Chương 16


Trần Mỹ Linh nhìn Quảng Linh Linh, con ngươi đầy nước mắt.

Nàng đau lòng run rẩy, từ trong ra ngoài đều thấm máu, từng giọt, từng chút, yêu hận tình thù hội tụ, tại thời khắc này phun ra hết.

-- Tiểu Linh, chờ mọi việc kết thúc chúng ta liền rời đi, mang theo bà nội tìm một nơi non xanh nước biếc, chị... Gả cho em!

-- Trần tổng, tôi có thể... Giống như chó cầu xin cô một lần nữa.

-- Ta đem bà già ấy nghiền nát thành tro.

-- Tôi đã từng yêu chị như vậy, nếu chị muốn tôi chết, tôi sẽ đưa dao tới tay chị...

---

Hoá ra, nàng vẫn tổn thương cô, không bảo vệ được cô.

Quảng Linh Linh gắt gao nhíu mày, gương mặt này đã từng toàn là tình yêu và dịu dàng có thể đem người hòa tan, mà hiện giờ, tất cả đều là thù hận cùng quyết tuyệt.

Từng bước một.

Trần Mỹ Linh chậm rãi đến gần Quảng Linh Linh, trên người nàng có vị thuốc mỡ nhàn nhạt và mùi nước sát trùng, vết thương trên cổ còn chưa lành, mấy ngày gần đây lại không ngủ đủ giấc, bây giờ còn bị Quảng Linh Linh đẩy ngã, cơ thể mềm như bông gần như vô lực.

Nhưng nàng vẫn cắn răng kiên trì dùng hết toàn lực đi về phía cô.

Nàng muốn biết tất cả có phải sự thật hay không? Chắc là mơ, nhất định là mơ?

Quảng Linh Linh hít sâu một hơi, lấy thuốc lá ra, muốn bật lửa.

Nhưng tay cô run rẩy.

Hộp quẹt bật vài cái cũng không có lửa, hai tay cô đang run rẩy.

Trần Mỹ Linh đột nhiên cầm lấy tay cô, cả người Quảng Linh Linh cứng đờ, nhìn nàng, tay Trần Mỹ Linh lạnh như băng, nàng vẫn bình tĩnh như vậy, nắm tay cô ấn hộp quẹt, đốt thuốc.

Bên trong ánh lửa, mắt Trần Mỹ Linh gợn sóng, hồn xiêu phách lạc.

Đây là sự thật...

A Linh đang ở trước mặt nàng.

Cô không chết.

Nhưng tình yêu của hai người đã chết.

Hít hương vị bạc hà vào khoang miệng, cảm giác lạnh lẽo được trấn an, Quảng Linh Linh mới cảm thấy tốt hơn một chút, cô nhìn Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh nhìn vào mắt cô, tay chậm rãi vươn ra chạm vào xương quai xanh.

Nơi đó, có ấn ký nàng đã từng lưu lại.

Một lần lại một lần, Quảng Linh Linh dung túng để nàng lưu lại.

Tay vừa mới chạm vào làn da trơn bóng.

Quảng Linh Linh liền tàn khốc đẩy tay Trần Mỹ Linh ra: "Đừng chạm vào tôi."

Ngữ khí ác độc, ngữ điệu âm trầm.

Trần Mỹ Linh cứng đờ, tim giống như cục đá bị đập vỡ nhanh chóng, đình chỉ nhảy lên.

Thời gian dài trầm mặc, hỗn loạn giữa hai người.

Trần Mỹ Linh vẫn không có động đậy, chỉ là ánh mắt trước sau như một, vừa si mê vừa tham lam dừng trên người Quảng Linh Linh, không chịu rời đi.

A Linh...

Em ấy đang đứng ở kia, người tuy tiều tụy, nhưng vẫn là em ấy.

Quảng Linh Linh cúi đầu, hung tợn hút thuốc, một cái liếc mắt cũng không chịu nhìn nàng, ngực cô không hiểu sao liền nhiễm một tầng chua xót.

Người phụ nữ này đã từng là người cô yêu nhất, là người cô che chở trên đầu quả tim.

Đừng nói là bản thân, ngay cả người khác muốn chạm vào nàng đều không thể, dính líu một chút cũng không được.

Là người cô đã từng dùng mạng che chở.

Nhưng hiện giờ, cô lại trừng phạt nàng một lần nữa, thù hận trong lòng như ngọn lửa không tắt, một chút lơ đãng, đều có thể gợi lên những đau khổ đã trải qua.

Quảng Linh Linh cũng không phải người tàn bạo. Cô sinh ra đã ngậm thìa vàng, vẫn luôn được bảo vệ rất tốt, dịu dàng thiện lương, ngẫu nhiên cũng có chút bướng bỉnh, nhưng thù hận lại như ngọn lửa, đã sớm vây quanh cô, hừng hực thiêu đốt tất cả.

Quảng Linh Linh không nói một câu nào, chỉ hung hăng hút thuốc.

Một điếu, rồi lại một điếu.

Đến cuối cùng, Quảng Linh Linh cũng chưa từng ngẩng đầu, cô đánh tan sương khói, lãnh đạm nói: "Cô đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô."

Tuy cô không ngẩng đầu, nhưng cô biết Trần Mỹ Linh không có động.

"Tí tách", "Tí tách" thời gian từng chút trôi qua, mỗi giây trôi qua, đáy lòng giống như có thêm vết sẹo.

Sau một lát, rốt cuộc Quảng Linh Linh ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Trần Mỹ Linh, không lưu tình: "Cút, không hiểu sao?"

Trần Mỹ Linh nhìn Quảng Linh Linh, cảm xúc bồng bột dưới đáy lòng bùng nổ, nàng nghĩ muốn tiến lên ôm cô một cái, dù một chút thôi cũng được.

Nhưng người kia lại không cho nàng một tia hi vọng.

Cũng đúng, đã trải qua sinh tử, tổn thương, lừa gạt, ly biệt... Cho dù nàng dùng hết toàn lực cũng không có cách thay đổi, chuyện kia chung quy cũng do nàng mang đến đau xót và thống khổ.

Nàng nên tiếp nhận.

Là nàng gieo gió gặt bão.

Cửa bị mở ra.

Trần Mỹ Linh chậm rãi đi ra, bước chân nàng rất nhẹ, ánh mắt trống rỗng, như người vô hồn.

Bà nội Quảng vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài khẩn trương nhìn nàng, ánh mắt bà nội lướt từ trên xuống dưới đánh giá Trần Mỹ Linh, giống như sợ cháu gái làm chuyện gì hung ác với người ta.

Điều chỉnh tiêu điểm ánh mắt, Trần Mỹ Linh rốt cuộc thấy được bà nội, một khắc này, nước mắt lại nhịn không được rơi xuống.

"Bác sĩ Trần, con không sao chứ?"

Bà nội Quảng lo lắng nhìn Trần Mỹ Linh, rốt cuộc cháu gái đã làm gì???

Trần Mỹ Linh không nói lời nào, chỉ nhìn bà nội, cả người nàng run rẩy, phòng tuyến ở đáy lòng vỡ toạc.

Bà nội Quảng nhìn sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy trắng, thấp giọng nói: "Ta cho người đưa con trở về, bác sĩ Trần."

Trần Mỹ Linh lắc lắc đầu, ẩn nhẫn phải ẩn nhẫn, nàng miễn cưỡng đáp lại: "Không cần đâu, cảm ơn ngài."

Bà nội...

Thật xin lỗi, bà nội.

...

Gió đêm có chút lạnh.

Lúc Trần Mỹ Linh mở cửa, yếu ớt giống như gió có thể thổi bay nàng.

Đường về quen thuộc.

Cô đơn lẻ bóng.

Một mình nàng chậm rãi bước trên đường, gió lạnh thổi qua, Trần Mỹ Linh vươn tay phải, nhìn trong tay hạc giấy đã biến thành màu đen, tay run rẩy chậm rãi mở hạc giấy ra, bên trong là chữ viết.

-- Em yêu chị, Tiểu Linh, gả cho em.

Nước mắt thật vất vả mới khắc chế được lại rơi xuống lần nữa.

Trong gió đêm, Trần Mỹ Linh che miệng, nước mắt không ngừng rơi xuống, giờ khắc này, nàng hoàn toàn hỏng rồi.

Khi Trần Mỹ Linh về đến nhà đã sắp 11 giờ.

Bầu trời như vẩy mực, đen kịt.

Hoàng Lan và Trần Sơn lo lắng chờ đợi, lúc Trần Mỹ Linh mở cửa, Trần Sơn đang khoác áo muốn đi ra ngoài tìm người.

"Tiểu Linh?! Sao con về trễ như vậy?" 

Hoàng Lan bước vài bước đến bên cạnh nàng, đôi mắt lo lắng.

Cho dù bị gió thổi rất lâu, hai mắt Trần Mỹ Linh vẫn sưng đỏ, không có rút đi, nàng nhìn mẹ, lại nhìn ba ba đang lo lắng ở bên cạnh, miễn cưỡng cười cười: "Con không sao, ba mẹ, hai người nghỉ ngơi đi."

Bồn tắm đầy nước.

Trần Mỹ Linh ngâm cả người bên trong.

Nước ấm áp, vùi lấp tất cả.

Một giây, hai giây, ba giây...

Một lần lại một lần cảm thụ thống khổ khi hít thở không thông.

Dường như chỉ có làm đau cơ thể, mới có thể dịu xuống nỗi đau trong lòng.

Rất nhiều đoạn ký ức ngắn từ bốn phương tám hướng mãnh liệt xông vào đầu, ép Trần Mỹ Linh muốn hỏng.

-- Tôi đã từng yêu chị như vậy.

-- Nếu chị muốn tôi chết, tôi sẽ đưa dao tới tay chị, nhưng người chị tổn thương chính là bà nội.

---

Hoàng Lan và Trần Sơn không dám ngủ, vẫn luôn ngồi ở phòng khách, nghe phòng tắm có động tĩnh, cả hai đều thấp thỏm bất an.

Nửa tiếng sau.

Trần Mỹ Linh từ bước ra, mặc áo ngủ, tóc còn ướt, tuy hai mắt còn hồng nhưng cảm xúc đã tốt hơn rất nhiều.

Hoàng Lan nấu cháo cho nàng: "Tiểu Linh, ăn một chút ấm dạ dày, mẹ thấy sắc mặt con không tốt."

Trần Sơn lau bàn trà phòng khách, bưng mấy món ăm kèm nàng thích ăn đặt lên bàn.

Trần Mỹ Linh nhìn ba mẹ, nàng chậm rãi ngồi xuống sô pha, cầm lấy chén, ăn một muỗng cháo.

Mùi cháo thơm nồng chảy xuống thực quản, chất lỏng nóng bỏng rơi vào dạ dày, làm cả người ấm áp Trần Mỹ Linh trầm mặc trong chốc lát, rồi nhìn Hoàng Lan và Trần Sơn: "Ba mẹ, giọng nói của Mặc Mặc còn cần trị liệu, không thể từ bỏ."

"Nhưng mà..." Hoàng Lan đang muốn nói, Trần Mỹ Linh đã đánh gãy lời bà, lúc này con gái tựa hồ có chút không giống ngày thường, ánh mắt nàng lạnh lùng, còn mang theo ý tứ không thể thương lượng: "Nghe lời con."

Nghe nàng...

Thật kỳ tích.

Hai người bọn họ cứ như vậy bị khí tràng của con gái doạ sợ.

"Ba mẹ ngủ đi, không cần thức khuya ảnh hưởng sức khoẻ." Ngữ khí Trần Mỹ Linh dịu lại, nhìn ba mẹ giống như ngày thường: "Chờ một thời gian nữa, khi Mặc Mặc nghỉ hè, ba mẹ dẫn em ấy đi nước ngoài chơi mấy ngày, không phải em ấy vẫn luôn ồn ào muốn ra nước ngoài chơi sao?"

Trần Sơn thở dài, dùng quạt cầm tay quạt cho con gái: "Làm gì có thời gian, hơn nữa, tốn rất nhiều tiền."

Trần Mỹ Linh dừng một chút: "Chuyện tiền bạc con sẽ nghĩ cách, Mặc Mặc sắp mười tám, cũng nên đi ra ngoài mở rộng tầm mắt."

Hoàng Lan và Trần Sơn liếc nhau, hai người đều cảm thấy con gái có chút không đúng, nhưng lại không biết không đúng chỗ nào.

Ban đêm, ánh trăng hiu quạnh ở chân trời.

Nằm trong phòng, Trần Mỹ Linh nhìn ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: "Không được, chị không thể mất em."

...

Đèn đuốc Quảng gia sáng trưng.

Bà nội giảng cho cháu gái một khoá giáo dục tư tưởng sâu sắc.

"Tuy bà nội không biết con và bác sĩ Trần xảy ra chuyện gì, nhưng lịch sự cơ bản vẫn phải có, quan trọng nhất chúng ta là người Quảng gia, chưa bao giờ thô lỗ với người khác, đặc biệt là phụ nữ."

Quảng Linh Linh trầm mặc, đôi mắt đăm đăm nhìn phía trước, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Bà nội đã phái người điều tra, tuy điều kiện gia đình bác sĩ Trần không được tốt, nhưng thân thế sạch sẽ trong sạch, sao lại đắc tội con?"

Sạch sẽ trong sạch?

Quảng Linh Linh cười lạnh, quay đầu nhìn bà nội: "Bà nội, người lớn tuổi rồi, nên dưỡng lão, có một số việc không cần người quan tâm."

"Tiểu hỗn đản, ngữ khí hiện tại của con là gì!"

Bà nội Quảng thật sự có chút tức giận: "Bà nội liền muốn biết vì sao, ta là người thân duy nhất của con, có chuyện gì không thể nói với ta? A Linh, bà nội càng ngày càng nhìn không thấu con."

Càng ngày càng nhìn không thấu con.

Bản thân cô còn không nhìn thấu cô.

Bà nội có tâm sự, buổi tối cũng không ngủ ngon.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Thấm mang theo đồ ăn đến, đều là các món bà nội Quảng thích ăn nhất, bà ta cố ý cho người làm: "Làm sao vậy, lão phu nhân, lại cãi nhau với A Linh?"

Trần Thấm nhìn quầng thâm trên mắt bà nội Quảng, bà nội vẫy vẫy tay: "Đừng nói nữa, có thể là nó và bạn nó đã xảy ra chuyện gì, tâm trạng không tốt, gần đây tính tình rất nóng nảy động một chút là đánh người."

Cư nhiên còn học được cách đánh người.

Đây là chuyện nằm trong dự kiến của Trần Thấm, vừa lúc Quảng Linh Linh rửa mặt xong từ trong phòng đi ra, Trần Thấm kêu Quảng Linh Linh: "Lại đây ăn cơm."

Quảng Linh Linh chậm rãi đi qua, bộ dạng không vui ngồi xuống, gác chân: "Dì, hôm nay con xin nghỉ, muốn đi du lịch một ngày."

Lại xin nghỉ?

Nếu là ngày thường, bà nội Quảng khẳng định sẽ rít gào, nhưng lúc này, bà đột nhiên nhớ tới dáng vẻ thô bạo hai mắt đỏ như máu của cháu gái ngày hôm qua, lại không nói ra lời.

Già rồi già rồi, thật sự không có bản lĩnh, ngay cả cháu gái của mình cũng sợ.

Trần Thấm nhìn lão phu nhan, rồi nhìn Quảng Linh Linh: "Nghe nói ngày hôm qua bác sĩ Trần đến đây, các con phát sinh xung đột sao?"

Nghe nói?

Trong lòng Quảng Linh Linh cười lạnh, ngoiaj mặt làm ra bộ dáng không để bụng: "Có đâu, ai nha, dì, chuyện quá khứ không nên nhắc, mắc công bà nội lại dong dài với con."

Đây là trò chơi tình yêu của người trẻ tuổi sao?

Trần Thấm không hiểu, gật gật đầu: "Được rồi, về sớm một chút, chú ý an toàn."

Nhưng vừa đến buổi chiều, lúc Trần Thấm đang uống trà với bà nội Quảng, A Ly mang theo một nhóm người đi vào, nhóm người kia không cần tiếp đón, trực tiếp đi vào nhà, người đi đo lường, người lại vẽ vẽ.

Bà nội Quảng ngẩn người, buông tách trà trong tay: "Đang làm gì vậy A Ly?"

Có phải cháu gái lại muốn làm cái gì không?

Trần Thấm cũng lập tức đứng lên, cảnh giác nhìn: "Làm gì vậy?!"

Giọng bà ta cao lên, cứng đờ, bà nội cũng cảm nhận được, kỳ quái nhìn bà ta, sao Trần Thấm lại khẩn trương như vậy? A Ly dẫn người đến khẳng định là do Quảng Linh Linh bướng bỉnh lại muốn làm cái gì, tâm huyết dâng trào như vậy cũng không phải một lần hai lần.

Nhưng bà nội Quảng là người năm đó đứng trên mũi đao hành tẩu.

Rất nhanh bà đã nhận ra Trần Thấm dị thường, hơi chút kinh ngạc nhìn Trần Thấm. Sao lại kích động như vậy?

Trần Thấm cảm giác được, bà ta cười cười, che giấu: "Mỗi món đồ trong nhà không phải đồ cổ thì cũng là đồ có giá trị cao, sao lại tùy tiện dẫn người đến, không sợ làm hỏng sao?"

A Ly đi tới, khom khom lưng: "Lão phu nhân, Trần tổng, Quảng tổng nói, thời gian ngài ấy đến công ty không nhiều lắm, còn có rất nhiều người phản đối, nghị luận, cho nên không muốn lăn lộn ở văn phòng, muốn trang trí trong nhà thành phong cách Địa Trung Hải."

"Cái gì?"

Bà nội Quảng nổi giận: "Lá gan của nó ngày càng lớn phải không, không thương lượng với ta một chút?"

Mấy người công nhân kia đang dùng thước đo đạc khắp nơi, thiết kế phương án, bọn họ đều do Quảng tổng mời đến, làm việc theo chỉ thị của Quảng tổng.

Chủ thầu đứng đầu trên tai kẹp một cây bút chì, nhìn khắp nơi, Trần Thấm nhìn chằm chằm vào ông ta, tim đập lợi hại, cuối cùng theo một tiếng "Di", bà ta nhắm mắt lại.

Đang ở bên ngoài khui rượu cuồng hoan với bạn bè, Quảng Linh Linh bị bà nội gọi điện thoại, rít gào muốn hỏng màng nhĩ, mới vội vội vàng vàng đi về nhà.

Trên đường về, A Ly nhanh chóng báo với cô: "Lão phu nhân đang nổi trận lôi đình, trong nhà cư nhiên bị gắn máy theo dõi cùng máy nghe lén."

Quảng Linh Linh lắp bắp kinh hãi, nhìn A Ly: "Chuyện gì xảy ra?"

A Ly xoa xoa mồ hôi trên trán: "Không phải đại tiểu thư muốn trang trí nhà lại sao? Ngoài ý muốn phát hiện."

"Là ai làm, điều tra ra chưa?"

Quảng Linh Linh nhìn chằm chằm A Ly, trong mắt vội vàng, nhưng trong lòng lại cười lạnh.

A Ly lắc đầu: "Còn không biết, lão phu nhân rất tức giận, em còn chưa từng thấy người nổi giận lớn như vậy."

Làm sao có thể không nổi giận? 

Ở trong nhà của mình còn xảy ra tình huống như vậy.

Mặt bà nội Quảng âm trầm, ngồi sô pha ở phòng khách, gậy gõ trên mặt đất thùng thùng: "Điều tra cho ta!"

Đứng bên cạnh bà nội là mấy người đàn ông trung niên mặc vest đen, bọn họ đã có tuổi, dáng vẻ khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi.

Lúc Quảng Linh Linh đi vào, liền giật mình: "Wow, Chú Sâm? Chú Tống? Sao mọi người tới đây, không ở công viên khoe chim sao?"

Đây là công thần đi theo ba mẹ cô năm đó, cô cho rằng bọn họ đã về hưu sớm.

Quần áo hôm nay của Quảng Linh Linh rất hiên ngang, áo sơ mi buộc trên rốn phối với quần jean thoải mái trẻ trung, tóc dài phiêu phiêu, lập tức trẻ lại bốn năm tuổi.

Bà nội Quảng vừa thấy cháu gái liền giận sôi máu, mặc quần áo cũng không tử tế, áo sơ mi sao phải buộc trên rốn, tóc tai giống như yêu quái, môi đỏ thẫm, lông mi dài, người trong sạch sẽ trang điểm như vậy sao?

"Trong nhà bị gắn thiết bị theo dõi, còn ở đó khoe khoang?"

Trần Thấm vẫn luôn ngồi một bên im lặng không nói gì, nhìn nhìn Quảng Linh Linh, Quảng Linh Linh ném túi xách phiên bản giới hạn của mình lên sô pha: "Không phải phòng tắm, không phải trong phòng ngủ, sợ cái gì?" Cô cầm camera theo dõi nhỏ bằng lỗ kim lên nhìn nhìn, nói với bên trong: "A lô, a lô, là đưa ngốc nào không biết tốt xấu dám theo dõi bà nội ta? Để ta bắt được liền đẩy xuống vực, nghiền nát thành tro!"

Bà nội Quảng: "!!!"

Mọi người liền ôm lấy bà nội Quảng, sợ bà lấy gậy đánh hỏng Quảng Linh Linh, cô cười tủm tỉm ăn đào xem kịch vui.

Ở trong mắt cô, có bà nội và Trần Thấm ở đây thì không có vấn đề gì phải lo.

Trước khi trọng sinh cô vẫn luôn là cái dạng này.

Huống chi, hiện tại, người nên sốt ruột không phải là cô.

Vài phút sau.

Bà nội Quảng vững vàng ngồi xuống sô pha, lạnh như băng: "Đây không phải là nội gián từ bên ngoài, điều tra từ gốc rễ cho ta, một chút cũng không bỏ qua."

Lúc Trần Thấm bước ra từ Quảng gia. Bà ta ngồi trên xe hút hai điếu thuốc, trấn an cảm xúc, chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, bà ta có thể dễ dàng rút tay ra, chỉ sợ bà nội Quảng nổi lên lòng nghi ngờ.

Đoạn Tử ngồi ở ghế lái, bà ta không lên tiếng, hắn cũng không dám động.

Một lát sau, Trần Thấm nhàn nhạt hỏi: "Thật sự gần đây A Linh chỉ cùng bạn bè đi ra ngoài chơi sao?"

Đoạn Tử gật đầu, hắn đã đem tất cả hành trình của Quảng Linh Linh gần đây báo cáo cho Trần Thấm: "Bộ dạng cô ta vẫn cũ đi theo một nhóm ăn chơi trác táng, ăn nhậu chơi bời, ngài không cần lo lắng. Thời gian trước, còn muốn mời con gái Khương gia đã phá sản, Khương Trăn Nguyệt làm thư ký, bị cự tuyệt. Còn để A Ly tìm một người bà con xa ở quê, muốn tên nhóc bùn lầy đỡ không nổi kia làm vệ sĩ, chắc là xem phim quá nhiều."

Những thứ này trong mắt Đoạn Tử đều là chuyện cười.

Nhưng Trần Thấm lại không nghĩ như vậy, bà ta nhíu mày: "Chú ý một chút, hai người này, đều phải chặt đứt."

Đoạn Tử có chút hoang mang, hắn cảm giác Trần tổng quá mức cẩn thận, ý nghĩ này chỉ dám nghĩ ở trong đầu, hắn cúi đầu: "Vâng."

Trần Thấm nghĩ nghĩ: "Người muốn sắp xếp bên Long Tương cũng tạm dừng, trước khi bà gia kia thả lỏng cảnh giác, đều không được nhúc nhích."

"Vâng."

Bên ngoài cửa sổ, ánh đèn hồng một mảnh.

Quảng Linh Linh ôm cánh tay, nghe A Ly mang tin tức đến: "Khương tiểu thư đã nói sẽ đến đây, nhưng đột nhiên chiều nay nói là Khương gia được tập đoàn Long Tương mời hợp tác, cô ấy bị ba bắt lại, việc này đối với bọn họ mà nói quả thực là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, công ty họ có khả năng khởi tử hồi sinh, cho nên..."

Quảng Linh Linh mím môi, không nói gì.

Mối quan hệ của tổng tài Long Tương và Trần Thấm, là trước khi nhảy vực cô mới biết được.

A Ly tiếp tục: "Với lại... Hôm nay anh Đoạn tới tìm em, nói trong nhà vừa mới bị theo dõi, bên cạnh Quảng tổng không thể mạo hiểm giữ lại những người không rõ lai lịch, Từ Kiến cũng không thể qua đây."

Trầm mặc một lát.

Quảng Linh Linh gật gật đầu: "Tôi đã biết, em ra ngoài đi."

Cô đã rất cẩn thận, đem tất cả tất nhiên biến thành ngẫu nhiên. Nhưng dù là như vậy, Trần Thấm vẫn nổi lên lòng nghi ngờ.

Cô đã từng nói với Trần Mỹ Linh, trò chơi chỉ vừa bắt đầu.

Với cô, làm sao lại không phải.

Trần Thấm là một đối thủ đáng sợ, kiếp trước cô đã nếm qua, hiện tại cô còn có bùa hộ thân, chuồn chuồn lướt nước, sắp xếp một ít chuyện, còn chưa cắm rễ nảy mầm, đã dễ dàng bị bà ta đánh sập.

Đường tương lai quá dài, dài đến mức làm người không dám nghĩ.

Có lẽ là do suy nghĩ quá nhiều, có lẽ do mấy ngày gặp ác mộng liên tục, có lẽ do hao hết tâm tư sắp xếp bị Trần Thấm hủy diệt dễ dàng. Quảng Linh Linh phát sốt, nằm trên giường không dậy nổi, bà nội ngồi ở mép giường, vuốt cái trán nóng bỏng của cô, vành mắt hồng hồng.

Bác sĩ Sở thấm mồ hôi cho Quảng Linh Linh từng chút, cười an ủi: "Lão phu nhân, không sao đau, chỉ là bị sốt bình thường, nghỉ ngơi hai ngày sẽ khoẻ."

Bà nội Quảng không nói nhiều, một tay cầm tay cháu gái, một tay vỗ về gương mặt Quảng Linh Linh.

Nhìn gương mặt tiều tụy Quảng Linh Linh, nhìn cô cho dù ngủ rồi nhưng mày vẫn nhíu chặt như cũ, bà nội rất muốn hỏi một câu "Làm sao vậy? A Linh, con rốt cuộc làm sao vậy?"

Quảng Linh Linh vẫn ngủ.

Trên đường, mặt cô đau giống như bị kim đâm.

Kiếp trước, kiếp này, đủ loại ảo ảnh giao nhau xẹt qua trong đầu cô, còn kèm theo một ít hình ảnh chưa bao giờ xảy ra.

Cô thấy cả người Trần Mỹ Linh đầy máu, chắn ở trước mặt cô, một tay ôm cô, đôi mắt thật sâu chăm chú nhìn cô. Phía sau hai người hình như có người, chỉ là cô nhìn không rõ.

Quảng Linh Linh nhìn ảo cảnh của mình, cô lãnh khốc vô tình, cuối cùng, trên cổ tay bị đồ vật lạnh lẽo chế trụ.

Cái loại đau đớn khắc cốt ghi tâm lại lần nữa đánh úp lại.

Quảng Linh Linh buông tay xuống, lẩm bẩm: "Không cần... Không cần... Không cần như vậy... Đừng để con một mình... Đừng..."

Trần Mỹ Linh tới rất sớm, nàng để bà nội Quảng đi nghỉ ngơi, mình ở lại chăm sóc Quảng Linh Linh.

Vì để cô thoải mái một chút, nàng luôn tự tay đắp khăn trên trán cô, không ngừng thay nước.

Quảng Linh Linh vẫn ngủ không an ổn, thường xuyên rơi lệ, thường xuyên gào rống, cả người cực kỳ suy yếu.

Trần Mỹ Linh cắn môi nhìn, muốn đè tay cô lại, ôm cô một cái, nhưng lúc vươn hai tay ra, lại nhớ tới ánh mắt hung bạo của Quảng Linh Linh lúc trước, chung quy nàng vẫn không dám.

"Không cần!"

Hét lên một tiếng, Quảng Linh Linh lập tức ngồi dậy, cả người đầy mồ hôi, cái khăn trên trán cũng rơi xuống, cảm giác ấm nóng làm linh hồn cô trở về vị trí cũ.

Trần Mỹ Linh đứng bên cạnh cô, lông mi dài chớp động, nhìn nước mắt trên mặt Quảng Linh Linh.

Quảng Linh Linh hít sâu một hơi, nhanh chóng nhìn bốn phía, lúc này mới yên lòng.

"Cô tới đây làm gì?"

Thanh âm lạnh thấu xương như cũ, không có một chút tình cảm.

Dường như trong nháy mắt, Quảng tổng từ yếu ớt trở nên sắc bén cường thế.

Trần Mỹ Linh nhìn vào mắt cô, nhẹ giọng nói: "Quảng tổng, tôi thiếu cô một đáp án."

Đáp án?

-- Muốn làm sủng vật của tôi hay không? Tôi cho cô thời gian ba ngày, một là đồng ý, hai là cút.

Hôm nay đã là ngày thứ tư.

Ha ha, nàng là tới để từ chối sao?

Khóe môi Quảng Linh Linh gợi lên độ cong đáng sợ, lạnh lẽo trong mắt tụ lại, cho dù Trần Mỹ Linh từ chối, cô cũng có rất nhiều cách vây khốn nàng.

Trần Mỹ Linh nhìn vào mắt cô, ngửi hương bạc hà quen thuộc trên người cô, nhẹ giọng nói: "Tôi đồng ý."

Quảng Linh Linh lập tức ngẩng đầu, nhìn Trần Mỹ Linh chằm chằm.

Trần Mỹ Linh vẫn nhìn vào mắt cô chậm rãi nói: "Tôi đồng ý... Làm thú cưng của Quảng tổng."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro