Chương 95: Quảng giáo chủ tráng lá gan


Quảng Linh Linh trong nháy mắt sửng sốt, tiếp đó đối Trần Mỹ Linh nháy mắt một cái: "Ừ."

Trả lời vô cùng thành khẩn, lại để cho Trần Mỹ Linh thất kinh trong lòng.

"Làm sao em làm được?" Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm, nhưng mà không ai nhìn ra được điểm sơ hở nào.

Quảng Linh Linh không biết nên giải thích thế nào, cũng không dám giải thích. Dẫu sao giờ phút này dáng vẻ Trần Mỹ Linh tra hỏi cô thật sự quá dọa người, Quảng Linh Linh cảm thấy nếu như Trần Mỹ Linh biết bản thân tàn bạo, có lẽ sẽ trách cứ cô, thậm chí sẽ bởi vì sợ hãi mà cách xa.

Trần Mỹ Linh đợi một hồi, không đợi được Quảng Linh Linh trả lời, nàng đưa tay ra vặn lỗ tai Quảng Linh Linh, nằm ở trên người nàng hỏi nhỏ: "Không muốn nói sao?"

"Không phải không muốn nói, là tôi sợ chị không tiếp thụ nổi." Quảng giáo chủ trầm tư một chút, cuối cùng quyết định thành thật trả lời: "Tôi chỉ là dùng nội lực để cho cổ tay nàng cảm giác một trận đau nhói."

Sau khi nói xong Quảng Linh Linh im miệng, loại chuyện còn có hậu di chứng có lẽ có thể tiếp tục lừa gạt.

Không ngờ Trần Mỹ Linh nghe xong rất là thất vọng nói: "A, chỉ là đau một hồi à. Vậy thật là quá tiện nghi nữ nhân kia."

"...?" Quảng giáo chủ không thể tưởng tượng nổi nhìn Trần Mỹ Linh, mà giờ khắc này Trần Mỹ Linh lại nằm xuống chuẩn bị ngủ: "Được rồi được rồi, chị không sao. Nhanh lên đi ngủ thôi."

"Ờ." Quảng giáo chủ nghe ngữ khí Trần Mỹ Linh có phần không vừa ý, cô đột nhiên cảm thấy vừa rồi mình không nên giấu giếm.

"Kỳ thực..." Quảng Linh Linh há miệng, cuối cùng vẫn là không nói ra, thủ pháp của cô quá tàn bạo, thôi đừng nói. Cô sợ phu nhân theo cô học xấu.

"Hả? Kỳ thực cái gì?" Trần Mỹ Linh mơ mơ màng màng nghe được Quảng Linh Linh nói hai chữ, nội dung phía sau cũng không biết là nàng nghe không rõ, hay là Quảng Linh Linh căn bản chưa nói.

Quảng giáo chủ hốt hoảng nói: "Không có gì, kỳ thực tôi muốn ôm chị ngủ."

Rất nhanh, mỹ nhân trong ngực, Quảng giáo chủ khóe môi nhếch lên nụ cười ngọt ngào tiến vào trong mộng.

Ngày hôm sau Quảng Linh Linh dậy sớm, phát hiện bảng xếp hạng trên vòng tay chỉ còn lại hơn tám mươi người.

Hơn nữa tiền vàng của mỗi người bọn họ đều bị khấu trừ một lượng lớn, Quảng Linh Linh đang nghi hoặc, hệ thống đột nhiên phát tin tức tới.

Hệ thống: Tối hôm qua đột phát ngoài ý muốn, tất cả tuyển thủ bị khấu trừ từ năm chục ngàn tới một trăm ngàn dùng làm tiền mua mạng.

Quảng Linh Linh cười một tiếng, không nghĩ tới hệ thống này còn thật biết sinh chuyện, lại còn có tiền mua mạng.

Buổi sáng tập họp với đám người Bạch Liễu, Giang Ý Hàm cũng rất nhanh trở về đội.

Mắt nàng nhìn hồng hồng, cả người trạng thái tinh thần rất kém cỏi, bất quá ngại vì truyền trực tiếp vẫn còn đang tiếp tục, cho nên đám người Trần Mỹ Linh cũng không tiện hỏi nàng rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Rất nhanh hệ thống hạ thông báo mới, tất cả mọi người rời khỏi mộng cảnh, trở lại đảo nhỏ tiến hành thi đấu Võ lâm Minh chủ.

Ở thời điểm mọi người trố mắt nhìn nhau, Quảng Linh Linh dẫn đầu hỏi: "Lần này làm sao đi? Vẫn phải che mắt sao?"

Hệ thống: Bản đồ đã gởi, hy vọng các vị tuyển thủ dựa vào bản thân cố gắng, nội trong hai ngày một đêm sớm chạy tới.

Mạnh Tiểu Manh nhìn nhắc nhở cụ thể trên vòng tay: "Lần này muốn tự chúng ta đi, nói cách khác công cụ giao thông phải tự an bài sao?"

"Vậy để tôi gọi điện thoại cho quản gia." Từ Gia vừa nói vừa sang một bên lấy điện thoại di động, tiếp đó nhớ đến điện thoại di động cùng hành lý đều đã bị tổ tiết mục lấy đi.

Sắc mặt nàng rất là lúng túng nói: "Chúng ta hình như vẫn không thể liên lạc với ngoại giới."

"Đã nói rồi, cần dựa vào bản thân cố gắng. Cô thông báo quản gia là đang khoe giàu với chúng tôi sao?" Giang Ý Hàm hôm nay nói chuyện rất châm chọc, bất quá Từ Gia đã thành thói quen, nhìn bộ dáng Giang Ý Hàm trạng thái tinh thần cực kém, nàng ngoài ý muốn không có đi chọc lại.

Ngược lại tiến lên một bước ôm bả vai Giang Ý Hàm, cười rất sung sướng nói: "Chính là khoe giàu! Thế nào, tiểu mỹ nhân có hứng thú cùng tôi đi hay không? Gả vào hào môn từ đây vô ưu vô sầu."

"Ai nha nha, được nha. Đại gia, cầu bao nuôi." Giang Ý Hàm kỳ thực vừa rồi cũng ý thức được giọng điệu nói chuyện của mình không đúng, cũng biết lời vừa rồi nói rất khó nghe, cho nên bây giờ thuận theo sườn núi, cho mình và Từ Gia một cái bậc thang.

Từ Gia rất là kinh ngạc nhìn về phía Giang Ý Hàm, tiếp đó khẽ cười ôm chặt nàng, xem ra đã khôi phục tốt rồi.

Người xem kênh Live-stream cũng vì loại 'tỷ muội tình' này mà cảm động, không ít người không ngừng kêu 'cùng một chỗ'.

"Được rồi, công cụ giao thông vào lần đầu tiên chúng ta đi đảo nhỏ có xe có thuyền có máy bay. Chúng ta phải mau chuẩn bị. Ít nhất bây giờ tiền vàng trên người chúng ta ở bên ngoài đến một phần cũng không xài được."

Quảng Linh Linh một phen nhắc nhở mọi người, đều ở trong tiết mục đã lâu, thiếu chút nữa quên mất tiền vàng cũng không phải tiền tệ chân chính, một trận đỡ trán che mặt sau đó tất cả mọi người về nhà thu thập hành lý.

Lần nữa tụ chung một chỗ, đã là hơn mười một giờ sáng, Quảng Linh Linh nhìn thời gian hỏi: "Dùng bữa trưa trước hay là đi kiếm tiền?"

"Ăn cơm trước đi. Tôi đói." Mạnh Tiểu Manh yếu yếu giơ tay.

Cố Tầm Tuyết lập tức gật đầu đồng ý: "Ăn cơm trước, vừa vặn bàn một chút nội dung cụ thể chi tiết kế hoạch."

"Đồng ý." Trần Mỹ Linh phụ họa, Quảng giáo chủ lập tức đáp ứng: "Tốt lắm, chúng ta hai người tổ đội đi phòng ăn phụ cận."

Phụ cận đây vẫn là địa bàn tổ tiết mục, cho nên nơi này sử dụng tiền là tiền vàng trong trò chơi, các nàng cũng định ăn no trước mới rời đi, tránh cho vừa phải kiếm lộ phí đồng thời còn phải đi kiếm bữa trưa.

Chờ tám người đều ăn no, kế hoạch cụ thể chi tiết cũng được hoàn thành.

Vẫn là giống như dĩ vãng, tiến hành phân tổ hai hai, như vậy sẽ không đến nỗi bởi vì lộ phí không đủ loại bỏ tất cả thành viên, mỗi người đều bảo đảm tốt cho bản thân cùng cộng sự, rồi lại trong khả năng cho phép đi trợ giúp những người khác.

"Vậy làm sao bây giờ? Trời nóng như vậy, nên làm sao kiếm tiền?" Sau khi Trần Mỹ Linh tham gia tiết mục này, đột nhiên phát hiện trừ quay phim ra hình như nàng cái gì cũng không biết.

Mà người xem kênh Live-stream cũng phát hiện, thần tượng bọn họ Quảng Linh Linh, trừ không biết cười ra cô cái gì cũng biết.

Đốp chát với mấy mụ đanh đá cũng vượt chuẩn.

Đã đến xế chiều, thành viên toàn liên minh đột nhiên phát hiện bản thân không có vốn ban đầu, cũng không có tay nghề đặc thù, ở trong thành phố này không có biện pháp kiếm được lộ phí.

Bất quá còn may, Cố Tầm Tuyết đi lôi đài gần đây đánh một trận, thắng mấy ngàn đồng tiền thưởng tham dự so tài.

"Làm sao bây giờ? Một mình Cố tiểu thư kiếm được tiền, căn bản không đủ trả tiền xe thành viên toàn liên minh chúng ta." Giang Ý Hàm rất là bất đắc dĩ nói: "Nếu cho tôi một cái điện thoại di động thì được rồi. Tối thiểu có thể mở Live-stream, đánh thưởng lấy được tiền cũng có thể trả tiền xe."

(*) Nhắc lại cho ai quên: kênh video của TQ có mục đánh tiền thưởng cho chủ video, cảm giác như mãi võ lấy tiền.

"Chúng ta không mua nổi vé xe, nhưng mà mua điện thoại di động cũng có thể chứ." Mạnh Tiểu Manh ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tầm Tuyết, Cố Tầm Tuyết ngẩn người một chút, nàng ban đầu chính là lập nghiệp từ Live-stream, hiển nhiên biết dân mạng đánh thưởng lúc truyền trực tiếp điên cuồng bao nhiêu, càng huống chi hiện tại ở đây đều là minh tinh nghệ sĩ, fan hâm mộ các nhà đập ra cái sân bay cũng không thành vấn đề.

"Được, chúng ta đi mua điện thoại di động." Cố Tầm Tuyết coi như tán đồng ý kiến của các nàng.

Kênh Live-stream lại lần nữa nổ tung.

Mạch: Má ơi, tiền của tôi cuối cùng có thể xài! Nhìn truyền hình trực tiếp của Trần thị đúng là ấm ức, không thể để cho toàn thế giới đều biết tôi là đại gia.

Phong Hướng Vãn: Kho bạc kho bạc, mẹ ~ mau đem kho bạc nhỏ của con lấy tới. Hôm nay cuối cùng có thể tiêu pha a ha ha.

Chờ Cố Tầm Tuyết mua về điện thoại di động, Giang Ý Hàm lập tức tải xuống phần mềm Trần thị live-stream, thuận tiện đối ống kính đánh quảng cáo cho phần mềm Trần thị live-stream.

"Chào mọi người, chờ một chút chờ một chút... Tôi còn chưa kịp nói lời mở đầu. Các người hiện tại quẹt lễ vật quá sớm." Giang Ý Hàm nhìn số đánh thưởng tăng vọt, không biết làm sao cười: "Đây là fan thổ hào nhà nào? Vừa lên đã lấy lễ vật dán đầy mặt tôi."

Những người khác còn chưa mở miệng, kênh Live-stream lập tức lại soàn soạt đánh tên Quảng Linh Linh.

Giang Ý Hàm một tay bưng trụ trái tim nhỏ bé: "A... Nguyên lai không phải nhà tôi a, vậy các người cùng Giáo chủ trò chuyện đi, bổn cô nương giận lẫy rồi, là cái loại không có ôm ôm hôn hôn giơ thật cao tuyệt đối dỗ không tốt đó."

Tiếp đó cười đưa di động cho Quảng Linh Linh, Quảng Linh Linh mặt đầy lạnh lùng nhận lấy, thấy màn ảnh di động loạn thành một mảnh hoa, hoàn toàn không thể từ trong nhìn ra bộ dáng mình, cô khẽ cau mày: "Các người đừng soát quá nhanh, tôi đều không nhìn rõ mặt mình."

(*) Ghi chú: bình luận trên các kênh video và live-stream TQ thường bay tràn lan trên màn hình, còn gọi là màn đạn.

Kênh Live-stream

Mộ Hi: Dừng lại dừng lại! Mọi người mau dừng lại, chúng ta đang ngăn cản Giáo chủ thưởng thức thịnh thế mỹ nhan của mình 5555.

Viên thuốc: Ai ui, ngài về nhà tự nhìn gương a. Hôm nay ai cũng không ngăn được tiểu tiên nữ tôi tiêu tiền.

Một câu nói của Quảng Linh Linh không chỉ không làm kênh Live-stream ít lễ vật đi, ngược lại hại cô ngay cả màn ảnh di động đều nhìn không rõ.

"Truyền trực tiếp cần biểu diễn tài nghệ không?"

Dù sao cũng không thấy rõ màn ảnh di động, cũng không thấy rõ những dân mạng kia phát cái gì, bất quá vì để không phụ lòng những người này cấp lễ vật, cô vẫn là quay đầu hỏi Giang Ý Hàm.

Giang Ý Hàm nói: "Cô có thể thử một chút, biểu diễn một ít tài nghệ mọi người chưa từng thấy, tranh thủ bắt lấy giải nhân khí hot mạng năm nay."

"Ồ, vậy để tôi nghĩ xem."Quảng giáo chủ bắt đầu trầm tư suy nghĩ, cô không biết có thể biểu diễn cái gì, dẫu sao thân phận cô vẫn là Cổ Võ Đại đệ tử, nếu như có quá nhiều thứ hiếm lạ cổ quái, khó tránh khỏi dẫn tới càng nhiều người hoài nghi suy nghĩ hơn.

"Lấy ngực đập bể đá lớn muốn xem không?"

Quảng giáo chủ vừa nói, không chỉ kênh Live-stream sửng sốt, Mạnh Tiểu Manh cũng sửng sốt: "Linh Linh, cô có chấp niệm với lấy ngực đập bể đá lớn sao?"

Cả cái kênh Live-stream đều đang kêu không được, Trần Mỹ Linh cũng lắc đầu: "Quá nguy hiểm, không khuyến khích."

Quảng giáo chủ chỉ đành quyến luyến không thôi buông xuống tiết mục dùng ngực đập bể đá lớn nhớ nhung đã nửa năm, kỳ thực cô thật sự có thể biểu diễn, bất quá... liếc thấy ánh mắt Trần Mỹ Linh, Quảng giáo chủ bị hù sợ rụt cổ một cái: "Tôi có xem ti vi học qua ảo thuật, biểu diễn cho các người một chút."

Ảo thuật? Trần Mỹ Linh đúng thật là không biết Quảng giáo chủ học được biến ảo thuật.

Nàng nhớ Quảng giáo chủ ở nhà thông thường đều là xem phim hoạt hình, có lúc nào xem ảo thuật?

Cái Quảng Linh Linh gọi là ảo thuật, là ảo thuật trong trí nhớ của cô, chỉ bất quá ở thế giới này đổi một cái tên khác mà thôi.

Đưa điện thoại di động cho Cố Tầm Tuyết, Cố Tầm Tuyết giúp đỡ cầm, Quảng Linh Linh chìa ra hai tay trống không, hướng về ống kính nói: "Nhìn cẩn thận, hiện tại không có gì cả."

Ngón tay khẽ nhúc nhích, đột nhiên một con côn trùng xuất hiện ở lòng bàn tay, Quảng Linh Linh đưa tay hướng ống kính, chỉ trong chốc lát côn trùng từ từ theo ngón tay cô bò hướng cổ tay, tìm đến một mạch máu, Quảng Linh Linh đột nhiên đem một tay khác che ở phía trên, một lát sau cô lấy tay ra khỏi cổ tay, tất cả mọi người đều có thể thấy rõ ràng, bên cạnh mạch máu ở cổ tay Quảng Linh Linh có một vật nhỏ màu đỏ tươi, to bằng móng tay út, Quảng Linh Linh đánh tay cái tách, đột nhiên đem côn trùng nhúc nhích bốn phía quanh cổ tay cô.

Từ từ trên cánh tay hiện ra một hình trái tim màu đỏ, Quảng Linh Linh đột nhiên nhanh chóng vỗ tay một cái, tiểu trùng đỏ bên trong cánh tay liền không thấy nữa, mà hình trái tim đỏ bên trong cánh tay cũng biến mất không còn.

Thời điểm tất cả mọi người ngạc nhiên, Quảng Linh Linh đưa một tay khác về phía trước ống kính, mở bàn tay ra, nằm chính giữa lòng bàn tay là một cục đá nhỏ.

"Biểu diễn kết thúc, cảm ơn đã xem." Quảng Linh Linh bỏ hòn đá nhỏ vào túi.

Cô vừa rồi dùng để biểu diễn cũng không phải cổ trùng, dẫu sao cái thế giới này có người buôn bán cổ trùng, vậy nhất định cũng có người nhận ra được cổ trùng, cho nên cô dùng cổ trùng tới biểu diễn nguy hiểm quá lớn.

Vừa rồi côn trùng nhúc nhích trong tay là đạo cụ cô dùng để làm mặt nạ ngụy trang, cô luôn luôn tùy thân mang theo, nặn ra một con tiểu trùng lấy giả làm thật không thành vấn đề, về phần hòn đá nhỏ, vẫn là ám khí tùy thân của cô, nhìn chỉ là một cục đá vụn, nhưng mà mỗi một khối góc cạnh đều đã bị cô mài mòn.

Đem những thứ này để tới một chỗ làm màu, sau đó sử dụng nội lực trong người thúc giục huyết dịch, rất nhanh trình diễn ra trận biểu diễn ảo thuật này.

Nhưng mà kênh Live-stream lại sợ ngây người, bọn họ từng xem qua người sống biến hóa lớn, cũng từng xem qua lấy miệng nuốt sống rắn, lần đầu tiên thấy sâu chui vào trong thịt, còn có thể vẽ ra một hình trái tim.

Bất quá cũng không ít người cảm thấy màn ảo thuật này có chút máu tanh, sau đó rất nhanh bị các giáo đồ phản bác, không ngừng kêu ảo thuật ở nơi khác càng máu tanh hơn vân vân, Giáo chủ bọn họ vốn là nghiệp dư, có thể học cái này đã rất tốt.

Quảng Linh Linh không biết, cô hôm nay tùy ý biểu diễn một lần, bị ghi chép trong 'Những màn ảo thuật thế giới không cách nào vạch trần' của ảo thuật gia, cô xếp hạng đầu bảng, dù sao bất kỳ ảo thuật gia nào khác đều không thể bắt chước ra được.

Một số màn ảo thuật khác, mặc dù không cách nào bật mí, nhưng từng có người trong quá trình phá giải đánh bậy đánh bạ bắt chước được.

Song màn của Quảng giáo chủ luôn luôn bị mô phỏng, lại chưa từng có người thành công.

"Xong chưa, thời gian không còn sớm, hiện tại tiền xe cũng đủ rồi." Quảng Linh Linh liếc nhìn lễ vật khen thưởng, tuy rằng nhất thời không cách nào tính toán ra rốt cuộc có bao nhiêu tiền, bất quá số lượng có vẻ thật nhiều.

Mỗi một lễ vật một khối tiền, các nàng mua chiếc xe nhỏ cũng đủ rồi.

Cố Tầm Tuyết tiến lên nhìn một cái, bày tỏ nàng liên tục mở truyền trực tiếp một tháng cũng không có nhiều lễ vật như vậy.

Trần Mỹ Linh bày tỏ những thứ này có thể so sánh với cát-xê một bộ phim của nàng, nhưng mà đây chẳng qua là thành quả gần mười phút của Quảng Linh Linh.

Thế nhân trước kia đều nói Trần Mỹ Linh là may mắn trăm năm khó gặp, hiện tại mọi người đều cảm thấy tự bạt tai.

Rõ ràng quái vật nghịch thiên Quảng Linh Linh này mới là kẻ may mắn kia.

"Được rồi được rồi, vì để cảm ơn, chúng tôi tạm thời không đóng truyền trực tiếp của tiết mục. Bất quá kênh đánh thưởng lễ vật kia đã đóng. Vô cùng cảm ơn mọi người giúp đỡ, chúng tôi chỉ lấy phần tiền xe, toàn bộ tiền còn lại đều dùng cho sự nghiệp từ thiện."

Nhưng mà liên minh các nàng thấu đủ tiền vé xe, fan của liên minh khác cũng bắt đầu quẹt màn ảnh, bảo thần tượng nhà mình đi mua điện thoại di động mở truyền trực tiếp.

Những người kia nhìn mấy chục mấy trăm trong tay trố mắt nhìn nhau: "Không mua nổi không mua nổi."

Về sau một bộ phận thành viên cầm tiền tạm thời đi thuê điện thoại di động, cuối cùng bắt chước Quảng Linh Linh các nàng gom đủ tiền xe.

Liên minh Quảng Linh Linh là đội đầu tiên đến đảo nhỏ, các nàng nhìn địa phương dừng chân ở mùa thứ nhất, khi đó ở chỗ này có thể nói là trái tim nhỏ cả ngày đều đập cực nhanh không ngừng, sợ mình đột nhiên bị người khiêu chiến, sợ tiền vàng đột nhiên không đủ.

Thật may, hữu kinh vô hiểm chịu đựng qua được.

"A, bỗng dưng thật nhớ nhung những ngày đó." Mạnh Tiểu Manh giang hai cánh tay, nhìn đảo nhỏ mặt đầy nụ cười.

Cố Tầm Tuyết lên đảo liền không thấy bóng dáng đột nhiên xuất hiện, trong tay cầm đồ ăn lạnh Mạnh Tiểu Manh thích nhất: "Em là nhớ nhung cái này chứ gì."

"Eh, sao chị lại giúp tôi mua đồ?" Mạnh Tiểu Manh kinh hỉ nhận lấy: "Cảm ơn a."

"Ừ, mau nếm thử." Cố Tầm Tuyết cười khẽ, những người khác nhìn vào rất là chướng mắt.

Từ Gia: Sao tôi không nghĩ tới?! Thất sách thất sách.

Trần Mỹ Linh: Thật nóng lắm sao? Sao tôi không cảm giác được?

Hứa Như: Tiểu Manh trước khi đến không phải nói muốn giảm cân sao? Tại sao còn ở đây ăn?

Bạch Liễu: Ghét nhất cái loại trắng trợn tú ân ái này. Các người còn chưa cùng một chỗ, có thể khắc chế một chút hay không.

Giang Ý Hàm: Trời a, xem ra ăn thật ngon, chờ lát nữa tôi cũng đi mua một cái.

Tâm lý mọi người đều diễn tả rõ ràng, Quảng giáo chủ nhẹ nhàng nhìn một cái, tiếp đó ghi lại vào sổ nhớ trong lòng, về sau đến nơi trước tiên phải mua quà cho phu nhân, tốt nhất là đồ ăn.

"Được rồi, chớ chậm trễ thời gian nữa. Thừa dịp những người khác còn chưa tới, chúng ta trước đi làm quen hoàn cảnh một chút đi. Hệ thống nói, sớm chạy tới trong hai ngày một đêm. Chúng ta tới trước thời hạn sớm như vậy, có lẽ có thể ở chỗ này nghỉ một hồi."

Cố Tầm Tuyết giang hai cánh tay ra, duỗi người nói: "Nhanh đi thôi."

Những người khác cũng rối rít phụ họa, dẫu sao mấy ngày nay chăm trẻ, đúng là làm các nàng mệt mỏi rớt nửa cái mạng.

"Đúng vậy, nhanh tìm nơi nghỉ ngơi đi. Nơi này quá nóng." Bạch Liễu sợ nóng, cho nên nàng dẫn đầu cầm hành lý rời khỏi.

Những người khác cũng nhanh chóng đi theo.

Chờ các nàng đến được khách sạn quen thuộc, tám người không chút keo kiệt mở tám gian phòng, Quảng giáo chủ nhìn thẻ mở cửa phòng trong tay, cô kỳ thực có thể tiết kiệm ít tiền, cùng Trần Mỹ Linh ngủ một chỗ.

Bất quá dưới con mắt công chúng cô cũng không thể quá mức làm càn, những người khác cũng đều có tâm sự riêng trở về phòng mình.

Rất nhanh tới buổi tối, trên đảo nhỏ trừ tám người các nàng liền chỉ còn lại một ít nhân viên.

Nếu không phải tin tưởng tiết mục của Trần thị, đảo nhỏ hẻo lánh như vậy, tám người nghệ sĩ, lại phối hợp với một ít nhân viên làm việc căn bản không thấy được bóng dáng, mấy người các nàng chắc đều tin rằng mình tới hiện trường phim kinh dị.

Sáng sớm ngày tiếp theo, Quảng Linh Linh dậy sớm nhất, ở trên giường ngồi tĩnh tọa một hồi, đoán chừng Trần Mỹ Linh sắp rời giường, cô liền dẫn đầu rời khách sạn, đi phòng ăn phụ cận gói mấy phần bữa sáng mang về.

Trần Mỹ Linh dậy sớm liền nghe được tiếng chuông cửa, đang kinh ngạc ai sớm như vậy đến tìm nàng, tiếp đó liền nghe được một trận gõ cửa quen thuộc.

Không hổ là cổ nhân, gõ cửa đều có quy củ, tiếng gõ cửa nghe vào mang theo tiết tấu, Trần Mỹ Linh tâm tình rất tốt đi mở cửa ra.

"Xế chiều hôm nay đoán chừng sẽ có người chạy tới, buổi sáng chúng ta tiếp tục ở nơi này nghỉ ngơi." Quảng Linh Linh chờ ở trong phòng Trần Mỹ Linh, vừa ăn sáng vừa chờ đợi Trần Mỹ Linh rửa mặt.

"Tiểu Quảng, đây là show thực tế mùa thứ ba. Về sau không biết sẽ còn tiếp tục quay hay không, cho dù có đại khái cũng sẽ đổi một nhóm thành viên mới tới. Về phần vị trí Võ lâm Minh chủ mùa thứ ba, em muốn không?" Trần Mỹ Linh sáng sớm thấy được nhắc nhở trên vòng tay, nói với nàng thân phận mùa thứ nhất vào thời khắc này khôi phục toàn bộ.

Nàng cũng nhớ tới thân phận 'tâm ma' của mình, nàng muốn ở chỗ Quảng Linh Linh thăm dò chiều hướng trước một chút.

Quảng giáo chủ ăn đang hăng, đột nhiên nghe Trần Mỹ Linh hỏi, nàng lắc đầu một cái tiếp đó lại nhớ ra Trần Mỹ Linh ở phòng tắm không thấy được động tác của cô, chỉ đành uống hai ngụm nước ấm hắng giọng một cái.

"Tôi là Giáo chủ Ma giáo, bất kể là lúc nào, tôi đều không cần vị trí Võ lâm Minh chủ."

Bốn chữ Võ lâm Minh chủ, đối với Giáo chủ Ma giáo mà nói đó là một loại trào phúng.

Bên trong giáo thường xuyên dùng Võ lâm Minh chủ tới châm chọc người khác, ví dụ như: Lề mề chậm chạp, ngươi nghĩ mình là Võ lâm Minh chủ sao?

Lại ví dụ như: Thành sự không có bại sự có thừa, thứ người như ngươi đáng phải đưa đi làm Võ lâm Minh chủ.

Võ lâm Minh chủ đối với những người khác trên giang hồ mà nói là tín ngưỡng tôn kính, đối với Ma giáo mà nói, đơn giản là một sự làm nhục.

Quảng Linh Linh thân là Giáo chủ Ma giáo, cảm giác của cô đối với vị trí Võ lâm Minh chủ này càng là ghét, trước nay chưa từng nghĩ đi tranh đoạt.

Cô muốn chính là dùng thực lực nghiền ép đám người miệng đầy nhân nghĩa đạo đức kia.

Trần Mỹ Linh đã dò được khuynh hướng của Quảng Linh Linh, trong lòng nàng có chút vui vẻ, ít nhất Quảng Linh Linh sẽ không bởi vì tranh đoạt vị trí Võ lâm Minh chủ mà thanh trừ bản thân khỏi đội ngũ.

Nhưng mà đang vui mừng, đồng thời Trần Mỹ Linh cũng lo lắng thành viên khác trong liên minh nhắm hướng vị trí Võ lâm Minh chủ. Đến lúc đó trong liên minh sợ là không thiếu một trận gió tanh mưa máu.

"Được rồi, hôm nay chị đẹp mắt không?" Sau khi Trần Mỹ Linh đánh răng rửa mặt xong, đổi lại một bộ quần áo mới, là kiểu mới do Trần thị đưa ra, cũng là Trần Tuấn Phong đặc biệt vì Trần Mỹ Linh chế tạo ra.

Quảng Linh Linh ngẩng đầu nhìn về phía Trần Mỹ Linh, kinh diễm trong mắt làm Trần Mỹ Linh cực kỳ hài lòng.

"Đẹp, đẹp mắt. Đổi đi." Quảng giáo chủ ngơ ngác nói xong, Trần Mỹ Linh ngẩn người một chút: "Tại sao phải đổi?"

Y phục đẹp mắt không phải càng nên mặc sao? Chẳng lẽ không đẹp? Trần Mỹ Linh cúi đầu tự nhìn, tuy rằng không theo phong cách dĩ vãng của nàng, nhưng lấy thẩm mỹ của nàng mà nói, quần áo này cũng không tệ lắm a.

"Rất đẹp, không muốn chị bị người khác thấy." Quảng giáo chủ đỏ mặt, lấy can đảm nói hết lời.

Trần Mỹ Linh đột nhiên bật cười: "Thì ra là vậy, nhưng mà đây là kiểu mới do Trần thị đưa ra. Chị với tư cách một thành viên của Trần thị, cũng nên làm chút quảng cáo cho trang phục kiểu mới của công ty a."

"Vậy được." Quảng giáo chủ rất là vô lực nói, bất quá Trần Mỹ Linh nhìn ra nàng mất hứng, nàng khẽ cười nói: "Chớ suy nghĩ bậy bạ, chúng ta đều là nhân vật công chúng, nào có chuyện không bị người nhìn thấy?"

"Ừ." Quảng giáo chủ giờ phút này thật không thích thân phận này.

Bất quá may mà Trần Mỹ Linh đã đáp ứng cô, về sau sẽ thối lui ra khỏi giới, cùng cô du ngoạn khắp thế giới.

"Linh Linh, em thích chị sao?" Trần Mỹ Linh đột nhiên có linh cảm hỏi.

Quảng giáo chủ lập tức gật đầu: "Thích."

"Vậy em thích chị điểm nào?" Trần Mỹ Linh vừa dùng bữa sáng vừa hỏi nàng.

Quảng giáo chủ ngẩn người một chút, cái vấn đề này khó trả lời a, phu nhân của Thất đàn chủ cũng từng hỏi Thất đàn chủ cái vấn đề này, sau đó Thất đàn chủ... tàn phế!

"Tôi thích toàn bộ của chị." Quảng giáo chủ ỡm ờ đáp.

Trần Mỹ Linh dừng tay kẹp đũa một chút, đột nhiên buông đũa xuống, nhìn thẳng Quảng Linh Linh nói: "Em căng thẳng cái gì?"

"Bổn tọa không có!"

"Ồ, vậy em gào lên với chị làm gì? Còn nói bổn tọa? Em đây là đang nhắc nhở chị, chú ý thân phận của em sao?" Trần Mỹ Linh nhếch mi nhìn cô, Quảng Linh Linh ủy khuất hàng thấp giọng:

"Tôi không có."

Sở dĩ nói bổn tọa, đó là để cho bản thân thêm can đảm.

Ví dụ như: Ta đường đường Giáo chủ Ma giáo, tuyệt đối không thể sợ phu nhân!

Nhưng mà lá gan tựa hồ không to lên được, Quảng giáo chủ liền trực tiếp dừng lại tâm tư muốn phình lá gan.

"Hừ, em không có gì?"

Trần Mỹ Linh đột nhiên tỏ ra có chút hùng hổ dọa người, nàng cũng phiền não biến hóa như vậy, nhưng mà tâm tình đột nhiên trở nên hỏng bét.

Quảng giáo chủ ủy khuất không dám nói nhiều, bởi vì sợ nói một câu sai một câu, chỉ chốc lát sau Trần Mỹ Linh đã dùng hết bữa ăn sáng rồi.

"Chị đi phòng vệ sinh một chuyến." Trần Mỹ Linh cảm giác được thân thể biến hóa, ném xuống những lời này liền rời đi.

Lúc trở lại biểu tình trên mặt trở nên rất vô lực, bất quá ngược lại không vô duyên vô cớ tức giận như lúc trước nữa.

Quảng giáo chủ dè dặt cẩn thận dò xét hỏi: "Làm sao vậy?"

"Lệ cũ, tới nguyệt sự." Trần Mỹ Linh thật áy náy nhìn về phía Quảng Linh Linh, vừa nãy cố tình gây sự phát hỏa với người này, hiện tại Quảng Linh Linh vẫn như cũ quan tâm nàng, trong lòng Trần Mỹ Linh đảo qua một dòng nước ấm, lửa giận trong lòng cũng toàn bộ tiêu tán.

Quảng giáo chủ lại đột nhiên sửng sốt, chả trách Trần Mỹ Linh vừa rồi nổi cáu lên không có bất kỳ báo trước nào, thì ra là như vậy a.

Eh, về sau có phải mỗi một tháng cô đều phải có mấy ngày trôi qua không tốt như vậy không.

Quảng giáo chủ ủy khuất bĩu môi một cái, buông xuống bữa sáng: "Tôi đi nấu cho chị chút canh bổ. Chờ tôi trở lại."

"..." Trần Mỹ Linh nhìn bóng lưng Quảng Linh Linh rời khỏi, thấy sao mà người này đi rất vội vàng, có chút cảm giác như chạy trối chết.

Quảng giáo chủ đích xác là muốn ở thời điểm Trần Mỹ Linh đang hừng hực nộ khí thoát đi một hồi, nàng sợ mình vô tội bị liên lụy, oan uổng bị một trận giáo huấn không giải thích được.

Sau khi chú tâm chuẩn bị canh bổ cho Trần Mỹ Linh, Quảng giáo chủ lòng đầy cẩn thận đưa tới.

"Nào, uống đi." Quảng giáo chủ ở trong trí nhớ chỉ từng vì Tuyên Dương nấu loại canh bổ này, sau đó Tuyên Dương trở về cung, cung nữ ma ma trong cung nhiều không kể xiết, hiển nhiên sẽ không thiếu người nấu cho Tuyên Dương.

Cũng là từ đó về sau, cô không lại nấu cho Tuyên Dương nữa.

Chỉ là Quảng Linh Linh không biết, từ đó về sau Tuyên Dương cũng không lại uống qua loại canh bổ này nữa, bởi vì mùi vị không đúng, người nấu không đúng.

"Khá hơn chút nào không?" Quảng giáo chủ ân cần hỏi, mặc dù biết có nội lực của mình giúp nàng hộ thể, nhưng mà vẫn không nhịn được muốn quan tâm.

Trần Mỹ Linh gật đầu, hơn nữa liếm mép: "Canh uống rất ngon."

"Hì hì, phương pháp là Thánh nữ dạy tôi. Rất có tác dụng." Quảng giáo chủ rất là vui mừng nói, may mà mình năm đó học được.

Trần Mỹ Linh đột nhiên cảm thấy không đúng, nhìn thẳng Quảng Linh Linh hỏi: "Nói đi, trước kia em đều là nấu canh này cho ai?"

"Hả?" Quảng giáo chủ ngẩn người một chút, không biết tại sao Trần Mỹ Linh đột nhiên đặt câu hỏi.

Quảng Linh Linh suy nghĩ một chút vẫn là quyết định thành thật trả lời, dẫu sao hiện tại loại thời khắc mấu chốt này, phục vụ không tốt liền sẽ vô duyên vô cớ chịu một trận trách tội.

"Tuyên Dương! Nàng tới kinh nguyệt cũng sẽ rất đau, tôi đặc biệt tìm Thánh nữ học."

Trần Mỹ Linh không lời có thể nói, hầu hạ công chúa... không có lỗ hổng. Thời đại kia mọi người đều phải phục vụ cho hoàng gia.

Kỳ thực Trần Mỹ Linh biết rõ bản tính Quảng Linh Linh, chuyện cô không muốn làm, đừng nói là công chúa, hoàng đế đều không làm gì được cô.

Trần Mỹ Linh chỉ là không muốn để cho Quảng Linh Linh nhớ lại đoạn ký ức thương tâm kiếp trước.

Dẫu sao Quảng Linh Linh từng nói, kiếp trước cô chết ở trên tay Tuyên Dương công chúa.

Quảng Linh Linh đối với chuyện của kiếp trước không nói là đã giải thoát, nhưng ít ra bây giờ không có cảm giác hoảng hốt lúc ban đầu nữa.

Ở bên cạnh Trần Mỹ Linh, cô dần dần tìm được nơi quy tụ, nếu hiện tại để cho cô trở lại kiếp trước, cho dù nơi đó có giang hồ sảng khoái ân cừu, cô cũng không muốn trở về nữa.

Bởi vì nơi đó có toàn bộ của cô, duy chỉ không có người cô thích nhất.

"Nếu như có một ngày em có thể trở về kiếp trước, em lựa chọn thế nào?" Trần Mỹ Linh thật muốn hỏi một chút, dẫu sao nếu như ngày nào đó nàng đột nhiên rời khỏi quê nhà, đi đến một địa phương hoàn toàn xa lạ, nàng không xác định bản thân có thể thản nhiên lưu lại hay không. Nếu có cơ hội về lại cố hương, nàng có thể sẽ không tiếc bất cứ giá nào.

Quảng Linh Linh nghĩ cũng không nghĩ, bật thốt lên: "Hoặc là lưu lại, hoặc là mang chị cùng đi. Nếu như chỉ có thể một mình tôi trở về, vậy tôi sẽ chết một lần nữa, như vậy tôi sẽ có một nửa cơ hội có thể trở lại bên cạnh chị."

Nếu nói không cảm động là không thể nào, Trần Mỹ Linh có thể cảm giác được Quảng Linh Linh ở thế giới này cũng không phải rất vui vẻ, ít nhất ràng buộc trên người cô càng ngày càng nhiều, rõ ràng là vua sư tử lại bước lầm vào sở thú, cô rõ ràng có thể nhe ra răng nanh xử lý sạch sẽ những người ức hiếp cô, hiện tại lại chỉ có thể dùng chút thủ đoạn nhỏ trừng phạt đối phương.

Thậm chí có người muốn mạng cô, cô bởi vì đủ loại trói buộc, chỉ có thể bỏ qua những người kia.

Bất quá, những thứ này chỉ là lý giải cá nhân của Trần Mỹ Linh.

Quảng giáo chủ cho rằng, người ức hiếp cô, chỉ cần nàng muốn bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể dọn dẹp sạch sẽ.

Làm được thần không biết quỷ không hay cũng không khó, chẳng qua khoảng thời gian này cô không rảnh mà thôi.

"Được rồi, chúng ta nên ra ngoài hội họp với mọi người." Trần Mỹ Linh cũng nghỉ ngơi đủ rồi, dẫu sao từ lần rơi xuống nước đó về sau, nàng tới ngày liền không còn đau nữa.

Đến lúc mọi người tập họp, quả thực không biết còn có thể thương nghị cái gì.

"Chúng ta dạo quanh đảo xem đi. Hôm nay khí trời thật mát mẻ, chúng ta ở trên đảo lượn bốn phía một chút, dù sao cũng là khu du lịch của Trần thị, chúng ta ngàn dặm xa xôi chạy tới, không tử tế chơi một ngày thật có lỗi với chặng đường hôm qua." Giang Ý Hàm đề nghị, nàng là thật sự nghĩ ở trên đảo vòng vo tới lui một hồi, chuyển đổi tâm tình một phen, dẫu sao từ trong miệng Tiểu Hi biết được chuyện mẹ ruột của Tiểu Hi, Giang Ý Hàm chịu cảm xúc quá sâu.

"Được a, tôi đã sớm muốn nhìn hòn đảo này một chút. Tôi bồi cô cùng đi." Từ Gia tiến lên ôm cánh tay Giang Ý Hàm, hơn nữa thúc giục: "Nhanh lên nào, tôi về nhà có xem phát lại, phía trước có khu trò chơi, qua đó nhìn một chút. Trần thị xuất phẩm tất là tinh phẩm, bên trong có rất nhiều trò giải trí bên ngoài không tìm được, chúng ta đi qua thử xem." Từ Gia lôi kéo Giang Ý Hàm hào hứng chạy tới.

Nàng sớm đã phát hiện tâm tình Giang Ý Hàm không quá đúng, cho nên bây giờ muốn mang Giang Ý Hàm đi hòa hoãn tâm tình.

Mạnh Tiểu Manh nghe được địa phương có đồ chơi, nàng cũng tinh thần tỉnh táo, theo bản năng liền nhìn Cố Tầm Tuyết.

Tuy rằng tỷ tỷ và tẩu tử tương lai đều ở chỗ này, nhưng Mạnh Tiểu Manh đã quen đem sinh hoạt giao cho Cố Tầm Tuyết làm chủ, mà Cố Tầm Tuyết cũng rất hưởng thụ điểm này, khẽ cười dắt tay Mạnh Tiểu Manh: "Đi thôi mèo hoang nhỏ của tôi."

Kênh Live-stream

Bạch tuộc uốn éo: Tiêu rồi tiêu rồi, cong rồi. Cố nữ hiệp quả thực không nên quá ngầu.

Điên cuồng mê luyến Bạch Thiển Dư: Má ơi, loại nữ hiệp vừa biết đánh còn biết thả thính này còn không, đưa cho tôi một phần!

Vắng mặt một thành viên: Ư ư ư, ma ma ~ con muốn gả cho yêu tinh họ Cố kia.

Dưa hấu: Mấy vị lầu trên chớ vọng tưởng, tôi và Cố đã có hài tử.

Kênh Live-stream nháo ồn ào xong từ từ lắng xuống, tâm tư Quảng giáo chủ lại từ từ thăng hoa lên. Nhìn Trần Mỹ Linh âm thầm nghĩ, mèo hoang nhỏ không khí phách lắm, không hợp hình ảnh Trần Mỹ Linh, cô có nên thử kêu một tiếng cọp mẹ hay không?

"Nhìn chằm chằm chị làm gì?" Trần Mỹ Linh chú ý tới tầm mắt Quảng Linh Linh, giờ phút này Quảng Linh Linh có chút ngây ngô, có chút ngu xuẩn, còn có chút cảm giác nhao nhao muốn thử, Trần Mỹ Linh chỉ cảm thấy đó là ảo giác của mình.

Quảng giáo chủ lập tức lắc đầu: "Không có gì, không phải con cọp."

"Con cọp gì?"

Không chỉ Trần Mỹ Linh tò mò, những người khác cũng rất là tò mò nhìn lại.

Quảng Linh Linh lạnh lẽo tê liệt gương mặt, đảo mắt nhìn mọi người một cái, tiếp đó nói: "Vừa rồi đột nhiên nghĩ đến một bộ phim vô cùng hay."

Khi tất cả mọi người đều cho rằng Quảng Linh Linh muốn bắt đầu giúp đỡ quảng cáo tác phẩm mới cho ai, cô đổi đề tài nói: "Trong phim có một con cọp, rất đáng yêu."

"..."

Quảng giáo chủ gượng gạo đã không phải thứ mà các giáo đồ có thể cứu nổi nữa, nghe đến đây, tất cả mọi người đều đang nghĩ câu ''không phải con cọp" của Quảng Linh Linh rốt cuộc là ý gì.

"Được rồi, chúng ta cũng đi vòng quanh đảo một chút đi."

Trần Mỹ Linh một câu nói, giải cứu Quảng Linh Linh đang rất là lúng túng.

Bất quá đây chẳng qua là cảm giác của những người khác, người trong cuộc Quảng giáo chủ một chút cũng không cảm thấy bản thân rất lúng túng.

Cùng Trần Mỹ Linh dạo trên đảo nhỏ, chỗ này thật lớn, dẫu sao ban đầu mấy ngàn người đều chứa nổi, hơn nữa chính thức bắt đầu thi đấu thậm chí còn không tìm được bóng dáng những tuyển thủ khác.

"Mệt không?" Quảng Linh Linh luôn chú ý tình huống Trần Mỹ Linh, phát hiện nhịp bước của Trần Mỹ Linh có chút loạn, nàng liền nhẹ giọng hỏi.

Mặc dù không bằng Cố Tầm Tuyết thời thời khắc khắc trắng trợn tán, loại thăm hỏi tinh tế ấm áp lòng người của Quảng Linh Linh, cũng để cho không ít người tuyên bố muốn gả thì phải gả cho Quảng Linh Linh.

Trên mặt Trần Mỹ Linh hiếm có xuất hiện một nụ cười, fan hâm mộ nhìn kênh Live-stream trong lúc nhất thời quên gửi bình luận.

"Không mệt."

Trần Mỹ Linh ngày thường không có thời gian vận động, tuy rằng trong thân thể có nội lực của Quảng Linh Linh, nhưng vẫn không ngăn cản được nàng giờ phút này có hơi hổn hển.

Quảng Linh Linh cảm thấy đi đi lại lại nhiều tốt cho sức khỏe, có điều cũng phải lượng sức mà đi, thân thể Trần Mỹ Linh hôm nay không dễ chịu lắm, hơn nữa tuy rằng thời tiết trở nên mát mẻ, nhưng mà đảo nhỏ này vẫn có chút oi bức.

"Vậy chúng ta đi chậm một chút, lúc nào không nhúc nhích nổi nói với tôi."

"Được."

"Cái bia đá lớn trước mặt kia bày đó làm gì?" Quảng Linh Linh đột nhiên thấy được, tò mò hỏi.

Trần Mỹ Linh cười khẽ: "Đại ca nói đó là bia tình nhân, người ở chỗ này tỏ tình thành công hoặc cầu hôn thành công, mười năm sau nếu như còn cùng một chỗ, có thể tới lưu lại tên họ trên bia. Hơn nữa có thêm một phần đại lễ ân ái do Trần thị tặng."

"Ừm..." Quảng Linh Linh không khỏi bội phục, Trần Tuấn Phong quả thực rất có thủ đoạn hốt bạc, đến lúc đó tình nhân tới nơi này tỏ tình ước hẹn sẽ càng ngày càng nhiều, tiêu phí giữa tình nhân nhất định cao hơn người bình thường, hơn nữa mười năm sau còn có thể chân ái cùng một chỗ tuyệt đối không phải toàn bộ người.

Cho nên mười năm đầu tư lâu dài, Trần Tuấn Phong tất nhiên có thể từ trong này vơ vét được đầy chậu đầy bình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro