Chương 97: Giáo chủ đào hố ca ca


Cuối tuần, Quảng Linh Linh rốt cuộc có được một ngày nghỉ, nhưng mà ngày này ngẫu nhiên lại là sinh nhật Trần Tuấn Phong.

Tối thứ sáu, Quảng giáo chủ ở nhà trầm tư suy nghĩ, sinh nhật Trần đại ca nên làm lễ vật gì. Quá bình thường khẳng định không được, quá quý trọng Trần Tuấn Phong sợ cũng không thèm để ý, vốn nghĩ ở chỗ Trần Mỹ Linh thăm dò chiều hướng một chút, không ngờ Trần Mỹ Linh so với cô càng căng thẳng hơn.

"Đại ca có đặc biệt thích gì không?" Quảng giáo chủ xếp chân trên đất ngồi tĩnh tọa, Trần Mỹ Linh thì ngồi trên ghế sa lon liếc nhìn tạp chí Vogue.

Nghe được thanh âm của Quảng Linh Linh, nàng hơi ngẩng đầu lên nói: "Chị, và tiền."

"..."

Tuy rằng Trần Mỹ Linh nói thật, nhưng mà đáp án này nói cũng như không.

Quảng Linh Linh ợ một hơi: "Vậy ngày mai là sinh nhật đại ca, chúng ta chuẩn bị lễ vật gì?"

"Hả? Năm ngoái chị đưa anh ấy một bộ nhà, nhưng mà anh ấy nói chị đưa không nỡ ở, luôn luôn để trống nơi đó. Năm nay cũng không nghĩ ra đưa cái gì ngày thường có thể dùng tới, dẫu sao đưa anh ấy cũng không dùng. Cho nên chị chuẩn bị chút đồ vật đặc thù." Trần Mỹ Linh thần bí cười một tiếng, nụ cười kia Quảng giáo chủ nhìn mà kinh hồn bạt vía.

Nàng nuốt ngụm nước miếng, dò xét hỏi Trần Mỹ Linh: "Cái gì đặc thù? Chị không phải sẽ trực tiếp đưa tiền chứ?"

"Dĩ nhiên không phải, anh ấy đâu có thiếu tiền." Trần Mỹ Linh nói.

Quảng giáo chủ nghĩ một chút tin tức mấy ngày trước thấy trên thời sự, nàng lần nữa hỏi: "Vậy chẳng lẽ chị muốn tự bỏ mình vào bên trong rương lớn, gửi đi qua?"

"..." Trần Mỹ Linh trầm mặc nhìn Quảng giáo chủ sau đó cười một tiếng, tiếp đó hướng về phía Quảng giáo chủ vẫy vẫy tay: "Tới, tới."

Quảng giáo chủ lấy can đảm vọt tới, đột nhiên lỗ tai liền bị vặn, cô đang chuẩn bị phát huy diễn xuất vừa kêu đau vừa tranh thủ đồng tình, Trần Mỹ Linh đột nhiên buông lỏng tay, thuận tiện giúp cô xoa xoa lỗ tai ửng đỏ.

"Về sau bớt xem truyền hình, ít nhìn những thứ tin tức không bình thường kia. Nhớ không?"

Nhớ ngày trước đứa nhỏ này ngoan biết bao, ngay cả di động hết điện tự động đóng máy sau đó cần chủ động mở máy cũng không biết, bây giờ lại đã biết học theo tiết mục ti vi, còn đem người bỏ vào rương, bỏ Trần Mỹ Linh nàng vào trong rương đưa qua, xác định Trần Tuấn Phong sẽ không tưởng lầm có người bắt cóc tống tiền?

"Vậy làm thế nào, anh ấy cái gì cũng không thiếu, chúng ta cũng không biết anh ấy thích gì. Chẳng lẽ trống không hai tay đi qua nói một tiếng sinh nhật vui vẻ?" Quảng Linh Linh giơ tay lên xoa xoa lỗ tai, tuy rằng không đau, nhưng mà bị Trần Mỹ Linh cầm ở trong tay xoa tới xoa lui, ngược lại có chút cảm giác nhột nhột.

Kỳ thực Trần Mỹ Linh cũng thật phiền não, dẫu sao hằng năm sinh nhật, đại ca đều sẽ tặng nàng rất nhiều lễ vật kinh hỉ ngoài ý muốn, mà nàng hồi báo đại ca lại rất ít.

"Chị cảm thấy anh ấy thiếu một người bầu bạn, anh ấy luôn luôn đều chỉ một mình, chị lại không thường xuyên trở về nhà cũ, anh ấy mỗi ngày trừ công việc thì chính là ở trên mạng nhìn xem tin tức bát quái liên quan đến chị, chị cảm thấy anh ấy quá tịch mịch." Giọng nói Trần Mỹ Linh lộ vẻ không biết làm sao, người muốn gả cho anh nàng nhiều đếm không hết, nhưng mà chân mệnh thiên nữ trong cuộc đời đại ca đến nay còn chưa xuất hiện.

Có lúc Trần Mỹ Linh nghĩ, cho dù đại ca mang một nam nhân trở lại, nàng cũng sẽ để cho quản gia bày tiệc rượu lớn chúc mừng ba ngày.

Nhưng mà anh nàng chỉ thường xuyên mang ít mèo con chó con lưu lạc về nhà, ngay cả ba vị bí thư bên cạnh, đại bí thư đã là mẹ trẻ, nhị bí là ông chú đầu hói hơn bốn mươi tuổi, tam bí là nam nhân trung niên đã qua hai lần cưới mang theo ba đứa bé.

"Được rồi, không nghĩ nữa." Trần Mỹ Linh buông xuống tạp chí trong tay, đứng dậy cầm lên áo khoác nói với Quảng Linh Linh: "Chúng ta ra ngoài một chút đi. Dọn nhà lâu như vậy, còn chưa đi dạo phụ cận lần nào."

Quảng giáo chủ cũng không muốn ra ngoài lắm, nhưng ngặt nỗi phu nhân đã túm cô xuống khỏi ghế salon.

"Cũng sắp mười giờ rưỡi, hiện tại ra ngoài dạo cái gì a?" Quảng giáo chủ bày tỏ hiện tại đi ngủ một giấc không tốt sao?

Trần Mỹ Linh vừa đổi giày vừa trả lời nàng: "Sinh hoạt ban đêm của tuổi trẻ chỉ vừa mới bắt đầu."

"..." Quảng giáo chủ bày tỏ nàng là vị cổ nhân 800 năm trước, không có khả năng lý giải được đám trẻ kia: "Nghỉ ngơi quá muộn ngày mai sẽ không có tinh thần."

"Ngày mai em được nghỉ, chị cũng không cần đi làm, nhanh lên một chút!" Trần Mỹ Linh nhìn bộ dáng rầy rà của cô, không nhịn được thúc giục.

Quảng giáo chủ cũng không phải không muốn bồi phu nhân ra ngoài, mà là mỗi lần cô âm thầm ra ngoài đều sẽ bị một đám người ngăn trên xa lộ, phố lớn hẻm nhỏ bất kể ở đâu cũng có thể bị người chặn xin ký tên.

"Mau thay quần áo." Trần Mỹ Linh ném y phục cho Quảng Linh Linh, Quảng giáo chủ nhíu mày một cái: "Rất phiền toái a."

"Có đổi hay không?" Nhếch mi hỏi một câu mang ngữ khí uy hiếp, Quảng giáo chủ gật đầu liên tục, nhanh chóng thay quần áo.

Trần Mỹ Linh tâm tình rất tốt đứng ở cửa nhìn cô, chờ Quảng Linh Linh thay xong, Trần Mỹ Linh tiến lên giúp cô sửa lại cổ áo một chút.

Nhìn Quảng Linh Linh lộ ra mặt mũi ngây ngô, nàng chơi ác giơ tay lên nhéo má Quảng Linh Linh một cái, sau đó cho Quảng Linh Linh mang thêm khẩu trang cùng cái mũ.

Quảng Linh Linh ăn mặc cả người trung tính, tuy rằng dáng người cùng dung mạo cô đều thật yêu nghiệt, nhưng mà thay trang phục toàn thân trung tính có thể nhìn ra mấy phần soái khí chỉ thuộc về nữ nhân.

"Đi thôi." Trần Mỹ Linh cũng nhanh chóng đeo khẩu trang và đội mũ, đưa tay ra dắt Quảng Linh Linh, hai người sóng vai rời khỏi nhà.

Trên đường, Quảng Linh Linh có chút không quen kéo khẩu trang một cái, sau đó hỏi Trần Mỹ Linh bên cạnh: "Tại sao phải ra ngoài trễ như vậy a?"

Trước kia Trần Mỹ Linh không có thói quen này.

Trần Mỹ Linh cười khẽ, dắt tay Quảng Linh Linh đi trên đường mòn.

"Bởi vì chị muốn cùng em ra ngoài đi tới đi lui a, cái này vẫn là lần đầu tiên mà." Giọng nói Trần Mỹ Linh tràn đầy mong đợi, sau đó thấy Quảng Linh Linh đang kéo khẩu trang, nàng lập tức mở miệng ngăn cản: "Đừng động, đeo kỹ, chờ một hồi sẽ có ký giả tới chụp lén."

"Hả?" Trong lòng Quảng giáo chủ viết dấu hỏi thật to, Trần Mỹ Linh đã biết trước sẽ có ký giả tới chụp lén, tại sao vẫn nói muốn ra ngoài đi tới đi lui?

"Chờ lát nữa nhớ biểu hiện tốt một chút." Trần Mỹ Linh hoạt bát cười một tiếng, chọc cho Quảng Linh Linh không rõ nguyên do chớp mắt nhìn: "Cần biểu hiện cái gì?"

"Lộ ra chúng ta rất ân ái a." Trần Mỹ Linh cười khẽ, fan hâm mộ không thể nào trong nháy mắt tiếp nhận hai người không có quan hệ gì đột nhiên yêu nhau, nàng cần phải từ từ biến đổi ngầm đem những tin tức này tiết lộ cho fan hâm mộ, hiện tại khí thế Quảng Linh Linh đang thịnh, lại không có bất kỳ vết nhơ nào, còn nàng từ khi vào giới đến nay cũng luôn luôn độc thân, fan hâm mộ hai nhà đối với CP các nàng sẽ không quá kháng cự, chờ fan hâm mộ quen thuộc, sẽ chầm chậm công bố ra.

Quảng giáo chủ vẫn không hiểu sắp xếp của Trần Mỹ Linh, bất quá cô hiểu rõ một điểm, phu nhân nói cái gì cứ làm theo là được.

"Ký giả tới rồi, phía sau chúng ta mười lăm mét." Quảng Linh Linh dắt Trần Mỹ Linh, ở bên tai Trần Mỹ Linh hạ thấp giọng nói.

Trần Mỹ Linh rất kinh ngạc nhìn về phía nàng, dẫu sao Quảng Linh Linh còn không quay đầu, mà đã trực tiếp đem vị trí những người kia nói ra chính xác như vậy.

"Ừ, vậy bây giờ chúng ta cứ giống như tản bộ bình thường là được." Trần Mỹ Linh khoác cánh tay Quảng Linh Linh, như chim nhỏ nép vào người tựa vào bên cạnh nàng.

Những ký giả kia cũng không phải nàng công khai thông báo tới, mà là để Lý Điềm giả trang người biết rõ tình hình, đi thông báo trước cho ký giả tới chụp.

Nhưng mà có người nghe được tên Quảng Linh Linh liền uyển chuyển cự tuyệt, dẫu sao vì một tin tức bát quái không xác định mà tới chỗ Quảng Linh Linh tặng mạng thật sự là không lợi lắm, không được.

Càng huống chi, một vị nữ nhân vật chính khác còn là Trần Mỹ Linh, trận nước đục này quả thực không ai muốn tranh.

Bất quá cuối cùng có một tạp chí lá cải mới lập, bên trong đều là một đám người trẻ tuổi lòng đầy hoài bão muốn thi triển quyền cước, cuối cùng đám người này quyết định tới thăm dò tình huống một chút.

Kỳ thực thời điểm thấy Trần Mỹ Linh và Quảng Linh Linh, bọn họ không dám tin ngẩn người một chút, tuy rằng Trần Mỹ Linh cùng Quảng Linh Linh đều che mặt, nhưng mà thân hình hai người kia rất dễ nhận, hơn nữa Quảng Linh Linh mang khẩu trang là kiểu tình nhân Trần Mỹ Linh tự mình chọn, không chỉ như vậy Lý Điềm lúc trước từng đăng một tấm hình sinh hoạt, vô tình ở trong đó thấy được Trần Mỹ Linh mang khẩu trang này.

"Bọn họ đi chưa?" Trần Mỹ Linh thật tò mò, dẫu sao nàng đã cùng Quảng Linh Linh đi gần mười phút.

Quảng giáo chủ cười khẽ: "Loại bát quái kinh bạo này, bọn họ ngồi chờ mấy ngày mấy đêm sợ đều không thành vấn đề. Hơn nữa trễ như vậy ở bên ngoài bắt được chúng ta, kiên trì chút nữa có lẽ có thể thấy chúng ta buổi tối ngủ lại ở đâu, so sánh với tin tức phía sau, bọn họ tuyệt đối sẽ không tùy tiện rời đi."

"Vậy thì, chúng ta đợi tìm một cơ hội bỏ rơi bọn họ." Năng lực cắt đuôi ký giả theo dõi của Trần Mỹ Linh rất mạnh, càng huống chi hiện tại còn mang theo một Giáo chủ Ma giáo, không muốn rời đi cũng khó.

"Được, chúng ta đi phía trước xem một chút." Quảng giáo chủ đối với công viên trước mặt thật cảm thấy hứng thú, mua nhà lâu như vậy, cô vẫn chưa nhìn kỹ xung quanh.

Trần Mỹ Linh theo tầm mắt nàng nhìn sang, giờ phút này trễ lắm rồi, nơi đó cũng không có người, hơn nữa tiểu khu này nghệ sĩ trụ tương đối nhiều, càng sẽ có rất ít người loạn dạo trong công viên vào buổi tối.

Quảng Linh Linh vừa đi, vừa trầm tư suy nghĩ sinh nhật Trần Tuấn Phong ngày mai, nàng nên đưa lễ vật gì qua.

"Đang suy nghĩ gì?"

"Vẫn còn đang nghĩ chuyện sinh nhật đại ca ngày mai, rốt cuộc lễ vật gì coi như kinh hỉ? Có thể làm cho anh ấy cảm động?" Quảng Linh Linh rất không hiểu a, nếu là kiếp trước thì dễ rồi, cô sẽ trực tiếp giết kẻ thù của thọ tinh, đưa lên đầu người, đây coi như là kinh hỉ đi.

Nhưng bây giờ, nếu nàng đưa cho Trần Tuấn Phong cái đầu, sợ là Trần Tuấn Phong sẽ bị hù sợ té xỉu, tỉnh lại đoán chừng không phải ở bệnh viện mà là ở cục cảnh sát.

"Chuyện này không phải trong chốc lát là có thể suy nghĩ ra, em hiện tại không nghĩ ra thì tạm thời gác lại, biết đâu tình cờ nảy sinh linh cảm sẽ có được niềm vui ngoài ý muốn." Trần Mỹ Linh trấn an Quảng Linh Linh, bất quá đáy lòng lại vì Quảng Linh Linh để ý sinh nhật của đại ca nhà mình như vậy mà cảm động.

"Vậy cũng được." Quảng Linh Linh cũng tạm thời yên tâm ném đi nghi hoặc.

Trần Mỹ Linh đi hơi mệt, tuy nói nàng không phải cái loại đại tiểu thư thân kiều thể nhược, nhưng mà lâu dài chỉ lo công việc không tiến hành rèn luyện, thân thể nàng đi một đoạn đường này lại đã mệt đến bắt đầu thở hổn hển.

Quảng Linh Linh phát giác ra, nàng nói với Trần Mỹ Linh: "Mệt không. Chúng ta trở về thôi."

"Được a, chúng ta trở về thôi." Trần Mỹ Linh chuẩn bị ở trên ghế dài công viên ngồi một hồi, lại bị Quảng Linh Linh cản lại: "Ban đêm khí lạnh nặng, tôi cõng chị trở về đi."

Trần Mỹ Linh nghĩ đến phía sau còn có ký giả đi theo, vừa nghĩ tới về sau những tin bát quái này cũng sẽ bị moi ra là mình, nàng liền không nhịn được mặt đỏ lên, đối Quảng Linh Linh lắc đầu một cái: "Không cần cõng, chị... A..."

Trần Mỹ Linh còn chưa nói hết lời, Quảng Linh Linh liền trực tiếp đem nàng bế công chúa lên, mấy ký giả độc thân sau lưng nhìn suýt nữa quên quay.

Ký giả nào đó: "Chúng ta đây là đến tìm ngược sao."

"Suỵt, nhỏ tiếng một chút. Nếu bị phát hiện, chúng ta đều tiêu hết."

Chờ bọn họ lặng lẽ theo sau lưng Quảng Linh Linh, đi qua một khúc quanh, Quảng Linh Linh đột nhiên lắc mình rời khỏi, biến mất trong tầm mắt mọi người.

Ký giả trong đầu đầy sương mù, cũng từ từ khẳng định người nọ chính là Quảng Linh Linh.

Về phần một người khác có phải là Trần Mỹ Linh không, còn cần bọn họ từ từ chứng thực một phen, một ký giả rất là lão luyện trong đó dặn dò hai người: "Chuyện này tạm thời không được tiết lộ trước cho bất kỳ ai, hơn nữa trước khi chúng ta có đầu mối khác, ai cũng không được xả ra chuyện này."

Hai người khác liền vội vàng gật đầu, bọn họ cũng không dám tự tiện ở trên người Quảng Linh Linh làm báo, dù sao cũng là nghệ sĩ Trần thị lăng xê, lại là Đại đệ tử Cổ Võ, bây giờ còn là... tình nhân ngầm của Trần Mỹ Linh?

Tình nhân của Ảnh hậu nào đó, giờ phút này đang bế Ảnh hậu ở trên đường kín đáo vòng qua những người đi đường khác, rất nhanh trở về đến nhà.

"Trước nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn phải dậy sớm đến nhà cũ mừng sinh nhật đại ca." Đỏ bừng vì xấu hổ trên mặt Trần Mỹ Linh từ từ rút lui, giờ phút này lại không muốn cùng Quảng Linh Linh đơn độc ở một chỗ, vì vậy về phòng trước.

Hồi tưởng lại vừa rồi Quảng Linh Linh ở trên đường chính đột nhiên đem nàng bế lên, mà sau lưng còn đi theo mấy tên chó săn, Trần Mỹ Linh tức thì bị bao vây bởi cảm giác tràn đầy xấu hổ.

Sau khi trở về, Trần Mỹ Linh liền suy nghĩ xem kinh hỉ nàng đưa cho đại ca rốt cuộc có tính là kinh hỉ hay không, dần dần chìm vào trong mộng.

Mà Quảng Linh Linh giờ phút này lại ở trên sàn nhà phòng khách ngồi xếp bằng, cẩn thận suy tính lời Trần Mỹ Linh nói, bên cạnh Trần Tuấn Phong thiếu một người bạn?

Vì vậy Quảng Linh Linh lập tức cầm lên điện thoại di động gọi điện thoại cho Giang Ý Hàm, sau khi nhận điện ngữ khí Giang Ý Hàm có chút không kiên nhẫn hỏi: "Tôi nói này Linh Linh, buổi tối khuya cô lại nháo cái gì a?"

"Một người nếu như thiếu đối tượng, nên làm sao giúp hắn?" Quảng Linh Linh cũng không ngại giọng điệu của Giang Ý Hàm, dẫu sao nhà nàng hiện tại không chỉ nhiều thêm một đứa bé, còn tiến vào thêm một kẻ mặt dày mày dạn cứng rắn muốn ở thuê nhà nàng, Từ Gia.

Giang Ý Hàm xù lông cũng đúng thôi.

"Thiếu đối tượng? Đi giới thiệu a, lên mạng thức ăn chó, thoát độc thân, đem thức ăn chó rải xuống nhân gian. Ừ... Cô đi thử một chút xem." Gần đây trên đài có một người nghệ sĩ nhận quảng cáo đại diện cho cái này, ngày ngày ở phía hậu đài nói chuyện phiếm khoe khoang với những người khác, Giang Ý Hàm cũng vô tri vô giác nghe vào, không nghĩ tới bây giờ mơ màng híp mắt trả lời Quảng Linh Linh.

Quảng Linh Linh nhíu mày một cái, mạng thức ăn chó? Có quan hệ gì với thiếu đối tượng?

Bất quá may mà trí nhớ nguyên thân rất nhanh đưa cho cô giải thích, nếu không cô đều sắp hỏi Giang Ý Hàm rồi.

Giang Ý Hàm ngáp một cái, rất nhanh nghe điện thoại truyền tới một tiếng 'cụp', sau đó liền không có động tĩnh.

Quảng Linh Linh đoán đối phương đã ngủ, yên lặng cúp điện thoại.

Đi tới thư phòng mở máy vi tính, nàng đến nay còn chưa quen sử dụng máy vi tính, bất quá may mà nguyên thân rất nhạy cảm với những thứ này, cô có thể dựa vào tiềm thức nguyên thân làm ra phản ứng.

Lục soát tìm được mạng thức ăn chó, Quảng giáo chủ đối diện hình ảnh tư liệu nam nam nữ nữ trên giao diện nhìn một hồi, rất nhanh cho ra kết luận, đây không phải địa phương bán thức ăn chó.

Thông qua trang chủ giải thích, Quảng giáo chủ tìm tới mục giúp đỡ tìm đối tượng, ở bên trong dựa theo yêu cầu viết vào tư liệu cặn kẽ của Trần Tuấn Phong. Bất quá thú vị chính là, trang web này không cần tên thật, hơn nữa chỉ cần tên id là được, không cần tên họ thật của người coi mắt.

Cho nên Quảng Linh Linh chỉ đúng sự thật viết vào trọng lượng thân cao còn có một tấm hình Trần đại ca đẹp trai, về phần id, Quảng giáo chủ viết hộ: Đại ca ấm áp nhất.

Sau đó lại thấy có đặt câu hỏi, nếu như kết hôn, sau khi cưới hắn có thể bỏ ra bao nhiêu.

Quảng Linh Linh kỹ lưỡng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng viết vào trên đó:

Biết nấu cơm, biết kiếm tiền, không có tin đồn hoa cỏ, không có bạn gái trước bạn trai cũ, đến nay không có đối tượng thầm mến. Không phải là không ai thích tôi, mà là tôi trước kia không có những dự định này.

Có một bộ nhà cũ tài sản tổ truyền, ngày thường rất ít trở về, cơ bản trụ ở công ty, không chấp nhận trở thành nam nội trợ gia đình, bởi vì cha mẹ an bài cho tôi một phần công việc cũng không tệ lắm. Trước mắt không có dự định mua nhà mua xe, ngoài ra thẻ lương sẽ không nộp lên cho nửa kia, bởi vì không có thẻ lương. Nếu quả thật kết hôn rồi, hy vọng có thể đối đãi người nhà tôi giống như đối đãi người nhà mình.

Giây phút Quảng giáo chủ ấn xuống xác nhận gửi, cô cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, đem đại ca giới thiệu ra ngoài như vậy, hẳn sẽ có người xuất hiện.

Đến lúc đó đại ca liền không còn cô độc một mình nữa.

Nhưng mà, rất nhanh trên mạng xuất hiện một cái topic gia trưởng.

Lầu chủ, Quách Tĩnh không thích Hoàng Dung: Moi ra một bệnh nhân ung thư gia trưởng thời kỳ cuối

Bổn tọa ở mạng thức ăn chó thấy được một soái ca tự xưng là một mét tám mấy, vốn dĩ nhìn hình cảm thấy rất sáng sủa rất đẹp trai, ấn tượng đầu tiên rất tốt, nhấn vào nhìn kết quả phát hiện đối phương thật rất không bình thường.

Vừa vào liền giới thiệu bản thân biết nấu cơm biết kiếm tiền, không có bạn gái trước bạn trai cũ còn không có đối tượng thầm mến, còn nói gì mà không phải không ai thích hắn, mà là hắn không muốn tìm đối tượng. Tôi liền ha ha, nếu thật nhiều người thích anh như vậy, sao anh không ở ngay giữa những người kia tìm mấy cái a, còn chạy đến mạng thức ăn chó đề cử mình.

Còn nói có một bộ nhà cũ tài sản tổ truyền, tổ truyền?!!! Là ông nội hay là ông cố truyền xuống? Công việc còn là cha mẹ an bài, trước mắt không có dự định mua nhà mua xe? Chờ một nửa kia gả qua cùng nhau 'cố gắng' sao?

Phía sau còn có, thẻ lương sẽ không giao cho một nửa kia, bởi vì anh không có!!! Không có?! Xem ra là tiền lương trả bằng tiền mặt a, đầu năm nay không phải vận chuyển gạch thì chính là gánh xi măng rồi.

Còn hy vọng đối đãi người nhà anh giống như đối đãi thân nhân mình, đây là yêu cầu chăm sóc anh chị em, hiếu thuận cha mẹ chú bác sao?

Lầu một: 55555 lầu chủ đừng tức giận, tôi cũng thấy người kia. Thật là gia trưởng đầy mình, cũng không biết anh ta làm sao mặt dày viết xuống những lời kia.

Lầu hai: Các người không phát hiện tấm hình kia là người nào sao? A ha ha, không được, tôi cười đau bụng rồi. Lừa gạt cũng phải chọn khiêm tốn một chút a, hình vị ông xã quốc dân này cũng dám dùng? Thật muốn biết gã nam nhân kia còn não hay không 5555.

Lầu ba: Chòi má chòi má, không nói không biết, nói một cái liền giật mình. Đây không phải là Trần tổng của ta sao? Ai u, thương tiếc Trần tổng, đây chắc là lần bị bôi đen thảm nhất của anh ta.

Lầu bốn: Lầu chủ đem phương thức liên lạc của gã nam nhân kia lôi ra đây, tôi muốn dạy anh ta làm người như thế nào!

Lầu năm: Như trên, hỏi lầu chủ phương thức liên lạc.

Lầu sáu: Như trên +10086

Lầu chủ rất nhanh đăng lên số tư nhân của Trần Tuấn Phong mà Quảng Linh Linh viết, rất nhanh...

Trần đại tổng tài đang ở công ty mở họp làm thêm giờ, bởi vì tràng hội nghị này mở không hề thuận lợi, cho nên thời gian Trần Tuấn Phong đang họp nổi cáu mấy lần, dẫn đến cả cái phòng họp có hơi khí áp thấp.

Nhưng mà tiếng chuông điện thoại của hắn reo lên, cả phòng họp đều thở phào nhẹ nhõm, thanh âm này bọn họ rất quen thuộc, là tiếng di động riêng của Trần tổng, nói rõ có người quen của Trần tổng tìm hắn, hơn nữa rất có thể là em gái ruột Trần Mỹ Linh.

Nhưng mà, Trần Tuấn Phong vừa tiếp cuộc gọi, còn chưa ra khỏi phòng họp, liền bị người mắng to một trận.

Sau đó hắn mặt đầy kinh ngạc nhìn điện thoại di động, nhỏ giọng nói với người đầu bên kia: "Tiểu thư, cô gọi lầm người."

"Tôi nhổ vào, tôi mắng chính là anh." Đối diện tựa hồ thập phần bực tức, sau đó lại hỏi Trần Tuấn Phong: "Anh là cái tên đại ca ấm áp nhất kia sao?"

Đại ca ấm áp nhất? Trần đại ca bày tỏ bàn về chuyện đối tốt với em gái mà nói, hắn đích xác là đại ca ấm áp nhất, hơn nữa mấy năm trước từng xuất hiện một cuộc bình chọn cái gì mà thân nhân nắng ấm, hắn được dân mạng bầu chọn thành đại ca ấm áp nhất.

Vì vậy Trần đại ca rất rõ ràng khẳng định trả lời: "Đúng, là tôi. Làm sao vậy?"

"Làm sao vậy? Tôi khuyên anh vẫn là đem thông tin trên mạng thức ăn chó loại bỏ đi, chớ lại đi ra nhảy nhót làm chúng ta mắc ói! Tôi nhổ vào! Đồ ung thư gia trưởng."

"???" Trần Tuấn Phong đầu đầy sương mù, còn rất là dở khóc dở cười hỏi: "Vị tiểu thư này, cô nói chính là mạng thức ăn chó?"

"Đúng!"

"Tôi, tôi..." Trần Tuấn Phong cười có chút không biết làm sao: "Điều kiện này của tôi còn cần đi mạng thức ăn chó phát tư liệu tìm đối tượng? Tiểu thư, cô biết tôi là ai không?"

"A, ung thư gia trưởng thời kỳ cuối nhà anh. Thật là đủ lắm rồi!"

Trần Tuấn Phong lại bị mắng một trận, nhưng mà sau khi chờ cô nương kia căm hận cúp điện thoại, điện thoại di động của Trần Tuấn Phong lại bắt đầu vang không ngừng.

Hắn rất là phiền não tiếp một cái, rất nhanh lại lặp lại chửi rủa phía trên.

Trần Tuấn Phong lửa giận từ từ thăng lên, rất nhanh hắn dừng lại hội nghị, nói với bí thư: "Đi tra rõ cho ta đây rốt cuộc là chuyện gì!"

Rất nhanh bí thư liền nhận nhiệm vụ vội vàng rời đi, Trần Tuấn Phong tuy rằng một bụng lửa giận, vẫn phải nghẹn ở đáy lòng xử lý chuyện công ty.

"Nghỉ ngơi một hồi, đi đặt chút đồ ăn tới cho mọi người, mua thêm chút cà phê. Tối hôm nay phải đem chuyện giải quyết." Trần Tuấn Phong rất là khổ não xoa xoa ấn đường, Từ Hạo muốn ở trong nước mở thị trường của Từ thị bọn họ, rất nhanh hắn sẽ phải nhiều thêm một kình địch.

Nếu là người khác hắn ngược lại không cần gấp rút phòng bị như vậy, nhưng thực lực cùng thủ đoạn của Từ Hạo hắn rõ ràng, ở trên thương trường Từ Hạo cũng không phải là nam nhân dịu dàng cười ôn nhu, hắn là một thương nhân mười phần, cái loại thương nhân lòng dạ ác độc trong mắt chỉ có tiền và ích lợi đó.

"Được rồi, mọi người đều nghỉ ngơi một hồi đi, chớ căng thẳng." Trần Tuấn Phong cũng không phải cái loại lão bản hà khắc, đối với nhân viên, thời điểm nên thông cảm, hắn cũng hết sức cố gắng đi thông cảm.

Nhưng mà, tuy rằng Trần Tuấn Phong thông cảm, đám người kia nào có dám thật sự nghỉ ngơi.

Đi ăn chút gì đó, lại uống chút cà phê, rất nhanh tiếp tục sửa sang tài liệu để họp.

Mà sau khi bí thư rời đi, trải qua một phen điều tra, cuối cùng tra được người phân phát những tin tức kia, nhưng mà lại ôm tài liệu không dám nói cho Trần Tuấn Phong, nàng sợ bản thân tra sai rồi, lại tự mình đi tra xét một lần, cuối cùng kết quả vẫn như cũ.

Nàng trợn mắt há hốc mồm nhìn kết quả tra ra, quả thực không nghĩ ra người nọ tại sao phải làm loại chuyện tìm chết này? Đây không phải là động thổ trên đầu thái tuế sao?

Rất nhanh Trần Tuấn Phong kết thúc hội nghị, hắn đi ra phòng làm việc, thấy bí thư sắc mặt không đúng, cho là nàng không tra được sợ hãi bị bản thân trách cứ.

Trần Tuấn Phong nhìn thời gian, đã hơn bốn giờ sáng, hắn xoa xoa mi tâm buông lỏng một hồi, nghĩ tới hôm nay là sinh nhật mình, lại nghĩ tới hôm nay Trần Mỹ Linh sẽ trở về nhà cũ, hắn liền cảm giác bản thân một chút cũng không mệt, tinh thần giống như vị thành niên mười bảy mười tám tuổi.

Hắn cũng không có ý định khó xử bí thư, đối bí thư phất tay một cái nói: "Tra cẩn thận một chút, hôm nay ta nghỉ ngơi, ngày mai lúc làm việc ngươi đưa ta kết quả."

Trần Tuấn Phong cảm thấy nội dung đám người kia mắng có chút kỳ quái, luôn luôn nói cái gì mà ung thư gia trưởng, hắn cảm thấy có thể là có người nào nhầm lẫn, nhầm số điện thoại của hắn thành số của tên khốn kiếp nào đó.

Trần đại ca trở lại nhà ở phụ cận, sau khi rửa mặt ngã xuống giường ngủ một hồi.

Đến hơn tám giờ sáng, hắn đột nhiên từ trong mộng thức tỉnh, sau đó liền gọi tài xế tới chuẩn bị đi nhà cũ.

Mà chuyện trên mạng cũng càng diễn càng ác liệt, thậm chí cuối cùng nháo lên hot search, tuy nói ung thư gia trưởng có đầy đường, nhưng mà ung thư gia trưởng bôi bác Trần đại ca đây là lần đầu tiên.

Trần Mỹ Linh dậy sớm cũng nhìn thấy cái tin kia, nàng không nhịn được cười một tiếng, tuy nói những thứ kia đều là nói thật, nhưng nhìn cũng có vẻ thật gia trưởng.

Bất quá cẩn thận nghĩ một chút, cái bản tư liệu kia, sao quen thuộc như vậy?

Miêu tả thật giống hệt như anh ruột nàng, trong đầu Trần Mỹ Linh đột nhiên có một suy đoán to gan, nàng đẩy một cái Quảng Linh Linh ngủ say bên cạnh.

"Tiểu Quảng, tỉnh lại đi." Thanh âm Trần Mỹ Linh rất nhẹ, giống như lông chim quét qua đầu tim Quảng Linh Linh, nàng mở ra cặp mắt buồn ngủ mông lung, nhìn Trần Mỹ Linh: "Sắp trễ rồi sao?"

"Cái đó thì không, em dậy. Chị có chuyện hỏi em." Trần Mỹ Linh càng thêm cảm giác phần tư liệu này là Quảng Linh Linh truyền lên, dẫu sao cái tấm hình kia ở trên mạng cũng không tìm được, đó là đại ca cách đây không lâu đi công tác đặc biệt gửi cho nàng, nàng lúc ấy bận chuyện khác, nhìn một hồi liền thuận tay lưu vào máy vi tính.

"Hả? Cái gì a?" Quảng giáo chủ không rõ nguyên do chớp mắt nhìn, Trần Mỹ Linh đưa điện thoại di động để trước mặt nàng: "Này, cái này em biết không?"

Quảng giáo chủ ngẩn người một chút, lại nhìn kỹ một lần: "Đây là tôi viết tối hôm qua a. Giang Ý Hàm nói, thiếu đối tượng lên mạng thức ăn chó, tôi giúp đại ca tìm đối tượng, như vậy đại ca sẽ không cô đơn."

"..." Trần Mỹ Linh làm sao cũng không nghĩ tới chuyện này sẽ được khởi đầu như vậy, nàng nhìn khuôn mặt nghiêm trang của Quảng Linh Linh, dở khóc dở cười giật giật mép, sau đó mang tính trả thù gặm lên môi Quảng giáo chủ.

Cho đến khi Quảng Linh Linh có chút khí tức bất ổn, Trần Mỹ Linh mới từ trong lòng cô lui ra ngoài.

Giơ tay lên nắm lỗ tai Quảng Linh Linh, nàng nhỏ giọng nói: "Chị cảm thấy, em hôm nay không nên đi nhà cũ. Chị sợ em đi, nghênh đón em là dao phay mài sáng bóng."

"Hả?" Quảng giáo chủ không rõ nguyên do nhìn Trần Mỹ Linh, đang chuẩn bị hỏi tại sao, trên điện thoại di động lại bắn ra mấy cái tin, mọi người đều đang oanh tạc số điện thoại di động của gã gia trưởng kia, Quảng Linh Linh cầm di động nhìn một chút tin tức mới nhất bên trong, nhìn đến cuối cùng rốt cuộc giác ngộ.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, Trần Mỹ Linh đã rửa mặt xong, sau khi ra ngoài liền thấy Quảng Linh Linh ôm điện thoại di động dựa vào chân giường ngồi dưới đất.

"Tiểu Quảng, ngớ ra làm gì? Nhanh đi rửa mặt." Trần Mỹ Linh nhấc chân đạp đạp lên đùi cô, nhắc nhở cô nhanh lên một chút.

Nhưng mà Quảng Linh Linh hoàn hồn xong, đột nhiên túm mắt cá chân Trần Mỹ Linh, cô ngửa đầu chống lại tầm mắt Trần Mỹ Linh, Quảng giáo chủ hơi có vẻ kinh sợ hỏi Trần Mỹ Linh: "Tôi có thể không đi được không a?"

"Làm sao? Bây giờ biết sợ? Tối ngày hôm qua làm gì?" Trần Mỹ Linh giật giật chân, nhưng phát hiện bị Quảng Linh Linh bắt thật chặt, cũng không biết tên này cố ý hay là giờ phút này quên.

Quảng giáo chủ từ từ buông tay ra, tiếp đó nhanh chóng đứng lên, một phen kéo qua Trần Mỹ Linh áp ngã xuống giường, tầm mắt rất là câu nhân ở trên người Trần Mỹ Linh quan sát.

Trong nháy mắt, đầu não tức thì hiện lên đồ vật tối ngày hôm qua thấy trong máy vi tính Trần Mỹ Linh.

Quảng Linh Linh nuốt cổ họng, sau đó ánh mắt trầm xuống, giơ tay lên xoa má Trần Mỹ Linh, hình ảnh hiện ra trong óc để cho cô càng thêm khó khống chế, cô muốn ở trên người Trần Mỹ Linh lấy được nhiều hơn.

Môi đỏ hơi có vẻ nóng bỏng, từ từ lướt qua cần cổ Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh cũng không biết tên này hôm nay sao đột nhiên thay đổi như vậy, dĩ vãng chỉ là sáp tới gần muốn hôn chào buổi sáng một cái liền xong chuyện, hôm nay lại không vội đòi hôn chào buổi sáng, ngược lại có động tác khác.

Ngay khi Quảng Linh Linh sắp đưa tay vào trong y phục Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh đã đói bụng phát ra kháng nghị.

Rất nhanh đáy mắt Quảng Linh Linh khôi phục một mảnh thanh minh, giống như đột nhiên ý thức được động tác của mình giờ phút này rất lúng túng, cô lập tức từ trên người Trần Mỹ Linh bò dậy, khẩn trương vứt lại hai câu liền chui vào phòng tắm.

"Tôi đi rửa mặt, chuẩn bị cho chị bữa ăn sáng."

Nhìn Quảng Linh Linh khẩn trương thoát đi, Trần Mỹ Linh đột nhiên bật cười, kỳ thực vừa rồi nàng rất hồi hộp, dẫu sao loại chuyện này trước nay chưa hề trải qua, bất quá xem ra Tiểu Quảng ngơ ngác tựa hồ so với nàng còn căng thẳng hơn.

Đầu gỗ chưa mở mang trí tuệ, kỳ thực cũng rất thú vị.

Nàng thích trêu chọc Quảng Linh Linh, thấy bộ dáng Quảng Linh Linh toàn thân khó chịu, lại tưởng lầm là nội lực tán loạn sắp tẩu hỏa nhập ma, Trần Mỹ Linh chơi ác cảm thấy Quảng Linh Linh khi đó vô cùng khả ái.

Chính là không biết Quảng giáo chủ mở mang trí tuệ xong, nàng còn dám tùy ý trêu chọc hay không, còn dám có ý nghĩ chơi ác với Quảng giáo chủ hay không.

Rất nhanh Quảng Linh Linh hốt hoảng từ phòng tắm đi ra, sau khi bắt mạch phát hiện thân thể không sao, chỉ là nội lực tán loạn mà thôi.

Cô cũng không có tu luyện Thiên Môn công pháp, vì sao nội lực thường xuyên vô duyên vô cớ tán loạn?

"Tôi đi chuẩn bị bữa sáng." Quảng giáo chủ cố đè xuống nội lực tán loạn, tiếp đó dùng nội lực điều chỉnh một chút khó chịu bên trong, rất nhanh lại khôi phục tinh thần dĩ vãng, ở phòng bếp bận rộn làm việc một hồi liền mặt tươi cười tới kêu Trần Mỹ Linh dùng bữa.

"Lát nữa trực tiếp đi nhà cũ sao? Chị chuẩn bị lễ vật cho đại ca chưa?" Quảng Linh Linh hỏi.

Trần Mỹ Linh gật đầu: "Ừ, mấy tuần trước đã nhờ bằng hữu giúp chị chuẩn bị lễ vật. Sáng hôm nay có thể đưa đến nhà cũ. Đến lúc đó đại ca hẳn sẽ rất cảm động."

"Đưa cái gì a?" Quảng Linh Linh thật tò mò, cô khổ công suy nghĩ một đêm, cuối cùng hình như tốt bụng làm chuyện xấu.

Có vẻ như đào một cái hố cho Trần đại ca, ở thời điểm Trần đại ca ngủ, lặng lẽ chôn hắn.

Mà Trần đại ca đến nay còn tưởng rằng trời chưa sáng, tiếp tục vui vẻ ngủ.

Trần Mỹ Linh nhìn Quảng Linh Linh, cong môi cười xấu xa hỏi: "Muốn biết?"

"Muốn!"

Trần Mỹ Linh lại bắt đầu từ từ dùng bữa sáng, cũng không trả lời Quảng Linh Linh 'Muốn'.

Quảng giáo chủ đợi một hồi, nàng cho là Trần Mỹ Linh sẽ không nói nữa, đang chuẩn bị lui lại dùng bữa, kết quả Trần Mỹ Linh lần nữa lên tiếng.

"Chị chuẩn bị album cho đại ca, là album nhà chúng ta, từ đời ông nội chị cho đến lứa chúng ta. Hình cũ phía trên kia, chị moi từ không ít chú bác mới lấy được, còn có mấy tấm là hình cũ nhà bọn họ trân tàng. Mất thời gian rất lâu mới tìm ra. Bất quá những hình kia có chút mơ hồ, cho nên chị để cho bằng hữu giúp đỡ chỉnh sửa lại từ đầu một chút." Trần Mỹ Linh mở điện thoại di động lên, đem hình bằng hữu phát tới đưa cho Quảng Linh Linh: "Nhìn, đây là bà nội chị. Bé trai ở trong ngực là đại ca. Đây là Từ Gia, đây là anh họ Từ Gia, chị không nhớ tên gì. Khi còn bé qua nhà chị mấy lần."

Trần Mỹ Linh còn giới thiệu không ít người nhà, cuối cùng Quảng Linh Linh ở phía trên kia còn thấy được bản thân, có hình lúc mới xuất đạo, còn có hình không biết Trần Mỹ Linh chụp trộm lúc nào.

"Những hình này từ đâu ra?" Quảng Linh Linh chỉ đứa trẻ trên hình, đó là nguyên chủ trong trí nhớ, hình cô khi còn bé.

Trần Mỹ Linh hoạt bát cười một tiếng: "Sơn nhân tự có diệu kế, chị không nói cho em."

Quảng giáo chủ khóe mắt hơi co quắp, cô còn có một câu 'thương nhân tự có nghìn vàng', những hình này chỉ cần tiêu tiền là có thể bắt vào tay. Dẫu sao nguyên chủ cũng không phải nhân vật lớn gì, những thứ này cũng sẽ không giữ bí mật.

"Bất quá, chị kỳ thực còn muốn cộng thêm em phía trên này. Chân chính em."

Ngữ khí Trần Mỹ Linh đột nhiên có chút tiếc nuối, khi đó nàng bảo Quảng Linh Linh vẽ một bức họa cô kiếp trước, vốn nghĩ cùng thả vào album này, đáng tiếc Quảng Linh Linh chậm chạp không có vẽ tranh.

Quảng Linh Linh cũng đột nhiên sững sờ, cô tựa hồ có chút hiểu ra Trần Mỹ Linh tại sao có đoạn thời gian muốn cô vẽ bức họa kiếp trước.

Giờ phút này Quảng Linh Linh nhìn chằm chằm màn ảnh di động, đột nhiên có chút hối hận, sớm biết thì đã sớm vẽ cho Trần Mỹ Linh, như vậy Trần Mỹ Linh hiện tại sẽ không cảm thấy tiếc nuối mà than thở.

"Bất quá, Tiểu Quảng a... Em về sau vẽ một bức họa của em đi. Đến lúc đó chị lại để cho bằng hữu giúp đỡ, một lần nữa làm hai bản, chúng ta mỗi người cất giữ một phần." Trần Mỹ Linh hỏi Quảng Linh Linh, Quảng Linh Linh lập tức gật đầu, quên hết thảy những thứ băn khoăn kỳ dị cổ quái trước kia.

--------------------

A, Trần đại ca sinh nhật, có thể uống rượu.

Quảng giáo chủ (tay phẩy ruồi): A ha ha, có thể lấy rượu tráng gan người nhát... Không đúng không đúng, bổn tọa không nhát gan!

Trần ảnh hậu: A, ta chỉ cười cười không nói gì. Cho ngươi giữ chút thể diện.

Trần đại ca: Được rồi được rồi, lúc không uống rượu, hai ngươi đều nhát gan giống nhau.

Trần ảnh hậu & Quảng giáo chủ:... Im miệng đi độc thân cẩu!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro