Chương 13

Lúc Trần Thấm tới cục cảnh sát.

Vương Anh, ba của Cindy ngồi xổm trên mặt đất hút thuốc, trong mắt hắn đầy tơ máu, đầu tóc hoa râm, như già thêm mười tuổi.

Trần Thấm vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Vương Anh thấy Trần Thấm như là thấy được cọng rơm cứu mạng, lập tức đứng lên: "Trần tổng, ngài nhất định phải cứu Cindy, cầu xin ngài cứu nó!"

Cindy từ nhỏ đã không đi học, lớn lên cũng không nghề nghiệp.

Đi du học nước ngoài mấy năm, càng nhiễm rất nhiều tật xấu.

Trong đó chí mạng nhất chính là nghiện ma túy.

Thật ra, người như vậy, Trần Thấm cũng không nghĩ sẽ xử dụng, nhưng bà ta nhìn trúng nàng từ nhỏ chơi chung với Quảng Linh Linh, được Quảng Linh Linh tin tưởng, cho nên nhiều năm như vậy, bà ta vẫn luôn giúp đỡ Vương gia, ngay cả tiền để Cindy sử dụng ma tuý bà ta cũng cung cấp, giống như nuôi một con rối.

Nhưng không nghĩ tới Cindy không biết cố gắng như vậy.

Còn ở lúc cơn nghiện phát tác, nảy sinh ảo giác, cùng bạn gái lái xe đi ra ngoài đụng vao dải phân cách.

Bởi vì là siêu xe, tính năng an toàn cao, túi khí bung ra bảo vệ đầu nàng, bị thương cũng không nặng.

Nhưng cảnh sát giao thông liếc mắt một cái liền nhìn ra nàng không thích hợp, đầu tiên là tiến hành kiểm tra nồng độ cồn, sau đó tiến hành kiểm tra ma túy.

Mấy năm nay, phản ứng của người dân cả nước cực kỳ lớn, một khi bị điều tra ra, Trần Thấm dù có bản lĩnh ngập trời cũng không thể cứu nàng ra được.

Quan trọng nhất chính là... Không biết có phải vận mệnh an bài hay không.

Chiếc Lamborghini của Cindy xảy ra chuyện bị người đi đường quay video lại vứt lên trên mạng, hiện tại leo lên hot search, đặc biệt là lúc Cindy xuống xe, lảo đảo lắc lư, thần trí không rõ, mắng người quay video "Cút", càng khiêu khích nhiều người tức giận, bàn luận.

 #Ở trung tâm thành phố lại xảy ra chuyện như vậy? @cảnh sát thành phố L#

[#Nghiêm trị, cần phải nghiêm trị, hại người hại mình, nếu không phải ở trong xe có túi khí thì làm sao bây giờ?#

#Nhìn tư thế kiêu ngạo này, nhất định phải tra rõ thân phận, khẳng định không phú cũng quý!#

Ý kiến và thái độ của công chúng một khi bị xào nóng lên, cảnh sát liền lập tổ điều tra.

Trần Thấm sẽ không ngu xuẩn đến mức nhúng tay ngay lúc này.

Đá văng Vương gia cũng không phải việc khó.

Nhưng... Quân cờ quan trọng bà ta đầu tư nhiều năm liền bị phế đi như vậy.

Trần Thấm bực bội đau đầu, tay đè ép huyệt Thái Dương, đã như thế, bên Tiểu Linh liền có vẻ cang thêm quan trọng.

Mối quan hệ giữa Trần Mỹ Linh và Quảng Linh Linh, thậm chí có thể quyết định hướng đi của hai gia tộc sau này.

Lúc Trần Thấm chuẩn bị xuống lầu, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, bà ta cả kinh, chạy nhanh trốn vào căn phòng kế bên.

Đoạn Tử cũng trốn vào theo.

Hắn nhìn theo hành lang hướng Quảng Linh Linh đang đi, lòng đầy nghi hoặc.

Nhìn từ góc độ của Đoạn Tử, Trần tổng có năng lực có thủ đoạn, hắn thật không rõ vì sao Trần tổng sẽ kiêng kỵ Quảng Linh Linh miệng còn hôi sữa này.

Trần Thấm là người như thế nào, bà ta liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của Đoạn Tử, hạ giọng lạnh lùng: "Mấy thế hệ Quảng gia nỗ lực mới có ngày hôm nay, căn cơ vững chắc, cậu cho rằng sẽ dễ dàng nắm trong tay như vậy? Con thỏ nóng nảy còn cắn người, cậu cẩn thận một chút cho tôi."

Đoạn Tử cúi đầu không dám nhiều lời, nhưng tâm lý lại không phục.

Hắn thấy Quảng Linh Linh chỉ là một kẻ suốt ngày ăn chơi trác táng.

Nếu như có chút đầu óc, vừa mới tiếp nhận công ty, sẽ không tới thăm bạn đang ở nơi đầu sóng ngọn gió ngay lúc này? 

Quảng Linh Linh đi thật nhanh, trán đầy mồ hôi, khi nhìn thấy Vương tổng, liền bước nhanh đi qua: "Chú Vương, Cindy đâu? Cậu ấy thế nào?"

Trong ngực còn ôm bó hoa bách hợp Cindy thích nhất.

Trong mắt Vương tổng nổi lên nước mắt, nhắm mắt: "Không ổn."

Cứ như vậy, tiền đồ của Cindy tất cả đều không còn.

Lúc trước, Vương gia hợp tác với Trần Thấm, cũng là vì sự phát triển sau này của con gái.

Hiện giờ...

Trần Thấm đương nhiên là bo bo giữ mình, sẽ không cứu Cindy, thậm chí một câu nói giúp cũng không nói.

Mà Quảng Linh Linh trước mặt, trong mắt đầy tơ máu, cố gắng hướng về phòng bệnh thăm dò, còn cười nói với cảnh sát trông coi cái gì.

Tim người cũng làm từ thịt.

Cán cân trong lòng Vương tổng bắt đầu nghiêng, hắn nhìn Quảng Linh Linh lại nhìn con gái nằm trên giường, nắm tay siết chặt.

Trong lòng hắn biết rõ, mấy năm nay Trần tổng nâng đỡ hai cha con bọn họ là vì cái gì, hiện tại Cindy vướng vào chuyện này, lấy gia quy Quảng gia mà nói, con gái hắn và Quảng Linh Linh không có khả năng trở thành bạn thân, như vậy con đường về sau...

Tất cả điều này, đều không thoát khỏi đôi mắt Trần Thấm.

Bà ta nhìn nhìn Đoạn Tử: "Giải quyết."

Đoạn Tử gật đầu, hắn đi theo bên cạnh Trần Thấm đã lâu, biết điều bà ta không bao giờ dung thứ nhất là người hai lòng.

Ngày hôm sau.

Trên bàn làm việc của Quảng tổng xuất hiện một tờ báo.

A Ly cúi đầu, vẻ mặt trầm mặc bi thương.

Quảng Linh Linh cầm tách cà phê, lật xem báo, nhìn tin tức trên trang đầu.

#Họa vô đơn chí? Con gái duy nhất của đại gia phạm tội, quá đau lòng uống rượu quên sầu, bất hạnh chết dưới bánh xe tải cùng vợ.#

Rõ ràng là biết trước kết quả.

Nhưng Quảng Linh Linh vẫn rơi vào trầm mặc.

So với tưởng tượng của cô Trần Thấm độc ác và tàn nhẫn hơn.

Tay cô lạnh lẽo, không biết qua bao lâu, cô đứng lên nhìn ánh đèn neon ngoài cửa sổ, cảnh đêm thành thị phồn hoa, nhưng cô lại cảm thấy hiu quạnh cô đơn.

"A Ly."

A Ly nhìn cô: "Quảng tổng."

Đôi mắt Quảng Linh Linh ảm đạm: "Em biết sau khi trưởng thành việc làm con người thống khổ nhất là gì không?"

A Ly trầm mặc.

Là việc gì?

Quảng Linh Linh lẩm bẩm: "Đã từng là những người em khinh thường nhất, thống hận nhất, đối với hành vi của bọn họ khinh bỉ đến cực điểm, hận không thể đem bọn họ ra moi tim móc phổi. Nhưng đến cuối cùng, em sẽ dần dần phát hiện ra bản thân mình cũng đi vào con đường dơ bẩn đó, mà em chỉ có thể đi tiếp, không có đường lui."

---

Lúc toà án thẩm vấn.

Quảng Linh Linh muốn đi, bà nội Quảng lại không đồng ý, bà vẫn luôn không thích Cindy, cảm giác cô gái này có tà khí, dặn dò Quảng Linh Linh: "Người trưởng thành, phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, không có khả năng giống như khi còn nhỏ, vừa khóc liền có ba mẹ tới giúp."

Chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.

Quảng Linh Linh trầm mặc, Trần Thấm vỗ vỗ bả vai cô: "Được rồi, dì Trần giúp con."

Người ở thời điểm cực đoan, thường sẽ có cách làm cực đoan.

Hiện trường toà án, tay Cindy mang còng, đôi mắt tràn đầy tơ máu, tóc tai hỗn độn, tay áo còn đeo vòng tang.

Khi nàng nhìn thấy Trần Thấm, hai mắt muốn phun máu, không màng cảnh sát bên cạnh ngăn cản quát lớn, nghiến răng nghiến lợi liều mạng xông về phía Trần Thấm.

Trần Thấm nhàn nhạt cười, thờ ơ.

Lúc này, ai sẽ tin tưởng người vừa mất đi ba mẹ, nghiện ngập sa ngã, mất đi lý trí?

Không ai.

Cuối cùng Cindy bị ấn ở trên bàn, gắt gao nhìn chằm chằm Trần Thấm: "Giết bà, tôi sẽ giết bà... Chỉ cần tôi còn sống, sau khi ra ngoài một ngày, tôi sẽ giết cả nhà bà!"

Đoạn Tử lạnh lùng âm hiểm nhìn Cindy, trong mắt đều là sát khí, hắn hy vọng cô gái này thức thời câm miệng lại, không cần chọc giận Trần Thấm.

Đến cuối cùng, Trần Thấm chỉ nâng mắt, trong lòng đã có định đoạt.

Một khi đã như vậy, Cindy cũng đừng mong còn sống ra ngoài.

Lúc A Ly đến đã là buổi chiều, thông qua quan hệ mới gặp được Cindy.

Mặt và khóe miệng Cindy đều có thương tích, nàng nhìn A Ly xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh.

A Ly cũng nhìn nàng, Quảng Linh Linh đã phân phó, chỉ cần đến nhìn nàng, cũng không cần phải nói nhiều.

A Ly nâng tay lên, vẽ một cây kẹo que trong không khí, sau đó giơ ngón tay cái lên.

Trong nháy mắt nước mắt Cindy rơi như mưa.

Lúc còn rất nhỏ.

Bởi vì ba mẹ đều bận làm việc, nàng rất cô đơn, lần đầu tiên nhìn thấy Quảng Linh Linh, là lúc nàng vừa ngồi chơi một mình vừa khóc thút thít, Quảng Linh Linh đi qua, đưa cho nàng một cái kẹo que: "Khóc cái gì, cho cậu kẹo."

Cindy nhận lấy, nhút nhát sợ sệt nhìn Quảng Linh Linh.

Khi đó tiểu Quảng Linh Linh nghĩ rằng nàng không biết ăn, liền khoa tay múa chân xem ngón tay cái như kẹo que, đặt ở bên miệng, nhếch cái miệng nhỏ: "Ăn như vậy."

---

Hai người vốn nên là bạn thân nhất.

Nhưng thế gian tàn nhẫn như vậy, vì tiền tài lợi ích, khiến cho Cindy phản bội, nàng khóc thút thít, nước mắt rơi đầy mặt, dùng môi nói với A Ly: "Chị Nhiễm, chỗ cũ, ô thứ tư."

A Ly trở về, đem tất cả sự việc nói cho Quảng Linh Linh.

Quảng Linh Linh không trì hoãn lâu, thay quần áo. Đi vào quán bar "Người về đêm" một mình, không dẫn theo A Ly

Bà chủ quán bar là chị Nhiễm người quen cũ của Cindy, khi nhìn thấy Quảng Linh Linh vành mắt nàng liền hồng, Quảng Linh Linh lãnh đạm nói: "Chị Nhiễm, chỗ cũ, ô thứ tư."

Chị Nhiễm trầm mặc trong chốc lát, gật gật đầu: "Quảng tổng chờ một chút."

Vẫn là quán bar kiếp trước cô và Cindy thường xuyên lui tới, vì là ban ngày, người cũng không nhiều, dưới sự xa hoa truỵ lạc, Quảng Linh Linh lại không nhấc nổi một tia hứng thú.

Thời gian chị Nhiễm đi cũng không lâu, trong tay cầm theo một cái túi da trâu đưa cho Quảng Linh Linh, nhẹ giọng: "Cindy đã từng nói, nếu có một ngày em ấy xảy ra chuyện, Quảng tổng lại đến đây tìm tôi, thì đem đồ vật đặt ở ô thứ tư đưa cho cô."

Bản tính con người đều là hai mặt.

Rõ ràng biết chơi với rắn không có kết cục tốt, lại cố tình muốn bí quá hoá liều.

Từ quán bar đi ra.

Ánh nắng chói chang gay gắt.

Rõ ràng rất nóng, nhưng cả người Quảng Linh Linh lại lạnh như băng ngồi trong xe, cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt túi da.

 A Ly nhìn biểu cảm của Quảng Linh Linh từ kính chiếu hậu, cũng không dám hỏi gì.

Cô biết Trần Thấm có rất nhiều thủ hạ, nhưng chưa từng nghĩ, bà ta dám buôn lậu trái phép, thậm chí còn có công ty ma ở nước ngoài.

Việc này móc nối với nhau quá nhiều, chỉ bằng những gì Cindy miêu tả không đủ để làm bằng chứng, ngược lại dễ dàng rút dây động rừng, chưa thu thập đầy đủ chứng cứ một chiêu đánh bại đối phương, cô cần phải cố gắng nhẫn nại.

Nói vì chồng báo thù...

Bắt lấy Quảng gia, cũng chỉ vì muốn thuận lợi cho con đường rửa tiền của bà ta.

Trách không được, bà ta giải quyết ba mẹ Cindy nhanh chóng như vậy, bọn họ đã động vào miếng pho mát của tư bản.

Trầm mặc hồi lâu, Quảng Linh Linh nhìn ngoài cửa sổ: "Đến đại học Y."

So thủ đoạn, so trù tính, thậm chí so độ tàn nhẫn, cô đều không phải đối thủ của Trần Thấm.

Cô muốn đi trước một bước.

Trên người cô gánh vác không chỉ có bản thân cô, còn có bà nội, còn có toàn bộ gia tộc.

A Ly lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn Quảng Linh Linh, cô đã mệt mỏi nhắm hai mắt lại, môi cũng gắt gao mím chặt.

Trần Mỹ Linh đã từng là quân cờ Trần Thấm dùng để đào rỗng Quảng gia.

Hiện tại với Quảng Linh Linh, làm sao lại không phải.

Lợi dụng và bị lợi dụng, chỉ là ngược nhau thôi.

Trường đại học cũng giống như xã hội, nhưng lại sạch sẽ hơn một ít.

Nhìn sinh viên hoặc là ôm sách vở, hoặc là đeo ba lô, tươi cười vội vàng đi lại trong sân trường, tâm trạng Quảng Linh Linh cũng tốt hơn một chút.

Có lẽ do bị dọa sợ, hoặc do cổ bị bóp chặt quá đau, đêm qua Trần Mỹ Linh cư nhiên không đến.

Quảng Linh Linh cười lạnh, cô không gọi điện thoại thúc giục, cũng không cho người đi tạo áp lực.

Hôm nay, cô tự mình lại đây.

Lúc Quảng Linh Linh và A Ly muốn vào trường thì bị bảo vệ ngăn lại.

A Ly có chút khó xử, Quảng Linh Linh lại lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.

Vài phút sau.

Có vài người chạy ra nghênh đón, liên tục xin lỗi: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, không biết Quảng tổng đại giá quang lâm."

Thấy  A Ly nhìn mình đầy nghi hoặc, Quảng Linh Linh nhíu mày: "Mấy ngày trước tôi có quyên góp tiền, chuẩn bị xây một sân bóng phía sau trường."

A Ly: "..."

Hành vi của Quảng Linh Linh đúng là càng ngày càng không thể hiểu.

Ánh mắt A Ly nhìn cô tràn đầy sùng bái, Quảng Linh Linh tức giận áo khoác cởi ra, lộ ra áo sơ mi trắng đơn giản bên trong: "Thế nào?"

A Ly nhìn nhìn Quảng Linh Linh: "Cái gì thế nào?"

Nếu không phải A Ly trung thành và tận tâm, Quảng Linh Linh thật sự muốn bổ cái đầu gỗ này ra, Quảng Linh Linh dang hai tay đón gió: "Giống sinh viên không? Cảm giác tự nhiên không?"

Giống sinh viên không?

Được nhắc nhở, A Ly mới phát hiện, quần áo hôm nay của Quảng tổng, đúng là thanh xuân vô địch...

Quần jean, áo sơ mi trắng... Thanh cao phóng khoáng.

Mấy năm nay, phong cách trang điểm của Quảng tổng đều thiên về kiểu phụ nữ quyến rũ trưởng thành, đam mê các loại váy dài, hiện giờ mặc như vậy cũng thoải mái thanh tân.

Nhìn vào mắt A Ly thấy được đáp án vừa lòng, Quảng Linh Linh đi về khu giảng đường, A Ly đi theo sau, đi chưa được mấy bước, Quảng Linh Linh đã dừng lại.

A Ly không chú ý, suýt chút nữa đâm vào người cô.

Quảng Linh Linh nghiêng đầu, liếc nhìn A Ly.

A Ly nhìn nhìn cô, vẻ mặt mờ mịt.

Quảng Linh Linh nhướng mày: "Em ở lại nơi đây đi."

"Vì sao vậy?"

Tuy trường học là địa phương an toàn, nhưng nàng cũng nên đi theo, lỡ như có chút chuyện thì làm sao bây giờ.

Khóe miệng Quảng Linh Linh nhếch một cái: "A Ly, nhìn em có chút giống bà dì."

A Ly: "..."

Thật là đau lòng.

"Bà dì" đau lòng đứng tại chỗ, nhìn Quảng tổng ngẩng đầu đi vào trong, từ ngoài nhìn vào, quần áo của Quảng Linh Linh đúng là có thể tiến vào đội ngũ sinh viên, chỉ là...

Quảng Linh Linh quá loá mắt.

Dù chỉ trang điểm đơn giản, không ít sinh viên cũng đứng lại, nhìn trộm. 

Khí chất của đại tiểu thư đặt ở đây, giống như siêu mẫu trên sàn catwalk, làm ánh mắt người ta lưu luyến.

Gió thổi qua.

Áo sơ mi trắng và tóc dài bay bay theo gió, tự do phóng khoáng, cuốn hút phong độ.

Khi Quảng Linh Linh đi xa, A Ly mới bừng tỉnh, không đúng... Nàng và đại tiểu thư trước giờ chưa từng đến trường đại học này, sao đại tiểu thư không cần hỏi bạn học cũng biết đường đi?

Gần đây, Trần Mỹ Linh có chút mệt mỏi.

Ngày hôm qua, nàng không có đến Quảng gia rửa vết thương cho Quảng Linh Linh là vì em gái nàng bị bệnh, lúc Trần Mặc Mặc bị bệnh liền thích quấn lấy nàng, nghe nàng kể một ít chuyện xưa mới có thể an tâm ngủ, thói quen này từ nhỏ đã có.

Chỉ là, sau khi lớn lên, truyện trong sách đã không thể thỏa mãn nàng, nàng thích nghe chị mình kể chuyện đã trải nghiệm hơn.

-- Chị, thật sự như chị nói, có thể trọng sinh sao?

Yên lặng dựa vào Trần Mỹ Linh, ngoan ngoãn dùng ngôn ngữ kí hiệu khoa tay múa chân, Trần Mỹ Linh vuốt tóc nàng: "Đây chỉ là chị miêu tả chuyện xưa cho em, không cần lẫn lộn, hiện tại mới là tốt nhất."

Trần Mặc Mặc trẻ con truy hỏi.

-- Chuyện xưa kia thì sao? Sao lại trọng sinh? Thật sự thần kỳ như vậy sao? Có thể có nhiều người cùng nhau trọng sinh sao?

Nếu có thể, Trần Mặc Mặc hy vọng cả nhà có thể trở lại một năm trước, trước khi nàng bị bệnh, khi đó nàng còn có thể nói chuyện, còn có thể ca hát, tất cả đều là hạnh phúc tốt đẹp.

Trần Mỹ Linh trầm mặc một lát, nhìn ngàn con hạc giấy hồng nhạt ở góc bàn, nhẹ giọng: "Chị nghĩ, bất luận kẻ nào muốn sống lại lần nữa đều phải trả giá thật lớn."

Trần Mặc Mặc nghiêng nghiêng đầu.

-- Trả giá cái gì?

Trần Mỹ Linh nhẹ nhàng ôm ôm nàng, ánh mắt dừng ở ngàn con hạc giấy: "Lúc này, chị còn chưa biết."

Lông mi Trần Mặc Mặc chớp chớp.

-- Khi nào mới biết?

Như là có cơ hội nào đó, trong lòng Trần Mỹ Linh nổi lên một trận lạnh lẽo, làm cả người nàng khắc chế không được run lên một chút, nhìn hạc giấy thấp giọng nói: "Nhanh thôi..."

Một ngày một đêm trôi qua, dấu vết trên cổ Trần Mỹ Linh đã mờ dần, nhưng so với trước thì làm người ta sợ hơn, nàng cố ý mang khăn lụa tối màu để che đậy.

Đối với việc dạy học, Trần Mỹ Linh phá lệ nghiêm túc.

Chỉ cần bước vào trường, nàng liền yêu cầu bản thân phải phấn chấn tinh thần, không được có chút chậm trễ nào.

Sửa sang lại một chút, nàng ôm sách đi vào phòng học.

Hôm nay nàng phải vẽ bản đồ giải phẫu, là môn học phi thường trọng yếu, vì thế, nàng cố ý uống một ly cà phê đậm đặc.

Vừa đến cửa.

Nàng liền thấy một đống người vây quanh ở sau cửa sổ, còn khe khẽ nói nhỏ.

"Đó là ai vậy?"

"Là tiền bối mới tới sao? Thật xinh đẹp."

"Tôi khinh, cậu xem mắt của cậu đều nhìn người ta chằm chằm, lau nước miếng đi."

...

Trần Mỹ Linh đứng ở phía sau bọn họ ho khan một tiếng, mấy sinh viên quay đầu lại thấy Trần Mỹ Linh thì giật mình, xấu hổ cười cười, đồng thanh kêu "Cô Trần", sau đó tất cả đều chạy.

Trần Mỹ Linh lắc lắc đầu, đối với các sinh viên đáng yêu này không thể nề hà.

Đại học, đúng là thời điểm hormone của thanh niên phân bố mãnh liệt nhất.

Nhìn lén một tiền bối xinh đẹp, hay đàn anh đẹp trai, cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là, người này được sinh viên của nàng công nhận, không biết có bao nhiêu xinh đẹp.

Tâm Trần Mỹ Linh buông xuống, ôm sách mỉm cười bước vào phòng học, hô một tiếng "Vào học", ánh mắt liền nhìn đến chỗ được mọi người vây quanh lúc nãy.

Khoảnh khắc nhìn thấy, tim nàng đột nhiên nhảy lên, trái tim cơ hồ muốn lao ra khỏi lồng ngực.

Ngồi ở hàng ghế sau, Quảng Linh Linh còn nhai kẹo cao su thật phóng túng, ngả về phía sau, đôi mắt mỉm cười nhìn thẳng vào mắt Trần Mỹ Linh, môi khẽ mở không tiếng động nói.

-- Cô giáo Trần.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro