Chương 31
Lúc Trần Mỹ Linh nhận được tin nhắn của Quảng Linh Linh, nàng trầm mặc trong chốc lát, rồi đứng dậy đi tắm.
Vết thương trên miệng còn chưa có khép lại, nước ấm tưới lên làm nàng sinh đau, Trần Mỹ Linh chịu đựng, ngửa đầu nhìn sương mù mênh mông trên trần nhà, trong mắt mờ mịt.
Đã lâu không nhận được tin nhắn của cô.
Một khi nhận được chính là mệnh lệnh lạnh băng.
Tắm xong, Trần Mỹ Linh quấn khăn ngồi trên giường sấy tóc, sau đó đi đến tủ quần áo, tay lật tìm từng cái từng cái.
Sườn xám.
Nàng có, không phải màu đỏ thẫm cũng không phải màu hồng phấn, mà là màu xanh lam phù hợp với khí chất thanh cao quý phái, Trần Mỹ Linh thay đồ xong, mặc thêm một cái áo khoác liền đi ra ngoài. Nếu nàng không mặc áo khoác mà cứ đi ra ngoài như vậy, nhất định sẽ không an toàn, thật ra lúc nhìn thấy tin nhắn Quảng tổng gửi đến kêu nàng mặc sườn xám, nàng có thể suy đoán đại khái là trường hợp gì đang chờ nàng.
Đường phố ban đêm phồn hoa, ánh đèn lóe sáng đủ mọi màu sắc chiếu vào trên mặt, dường như tất cả mọi người rất vui vẻ, Trần Mỹ Linh nhìn, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng ở chung với Quảng Linh Linh kiếp trước.
Khi đó trong nước dâng lên trào lưu phong cách cô xưa, dưới trướng của Ức Dương có rất nhiều nghệ sĩ, đương nhiên là đi theo làn sóng này thường xuyên mặc sườn xám tham gia một ít hoạt động.
Quảng Linh Linh thấy lâu rồi, không khỏi dong dài với Trần Mỹ Linh: "Gần đây mấy chị gái trong công ty cũng không biết bị làm sao, một đám diễm tục, một là đỏ thẫm, hai là hồng phấn, đều muốn huỷ hoại đi khí phách của sườn xám."
Ở trong mắt cô, phụ nữ mặc sườn xám cũng không cần quá nghiêm túc, sườn xám có thể biểu hiện tốt khí chất thướt tha quyến rũ độc nhất của một phụ nữ, làm trong đầu Quảng Linh Linh cư nhiên xuất hiện ra bóng hình mờ ảo.
Một trận mưa phùn, trời đất mờ mịt, phụ nữ Giang Nam mặc sườn xám, bóng dáng yểu điệu thướt tha, tay cầm dù màu xanh lá đi ở bên cầu, dáng vẻ điềm tĩnh thanh mỹ làm người nhìn đến đầu óc rối tinh rối mù, trong lúc tất cả mọi người đều đang si ngốc chăm chú ngắm nhìn, nàng xoay người lại, nở nụ cười xinh đẹp giống như hoa trong nước, bằng trắc nhiều vẻ, tràn ngập vẻ dụ hoặc.
Quảng Linh Linh nhõng nhẽo rất nhiều lần, muốn Tiểu Linh mặc sườn xám cho cô nhìn một cái, đều bị Tiểu Linh bóp mũi mắng một câu "Tiểu biến thái" để cự tuyệt, nhưng nàng lại bắt lấy tay Quảng Linh Linh đặt ở trên xương quai xanh của mình: "Còn dám ở trước mặt chị gọi người khác là chị, chị chém rớt tay em."
Quảng Linh Linh cười cười, duỗi tay ra ôm nàng: "Được, em đã biết."
Trần Mỹ Linh rúc trong ngực cô, một tay cởi nút áo: "Nghe lời như vậy, chị chơi trò khác với em."
...
Sống lại một lần nữa, hai người không còn là hai người.
Nhưng Trần Mỹ Linh biết, bản thân nàng làm như thế nào có thể dụ hoặc cô nhất.
Còn nhớ rõ, dưới lầu nhà nàng có tiệm chuyên may sườn xám truyền thống đã tồn tại lâu đời. Khi đó chủ tiệm hỏi nàng muốn may kiểu nào, rồi nhìn vào mắt Trần Mỹ Linh cười mị hoặc nói tiếp: "Cô gái, là muốn mặc cho người yêu xem sao?"
Trần Mỹ Linh ngẩn người, mặt có chút nóng, nàng không biết làm sao mà chủ tiệm biết được.
Trong mắt chủ tiệm tràn đầy hiền lành, cười nói: "Bà già này may sườn xám cả đời, cô gái nào tới đây, vì cái gì, ta đều có thể nhìn ra được." Bà nhìn vào mắt Tiểu Linh: "Lúc cô chọn vải, trong mắt đều là tình yêu."
Trong mắt đều là tình yêu...
Giờ khắc này, khoé mắt Trần Mỹ Linh lại dâng lên nước mắt.
Tình yêu của nàng, đại khái A Linh cũng không cần nữa.
Quảng Linh Linh và Trịnh Nghị vừa trò chuyện vừa ăn uống, không khí không tệ, Vương Địch cũng dùng thủ đoạn, nàng giống như một con hồ ly tinh yêu mị, vẫn luôn câu lấy Trịnh Nghị, rót rượu, gắp đồ ăn, tứ chi thường xuyên tiếp xúc, làm tâm Trịnh Nghị nóng lên, chỗ nào đó dần dần đã xảy ra biến hóa, Quảng Linh Linh nhìn thấy, trong lòng cười lạnh, Trần Mỹ Linh, đây là mắt nhìn người của chị sao? Vị hôn phu của chị cũng quá khốn nạn, người như vậy mà còn muốn kết hôn giao phó cả đời sao?
Mắt Quảng Linh Linh liên tục nhìn về phía cửa, chờ đợi hồi lâu, nửa tiếng trôi qua, đồ ăn đều đã lạnh, khi nhẫn nại của cô sắp bị hao hết, thì quản lý đại sảnh mới tự mình dẫn người đi vào.
"Ở phòng bên này, ngài đi theo tôi..."
Vừa dứt lời, cửa bị đẩy ra, Trịnh Nghị với Vương Địch cùng nhau ngẩng đầu nhìn, bọn họ cũng không biết người Quảng Linh Linh gọi đến là ai.
Quảng Linh Linh nhướng mày, ngả người về phía sau, dựa vào ghế.
Trần Mỹ Linh lịch sự gật gật đầu với quản lý đại sảnh, nàng chậm rãi đi vào, tầm mắt dừng trên người Quảng Linh Linh.
Thậm chí nàng còn chưa từng nhìn người khác, khoé môi Trần Mỹ Linh mang theo ý cười, dưới cái nhìn chăm chú của Quảng Linh Linh, nàng duỗi tay cởi dây lưng áo khoác.
Áo khoác rơi xuống đất, Trần Mỹ Linh nhìn chằm chằm Quảng Linh Linh, dưới đáy lòng hỏi.
-- A Linh, em thích không?
Vòng eo mảnh khảnh không thể nắm chặt, hai tà xẻ cao tách ra khe hở, đôi chân thon dài trắng nõn như ẩn như hiện, Trần Mỹ Linh không cần phải khách khí cười lấy lòng người, nàng giống như là đỉnh quang đi vào, mị hoặc lan tràn, lịch sự tao nhã di chuyển.
Má phải sưng đỏ của Trần Mỹ Linh còn chưa rút đi, tuy đã che đậy một chút, nhưng vẫn có thể nhìn ra dấu vết.
Sườn xám này, nàng mặc lên người phong tình lay động.
Trịnh Nghị nhìn đến choáng váng, hắn uống rượu không ít, nhìn chằm chằm Trần Mỹ Linh, hai mắt đều sáng lên.
Quảng Linh Linh cũng giật mình, cô đối diện ánh mắt của Trần Mỹ Linh, nàng hơi hơi mỉm cười, hào phóng khéo léo: "Ngại quá, tôi tới trễ."
Ánh mắt nàng đảo qua vài người, tự giác chủ động ngồi bên cạnh Quảng Linh Linh.
Nàng hiểu rõ, sứ mệnh của nàng hôm nay không phải thú cưng, mà là hầu rượu.
A.
Quảng Linh Linh nhìn nàng, di chuyển ly rượu trong tay: "Nếu đã tới trễ, thì tự phạt ba ly đi."
Lúc này, Trịnh Nghị mới hoàn hồn lại, hắn lập tức nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu, cực lực ẩn nhẫn.
Rốt cuộc Quảng Linh Linh xem Tiểu Linh thành cái gì?
Ở trong mắt hắn, Trần Mỹ Linh luôn giống như nữ thần, chỉ cần nàng có thể cười với hắn một cái, kêu hắn làm cái gì hắn đều nguyện ý.
Nhưng bây giờ thì sao?
Trần Mỹ Linh cười tươi với Quảng Linh Linh, thậm chí nàng giống như nhuyễn ngọc, dựa vào Quảng Linh Linh, trong mắt đều là Quảng Linh Linh.
Nhưng mặt Quảng Linh Linh lại lạnh băng, một cái cười nhẹ cũng không cho nàng.
Vương Địch nhìn Trần Mỹ Linh, trong lòng bỗng dưng trầm xuống, nàng chỉ là một cái thế thân mà thôi, vừa rồi ánh mắt Trịnh Nghị vẫn luôn ở trên người nàng, mê luyến nóng bỏng chấp nhất, làm người rất hưởng thụ, mà sau khi Trần Mỹ Linh tới... Nàng duỗi tay chỉnh chỉnh sườn xám, đột nhiên muốn lập tức biến mất.
Ba ly rượu.
Quảng Linh Linh và Trịnh Nghị nhìn chăm chú, Trần Mỹ Linh mỉm cười ngửa đầu, một giọt không rơi hoàn toàn uống hết.
Lúc này, Quảng tổng vừa lòng, gật gật đầu, nhìn Trịnh Nghị: "Đây là Trần Mỹ Linh, hai người đã gặp qua."
Cô nhắc lại đã gặp qua Trịnh Nghị, ý tứ trong đó là lúc trước Trịnh Nghị đã thấy cô đè nàng ở trên bàn làm việc, chỉ là ý tứ mà Trần Mỹ Linh hiểu không lại không giống.
Trần Mỹ Linh nhìn Quảng Linh Linh, nàng cong môi, ánh mắt lưu chuyển ý cười, nghiêng người về trước, cầm đũa gắp một ngụm đồ ăn đến bên miệng Quảng Linh Linh: "Quảng tổng, há miệng, chị đút em."
Quảng Linh Linh: "..."
Cô kêu nàng tới, là vì làm nhục nàng, nhưng nàng thì sao? Sao nàng còn có thể cười đến vui vẻ như vậy?
Dưới ánh đèn lộng lẫy.
Một khắc kia, biểu cảm Quảng Linh Linh đọng lại kia, Trần Mỹ Linh thu hết vào mắt, nàng cười cũng thêm nhiều phần ấm áp.
Mặc kệ cô biểu hiện hung ác cỡ nào, cô vẫn là A Linh của nàng.
Nàng còn nhớ rõ, kiếp trước Quảng Linh Linh bị bệnh, sợ nhất chính là uống thuốc, cả người cuốn lại trong chăn, mặc kệ nàng nói như thế nào đều không lộ đầu, đến cuối cùng cơm cũng không ăn.
Trần Mỹ Linh không có cách nào, nhẹ nhàng ôm lấy con nhộng kia: "Rốt cuộc phải làm sao em mới bằng lòng ăn?"
Quảng Linh Linh mang theo giọng mũi, lén lộ ra một cái đầu: "Chị dỗ dành em, làm em vui vẻ, em sẽ ăn."
Trong miệng Quảng tổng, ngoại trừ chuyện kia liền không còn cái khác, Trần Mỹ Linh tức cười, nàng đương nhiên biết cô nói "Dỗ dành em" là ý tứ gì, người này cũng thật là, cơ thể đã suy yếu thành như vậy còn nhớ thương chuyện đó sao?
Trần Mỹ Linh không có cách nào, nàng đem đồ ăn đến đây, nhẹ giọng: "Aaa, A Linh bảo bảo của chúng ta, dùng bữa thôi ~~"
Ánh mắt nàng tràn đầy sủng nịnh mật ngọt, ngữ khí giống như dỗ dành bảo bảo ba tuổi, Quảng Linh Linh ngẩn người, ngơ ngẩn nhìn Trần Mỹ Linh, mờ mịt lại có chút ngốc manh.
Cùng với biểu cảm hiện tại giống nhau như đúc.
Quảng Linh Linh rất mau bứt ra, cô duỗi tay đi sờ sờ gói thuốc, Trần Mỹ Linh phát hiện, chỉ cần lúc nội tâm cô có gợn sóng xấu hổ không có cách che giấu, đều sẽ đi sờ sờ gói thuốc, đây đã trở thành động tác quen thuộc một đời.
Đồ ăn, cô không ăn.
Trần Mỹ Linh liền đặt ở một bên.
Trịnh Nghị nhìn hai người, hắn muốn cười, nhưng nụ cười kia giống như gượng ép, khó coi cực kỳ.
Nếu không phải mơ ước thân phận và địa vị của Quảng Linh Linh còn có chuyện hợp tác kế tiếp, hắn thật sự ở đây không nổi nữa, hắn nhất định phải kéo Trần Mỹ Linh rời đi, không để nàng chịu nửa phần vũ nhục.
Quảng Linh Linh liếc mắt một cái Vương Địch, ra hiệu, Vương Địch nhận được, nàng thu lại cảm xúc nội tâm, tới gần Trịnh Nghị, môi đỏ khẽ mở: "Trịnh tổng, muốn ăn cái gì, em gắp cho ngài."
Vốn dĩ đang làm trò trước mặt Trần Mỹ Linh, Trịnh Nghị vẫn luôn giữ hình tượng tổng tài đoan trang trầm ổn, nhưng hiện giờ, có lẽ bị rượu tiêm nhiễm, có lẽ bị Quảng Linh Linh làm tức điên rồi, hắn cắn răng quay đầu nhìn Vương Địch: "Tôm."
Vương Địch đương nhiên là vui vẻ, nàng rất tinh tế lột tôm cho hắn, nâng tới bên miệng Trịnh Nghị.
Trịnh Nghị cũng không tránh, hắn cúi đầu, Vương Địch liền đút tôm vào miệng hắn, Vương Địch nhấp môi giống như thẹn thùng cười cười, cầm lấy khăn giấy bên cạnh, giúp Trịnh Nghị lau miệng: "Nhìn một cái xem ngài ăn đều dính lên miệng."
Trong lòng rõ ràng là muốn Trần Mỹ Linh, nhưng đối với sự quyến rũ ôn nhu của Vương Địch, Trịnh Nghị vẫn không có cách nào chống cự, hắn nhìn vào mắt nàng, trong mắt như có thứ gì cháy bỏng, nhưng lại nhớ đến Trần Mỹ Linh thờ ơ làm tổn thương lòng tự trọng của hắn.
Trịnh Nghị hít sâu một hơi, hắn cúi đầu nói với Vương Địch gì đó, chọc cho Vương Địch cười duyên, uống rượu đến mức này, cũng nên tiến hành bước tiếp theo, ánh đèn được chỉnh tối xuống, càng thêm không kiêng nể gì.
Quảng Linh Linh an tĩnh nhìn, ánh mắt trước sau như một dừng ở trên người Trần Mỹ Linh.
Thế nào, thấy sao? Đau lòng sao? Khó chịu sao?
Quảng Linh Linh tin tưởng, dưới biểu cảm băng băng lãnh lãnh này, nội tâm chắc đã hỏng rồi.
Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh, cô biết tôi vì màn này đã đợi bao lâu không?
Thấy vị hôn phu tán tỉnh người phụ khác trước mặt, hiện tại nhất định Trần Mỹ Linh đang rất phẫn nộ, rất nhục nhã muốn lập tức rời đi.
Nhưng cô cố tình không cho nàng đi.
Trước khi Trần Mỹ Linh tới, Quảng Linh Linh đã dặn dò quản lý, tửu lầu có một tầng gác mái riêng biệt, vẫn là phong cách cổ trang, dùng cho khách quý thả lỏng.
Cô đã chuẩn bị phòng tốt.
Một phòng cho Vương Địch và Trịnh Nghị, một phòng khác, cô sẽ kéo Trần Mỹ Linh đi vào, cô muốn tận mắt nhìn thấy Trần Mỹ Linh sẽ đau khổ cỡ nào, sẽ hỏng mất ra sao.
Trần Mỹ Linh cúi đầu lột tôm tích, đây là món Quảng Linh Linh thích ăn nhất, đời trước cô luôn muốn ăn lại ngại phiền toái, đều là Trần Mỹ Linh lột xong rồi đưa đến bên miệng, vừa ngẩng đầu liền thấy ánh mắt phức tạp của Quảng Linh Linh, nàng giật mình, ngay sau đó nàng hiểu rõ suy nghĩ trong lòng cô.
Khóe môi tươi cười, bất động thanh sắc, eo nhỏ Trần Mỹ Linh tiến sát vào Quảng Linh Linh: "Quảng tổng, hay là?"
Mùi rượu mang theo mùi hương quen thuộc trên người nàng ập vào mặt, Quảng Linh Linh cảnh giác ngả về phía sau, nhìn chằm chằm nàng: "Muốn cái gì?"
Người này đã như vậy... Khó chịu sao?
Vị hôn phu của nàng tán tỉnh người khác, nàng lại đang làm gì???!!!
Trên người Trần Mỹ Linh ngoại trừ mùi thơm cơ thể, nàng còn xịt thêm nước hoa, nhàn nhạt lạnh lùng, rất dễ ngửi.
Trần Mỹ Linh cười, nàng liếm liếm môi, nhìn Quảng Linh Linh, tay trái chậm rãi nâng lên, xuyên qua áo vest, đặt lên hông cô.
Một khắc da thịt đụng chạm vào nhau.
Quảng Linh Linh cứng đờ, khiếp sợ nhìn Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh đang cười, trong mắt đều là câu nhân yêu mị, nàng nghiêng người về trước, trong mắt chứa ý cười, lăng lăng nhìn thẳng Quảng Linh Linh.
Một tấc, một tấc... Sát vào, lại sát vào...
Lúc Quảng Linh Linh sắp chịu không nổi phần câu dẫn nóng bỏng này, Trần Mỹ Linh hơi hơi cười: "Đương nhiên là tôm tích, bằng không Quảng tổng muốn cái gì?"
Quảng Linh Linh: !!!
Tiện nhân!!!
Nếu không phải còn chưa có diễn xong, Quảng Linh Linh còn chưa có được đáp án mình mong muốn, cô không thể rời đi trước, bằng không, cô nhất định sẽ kéo người phụ nữ này, đè nàng xuống đất, che miệng nàng lại, làm nàng vừa cười vui vẻ như vậy liền khóc lóc cầu xin.
Trần Mỹ Linh đút tôm tới bên miệng Quảng Linh Linh, ngón tay thon dài còn thuận thế chạm chạm môi cô.
Quang minh chính đại tán tỉnh.
Ánh mắt Vương Địch và Trịnh Nghị đều chuyển lại đây, hai mắt Trịnh Nghị phun lửa, vốn dĩ hắn cho rằng mình theo đuổi Trần Mỹ Linh lâu như vậy, tặng nhiều lễ vật như vậy, người phụ này này dù không có hoàn toàn yêu hắn, nhưng ít nhiều gì cũng có chút cảm giác, cho nên hắn mới cố ý diễn trò với Vương Địch, muốn xem nàng phản ứng thế nào, thỏa mãn lòng tự trọng của hắn một chút.
Chỉ là nàng đang làm gì???
Quảng Linh Linh nhìn chằm chằm Trần Mỹ Linh, sắc mặt không tốt, Trần Mỹ Linh vẫn như trước, thổi khí vào tai cô : "Quảng tổng không vui sao, vậy rốt cuộc em muốn cái gì? Nói cho chị nghe, chị sẽ thỏa mãn em ~~"
Nàng ân cần cô lấy lòng, cô không cần.
Nàng đút cô ăn uống, cô cũng không vui.
Trần Mỹ Linh rất thích Quảng tổng ngạo kiều biệt nữu như vậy, A Linh, em rốt cuộc biết bản thân muốn cái gì sao?
Quảng Linh Linh quay đầu nhìn Trần Mỹ Linh, ba ly rượu vừa rồi nàng uống quá nhanh, hiện giờ, gương mặt phiếm hồng, hai mắt lóng lánh sóng nước, nàng không nói lời nào, chỉ ngồi ở kia cũng làm người ngo ngoe rục rịch, quả nhiên, là hồ ly tinh trời sinh.
Trong lòng càng thêm buồn khổ, Quảng Linh Linh bất động thanh sắc uống thêm một ly rượu, còn tốt, phản ứng của Trịnh Nghị rất vừa lòng cô, tay Vương Địch đặt trên đùi Trịnh Nghị, câu lấy hắn nói một ít chuyện cười ngắn, Trịnh Nghị nghe xong khoé miệng thường xuyên cười một cái, nhìn vào hai người hiện tại đều hận không thể ôm nhau ngay lập tức, nhưng mắt Trịnh Nghị lại giống như phun lửa nhìn Trần Mỹ Linh.
Nhớ tới kiếp trước đứng trước vực sâu, hắn kiêu căng ngạo mạn cỡ nào ôm Tiểu Linh, mời cô tới tham gia hôn lễ và làm phù dâu cho hắn.
Quảng Linh Linh cười, cô nhìn Trịnh Nghị: "Trịnh tổng, anh không biết sao? Tiểu Linh của em không chỉ uống rượu lợi hại, ca hát khiêu vũ đều là nhất đẳng."
"Tiểu Linh của em".
Cô đang kích thích Trịnh Nghị, như ý nguyện dưới lời nói của cô, Trịnh Nghị cười dữ tợn.
Trần Mỹ Linh lại giật mình, trong mắt hiện lên một tầng hơi nước, nhìn Quảng Linh Linh.
Quảng Linh Linh không có nhìn nàng, chỉ nhìn Trịnh Nghị chằm chằm, sắc mặt hắn xanh mét: "Đúng không, rất chờ mong."
Quảng Linh Linh ấn cái nút một chút, quản lý đại sảng liền đi vào nghe Quảng tổng phân phó, lập tức sắp xếp.
Uống rượu sao.
Rượu quá ba vòng đương nhiên là muốn ca hát khiêu vũ.
Vương Địch dù sao cũng là nghệ sĩ chuyên nghiệp, nàng bắt đầu trước bằng một bài tương đối câu nhân "Nữ nhân hoa".
Nói thật, âm sắc nàng rất êm tai, không phải giọng nữ mỏng nhẹ đơn thuần, âm cuối, rất có phong cách riêng.
Cách trang điểm hiện tại, rất thích hợp để trình bày bài hát thâm tình thê lương lay động phong tình này.
Quảng Linh Linh là lần đầu tiên nghe Vương Địch hát, vừa mới bắt đầu chỉ tùy tiện nghe một chút, sau đó lại nghe được âm sắc và chuẩn âm không tệ lắm, cô nghiêm túc đánh giá, dù sao cũng đáp ứng với Vương Địch sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền phủng nàng phát triển sự nghiệp. Thói quen công việc của tổng tài nói đến liền đến, cô nhìn Vương Địch, thấy vòng eo nàng giống như đóa hoa lắc lư, ánh mắt dụ hoặc, tóc dài quyến rũ, đang suy nghĩ xác định hướng đi cho nàng.
Cho tới nay, bất kể khiêu khích cái gì Quảng Linh Linh đều lạnh mặt thờ ơ. Lúc này, Trần Mỹ Linh buông đũa xuống, nàng nhìn Quảng Linh Linh, trong mắt như có thứ gì sáng quắc lên.
Phòng bao riêng hiệu quả không tệ.
Có thể so sánh với cấp bậc chuyên nghiệp, giống như một phòng thu âm loại nhỏ, Vương Địch cũng biết Quảng Linh Linh nhìn chằm chằm nàng là đang suy nghĩ gì đó, cho nên, ngoại trừ câu dẫn Trịnh Nghị, nàng thường xuyên liếc mắt nhìn Quảng Linh Linh một cái, tóc xoa một chút, nàng cong môi cười nhợt nhạt.
Đến cuối cùng, hát đến nữ nhân hoa theo gió nhẹ nhàng đong đưa chỉ hy vọng có một đôi tay dịu dàng có thể an ủi nội tâm tịch mịch, Vương Địch đi tới bên cạnh Quảng Linh Linh, xoắn eo, hai mắt câu lấy cô.
Tay Quảng Linh Linh đặt trên đùi nhẹ nhàng động động, lúc trước cô suy xét muốn Vương Địch đi con đường cao lãnh, nhưng hiện tại xem ra, nàng còn rất nhiều phong cách, như vậy lên sân khấu hẳn là có thể thu hút không ít, chỉ là ở độ tuổi này, dáng người nhu mỹ, tiếng hát dễ nghe, nhưng ánh mắt lại trống rỗng một chút, đây là không thể so với Trần Mỹ Linh.
Trần Mỹ Linh nhìn Quảng Linh Linh đăm chiêu trầm mặc, nàng đứng dậy đi đến màn hình chọn một bài hát, sau đó trở về bên cạnh Quảng Linh Linh.
Quảng Linh Linh và Trịnh Nghị đều dịch đến sô pha, thoải mái dễ chịu thưởng thức, còn thường xuyên bình luận vài câu.
Trịnh Nghị vẫn còn rất thích Vương Địch, đương nhiên, cũng là vì nàng nhiệt tình với hắn.
Ánh mắt hắn thường xuyên liếc qua Trần Mỹ Linh, không biết có phải vì khẩn trương hay không, mặt nàng vẫn luôn lạnh lùng, cầm microphone mặt không biểu cảm.
Trịnh Nghị nhịn không được đau lòng.
Chắc là nàng rất khó xử.
Hai người biết nhau nhiều năm như vậy, Trần Mỹ Linh vẫn luôn là một giảng viên đại học phong phạm khéo léo, hiện giờ... Lại tham dự chuyện bất kham như vậy.
Vương Địch hát xong.
Đương nhiên là nhận được một trận reo hò.
Quảng Linh Linh quay đầu nhìn Trần Mỹ Linh, cong cong khóe môi: "Đến lượt giảng viên Trần rồi."
Nàng sẽ chọn hát bài gì?
Khúc nhạc dạo "Ngứa" vừa vang lên, sắc mặt Trịnh Nghị và Quảng Linh Linh đều thay đổi, Trần Mỹ Linh trực tiếp đem khăn trong tay đưa cho Quảng Linh Linh, nàng giống như rắn nước dán qua, thổi khí vào tai cô: "Quảng tổng cầm giúp chị, chị cầm không tiện đâu ~~"
Quảng Linh Linh đang muốn nói chuyện, tay Trần Mỹ Linh dùng một chút lực, tiến lên đẩy cô ngã trên sô pha, chân dài mềm mại, từ trên cao nhìn xuống quyến rũ câu người.
-- Đừng nhúc nhích.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro