Chương 29

Bởi vì Quảng Linh Linh bị thương nên chuyện kế tiếp ảnh hưởng không ít, hiện tại dù sao cô cũng là tổng tài tập đoàn Quảng thị, thân phận đặc thù, có rất nhiều thứ sau lưng liên quan đến lợi ích mắc võng, A Ly thật sự khó hiểu: "Quảng tổng, thật ra vệ sĩ có thể tới ngay lập tức, ngài không cần tự mình đi qua."

Hiện tại, cô chính là thiên kim quý thể nha.

A Ly nhìn qua màn hình máy tính, thấy gã đeo khẩu trang lúc ấy cùng đường bí lối đỏ cả mắt, nếu phích nước nóng đó nện trên người Quảng Linh Linh, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Quảng Linh Linh hút thuốc, lạnh như băng nhìn A Ly: "Em bắt đầu dạy bảo tôi sao?"

A Ly cúi đầu, không dám nói thêm một câu nào nữa.

Tất cả mọi chuyện đã xảy ra đối với Quảng Linh Linh mà nói, đều là phản ứng theo bản năng không có trải qua quá trình tự hỏi, mãi cho đến khi chuyện này kết thúc, cô mới hồi phục lại tinh thần. Cô suy nghĩ rất rất nhiều mình làm vậy là vì cái gì.

Đến cuối cùng, Quảng Linh Linh nghĩ thông suốt, rồi có được đáp án có thể thuyết phục bản thân.

Cô là vì báo đáp ân tình cứu mạng kiếp trước của Hoàng Lan.

Quảng Linh Linh dặn dò A Ly xử lý chuyện còn lại, một mình kéo cửa xe ra, chắp vá suy nghĩ muốn trở về nhà.

Nhưng ai biết, cửa xe vừa mới mở ra, Quảng Linh Linh đã thấy Khương Trăn Nguyệt ngồi ở ghế lái, trong xe tràn đầy mùi hương cỏ xanh.

Buổi tối, ánh sáng có chút ảm đạm, mặt Khương Trăn Nguyệt không biểu cảm nhìn cô, đôi mắt kia giống như hầm băng sâu không thấy đáy.

Quảng Linh Linh giật mình, phòng bị trong mắt tan mất: "Nguyệt Nguyệt? Sao cậu lại tới đây?"

Khương Trăn Nguyệt nhìn vào mắt cô, sau một lúc, ánh mắt dừng lại trên cánh tay phải bị thương của cô.

Bởi vì phải về nhà đối diện với bà nội, Quảng Linh Linh cố ý mặc một cái áo khoác dài để che đậy, nhưng Khương Trăn Nguyệt liếc mắt một cái liền nhận ra, nàng gắt gao nhìn Quảng Linh Linh.

Từ sau khi Quảng Linh Linh trọng sinh đã bị bà nội và A Ly lải nhải đủ chuyện, lúc này, thấy ánh mắt Nguyệt Nguyệt như vậy, cô đương nhiên biết lại sắp bị lải nhải.

Tay theo thói quen tính lấy thuốc lá, Quảng Linh Linh vừa muốn nói chuyện, Khương Trăn Nguyệt nghiêng người, từ trong túi xách móc ra một cái bình nhỏ màu trắng: "Đây là thuốc hiếm, cậu thoa lên, hiệu quả rất tốt."

Quảng Linh Linh vươn tay nhận lấy, cúi đầu nhìn nhìn.

Khương Trăn Nguyệt nhìn cô nhịn không được hỏi: "Không đau sao?"

Quảng Linh Linh sợ nhất là đau, từ nhỏ đã như vậy, Quảng Linh Linh cong cong khóe môi: "Không đau."

Cô nói nhẹ nhàng bâng quơ, cái chết cũng đã trải qua, đau đớn này tính là cái gì? 

Nhưng Khương Trăn Nguyệt thấy trong lòng khó chịu, nàng nhìn chằm chằm Quảng Linh Linh, nhịn không được đưa người về phía trước nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy cô.

Cả người Quảng Linh Linh cứng đờ, ngây ngẩn cả người, cô ngửi mùi hương trên người Nguyệt Nguyệt, cảm giác nàng nhẹ nhàng phát run trong lòng ngực mình.

Dựa theo tính tình của Khương đại tiểu thư, có chuyện gì có thể làm nàng như vậy?

Đôi mắt Quảng Linh Linh lập tức thay đổi, cô trở tay ôm lấy Nguyệt Nguyệt: "Sao vậy?!"

Hiện tại, Nguyệt Nguyệt rốt cuộc đang ở bên cạnh cô, nếu dựa theo trước kia mà nói, Quảng Linh Linh sẽ không cảm thấy cái gì, nhưng bây giờ cô cảm giác nhân gian chính là chốn nguy hiểm nhất.

Khương Trăn Nguyệt ngửi vị thuốc trên người cô, nàng ngả người về phía sau, thoát ly khỏi cái ôm của Quảng Linh Linh, nhìn vào mắt cô nhẹ nhàng nói: "A Linh, A Linh?... A Linh..."

Thanh âm như vậy, như đang kêu cô, lại như kêu linh hồn ở chỗ sâu nhất trong người cô.

Quảng Linh Linh nhìn Khương Trăn Nguyệt, không biết làm sao, tim nhảy phịch phịch đến lợi hại.

Nguyệt Nguyệt đã biết sao?

Mắt Khương Trăn Nguyệt hơi phiếm hồng, nhìn chằm chằm Quảng Linh Linh: "Gần đây, tôi cảm thấy cậu thay đổi, cậu vẫn là cậu, nhưng lại không phải là cậu."

Trong lòng nàng, Quảng Linh Linh luôn thiện lương ôn nhu, lúc không có việc gì, thích ngồi đàn dương cầm, tính tình rất tốt, bị chọc giận, cũng chỉ cắn môi hờn dỗi kêu một tiếng "Nguyệt Nguyệt, cậu là cái đồ đáng ghét", mà không phải như hiện tại tâm sự nặng nề, tính kế mọi chuyện.

Quảng Linh Linh ngơ ngẩn nhìn mắt nàng ẩn chứa lệ quang.

Ánh trăng lượn lờ, chui vào trong xe, Khương Trăn Nguyệt nhìn Quảng Linh Linh: "Tôi biết, trong lòng cậu nhất định cất giấu bí mật gì đó không thể nói."

Cho tới nay, từ sau khi trọng sinh trở về, Quảng Linh Linh luôn cảm giác bản thân mình cô đơn, có rất nhiều điều muốn nói, lại không biết nên nói như thế nào, nghĩ nói ra cũng không có ai tin, có lẽ chỉ coi cô như kẻ điên, không phải bà nội cũng đã tìm bác sĩ tâm lý để xem cô như thế nào đó sao.

Gió nhẹ nhàng thổi qua mặt.

Cảm giác rất kỳ quái, một khắc kia, tim Quảng Linh Linh giống như bị kiến gặm, cô có một loại xúc động, hận không thể nói hết tất cả cho Nguyệt Nguyệt.

Khương Trăn Nguyệt sờ sờ đầu Quảng Linh Linh, nhìn thẳng vào mắt cô: "Nếu cậu không muốn nói với tôi, thì hãy nói với bà nội, cậu nên nói ra chuyện trong lòng mới không bị đè nén, bằng không sẽ điên. Bà nội là người thân duy nhất của cậu, cho dù là vì cái gì, bà nội nhất định sẽ tin cậu."

...

Sẽ điên mất...

Xuống xe, Quảng Linh Linh đứng tại chỗ, hứng gió lạnh trong chốc lát, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Trong nhà, đúng là náo nhiệt cực kỳ.

Bà nội Quảng và dì Văn ở kia uống trà, Văn Liên tự tay nướng BBQ, nàng là một thiên kim đại tiểu thư, lúc này mặt nhỏ lấm lem, thấy Quảng Linh Linh tiến vào liền vui vẻ: "Chị, em nướng cánh gà chị thích ăn."

Không hỏi cô vì sao lại về trễ, cũng không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, nụ cười của Văn Liên rất chữa lành, nàng có má lúm đồng tiền, cười lên sẽ nhộn nhạo, phi thường ngọt ngào. Nàng vẫn ôn nhu như vậy, một câu trách cứ đều không có.

Bà nội Quảng liếc mắt nhìn Quảng Linh Linh một cái, ánh mắt đảo qua cánh tay phải của cô, đem tách trà đặt ở trên bàn.

Dì Văn cũng cười ha hả: "Lại đây, A Linh, có phải đói bụng rồi không? Còn chưa ăn cơm sao?" 

Là thiện ý của người một nhà.

Quảng Linh Linh nhìn Văn Liên và dì Văn, đôi mắt có chút chua xót.

Người một nhà ngồi ăn cùng nhau như vậy, rất nhiều ấm áp hội tụ, đã từng là hạnh phúc cô mong đợi nhất.

Quảng Linh Linh đi qua, Văn Liên đưa cánh gà nướng mật ong trong tay qua cho cô, nàng gấp không chờ nổi: "Chị nếm thử xem?"

Bởi vì lúc trước nàng có hỏi qua Quảng Linh Linh thích ăn cái gì, cô lúc ấy đang nghĩ tới chuyện công ty, thuận miệng nói một câu cánh gà nướng, cho nên Văn Liên liền ghi nhớ, nàng về nhà nướng rất nhiều lần, làm ba mẹ nàng ăn đến mức sợ hãi, lúc này mới luyện thành công.

Quảng Linh Linh nhận lấy, ăn một ngụm, cười cười: "Ngon lắm, cảm ơn."

Văn Liên nghe cô khen, không thể khống chế mặt lại đỏ, nhanh chóng cúi đầu.

Quảng Linh Linh nhìn dáng vẻ này, trong lòng nhíu lại, mặc kệ thế nào, hai ngày này, cô phải nói rõ ràng với Văn Liên, một cô gái chấp nhất đơn thuần như vậy, xứng đáng gặp được người tốt hơn.

Bà nội Quảng nhìn cháu gái trong chốc lát, hai mắt Quảng Linh Linh hướng qua, nhìn bà nội, hơi hơi cười, bướng bỉnh nhướng mày.

Đã lâu cháu gái chưa từng có bộ dáng này, làm trong lòng bà nội Quảng nhảy dựng.

Hai bà cháu dường như rất ăn ý đi tới hành lang dài phía trước, Quảng Linh Linh nhìn đèn đuốc sáng trưng trong đình viện, nhẹ giọng nói: "Bà nội, con có chút chuyện muốn nói với người."

Bà nội Quảng hừ lạnh một tiếng, nhìn cháu gái: "Cuối cùng cũng không nhịn nổi? Cánh tay thế nào rồi?"

Quảng Linh Linh giật mình, nhìn bà nội cười cười: "Bà nội biết rồi sao."

Bà nội Quảng nhịn không được mắng: "Chuyện này bao lớn còn muốn gạt ta? Khi dễ ta già rồi cái gì cũng không biết sao?"

Quảng Linh Linh: "Chuyện này quá nguy hiểm, sợ làm người lo lắng."

Bà nội Quảng ưỡn ngực: "Cả đời này cái gì mà ta chưa từng trải qua?"

Quảng Linh Linh nhìn bà nội: "Hiện tại... Người xác định huyết áp không cao chứ?"

Bà nội Quảng gõ gõ gậy: "Không cao!"

Lại dong dài liền một gậy gõ đầu cô, như vậy mới đã ghiền!

Vấn đề đã nghẹn trong lòng lâu lắm rồi, bà nội Quảng nhìn thẳng cháu gái hỏi: "Trần Mỹ Linh rốt cuộc là ai?"

Quảng Linh Linh cứng người, nhìn bà nội.

Ban đầu bà nội Quảng điều tra Trần Mỹ Linh là muốn nhìn xem, cô gái này rốt cuộc là người ở phương nào mà có thể làm cho cháu gái biến hóa lớn như vậy?

Vài ngày sau, Vương Lâm báo cáo: "Cô gái kia giống như biết chúng ta điều tra nàng."

Giữa mày bà nội Quảng giật giật, nhìn Vương Lâm. Hắn là tâm phúc của bà, một tay bà bồi dưỡng, làm việc có bao nhiêu cẩn thận, bà đều biết. Trần Mỹ Linh cư nhiên có thể phát hiện

Vương Lâm luôn luôn cẩn thận: "Lão phu nhân, tôi cho rằng, là cô ấy muốn dẫn đường cho chúng ta nên cố ý bại lộ."

Hắn sắp xếp mấy người phân tầng hành động, người thứ nhất đương nhiên là điều tra thân phận, không có bại lộ bất cứ cái gì. Một người khác đi điều tra người xung quanh nàng, bao gồm nơi làm việc của Trần Sơn, vẫn không tra được cái gì như cũ. Cuối cùng là một người đi theo Trần Sơn và Hoàng Lan, cả nhà bọn họ cũng rất cẩn thận, giống như một nhà bốn người bình thường, theo thật lâu cũng không phát hiện chuyện gì bất thường.

Gần đây, thủ hạ Vương Lâm phái đi theo dõi ở Càng Dương mang về một đoạn video.

Ban đầu, bọn họ không muốn lấy video theo dõi, nhưng thủ hạ mang tin tức đến, nói lúc quan sát Trần Mỹ Linh, thường xuyên thấy nàng nhìn vào camera xuất thần, giống như kiêng kị tránh né lại giống như xác nhận cái gì.

Càng Dương là địa bàn của Quảng gia, người Vương Lâm sắp xếp đi tra xét video chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì.

Đoạn đầu video không có tác dụng gì quá lớn, duy nhất là trước khi Trần Mặc Mặc phẫu thuật, Trần Mỹ Linh kêu Trần Sơn ra ngoài hành lang, đưa hắn tiền và vé máy bay, nội dung câu chuyện nàng nói, cũng đủ khiếp sợ, cũng đủ đánh sâu vào.

...

Chuyện này quá lớn, bà nội Quảng đè lại tin tức chính là muốn hỏi cháu gái một câu.

Rốt cuộc cô biết nhiều hay ít, lại làm sao mà biết được.

Đối với Trần Thấm, bà nội Quảng vẫn luôn coi như con ruột chính mình sinh ra, Trần Thấm cũng cung kính hiếu thuận với bà, thậm chí ở lúc Quảng gia khó khăn nhất liền gánh vác tất cả.

Không có khả năng chỉ dựa vào một cái video, dựa vào một câu nói của Trần Sơn "Có phải Trần tổng lại làm cái gì hay không" liền huỷ đi tất cả chuyện lúc trước.

Nhưng cháu gái khác thường mấy ngày nay, cùng với ngôn ngữ và thái độ để lộ ra gì đó, lúc sau bà nội Quảng tự mình đi điều tra có được phản hồi, trong lòng bà dâng lên sự hoài nghi.

Bà nội Quảng dao động.

Quảng Linh Linh biết với tính cách bà nội, hiện tại cho dù cô nói ra cớ gì, bà nội đều sẽ không tin, nếu bà nội đã phái người đi tra xét, hiện tại lời cô nói ra sẽ không giống như lúc ban đầu, bị cho là hồ ngôn loạn ngữ.

Quảng Linh Linh thấy bà nội như vậy nhẹ giọng nói: "Bà nội, giống như con có một giấc mơ, con biết nói ra có khả năng người sẽ không tin, thậm chí cho rằng tinh thần con đại khái là có vấn đề, người cùng con tới... Thư phòng, con có cái phải cho người xem."

Sau khi Quảng Linh Linh trọng sinh, đã từng không xác định nhiều lần, rốt cuộc bản thân cô có thật sự trọng sinh hay vẫn ở trong mơ.

Chính cô còn không tin sự thật quỷ dị này, làm sao mong chờ người khác tin tưởng?

Cho nên, cô nhớ kỹ tất cả những chi tiết nhỏ nhặt ở kiếp trước, cô muốn đem tất cả cho bà nội xem, để chính bà xem được những đoạn ký ức ngắn sống sờ sờ đó, bên trong có rất nhiều chuyện bà nội không có nói qua với Quảng Linh Linh, nhưng cô lại biết, chỉ cần bà nội xem xong, Quảng Linh Linh tin tưởng bà nội nhất định sẽ tin.

...

Đêm đen, thân ảnh màu đen, ý hận màu đen.

Bầu trời đầy sao, lại cuốn theo bí mật của bao nhiêu người.

Ẩn nhẫn lâu lắm rồi.

Trần Mỹ Linh cảm giác tim mình như bị xé ra một lỗ, những chuyện đã từng, giống như sóng biển đến mà cắn nuốt.

-- Con không nhận người mẹ ruột, hiện tại em gái của con thì sao? Ba mẹ nuôi của con thì sao? Con đều mặc kệ sao?

-- Tiểu Linh, con tỉnh táo một chút, rốt cuộc chân chính tổn thương tới Quảng Linh Linh ngoài là ta thì chính là con?

-- Con hận ta đến tận thấu xương thì như thế nào? Tiểu Linh, Trần Mỹ Linh, cơ thể con chảy xuôi dòng máu của ta, chỉ với điểm này, nó vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho con.

-- Con và mẹ giống nhau, đã định sẵn một đời cô đơn.

-- Chị ơi... Chị ơi cứu em...

...

Trần Mỹ Linh biết hiện tại Trần Thấm đang ở vũ trường bên kia, đó là chỗ ăn chơi đo Trần gia sáng lập, chuyên dùng để tiếp đãi và làm một ít công việc không thể thấy ánh sáng.

Gió đêm gào thét.

Tóc Trần Mỹ Linh bị thổi tán loạn, trong mắt tràn đầy là hận, không phải nàng không có cố gắng, nàng rất cố gắng, dùng tất cả bảo toàn mẹ nàng, là mẹ ruột nàng, sau đó thì sao? Nàng đổi lấy chính là cái gì? Là người yêu hận, người nhà hận, là người bị cả thế giới vứt bỏ.

Cửa, bị đẩy ra.

Lúc Trần Mỹ Linh đi vào, tay Ưng Địch còn chia bài, chơi vui vẻ với mấy tên đàn em xung quanh.

Hội quán chướng khí mù mịt, xa hoa truỵ lạc.

Hôm nay, Trần Thấm phải tiếp đãi người rất quan trọng, bọn họ đều ở bên ngoài canh chừng, sợ có cái gì ngoài ý muốn.

Từ trên xuống dưới Trần Mỹ Linh toàn là màu đen, cứ như vậy đi vào, dường như hòa thành một thể với bóng đêm: "Bà ấy đâu?"

"Đại..." Ưng Địch mở miệng muốn nói liền nuốt trở vào, hắn xoay người nhìn nhìn: "Ngài chờ một lát." Có lẽ lúc trước đã nếm qua sự tàn nhẫn của người phụ nữ này, cư nhiên hắn vừa thấy Trần Mỹ Linh cả người liền rét run.

Ưng Địch đi đến cửa phòng, gõ gõ, Trần Thấm mỉm cười nói nói với người bên trong, bà ta buông ly rượu trong tay, nhìn Ưng Địch, sắc mặt không tốt.

Có chuyện gì?

Trần Thấm nhíu mày, lúc bà ta đang nói chuyện làm ăn rất không thích bị người khác quấy rầy, Ưng Địch biết thói quen của bà ta, thật cẩn thận: "Đại tiểu thư tới, đang chờ ngoài cửa, sắc mặt không... Tốt."

Trần Thấm nâng nâng mắt, bà ta biết tính cách con gái, bởi vì chuyện của Trần Mặc Mặc, hiện tại nàng nhất định sẽ tức giận đến nổi điên.

Vậy thì sao?

Không có chứng cứ, bà ta chỉ cần cường thế an ủi vài câu trấn áp xuống là tốt rồi, từ nhỏ đến lớn, không phải đều huấn luyện Tiểu Linh như thế này sao?

Năng lực áp xuống của con người là vô hạn, cho dù nàng có bất mãn hơn nữa cũng sẽ nuốt xuống.

"Để nó chờ."

Trần Thấm chắp tay sau lưng đi vào, lúc đóng cửa lại, bà ta lộ ra nụ cười tươi với mấy người bên cạnh. 

Lão bà kia có hành động, bà ta đương nhiên cũng không thể thả lỏng.

Nếu kết quả xấu nhất xảy ra, tất cả đã bị bên kia biết, bà ta sớm đã không còn là bà ta lúc ban đầu, Nam Dương cũng không phải Nam Dương lúc ban đầu, bà già đó muốn dùng thái độ răn dạy năm đó Hải Khôn với bà ta sao?

A, không có khả năng.

Ưng Địch không dám nhiều lời, đành phải để Trần Mỹ Linh chờ một chút.

Trần Mỹ Linh gật gật đầu, nàng cư nhiên trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Ưng Địch và mấy tên đàn em, bình tĩnh nhìn bọn họ hỏi: "Đây là đang chơi cái gì?"

Cương Tử bên cạnh Ưng Địch nhìn Trần Mỹ Linh, ngữ khí không tốt: "Kim hoa."

Nơi này, ngoại trừ Ưng Địch, cũng không có ai biết quan hệ của Trần Mỹ Linh và Trần Thấm, nói chuyện liền không khách khí.

Trần Mỹ Linh gật gật đầu: "Không ngại thêm một người chứ?"

Sắc mặt mấy người đều thay đổi, ở trường hợp như vậy, một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, dám một mình đi đến là đã rất can đảm, hiện tại còn muốn với đánh bài bọn họ? Từ góc độ của bọn họ, ít nhiều gì cũng có chút muốn tìm chết.

Ưng Địch khiếp sợ nhìn Trần Mỹ Linh, hôm nay chuyện của Trần Mặc Mặc là do hắn tự mình sắp xếp, từ đầu tới cuối đã xảy ra cái gì, cùng với giai đoạn cảnh sát điều tra đến chỗ nào rồi, hắn đều nắm giữ, hắn còn tưởng rằng cô gái này một khi tới đây liền phải nổi điên phát tiết, không nghĩ còn có thể bình tĩnh đánh bài với bọn họ.

Thủ hạ đều nhìn qua Ưng Địch, Ưng Địch gật gật đầu, thêm một người thì thêm một người, ít nhất cho tới lúc Trần tổng tiếp khách xong, không nên để xảy ra chuyện gì.

Mấy tên đàn em trong lòng đều mang theo chế giễu, tuy bọn họ không có kỹ thuật như thần bài Macao, nhưng với kỹ thuật đánh bài mà nói, đặc biệt có vài người đã lăn lê bò lết ở bên nhau lâu rồi, chỉ một ánh mắt liền biết đối phương có ý tứ gì, người ngoài như Trần Mỹ Linh tiến vào, tương đương với làm cái làm một ván, nhập sòng.

Trần Mỹ Linh cười lạnh, hôm nay nàng đeo một chiếc nhẫn đá quý màu hồng, vô luận là kiểu dáng hay ngoại hình đều giống như chiếc nhẫn của Trần Thấm, chỉ là nhẫn Trần tổng là màu xanh lục.

Cương Tử nhìn nhìn Ưng Địch, sắc mặt Ưng Địch cũng có chút biến hóa, hắn ra hiệu bằng mắt, tên đàn em bên cạnh cười cười: "Chia bài, chia bài."

Đánh bài tám phần là dựa vào vận may.

Mới đầu Trần Mỹ Linh còn kinh diễm người ở đây.

Từ sau khi ngồi xuống.

Mắt nàng vẫn luôn nhìn Ưng Địch, mặt không biểu cảm, ngón tay thon dài nhanh chóng hoạt động, giống như ma thuật, động tác cầm bài đảo từ tay trái rồi tới tay phải, lại từ tay phải chuyển sang tay trái.

Một đại mỹ nhân, môi đỏ, tóc dài, lãnh diễm còn xinh đẹp như vậy.

Dụ dỗ người muốn sa vào, nhưng tự thân sắc bén làm người tiếp xúc ngửi được hơi thở nguy hiểm, chậm chạp không dám tới gần.

Ở đây tính luôn Trần Mỹ Linh, tổng cộng có bảy người.

Lần thứ nhất, nàng ra một con báo.

Lúc này, tươi cười trên mặt mọi người cũng chưa giảm, Cương Tử nổi giận đùng đùng nhìn Trần Mỹ Linh: "Cô nhất định là ra lão thiên!"

Đôi mắt Trần Mỹ Linh nhìn hắn: "Ha hả."

Đến phủ nhận nàng cũng lười phủ nhận .

"Lúc còn rất nhỏ, tôi đã chịu sự huấn luyện của Trần tổng các người, đôi tay này, ngoại trừ ra lão thiên, còn có rất nhiều đồ vật khác."

Lời này khiến mấy người kia không thể hiểu được.

Ưng Địch cầm lấy xì gà bên cạnh bật lửa, hung tợn hút một ngụm, hắn cúi đầu: "Lại đến một ván, Cương Tử, cậu xào bài!"

Cương Tử tiếp nhận bài, tuy hắn xào bài không có kỹ thuật như Trần Mỹ Linh, nhưng rất quen thuộc, hai mắt Trần Mỹ Linh nhìn chằm chằm hắn, Cương Tử bị nàng nhìn cả người không được tự nhiên, lăn qua lộn lại ba lần mới chia bài.

Ván này, Trần Mỹ Linh cũng không xem bài, trực tiếp bỏ qua.

Bài đều không xem đã bỏ qua?

Cương Tử nhịn không được duỗi tay muốn lật xem, Trần Mỹ Linh liếc mắt nhìn hắn: "Không nên xem đồ vật không thể xem, không nên chạm vào người không thể chạm, chút quy củ này, Trần tổng không dạy cho cậu?"

Dưới sương khói lượn lờ.

Cương Tử bị đè nén ngồi ở kia, Ưng Địch nhíu nhíu mày, ném một xấp tiền ra: "Tôi mua bài của cậu."

Quy củ như vậy có thể xem đi?

Nhìn bài, quả nhiên là nhỏ nhất.

Lại là tam đem đi xuống.

Trần Mỹ Linh toàn thắng.

Ưng Địch nhìn Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh nhìn Ưng Địch, cầm lấy xì gà trên bàn trà, bật lửa, một tay đặt trên sô pha, mặt không biểu cảm nhìn hắn: "Còn muốn chơi không?"

...

Ưng Địch cho người bên cạnh lui xuống, cúi đầu: "Đại tiểu thư, ngài đừng khó dễ tôi."

Trần Mỹ Linh hút một ngụm thuốc, phun ra vòng khói, một tay xoắn tóc của mình thưởng thức: "Ưng Địch, cậu hẳn là biết, mẹ tôi già rồi."

Cả người Ưng Địch lạnh run.

Sự thật này, cũng là nguyên nhân rất lớn khiến hắn năm lần bảy lượt nhẫn nhịn Trần Mỹ Linh.

Trần Thấm rất lợi hại, nhưng tuổi kia, thể lực kia, ngăn cơn sóng dữ còn có thể chống đỡ được mấy năm?

Trần Mỹ Linh lại bất đồng, anh Đoạn đã nói qua, so với Trần tổng lúc trẻ, nàng còn tàn nhẫn hơn, sắc bén hơn.

Dưới ánh đèn tăm tối, ánh mắt Trần Mỹ Linh như một loài rắn độc dụ hoặc, tùy thời có thể chui vào tim người: "Bên phía chú hai, gần đây liên tiếp vứt cành ôliu về hướng cậu, cậu cố ý cũng tốt, vô tình cũng thế, chuyện này, với tính cách mẹ tôi mà nói là không thể chịu đựng."

Chóp mũi Ưng Địch có mồ hôi chảy xuống.

Hắn vô tình tham dự tranh đấu của Trần gia, nhưng gần đây không biết làm sao người bên cạnh Trần nhị gia lại liên hệ với hắn.

Hắn minh xác đã cự tuyệt.

Nhưng cửa nhà luôn xuất hiện người của Trần nhị gia, nhìn bộ dáng hắn quen thuộc, thậm chí có thể liền kề vai sát cánh.

Mấy chuyện này, Trần Thấm đều biết, bà ta còn tùy ý hỏi vài câu, Ưng Địch vì thế trắng đêm không ngủ. Anh Đoạn bị thương, tàn phế, không còn có thể che chở người của hắn, đi theo bên cạnh Trần Thấm, giống như đi theo Tử Thần, mạng này, tùy thời sẽ biến mất.

Người Trần gia, một cái so một cái thủ đoạn tàn nhẫn, bên phía Trần nhị gia, Ưng Địch cũng không thể biểu hiện quá mức kịch liệt.

Tuy Trần nhị gia vẫn luôn ở phía sau màn, nhưng địa vị ở Trần gia không thể lay động, nghe Đoạn Tử nói, tính tình hắn trầm ổn, hỉ nộ ái ố cũng không thể hiện ra bên ngoài, không dễ dàng ra tay, nhưng nếu đã ra tay, khẳng định là một trận lôi đình.

Nhưng hắn là người kiếm ăn bằng đao kiếm... Chưa bao giờ nghĩ tới sẽ rơi vào kẽ hở bên trong như vậy...

Nếu một hai phải lựa chọn.

Ưng Địch nhìn Trần Mỹ Linh, lại nhìn chiếc nhẫn nàng đang đeo trên tay tượng trưng cho ý nghĩa gì, rơi vào trầm mặc.

Lúc Trần Thấm đi ra liền thấy con gái và Ưng Địch đang nói gì đó, nàng hút thuốc, khí tràng rõ ràng cường thế trấn áp.

Trần Thấm híp híp mắt, bà ta mỉm cười tiễn khách, chậm rãi đi qua.

"Vào trong."

Thanh âm Trần Thấm lãnh đạm, đáy lòng có lửa, bà ta thấy lá gan của Trần Mỹ Linh càng ngày càng lớn, cư nhiên dám tới nơi này.

Đóng cửa lại.

Trần Thấm ngồi trên sô pha, theo thói quen xoay xoay nhẫn trên tay: "Con tới làm gì?"

Ưng Địch đứng ở phía sau Trần Thấm cúi đầu.

Trần Mỹ Linh cười cười nhìn Trần Thấm: "Mẹ, Mặc Mặc xảy ra chuyện, mẹ biết không?"

Trần Thấm nhìn vào mắt Trần Mỹ Linh, ngay sau đó ánh mắt xẹt qua chiếc nhẫn trên tay nàng, giữa mày nhảy dựng, hai tay đặt ở một bên: "Không phải con bé vẫn luôn ở Càng Dương sao? Đã xảy ra chuyện, con không đi tìm Quảng Linh Linh, tìm ta làm cái gì?"

Trần Mỹ Linh ném xì gà xuống đất, dẫm nát: "Chuyện táng tận lương tâm này, Quảng tổng làm không đâu, chuyện xảy ra trước tiên con liền nghĩ đến mẹ."

Lời nói đầy châm chọc và nồng đậm nguy hiểm.

Trần Thấm nhìn chằm chằm Trần Mỹ Linh: "Tiểu Linh, đây là thái độ con nói chuyện với mẹ sao?"

Không lẽ con gái cho rằng, nàng đưa cả nhà kia ra nước ngoài thì sẽ an toàn, bà ta không còn cái gì có thể khống chế nàng sao?

Trần Mỹ Linh cười, nhìn Trần Thấm: "Nếu không thì sao? Con nên dùng thái độ nào nói chuyện với mẹ?" Nàng nghiêng nghiêng đầu, tựa hồ rất khó hiểu: "Mẹ, con cầu xin mẹ? Cầu xin mẹ nói cho con, có phải mẹ phái người làm Mặc Mặc bị thương?"

Càng nói, Trần Mỹ Linh lại càng tiến lên một bước, gần sát Trần Thấm, Ưng Địch lập tức dùng thân mình chắn trước mặt Trần Thấm.

Trần Thấm nhíu mày: "Tránh ra."

Như thế nào? Phản sao? Bà ta muốn nhìn Tiểu Linh dám làm cái gì?

Tuy Trần Mỹ Linh không được bà ta bồi dưỡng bên cạnh từ nhỏ, nhưng lâu lâu bà ta sẽ đi xem Tiểu Linh, luôn luôn ra yêu cầu rất nghiêm khắc, trong suy nghĩ của Trần Thấm, sự sợ hãi con gái dành cho bà ta đã khắc sâu vào linh hồn.

Cho dù tức giận, cũng không dám phản kháng thật sự.

Trần Mỹ Linh dí sát vào Trần Thấm, hai tay một trái một phải nhốt bà ta vào ghế trên: "Mẹ, thật sự là do mẹ phái người làm tổn thương Mặc Mặc sao? Mẹ nói cho con tình hình thực tế, con là con gái người, cho dù biết hết tất cả, sao lại có thể thật sự tức giận với người đây?"

Ánh mắt Trần Mỹ Linh tràn đầy thành khẩn, thậm chí mờ mịt hơi nước, Trần Thấm nhìn Trần Mỹ Linh, hai mắt nặng nề: "Tiểu Linh, ta là mẹ con, ta làm tất cả đều là vì Trần gia, vì con. Con hùng hổ doạ người chất vấn mẹ như vậy có tác dụng sao? Không phải đã báo cảnh sát sao? Điều tra được cái gì không?"

Trần Thấm nhìn con gái vẫn không nhúc nhích, nghĩ nàng nhất định đã bị thuyết phục: "Tiểu Linh, nếu thật sự do mẹ làm thì sao? Nó và con lại không có quan hệ huyết thống chỉ là người ngoài mà thôi. Vừa rồi con nói sẽ không tức giận với mẹ, chẳng lẽ không phải thật sự sao?"

Trần Mỹ Linh cười, cười đến cong lưng, ngay lúc Trần Thấm mấp máy môi muốn mở miệng nói chuyện, nàng nhanh chóng móc chủy thủ từ giày bó ra, tay phải không sai một li đâm xuống, giống như đóng đinh, trực tiếp cắm trên mu bàn tay Trần Thấm.

"A..."

Trần Thấm không kịp phòng bị, thậm chí không kịp phản ứng, máu tươi lập tức tràn ra, bắn lên mặt Trần Mỹ Linh, hai mắt nàng chớp cũng không có chớp quỷ mị nhìn chằm chằm Trần Thấm.

Ưng Địch đứng bên cạnh chấn động, nghiêng người một phát liền muốn đi đoạt đao, nhưng giống như Trần Mỹ Linh đã dự đoán trước, nàng cầm lấy ấm trà bên cạnh, giơ tay lên hắt nước nóng ra như gã đeo khẩu trang tổn thương Mặc Mặc, nước trà nóng bỏng từ đầu Ưng Địch chảy xuống ướt hết một mảnh.

Trong phòng loạn thành một đoàn.

Người bên ngoài ùn ùn chạy vào.

Tại đây lúc trước, Trần Thấm cũng thấy qua cảnh tượng con gái phẫn nộ rất nhiều lần, nhưng đều không có đáng sợ như lúc này.

Rõ ràng đã bị người ấn xuống đất, Trần Thấm đau đớn che lại chỗ bị chọc thủng đang còn chảy máu ào ào, nhìn mặt con gái cọ xát trên mặt đất lại cười như điên với bà ta, lần đầu tiên trong lòng dâng lên một cổ sợ hãi lạnh lẽo.

Cổ Ưng Địch bị phỏng tảng lớn, nóng rực đau rát, hắn cảm thấy mình đã bị nấu chín, thịt đều dính trên quần áo.

Trên mặt Trần Mỹ Linh đều là bụi và vết máu, nàng ngửa đầu nhìn Trần Thấm, ánh mắt sâu kín như ác quỷ địa ngục.

"Báo cảnh sát đi..."

Môi nàng mấp máy, không tiếng động phát ra một âm tiết "Mẹ".

Đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn, nàng gọi Trần Thấm là mẹ trước mặt nhiều người như vậy, tuy không có âm thanh, nhưng ký hiệu giữa môi lại rất rõ ràng.

"Mẹ" vốn nên là thanh âm dịu dàng nhất, nỉ non nhất thế gian.

Trần Mỹ Linh đang cười với Trần Thấm.

Nàng cười vui vẻ như vậy, cười đáng sợ như vậy, cười đến nước mắt đều chảy xuống.

-- Nàng đã xuống địa ngục, cùng ma cùng múa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro