26. HĐQT chấp thuận

"Ưmmm..." 

Lingling kéo mạnh gáy em, nụ hôn giáng xuống bất ngờ, va chạm vội vã mà cháy bỏng. Mùi rượu, mùi da thịt, tất cả hòa lẫn thành một cơn xoáy. Orm giật mình, đôi mắt mở to, bàn tay cứng lại trên bồn rửa. Nhưng chỉ vài nhịp sau, em mềm dần ra, vòng tay ôm lấy cổ dì, siết chặt, như thể cả thế giới thu lại bằng nụ hôn này.

Lingling buông ra trong thoáng chốc, hơi thở nặng nề, đôi mắt đỏ hoe mà sắc lạ thường. Giọng cô trầm xuống, nghiêm khắc: "Em đừng bướng bỉnh nữa. Dì không nhịn em nổi nữa đâu..."

Orm thở hổn hển, đôi môi sưng đỏ, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực, cong môi cười nhạt, giọng đầy khiêu khích: "Dì đúng là chỉ có mỗi cái miệng là giỏi thôi."

Ánh mắt Lingling tối sầm lại. Cô siết quai hàm em, giọng gằn ra từng chữ: "Em nói lại xem..."

Orm hất cằm, gương mặt đỏ bừng nhưng vẫn khênh khỉnh, như thách thức: "Em nói dì..."

Chưa kịp dứt câu, môi em đã bị chặn lại. Lingling cúi xuống, lần này hôn sâu hơn, mạnh hơn, không cho em một kẽ hở để phản kháng.

Orm chống tay vào bồn rửa, cơ thể run rẩy, cuối cùng cũng đành tan chảy trong vòng tay dì. Đôi mắt khép lại, mặt đỏ bừng, rồi chậm rãi nép sát vào vai Lingling, giấu đi sự ngại ngùng đang dâng đầy.

Lingling khẽ cúi xuống, mỉm cười thoả mãn. Cánh tay ôm siết lấy eo em, bàn tay vuốt dọc mái tóc mềm, dịu dàng xoa nhẹ như dỗ một đứa trẻ: "Còn bướng nữa không?"

Orm không đáp, chỉ dụi mặt vào vai dì, để lại câu trả lời bằng hai cái gật gật đầy nũng nịu.

Lingling ngẩng cổ lên thở dài. Chỉ biết dịu dàng xoa đầu em:"Tâm trạng thoải mái chưa?"

Orm ngẩng mặt, đôi mắt còn hoe đỏ nhưng ánh nhìn vẫn quật cường: "Chưa. Nếu dì cứ chăm sóc người khác trước mặt em... thì em không ngẩng nổi mặt lên đâu."

Lingling thở khẽ, ánh mắt chùng xuống, rồi mỉm cười dỗ dành: "Đó là công việc, dì không tránh được. Nhưng... em cứ ghen, dì sẽ dỗ em sau. Giờ mình ra thôi, ở đây lâu quá rồi, bên ngoài sẽ gọi đăng thông cáo tìm người đó."

Orm lặng vài giây, rồi gỡ tay dì khỏi eo mình, giọng ngang ngang: "Dì nói sao em nghe vậy thôi. Em ra trước."

Em xoay người bước đi, nhưng tiếng Lingling vang lên phía sau, hơi khàn: "Còn em với Pony... cũng vừa phải thôi. Dì ghen thật đó."

Orm dừng bước, ngoái đầu lại, khóe môi nhếch cong đầy tinh nghịch: "Ơ, tưởng dì không có thời gian cho trò ghen tuông của em cơ mà. Dì cứ ghen đi, em không dỗ đâu. Với lại... mình chưa phải người yêu đâu, nhớ chưa."

Nói rồi em cười, quay ngoắt ra ngoài, tiện tay gỡ tấm bảng "Cleaning in progress" sang một bên, dáng đi nhẹ tênh mà trong lòng vẫn còn rối bời.

...

Quay lại bàn, Orm ngồi xuống ngay ngắn, cúi đầu xin lỗi: "Ban nãy em với chị Lingling có đứng lại bàn chút chuyện riêng, để hai người đợi lâu. Em xin lỗi nhé."

Pony chỉ liếc em một cái, gật đầu cộc lốc. Còn Tịnh Nghi thì xua tay, nụ cười trong sáng: "Không sao đâu. Chị và Pony cũng đang chỉ chị thêm về văn hoá Thái Lan. Thú vị lắm."

Orm nhướng mày nhìn Pony, ra hiệu. Pony cũng chỉ nhún vai, giọng nhàn nhạt nhưng ánh mắt lóe lên chút tinh quái: "Mày muốn gì ở chị?"

Orm khẽ cười, ghé sát tai chị, thủ thỉ: "Chị nói được tiếng Quảng, phải không?"

Pony nghiêng đầu, nhướng mày: "Ừ. Đợt em học, chị cũng học ké với em mà. Không giỏi lắm thôi."

Orm gật đầu hài lòng, môi cong lên thành nụ cười bí mật. Ngay sau đó, em quay sang phía Trần Tịnh Nghi, đổi hẳn ngôn ngữ: "Chị có thấy đồ ăn Thái hợp khẩu vị không?"

Tịnh Nghi sững lại nửa giây, rồi đôi mắt sáng rực lên. Cô bật cười rạng rỡ, bàn tay vô thức đặt lên ngực mình như để xác nhận: "Em... em nói được tiếng Quảng sao?"

Orm gật đầu, nụ cười dịu dàng: "Không nhiều đâu. Chỉ một chút thôi. Nhưng nếu chị nghe hiểu được, thì em vui rồi."

Trong khoảnh khắc ấy, Tịnh Nghi cười tít mắt, gương mặt thanh tú sáng bừng. Nỗi bỡ ngỡ nơi đất khách như tan biến. Có thể dùng chính tiếng mẹ đẻ để trò chuyện với đạo diễn—điều ấy khiến cô cảm thấy được chào đón, gần gũi, không còn lạc lõng.

Lingling quay lại bàn ăn, hơi cúi đầu xin lỗi, tay khẽ đặt chiếc điện thoại xuống bàn như vừa dứt khỏi một cuộc gọi: "Xin lỗi mọi người, lúc nãy công ty có chút việc nên tôi phải nán lại bàn thêm. Có gì mà vui vậy?"

Tịnh Nghi tươi cười, hai tay nắm lấy cánh tay Lingling, giọng hồ hởi như trẻ con khoe quà: "Chị Lingling, đạo diễn Orm và biên kịch Pony nói được tiếng Quảng đó!"

Lingling thoáng ngạc nhiên, ánh mắt tròn lên một nhịp, rồi quay sang nhìn Orm. Nụ cười nhạt nở trên môi, nhưng trong mắt rõ ràng là có sự bất ngờ xen lẫn ấm áp.

Orm nhìn thoáng qua bàn tay Tịnh Nghi đang níu lấy cánh tay Lingling, khẽ cau mày, nhưng rất nhanh lại ngả lưng ra ghế, nhướng mày đầy kiêu căng: "Chị bất ngờ lắm phải không? Quảng Linh Linh."

Lingling bật cười, gật gù như thừa nhận. Nhưng tận sâu trong lòng, một dòng cảm xúc dâng lên—ấm áp, nghèn nghẹn, xen chút nhói nhẹ.

Bởi vì cô biết... lý do Orm học tiếng Quảng từ những năm sinh viên, đâu phải vì phim ảnh hay công việc.

Là vì cô.

Không ai khác.

...

Bữa tối trôi qua nhẹ nhàng hơn sau vài phút đầu ngập ngừng. Khi thức ăn chính được bày ra, không khí trên bàn đã bớt căng. Mọi người bắt đầu trò chuyện nhiều hơn—từ thói quen ăn uống, đến chuyện quay phim ở Thái có gì khác HongKong, rồi cả những trải nghiệm trên phim trường trước đây.

Orm thỉnh thoảng góp chuyện bằng tiếng Quảng, khiến Tịnh Nghi bật cười mãi không thôi. Pony cũng nhập cuộc, thêm vài câu bông đùa đúng lúc, khiến không khí tròn trịa, không ai cảm thấy bị bỏ lại. Lingling thì ngồi lắng nghe, thi thoảng dịch lại mấy ý nhỏ hoặc giải thích thêm, ánh mắt hiền hòa hơn lúc nào hết.

Một bữa ăn vốn dĩ để "làm quen công việc" lại trở thành dịp để cả bốn người hiểu nhau hơn. Những câu chuyện rải đều, tiếng cười xen lẫn, khiến cho buổi hợp tác sau này có vẻ... sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Khi đồng hồ điểm hơn chín giờ, Lingling là người lên tiếng trước: "Hôm nay đến đây thôi nhé. Chị Tịnh Nghi vừa xuống máy bay sáng nay, chắc cũng mệt rồi. Mọi người nghỉ sớm đi, mai còn nhiều việc."

Mọi người đồng ý. Họ thanh toán rồi chào nhau ngay trước cửa nhà hàng.

...

Trở về nhà, Orm thả túi xuống sofa, chân đá nhẹ đôi giày ra, người ngả phịch xuống nệm như trút được cả ngày dài. Pony chậm rãi treo áo vest lên ghế, liếc nhìn em một cái, rồi ngồi xuống cạnh.

Pete cũng theo hai chị, nhưng chọn ngồi ở góc xa sofa. Cậu không nói gì, chỉ im lặng nghe và nhìn, như cái bóng đèn trên trần thôi.

Pony khoanh tay, ngồi thẳng lưng, giọng thấp nhưng rõ: "Lúc nãy em với Lingling nói gì mà lâu vậy?"

Orm khẽ chớp mắt, rồi quay mặt đi, đáp cộc lốc: "Chỉ bàn công việc thôi."

Pony thở dài, ánh mắt chẳng rời khỏi em: "Orm, chị không mù. Môi em sưng tấy lên khi quay lại bàn. Tịnh Nghi có thể không nhận ra, nhưng chị thì có."

Orm giật khẽ, mắt đảo quanh phòng như cố tìm một chỗ bấu víu. Nhưng không có chỗ nào khác—chỉ có ánh nhìn của Pony, sắc lạnh mà cũng buồn buồn, ép em phải đối diện.

Một khoảng lặng kéo dài. Orm cắn môi, im lặng, ngón tay vô thức siết lấy gối ôm trên sofa.

Pony hạ giọng, lần này không còn chất châm chọc, chỉ còn sự nghiêm túc đến mức khiến tim Orm đập loạn: "Rốt cuộc, em với Lingling... là gì?"

Orm im lặng rất lâu, ngón tay siết chặt mép gối, rồi cuối cùng mới nhỏ giọng, như thú nhận nhưng cũng như biện minh: "Em đã nói rồi... hiện tại thì không là gì cả. Nhưng..." 

Em hít sâu, mắt cụp xuống. "Em không quên được Lingling."

Không khí trong phòng khựng lại. Pony chống tay lên gối, lưng hơi khom về phía trước, ánh mắt tối đi. Giọng chị trầm khàn, như nén lại sự phẫn nộ: "Tối qua em qua đêm với Lingling."

Orm giật khẽ, đầu cúi gằm, không đáp nổi.

Pony siết chặt bàn tay, hơi thở dồn dập: "Tối nay, đang trong lúc bàn công việc, hai người còn kéo nhau đi ra ngoài 'nói chuyện riêng'."

Im lặng. Orm vẫn cúi đầu, mái tóc che nửa gương mặt, môi mím chặt.

Pony nhìn em, tim vừa đau vừa tức, giọng chị bật ra cao hơn: "Chị biết em lớn rồi. Em muốn làm gì cũng được, muốn yêu ai cũng được. Nhưng tại sao nhất định phải là cô ta?"

Mặt Orm đỏ bừng. Như con mèo bị giẫm trúng đuôi, em bật ngẩng đầu lên, mắt hoe đỏ nhưng giọng cứng đanh, gần như gắt: "Tại sao không thể là Lingling?"

Câu hỏi văng ra, làm không khí như nổ tung. Pete ở góc sofa cũng khựng người, mở to mắt nhìn, nhưng không dám chen vào.

Pony đập mạnh tay xuống bàn, lần đầu không còn kiềm chế: "Năm đó... ai là người ngay ngày kỷ niệm của hai người mà bỏ đi?" 

Giọng chị nghẹn lại, nhưng tức giận vẫn trào ra: "Ai là người ngay cái ngày đáng lẽ hạnh phúc nhất lại đành đoạn nói ra câu: 'Dì chưa bao giờ yêu em'. Ai là người hỏi em: 'Dì đã làm gì để em nghĩ là dì yêu em?' Hả, Orm? Em quên rồi à?"

Căn phòng chìm vào im lặng nặng nề. Orm run lên, đôi mắt ầng ậc nước nhưng vẫn cứng đầu không chịu cúi xuống nữa.

Pony hít một hơi thật sâu, ánh mắt chị hằn rõ sự giằng co. Chị biết, chỉ cần mình nói thêm một câu thôi, Orm sẽ vùng lên bảo vệ Lingling ngay lập tức. Nhưng nếu không nói hết... chị sẽ bức bối.

"Chị nói thật nha, Orm. Lingling... rốt cuộc đã mang đến cho em được những gì?"

Căn phòng rơi vào im lặng nặng nề. Orm siết chặt mép gối, môi mấp máy định lên tiếng. Nhưng Pony đã đưa tay ra, ngăn lại. Đôi mắt chị ánh lên sự quyết liệt: "Để chị nói cho hết."

"Chị đã chứng kiến em thế nào sau ngày hôm đó. Ngay cái ngày lẽ ra hai người phải kỷ niệm, phải hạnh phúc, thì Lingling chọn bỏ đi. Không một lời báo trước. Em khóc đến khản cổ, em ngất trong tay chị, em gầy rộc đi trong vài tuần. Và chị—chị không phải người yêu, chị chỉ là bạn, nhưng Orm à, nhìn em như vậy, tim chị cũng đau y như em đau."

Giọng Pony trầm xuống, vừa nghẹn vừa cứng: "Em tưởng em là người duy nhất bị bỏ lại sao? Không. Lingling bỏ em, nhưng để lại cho chị một Orm nát vụn, một Orm mà chị phải cõng qua từng ngày. Mà cô ta ở đâu? Biến mất. Không một cuộc gọi, không một tin nhắn. Chị ghét nhất chính là cái cách Lingling chọn im lặng, chọn ra đi, mặc kệ tất cả."

Orm run lên, đôi môi khẽ hé, nhưng Pony vẫn chưa cho em cơ hội chen ngang. Chị nói tiếp, giọng mỗi lúc một gay gắt hơn, như những vết thương cũ bùng lại trong trí nhớ: "Em nói em sợ bị bỏ rơi đúng không? Chị cũng sợ đó, Orm. Chị sợ đến một ngày nào đó, em lại ngồi đây trước mặt chị, khóc lóc, run rẩy vì Lingling bỏ em thêm lần nữa. Chị đã ôm em qua một lần như vậy rồi, chị không chịu nổi lần thứ hai đâu."

Một thoáng, mắt Pony hoe đỏ. Nhưng chị vẫn ngồi thẳng, giọng vẫn cứng rắn, như thể ép bản thân không được yếu lòng: "Chị không sợ mệt khi ở cạnh lo cho em. Chị chỉ sợ phải thấy em đau. Sợ cái cảnh em yêu tới mù quáng, yêu tới mức quên cả bản thân. Và chị... chị không thể chấp nhận được một người từng làm em tan nát như vậy lại có cơ hội làm thêm lần nữa."

Orm mở miệng, nước mắt đã lưng tròng: "Dì... không phải như vậy đâu. Dì có lý do—"

Pony giơ tay chặn lại, giọng dứt khoát: "Chị không muốn biết, và không cần biết. Cô ta là người đã vứt bỏ em đúng lúc em cần nhất. Và chị—chị không bao giờ muốn thấy Orm của chị lại tan vỡ thêm một lần nào nữa."

Nói xong, Pony ngả người ra sau, như vừa trút hết cả núi lửa kìm nén. Ánh mắt chị đỏ hoe, nhưng kiêu hãnh vẫn còn.

Orm cắn chặt môi, bờ vai khẽ run, rồi tiếng nấc bật ra, nghẹn đến xé lòng. Nước mắt em trào xuống, rơi ướt cả mép gối đang ôm chặt trong tay. Nhưng em không né tránh nữa, ánh mắt ướt nhòe vẫn ngẩng lên nhìn thẳng vào Pony, run run mà quả quyết:

"Nhưng mà... em yêu Lingling."

Pony nhắm mắt, như thể câu nói đó là một nhát dao xoáy thẳng vào ngực. Bao nhiêu lần Orm đã nói câu này, bao nhiêu lần chị đã cố vờ đi, nhưng lần này lại khác. Lần này, từng chữ nặng như đá tảng.

Giọng Orm vỡ vụn, nhưng lại rõ ràng đến lạ: "Không phải kiểu yêu mù quáng như chị nghĩ đâu. Em nhớ hết, nhớ rõ từng lời làm em đau, từng lần em khóc cạn nước mắt. Em không quên, em không giả vờ quên. Em biết Dì đã từng bỏ em, đã từng làm em tan nát. Nhưng dù vậy..."

Em nấc lên một tiếng, rồi vẫn cố chấp nói trọn: "...Dì không chỉ là một tình yêu thoáng qua để em thay thế được. Dì là cả tuổi trẻ của em. Là cả thanh xuân, là cả cuộc đời mà em đã đặt vào. Em yêu đến mức... từng hơi thở em vẫn còn mang tên Lingling."

Orm dụi mặt vào gối, nức nở, rồi lại ngẩng lên. Mắt đỏ hoe, giọng khản đặc, nhưng từng chữ lại sáng rực sự kiêu hãnh của một người đã yêu hết lòng: "Em không nói là em sẽ chạy lại ngay. Em không nói là mọi thứ sẽ trở về như xưa. Em muốn biết... năm đó đã có chuyện gì. Em muốn nghe sự thật, để em có thể chọn tin thêm một lần nữa hay không. Em cần sự an toàn... và em sẽ chỉ trao nó lại nếu Dì chứng minh được cho em thấy."

Orm cắn môi, nước mắt lại lăn dài. Em thở hổn hển, nhưng vẫn không dừng: "Chị bảo em si tình. Đúng. Em si tình thật. Nhưng em chưa bao giờ thấy tình yêu nào khác đáng để em đặt trọn trái tim. Dì có thể đã sai, nhưng tình yêu của em thì chưa bao giờ sai. Nó làm em đau, nhưng nó cũng làm em sống. Nó là lý do để em phấn đấu, để em đứng ở đây ngày hôm nay."

Orm ôm chặt gối hơn, giọng vỡ vụn mà run rẩy: "Chị thương em, em biết. Nhưng nếu chị thương em thật... chị có thể thương em thêm một chút nữa không? Để em được yêu người mà em thật sự yêu? Đừng bắt em phải buông bỏ khi tim em chưa bao giờ buông..."

Căn phòng chìm trong tĩnh lặng. Tiếng nấc của Orm vang lên nghẹn ngào, hòa vào ánh mắt sững lại của Pony. Lần đầu tiên, chị nhận ra: tình yêu mà Orm dành cho Lingling không chỉ là mù quáng... mà là một thứ gì đó đã ăn sâu vào máu thịt.

Pony thở dài, ngồi sát lại, vòng tay ôm lấy vai Orm. Bàn tay chị xoa nhẹ lên mái tóc rối bời vì khóc, giọng trầm xuống, chậm rãi mà ấm áp: 

"Thôi... chị hiểu rồi. Được rồi, đừng khóc nữa. Chị không ngăn cản nữa. Nhưng đừng nghĩ chị sẽ ưa gì cô ta. Khi nào chị thấy được cái gì đó thật sự... chị sẽ suy nghĩ lại."

Orm ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ hoe, nhìn chị với ánh nhìn như đứa trẻ tìm điểm tựa. Rồi em chui vào ôm lấy Pony, khóc nấc thêm vài tiếng. Pony ôm trọn, vỗ nhẹ lưng em, giọng khẽ run nhưng dứt khoát: "Dù có chuyện gì đi nữa... cũng còn có chị. Hiểu không?"

Orm gật gật trong ngực Pony, nước mắt vẫn còn chảy dài, nhưng hơi thở dần ổn định hơn.

Ở góc phòng, Pete từ nãy vẫn ngồi im, tay cầm khăn giấy chấm chấm mắt. Cậu khịt mũi, giọng nghèn nghẹn, rung rung như sắp khóc to: "Chị... người ta còn chưa quay lại... chị nói xui vậy..."

Pony liếc qua, một tay ôm Orm, tay kia vơ ngay cái gối trên sofa ném thẳng vào Pete. "Đàn ông con trai, nhiều chuyện thì thôi đi, khóc còn lớn hơn cả con gái. Mai mốt ai quen mày chắc khổ dữ lắm đây."

Pete hốt hoảng chụp lấy cái gối, nín ngay, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Cậu lúng túng vài giây, rồi bất ngờ đứng bật dậy, tiến lại gần. Ngập ngừng dang tay, chẳng biết nên đặt đâu cho phải, cuối cùng quyết định ôm cả hai... nhưng rõ ràng vòng tay siết chặt hơn hẳn về phía Pony.

Giọng cậu lí nhí, run run: "Em... cũng thương chị nữa."

Orm hơi khựng, ngồi thẳng người dậy, mắt mở to. Trong đầu em thoáng nghĩ Pete nói cho mình, nhưng lập tức nhận ra—nó đâu có ôm em. Ánh mắt Orm đảo xuống, thấy Pete đang gục đầu lên vai Pony, siết chặt đến lạ.

Orm bật cười, giơ tay đập "bốp" vào vai Pete. "Buông ra! Chị Pony là của chị!"

Pete giật nảy, mặt đỏ đến tận mang tai. Cậu vội vã ngồi thẳng dậy, buông tay ra như vừa bị bắt quả tang, miệng lắp bắp mà không thốt nổi lời nào.

Orm lườm cậu một cái, rồi lập tức quay sang, vòng tay ôm chặt lấy Pony như để tuyên bố chủ quyền. Em dụi đầu vào vai chị, giọng nhỏ nhưng dứt khoát, thủ thỉ như dỗi hờn: "Tối nay ngủ cùng em đi... em nghĩ, có nhiều cái để nói lắm."

Pony khựng lại, khóe môi bất giác cong lên thành một nụ cười nửa bất lực nửa ấm áp. Còn Pete chỉ ngồi thừ ra một góc, hai tay ôm gối, cúi gằm mặt để che đi gò má vẫn còn đỏ rực.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro