Chương 93: Đột nhiên gọi mẹ


"Có thật không? Tiểu Hi biết rửa chén?" Quảng Linh Linh ngồi xổm người xuống, rất kinh ngạc hỏi Tiểu Hi, Tiểu Hi khẳng định gật đầu một cái: "Dạ, con biết!"

Quảng Linh Linh đột nhiên mất mát nói: "Nhưng mà tdìa còn không biết a, Tiểu Hi có thể dạy dì một chút hay không?"

Tiểu Hi giống như đang bảo đảm với Quảng Linh Linh, nàng ôm chặt gấu con trong lòng: "Được."

Sau đó Tiểu Hi cùng Quảng Linh Linh ở lại trong phòng bếp, Quảng Linh Linh tay chân luống cuống nhìn chén đũa trước mặt, hỏi Tiểu Hi bên cạnh: "Hiện tại nên rửa thế nào?"

"Mở nước, không được quá nhiều nga. Sẽ lãng phí, được rồi... Được rồi!" Tiểu Hi khẩn trương nhắc nhở Quảng Linh Linh, rất sợ nàng lãng phí nước.

Quảng Linh Linh kịp thời dừng tay, tiếp đó ở dưới sự chỉ đạo của Tiểu Hi từ từ rửa sạch toàn bộ chén bát.

Nhưng mà vẫn chưa xong, Tiểu Hi lại bắt đầu bảo Quảng Linh Linh thu dọn phòng bếp, nàng nói mỗi ngày đều phải sạch sẽ mới được.

Quảng giáo chủ thập phần đồng ý phụng bồi nàng tiếp tục dọn dẹp phòng bếp.

Trần Mỹ Linh chờ ở cửa phòng bếp, đột nhiên có ảo giác như không tiến vào được thế giới hai người bên kia.

Nàng biết Quảng Linh Linh đang bảo vệ lòng tự tôn của một cô bé, cũng muốn để cho tiểu cô nương trở nên tự tin lên, mà không phải mỗi lần thấy các nàng đều ánh mắt tránh né.

Có thể người khác làm như vậy Trần Mỹ Linh sẽ chỉ cảm thấy người nọ khá tỉ mỉ hiền lành, nhưng mà Quảng Linh Linh làm ra được những chuyện này, lại để cho Trần Mỹ Linh hết sức cảm động. Dẫu sao người này đã từng là Giáo chủ Ma giáo, theo nàng nói, bảy tuổi giết người mười tuổi thành ma gieo họa võ lâm.

"Cuối cùng sạch sẽ rồi. Tiểu Hi rất tuyệt a." Quảng Linh Linh vừa rửa tay vừa tán dương Tiểu Hi.

Biểu tình trên mặt Quảng Linh Linh không còn là lạnh lùng như lúc lần đầu gặp, hiện tại cuối cùng dính vào một ít cười, tuy cũng không sâu, chỉ là để cho người ta không lại cảm thấy nàng là người sống chớ gần nữa.

Chờ hai người đều từ phòng bếp đi ra, Trần Mỹ Linh nói với Quảng Linh Linh: "Em bận cả một ngày, đi tắm nghỉ ngơi cho khỏe."

Tiếp đó vừa hướng kênh Live-stream nói: "Thời gian truyền trực tiếp quy định đã hết, bây giờ có thể dừng quay. Mọi người cũng sớm một chút nghỉ ngơi đi, ngủ ngon."

Kênh Live-stream một trận kêu rên ngăn cản, ngặt nỗi Trần Mỹ Linh vẫn đã nhanh chóng nhấn phím đóng.

Quảng Linh Linh từ từ lại khôi phục bộ dáng mặt than, đối kênh Live-stream nhẹ giọng nói: "Ngày mai gặp, ngủ ngon."

Ngay sau đó cũng đóng mắt kiếng quay phim của mình.

Tiểu Hi nhìn hai vị a di, không rõ các nàng đang cùng ai nói chuyện. Chớp mắt nhìn nhìn hai người, tựa hồ đang chờ hai người giải đáp.

Quảng Linh Linh quả thật có chút mệt mỏi, lúc trước Trần Mỹ Linh nhìn kịch bản tâm tình trở nên phức tạp, làm nàng cũng lo theo, sau đó bản thân cũng gặp ác mộng, tâm trạng không yên thật lâu. Cho nên bây giờ Trần Mỹ Linh thúc giục nàng đi tắm, nàng cũng không từ chối, trực tiếp về phòng ngủ cầm quần áo lên đi tắm trước.

Nghi hoặc của Tiểu Hi không được Quảng Linh Linh giải đáp, nàng ngẩng đầu nhìn Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh chính đang cầm máy tính bảng xem an bài ngày mai, cho nên không chú ý tới tầm mắt tò mò Tiểu Hi ném tới.

Một lát sau Tiểu Hi không hiếu kỳ nữa, ngược lại ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon, cầm hộp điều khiển từ xa hỏi Trần Mỹ Linh: "Dì, con muốn xem ti vi."

"Ừ, được. Dì giúp con mở ti vi." Trần Mỹ Linh buông xuống máy tính bảng, mở ti vi lên, chọn lại phim hoạt hình tiểu nha đầu ban ngày vẫn luôn xem.

Tiểu nha đầu xem rất cẩn thận rất nghiêm túc, thấy thú vị sẽ vui vẻ bật cười ha ha ha.

"Tiểu Hi thích nơi này không?" Trần Mỹ Linh hỏi Tiểu Hi, nàng cảm thấy đứa bé này ban đầu gặp các nàng hoàn toàn không phải là khiếp đảm đối với người xa lạ, tựa hồ là cảnh giác sợ hãi đối với người xấu.

Tiểu Hi nửa nghẹo đầu suy nghĩ kỹ một hồi, cuối cùng gật đầu một cái: "Thích, Tiểu Hi rất thích. Tiểu Hi thích nhất."

Trần Mỹ Linh cảm thấy đứa trẻ này thật ngoan, ít nhất so với Nam Nam ngoan hơn gấp trăm ngàn lần.

Một lát sau Quảng Linh Linh rửa mặt xong, đang chuẩn bị để cho Trần Mỹ Linh đi trước, nhưng mà Trần Mỹ Linh lại nói giúp Tiểu Hi tắm trước.

Song Tiểu Hi lại nói với nàng là tự mình tắm, cầm quần áo lên chạy chậm tới phòng tắm.

Nhìn bóng dáng tiểu gia hỏa vừa nhảy vừa bật, Trần Mỹ Linh cảm thấy có một đứa bé ở bên cạnh kỳ thực cũng rất tốt.

Bất quá nhìn về phía Quảng Linh Linh, phát hiện nàng đang ngồi trên ghế sa lon ôm đồ ăn vặt nhìn phim hoạt hình, thậm chí nghiêm trang nghiên cứu, còn nói mấy kẻ xấu trong phim quá mức nhân từ.

Trần Mỹ Linh đột nhiên đỡ trán, hình như người yêu của nàng cũng còn chưa lớn.

Một đêm này trôi qua có chút bình tĩnh, Trần Mỹ Linh không nửa đêm lén chạy đến phòng Quảng Linh Linh, mà Lạc giáo chủ cũng quy củ ở lại giường của mình.

Ở giữa trung gian phòng hai người chính là Tiểu Hi, sau khi Tiểu Hi tắm xong rất nhanh liền ngủ.

Mặc dù ở trong một hoàn cảnh xa lạ, nhưng ngủ so với ngày thường còn an ổn hơn.

Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Mỹ Linh vốn cho rằng nàng sẽ là người đầu tiên thức dậy, không ngờ ở phòng khách thấy được Tiểu Hi đã rửa mặt xong.

"Tiểu Hi? Con tỉnh đã bao lâu? Sao không kêu chúng ta, có đói bụng không?" Trần Mỹ Linh tiến lên xoa xoa tóc nàng, Tiểu Hi nhỏ giọng nói: "Không đói bụng. Con vừa mới dậy."

Hai người đang trò chuyện, đột nhiên cửa phòng Quảng Linh Linh mở ra, Quảng Linh Linh từ trong phòng đi ra, nhìn thấy chính là Trần Mỹ Linh hướng về phía Tiểu Hi cười mặt đầy ôn nhu.

"Chào buổi sáng." Lúc Quảng Linh Linh dậy sớm tâm tình có chút lạnh, hơn nữa suốt đêm hôm qua Trần Mỹ Linh không có ở bên cạnh, bực bội lúc rời giường của Giáo chủ càng trở nên sâu hơn.

Trần Mỹ Linh ở trước mặt đứa nhỏ cũng không tiện cùng Quảng Linh Linh biểu hiện quá mức thân mật, nàng chỉ có thể đóng vai tuyển thủ cùng tuyển thủ thường ngày sống chung với nhau.
Nghe Quảng Linh Linh chào hỏi nàng, Trần Mỹ Linh liền đứng dậy, hướng về phía Quảng Linh Linh rất lãnh đạm gật đầu: "Chào buổi sáng."

Quảng giáo chủ ngẩn người một chút, tựa hồ không ngờ Trần Mỹ Linh lạnh lùng với cô như vậy, bất quá rất nhanh liền nhớ ra đây là đang quay tiết mục, cô ủy khuất bĩu môi, xoay người chui vào phòng tắm.

Hai người hỗ động Tiểu Hi đều thấy ở trong mắt, chỉ là nhìn không hiểu các nàng rốt cuộc đang biểu đạt gì mà thôi.

Trần Mỹ Linh nhìn động tác của Quảng Linh Linh, không nhịn được cười ra tiếng, nói với Tiểu Hi: "Chúng ta đi ra ngoài tản bộ đi. Chờ lát nữa trở lại, là có thể ăn điểm tâm."

"Ừ." Tiểu Hi chưa thử qua chuyện tản bộ sáng sớm bao giờ, ôm gấu con hào hứng đi theo bên cạnh Trần Mỹ Linh.

Bây giờ khí trời càng ngày càng nóng, ôm đồ chơi lông nhung đứng ở dưới mặt trời chói chang đúng là một phong cảnh xinh đẹp sáng rọi, Trần Mỹ Linh muốn khuyên Tiểu Hi để gấu bông ở nhà, mang ra ngoài như vậy thật sự không thích hợp.

Bất quá nhìn Tiểu Hi ôm gấu bông vào trong lòng, bộ dáng chặt chẽ che chở, lời đến khóe miệng thì dừng lại.

Đưa một tay tới trước mặt Tiểu Hi, cười nói: "Đi thôi."

Một lớn một nhỏ rời khỏi nhà, đến khi Quảng Linh Linh ra khỏi phòng tắm, cũng không vội đi làm điểm tâm, mà là ngồi trên ghế sa lon oán hận nhân sinh một hồi.

Trần Mỹ Linh cùng Tiểu Hi nhàn nhã đi khoảng gần mười phút sau, nàng nghe được hệ thống nhắc nhở, liền mở ra mắt kiếng truyền trực tiếp.

"Mọi người, chào buổi sáng."

Không ít người bày tỏ vừa tỉnh lại liền thấy nữ thần chào buổi sáng thăm hỏi, bọn họ còn có thể gặm mấy viên thuốc ngủ vui vẻ ngủ hơn nửa tháng.

Tiểu Hi lại lần nữa ngẩng đầu nhìn Trần Mỹ Linh, không rõ tại sao Trần Mỹ Linh lại tự mình nói chuyện.

Nơi này không chỉ có tuyển thủ tham gia tiết mục, còn có một ít nhà đầu tư cùng một bộ phận thương nhân khách hàng tham dự quay, cho nên cả cái tiểu khu trang trí giống như địa phương sinh sống đã lâu.

"Chúng ta đến công viên trước mặt chơi đi. Nói không chừng còn có thể gặp phải những người bạn nhỏ khác."

Tiểu Hi gật đầu, yên lặng đi theo bên cạnh Trần Mỹ Linh. Kỳ thực nàng muốn về nhà, nàng đói. Bất quá lại chịu đựng không dám nói với Trần Mỹ Linh.

Trần Mỹ Linh cũng không biết tâm tư của tiểu cô nương, nàng dắt Tiểu Hi đi công viên.

Đến công viên, Trần Mỹ Linh đột nhiên hối hận, bởi vì nàng ở chỗ này thấy được Hàn Dục cùng Nam Nam.

Tiểu Hi thấy Nam Nam, theo bản năng tránh đến bên cạnh Trần Mỹ Linh, trong ấn tượng của nàng, tiểu ca ca này làm người ta cảm thấy sợ hãi giống như ca ca nàng.

Trần Mỹ Linh cảm giác được Tiểu Hi sợ hãi, nàng cúi người xuống xoa xoa tóc Tiểu Hi: "Đừng sợ, có a di ở đây."

Tiểu Hi ừ ừ gật đầu, lại thấy Hàn Dục dẫn Nam Nam tới.

Trần Mỹ Linh thấy Hàn Dục tinh thần rất kém cỏi, thầm may mắn bản thân ngày hôm qua đổi cộng sự, nếu không buổi tối nhất định sẽ bị Nam Nam dây dưa đến mặt ủ mày chau như Hàn Dục.

Hàn Dục nở nụ cười yếu ớt trên mặt, nói với Trần Mỹ Linh: "Chào buổi sáng a, không ngờ sẽ gặp phải ở nơi này."

Trần Mỹ Linh chưa trả lời, bên cạnh Nam Nam đột nhiên vọt tới, đoạt mất gấu trong lòng Tiểu Hi, thuận tiện gõ lên đầu Tiểu Hi một cái, sau đó nhóc mập vừa cười vừa chạy đi xa xa.

"Đại đần độn, đại ngốc nghếch, ngươi đuổi theo ta a đồ xấu xí." Nam Nam ở trong công viên chạy bốn phía, Tiểu Hi té ngồi xuống đất đau đến nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Trần Mỹ Linh lấy làm kinh hãi sau đó lập tức đỡ Tiểu Hi lên, nàng lạnh lùng nhìn về phía Hàn Dục: "Chuyện này giải quyết thế nào?"

Hàn Dục bị hù sợ bắp chân như nhũn ra, tuy rằng đây chỉ là một tiết mục, nhưng dáng điệu bao che con cái này của Trần Mỹ Linh là thật hơn cả thật.

Hắn quay đầu liếc nhìn tiểu tử mập kia, tức thì hoảng hồn không biết nên làm cái gì. Đó là một đứa nhỏ, hắn cũng không thể ngay trước mặt mọi người đánh đứa nhỏ một trận.

Cho dù là ngấm ngầm cũng không được, cha người ta là một cổ đông của Trần thị, tuy nói không có thực quyền mà cổ phần cũng rất ít, nhưng hắn lại đắc tội không nổi.

Chỉ có thể tay chân luống cuống nhìn Trần Mỹ Linh, nhìn đứa nhỏ mơ hồ muốn khóc thút thít, Hàn Dục đột nhiên khom người dỗ Tiểu Hi: "Con đừng khóc có được không, chú mua đồ ăn ngon cho con a."

"Đồ ăn tôi sẽ mua! Cậu nói chuyện này giải quyết thế nào đi." Nếu như đổi một người khác, Trần Mỹ Linh khả năng sẽ không làm khó dễ như vậy, dù sao con nít gây gổ vụn vặt với nhau, nàng không cần phải đi khó xử một tuyển thủ tham gia tiết mục.

Nhưng mà người này là Hàn Dục thì lại khác, chỉ bằng vào chuyện Hàn Dục nhiều lần đối nghịch Quảng Linh Linh, Trần Mỹ Linh đối hắn cũng sẽ không có sắc mặt tốt.

Trần Mỹ Linh cường thế khiến cho Hàn Dục mơ hồ có lửa giận, nhưng hắn cũng không dám phát tác, người này là Trần Mỹ Linh, là người mà cả cái giới này đều mặt mày vui vẻ chào đón, hắn hiển nhiên không dám trở thành người đặc biệt.

"Vậy, tôi đi bắt tiểu tử kia tới. Để cho hắn nói xin lỗi." Hàn Dục vừa nói vừa ở đáy lòng lau mồ hôi.

Có thể cổ đông kia sẽ không làm gì hắn, dù sao cũng là em gái mà Trần Tuấn Phong nâng niu trên đầu quả tim muốn đòi một cách giải quyết, hắn ôm tâm tư may mắn đi tìm Nam Nam trước.

Chờ bắt được tên kia, nhóc mập nằm bệt trên đất một cái, quyền đấm cước đá vừa khóc vừa mắng, Hàn Dục cũng không biết làm sao, sợ sệt nhìn về phía Trần Mỹ Linh không nói một lời.
Trần Mỹ Linh cảm thấy càng ngày càng nóng, cũng không muốn tiếp tục mang Tiểu Hi nhìn Hàn Dục quắn quéo nữa, nàng dắt Tiểu Hi đi tới bên cạnh Nam Nam, nói: "Nói xin lỗi Tiểu Hi, nếu không chờ lát nữa để cho người bay đến tìm nhóc."

Tiểu gia hỏa thoắt cái từ dưới đất bò dậy, sau đó hoang mang rối loạn đem gấu con bị hắn làm bẩn nhét vào trong tay Tiểu Hi, lại vội vàng nói một câu: "Xin lỗi, ta biết lỗi rồi."

Sau đó liền kéo Hàn Dục muốn về nhà.

Hàn Dục không xem được truyền trực tiếp, hiển nhiên không biết chuyện giữa Quảng Linh Linh và nhóc mập.

Hắn thấy Nam Nam một mực lôi kéo hắn muốn rời đi, Hàn Dục cũng chỉ đành hướng Trần Mỹ Linh xin lỗi: "Thật sự xin lỗi a, hù dọa tiểu nha đầu rồi. Tôi bây giờ lập tức mang tiểu tử này trở về."

"Ừ." Trần Mỹ Linh ở trước mặt Hàn Dục đem hình tượng thanh lãnh cô ngạo biểu hiện mười phần, cũng để cho người xem kênh Live-stream không ngừng kêu nữ thần lại lần nữa trở về rồi.
Tại sao lại là lần nữa trở về? Bởi vì mấy ngày nay, nữ thần của bọn họ ở trước mặt Quảng Linh Linh đem hình tượng hủy đến không còn mảnh giáp.

Trần Mỹ Linh biết thời điểm mình cùng Quảng Linh Linh sống chung với nhau hủy mất hình tượng năm năm duy trì, bất quá có thể đổi lấy Quảng giáo chủ vui vẻ, nàng cảm thấy hủy đi cũng đáng giá, về phần ở thời điểm khác, có thể bảo vệ vẫn là bảo vệ một chút đi. Dẫu sao hủy quá mức sợ fan hâm mộ không tiếp thụ nổi, mà bản thân cũng rất khó tháo xuống mặt nạ thiết trí năm năm.

Sau khi về đến nhà, Tiểu Hi kinh ngạc phát hiện Quảng Linh Linh thật sự đã chuẩn bị xong bữa ăn sáng, hơn nữa trên bàn ăn đều là bày món nàng rất thích.

"Tiểu Hi, thích ăn những thứ này không?" Trần Mỹ Linh không chắc chắn hỏi, bởi vì tiểu gia hỏa thấy những thứ kia xong liền cúi đầu, Trần Mỹ Linh không cách nào thấy được biểu tình, chỉ có thể dò xét hỏi một chút.

Tiểu Hi đột nhiên buông xuống gấu con trong ngực, nhào tới bên cạnh Trần Mỹ Linh, lẳng lặng ôm lấy chân Trần Mỹ Linh.

Trần Mỹ Linh không rõ tình huống nhìn cục bột nhỏ bên chân, lại cầu giúp đỡ nhìn về phía Quảng Linh Linh.

Quảng Linh Linh cởi ra tạp dề trên người, đi tới bên cạnh Tiểu Hi ngồi xuống: "Làm sao vậy?"

"Đói." Tiểu Hi cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên ôm lấy Trần Mỹ Linh, chờ về sau nàng trưởng thành mới hiểu được, tâm tình khác lạ trong chớp nhoáng này, được đặt tên là... cảm động.

Trần Mỹ Linh đột nhiên khẽ cười ra tiếng, xoa xoa tóc tiểu nha đầu: "Là dì không tốt, không nên sáng sớm mang con ra ngoài tản bộ. Dì quên con vẫn là đứa con nít."

Trần Mỹ Linh đúng là quên mất điểm này, không chỉ vì Tiểu Hi ngoan ngoãn như đứa bé đã lớn, mà còn bởi vì nàng chưa từng tiếp xúc với loại tiểu gia hỏa này, nên cũng không biết làm thế nào chiếu cố chúng nó.

"Được rồi, nhanh tới rửa tay ăn cơm." Quảng Linh Linh thấy Tiểu Hi không sao, liền bắt đầu thúc giục các nàng ăn cơm.

Vẫn là đem thức ăn của Tiểu Hi cùng các nàng tách ra, tuy rằng bên trong kênh Live-stream có rất nhiều người bày tỏ không hiểu, nhưng cũng có người đi đường hỗ trợ giải thích, nói cho mọi người Quảng Linh Linh đây là vì chiếu cố đứa trẻ, đặc biệt phối hợp bữa ăn sáng dinh dưỡng.

Chờ giải thích rõ, thanh âm nghi ngờ Quảng Linh Linh bên trong kênh Live-stream liền ít đi rất nhiều.

Ba người cũng không có thói quen nói chuyện phiếm trong thời gian dùng cơm, cho nên bữa cơm này các nàng ăn rất trầm mặc, nhưng các khán giả kênh Live-stream nhìn lại đói. Đủ người hỏi Quảng Linh Linh có thể mở quán ăn hay không.

Thậm chí không ít người đều chạy đến weibo Hứa Tụ đánh tiếng, khiến cho Hứa Tụ sáng sớm dậy đầy mặt mờ mịt.

Dùng bữa sáng xong, Trần Mỹ Linh lần nữa muốn tranh rửa chén, Quảng Linh Linh lại trước sau như một cãi với nàng.

Bất quá hôm nay quả thật Trần Mỹ Linh thắng, bởi vì Tiểu Hi chạy tới hỏi Trần Mỹ Linh: "Dì, người cũng không biết rửa chén sao? Tiểu Hi dạy người có được không?"

Cuối cùng Quảng Linh Linh thỏa hiệp rời khỏi phòng bếp, cô chuẩn bị thu dọn đồ đạc một chút, buổi sáng tiếp tục ra ngoài điêu khắc trái cây, kiếm lấy số lớn tiền vàng. Như vậy về sau ở trong tiết mục cô liền không cần lo lắng nữa.

Nhưng mà Quảng giáo chủ đang thu dọn đồ đạc, đột nhiên nghe được phòng bếp truyền tới một tiếng rơi vỡ thanh thúy. Cô không nhịn được giật giật mép, làm bộ như không nghe được tiếp tục dọn đồ.

Bởi vì cô sợ hiện tại chạy tới, Trần Mỹ Linh sẽ càng lúng túng.

Chờ Trần Mỹ Linh cùng Tiểu Hi ra khỏi phòng bếp, Quảng Linh Linh đeo ba lô lên lưng: "Tôi đi sạp trái cây. Các người ở nhà nghỉ ngơi, buổi chiều mặt trời không gắt thì hẵng ra ngoài dạo."

"Buổi trưa có thể tôi sẽ về, nếu như không thể trở lại, các người ra bên ngoài ăn chút gì đó đi." Quảng Linh Linh giao phó xong liền muốn rời đi.

Trần Mỹ Linh đột nhiên ngăn lại nàng: "Chị..."

"Hả?" Quảng Linh Linh không hiểu nhìn nàng.

Trần Mỹ Linh há miệng nhưng chung quy không nói nên lời, cuối cùng nói ra một câu: "Đừng quá mệt mỏi, thời tiết quá nóng liền về nhà đi. Tiền vàng không cần quá nhiều, thật không cần quá nhiều."

Trần Mỹ Linh mặc dù không có năng lực ăn trộm tiền vàng người khác như Cố Tầm Tuyết, nhưng mà nàng có thể trực tiếp dùng vô hạn thọ mệnh trao đổi với hệ thống, bất quá như vậy thì khả năng bại lộ cũng sẽ rất lớn.

Đoán chừng không có tâm ma nào chọn con đường này.

Quảng Linh Linh khẽ gật đầu: "Ừ, yên tâm đi. Thể chất tôi rất tốt, chịu được phơi nắng."

Nội lực hộ thể, đúng là không sợ mùa đông cực lạnh mùa hè nóng bức, bất quá những chuyện này nàng cũng không nói với Trần Mỹ Linh. Bởi vì bất kể nói hay không, Trần Mỹ Linh đều lo lắng nàng như nhau.

Chờ Quảng Linh Linh đi, Trần Mỹ Linh vừa quay đầu lại liền thấy được nghi hoặc trong mắt Tiểu Hi.

"Tiểu Hi, làm sao vậy?" Trần Mỹ Linh hỏi nhỏ.

Tiểu Hi nghĩ một chút nói: "Dì cũng sợ sao?"

"Hả?" Trần Mỹ Linh so với Tiểu Hi càng đầu đầy sương mù, nàng lắc đầu một cái: "Dì không sợ."

Trần Mỹ Linh hy vọng câu trả lời của nàng có thể để cho Tiểu Hi vui vẻ hơn một chút, không ngờ trong mắt Tiểu Hi nghi hoặc sâu hơn.

Buổi trưa hôm nay Quảng Linh Linh đích xác không trở lại, Trần Mỹ Linh vốn chuẩn bị chiếu theo hệ thống nhắc nhở làm cho Tiểu Hi một bữa ăn trưa, kết quả đứng nhìn dầu muối tương giấm sửng sốt mấy giây đồng hồ, sau đó dắt tay Tiểu Hi nói: "Đi, chúng ta đến chỗ dì Từ Gia cọ cơm một bữa."

Cả cái kênh Live-stream lại lần nữa nổ, rối rít nhắn lại hỏi nữ thần có phải nghiêm túc không. Thấy nữ thần lý lẽ hào hùng đi nhà bạn thân ăn chùa như vậy, bọn họ nhao nhao bày tỏ cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không có nghe, cái gì cũng không biết.

Từ Gia cùng Giang Ý Hàm chính đang 'tái hợp' một cách không được tự nhiên, nhờ vậy mà có được một số lớn tiền vàng.

Nghe được tiếng chuông cửa, Giang Ý Hàm giống như được cứu rỗi, chạy như bay về phía trước mở cửa.

Thấy Trần Mỹ Linh và Tiểu Hi đứng ở cửa, nàng không khỏi ngẩn người một chút, sau đó cười hỏi: "Mỹ Linh, các chị sao lại tới đây?"

"Ừ... Chúng tôi tới chơi, thuận tiện ăn cơm!" Trần Mỹ Linh thành công mượn dùng kỹ năng ngay thẳng của Quảng giáo chủ.

Giang Ý Hàm tức thì có chút dở khóc dở cười, ăn cơm chùa thật là trắng trợn a.

"Hoan nghênh! Thập phần hoan nghênh, mau vào đi. Đây là Tiểu Hi đúng không, tới dì ôm một cái ~" Giang Ý Hàm vừa nói vừa cúi người xuống, thật bất ngờ chính là Tiểu Hi cũng không cự tuyệt, ngược lại giang hai cánh tay ra đón Giang Ý Hàm.

Trần Mỹ Linh rất vui vẻ Tiểu Hi biến hóa, ít nhất không tràn đầy sợ hãi đối với ngoại nhân nữa.

Tiểu Hi được Giang Ý Hàm ôm vào trong ngực, đột nhiên ôm lấy Giang Ý Hàm khóc.

"Này. Đừng khóc a,... đừng. Dì, dì dì..." Giang Ý Hàm cũng mờ mịt, đang tốt đẹp làm sao lại khóc? Một chút nguyên do cũng không có a.

Trần Mỹ Linh cũng hoảng hồn, muốn từ trên người Giang Ý Hàm nhận lấy Tiểu Hi, nhưng không ngờ Tiểu Hi nắm thật chặt y phục Giang Ý Hàm, khóc khóc liền bắt đầu gọi mẹ.

Giang Ý Hàm lại là dở khóc dở cười: "Dì,..."

Bên trong nhà Từ Gia nghe được động tĩnh xuất hiện, thấy đứa trẻ nằm ở trong lòng Giang Ý Hàm, khóc thương tâm gọi mẹ, nàng cũng không khỏi ngẩn người một chút: Tên này còn có con?!

"Ngớ ra làm gì a, mau cầm ít khăn giấy tới. Không thấy đứa nhỏ khóc sao?" Giang Ý Hàm hướng Từ Gia kêu.

Từ Gia hốt hoảng cầm đến, đưa cho Giang Ý Hàm, Giang Ý Hàm khẽ thở dài một cái lau sạch nước mắt nước mũi cho Tiểu Hi.

"Đừng khóc, đừng khóc. Con có phải là nhớ mẹ? Chị Mỹ Linh, có thể để cho đứa trẻ gặp mặt cha mẹ hay không? Khóc thật thương tâm." Giang Ý Hàm hỏi Trần Mỹ Linh.

Trần Mỹ Linh đang suy tư làm sao liên lạc đại ca nói chuyện này, đột nhiên nghe được Tiểu Hi nói: "Tiểu Hi ngoan, Tiểu Hi không khóc, mẹ đừng đi."

Giang Ý Hàm giờ phút này càng mặt đầy lúng túng, độc thân hơn hai mươi năm, đột nhiên chui ra một tiểu nha đầu ôm gọi mẹ, nàng bày tỏ áp lực cao như núi.

Nhìn lại người bên trong phòng, Trần Mỹ Linh ngồi trên ghế salon giống như đang trầm tư cái gì, Từ Gia thì vừa cầm dao gọt trái cây cắt trái cây, thi thoảng lại liếc bản thân một cái.

Giang Ý Hàm đều sắp lầm tưởng cái quả trong tay kia chính là đầu nàng.

Giang Ý Hàm thả Tiểu Hi vào trên ghế salon ngồi xuống, lại lấy ra một ít đồ uống bày trước mặt, Tiểu Hi nhìn những thứ đồ uống kia cầm lấy cái mình thích nhất, uống hai ngụm xong đưa cho Giang Ý Hàm: "Rất ngọt, mẹ uống đi."

"Dì thật không phải là..."

"Hu hu ~ "

Giang Ý Hàm rất là vô lực nhận lấy đồ uống, nhấp một miếng xong lại đưa cho tiểu nha đầu: "Aiz, chị Mỹ Linh... Đây là tình huống gì a? Chị thật sự là tới ăn chùa cơm, à không... tới chơi, thuận tiện ăn một bữa cơm sao?"

Trần Mỹ Linh bị điểm danh, nàng đột nhiên ngẩng đầu thập phần nghiêm túc nói: "Phải, Tiểu Quảng nói bên ngoài quá nóng, bảo chúng tôi đợi ở nhà. Bây giờ đã đến thời gian bữa trưa, chúng tôi không biết làm cơm. Tới chỗ em chơi, thuận tiện ăn một bữa."

"Ha hả, vậy chị chắc chắn sẽ không trả tiền đúng không." Giang Ý Hàm đối với đoạn đối thoại này bày tỏ dở khóc dở cười, đều do nàng và Mạnh Tiểu Manh đi chỗ Quảng Linh Linh ăn chùa nhiều, hiện tại nhân quả báo ứng tới rồi.

Trần Mỹ Linh không chỉ một mình tới, còn mang theo một đứa bé tới. Còn là một đứa bé vô duyên vô cớ đột nhiên khóc lớn.

Từ Gia chuẩn bị xong trái cây, đưa tới trước mặt Trần Mỹ Linh: "Chị Mỹ Linh, ăn trái cây."

Trần Mỹ Linh gật đầu, sau đó cầm cho Tiểu Hi mấy trái, Tiểu Hi lại lắc đầu cự tuyệt.

Trần Mỹ Linh thấy nàng đang mải uống, cũng không lại đưa nữa.

Từ Gia nhìn thời gian, phát hiện đúng là đã đến giờ cơm, vì vậy nói với Giang Ý Hàm: "Thời gian đến rồi, điểm tâm là ta làm. Cơm trưa đến lượt ngươi."

"Vâng vâng vâng." Giang Ý Hàm rất là vô lực đứng lên, nhưng mà còn chưa rời khỏi liền bị Tiểu Hi túm chặt vạt áo.

"Hả? Làm sao vậy?" Giang Ý Hàm nhìn tiểu nha đầu, bắt đầu thấp thỏm, nàng sợ tiểu gia hỏa lại đột nhiên khóc.

Từ Gia nhìn hai người trước mặt một lớn một nhỏ đối lập, nàng hơi nhíu mày.

Phong cách trên kênh Live-stream lại càng thêm quỷ dị.

Dân mạng 1: Kỳ thực, nhìn kỹ thì Tiểu Hàm Hàm và Tiểu Hi thật rất giống nhau a.

Dân mạng 2: Đây đến tột cùng là duyên phận hay là scandal trong giới? Tiểu Hàm Hàm của ta có con?!

Dân mạng 3: Chỉ có ta cảm thấy biểu tình của Từ Gia không ổn sao?

Dân mạng 4: Như trên, cảm giác Từ Gia cứ như là thấy được con riêng của người yêu 55555.

...

Tiểu Hi bắt vạt áo Giang Ý Hàm, lần này cũng không có khóc thút thít, mà là nói với Giang Ý Hàm: "Mẹ, con cùng đi với mẹ."

Tiểu gia hỏa tựa như sợ Giang Ý Hàm rời khỏi vậy.

Giang Ý Hàm rất là nhức đầu nhìn tiểu gia hỏa, sau đó khẽ thở dài một cái: "Phòng bếp đối với trẻ con rất nguy hiểm, con ở chỗ này ăn đồ trước có được không? Dì đi làm cơm, rất mau trở lại."

"Hu ~" Tiểu Hi làm tư thế lại muốn khóc lên, bị hù sợ Giang Ý Hàm huơ tay lia lịa: "Này này này, đừng khóc đừng khóc."

Từ Gia bên cạnh cuối cùng không nhìn nổi, đứng lên nói: "Được rồi, cô lưu lại chơi với Tiểu Hi đi. Buổi trưa tôi làm, thuận tiện để cho chị Mỹ Linh nếm thử một chút công thức nấu ăn mới của tôi."

"Ồ, vậy làm phiền cô a." Giang Ý Hàm bày tỏ thật không phải nàng muốn lười biếng, mà là tiểu gia hỏa không cho nàng cơ hội biểu hiện.

Trần Mỹ Linh nhìn Giang Ý Hàm lại nhìn Tiểu Hi một chút, cuối cùng nàng dùng ngữ khí như tán gẫu nói với Giang Ý Hàm: "Em và Tiểu Hi thật sự không có quan hệ sao? Các em nhìn thật giống nhau a."

"Này, em và nó thật sự không quan hệ a. Hôm nay ngày đầu tiên gặp mặt! Em bảo đảm!"

Không ai nhắc nhở thì thôi, bây giờ bị Trần Mỹ Linh nói như vậy, Giang Ý Hàm cũng cảm thấy đứa nhỏ này có nhiều chỗ dáng dấp thật giống mình.

Trần Mỹ Linh thấy Giang Ý Hàm phản ứng thật lớn, nàng gật đầu một cái: "Đừng để ý, tôi chỉ là tùy tiện nói một chút."

Giang Ý Hàm dở khóc dở cười: Ngài tùy tiện nói một chút thật đúng là dọa người a.

Tiểu Hi thấy Giang Ý Hàm không rời đi, nàng cũng trở nên càng ngoan ngoãn, ngồi xuống bên người Giang Ý Hàm, đàng hoàng uống đồ.

Sau một trận trầm mặc, Tiểu Hi uống cạn nửa chai nước, tiếp đó ngẩng đầu lóe mắt to như nước trong veo hỏi Giang Ý Hàm: "Mẹ, bọn họ đều nói mẹ sẽ không trở lại nữa."

"Ừ..." Giang Ý Hàm không biết trả lời như thế nào, đang độc thân quý tộc, đột nhiên lòi ra một tiểu khuê nữ, loại tư vị này ngươi không thể nghiệm một chút thì vĩnh viễn không biết rốt cuộc phức tạp cỡ nào.

Trần Mỹ Linh lóe sáng tròng mắt, đột nhiên dùng ngữ khí nhẹ nhàng hỏi Tiểu Hi: "Tiểu Hi, ba con đâu?"

"Ba ở trên trời, không đúng không đúng... Ba và ca ca còn có mẹ đi ra ngoài chơi." Tiểu Hi bẻ đầu ngón tay từ từ nghĩ nói.

Trần Mỹ Linh tiếp tục hỏi: "Ba mẹ con cùng ca ca đi ra ngoài chơi, vậy bây giờ người này là ai a?"

Trần Mỹ Linh chỉ Giang Ý Hàm hỏi, Giang Ý Hàm nhức đầu đỡ trán: Ảnh hậu đại nhân thân ái, ngài đói đến hôn mê sao? Ngài trò chuyện nghiêm túc như vậy với một đứa bé làm gì?

Tiểu Hi trong nháy mắt đem nước mắt ngưng tụ trong hốc mắt, nhìn Giang Ý Hàm thút thít nói: "Đây là mẹ con."

"Vậy con sao lại có hai người mẹ?" Trần Mỹ Linh tiếp tục hỏi, Tiểu Hi trả lời: "Bởi vì còn có một người mẹ sau này, còn có ba sau này."

"Ồ, vậy con gặp được ba mẹ sau này vào lúc nào?" Trần Mỹ Linh hỏi, Tiểu Hi suy nghĩ rất lâu cuối cùng không thể trả lời được: "Không nhớ. Ngày đó rất lạnh, mẹ đi một hồi sau đó đi đến nhà ba mẹ sau này."

"Vậy à..." Trần Mỹ Linh đột nhiên trầm mặc, mà Giang Ý Hàm cũng không lại cảm thấy Trần Mỹ Linh đang nói chuyện nhảm nữa, bởi vì nàng đã hiểu, cha mẹ hiện tại của Tiểu Hi cũng không phải cha mẹ ruột.

Mà cha mẹ ruột của Tiểu Hi khả năng dáng dấp rất giống bản thân.

Giang Ý Hàm đột nhiên trở nên không được bình thường, ánh mắt nhìn Tiểu Hi thêm mấy phần tìm tòi nghiên cứu, hiện tại càng nhìn Tiểu Hi càng cảm thấy rất giống mình, lại nghĩ đến bản thân từ nhỏ bị người ném ở cô nhi viện, nàng không khỏi bắt đầu nghĩ đến một ít phương diện không dám nghĩ.

Có lẽ Tiểu Hi và nàng thật sự là thân nhân, có thể cha mẹ Tiểu Hi là máu mủ cận thân của nàng.

"Khụ khụ." Trần Mỹ Linh thấy ánh mắt Giang Ý Hàm có biến hóa, nàng lập tức ho khan hai cái.

Giang Ý Hàm rốt cuộc cũng hoàn hồn, ném tới Trần Mỹ Linh ánh mắt cảm kích. Thật may bản thân kịp thời tỉnh táo, nếu không e rằng có thể ngay trước mặt mọi người nói ra suy đoán.
Đến lúc đó thật đúng là một đại bát quái trong giới.

Hiện tại Giang Ý Hàm nhìn Tiểu Hi không còn nhức đầu cộng thêm bất đắc dĩ nữa, thêm mấy phần yêu thích cùng thương tiếc, bất kể đứa nhỏ này có quan hệ với nàng hay không, đứa trẻ nhỏ như vậy rời đi cha mẹ ruột, sợ là trong lòng nhóc con cũng không dễ chịu.

Giang Ý Hàm sờ đầu tiểu nha đầu, Tiểu Hi tức thì vui vẻ nhào vào lòng Giang Ý Hàm.

Trần Mỹ Linh nhìn hình ảnh 'mẫu từ tử hiếu' này, đột nhiên cảm thấy cải trắng mình nuôi bị người đánh cắp, còn là cái loại cải tự mình tìm tới ăn trộm.

Trần Mỹ Linh không biết hôm nay về nhà nên giải thích làm sao với Quảng Linh Linh, dẫu sao nhìn ra được Quảng Linh Linh thật sự coi trọng tiểu nha đầu này, nếu Quảng Linh Linh biết nàng mang tiểu nha đầu đi ra ăn một bữa cơm, tiểu nha đầu liền 'di tình biệt luyến', liệu có thương tâm có buồn bã hay không.

May mà đám người Giang Ý Hàm không biết diễn biến nội tâm của Trần Mỹ Linh.

Chờ Từ Gia đi ra, cơm trưa thơm phức đã chuẩn bị xong, nhìn thức ăn đầy bàn Tiểu Hi vui vẻ ngồi bên cạnh Giang Ý Hàm.

Giang Ý Hàm đang chuẩn bị gắp thức ăn cho tiểu nha đầu, nhưng phát hiện tiểu nha đầu đang dùng tư thế cầm đũa chưa quen thay nàng gắp lấy thức ăn nàng thích nhất.

"Mẹ ăn, mẹ thích ăn cái này nhất." Tiểu nha đầu cười rất vui vẻ nói với Giang Ý Hàm.

Không chỉ Giang Ý Hàm sửng sốt, Từ Gia cũng sửng sốt, đây chính là món ăn Giang Ý Hàm thích nhất, nhưng mà tiểu nha đầu làm sao biết?

Ánh mắt Từ Gia nhìn Giang Ý Hàm càng lúc càng quái dị, còn kém nhào tới túm cổ áo Giang Ý Hàm hỏi cho ra ngô ra khoai.

Trần Mỹ Linh rất là vô lực nhìn 'mẹ con' các nàng hỗ động, đột nhiên cũng muốn có một cục bột mềm mềm moe moe theo bên người, nhìn như vậy thật ấm áp thật thân thiết.

Bất quá lại nghĩ tới nhóc Nam Nam, tâm tư muốn có cục bột nhỏ của Trần Mỹ Linh từ từ lạnh đi một nửa, nếu thật sinh ra một đứa trẻ trâu, đến lúc đó nàng phải gánh chịu bao nhiêu ủy khuất a!

Bữa cơm này trừ Từ Gia ra, ba người khác đều ăn rất vui vẻ, nhất là Giang Ý Hàm, thật muốn lầm tưởng đây chính là con mình.

Nếu không phải trí nhớ độc thân hai mươi năm nói cho nàng, nàng ngay cả miệng nam nhân còn chưa chạm qua, nàng thật muốn kéo Tiểu Hi đi làm xét nghiệm nhận thân.

Dùng bữa xong, Từ Gia tự đề cử mình đi rửa chén, bởi vì Trần Mỹ Linh là khách, mà Giang Ý Hàm lại bị Tiểu Hi dính, nàng chỉ có thể nhẫn nhục chịu khó đi soát nồi rửa chén.

Qua một hồi lâu Trần Mỹ Linh đột nhiên nghĩ đến, hỏi Giang Ý Hàm: "Đứa nhỏ nhà các người đâu?"

"Buổi sáng Bạch Liễu bọn họ tới, đứa nhỏ nhà các nàng rất thích đứa nhỏ nhà chúng em, liền dẫn theo đi chơi chung. Nói là buổi chiều đưa về." Giang Ý Hàm bày tỏ, nàng chắc là nuôi trẻ con theo kiểu tùy duyên.

Trần Mỹ Linh hiểu rõ gật đầu: "Chả trách không thấy."

Giang Ý Hàm ha hả cười một tiếng: Ngài hiện tại mới phát hiện à.

Tiểu Hi ngẩng đầu nhìn Giang Ý Hàm, chớp đôi mắt to linh khí, rất chăm chú hỏi Giang Ý Hàm: "Mẹ, con không muốn trở về nhà sau đó. Con có thể ở cùng một chỗ với mẹ không."

"Cái này..." Giang Ý Hàm không biết vấn đề này nên trả lời làm sao, đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Trần Mỹ Linh, không ngờ Trần đại ảnh hậu ngẩng đầu nhìn trần nhà, bộ dáng thập phần thưởng thức.

Giang Ý Hàm không biết làm sao đành nhờ Từ Gia giúp đỡ, Từ Gia ngồi trên ghế sa lon nhìn chằm chằm mũi chân, thái độ cao cao tại thượng chuyện không liên quan.

Giang Ý Hàm không biết làm sao liếc nhìn bình luận kênh Live-stream, thấy dân mạng đều đang soàn soạt, bảo Giang Ý Hàm mang oa về nhà, Tiểu Hi thật sự là quá ngoan quá đáng yêu, nếu như Giang Ý Hàm không chịu, bọn họ sẽ nửa đêm lập đội đi trộm.

"Mẹ, con sẽ ngoan! Không khóc, con sẽ ăn rất ít, không cần tốn nhiều tiền nuôi con. Con không phải là hàng lỗ vốn."

Tiểu Hi không khóc, Giang Ý Hàm lại khóc, hàng lỗ vốn a, lúc ấy bao nhiêu người đi cô nhi viện đều hướng về phía nàng nói ra ba chữ này, được bao nhiêu người lãnh về nhà thì sau đó bởi vì ba chữ này mà lại bị đưa trở về.

"Được! Có thể." Giang Ý Hàm quyết định sau tiết mục đi tìm cha mẹ nuôi của Tiểu Hi thương lượng một chút, nếu như có thể nàng muốn lấy tới quyền giám hộ.

Nghe vậy Từ Gia thập phần chấn kinh nhìn về phía Giang Ý Hàm, nàng không nghĩ tới Giang Ý Hàm sẽ đáp ứng đứa bé này, nàng còn tưởng rằng Giang Ý Hàm sẽ trực tiếp cự tuyệt, hoặc là uyển chuyển gạt đứa nhỏ. Không ngờ Giang Ý Hàm đáp ứng khẳng định nghiêm túc như vậy.

Trần Mỹ Linh khẽ cong mép, thật tốt a, nếu như Giang Ý Hàm thật sự nhận nuôi đứa bé này, vậy thì nàng có thể thường thường đi xem một chút.

"Được rồi, hiện tại đừng khóc. Khóc thành mặt mèo thì khó coi." Giang Ý Hàm rót ly nước ấm cho tiểu nha đầu: "Tới, bổ sung lượng nước."

Từ Gia tay nắm quả đấm một cái, tiếp đó vừa buông ra lại tiếp tục nắm, cuối cùng nàng rất là run rẩy thanh âm hỏi: "Cô thật, thật quyết định?"

"Đúng vậy, có vấn đề sao?" Giang Ý Hàm thật kỳ quái vẻ mặt của Từ Gia, bộ dáng sao mà như nàng muốn ép buộc Từ Gia nhận nuôi vậy?!

Từ Gia lắc đầu một cái: "Không sao, để tôi chậm rãi."

Mấy chữ cuối cùng nói rất nhẹ rất nhẹ, đến mức Giang Ý Hàm không có nghe.

Nhưng mà cái này không có nghĩa là quần chúng vây xem kênh Live-stream cũng không nghe a, vì vậy kênh Live-stream sau khi ngửi ra một mùi gei tình, lại đột nhiên nổ.

Bốn người ngồi chung với nhau xem ti vi một hồi, trò chuyện một ít vấn đề có liên quan tới tiết mục, thật xem mùa thứ hai như sinh hoạt hàng ngày.

Đối tượng duy nhất để fan hâm mộ nhìn, đại khái là liếm nhan cùng xem em bé.

Rất nhanh đã tới chạng vạng tối, Bạch Liễu dẫn đứa nhỏ nhà Giang Ý Hàm trở lại rồi, cười nói: "Đây, đem tiểu công chúa nhà các người trả lại cho các người."

Nhìn tới nơi này, Trần Mỹ Linh cũng cảm thấy cần phải trở về, đứng dậy dự định dắt Tiểu Hi rời khỏi.

Nhưng không ngờ Tiểu Hi tránh thoát tay Trần Mỹ Linh đưa tới, ôm lấy chân Giang Ý Hàm không chịu rời ra.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro