ứng, hắn liền bắt đầu khóc sướt mướt: "Con cũng muốn ăn cái kia, con cũng muốn ăn cái kia..."

Nam Nam vừa kêu lên, Tiểu Hi theo bản năng nắm chặt cái muỗng trong tay, khẩn trương nhìn Quảng Linh Linh, rất sợ Quảng Linh Linh thật đem bữa trưa đưa cho đứa bé trai đối diện.

Không ngờ Quảng Linh Linh từ từ buông chén đũa xuống, hướng về phía Nam Nam lạnh giọng: "Chỉ có một phần, Tiểu Hi của dì còn phải ăn. Còn có, buổi trưa hôm nay con đã ăn đủ lượng, không thể ăn nữa."

"Con muốn ăn con muốn ăn, con muốn ăn..." Trẻ trâu không đáng sợ, trẻ trâu tham ăn mới bắt đầu có chút đáng sợ.

Không cho hắn ăn, hắn trẩu ngươi, cho hắn ăn lại phải lo lắng thân thể hắn.

Trần Mỹ Linh lại lần nữa nghe được thanh âm quen thuộc, nàng phiền đến nhức cả đầu. Thật không biết đại ca làm thế nào đem loại trẻ con cực độ bướng bỉnh này đưa vào show thực tế.

Bạch Liễu đang chuẩn bị đi dỗ Nam Nam, Quảng Linh Linh đột nhiên đứng dậy nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Tiểu Hi: "Ngoan, con ăn cơm trước đi."

Sau đó vừa dứt lời, cô thuận tay đem thằng nhóc mập chính đang khóc nháo xách lên, từ từ đem người thả trên đất: "Đầu tiên, chúng ta không có bất kỳ quan hệ nào, dì không cần phải chú tâm giúp con chuẩn bị một phần bữa trưa. Thứ hai, dì cũng không thích con, bởi vì con rất ồn ào, dì đối với người không thích từ trước đến nay đều không có kiên nhẫn, sẽ không bởi vì con là con nít mà dễ dàng tha thứ con. Con có hiểu không?!"

Tiểu gia hỏa không hiểu, nhưng hắn lại một lần nữa bị Quảng Linh Linh hù sợ thanh tỉnh, ngơ ngác nhìn Quảng Linh Linh không nhúc nhích, làm hại Quảng Linh Linh còn lầm tưởng mình trong lúc lơ đãng điểm huyệt hắn.

"Hoặc là an tĩnh ăn cơm, hoặc là cút đi." Quảng Linh Linh cảm thấy tính tình của nàng càng ngày càng tốt, phiền thành như vậy còn chưa bao giờ nghĩ đến việc trực tiếp bỏ ít thuốc giết chết đứa nhỏ này.

Chờ Quảng Linh Linh uy hiếp xong thằng nhóc trẻ trâu, mọi người ở đây đều kinh ngạc không nói nên lời.

Bạch Liễu vô lực đỡ trán: Linh Linh a Linh Linh, còn đang truyền hình trực tiếp. Cô có thể có chút ý thức nhân vật công chúng hay không? Lần này phát sóng không biết phải toát ra bao nhiêu anti và bình xịt.

Nhưng mà kênh Live-stream cũng không lên án Quảng Linh Linh như Bạch Liễu tưởng tượng, ngược lại nhất trí cảm thấy sảng khoái cực kỳ, trẻ trâu cũng có ngày bị người hù sợ không nói nên lời a.

Một bữa cơm trôi qua dở khóc dở cười, chờ Trần Mỹ Linh ăn xong, nàng liền dẫn Nam Nam chuẩn bị rời khỏi.

Quảng Linh Linh không yên tâm nhìn nhóc mập kia, cô đứng lên đi theo: "Tôi đưa chị trở về."

Trần Mỹ Linh đang muốn nói không cần, nhưng không ngờ Quảng Linh Linh đã dắt thằng nhóc đi: "Đi thôi."

Nam Nam ủy khuất liếc nhìn Trần Mỹ Linh, sau đó bĩu môi ngồi xuống đất: "Con đi không nổi, con muốn bế."

Trần Mỹ Linh vô lực nhìn về phía Quảng Linh Linh, đáy mắt ủy khuất so với Nam Nam còn sâu hơn.

Quảng Linh Linh đột nhiên khom người: "Dì bế con trở về thế nào?"

"... Con có thể tự mình đi, ba ba nói như vậy có thể giảm cân." Cục thịt tròn 'soạt' cái bò dậy, từ bên cạnh Quảng Linh Linh dời đến bên cạnh Trần Mỹ Linh, lại dè dặt cẩn thận dắt tay Trần Mỹ Linh.

Trần Mỹ Linh thở phào nhẹ nhõm, thật may không cần bế trở về, nếu không nàng sợ đến nửa đường sẽ xuất hiện hot search mới: Nữ minh tinh Trần Mỹ Linh ôm em bé về nhà, mệt chết giữa đường!.

Quảng Linh Linh tròng mắt lóe lên, vậy là... nếu mình không đi theo, tên tiểu tử này sẽ quấn đòi Trần Mỹ Linh bế hắn?

Quảng giáo chủ đáy lòng có chút phức tạp, yên lặng đưa tay đem móng tay nhóc mập rút ra khỏi tay Trần Mỹ Linh, không biến sắc cầm lấy.

Sau đó đối Trần Mỹ Linh ôn nhu nói: "Tôi dắt đi."

"Ừ, được." Trần Mỹ Linh nhìn không hiểu Quảng Linh Linh đang suy nghĩ gì, chỉ biết tên này đột nhiên nổi lửa giận rất lớn.

Quảng giáo chủ cúi đầu nhìn nhóc mập bên chân, đối phương bị Quảng Linh Linh dắt sợ hãi đến đi đường đều loạng choạng, nhưng mà Quảng giáo chủ lại vô cùng vui vẻ. Xem ngươi còn dám để cho phu nhân ta bế hay không!

Trần Mỹ Linh lại lần nữa cảm thấy tâm tình Quảng Linh Linh biến hóa rất phức tạp, giống như thời điểm các nàng mới vừa quen nhau không lâu, cái vị Quảng Linh Linh kỳ quặc đó tựa hồ lại xuất hiện.

Hai người dọc đường đi cũng không mở miệng nói chuyện, mà tiểu tử Quảng Linh Linh dắt trên tay càng là bị dọa sợ không nói một lời, yên lặng đi theo bên cạnh Quảng Linh Linh, bộ dáng ngoan ngoãn kia so với lúc trước cứ như hai người.

Quảng Linh Linh đưa nhóc mập cùng Trần Mỹ Linh đến cửa, nàng biết Từ Hạo ở bên trong, cho nên cũng không có ý định tiến vào.

"Được rồi, các người vào nhà đi. Tôi đi trước." Quảng Linh Linh buông tay, nhóc mập như được đại xá miễn tội thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lên xoa xoa mồ hôi trên trán.

Trần Mỹ Linh nhìn bóng lưng Quảng Linh Linh ngẩn ra một chút, đột nhiên có một loại ảo giác tiểu Quảng không nuôi nổi gia đình bắt đầu bán vợ bán con?! Loại cảnh tượng này, tựa hồ có chút đau buồn phẫn nộ a.

Quảng giáo chủ cũng cảm thấy thật kỳ quái, nghĩ muốn quay trở lại nhìn một chút, nhưng phát hiện nếu nàng quay đầu lại, loại bầu không khí quái dị này chỉ biết càng thêm tệ, cuối cùng vẫn là nhịn được.

Trần Mỹ Linh mang Nam Nam trở về phòng, phòng khách không thấy bóng dáng Từ Hạo.

Chỉ trong chốc lát Từ Hạo bưng sách và giáo án vội vàng từ trong thư phòng đi ra, thấy Trần Mỹ Linh và Tiểu Nam, hắn cười hỏi: "Đã trở lại rồi à. Mau tới dùng cơm đi."

Trên mặt Từ Hạo nụ cười như cũ, Trần Mỹ Linh cũng đáp lại hắn một nụ cười yếu ớt: "Xin lỗi a, em cùng Nam Nam vừa rồi đã dùng bữa ở chỗ Bạch Liễu."

"Không sao không sao, cái này có gì mà xin lỗi. Vậy em lại bồi đứa nhỏ chơi một hồi, anh đi ăn cơm." Từ Hạo vừa nói vừa xoay người đem quyển sách và giáo án trên tay về lại thư phòng.

Nhìn tới chỗ này, Trần Mỹ Linh đột nhiên nghĩ đến bọn họ tạm thời là thân phận giáo viên, không nghĩ tới Từ Hạo chuyên nghiệp như vậy, chỉ cần máy quay còn hoạt động, bất kể có ở bên cạnh hắn hay không, an bài chỉ là một bối cảnh hắn đều hết bổn phận hoàn thành.

Năm năm trước đều nói Từ Hạo được Ảnh đế là dựa nhan giá trị cùng vận khí, nhưng nàng thấy Từ Hạo diễn xuất không hề thua nàng, thậm chí mơ hồ có tư thế thắng nàng một nước.

Ở phương diện diễn xuất Trần Mỹ Linh cảm thấy thứ nàng cần phải học tập thật sự quá nhiều, cho nên chán ghét đối với Từ Hạo đạm nhạt đi mấy phần, ôm tâm tính cần phải học hỏi nhiều hơn kỹ lưỡng quan sát Từ Hạo.

Từ Hạo đang ăn cơm phát giác tầm mắt của Trần Mỹ Linh, hắn hướng Trần Mỹ Linh ôn hòa cười một tiếng, dẫn đến cả cái kênh Live-stream tim đập rộn lên.

"Đúng rồi, anh vừa rồi có nấu canh, em có muốn uống một chút hay không?" Từ Hạo đột nhiên nghĩ đến, cũng vừa nói vừa đứng dậy chuẩn bị đi phòng bếp múc canh.

Trần Mỹ Linh lắc đầu liên tục: "Không được không được, em ở chỗ Bạch Liễu đã ăn no."
"Vậy à, thế Nam Nam có muốn uống không?" Từ Hạo thấy Trần Mỹ Linh không uống, hắn rất là đáng tiếc hỏi về phía nhóc mập.

Nhóc mập ngược lại muốn uống a, nhưng ngặt nỗi Quảng giáo chủ tay nghề tuyệt cao, giờ phút này hắn cũng đã căng bụng.

Thấy Nam Nam lắc đầu, Từ Hạo cười khẽ: "Vậy chờ lúc nào con muốn uống canh lại nói cho chú nhé?"

"Ừ." Nam Nam vô cùng ngoan ngoãn gật đầu một cái, Quảng Linh Linh đối hắn tạo thành ám ảnh tâm lý trước mắt còn chưa tiêu tán.

Trần Mỹ Linh mang Nam Nam đi vào phòng: "Bây giờ có thể ngủ trưa rồi."

"Cũng đến lúc rồi, phía trên sổ tay em bé có ghi Nam Nam sau khi ăn xong ba mươi phút sẽ ngủ trưa." Từ Hạo vừa nói vừa buông chén đũa xuống: "Anh tới giúp đỡ, em đi nghỉ một lát. Vừa rồi mang đứa nhỏ chạy tới chạy lui bên ngoài chắc mệt lả rồi."

Không thể không nói, nếu như chỉ nhìn riêng phần hình tượng, Ảnh đế Từ Hạo so với Trần Tuấn Phong còn ấm áp hơn, ở trong giới vô cùng được ưa chuộng.

Lại ví dụ cái loại sắc mặt âm trầm như thể người đời thiếu nàng mấy trăm triệu của Quảng Linh Linh, nếu không phải lúc nàng xuất đạo cho người ta một loại cảm giác trong ngoài tương phản thu hút, chắc Quảng Linh Linh rất khó nổi lên được trong giới này.

Mà Trần Mỹ Linh thì dựa vào tác phẩm cùng tai tiếng dân mạng suy đoán cho nàng, để nàng đen ầm lên sau đó lại tẩy trắng, lúc này mới ở trong giới hoàn toàn đứng vững gót chân. Bằng không cho dù là con nhà giàu, cho dù dựa lưng Trần thị, Trần Tuấn Phong có thể trông coi để trong giới không loạn phát ngôn, hắn cũng không quản được toàn bộ dân mạng.

Mà đối với Trần Mỹ Linh, phần lớn đều là bội phục trong đầu. Bởi vì toàn giới giải trí chỉ có nàng lúc ban đầu buông xuống vòng sáng để chân thực diễn xuất, mỗi một bộ tác phẩm đều chịu nổi khảo nghiệm của thời gian. Trong tất cả con ông cháu cha tiến vào giới giải trí, cũng chỉ có hai người Trần Mỹ Linh và Từ Hạo bộc lộ tài năng, hơn nữa lấy được thành tựu to lớn trong giới.

"Không cần, Từ đại ca bận rộn làm việc cho tới trưa. Vẫn là ăn cơm trước đi." Trần Mỹ Linh sắc mặt không thay đổi, lời nói ra lại không rét lạnh lòng người, đây cũng là một điểm làm ngoại giới thích nàng.

Từ Hạo đứng tại chỗ hơi chần chờ mấy giây, cuối cùng gật đầu một cái: "Được, có chuyện gì ngươi cứ kêu anh."

Sau khi Từ Hạo đi, Trần Mỹ Linh dắt tiểu gia hỏa về phòng ngủ.

Tiểu gia hỏa liếc nhìn Trần Mỹ Linh yên lặng đẩy Trần Mỹ Linh ra ngoài cửa, tiếp đó lại bá đạo níu cửa lại: "Con có thể tự mình làm."

Trần Mỹ Linh không nhịn được cười lên, đây thật là đứa trẻ trâu luôn luôn ngang ngược vô lý đó sao?

Tiểu gia hỏa không đợi Trần Mỹ Linh trả lời, trực tiếp đóng cửa.

Trần Mỹ Linh kịp thời hô: "Được, dì không vào. Tự nghỉ ngơi cho khỏe."

Bên trong truyền tới một tiếng đáp lại lanh lảnh, Trần Mỹ Linh nhàn nhạt thở phào nhẹ nhõm đi tới phòng khách.

Nghĩ đến Từ Hạo ở trong thư phòng làm giáo án, nàng có phần cảm thấy hứng thú đi thư phòng nhìn xem, muốn biết Từ Hạo có phải là diễn đến mức ngay cả giáo án đều nghiêm trang chuẩn bị.

Chờ Trần Mỹ Linh đi vào, quả nhiên thấy trên bàn sắp xếp gọn gàng các loại tài liệu học tập, còn có một ít phương pháp dạy học.

Những thứ này không thể nào là Từ Hạo chuẩn bị trước, Trần Mỹ Linh ở thư phòng nhìn chung quanh một vòng, đúng là thấy được sách liên quan, tiện tay lấy ra mấy quyển, kỹ lưỡng liếc nhìn, rất nhiều thứ đều khô khan nhàm chán, cũng may mà Từ Hạo có năng lực chịu được đi cẩn thận tìm hiểu.

...

Thời điểm Trần Mỹ Linh xem giáo án, Quảng Linh Linh đã thu thập phòng bếp sạch sẽ, uống mấy hớp nước lạnh liền dự định đi tìm nhân viên làm việc hỏi xem liệu có thể thay đổi nghề nghiệp hay không.

Nhưng mà còn chưa chờ cô ra khỏi cửa, vòng tay liền nhận được tin tức thông báo mới nhất.

Hệ thống: Trải qua một buổi sáng sống chung với nhau, tất cả tuyển thủ nếu không có hứng thú với nghề nghiệp của mình, có thể xuất ra một trăm ngàn tiền vàng vào xế chiều hôm nay để trao đổi nghề nghiệp với những tuyển thủ khác.

Lúc Quảng Linh Linh thấy được tin tức này liền ngẩn người một chút, cảm giác như đang ngủ gà ngủ gật thì có người đưa gối tới, trận mưa đúng lúc này quả thực đến quá kịp thời.

Cũng chính bởi vì tin tức này, để cho Quảng Linh Linh nhớ tới trong túi đeo lưng của nàng còn mang theo trang bị mùa thứ nhất.

Cũng không biết những người khác có mang tới trang bị hay không, cô thử dùng máy truyền tin kêu gọi những người khác, dẫu sao mọi người đều là người quen, sau khi tiết mục bắt đầu vẫn chưa từng chạm mặt, cũng không biết tình huống những người khác thế nào. Nếu như trong các nàng cũng có người không muốn nghề nghiệp hiện tại, đến lúc đó mọi người có thể cùng nhau cố gắng giúp đỡ.

Lời kêu gọi của Quảng Linh Linh rất nhanh truyền tới vòng tay những người khác, dẫn đầu kết nối chính là Giang Ý Hàm, nàng vừa dọn dẹp việc nhà vừa hướng Quảng Linh Linh ném tới oán trách: "Linh Linh, tin tức vừa rồi nhìn thấy không? Tôi nói cho cô, tôi nhất định phải gom đủ một trăm ngàn cách xa đồ ma quỷ này. Cho dù là đến thứ sáu mới đủ một trăm ngàn, tôi cũng phải đi đổi một ngày thoải mái sinh hoạt!"

Trong máy truyền tin đột nhiên truyền tới một tiếng cười khẽ của Từ Gia: "Một trăm ngàn? Tôi thấy cô nợ hệ thống một trăm ngàn ngược lại còn có khả năng."

"..." Giang Ý Hàm liền nghĩ tới chuyện ở mùa đầu tiên, đau lòng đến không muốn cùng các nàng nhiều lời.

Chỉ chốc lát sau Mạnh Tiểu Manh cũng online: "Linh Linh! Là cô tìm chúng tôi sao?"

"Ừ, tôi chính là muốn hỏi một chút... Trong các người có người nào nghĩ muốn đổi nghề nghiệp hay không. Chúng ta có thể cùng nhau hỗ trợ, dẫu sao nhiều người lực lượng lớn." Quảng Linh Linh biết loại thời điểm này không thể nói thẳng bản thân muốn đổi, như vậy đối với hình ảnh của mình và Bạch Liễu đều không tốt, nàng cần dẫn dắt mọi người đều muốn đổi, cuối cùng nàng theo chiều gió cùng mọi người thay đổi.

Những người khác đều rất do dự, Giang Ý Hàm tuy rằng la hét muốn đổi, nhưng cũng không thật sự muốn tách khỏi Từ Gia. Mà Mạnh Tiểu Manh thì rất thích Cố Tầm Tuyết, hơn nữa Cố Tầm Tuyết chiếu cố trẻ con rất có nghề, nếu không có Cố Tầm Tuyết, đổi lấy cộng sự mới, nàng sợ đến lúc đó nàng cùng người khác nhìn về phía đứa nhỏ đều tay chân luống cuống đầu đầy sương mù.

Ở thời điểm tất cả mọi người có chút trầm mặc, Hứa Như đột nhiên lên tiếng: "Tiểu Quảng, chị muốn đổi."

Nghe được tiếng của Hứa Như, mọi người đều có phần cảm thấy ngoài ý muốn.

"Hứa Như, chị là nghề gì a? Cộng sự là ai?" Giang Ý Hàm tò mò hỏi, nàng đang nghĩ cộng sự Hứa Như có phải là Bạch Liễu, hai người có phải bởi vì nhìn nhau lúng túng mà muốn thay đổi nghề nghiệp hay không.

Hứa Như chần chờ một chút, cuối cùng lựa chọn nói: "Không có cung cấp nghề nghiệp, thân phận trước mắt là vợ chồng tân hôn, cộng sự của ta là Hàn Dục."

"Hàn Dục?!" Mạnh Tiểu Manh rất là kinh ngạc kêu một tiếng, tuy rằng đã sớm biết Hàn Dục cũng tham gia show thực tế này, nhưng mà ở mùa đầu tiên hoàn toàn không thấy hắn, cho nên cũng liền lựa chọn không chú ý quên lãng.

Mạnh Tiểu Manh rất không thích Hàn Dục, bởi vì Hàn Dục có chút va chạm với Quảng Linh Linh, cộng thêm bởi vì Hàn Dục lần nào cũng được tạp chí bát quái ràng buộc xào CP với chị mình, những thứ này đều để cho nàng có oán niệm rất sâu với Hàn Dục.

"Ở chỗ em có hơn năm ngàn tiền vàng, em hiện tại liền chuyển cho chị." Mạnh Tiểu Manh trăm phần trăm ủng hộ tỷ tỷ thay đổi nghề nghiệp thay đổi đối tượng, tốt nhất là có thể cùng Bạch Liễu đổi tới một chỗ.

Giang Ý Hàm chần chờ một chút, cuối cùng nói: "Em và Từ Gia tổng cộng có mười hai ngàn tiền vàng, hiện tại cũng chuyển cho chị."

Cố Tầm Tuyết cũng liền vội bổ sung: "Tôi nơi này có năm chục ngàn, hiện tại chuyển cho cô bốn mươi lăm. Còn lại tôi cho mọi người chi tiêu."

Những người khác đều rối rít cảm thán Cố Tầm Tuyết tiền muôn bạc biển, người khác đều là tính toán theo số ngàn, chỉ có nàng mỗi lần mở miệng đều phải dẫn trước người khác một số 0.

Bạch Liễu đang chuẩn bị mở miệng, Mạnh Tiểu Manh đột nhiên giành nói: "Nhưng mà, đổi với ai a?"

"Đổi thành cộng sự với Bạch Liễu đi. Chị xem tổ hợp của chúng ta hiện tại không sai biệt lắm với mùa đầu. Ngược lại không bằng đổi một lượt, tổ hợp cộng sự giống với mùa đầu luôn." Giang Ý Hàm lên tiếng như thần.

Quảng Linh Linh lập tức theo sau nàng nói: "Ừ, tôi cảm thấy có thể."

Nghe đến chỗ này, vẫn luôn lặn dưới nước Trần Mỹ Linh rốt cuộc cũng đi ra.

Phụ họa nói: "Tôi không có ý kiến. Bất quá tiền vàng đủ không?"

"Bây giờ cách năm giờ chiều để thay đổi nghề nghiệp còn bốn giờ, chúng ta cùng nhau cố gắng. rất nhanh có thể hoàn thành." Quảng Linh Linh cực kỳ tự tin trả lời.

Ngoài ý muốn chính là, Quảng Linh Linh tự tin như vậy lại không có bất kỳ người nào phản bác. Tựa hồ trong tiềm thức đều cho rằng Quảng Linh Linh nói chính là chính xác, bên trong bốn giờ ngắn ngủi, các nàng có thể gom đủ hai trăm ngàn.

Nếu đã thỏa thuận, Quảng Linh Linh liền không lại gạt mọi người nữa, cô phân tích một chút tình trạng khẩn cấp tạm thời: "Hiện tại chúng ta có các loại trang bị còn sót lại từ mùa thứ nhất, vừa rồi nhìn thương thành một chút, phát hiện mua bán trên đó vẫn tiếp tục như cũ, chỉ có điều giá cả có chút điều chỉnh, ví dụ như máy truyền tin trở nên không đáng tiền, mà máy dò cùng công cụ săn bắt lại ngoài ý muốn giá cao. Tôi suy đoán thương thành đang dụ chúng ta bán ra, thời điểm mùa ba cuối cùng có thể sẽ cần dùng đến những trang bị này, hơn nữa sẽ lấy giá tiền cao hơn quay lại thị trường. Cho nên đối với chuyện những vật này có bán ra hay không, chúng ta cần cân nhắc thêm một phen."

"Bây giờ chúng ta đem tiền vàng của tất cả mọi người gom cùng một chỗ có khoảng chín chục ngàn. Trước mắt còn không đủ thay đổi một người. Nếu như bán đi một phần trang bị, chúng ta sẽ còn thiếu năm chục ngàn, nếu như bán toàn bộ trang bị, chúng ta còn thiếu ba chục ngàn." Quảng Linh Linh tính toán xong toàn bộ kinh tế, cuối cùng chờ các thành viên làm quyết định.

Giang Ý Hàm trải qua một phen đánh giá tinh tế sau đó nói: "Chúng ta trước bán ra một phần kiếm tiền vàng, còn lại năm chục ngàn mọi người chung nhau cố gắng đi kiếm đủ. Nếu như đến năm giờ vẫn không được, vậy thì rút ra thêm trang bị điền vào chỗ trống."

"Ừ, tôi cảm thấy biện pháp này không tệ." Cố Tầm Tuyết mở miệng, tiếp đó lại thở dài một cái nói: "Chỉ đáng tiếc, nghề nghiệp mùa thứ nhất không thể dùng, mà mùa này cũng không có cướp thọ mệnh đổi tiền vàng. Nếu không chúng ta không chỉ có thể loại bỏ một nhóm người, còn có thể kiếm lấy lượng lớn tiền vàng, lấy được trang bị cùng trị giá thọ mệnh của bọn họ."

Trần Mỹ Linh cũng rất là đáng tiếc đồng ý: "Đúng vậy, nếu không cũng sẽ không ở trong trạng thái bị động như vậy."

"Tôi cảm thấy trước mắt còn đỡ, cũng không quá mức bị động. Dẫu sao tiền vàng nơi này lấy được so với mùa đầu ung dung hơn, trong đó còn có hạng mục em bé chấm điểm, bất quá đáng tiếc cái đó một ngày chỉ có thể làm một lần. Còn có phụ huynh bên ngoài bỏ phiếu đổi lấy tiền vàng, những thứ này đều không cần tự mình đi liều mạng, tương đối mà nói khá ung dung." Quảng Linh Linh nói.

"Hiện tại hệ thống đã đổi mới nhiệm vụ, mọi người có thể dùng nghề nghiệp tương ứng đi kiếm tiền vàng. Tôi nhìn xem... Bán ra một trái có thể được mười đồng tiền vàng, mọi người thì sao?" Quảng Linh Linh nhìn mục nhiệm vụ của mình, tiếp đó hỏi những người khác.

Trần Mỹ Linh lập tức nói: "Trợ giúp học sinh học bù, mỗi giờ năm trăm tiền vàng. Dùng toàn bộ bốn giờ để dạy thêm cũng không đủ tiền vàng cần a."

Mạnh Tiểu Manh nói: "Em chính là lão bản siêu thị, bán ra một kiện hàng hóa có thể được mười đồng tiền vàng. Vậy một buổi chiều em phải bán bao nhiêu thứ mới có thể có mấy chục ngàn tiền vàng a."

Nhiều người như vậy, duy chỉ có Từ Gia ngữ khí vui sướng nhất: "Em cùng Giang Ý Hàm là vợ chồng son chiến tranh lạnh, nội trong ba giờ dùng phương thức lãng mạn nhất đánh động đối phương liền có thể được năm ngàn tiền vàng. Bất quá cái phương thức lãng mạn nhất này cần dân mạng bỏ phiếu quyết định."

Hứa Như nhìn nghề nghiệp của mình, rất là bất đắc dĩ nói: "Mỗi lần nói với nhau một câu tâm tình có thể được năm đồng tiền vàng."

Vì là giả vợ chồng, nên lời tâm tình đều giá rẻ như vậy sao?!

Bất quá, Hứa Như rất là khổ não nghĩ đến, nàng với Hàn Dục đừng nói đến chuyện một câu tâm tình, nửa chữ mang sắc thái tình cảm sợ là cũng không nói ra được a.

"Đừng vội, hệ thống còn ra nhiệm vụ khác, nếu như mọi người cảm thấy bản thân nhiệm vụ quá mức phức tạp khó khăn, có thể trước nhận hoàn thành nhiệm vụ khác, giá cả tiền vàng cũng không quá thấp."

Trần Mỹ Linh biết Hứa Như rất khó hoàn thành nhiệm vụ của mình, cho nên thừa dịp Hứa Như còn chưa rên rỉ than thở, nàng đem phát hiện nói cho mọi người trước.

Nghe vậy Hứa Như quả nhiên vui vẻ nhất, nàng tình nguyện đi làm nhiệm vụ khác, kiếm lấy một ít tiền vàng khổ sở một chút, cũng không muốn hướng về phía Hàn Dục không ngừng tâm tình.

"Nếu đều đã an bài xong, vậy hiện tại chúng ta liền chuẩn bị một chút lên đường đi." Quảng Linh Linh cảm thấy mình một khắc cũng không chờ được, dẫu sao phu nhân của cô vẫn còn đang ở nhà người khác, 'người khác' kia còn là nam nhân mà ngoại giới luôn đồn đãi đặc biệt xứng đôi với phu nhân, hơn nữa còn là nam nhân mà cô luôn rất ghét.

Mà chuyện này không chỉ một mình Quảng Linh Linh vội vàng, những người khác càng là không kịp chờ đợi cầm công cụ ra cửa kiếm vàng.

...

Quảng Linh Linh nhìn Tiểu Hi ở trong nhà, lại nghĩ đến bên ngoài mặt trời cay độc, cô nói với Bạch Liễu: "Cô ở nhà bồi Tiểu Hi, một mình tôi đi là được."

"Nhưng hôm nay cho tới trưa đều là cô bận rộn, bây giờ vẫn là để cho tôi đi đi. Cô ở nhà phụng bồi Tiểu Hi." Bạch Liễu từ chối, ở trong lòng nàng, Quảng Linh Linh có lẽ là vì Hứa Như mới cố gắng kiếm tiền như vậy, nàng tự nhiên không thể chuyện gì cũng đẩy cho Quảng Linh Linh.

Quảng Linh Linh lắc đầu: "Thôi tôi đi cho. Bên ngoài quá nóng, hình như chỉ có chúng ta là hoạt động lộ thiên, tôi là đội trưởng liên minh, chuyện này theo tôi đi. Cô ở nhà chiếu cố Tiểu Hi là được."

"Tất cả chớ ồn ào, con có thể cùng mọi người đi! Không cần ở nhà, mọi người cũng không cần bồi con." Tiểu Hi ôm gấu bông đi tới trước mặt Quảng Linh Linh, lúc ban đầu còn có chút khiếp đảm, bất quá nói xong lời cuối cùng liền cũng không sợ nữa.

Quảng Linh Linh khom người đưa tay xoa xoa tóc tiểu nha đầu: "Con còn nhỏ, bên ngoài quá nóng, ra ngoài phơi một hồi sẽ bị cảm nắng."

"Con sẽ không bị. Ở nhà, ba mẹ mỗi trưa đều sẽ mang anh trai về nhà ngủ trưa, đều là một mình con trông trái cây. Con một chút cũng không sợ nóng, con... nếu nóng con có thể uống nhiều nước." Tiểu Hi chớp đôi mắt to trong veo như nước nói với Quảng Linh Linh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro