Chương 18
-- Có thể làm người phụ nữ bên cạnh Quảng tổng tránh xa một chút hay không? Tôi không muốn để người khác nhìn thấy ~
Lúc Trần Mỹ Linh ra câu này vẫn luôn mỉm cười, đôi mắt lại giống như dao nhỏ liếc qua bàn tay Vương Địch đang đặt trên người Quảng Linh Linh, ánh mắt nàng quá sắc bén, quá giết người, làm Vương Địch cứng đờ, rút tay về theo bản năng. Tuy nàng không lớn tuổi, nhưng muốn gia nhập vào giới này, cũng đã gặp qua rất nhiều loại người, người phụ nữ này nhìn thì ôn hòa, nhưng sát khí trong mắt lại làm người sợ hãi.
Tiếu lý tàng đao*, đại khái là như thế.
(*): Miệng cười mà trong lòng có dao.
Quảng Linh Linh nhìn Trần Mỹ Linh chằm chằm, biểu cảm không tức không giận, thậm chí bàn tay bị bắt lấy đặt ở trên đùi nàng cũng không có thu về.
Trước khi trọng sinh.
Quảng Linh Linh thích nhất chính là vớ đen, móng tay hồng, tóc dài câu người, nếu Trần Mỹ Linh như vậy nằm ở trên giường nhìn cô, cô sẽ như người mất hồn, không làm được gì.
Thật ra ngày thường, đa phần Trần Mỹ Linh luôn ôn nhu rụt rè, tình huống giống như vậy, chủ động câu dẫn, đều là lúc hai người cãi nhau, nàng cố ý dùng để gãi ngứa đúng chỗ dỗ dành Quảng Linh Linh.
Quảng tổng cũng giống như thế, bên ngoài cao lãnh quý giá, bên trong lại thích bạn gái quyến rũ từ trong xương cốt, càng quyến rũ, cô càng thích.
Cho dù cô có giận đến cỡ nào, nhưng khi Trần Mỹ Linh dỗ dành như vậy, cả người cô liền mềm nhũn, kiên cường không đứng dậy nổi.
Nhưng hiện giờ, Quảng Linh Linh chỉ lạnh lùng nhìn Trần Mỹ Linh, cô đã sớm biết sẽ nàng tiếp cận, sẽ nịnh nọt, thậm chí dùng cả thân thể, tất cả đều là thủ đoạn và tâm cơ mà thôi, làm người vừa bực bội lại vừa trào phúng.
Trần Mỹ Linh cũng nhìn vào mắt Quảng Linh Linh, hôm nay môi nàng rất đỏ, hơn nữa con ngươi cũng thâm thúy, làm người muốn cắn lên một cái.
Quảng Linh Linh nhìn nàng một lát, nhàn nhạt: "Ở ngay chỗ này."
Lời nói ra thật lãnh khốc vô tình, không giữ lại chút tình cảm gì.
Rõ ràng cô muốn làm Trần Mỹ Linh khó xử, người khác nghe không thấy, nhưng Vương Địch ngồi cạnh hai người lại nghe rõ, liền giật mình nhìn Quảng Linh Linh.
Thật ra, tối nay lúc mới tới Vương Địch còn rất thấp thỏm, nàng còn là sinh viên chưa có tốt nghiệp, vì muốn phát triển nên mới đồng ý ra ngoài rót rượu.
Lúc nhìn thấy Quảng Linh Linh, nội tâm nàng phức tạp rối rắm, hy vọng Quảng tổng có thể thích nàng, phát sinh chuyện gì đó, nhưng lại sợ hãi không dám phát sinh chuyện gì.
Sau khi tiếp cận Quảng Linh Linh, Vương Địch phát hiện người này rất lãnh đạm, rất lạnh nhạt, chưa từng liếc nhìn nàng hơn một cái, thậm chí ngẫu nhiên nịnh nọt cũng xem như là không nhìn thấy.
Nhưng hiện tại, ở trong mắt nàng tuy Quảng Linh Linh rất bình tĩnh, nhưng nàng vẫn thấy rõ hai ngọn lửa bùng lên trong mắt Quảng Linh Linh, tầm mắt Vương Địch dừng trên người Trần Mỹ Linh, lời nói như vậy, lọt vào tai phụ nữ, đều sẽ cảm thấy khó xử. Huống chi vừa rồi còn kêu nàng là bác sĩ Trần, với thân phận như vậy lại nghe câu nói như vậy, nếu là nàng, nàng sẽ rời đi ngay lập tức.
Trần Mỹ Linh cắn cắn môi, nhìn Quảng Linh Linh, đôi mắt Quảng Linh Linh lại giống như đá quý đóng băng, nhìn không thấy một chút cảm tình.
Trần Mỹ Linh cong cong khóe môi, nàng hất tóc, trực tiếp ngồi trên người Quảng Linh Linh, hai tay ôm lấy cổ cô.
"Wow!!!"
Vốn dĩ ánh đèn ở ngồi đã mờ ảo, Trần Mỹ Linh lại đem tóc dài ngăn cản tất cả thân mật, người khác muốn nhìn cũng nhìn không được, nhưng càng như vậy, càng làm người sôi trào thiêu đốt.
Mọi người bắt đầu ồn ào, nhiệt độ tăng cao, thậm chí còn huýt sáo.
Hưng phấn tới cực điểm.
Giữa môi Trần Mỹ Linh, đều là hương vị quen thuộc.
Thậm chí hơi thở cũng cũng quen thuộc.
Quảng Linh Linh vẫn dựa vào ghế không nhúc nhích, tất cả đều do Trần Mỹ Linh, tay nàng xoa nắn đầu cô, đầu ngón tay kia ôn nhu thong thả, dường như muốn xoa tiến lòng người.
Cơ thể của hai người đều quen thuộc lẫn nhau.
Đã từng, sa vào trong đó, không thể tự thoát ra được.
Nhưng hiện tại, tâm tình của hai người hoàn toàn bất đồng.
Trần Mỹ Linh càng hôn càng có thể cảm giác được Quảng Linh Linh lạnh nhạt và chết lặng, nàng khổ sở cơ hồ muốn rơi nước mắt, còn trong lòng Quảng Linh Linh càng ngày càng lạnh lẽo, có thể làm giảng viên Trần chủ động như vậy? Ngoại trừ là vì em gái thì còn có thể vì ai?
Một lát sau.
Trần Mỹ Linh thở hổn hển nhìn Quảng Linh Linh, mặc kệ quần chúng vây quanh bên ngoài đã hưng phấn thành cái dạng gì, trong mắt Quảng Linh Linh vẫn không có một tia gợn sóng: "Chỉ như vậy?"
Cô còn tưởng rằng giảng viên Trần sẽ dùng thủ đoạn gì?
Chỉ như vậy???
Bên cạnh, đôi mắt Tống Hòa đã muốn rơi xuống, còn muốn loại nào? A Linh nhà nàng thật có tiền đồ, biến thành Đường Tăng? Ngồi trong lòng như vậy mà vẫn không loạn? Người ở đây đều muốn điên rồi, nếu đây là người bình thường đã sớm ôm mỹ nhân tới phòng khác, khống chế phát tiết ra.
Quảng Linh Linh lấy ly rượu bên cạnh uống một ngụm, cong cong khóe môi: "Nếu đã tới, thì làm cho mọi người đều vui vẻ một chút đi."
Nói xong, Quảng Linh Linh ngả người về sau, hai tay vẫn đặt trên đùi nàng, giống như là xem kịch nhìn Trần Mỹ Linh.
Trần Mỹ Linh cứng đờ một chút, trong mắt nàng hiện lên một tia đau xót, nhưng rất nhanh đã mất đi.
Nàng muốn đánh cược một lần, cho dù chỉ là một chút hy vọng thắng.
Mặt biến sắc, từng phút từng giây gian nan.
Khoé mắt Trần Mỹ Linh nhíu lại, ánh mắt lập tức thay đổi, quyến rũ mê hồn.
Tống Hòa trực tiếp cứng đơ, tim đập lợi hại: "Đừng, chị Linh, đừng, đừng nhìn tôi như vậy, tôi chịu không nổi."
Tống Hoà và Quảng Linh Linh không giống nhau, xen lẫn trong hương vị dịu dàng chính là ăn chơi trác táng, ai đến cũng không từ chối.
Phụ nữ, Tống Hoà đã thấy nhiều, nhưng trên người Trần Mỹ Linh phát ra một loại quyến rũ mang hương vị nguy hiểm, làm trực giác của nàng kêu không nên tới gần.
Với lại, tính cách của Quảng Linh Linh không lẽ nàng không biết sao? Chiếm hữu muốn chết, ngoài miệng nói như vậy, nhưng ai muốn làm gì thì để mạng ở lại.
Trần Mỹ Linh hơi hơi cười, nàng đứng lên cái vèo, tay Quảng Linh Linh đang đặt trên đùi nàng cũng bị quăng xuống, nàng lập tức đi tới chỗ Tống Hoà.
Ánh đèn chiếu vào người, vớ chân màu đen ôm lấy đôi chân dài, đủ để cho mọi người cuồng loạn.
Trần Mỹ Linh ngồi xuống bên cạnh Tống Hòa, khoảng cách rất gần, thân mật khăng khít.
Hương chanh nhàn nhạt đánh úp vào mặt, Tống Hòa giống như bị điểm huyệt, ánh mắt nhanh chóng nhìn Quảng Linh Linh, mặt Quảng Linh Linh không có biến hoá gì, thậm chí còn nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu trong tay.
Trần Mỹ Linh xoay người nhìn Tống Hòa, con ngươi hẹp dài nhìn nàng, môi đỏ cong lên, tràn đầy sắc thái dụ hoặc.
Nếu giảng viên Trần thật sự muốn câu dẫn một người, thì rất đơn giản.
Cấm dục, quyến rũ, tóc dài, môi đỏ, đủ loại tương phản phát ra dụ hoặc kịch liệt, không có ai có thể từ chối.
Tay Trần Mỹ Linh chậm rãi nâng lên, vòng qua cổ Tống Hòa: "Tống tổng muốn chơi cái gì?"
Tống Hòa: "..."
Nàng muốn chết.
Đáy mắt Quảng Linh Linh hiện lên một tầng vụn băng, đặt ly rượu xuống bàn, Tống Hòa giật mình nhanh chóng nhét một cái micro mình vẫn luôn độc chiếm vào tay Trần Mỹ Linh, giọng nói có chút run run: "A, chị Linh, hát với chúng tôi một bài đi!"
Nàng nói như vậy, hiện trường tất nhiên cũng phối hợp náo loạn lên, những người này hơn phân nửa đều biết Quảng Linh Linh, hiểu rõ tính tình cô, nếu không thích nhất định sẽ không khi dễ quá mức khác thường như vậy.
Hát?
Hát bài gì?
Cảnh tượng ngợp trong vàng son như vậy, tất nhiên là phải hát một bài câu người.
Tống Hòa bấm cho Trần Mỹ Linh bài《 Vùng cấm 》
Âm điệu tràn ngập tính dụ hoặc, câu từ tính kế từng bước, rất hợp với tình hình hiện tại, Trần Mỹ Linh mới mở miệng liền khiến mọi người kinh ngạc.
-- Hít ngụm không khí từ khoé miệng anh để nó nhẹ nhàng đi vào huyết dịch
Lấp đầy cơ thể của em khiến nó không còn là chính mình
Ôi sự thần bí của anh
Điều khiển mối quan hệ của chúng ta.
...
Đèn đã tắt, ham muốn cùng số mệnh lặng lẽ đổi thay
Rốt cuộc là ai nhốt ai ở chốn lầu cao này
Trong lòng anh rõ ràng muốn em đi
Sao anh lại không buông tay ---
Trần Mỹ Linh đã học qua vũ đạo, eo thon làm người không nhịn được muốn nắm chặt, dưới ánh đèn mờ ảo, tay nàng cầm micro, thân hình quyến rũ đong đưa theo nhạc, mỗi khi xoay một chút, ánh mắt sẽ biến đổi vài phần.
Bài hát này vốn dĩ rất câu người, ca từ gãi ngứa đến chỗ sâu nhất của lòng người, một tay Trần Mỹ Linh cầm micro, một tay vuốt tóc, cơ thể thướt tha đong đưa theo tiết tấu.
Rõ ràng nàng đang cười, nhưng đáy mắt lại có nước mắt làm người thương xót.
Rõ ràng nàng đang rơi nước mắt, nhưng khóe miệng lại cười làm lòng người đắm say.
Nhất Trần nhất tiếu*, làm người điên cuồng.
(*): Một cái chau mày, một nụ cười.
Đôi mắt nàng thường xuyên xẹt qua gương mặt Quảng Linh Linh.
Vừa rồi trong phòng còn lộn xộn, bây giờ đều đắm chìm vào trong bài hát.
Thế giới phiền não, ngợp trong vàng son, vật chất quyền lực, giữa người với người, vài phần chân tình, vài phần lợi ích, lại chỉ có vài phần trầm mê với tứ chi quấn quanh.
Thật lòng, giả dối, ai có thể phân rõ?
Quảng Linh Linh vẫn luôn nhìn Trần Mỹ Linh, thậm chí cô có thể nghe thấy mấy người bên cạnh nuốt nước miếng.
Dáng người hoàn mỹ, môi đỏ gợi cảm.
Loan Yến ở bên cạnh, không phải rất thân quen với Quảng Linh Linh, lại có vài phần làm ra vẻ với Tống Hòa, nhịn không được nhìn nhìn Quảng Linh Linh: "Cô ấy thật là thú cưng của Quảng tổng sao?"
Nàng có chút động tâm.
Nếu là thú cưng.
Bỏ đi những thứ yêu thích chắc là cũng có thể, Quảng tổng luôn luôn hào phóng, mọi người trong giới đều biết.
Tống Hòa cứng đờ, không thể tìn nhìn người ngu xuẩn này, Quảng Linh Linh xoay người, cười cười nhìn Loan Yến, tuy là cười, nhưng hàn khí trong mắt lại làm cô ta lạnh sống lưng.
Tống Hòa nhanh chóng giữ chặt Loan Yến, hạ giọng: "Đừng làm chuyện ngu xuẩn."
Bài hát kết thúc, tất nhiên là khắp nơi reo hò.
Lúc Trần Mỹ Linh đi xuống, ánh mắt mọi người đều thay đổi vài phần, Quảng Linh Linh tất nhiên cũng cảm giác được bầu không khí ô trọc này, lạnh lùng cười.
Trần Mỹ Linh thật đúng là tận chức tận trách, nàng vẫn ngồi xuống bên cạnh Tống Hòa như cũ, cầm ly rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch, ngay sau đó, nàng nhìn Tống Hòa, mị nhãn như tơ: "Tống tổng còn muốn thấy cái gì không?" Nàng cuốn cuốn tóc, đặt tay nên nút thắt ở cổ áo, có lẽ là muốn múa thoát y?
Hiện tại có giết chết Tống Hòa, Tống Hòa cũng không dám nói thêm nửa câu.
Trần Mỹ Linh cười sâu kín, đứng dậy đi toilet.
Mở vòi nước, nàng đem dòng nước lạnh lẽo tạt vào mặt mình.
Cho dù đã chuẩn bị tốt, chấp nhận tất cả kết quả, nhưng vẫn khó có thể thừa nhận.
Nàng thua.
Quảng Linh Linh đối với nàng, thật sự chỉ có hận.
A Linh đã từng không cho phép nàng bị người khác chạm vào dù chỉ một chút.
Nhớ rõ khi đó, có một lần trời mưa rất to, Trần Mỹ Linh và một đồng nghiệp nữ cầm chung một cái dù đi tới trạm xe buýt, một màn này, vừa lúc để Quảng Linh Linh nhìn thấy.
Sau khi lên xe, khuôn mặt cô vẫn luôn trầm mặc, Trần Mỹ Linh nhìn nhìn vừa cảm thấy đáng yêu, vừa muốn cười.
Về tới nhà.
Quảng Linh Linh đi tắm, Trần Mỹ Linh muốn làm cho cô một ít bánh, sợ buổi tối cô tăng ca đói bụng tìm sẽ đồ ăn khắp nơi, nhưng vừa mới mặc tạp dề vào, Quảng Linh Linh liền ôm lấy nàng từ phía sau.
Cả người ướt át, bóng loáng như một con cá, Quảng Linh Linh cư nhiên để cơ thể trần trụi đi ra, cô cọ cọ vào chân Trần Mỹ Linh, vén tóc nàng lên, thổi khí bên tai nàng: "Nhìn em tức giận, chị liền cao hứng như vậy?"
Cả người Trần Mỹ Linh nóng lên: "Chị nấu cơm cho em... Đừng nghịch." Nàng chột dạ, nhưng Quảng Linh Linh vẫn tra tấn vành tai nàng: "Không ăn cơm, tắm trước, sau đó ăn chị."
...
Hai tay Trần Mỹ Linh chống lên bồn rửa tay, nhìn bản thân trong gương, môi đỏ tươi, mắt thâm thúy, xấu xí như vậy.
Chỉ là giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho nàng biết, nếu không như vậy, nàng thật sự sẽ mất Quảng Linh Linh vĩnh viễn.
Đoạn tuyệt đường lui, lại còn xông ra.
Lúc này, dù nàng có phải dùng hết thủ đoạn cũng sẽ không để cô rời đi.
Nàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, xoay người muốn trở về, lại bị người đối diện ngăn cản.
Là Loan Yến.
Loan Yến cười tủm tỉm nhìn Trần Mỹ Linh, đưa người lại gần, Trần Mỹ Linh nhíu mày, lui về sau một bước, chân để trên thềm.
Hai mắt Loan Yến không che đậy chút nào nhìn chân Trần Mỹ Linh, từ dưới lên trên, ánh mắt tham lam không biết thu liễm.
"Trần tiểu thư."
Loan Yến móc trong túi ra danh thiếp của bản thân, cười cười đưa qua: "Đây là danh thiếp của tôi, tôi thấy tâm trạng cô không tốt, cũng đúng, mỹ nhân như cô, sao có thể để Quảng tổng đối xử thô bạo như vậy."
Vừa nói Loan Yến vừa bước lại gần, tùy ý nhìn chằm chằm vào mắt Trần Mỹ Linh: "Nếu là tôi..."
Nhất định sẽ đối đãi thật tốt.
Tinh tế ôn nhu nhấm nháp cơ thể này.
Trần Mỹ Linh cười lạnh, dư quang liếc nhìn bốn phía, toilet không có người, nàng lại nhìn nhìn độ cao bồn rửa tay, tính kế nếu kéo đầu Loan Yến nện xuống, có thể phát ra tiếng vang quá lớn hay không.
"A..."
Nụ cười tươi của Loan Yến còn chưa kịp rút đi, cả người đã lảo đảo, một lực lớn làm cô ta ngã về phía trước, nếu không phải Trần Mỹ Linh phản ứng nhanh thì đã ngã lên người nàng.
"Đông" một tiếng đụng trúng gương, Loan Yến có chút ngốc, đầu óc ong ong nửa ngày, vuốt đầu nghiến răng nghiến lợi xoay người: "Mẹ kiếp..."
Lời còn chưa nói còn chưa xong thì đã đối diện với đôi mắt vững vàng đầy sát khí của Quảng Linh Linh, Quảng Linh Linh nhìn chằm chằm Loan Yến cười lạnh, sau đó ánh mắt dừng trên người Trần Mỹ Linh: "Lại đây."
Thanh âm trầm thấp quen thuộc truyền đến, Trần Mỹ Linh giật mình, đình chỉ tự hỏi trong đầu.
Loan Yến chấn kinh lui về phía sau một bước.
Nàng không có phản ứng, làm cho cổ tay bị Quảng Linh Linh bắt lấy, kéo mạnh đến suýt chút nữa ngã trên người cô, Trần Mỹ Linh đối diện với ánh mắt Quảng Linh Linh, nhưng Quảng Linh Linh chỉ lạnh lùng: "Đi, đừng ở đây làm tôi mất mặt."
Trước khi đi, Quảng Linh Linh hung hăng liếc Loan Yến một cái, sát khí tràn ra, Loan Yến run rẩy, lập tức cúi đầu, đầu bị đau còn thấm máu cũng không dám nói gì.
Đây là mất mặt sao?
Trần Mỹ Linh bị Quảng Linh Linh thô bạo lôi kéo ra bên ngoài, bước chân không theo kịp, vừa lúc Tống Hòa đi tới WC, thấy hai người kêu một tiếng: "Sao đi vậy? Sao đi vậy?"
Quảng Linh Linh nhìn Tống Hòa: "Làm Loan Yến cút đi, đừng để tôi thấy cô ta."
Trên trán Tống Hòa chấm hỏi, mờ mịt nhìn hai người.
Bị Quảng Linh Linh kéo đi, Trần Mỹ Linh đột nhiên cười cười với cô, bên trong nụ cười quyến rũ kia mang theo một tia thê lương, làm người nhìn thấy liền không đành lòng.
Tống Hòa chà xát da gà nổi trên cánh tay, lầm bầm lầu bầu: "Xong rồi xong rồi, lần này A Linh thua chắc."
Quả thực là yêu tinh.
Đẳng cấp này ai có thể chống đỡ?
Một hơi đi tới bên cạnh xe, Quảng Linh Linh mở cửa xe, nhét Trần Mỹ Linh vào.
Đang ăn kẹo ở cửa hàng phía trước, A Ly hoảng sợ quay đầu chạy lại xem, hai mắt Quảng Linh Linh đỏ ngầu nhìn nàng: "Cút."
A Ly sợ tới mức miệng không khép lại được, lập tức cút.
Lên xe, khóa cửa.
Quảng Linh Linh làm liền mạch lưu loát.
Trần Mỹ Linh bị đối xử thô lỗ như vậy, nhưng không có thấp thỏm lo âu như lúc trước, cũng không có tức giận hay không cam lòng như đã tưởng tượng, lúc này trong mắt nàng toàn là ý cười, sóng mắt lưu chuyển: "Sao vậy, biểu hiện của tôi tối hôm nay Quảng tổng hài lòng sao?"
Quảng Linh Linh nhìn Trần Mỹ Linh, phun từng chữ một: "Giảng viên Trần, quả thật rất thủ đoạn."
Quả thật, quả thật.
Nhưng tất cả những thủ đoạn này đều là trả thù.
Nàng có thể câu dẫn mình, cũng sẽ có thể câu dẫn người khác.
Không ai có thể hiểu rõ hơn Quảng Linh Linh, sự dụ hoặc như vậy sẽ độc hại cỡ nào, từng chút từng giọt thấm vào tâm can, tiện đà xâm chiếm cả người.
Từ thân đến tâm, không người nào có thể sống sót.
Trần Mỹ Linh nhìn vào mắt cô, khóe môi hàm chứa ý cười: "Quảng tổng, cô đang tức giận sao?"
Tức giận?
Quảng Linh Linh hung tợn nhìn nàng, nụ cười của Trần Mỹ Linh càng thêm làm càn: "Sao cô lại tức giận?"
Sao lại tức giận?
Đầu bị tức giận đến kêu ong ong, Quảng Linh Linh nhìn Trần Mỹ Linh, nàng ngả về trước, tới gần cô: "Cô... Sao lại tức giận?"
Ba câu hỏi, hùng hổ doạ người.
Còn để ý đúng không?
Cho dù hận tới xương tuỷ, tình yêu cũng sẽ không bị hủy diệt không phải sao?
A Linh...
Quảng Linh Linh cười lạnh, duỗi tay ngả ngớn nhéo mặt Trần Mỹ Linh một cái: "Trần Mỹ Linh, cô nhớ cho kỹ, cho dù là thú cưng, thì đồ vật của tôi cũng không thể bị người khác tùy tiện chạm vào."
Đồ vật...
Mắt Trần Mỹ Linh vừa mới nhấp nhoáng ánh sáng dần dần rút đi, Quảng Linh Linh không đợi lạnh lẽo thẩm thấu, một tay bóp chặt eo Trần Mỹ Linh, hung hăng hôn nàng.
Bá đạo, tùy ý, cuồng dã.
Càn quét mà hôn, không mang theo một chút dịu dàng.
Không có một chút ngọt ngào ngày xưa, thô bạo lỗ mãng, cùng với hương vị máu tanh, cho tới nay bị Quảng Linh Linh nói cả trăm lời nhục mạ, nhưng càng cản càng hăng hôn lên môi nàng, làm Trần Mỹ Linh tan nát cõi lòng.
Dưới ánh trăng.
Đôi mắt Quảng Linh Linh lạnh lẽo, động tác thân mật của tình nhân, tất cả đều là hận ý bùng nổ.
Như máy móc, không mang một tia cảm tình, cơ thể Trần Mỹ Linh khắc chế không được run rẩy, nhưng cô cũng không thương hoa tiếc ngọc chút nào.
Trần Mỹ Linh bị bắt ngửa đầu, thống khổ nhắm mắt lại, trong đầu đều là ngọt ngào ngày xưa.
Nàng còn nhớ rõ.
Nơi hai người trao nhau nụ hôn đầu tiên ở kiếp trước.
Một ngày kia, Quảng Linh Linh dẫn nàng đi vòng đu quay, dong dong dài dài không chịu lên, một hai phải chờ đến vong cuối cùng.
Dáng vẻ vừa cẩn thận vừa vụng về, Trần Mỹ Linh đều thu hết vào mắt, trong mắt toàn là ý cưới dịu dàng.
Sợ nàng lạnh, hai tay đông lại.
Quảng Linh Linh sẽ tri kỷ đan lấy tay nàng nhét vào trong túi áo khoác, nhẹ nhàng xoa bóp, phần dịu dàng tinh tế kia làm Trần Mỹ Linh say mê, nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, lại cảm thấy có chút đáng yêu.
Còn ngượng ngùng như vậy sao? Nếu còn như vậy, nàng sẽ nhịn không được đảo khách thành chủ.
Ngồi trên vòng đu quay.
Mặt Quảng Linh Linh không tự chủ được đỏ lên, nếu không phải ánh trăng che phủ, cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn Trần Mỹ Linh.
Đôi mắt cô sáng như vậy, giống tiểu hồ ly muốn ăn vụng lại run sợ trong lòng.
Trần Mỹ Linh vẫn luôn nhìn cô, đôi mắt thâm tình làm tim Quảng Linh Linh đập như sấm, khi vòng quay dừng lại ở chỗ cao nhất, ánh trăng chiếu vào, tất cả đều hoàn mỹ giống như cảnh tượng trong mơ, lòng bàn tay Quảng Linh Linh đầy mồ hôi, nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận tiến lại sát Trần Mỹ Linh, muốn nói gì đó, nhưng lại khó khăn mở miệng.
Non nớt ngây ngô như vậy.
Trần Mỹ Linh mỉm cười nhắm hai mắt lại, mặt nàng cũng đỏ lên một chút, dùng giọng mũi giống như làm nũng nhẹ giọng nói: "Hôn chị, A Linh."
Hôn chị.
...
Trước mắt vẫn là người kia.
Hôn, so với lúc trước còn muốn kịch liệt hơn.
Nhiệt độ trong xe quá cao.
Cơ thể Trần Mỹ Linh nâng lên, ngả về phía sau dựa vào cửa sổ xe hơi lạnh, muốn giảm bớt phần gian nan kia.
Quảng Linh Linh một trái một phải chế trụ hai tay nàng, đem nàng khóa chặt trong lòng ngực, khống chế tuyệt đối.
Chỉ là không hề ngọt ngào như quá khứ.
Lúc Quảng Linh Linh thô bạo xé đôi vớ đen kia, cơ thể vẫn luôn căng thẳng của Trần Mỹ Linh, chung quy vẫn mềm xuống, nàng như con bướm đang hấp hối, không hề có tiếng động.
Hương vị chua xót làm Quảng Linh Linh ngừng lại, nhìn Trần Mỹ Linh, trên cổ nàng, dấu hôn đỏ tím đã che kín, đôi mắt nhắm chặt, nước mặt đã rơi đầy mặt.
Hơi thở nặng nhọc giao thoa.
Phân không rõ là bởi vì tình hay là vì tức giận.
Quảng Linh Linh ngồi ghế sau, duỗi tay đè đè nút, mở cửa sổ xe xuống, gió thổi vào một tia mát lạnh, cố gắng khôi phục lý trí.
Cô đang làm cái gì?
Trần Mỹ Linh nhắm mắt, nước mắt vẫn rơi, vốn dĩ nàng đã chuẩn bị tinh thần nghênh đón tất cả những chuyện Quảng Linh Linh muốn làm tiếp theo, cho dù là cái gì, nàng đều nguyện ý tiếp nhận.
Lại mở to mắt.
Quảng Linh Linh ngồi đối diện nàng, tóc dài tán loạn, môi cũng sưng lên, tràn đầy đỏ tươi, cô nhìn Trần Mỹ Linh, rõ ràng là thức giận, nhưng khóe mắt lại ngấn nước.
So với thô lỗ tàn bạo. Quảng Linh Linh như vậy càng làm cho Trần Mỹ Linh tan nát cõi lòng.
Cô lương thiện đơn thuần như vậy, lại yêu nàng như vậy, dành toàn bộ nhiệt tình cho nàng, như lời cô nói đem những thứ tốt nhất cô có cho nàng.
Sau đó, nàng thật cẩn thận từng bước tính kế, muốn thay đổi, nhưng lại không thể nào thoát khỏi vận mệnh, chung quy nàng đã đem đến tất cả tổn thương cho cô.
Quảng Linh Linh lui về phía sau chuẩn bị rời đi, một khắc kia, Trần Mỹ Linh đột nhiên ôm lấy eo cô.
Dưới cái nhìn chăm chú của Quảng Linh Linh, nàng cắn cắn môi, ánh trăng mơ hồ phác hoạ gương mặt nàng thành màu hồng nhạt, dưới ánh mắt cực nóng, Trần Mỹ Linh vẫn ngẩng đầu, hôn lên môi Quảng Linh Linh.
Quảng Linh Linh cứng đờ, duỗi tay muốn đẩy Trần Mỹ Linh ra, nhưng Trần Mỹ Linh dùng sức, đẩy như thế nào cũng không được.
Giống như dây leo, tiếp tục quấn lên.
Cánh môi mềm mại, hương vị quen thuộc, khắc sâu vào linh hồn, yêu hận khuếch tán mà đến.
"Trần Mỹ Linh, cô đang làm cái gì?"
Quảng Linh Linh nhìn Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh cũng nhìn Quảng Linh Linh, hai mắt nhắm lại.
Dốc hết tất cả sức lực mà hôn.
Dùng hết toàn bộ dũng khí.
Dòng máu trong người Trần Mỹ Linh bởi vì người quen thuộc mà dần dần nóng lên cho đến khi vong tình, nàng dùng rất cả để cảm nhận phần đã từng ngọt ngào kia.
Nàng lừa mình dối người.
Nàng vì mộng cảnh của mình trong mơ.
Một giây một phút cũng được, nàng sẽ đắm chìm ngay lập tức, ít nhất trong một giây một phút này, cho dù Quảng Linh Linh hận, nàng cũng hôn cô.
Trần Mỹ Linh dùng toàn bộ ôn nhu và nhiệt tình, muốn hòa tan cô.
Đôi khi hôn có thể thay cho lời nói.
Dần dần, nàng cảm giác được Quảng Linh Linh mềm xuống, tuy cô vẫn không đáp lại như cũ , nhưng không hề cứng đờ như trước.
Tầng tầng lớp lớp, rậm rạp, từng sợi từng sợi bện lên mộng đẹp, nước mắt Trần Mỹ Linh càng lúc càng nhiều, tay nàng quấn quanh cổ Quảng Linh Linh, cơ thể nóng lên làm nàng phóng túng làm càn.
Ngay lúc này, thanh âm Quảng Linh Linh lạnh băng ở bên tai, tàn khốc vô tình đánh vỡ mộng cảnh của nàng.
"Kỹ thuật của giảng viên Trần không tệ."
"Buổi sáng ngày mai 10 giờ, mang em gái cô đến bệnh viện, tôi sẽ liên hệ tốt mọi chuyện."
Trần Mỹ Linh mở to mắt, nhìn gương mặt lãnh khốc của Quảng Linh Linh, trong mắt nàng là một mảnh mê ly rách nát.
Mộng, tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro