"Nhưng mà dì này sợ nóng nha, không chỉ sợ nóng còn sợ ở nhà một mình. Cho nên con ở nhà bồi dì được không? Nếu chỉ có một mình nàng ở, sẽ sợ phát khóc."
Bản thân Quảng giáo chủ cũng sợ ngây người, cô cũng không biết, cô làm sao nói ra được những lời này.
Bạch Liễu ngẩn người một chút, ánh mắt nhìn tiểu nha đầu tràn đầy đồng cảm, nàng nhịn xuống đáy lòng luyến tiếc, làm ra bộ dáng sợ hãi hướng Tiểu Hi gật đầu một cái.
Tiểu Hi do dự rất lâu, cuối cùng giống như hạ quyết tâm rất lớn, nàng đem gấu bông trong ngực đưa tới trước mặt Bạch Liễu.
"Có gấu con ở bên thì sẽ không sợ nữa. Mỗi lần con sợ hãi, cũng sẽ ôm gấu con. Gấu con sẽ bảo vệ con." Tiểu Hi đem gấu bông đưa vào tay Bạch Liễu, tuy rằng vẻ mặt viết quyến luyến không thôi, nhưng vẫn mím môi nghiêng đầu qua không nhìn tới gấu con.
Bạch Liễu luống cuống nhìn Quảng Linh Linh bên cạnh, Quảng Linh Linh cầm lấy gấu bông, đưa vào lòng Tiểu Hi: "Con thích gấu con, dì thích con, cho nên gấu con phụng bồi con, con phụng bồi dì được không?"
"... Được!"
Quảng Linh Linh thấy Tiểu Hi gật đầu, nàng hướng Bạch Liễu nói: "Nếu đã như vậy, cô ở nhà đi. Một mình tôi đi là được."
Cũng không phải Quảng Linh Linh chăm sóc đội viên, mà là cô cảm thấy chuyện này không cần phải đi hai người. Giống như lần tuyển chọn hạt mầm trước kia vậy, cô có thể dùng một ít thủ đoạn xinh đẹp đem trái cây bán ra, mà Bạch Liễu thì lựa chọn ca hát tặng cho người mua, cô sợ hát cả buổi chiều cổ họng Bạch Liễu sẽ chịu không nổi.
"Vậy tôi đi trước." Quảng Linh Linh dựa theo hệ thống nhắc nhở, tốn thêm năm đồng tiền vàng mua một phần bản đồ, cuối cùng sau nửa giờ ngồi xe đi đến sạp trái cây.
Nhìn tình huống nơi này Quảng Linh Linh không nhịn được cau mày, trái cây cơ bản đều là hư thối, trong gian hàng hỗn loạn không chịu nổi.
"Hệ thống, đây là gian hàng nhà Tiểu Hi? Hay là tổ tiết mục các người lâm thời an bài cho tôi?" Quảng Linh Linh hỏi hệ thống.
Hệ thống: [Chat mật: đây là gian hàng cha mẹ tuyển thủ Nghiêm Hi cung cấp cho tổ tiết mục, cũng là sạp trái cây cả nhà bọn họ kinh doanh thường ngày.]
Quảng Linh Linh: "Cha mẹ Tiểu Hi trong thời gian tiết mục quay không cần làm việc sao? Như vậy có ảnh hưởng bọn họ buôn bán hay không?"
Hệ thống: [Chat mật: lệ phí lên hình của tuyển thủ Nghiêm Hi hơn xa một tuần thu nhập của sạp trái cây, Trần thị sẽ cung cấp du lịch theo đoàn, cả nhà bọn họ trước mắt đang nghỉ mát ở hải đảo mùa thứ nhất. Cô có thể yên tâm sử dụng hết thảy vật phẩm tổ tiết mục cung cấp trong thời gian tiết mục.]
"Tôi biết rồi." Quảng Linh Linh đóng vòng tay, nhìn xung quanh ruồi bay thành đội, cô chịu khó nhẫn nhục bắt đầu quét dọn nơi này.
Gần mười phút sau cuối cùng dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ trái cây hỗn loạn, đồ vật thì sắp xếp gọn gàng, bất quá trái cây tươi lại ở nhà, Quảng Linh Linh dò xét bốn phía lại không tìm được thứ để có thể vận chuyển.
Thở dài, dự định thuê người mướn xe về nhà vận chuyển táo tươi đến.
Kết quả bước hai bước nhìn quanh, Quảng Linh Linh như đột nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức lấy ra máy truyền tin gọi Mạnh Tiểu Manh.
Mạnh Tiểu Manh nhận nghe, rất là chán chường nói: "Linh Linh, siêu thị một người khách cũng không có. Tôi sắp vỡ nợ rồi."
"Ở chỗ cô có trái cây tươi không?" Quảng Linh Linh vội vàng hỏi.
Mạnh Tiểu Manh buông xuống máy truyền tin đi phía trước kiểm tra một phen, trả lời Quảng Linh Linh: "Có a có a, bất quá tôi sợ là không bán ra được. Chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng nó hư mất."
Quảng Linh Linh đột nhiên tâm tình khá hơn nhiều: "Cô kêu Cố Tầm Tuyết tới nghe điện thoại, nhanh lên một chút."
"À, được."
Chờ Cố Tầm Tuyết tới, Quảng Linh Linh đơn giản hỏi mấy câu, biết được Cố Tầm Tuyết có thể rất nhanh đưa trái cây tới, cô cuối cùng yên tâm hơn một chút.
Trái cây ở chỗ Mạnh Tiểu Manh tạm thời là cô mua, dẫu sao hệ thống không có nói thẳng không cho phép tuyển thủ sử dụng tiền vàng để mua. Cho nên bọn họ trước mắt xem như là chui vào chỗ hở của hệ thống.
Chờ Cố Tầm Tuyết đưa trái cây tới, Quảng Linh Linh nói cám ơn: "Phiền toái cô, ngày khác tôi mời ngươi ăn cơm."
"..." Cố Tầm Tuyết cảm thấy nha đầu này rất thú vị, trước kia không chung đụng không hiểu lắm, hiện tại tiếp xúc qua mới phát hiện đối phương rất nhiều lúc thì đơn thuần như tờ giấy trắng, mà có lúc lại tâm cơ ý nghĩ xấu đầy bụng.
Cố Tầm Tuyết cười khẽ: "Được, tôi chờ cô mời khách." (team chuyên hứa lèo ��)
...
Chờ Cố Tầm Tuyết giúp Quảng Linh Linh bày xong tất cả trái cây, cô liền nhận được cuộc gọi từ Mạnh Tiểu Manh, sau đó chỉ có thể vội vàng cùng Quảng Linh Linh nói lời từ biệt, lại thật nhanh chạy trở về giúp Mạnh Tiểu Manh trông chừng siêu thị.
"Vậy tôi đi trước, nếu cô bận rộn quá cứ mở miệng nói một tiếng." Cố Tầm Tuyết tuy rằng tướng mạo yêu khí, nhưng phong độ hiệp nghĩa trong xương không có ném mất, Quảng Linh Linh rất thưởng thức nàng, nếu là kiếp trước cô nhất định phải đem người này kéo tới Ma giáo.
Chờ Cố Tầm Tuyết đi khỏi, Quảng Linh Linh liền bắt đầu nghiệp lớn bán trái cây buổi chiều.
Kênh Live-stream bình luận đông đảo, có người nói Quảng Linh Linh không hấp dẫn nổi khách hàng, còn có fan hâm mộ mỉm cười nói Giáo chủ chính đang nạp card, chờ cô mở hack xong sẽ trở lại vẽ hoa đầy mặt mọi người..
Quảng Linh Linh đúng là đang suy tư, làm sao mới có thể đem trái cây bán ra nhanh nhất. Hơn nữa giá cả không thể thấp hơn tổ tiết mục định giá, nếu không hệ thống sẽ không thu được thông báo mua bán, do đó không thể cho các nàng thêm tiền vàng.
Người ở đây rất nhiều, Quảng giáo chủ đứng ở bên cạnh sạp nhỏ ngược lại tỏ ra tầm thường.
Hơn nữa hiện giờ quay tiết mục không phải như mấy năm trước, hiện tại thu một trận show thực tế, trừ khách mời ra sẽ không thấy được bất kỳ nhân viên làm việc nào khác bên cạnh nữa.
Cho nên bên cạnh không có tổ quay thanh thế thật lớn đi theo, rất ít người sẽ ở dưới ánh nắng chói chang này nhìn đến chỗ Quảng Linh Linh, cho dù có người vội vàng nhìn một cái, cũng không thể bảo đảm đám người kia sẽ nhận biết Quảng Linh Linh.
Quảng Linh Linh quét mắt qua bình luận để lại trên kênh Live-stream, thấy dân mạng suy đoán hành động tiếp theo của nàng, không khỏi bật cười.
"Yên tâm, tiền vàng nhất định sẽ kiếm đủ. Bất quá bây giờ còn chưa phải lúc." Quảng Linh Linh trả lời fan hâm mộ quan tâm, thuận tiện giễu cợt một chút những người anti nàng.
Hứa Tụ bên ngoài kênh Live-stream, vừa nhìn lời nhắn trên mạng, vừa nghĩ tới thái độ của Quảng Linh Linh.
Vốn tưởng Quảng Linh Linh xuất đạo không lâu có thể sẽ không chịu nổi lời bàn tán nhảm nhí trên mạng, nhưng mà không ngờ Quảng Linh Linh mỗi lần đối đãi chửi rủa trên mạng, cô đều trực tiếp khinh thường, hoặc là cười một tiếng cho qua.
Nói thật, Hứa Tụ đúng là bội phục Quảng Linh Linh. Cũng nhìn ra được tiềm lực bên trong Quảng Linh Linh.
Nghe nói nha đầu này mới vừa tròn mười tám tuổi liền ký hợp đồng, hai năm ở đoàn phim làm kẻ chạy cờ diễn thi thể, nghĩ có lẽ phần dửng dưng này cũng là cứ như vậy từ từ luyện thành. Chỉ hy vọng Quảng Linh Linh có thể luôn luôn giữ vững tâm thái, nếu không trong cái thùng nhuộm lớn như giới giải trí, Quảng Linh Linh sợ là rất khó đi lâu dài.
Mà Quảng giáo chủ đối bình luận trên mạng không quan tâm, cũng không phải lịch luyện từ hai năm chạy cờ, mà là tâm thái mười năm làm Giáo chủ Ma giáo.
Giờ phút này Quảng Linh Linh đứng lên, bày biện xong trái cây, tiếp đó cầm dao nhỏ lên bắt đầu điêu khắc.
Hơn nữa không phải là điêu khắc động vật nhỏ hoa nhỏ như đợt tuyển chọn trước kia, lần này nàng đem đủ loại trái cây khác nhau ghép lại một chỗ, từ từ khắc họa ra một con mãnh hổ trông rất sống động.
Lúc này người đi đường lui tới đều tụ lại, không ít người tinh mắt nhận ra Quảng Linh Linh.
Quảng giáo chủ hướng về phía bọn họ cong mép cười nói: "Xin đừng chen chúc, nếu như muốn mua trái cây mời trực tiếp chọn. Tôi có thể miễn phí dạy mọi người điêu khắc một ít đồ chơi nhỏ ngay tại hiện trường."
Vừa nói vừa chuyển động cổ tay điêu khắc ra một con thỏ nhỏ, trái cây đưa cho tiểu nữ sinh trước mặt: "Tới, đây là quà nhỏ đưa bạn."
Kênh Live-stream lập tức nổ tung, rối rít hối hận không thể chạy đi mua. Dù sao cũng là thần tượng tự tay chế tạo, hơn nữa không ít người hồi tưởng lại tượng gỗ Quảng Linh Linh đưa cho Trần Mỹ Linh, tức thì kinh ngạc, đây còn là tay nghề cấp bậc tông sư, kết quả bọn họ chỉ có thể nhìn, lại không thể đích thân tới hiện trường mua.
Quảng Linh Linh đột nhiên nhận được hệ thống mật nhắc nhở, cô khẽ cười nói với kênh Live-stream: "Có một tin tức mới nhất muốn nói cho mọi người, bởi vì trái cây quá nhiều, bây giờ khí trời nóng bức, những thứ này đều là nông dân cực khổ trồng ra, tổ tiết mục vì để tránh lãng phí, những trái cây này sẽ bán ra nửa giá đối với bằng hữu trong thành phố. Cần tôi tự tay điêu khắc thỉnh ghi lại chú thích. Tổ tiết mục sẽ trong vòng một ngày đưa đến tay. Trần tổng nói tiền thu được từ những thứ hoa quả này đem dùng cho từ thiện, trên trang chủ có thể tra ra trị số cụ thể, công khai toàn bộ quá trình. Hy vọng mọi người ủng hộ nhiều hơn."
Quảng Linh Linh nói xong lại cúi đầu xuống tiếp tục điêu khắc, cứ như cô thật sự chỉ là một người truyền đạt tin tức.
Giờ thì dân mạng trước màn ảnh không nhẫn nại được nữa, Trần thị bao giờ cũng vô lại như vậy, mỗi lần truyền trực tiếp đều muốn làm ít đồ đi ra từ thiện, bọn họ mỗi lần xem tiết mục Trần thị đều muốn chặt tay.
Quảng Linh Linh điêu khắc xong mấy chục đóa hoa nhỏ, dành thời gian liếc nhìn kênh Live-stream, phát hiện đã có mấy ngàn người mua, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm, dựa theo tốc độ này, cô cùng siêu thị của Mạnh Tiểu Manh hợp tác, rất nhanh là có thể kiếm đủ tiền vàng, thậm chí còn dư.
...
Lại nói đến Trần Mỹ Linh bên này, nàng cảm thấy bản thân đoán chừng vừa tham gia show thực tế đã đụng phải thần xui xẻo.
Nơi đâu có trẻ trâu đều bị nàng đụng phải.
Thu thập xong giáo án đi tới nhà của đứa nhỏ mà tổ tiết mục liên lạc, đứa nhỏ xem ra rất biết điều, ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn nghiêm trang đọc sách.
Mà cha mẹ nàng thấy Trần Mỹ Linh hiển nhiên rất kích động, bất quá trước mặt đứa nhỏ ngược lại cũng không nhiệt tình quá mức, chỉ dựa theo tình tiết tổ tiết mục an bài trước, để cho Trần Mỹ Linh suôn sẻ dạy bổ túc cho đứa nhỏ.
Chờ cha mẹ rời khỏi phòng, đứa nhỏ liền buông sách xuống.
Trần Mỹ Linh nhìn tiểu nữ hài mười ba mười bốn tuổi, nàng đem giáo án thả vào trên bàn sách của nữ hài, thuận tiện kéo qua cái ghế ngồi xuống bên cạnh tiểu cô nương.
"Chị đã nhìn qua thành tích ngày thường của em, chỉ có một hai môn khá yếu, bất quá nhìn thành tích trước kia, cơ sở rất bền chắc, hiện tại chỉ cần dụng tâm học, nhất định có thể học giỏi."
"Thành tích trước kia?" Tiểu cô nương cười một tiếng: "Khi đó em còn chưa đổi bạn cùng bàn, thành tích đương nhiên tốt."
"Hm? Đổi bạn cùng bàn mới sẽ ảnh hưởng em học tập sao?" Trần Mỹ Linh thập phần không hiểu, bởi vì thời nàng đi học đại ca vì phòng ngừa nàng yêu sớm, trên căn bản đều là nàng ngồi một mình, không biết cảm giác có bạn cùng bàn là như thế nào.
Tiểu cô nương lắc đầu một cái: "Bạn cùng bàn trước đó thích em a, cho nên bài thi của em đều là hắn làm. Người mới đổi tới là tình địch của em, nàng không hại em coi như đã cám ơn trời đất, sao có thể cho em chép bài tập."
Nói xong tiểu cô nương còn vẻ mặt căm hận, Trần Mỹ Linh nghe trợn mắt há hốc mồm, quả thực không nghĩ tới còn có loại thao tác lỗi này.
Nàng ửng đỏ gò má, thu lại lúng túng trên mặt, từ từ phân tích với tiểu cô nương: "Bất kể bạn cùng bàn đổi thế nào, em đều phải học tập thật giỏi, dẫu sao kiến thức chỉ có bản thân học được, mới thật sự thuộc về mình."
"Ai nha chị có phiền hay không, ba em lại cho chị bao nhiêu tiền? Em cho chị gấp đôi, chị chớ nói nhao nhao nữa."
Trần Mỹ Linh vội vàng đóng truyền trực tiếp, nhìn tiểu nha đầu vẻ mặt không kiên nhẫn, Trần Mỹ Linh tức thì biến thành dở khóc dở cười.
"Tiền đích xác rất trọng yếu, tuy nhiên mọi người đều có tiền, đều là thổ hào. Nhưng có vài người có thể được người ta gọi là quý tộc, mà có vài người chỉ là nhà giàu mới nổi. Em có hiểu không?"
Tiểu nha đầu vừa muốn phản bác gì đó, đột nhiên Trần Mỹ Linh nhận được hệ thống nhắc nhở, bảo Trần Mỹ Linh nội trong ba phút mở truyền trực tiếp.
Trần Mỹ Linh bấm xác nhận, sau đó nói với tiểu nha đầu: "Chị hiện tại đang quay tiết mục, điểm này cha mẹ hẳn đã nói với em. Cho nên chị hy vọng em có thể trong thời gian truyền hình trực tiếp bảo vệ tốt hình ảnh của mình. Còn có hai phút liền phải tiếp tục quay, em trước nghỉ một lát đi."
Trần Mỹ Linh rất ít tham gia show thực tế, bất quá lần này là tiết mục kiểu mới mà đại ca phát sóng, nàng thân là em gái giúp hắn quảng cáo cũng là nên làm, bất quá Trần Mỹ Linh thề đây tuyệt đối là lần cuối cùng! Về sau cho dù là Quảng Linh Linh muốn quay show thực tế, nàng cũng sẽ không phụng bồi! Thứ nhảm nhí này thật sự là quá mệt mỏi, không chỉ mệt mỏi còn uất ức bực bội.
Khi truyền hình trực tiếp mở trong nháy mắt đó, tiểu cô nương đột nhiên hướng về truyền trực tiếp khóc lên: "Hu hu ~ nàng đánh em. Thật là đau thật là đau..."
Trần Mỹ Linh quay đầu nhìn đứa nhỏ, phát hiện trên cánh tay đứa trẻ đỏ một khối, nhìn chính là nhéo ra.
Trong phòng chỉ có hai người, Trần Mỹ Linh biết rõ mình không có bị tinh thần phân liệt, vết đỏ trên tay cô bé tuyệt đối không phải nàng làm.
Trần Mỹ Linh trầm mặc nhìn tiểu nha đầu: "Đầu tiên, chị hy vọng em có thể hướng các bạn trên mạng nói thật; thứ hai, chị vừa rồi tuy rằng đóng truyền trực tiếp, nhưng mắt kiếng ghi hình không có đóng, chị có thể liên lạc trụ sở chính của Trần thị lấy lại video toàn bộ ba phút vừa rồi."
Tiểu cô nương trầm mặc một hồi, sau đó bĩu môi nói: "Là em lầm, chị không đánh em."
Kênh Live-stream xôn xao một mảnh, Trần Mỹ Linh đối việc này thật sự rất nhức đầu, nàng trước kia quay phim từng diễn qua đoạn phim tương tự, song đó đều là diễn viên trước thời hạn nhìn kịch bản diễn ra, cho nên nàng sẽ không thật sự cảm thấy vô lực mệt lòng.
Cũng chính là loại thời khắc này, Trần Mỹ Linh mới thật bội phục Từ Hạo, đối mặt tất cả yêu cầu vô lý của Nam Nam, hắn lại có thể đáp ứng toàn bộ hơn nữa tận lực nhịp nhàng thỏa mãn.
Trần Mỹ Linh cũng không dám cùng đứa trẻ trò chuyện nhiều, rất sợ nó lại làm ra chút chuyện xấu gì, Trần Mỹ Linh đem giáo án đặt ở trước mặt tiểu nữ hài, dựa theo kinh nghiệm quay phim trước kia, tập trung tinh thần bắt đầu chăm chú giảng giải kiến thức.
...
Kỳ thực Hứa Như ở đây cũng trôi qua không tốt, dẫu sao nàng luôn phải đối mặt một nam nhân mà bản thân vô cảm, thậm chí hơi có vẻ ghét.
Hàn Dục cùng Hứa Như cộng sự rất hưng phấn, dẫu sao già vị của Hứa Như bày chình ình trong giới, tuy rằng ngoại giới đều cảm thấy đó là một người chuyên đóng nữ phối, trừ từng diễn qua mấy vai nữ chính nổi tiếng ra, Hứa Như vẫn luôn đứng ở vai phụ, nhưng người trong giới đều biết chỉ cần Hứa Như nghĩ muốn, bộ phim kế tiếp nàng chính là nữ chính.
Người ta mặc dù xuất thân sao nhí, nhưng mà fan hâm mộ trẻ tuổi cũng không phải không có, càng nhiều hơn còn là fan mẹ ruột fan chị gái lý lịch hơi thâm sâu, đám người kia đối đãi sự tình bình tĩnh hơn, theo đuổi ngôi sao càng lý trí hơn. Chỉ cần bản thân Hứa Như không có vết nhơ trí mạng, đám người kia đối với Hứa Như có thể nói là thương đến tận tâm. Dù sao cũng là đứa bé mà mình thích từ nhỏ đến lớn, nhìn Hứa Như có thể để cho bọn họ hồi tưởng lại thanh xuân, thấy Hứa Như có thể khiến bọn họ nhớ tới kinh điển, cho nên người mới vào giới giải trí khả năng cảm thấy Hứa Như sống nhiều năm như vậy bây giờ đi đến vị trí vai phụ, ít nhiều đều cảm thấy Hứa Như hết thời rồi, không ít người mới đều đối đãi Hứa Như thái độ rất kém cỏi sau đó ngã nhào, có vài người thậm chí ngã xong còn không bò dậy nổi.
Người hiểu biết đều biết, không thể đắc tội Hứa Như, thực lực của nàng vẫn luôn tồn tại, chỉ là người ta khiêm tốn không cho ngươi nhìn ra mà thôi. Chọc lông nàng, liền có thể lặng yên không tiếng động dọn dẹp ngươi ra khỏi giới.
Hàn Dục giờ phút này lại tổ chức một buổi trà chiều, nhìn có vẻ không tệ, bưng tới trước mặt Hứa Như mặt đầy ý cười nói: "Hứa Như, chị bận rộn làm việc hơn nửa ngày, mệt không. Ăn chút gì đó nghỉ ngơi một hồi."
"Cảm ơn." Hứa Như vẫn đáp rất lễ phép, bất quá đồ vật Hàn Dục đưa tới lại không dùng phân nửa.
Nàng kỹ lưỡng nhìn mục nhiệm vụ trên máy tính bảng, Hàn Dục nhìn phòng khách trống rỗng, còn có đứa nhỏ đang ở trên ghế sa lon xem ti vi, hắn nghĩ một chút liền ngồi xuống sát Hứa Như.
"Hứa Như, chị nhìn cái này để làm gì? Chúng ta hiện tại lại không thiếu tiền vàng." Hàn Dục đích xác rất tò mò, hắn ở mùa đầu tích lũy không ít tiền vàng, mùa này không làm nhiệm vụ cũng có thể giàu có đi tới cuối cùng. Mà tình huống này hắn ở thời điểm mới cùng Hứa Như cộng sự đã từng nói qua.
Hứa Như khẽ gật đầu: "Tôi nhìn thử xem, tiền vàng tích lũy nhiều chút bao giờ cũng tốt."
"Ồ, vậy tôi cùng chị a." Hàn Dục đột nhiên nghĩ đến đây chẳng qua là tổ đội tạm thời của mùa thứ hai, nếu như mọi người đều có thể kiên trì đến mùa thứ ba, vậy thì bây giờ kiếm nhiều tiền vàng một chút đích xác vô hại. Hơn nữa tình huống mùa thứ ba vẫn còn là ẩn số, nếu tự do họp thành đội giống mùa thứ nhất, có lẽ hắn hiện tại biểu hiện tốt một chút, mùa thứ ba Hứa Như sẽ vẫn cùng hắn cộng sự.
Nhưng lúc này phần lớn người kênh Live-stream đều nhìn thấu mục đích của Hàn Dục, không ít người bắt đầu trêu ghẹo, nói thẳng Hàn Dục đang thay người khác làm áo cưới.
Hứa Như cự tuyệt hắn, nguyên bản đã không thích Hàn Dục, hiện tại nghĩ cố gắng kiếm tiền vàng chính là để cách xa Hàn Dục, dĩ nhiên sẽ không để Hàn Dục đi theo dính vào.
Hàn Dục lại cho rằng Hứa Như đang khách sáo với hắn, vì vậy tự mình mở máy tính bảng, bắt đầu một ít nhiệm vụ nhỏ bản thân có thể làm.
...
Giờ phút này Lý Điềm đang quan sát truyền trực tiếp, đột nhiên chỉ Hứa Như và Hàn Dục trên kênh trực tiếp, nghiêng đầu đối Hứa Tụ cười nói: "Đứa nhỏ này có phải là thiếu dây thần kinh? Không được, cười chết tôi. A ha ha..."
"Ừ, nếu như nhớ không lầm bảy năm trước hắn là nghệ sĩ trên tay chị." Hứa Tụ lạnh như băng trả lời Lý Điềm.
Lý Điềm bị hù sợ rút tay về, nụ cười trên mặt cũng từ từ trở nên cứng ngắc.
"Hắc hắc, đó là hiểu lầm. Lúc ấy Vương tỷ nói nam nữ nghệ sĩ quản lý chung một chỗ tương đối phiền toái, không bằng tách ra. Tôi suy nghĩ thấy đích xác là cái lý này, cho nên liền âm thầm tìm người cân đối, không nghĩ tới..."
"Không nghĩ tới mấy năm sau tất cả nam nghệ sĩ đều xảy ra chuyện, nữ nghệ sĩ thành đôi thành cặp giải nghệ lĩnh chứng?!" Hứa Tụ cũng không biết còn có thể nói gì.
Lý Điềm cười gượng, chuyện năm đó thật sự là hiểu lầm, nàng đích xác là vì tốt cho Hứa Tụ, lại không nghĩ rằng tốt bụng làm chuyện xấu.
Hứa Tụ trước kia ngược lại có một bụng tức, bất quá mấy ngày nay Lý Điềm thời thời khắc khắc đều dính nàng, nàng bây giờ đối với Lý Điềm đã chuyển thành một loại trạng thái tê liệt.
"Em nói xem đầu óc Hàn Dục đựng những thứ gì? Lúc mới xuất đạo rõ là một đứa bé trai sạch sẽ sáng sủa, em nói cái gì làm cái đó. Lúc ấy một câu 'Sau này bất kể đi bao xa, đều phải nhớ chớ có xem thường diễn viên xuất thân sao nhí không nổi bằng ngươi.' Không ngờ đứa nhỏ này nhớ cả bảy năm." Lý Điềm rất là cảm khái nói một câu.
Hứa Tụ hiện tại nhìn Hàn Dục cũng cảm thấy đáng tiếc, khi đó trong số tất cả nghệ sĩ Hàn Dục là kẻ có thực lực nhất, chịu khổ chịu cố gắng, thái độ tính tình cũng tốt nhất, nhìn cởi mở sáng sủa, kết quả bây giờ biến đổi làm nàng cũng sắp không nhận ra được nữa.
Hứa Tụ cũng hối hận, nếu sớm biết Hàn Dục nghe nàng như vậy, năm đó liền nên nói thêm mấy câu nữa, ví dụ như 'Chớ xem thường bất kỳ người mới nào'.
Bất quá bây giờ nói gì cũng đã chậm, Hàn Dục hiện tại ở trong giới trôi qua rất lúng túng, dẫu sao bê bối là tự mình lộ ra, muốn tẩy trắng cũng tẩy không sạch.
Bất quá cũng may công ty giúp tuyên truyền hắn thay đổi triệt để hối cải làm người, hơn nữa... Hàn Dục lần này không hiểu ra sao mà dính bê bối, nhưng rồi chuyện này lắng xuống cũng rất chẳng hiểu ra sao.
Giống như ngày trước Trần Mỹ Linh đột nhiên gặp phải cảnh ngộ toàn mạng xã hội anti vậy, Trần thị xuất thủ trong nháy mắt lặng yên không tiếng động.
Hàn Dục lần này mặc dù không có thế trận lớn như Trần Mỹ Linh, lại cho người ta cảm giác đã từng quen biết.
Có thể Hàn Dục lại bám lên được lão bản mới.
Hứa Tụ nghĩ chờ Quảng Linh Linh kết thúc truyền trực tiếp, nhắc nhở Quảng Linh Linh chớ lại đụng độ với Hàn Dục nữa, có thể tránh thì tận lực tránh.
...
Vị Quảng giáo chủ được Hứa Tụ nhớ đến kia, giờ phút này cuối cùng bán xong toàn bộ trái cây trong gian hàng. Bất quá nhìn người chung quanh vây xem, cô động tâm tư một cái lại gọi điện thoại cho Cố Tầm Tuyết.
Rất nhanh Cố Tầm Tuyết lại mang tới toàn bộ trái cây tích trữ của siêu thị, hơn nữa hứng thú bừng bừng hỏi: "Những thứ này có đủ hay không? Không đủ tôi đi mua hàng."
"Mua hàng! Giá cao chút, chỉ lấy tươi, dù sao cũng là Trần thị trả tiền." Quảng giáo chủ vung tay lên cho Cố Tầm Tuyết đi đặt mua.
Thấy một màn này Trần đại ca dở khóc dở cười, nhỏ giọng nói: "Em có còn nhớ bản thân cũng là một thành viên Trần thị, đây là tiền của nhà mình hay không hả?!"
Nói thật Giáo chủ đúng là không nhớ, cô tiềm thức cảm thấy công ty là của Trần đại ca, tiền cũng là của Trần đại ca, cho nên bây giờ tốn chi phí đều là Trần đại ca trả tiền. Về phần chính cô có thân phận cổ đông Trần thị, cô đến nay còn không rõ thân phận kia rốt cuộc là làm gì.
Chờ mọi người đều bận rộn làm việc cả buổi chiều xong, đúng năm giờ tất cả thành viên đưa tiền vàng của mình gộp lại cùng nhau.
Quảng Linh Linh cầm toàn bộ tiền vàng, đổi hai tấm thẻ thay đổi cộng sự.
Đem thẻ thay đổi đưa cho Hứa Như, Hứa Như giờ phút này lại đang do dự, dẫu sao Hàn Dục cả buổi chiều đều ở đây bồi nàng làm nhiệm vụ.
Trong quá trình Hứa Như do dự, Trần Mỹ Linh cầm lấy một tấm thẻ thay đổi cộng sự khác trong tay Quảng Linh Linh.
Nàng dáng vẻ lao lực tiều tụy chọc cho tất cả mọi người tò mò không dứt, Mạnh Tiểu Manh nhỏ giọng hỏi: "Chị Mỹ Linh, sao chị nhìn mệt mỏi quá sức như vậy?"
"Ừ, có hơi mệt chút." Trần Mỹ Linh đích xác rất mệt mỏi, cảm giác xương cốt toàn thân đều mềm nhũn.
Mạnh Tiểu Manh rất là khẩn trương hỏi: "Có phải đề bài quá khó?"
Trần Mỹ Linh thấy Mạnh Tiểu Manh lóe sáng tròng mắt, đột nhiên không biết nên làm sao giải thích với đứa trẻ đơn thuần này, cuối cùng chỉ có thể gật đầu một cái: "Có chút khó khăn."
Kênh Live-stream bởi vì mấy câu này của Trần Mỹ Linh tức thì cười ngất, rối rít nhắn lại hỏi Trần Mỹ Linh: Nữ thần, chị xác định là chỉ có một chút khó khăn sao? Sao chúng em cảm giác chị sắp khóc?
"Được rồi, thay đổi cộng sự đi. Tôi đổi với Bạch Liễu." Trần Mỹ Linh trực tiếp đổi thẻ cho Bạch Liễu. Bởi vì nàng biết, Hứa Như sau khi do dự nhất định sẽ cùng Bạch Liễu tổ thành cộng sự, cho nên nàng cũng coi như thành toàn bản thân tác thành người khác.
Bất quá một số người bên trong kênh Live-stream hoàn toàn không rõ, cho nên bắt đầu cảm thấy Trần Mỹ Linh quá mức ích kỷ, cũng không cùng Bạch Liễu thương lượng trước.
Nhưng mà Bạch Liễu khẽ cười nhận lấy thẻ thay đổi Trần Mỹ Linh đưa tới, nặng nề đánh đám người kia một bạt tai, bởi vì Bạch Liễu cũng không có gì không vui, ngược lại rất mừng rỡ.
Hứa Như thấy Bạch Liễu nhận lấy thẻ thay đổi, trong lòng căng thẳng, tiếp đó lật đật bổ sung nói: "Tôi thay đổi với Từ ảnh đế. Hệ thống, thỉnh thông báo Từ ảnh đế."
Hệ thống: Nhận được, nhận được! Tuyển thủ Hứa Như cùng tuyển thủ Bạch Liễu tổ thành cộng sự mới, thân phận là vợ chồng tân hôn. Tuyển thủ Quảng Linh Linh cùng tuyển thủ Trần Mỹ Linh tổ thành cộng sự mới, nghề nghiệp buôn trái cây. Cưỡng chế tổ hợp tuyển thủ Hàn Dục cùng tuyển thủ Từ Hạo. Tổ hợp hoàn thành, thỉnh các vị tuyển thủ lập tức thay đổi gia đình.
Thời điểm nhận được thông báo từ hệ thống, Từ Hạo hơi chần chờ một chút, bất quá rất nhanh liền suy nghĩ minh bạch, khẽ cười nói: "Nữ thần đổi thành tiểu thịt tươi, tôi phải thu dọn nhà cửa một chút trước cho đồng bạn sắp tới."
Từ Hạo nói xong liền bắt đầu động thủ thu dọn cái nhà đã bị Nam Nam hủy đi một nửa.
Mà Hàn Dục thời điểm nghe được tin tức này cả người đều mờ mịt, hắn vừa làm xong một đống nhiệm vụ mới, đang chuyên tâm tính toán tiền vàng hệ thống đưa, không nghĩ tới bây giờ lại bị hệ thống cưỡng chế tổ đội.
Mặt đầy biểu tình như bị chó gặm, Hàn Dục ba lần bảy lượt hỏi hệ thống, cuối cùng đều là đáp án giống nhau, hắn chỉ đành gượng cười nói: "Không ngờ Hứa Như tỷ đối tôi tốt như vậy, đổi nam thần tới cho tôi."
Kênh Live-stream tuy rằng rất nhiều người không coi trọng Hàn Dục, bất quá thông qua mùa đầu tiên cùng thay đổi cả ngày hôm nay, Hàn Dục mơ hồ có dấu hiệu tẩy trắng, cho nên bên trong kênh Live-stream cũng không ít người ủng hộ hắn.
...
Quảng Linh Linh ở nhà giúp Bạch Liễu thu thập hành lý xong, vội đưa đến trên tay Hứa Như: "Vậy tôi giao Bạch Liễu cho chị đó."
"..." Hứa Như muốn nhắc nhở đứa nhỏ này, cách nói lời dùng chữ không thích đáng, bất quá thấy Bạch Liễu ửng đỏ gò má, Hứa Như khẽ cười cầm hành lý: "Chị sẽ chiếu cố tốt nàng, em yên tâm."
Quảng giáo chủ đầu đầy sương mù nhìn hai người, cô cũng không biết bầu không khí quỷ dị này làm sao mà tới, tóm lại Hứa Như lĩnh Bạch Liễu đi rồi, mà cô cũng phải đi sang chỗ Từ Hạo bên kia dọn hành lý cho Trần Mỹ Linh.
Quảng Linh Linh xuất hiện làm Từ Hạo nho nhỏ kinh ngạc một phen, cũng khiến cho Nam Nam chính đang tháo dỡ nhà kinh hãi.
"Tôi tới lấy hành lý." Quảng Linh Linh thấy Từ Hạo vẫn nhìn chằm chằm cô, tuy rằng Từ Hạo che giấu rất tốt, bất quá Quảng Linh Linh thấy rất rõ ràng hận ý hắn giấu giếm trong mắt.
Đối với việc này Quảng Linh Linh cảm thấy thật vui vẻ, thích nhất cái kiểu làm người khác giận đến hận không thể cầm đao chém, nhưng lại hết cách với cô như thế này.
Từ Hạo hận cô, mặc dù không biết hận ý từ đâu tới, nhưng Từ Hạo tìm người tổ chức nghiên cứu đến bắt cô, rồi lại tìm Đại đệ tử Cổ Võ Trịnh Húc đối phó cô, kết quả thành viên nội bộ của tổ chức nghiên cứu hiện tại bị cô khống chế, cả cái tổ chức nghiên cứu có hai người kia ở bên trong chu toàn, sợ là sẽ không dễ dàng tự mình ra tay.
Mà Trịnh Húc càng không cần phải nói, bây giờ đã bị tộc trưởng Cổ Võ xử lý, phế một tay không nói, Trịnh Húc uống thuốc quá liều đời này đều rơi vào cảnh tàn tật.
Quảng giáo chủ trầm mặc nhìn thẳng Từ Hạo, đáy mắt đắc ý để cho Từ Hạo suýt nữa nổi điên.
"Tôi tới lấy hành lý." Quảng Linh Linh mở miệng lần nữa, Từ Hạo tiếp tục giữ vững mỉm cười, chỉ chỉ phòng Trần Mỹ Linh: "Mời."
"Ừ, cảm ơn." Quảng Linh Linh không thể bất kính trước mặt Ảnh đế, cho nên dù có ghét Từ Hạo thế nào đi nữa, phía trước ống kính nàng ngụy trang không thể so Từ Hạo kém bao nhiêu.
Từ Hạo cười cực kỳ ôn hòa: "Không khách khí."
Quảng Linh Linh nhanh chóng thu thập đồ đạc, lúc bước qua phòng khách liếc nhìn Nam Nam, Nam Nam run lập cập núp đến bên cạnh Từ Hạo, chờ Quảng Linh Linh đi hắn mới chậm rãi khôi phục bộ dáng 'hoạt bát sáng sủa'.
Trần Mỹ Linh ở nhà phụng bồi Tiểu Hi, Tiểu Hi đối với dì mới tới này cảm thấy rất tò mò, hơn nữa không nhìn thấy tiểu ca ca bên cạnh dì này, trong lòng nàng cũng tràn đầy dấu hỏi.
"Tiểu Hi?!" Trần Mỹ Linh cảm thấy đứa nhỏ này sợ người lạ, cẩn thận nghĩ, khả năng phụ huynh cũng hy vọng đứa nhỏ này có thể được rèn luyện, cho nên đưa tới show thực tế.
Tiểu Hi trong ngực ôm gấu con, nàng nhẹ ngẩng đầu nhìn Trần Mỹ Linh đứng ở trước mặt: "Chào dì."
Một tiếng chào dì này Trần Mỹ Linh nghe mà tan chảy lòng, Trần Mỹ Linh cũng không phải không thích cười đùa, mà là từ lúc nàng xuất đạo đều bày ra hình tượng cao lãnh, cho nên phàm là trước ống kính nàng đều lạnh như băng. Ngày thường gặp phải đều là người không cảm thấy hứng thú lắm, dĩ nhiên cũng sẽ không cười.
Bây giờ nhìn Tiểu Hi dẻo dẻo mềm mềm, nàng bị chọc đến trong tâm khảm, giơ tay lên muốn xoa xoa tóc Tiểu Hi, kết quả đứa nhỏ theo bản năng nhắm mắt lại đem đầu liếc sang một bên.
Trần Mỹ Linh đột nhiên dừng tay lại, trong lòng nàng thập phần khiếp sợ nhìn Tiểu Hi, nàng giơ tay lên động tác rất nhẹ rất chậm, đứa nhỏ thường xuyên được người khen ngợi, sẽ hiểu là nàng muốn sờ đầu một cái. Nhưng mà động tác Tiểu Hi phảng phất như có người muốn đánh nàng.
Trần Mỹ Linh chậm rãi sờ lên đầu Tiểu Hi, chờ Tiểu Hi nghiêng đầu qua mở hai mắt ra, Trần Mỹ Linh ở trong mắt nàng thấy được tràn đầy kinh ngạc, hiển nhiên là không tin được Trần Mỹ Linh sẽ sờ nàng đầu.
Trần Mỹ Linh cẩn thận đem Tiểu Hi bế lên: "Nói cho dì, con thích ăn cái gì?"
"Thích ăn đùi gà, còn có..." Tiểu Hi từ từ bẻ đầu ngón tay nói rất nhiều, nói xong lời cuối cùng nhỏ giọng nói: "Mẹ nói con còn nhỏ, không thể ăn quá nhiều, ăn ngon phải để cho ca ca. Ca ca ngày ngày ở trường đọc sách, cần bồi bổ thân thể trở nên rắn chắc."
Trần Mỹ Linh không biết nên làm sao tiếp tục trò chuyện với Tiểu Hi, đúng vào lúc này Quảng Linh Linh xách hành lý chạy về.
"Tôi trở lại rồi. Các người chắc đều đói rồi, chờ cất đồ đạc xong lập tức nấu cơm." Quảng Linh Linh đem hành lý dọn đến phòng ngủ cho khách, đó chính là chỗ ở tối hôm nay của Trần Mỹ Linh.
Mùa thứ nhất tiền vàng không đủ, vì tiết kiệm nên hai người mới ngủ một gian phòng. Hiện tại trong nhà có phòng cho khách nằm, không thể lại để cho Trần Mỹ Linh cùng nàng ở chung, dẫu sao dân mạng nhiều người như vậy đều không phải là mù mắt hết.
Trần Mỹ Linh ôm cánh tay có chút mỏi, thả Tiểu Hi vào ghế salon, mở ti vi chọn một bộ phim hoạt hình cho nàng xem.
Tiểu Hi ngoan ngoãn ngồi ở đằng kia xem, mà Quảng Linh Linh cũng đã cất xong hành lý.
Trần Mỹ Linh đi theo Quảng Linh Linh đến phòng bếp, ở bên trong phòng bếp Trần Mỹ Linh đem những lời Tiểu Hi vừa nói thuật lại không sót một chữ, ngay sau đó hỏi Quảng Linh Linh: "Tiểu Hi muốn ăn những thứ này, em có thể làm mấy thứ nó thích ăn hay không?"
"Ừ... Những nguyên liệu nấu ăn này rất thường gặp, bất quá tôi không mua toàn bộ. Dù sao thời gian có đến ba ngày hai đêm, phân ra mấy lần làm cho nó ăn đi. Làm hết một lần nó cũng ăn không hết, tôi trước nấu nguyên liệu có sẵn trong nhà, chờ sáng ngày mai đi mua thứ khác sau."
Trần Mỹ Linh gật đầu đồng ý, tiếp đó lui ra khỏi phòng bếp, bởi vì nàng sợ mình sẽ không nhịn được mà giống như ở nhà, ở trong phòng bếp trêu đùa Quảng Linh Linh.
Dẫu sao bây giờ còn chưa công khai, không thích hợp ở trước mặt công chúng rải thức ăn chó, bởi vì các khán giả kênh Live-stream rất có thể giống với Lý Điềm, ăn một bụng thức ăn chó lại cho rằng bản thân nhìn thấy chính là tình chị em.
Chờ Trần Mỹ Linh đi, Quảng Linh Linh liền bắt đầu chú tâm nấu cơm cho hai vị công chúa một lớn một nhỏ bên ngoài.
Quảng Linh Linh cười khẽ, cô kiếp trước kiếp này hình như vẫn luôn là nấu cơm cho người khác, người khác rất ít khi chính thức ăn qua thức ăn cô làm. Ngay cả bản thân cũng thường xuyên tùy tiện ăn tạm, không hề có chuyện một ngày ba bữa đứng đắn chuẩn bị như vậy.
Rất nhanh bữa ăn tối liền chuẩn bị xong, dân mạng kênh Live-stream thập phần tinh mắt phát hiện thức ăn bữa cơm này so với buổi trưa càng phong phú hơn.
Không ít người suy đoán Quảng Linh Linh có phải chuyên môn chuẩn bị cho Trần Mỹ Linh, bất quá rất nhanh bị phản bác, bởi vì phần lớn thức ăn đều là món Tiểu Hi đề cập thích ăn.
Trần Mỹ Linh nhìn thức ăn trên bàn đầy đủ sắc vị hương, đột nhiên cảm thấy bản thân rất hạnh phúc, nàng đang chuẩn bị gắp thức ăn cho Tiểu Hi, nhưng phát hiện Quảng Linh Linh cướp trước một bước.
Trong chén Tiểu Hi không chỉ chứa đồ Tiểu Hi thích ăn, còn có một ít rau củ rất dinh dưỡng, nhìn ra được Quảng Linh Linh rất dụng tâm phối hợp.
Trần Mỹ Linh nhìn động tác của Quảng Linh Linh, đột nhiên bắt đầu ảo tưởng về sau các nàng có con, Quảng Linh Linh có phải cũng sẽ ấm ấp như bây giờ.
Trong đầu suy nghĩ rất nhiều, nhiều đến mức Trần Mỹ Linh thiếu chút nữa quên mất giờ phút này còn đang truyền hình trực tiếp, nàng suýt nữa bật thốt lên hỏi ra lời.
"Ăn cơm đi."
Thời điểm Trần Mỹ Linh ngẩn ra, Quảng Linh Linh đã giúp Trần Mỹ Linh xới cơm, trước mặt còn múc một chén canh.
"Cảm ơn." Trần Mỹ Linh nói cảm ơn rất bình thường, Quảng Linh Linh lại rất không hiểu nhìn nàng, tựa hồ muốn hỏi tại sao đột nhiên nói cảm ơn.
Bất quá Trần Mỹ Linh cũng không trả lời, chỉ là chân mày mang theo vui mừng, yên lặng cùng Tiểu Hi bắt đầu ăn cơm.
Quảng giáo chủ thấy Trần Mỹ Linh và Tiểu Hi đều đã bắt đầu, cô cũng không trì hoãn nữa, dẫu sao cỗ thân thể này còn chưa luyện qua ích cốc, bao tử cô đói bụng cũng là có thể chân thực cảm thụ được.
Cơm tối dùng xong, Trần Mỹ Linh xung phong nhận việc rửa chén.
Mặc dù biết Quảng Linh Linh rất tháo vát, nhưng Trần Mỹ Linh cũng chưa từng nghĩ luôn luôn để cho Quảng Linh Linh bỏ công, nàng đúng là không biết nấu ăn, nhưng mà rửa chén cơ bản vẫn có thể.
"Để tôi, chị rửa mặt trước đi." Quảng Linh Linh vội vàng tranh rửa chén, nàng sợ Trần Mỹ Linh bị mệt, nhưng Trần Mỹ Linh cũng không nỡ chuyện gì đều để Quảng Linh Linh làm.
Hai người tranh chấp một hồi, Tiểu Hi đột nhiên chạy tới: "Con rửa cho. Con ở nhà thường xuyên rửa, rửa rất sạch."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro