Chương 34
Gió gào thét bên tai.
Tua chậm tất cả tất cả.
Quảng Linh Linh điên cuồng chạy vội trong mưa, chạy đến sức cùng lực kiệt, chạy đến cả người run rẩy, chạy đến giọng nói ẩn ẩn đều là hương vị máu tươi.
-- Tiểu Linh, làm bạn gái của em được không? Em có thể đem tất cả những thứ tốt nhất cho chị...
A Linh, chị yêu em, chị muốn cùng em mãi mãi ở bên nhau.
Một đời một kiếp, không, vĩnh viễn đời đời kiếp kiếp...
Không cần đến đây tìm tôi nữa.
Tôi sẽ cố gắng làm bản thân yêu em ấy...
Nước mắt mơ hồ đầy mặt, chuyện cũ năm xưa không ngừng hiện lên trong đầu, tim Quảng Linh Linh hoàn toàn trống rỗng.
Nói ra lời tuyệt tình như vậy, không chỉ với Trần Mỹ Linh, mà tim cô cũng bị đâm thủng.
Còn không có đường rút lui.
Vốn dĩ bà nội Quảng đã ngủ, nhưng trời mưa làm tâm can đảo loạn, bà cầm gậy lên canh giữ ở cửa phòng cháu gái.
Bà biết, hôm nay A Linh không có về nhà.
Bà nội Quảng cũng đại khái cũng đoán được, cô đang ở bên cạnh ai.
Ngày đó, Quảng Linh Linh viết lại toàn bộ ký ức giao cho bà nội, cô nói cô đem tất cả ký ức viết lại, chẳng qua là vì muốn thuyết phục bà nội tin tưởng.
Quảng Linh Linh là do bà nội nuôi dưỡng từ nhỏ.
Những gì Quảng Linh Linh ghi lại, bà nội Quảng xem rất nhiều lần, giữa chừng khi nhìn thấy cô viết tên Trần Mỹ Linh, mỗi một lần viết đều dùng lực, giống như muốn chọc thủng trang giấy.
Nhưng cuối cùng những lần viết cái tên đó, tất cả đều có nước mắt, mỗi một chữ đều có.
Cỡ nào thâm hận, cỡ nào trọng tình.
Nghiền nát thành tro... Tuyệt vọng nhảy vực...
Những chữ đó, khi bà nội Quảng nhìn thấy cũng hãi hùng khiếp vía, trong lòng vô cùng phẫn nộ.
Đối với hành vi bạch nhãn lang của Trần Thấm, bà không thể lý giải, cũng không thể tha thứ.
Nếu điều tra lại, Trần Thấm thật sự làm như vậy, từng bước tính kế, ở bên cạnh bọn họ từng bước mưu lược, bà nhất định sẽ không bỏ qua.
Đối với Trần Mỹ Linh...
Bà nội Quảng cảm giác ký ức này có rất rất nhiều lỗ hổng, bà rất muốn cẩn thận hỏi cháu gái một câu, nhưng mỗi lần, chỉ cần nhắc tới tên người này, Quảng Linh Linh liền sẽ kích động phẫn nộ, sau vài lần, bà cũng không dám hỏi nữa.
Bà nội Quảng trầm tư.
Cửa bị mở ra, cùng với một luồng gió lạnh, cả người Quảng Linh Linh ướt đẫm, cô chậm rãi đi vào, nước mưa và nước mắt giao hòa trên mặt.
Bà nội Quảng lắp bắp kinh hãi, lập tức đứng lên: "A Linh? Sao vậy?"
Quảng Linh Linh cắn môi, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, cô đi đến bên cạnh bà nội, dùng sức ôm eo bà: "Bà nội... Bà nội... Thật xin lỗi, con vô dụng..."
Bà nội Quảng ôm chặt Quảng Linh Linh, cảm giác cả người cô lạnh ngắt: "Sao vậy, đứa nhỏ này, ngoan, không khóc, bà nội ở đây?"
Quảng Linh Linh rúc trong lòng bà nội, lớn tiếng khóc thút thít.
Từ nay về sau.
Người kia và cô không có một chút quan hệ nào nữa.
Không, tương lai có một ngày, cô và bà nội chung quy sẽ đấu một trận khốc liệt với Trần Thấm.
Đến lúc đó, hai người chính là kẻ thù.
Kẻ thù...
Cô muốn bắt đầu một cuộc sống mới, cô không cần lãng phí thời gian trên người nàng một giây nào.
Cô phải chăm sóc bà nội thật tốt, kinh doanh Quảng thị thật tốt, đánh sập âm mưu của Trần Thấm, đem việc trong bóng tối của bà ta giao cho pháp luật xử lý.
Cô còn muốn tìm một người thật lòng yêu cô, thật lòng đối xử tốt với bà nội, vui vẻ vượt qua cả đời này.
Cùng trong một đêm mưa.
Quảng Linh Linh còn có người thân ôm ấp, nhưng Trần Mỹ Linh cái gì cũng không có.
Lúc này đây, nàng chân chính mất đi tất cả.
-- Từ nay về sau, tôi sẽ tốt với em ấy, toàn tâm toàn ý, tôi sẽ yêu em ấy.
Cùng với lời nói tuyệt tình, Quảng Linh Linh cũng rời đi, cô đi rất nhanh, giống như chạy trốn, trong phòng trống trải, cũng chỉ còn lại một mình Trần Mỹ Linh.
Nàng ôm chân co người trong góc, không có bật đèn, xung quanh tối đen, ngoại trừ âm thanh nước mắt, không còn tiếng động gì khác.
A Linh...
A Linh, A Linh, A Linh...
-- Chúng tôi môn đăng hộ đối, tôi sẽ tốt với em ấy.
-- Không cần đến tìm tôi nữa, không cần câu dẫn tôi nữa, tôi không muốn vợ tương lai của tôi biết sẽ không vui.
...
Vợ... Vợ của cô...
Từ khi nào.
Lần đầu tiên của Quảng Linh Linh và nàng, cô đè nàng dưới thân, mười ngón tay đan vào nhau, mí mắt đỏ rực: "Tiểu Linh, cho em."
Trần Mỹ Linh nhìn cô, tóc tai tán loạn, rõ ràng sợ hãi, nhưng nàng vẫn dùng hết toàn lực ôm lấy Quảng Linh Linh.
Một khắc kia.
Cùng với tiếng khóc của nàng, Quảng Linh Linh ôn nhu nói ra lời âu yếm đẹp nhất trong thiên hạ ở bên tai nàng.
-- Em sẽ cưới chị, chị sẽ là vợ của em.
Rõ ràng cô đã nói qua, nàng là vợ của cô, nhưng hiện giờ, cô muốn yêu người khác.
Đã từng đau, cho dù dùng ngôn ngữ hay tra tấn thân xác, cũng không bằng lúc này, làm Trần Mỹ Linh đau đến không có cách hít thở, đau đến rốt cuộc tìm không thấy mình.
Nàng cứ một mình lẳng lặng rơi lệ như vậy, từ trời tối đến bình minh, vị trí cũng không dịch chuyển một chút nào.
Mãi cho đến khi phục vụ phòng đến quét dọn, lúc nhìn thấy Trần Mỹ Linh, hoảng sợ: "Ngài... Thật xin lỗi, tôi nghĩ rằng không có người..."
Trần Mỹ Linh đứng lên, chân nàng giống như đã đông cứng, vừa động liền đau đến hít thở không thông.
Từ trong ánh mắt dì quét dọn kia, nàng biết, bây giờ nàng nhất định là người không ra người, quỷ không ra quỷ rất khủng bố.
Nước mắt chảy cả đêm, dường như cũng khô cạn.
Tan nát cõi lòng đến không thể hít thở.
Khi Trần Mỹ Linh suy yếu muốn đến bệnh viện, nghĩ tới lời Quảng Linh Linh nói, khóe mắt vẫn ướt át.
Nàng phải rời khỏi cô sao?
Nàng sẽ không đồng ý.
A Linh, sao em có thể yêu người khác?
Sao có thể yêu người khác?
Em đang muốn giết chị sao?
Không... Chị không muốn buông tay...
Thất hồn lạc phách, Trần Mỹ Linh đi tới bệnh viện, chuyện ngày hôm qua quá lớn, nếu Mặc Mặc có thể nói chuyện, nàng cần dùng hết tinh lực còn lại liên hệ tốt tất cả, đổi vé máy bay thành chiều ngày mai, làm cả nhà nàng ra nước ngoài trước.
Ở lại nhiều một ngày, liền thêm một phần nguy hiểm.
Lúc trước, Trần Mỹ Linh còn muốn gạt mẹ nàng và em gái, nhưng hiện giờ, ngoại trừ chuyện này thì cái gì cũng không thể giấu diếm.
Sắc mặt nàng tái nhợt, môi khô khốc, mắt cũng không có thần thái.
Trong phòng bệnh, Hoàng Lan đứng ở cửa sổ, thật xa đã nhìn thấy một bóng người lung lay sắp đổ đi vào bệnh viện, bà hương người về trước híp mắt: "Ba tụi nhỏ, anh nhìn xem kia có phải Tiểu Linh nhà chúng ta hay không?"
"Chỗ nào?" Trần Sơn đi qua híp mắt nhìn xuống, sau khi thấy rõ ràng, hai mắt hắn đột nhiên trợn to: "Phải!"
Lúc hai người vội vội vàng vàng xuống lầu.
Trần Mỹ Linh đang vịn cầu thang đi lên, nàng đã không còn cảm giác được tim mình, thân thể cũng giống như bị đào rỗng, không có chút hơi thở nào.
"Tiểu Linh!" Hoàng Lan hô một tiếng, xông lên ôm lấy nàng, ở trong ngực mẹ, Trần Mỹ Linh nhắm hai mắt lại, suy yếu chảy nước mắt.
Lúc giáo sư Trần tới kiểm tra cho nàng, khẩn cấp kê một ít thuốc.
Giáo sư Trần nhìn Trần Mỹ Linh thở dài: "Cơ thể cô bé này không xong, so với rất nhiều người già tôi đã khám qua còn kém hơn, nếu cứ như vậy..." Bà lắc lắc đầu, ánh mắt dừng trên người Trần Mặc Mặc: "Thì còn khó giải quyết hơn đứa bé này."
Hoàng Lan không nói lời nào chỉ lau nước mắt, Trần Sơn xoa mặt Tiểu Linh, đứa nhỏ này ngày hôm qua đi đâu vậy? Sao đột nhiên lại thế này?
Giáo sư Trần nhìn Hoàng Lan và Trần Sơn, chung quy không đành lòng, bà mím môi: "Trước tiên phải chăm sóc cho tốt, phải kiểm tra toàn diện một chút, tôi thấy cho dù là cơ thể hay tinh thần tình trạng đều không được tốt."
Bác sĩ đi rồi.
Chỉ còn một nhà ba người.
Hoàng Lan xoa nước mắt trên mặt: "Em không đi, nếu phải đi thì anh và Tiểu Mặc đi thôi, em muốn ở lại với Tiểu Linh."
Tiểu Linh như vậy, sao bà có thể nhẫn tâm rời đi? Sao có thể yên tâm mà đi?
Con gái đã yếu ớt thành dạng gì?
Trần Sơn ứa nước mắt, nhìn Trần Mỹ Linh, thanh âm ảm đạm: "Em cho rằng ở lại có thể giúp được con bé sao? Em biết trên người Tiểu Linh gánh vác cái gì sao?"
Bọn họ từ sớm đã không phải là chỗ dựa của nàng, đã trở thành trói buộc của nàng.
Nếu ngày đó, không phải Quảng Linh Linh tới, người bị thương sẽ là Trần Mặc Mặc, cả nhà bọn họ đi không được không nói, tiếp theo sẽ đối mặt với cái gì?
Phẫu thuật cấy da sao? Phẫu thuật thẩm mỹ sao? Mặc Mặc đau khổ, Tiểu Linh sẽ rơi nước mắt sao? Con bé sẽ khó xử ra sao?
Tới buổi chiều Trần Mỹ Linh mới chậm rãi tỉnh lại, nàng vừa mở mắt ra liền thấy Hoàng Lan nắm tay nàng chống đầu ngủ bên cạnh.
Trong khoảng thời gian này, Hoàng Lan già đi không ít, vì hai đứa con gái mà sốt ruột bôn ba, tựa như sau một đêm cả đầu đều bạc trắng.
Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ...
Trần Mỹ Linh nhìn bà, nghĩ đến Quảng Linh Linh, đột nhiên cảm giác có lẽ mình thật sự là một ác quỷ tội ác tày trời, mới có thể tới nhân gian một chuyến, không chỉ có nàng, mà người bên cạnh nàng cũng thống khổ bi thương.
Qua một tiếng.
Truyền dịch xong, Trần Mỹ Linh hơi có một chút sức lực từ trên giường đi xuống, nàng vội vàng đi làm thủ tục xuất viện.
Ba mẹ đã lớn tuổi, hỗ trợ thu dọn hành lý thì được, còn mấy thứ này, để nàng làm thích hợp hơn.
Hoàng Lan nói rất nhiều lần, để bà làm là được, lại bị Tiểu Linh ngăn trở, nàng chạy qua chạy lại lầu trên lầu dưới, cố gắng làm bản thân lu bu, làm tê mỏi tâm tình đau khổ kia.
Chỉ là khi thấy hoá đơn xuất viện, nhìn chính sách miễn giảm và chữ ký Quảng Linh Linh rồng bay phượng múa trên đó, nước mắt nàng vẫn không nhịn được chảy xuống.
Hoàng Lan vẫn luôn không yên tâm lén đi theo nàng, bà cực kỳ đau lòng ôm con gái: "Nếu khổ sở liền khóc đi."
Ở trong ngực mẹ, Trần Mỹ Linh khóc thút thít, khóc ra tất cả ủy khuất, khóc ra tất cả chua xót.
Hoàng Lan nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, một chút lại một chút vuốt ve nàng giống như khi nàng còn nhỏ: "Ngoan, tất cả đã là quá khứ..."
Thời gian là liều thuốc hữu hiệu nhất, nó có thể chữa lành tất cả, không phải sao?
Sáng sớm hôm sau, một nhà bốn người, về lại căn nhà đã từng tràn ngập hạnh phúc và vui vẻ kia.
Hôm nay là lần cuối cùng một nhà bốn người ăn cơm chung với nhau, Tiểu Linh thu lại cảm xúc, nàng ăn một ít đồ ăn, tạm thời không thèm nghĩ tới Quảng Linh Linh, chuyên tâm ở chung ba mẹ và em gái.
Hoàng Lan dựa vào giường, lộ ra lưng, chỗ bị phỏng sưng đỏ có chỗ đã nổi lên bọt nước, không còn đau, nhưng rất ngứa, đúng là lúc khó chịu nhất.
Trần Mỹ Linh nhẹ nhàng thoa thuốc mỡ cho bà, nàng rất cẩn thận, đầu ngón tay thật cẩn thận xoa thuốc mỡ ra, thổi thổi: "Mẹ, mẹ còn nhớ khi còn nhỏ con luyện múa không?"
Sao lại không nhớ?
Vành mắt Hoàng Lan ươn ướt, khắc chế cảm xúc trong lòng.
Khi đó, đầu tiên là Trần Mỹ Linh luyện múa dân tộc, sau đó là múa giao tế, tất cả là vì chuẩn bị cho sau này.
Luyện tập từ sáng đến tối, như một cái máy.
Hoàng Lan đau lòng, buổi tối, bà ôm con gái thoa thuốc cho nàng, khi đó Tiểu Linh mới mười tám tuổi còn bất mãn, nhưng nhìn nước mắt trên mặt mẹ, nàng liền cười cười an ủi: "Mẹ, con không đau."
Không đau sao?
Hoàng Lan đau lòng muốn chết, ôm con gái, hôn hôn trán nàng: "Đau thì không cần chịu đựng, nói cho mẹ nghe, được không? Mẹ sẽ luôn bên cạnh con."
Mẹ sẽ luôn bên cạnh con...
Nước mắt Hoàng Lan chảy xuống thành hàng, bà rốt cuộc nhịn không được, xoay người ôm lấy con gái, khóc thút thít.
"Tiểu Linh, đừng để cho mẹ đi được không? Mẹ muốn ở bên con, cái gì mẹ cũng không sợ..."
Trần Mỹ Linh được mẹ ôm, trong lòng đau đớn khó chịu, nàng đương nhiên biết cái gì mẹ cũng không sợ, chỉ là nàng sợ.
Ân tình dưỡng dục một đời này, nàng đã không có cách nào báo đáp, không thể trơ mắt nhìn bọn họ lại chịu tổn thương.
Trần Mỹ Linh thu dọn hành lý, nàng chuẩn bị tốt tất cả, dặn dò: "Mẹ, đây là thuốc nhuộm tóc của mẹ, con mua rất nhiều, đủ cho mẹ dùng một năm."
"Ba ba, đây là thuốc huyết áp, nhớ uống đúng giờ."
"Mặc Mặc, số điện thoại này em nhất định phải nhớ kỹ, tới bên đó, em liên hệ giáo viên, luyện tập thanh nhạc cho thật tốt, sau này chị muốn thấy đại minh tinh của chúng ta trên TV..."
Như muốn đem lời của nửa đời sau không thể nói đều nói ra, Trần Mỹ Linh vẫn luôn dặn dò, Hoàng Lan cúi đầu khóc, Trần Sơn nhìn ngoài cửa sổ, nước mắt ướt nhẹp vạt áo.
Trần Mặc Mặc đi qua, ôm Trần Mỹ Linh khóc không thành tiếng: "Chị, chúng ta cùng đi đi, được không?"
Đi sao?
Trần Mỹ Linh lau khô nước mắt cho Mặc Mặc: "Mặc Mặc, còn nhớ chuyện xưa chị kể cho em nghe không?"
Trần Mặc Mặc gật gật đầu, nhìn chị gái, vẫn nhớ rõ.
Trần Mỹ Linh xoa xoa tóc em gái: "Tuy cô ấy không cần chị, nhưng chị không thể đi được, chị không thể buông tay..."
...
Cuối cùng, cả nhà ăn đồ ăn của Trần Sơn làm.
Sáu món ăn, đều là món Tiểu Linh thích, cả nhà cùng nhau ăn cơm, đã từng chờ đợi cảnh tượng này đến cỡ nào, hiện giờ đã thực hiện được lại tràn đầy hương vị nước mắt.
Đã nói không khóc.
Trần Mỹ Linh mỉm cười gắp thêm một miếng cá cho em gái: "Mặc Mặc, em trưởng thành rồi, chị không ở bên cạnh, em phải chăm sóc ba mẹ thật tốt biết không?"
Trần Mặc Mặc cắn môi, cúi đầu: "Dạ".
Mặc Mặc đã có thể phát ra tiếng, ngoài ý muốn, âm thanh thành thục hơn trước kia rất nhiều, rất có từ tính, như âm thanh của DJ radio trong đêm khuya, làm lòng người nghe mềm mại.
Bốn người, an tĩnh ăn bữa cơm đoàn viên.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Cuối cùng, Hoàng Lan và Trần Sơn ôm con gái, nước mắt tung hoành, Trần Mặc Mặc cũng khóc.
Tài xế đã đợi ở bên ngoài.
Trần Mỹ Linh biết không thể chờ nữa, nàng trấn an ba mẹ để họ ngồi trên sô pha.
Nàng đi đến trước mặt hai người, chậm rãi quỳ xuống, dập đầu.
"Ba mẹ, cảm tạ hai người nuôi nấng con trưởng thành, đời này kiếp này, cho dù thế nào, con vĩnh viễn cũng là con gái của hai người..."
"Một nguyện ba mẹ hạnh phúc an khang, hai nguyện ba mẹ sống lâu trăm tuổi, ba nguyện ba mẹ phúc nhạc kéo dài."
"Con gái bất hiếu, không thể chăm sóc cho ba mẹ khi về già."
...
Lần từ biệt này, không biết là tạm biệt ngắn ngủi hay là vĩnh biệt.
Nhưng đây là con đường nàng chọn, dù phải thống khổ lần nữa, nàng cũng muốn kiên trì đi tiếp.
Cả nhà ôm nhau khóc lớn, lại không thể không tách ra.
Máy bay xẹt qua trên bầu trời, lưu lại một đường cong ly biệt, Trần Mỹ Linh lấy điện thoại ra, gọi cho Trần Thấm.
Trần Thấm đang thoa thuốc, khi nhận được điện thoại của Tiểu Linh, bà ta cư nhiên vẫn còn sợ hãi: "Alo?"
Trần Mỹ Linh nhìn vào bầu trời xa xăm, lẩm bẩm: "Mẹ, mẹ lấy đi thứ trân quý nhất của con, hiện tại đến phiên con, mẹ chờ mà xem."
Nói xong, nàng cúp điện thoại, không chùn bước đi ra ngoài.
...
Bà nội Quảng ép cháu gái đi khám tổng quát.
Bác sĩ Sở lúc trước, sau khi bà nội biết chuyện đã quyết định đổi người, bác sĩ Mã hiện tại hơn 40 tuổi, kinh nghiệm phong phu, nhìn kết quả xét nghiệm, nhíu nhíu mày: "Không được tốt, Quảng tổng, thân thể ngài tổn hại quá mức, không thể tiếp tục như vậy."
Bà nội Quảng nhìn cháu gái, Quảng Linh Linh miễn cưỡng cười với bà: "Con sẽ làm bản thân dần dần tốt lên."
Tuy tình huống không được tốt, nhưng bà nội Quảng cũng có thể cảm giác được, sau khi cháu gái về nhà từ tối hôm qua, trạng thái dường như tốt hơn một chút, thái độ cũng trở nên tích cực.
Không hề đấu võ mồm với bà, tuy rằng vẫn luôn trầm mặc, nhưng cũng trở nên nghe lời hơn rất nhiều.
Buổi chiều.
Dì Văn dẫn theo Văn Liên tới.
Văn Liên nghe nói cơ thể của Quảng Linh Linh không được tốt, nàng rất khẩn trương, mang canh gà nấu nửa ngày tới: "Chị, chị uống một chút đi."
Quảng Linh Linh nằm trên giường, hơi hơi cười, ngồi dậy dựa vào dầu giường, Văn Liên tri kỷ giúp cô kê một cái gối dựa.
Không ở công ty, có vẻ Quảng Linh Linh nhu nhược hơn nhiều so với ngày thường, lúc này, sắc mặt cô tái nhợt, tóc đen xoã trên vai, chỉ mặc một cái áo ngủ liền suy nhược dựa vào đầu giường.
Văn Liên nhìn cô, khắc chế không được tim đập kịch liệt, nàng phát hiện nàng thật sự ám ảnh về Quảng Linh Linh, cho dù cô mặc đồ vest khí phách, hoặc lễ phục dạ hội ưu nhã, hay như hiện tại nhu thuận cần người bảo hộ, nàng đều cực kỳ thích.
Quảng Linh Linh uống một ngụm canh gà, nhìn Văn Liên: "Văn Liên, chị có lời muốn nói với em." Cô đặt chén sang một bên.
Văn Liên nhìn cô, gật gật đầu, nàng đại khái biết Quảng Linh Linh muốn nói gì, ngày sinh nhật nàng, nghe bà nội nói xong câu lời đó, là nàng choáng đầu mới gọi điện thoại cho cô.
Cô không thích nàng.
Thích một người, từ trong ánh mắt có thể nhìn ra được.
Quảng Linh Linh nhìn nhìn Văn Liên, rồi dòi ánh mắt ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Chị cũng không tốt như em nghĩ... Chị... Đã từng có rất nhiều khó khăn trong quá khứ."
Tuy rằng đó là trước khi trọng sinh, nhưng cũng là một phần thuộc về cô không phải sao?
Văn Liên nhìn chằm chằm Quảng Linh Linh, cẩn thận gật gật đầu: "Em biết."
Nàng đã nghe bà nội nói qua, trước kia Quảng Linh Linh không học vấn không nghề nghiệp, lúc không có chuyện gì liền ra ngoài lêu lổng với bạn bè, nhưng nàng không thèm để ý.
Quảng Linh Linh suy yếu cười cười nhìn vào mắt Văn Liên: "Không đơn giản giống em nghĩ đâu."
Cô trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi nói: "Chị đã từng rất yêu rất yêu một người, là cái loại dùng tất cả để yêu."
Tuy đã đoán được từ trước, nhưng tim Văn Liên vẫn nhói đau một chút, gật gật đầu: "Vâng."
Quảng Linh Linh nhìn nàng: "Em không ngạc nhiên sao?"
Văn Liên miễn cưỡng cười cười: "Từ đầu em đã đoán được." Nàng chỉ chỉ vào mắt cô: "Trong mắt chị luôn tràn đầy bi thương... Em nghĩ người kia có lẽ chính là người chị yêu nhất... Chị... Cũng không vui vẻ..."
Lời này nói ra từ miệng Văn Liên, vành mắt Quảng Linh Linh lại ươn ướt, cô biết nói xong những lời này có khả năng sẽ tổn thương cô gái nhỏ, nhưng cô càng biết nếu lừa gạt và che giấu tổn thương sẽ lớn hơn nhiều.
"Chị hận nàng oán nàng... Thậm chí một lần lại một lần dây dưa ở bên nhau..." Ánh mắt Quảng Linh Linh trống rỗng: "Chị dùng đủ các loại biện pháp làm nhục nàng, cho rằng như vậy tổn thương sẽ làm chị vui vẻ..."
Văn Liên nhìn Quảng Linh Linh, rất muốn ôm cô một cái, chỉ là không dám.
Quảng Linh Linh hít hít mũi, hai mắt phiếm hồng nhìn Văn Liên: "Chị muốn bắt đầu lại một lần nữa, thật sự quên đi nàng, chỉ là chị không xác định được phải mất thời gian bao lâu, có lẽ là năm ba bữa, có lẽ là mấy tháng, có lẽ là..."
Cả đời.
"Em là một cô gái lương thiện, rất tốt với bà nội, cũng rất tốt với chị, đơn thuần thiện lương... Chị..." Quảng Linh Linh còn chưa nói xong, Văn Liên đã nghiêng người về phía trước, ôm lấy Quảng Linh Linh, thanh âm nàng cũng nghẹn ngào: "Em nguyện ý, chị, em nguyện ý."
Biết rõ Quảng Linh Linh không yêu mình, biết rõ trong lòng Quảng Linh Linh có người khác, chỉ là Văn Liên vẫn không thể khống chế được tim mình như cũ.
Nước mắt Văn Liên chảy xuống: "Chị, em sẽ chữa khỏi cho chị, nhất định em sẽ làm được."
Nước mắt cô gái nhỏ lăn dài trên má, Quảng Linh Linh nhẹ giọng nói: "Một tháng, Văn Liên, thời gian một tháng, chị đem quyền quyết định cuối cùng giao cho em."
Thời gian một tháng này, cô sẽ làm như lời đã nói với Trần Mỹ Linh, cố gắng làm bản thân yêu Văn Liên.
Cô sẽ làm được, nhất định sẽ làm được.
Văn Liên dùng sức ôm Quảng Linh Linh, có lẽ tim vẫn sẽ có chút chua xót, nhưng là có nhiều hạnh phúc và cảm động hơn.
Nàng muốn cố gắng, muốn biến một tháng này thành cả đời.
Lúc Quảng Linh Linh và Văn Liên nắm tay nhau từ trong phòng đi ra.
Tay bà nội đang lột đậu run run một chút, đột nhiên mở to hai mắt, dì Văn cũng kinh ngạc, ngay sau đó dịu dàng cười.
Xem ra, mộng tưởng của bảo bối nhà bọn họ trở thành sự thật rồi.
Bà nội Quảng nhìn chằm chằm cháu gái, sắc mặt Quảng Linh Linh tái nhợt như cũ, nhưng trong mắt có chút tinh thần, cô cười cười, đi đến bên cạnh bà nội: "Để con giúp cho, mắt người còn tốt sao?"
Nhìn nhìn tay mình bị buông ra nhẹ nhàng, Văn Liên mím môi, vừa rồi là nàng chủ động nắm tay, Quảng Linh Linh không có cự tuyệt, còn hơi hơi cười với nàng, nụ cười kia làm tim nàng đập gia tốc.
Dì Văn nhìn Văn Liên, rồi lại nhìn Quảng Linh Linh: "Vừa lúc, hôm nay mọi người đều ở đây, chúng ta liền ở nhà ăn một bữa cơm xoàng đi."
Những gì Văn Liên học lúc trước đang phát huy công đụng, nàng trở thành đầu bếp xuất sắc nhất toàn trường, đuổi mẹ nàng và Quảng Linh Linh đang muốn đi vào giúp đỡ ra ngoài: "Không cần, không cần, nhiều mùi khói dầu."
Nàng biết Quảng Linh Linh có thói quen sạch sẽ.
Văn Liên cười cười nhìn Quảng Linh Linh, Quảng Linh Linh mấp máy môi một chút, không biết làm sao, cô cảm giác hai mắt của dì Văn như có thể nhìn thấu tất cả, dì Văn vỗ vỗ bả vai cô: "Như vậy cũng tốt, thử một lần, nếu thành, dì Văn chúc phúc cho các con, nếu không thành, các con vẫn là bạn, nếu không như vậy con bé quật cường kia sẽ không chết tâm."
Nói xong dì Văn tiếp tục nói chuyện phiếm với bà nội, để lại một mình Quảng Linh Linh đứng ở cửa ngơ ngẩn nhìn Văn Liên.
Lúc Văn Liên nấu cơm trên mặt đều mang theo ý cười, nàng rất chuyên chú, món thứ nhất nàng làm chính là tôm tích Quảng Linh Linh thích ăn, còn chuẩn bị thêm vài món bà nội thích ăn, cố ý bỏ ít đường.
Nàng nhập tâm như vậy, dùng toàn lực đối xử tốt với cô.
Vành mắt Quảng Linh Linh có chút hồng, kiếp trước, có một người đứng ở trong bếp, vừa xào đồ ăn một vừa oán giận cô: "Càng ngày càng giống Thao Thiết? Không phải ăn thịt thì uống rượu, không được, chị cần phải làm em từ bỏ, thanh đạm dạ dày lại."
Thao Thiết là con thứ năm của Rồng, linh vật có mắt to, miệng rộng, tham ăn.
Quảng Linh Linh sẽ làm nũng thò lại gần, ôm nàng từ phía sau: "Tiểu Linh, em xác định nó mỗi ngày đều ăn thịt sao?" Tay cô bắt đầu không yên phận: "Em xác định đó là thật sự sao?"
...
Không nên.
Không nên.
Quảng Linh Linh dùng sức lắc lắc đầu, đã nói muốn bắt đầu một lần nữa, thì không cần lại sa vào trầm luân.
Bữa này cơm, sáu món một canh, sắc hương vị đều đầy đủ.
Khi Văn Liên ra ngoài, lưng đã ướt đẫm, Quảng Linh Linh nhìn nhìn nàng: "Đi thay một bộ quần áo khác đi, tủ quần áo của chị có rất nhiều đồ mới chưa mặc."
Văn Liên gật gật đầu, nàng trộm ngửi ngửi bản thân, có một ít hương vị khói dầu.
Hôm nay tâm tình bà nội Quảng không tệ, bà thu xếp lấy rượu: "Vừa lúc, hôm nay chúng ta đều đông đủ, uống vài ly đi."
Quảng Linh Linh nhướng mày: "Không chê con tửu lượng kém sao?"
Bà nội Quảng liếc cô một cái: "Con cũng đã có bạn gái, ai còn muốn quản con?"
Bạn gái...
Trong mắt Quảng Linh Linh hiện lên một tia bi thương, sự chú ý của bà nội Quảng đều ở trên rượu, bà và dì Văn cười ha hả mỗi người một ly uống trước.
Rốt cuộc cô gái nhỏ hôm nay đã vất vả một ngày, Quảng Linh Linh không có thúc đẩy, chỉ ở bên cạnh chờ đợi, bà nội Quảng và dì Văn liếc nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra, chỉ cười.
Lúc Văn Liên đến phòng quần áo, mở cửa tủ, tầng tầng quần áo khiến nàng hoa cả mắt.
Nàng biết Quảng Linh Linh yêu cái đẹp, chú trọng bề ngoài, nhưng không nghĩ tới khoa trương đến mức này...
Hơn nữa, dù sao Quảng thị cũng là công ty giải trí, quần áo của cô, quy củ không ít, các loại quần áo thời thượng khó có thể tiếp thu cũng không ít.
Văn Liên nhìn nhìn, ma xui quỷ khiến chọn một cái áo sơ mi nàng đã từng thấy Quảng Linh Linh mặc qua, quần áo giặt sạch đặt ở bên trong, còn có hương nước giặt dễ ngửi và mùi hương trên người Quảng Linh Linh.
Văn Liên đỏ mặt mặc vào, mặc vào quần áo này cảm giác như được hơi thở của Quảng Linh Linh bao phủ.
Khi nàng từ trong phòng ra ngoài.
Bà nội Quảng và dì Văn nhìn thoáng qua, bước nhanh tới: "Mau đến đây, đồ ăn muốn nguội rồi."
Mặt Văn Liên có chút hồng, nàng cẩn thận liếc nhìn Quảng Linh Linh, Quảng Linh Linh thấy nàng mặc áo sơ mi của mình thì ngẩn người, ngay sau đó cười gật gật đầu: "Ăn cơm đi."
Văn Liên đi qua, cầm lấy chén, cực kỳ vui vẻ.
Quảng Linh Linh rũ đầu yên lặng ăn cơm, trong lòng ngạnh ngạnh, áo sơ mi kia... Là cái áo mà Trần Mỹ Linh rất thích mặc ở kiếp trước... Nàng mặc sẽ không dễ thương giống như Văn Liên, mà là gợi cảm vũ mị, đôi chân trần trụi đi tới đi lui câu dẫn trước mặt cô.
Tuy cảm xúc không cao.
Nhưng bữa này cơm, có bà nội và dì Văn, Quảng Linh Linh cũng vững vàng không có dị thường.
Dì Văn nhìn thời gian, dẫn theo con gái tạm biệt, Văn Liên cũng biết không thể dính nhau suốt, phất phất tay với Quảng Linh Linh, tươi cười rời đi.
Người vừa đi.
Hai mắt Quảng Linh Linh gục xuống, hữu khí vô lực: "Bà nội, con muốn đi ngủ."
"Mới vừa ăn xong đã muốn ngủ?"
Bà nội Quảng nhìn chằm chằm cháu gái, ánh mắt Quảng Linh Linh tiều tụy, không có đáp lại, cô trực tiếp đi vào nhà.
Hiện tượng rất kỳ quái.
Cô đã từng làm sao cũng không thể ngủ được, nhưng hiện giờ, những giấc ngủ bị thiếu hụt đó giống như thủy triều lập tức phản hồi cho cô.
Quảng Linh Linh căn bản ngủ không đủ, cô ngủ hai ngày.
Trong mơ, đều là Trần Mỹ Linh.
Buổi sáng ngày thứ ba, bà nội Quảng cầm gậy ngồi ở đối diện nhìn Quảng Linh Linh: "Tỉnh rồi?"
Quảng Linh Linh gật gật đầu, nhìn nhìn thời gian: "Mấy giờ rồi ạ? Con phải đến công ty."
"Không cần." Bà nội Quảng vẫy vẫy tay: "Ta đã nói với Trăn Nguyệt, mấy ngày nay con ở nhà làm việc là được, thân thể con bị tổn hại quá mức, đến công ty, bà nội cũng không yên tâm." Bà nghĩ nghĩ: "Trăn Nguyệt đúng là một cô gái thông minh, thích nghi nhanh như vậy."
Quảng Linh Linh gật gật đầu: "Cậu ấy vẫn luôn rất thông minh."
Bà nội Quảng đứng dậy: "Muốn ăn cháo không? Bà nội làm cho con."
Quảng Linh Linh lắc lắc đầu: "Con còn muốn ngủ..."
Bà nội Quảng dừng một chút, nhìn cháu gái trầm mặc, có lẽ bản thân Quảng Linh Linh cũng không biết, bà nội ở bên cạnh cô mấy tiếng đồng hồ, cô vẫn luôn thường xuyên xoay người, trong miệng đều gọi "Tiểu Linh".
"Không đói bụng cũng nên ăn một ít, ngày kia, ta muốn dẫn con đi gặp chú hai của con."
"A?"
Quảng Linh Linh thanh tỉnh một chút, chăm chú nhìn bà nội, đôi mắt bà nội Quảng nặng nề: "Bên phía Trần Thấm chắc đã nghe được tin tức phong phanh, gần đây đang bí mật thu mua cổ phần phân tán của Nam Dương, A Linh, con nói không sai, Trần Thấm đúng là cẩn thận sắc bén ra tay nhanh chóng." Bà nội Quảng cảm khái lắc lắc đầu: "Cô ta đây là đã biết bà già này muốn làm cái gì, đúng là đứa trẻ ta nuôi lớn..."
Nếu đã rút dây động rừng.
Bà liền phải nhanh một chút.
Tất cả, bởi vì Quảng Linh Linh biến hóa, hướng đi của kiếp trước có chút bất đồng.
Lúc ăn cơm, bà nội cũng không có kiêng dè cái gì, giải thích cho Quảng Linh Linh: "Trước khi, Trần lão gia qua đời, ngoại trừ tài sản cố định, ông ấy đem cổ phần gia tộc phân chia rõ ràng, Trần Hải Khôn là con trai lớn, lại là con trai duy nhất, một mình Hải Khôn giữ 40% cổ phần, nhưng không ai hiểu con bằng cha, ông ấy cho Hải Long 25% cổ phần, cho ta 15% cổ phần, chính là vì tương lai có một ngày, nếu Hải Khôn thật sự đi sai đường, chúng ta có thể kiềm chế."
Quảng Linh Linh nghe được liền kinh hãi, kiếp trước bà nội chưa từng nói với cô.
Ánh mắt bà nội Quảng xa xăm: "Trần Thấm là con gái, lại không nhọc lòng công việc làm ăn, cho nên ông ấy cũng không cho nó cổ phần, chỉ chuẩn bị cho nó mười cửa hàng và một ít quỹ châu báu, khi đó quan hệ của nó và Hải Khôn đã lộ một nửa ra ngoài sáng, lúc ấy bà nội chỉ nghĩ nếu Trần lão gia đã nghĩ sớm muộn gì cũng là người một nhà, không cần thiết phân chia, mới không có cho Trần Thấm cái gì, hiện tại nhìn lại..."
Rất nhiều chuyện, có lẽ Trần lão gia đã nhìn thấu từ sớm, chỉ là dù sao cũng là con trai duy nhất, ông ấy luôn sẽ đọng lại một ít ảo tưởng.
"Khi đó Hải Khôn không nghe lời, tự làm theo ý mình, đi lên con đường trái pháp luật, bà nội sợ toàn bộ Trần gia đều chôn vùi theo, liền đem 10% cổ phần trên danh nghĩa cho Hải Long, để cho hai anh em bọn họ có điều chế ước."
Bà nội Quảng hành động như vậy đúng là cũng nổi lên tác dụng, mấy năm nay, trên danh nghĩa Nam Dương là do Trần Thấm quản lý, nhưng ở phía sau, Trần Hải Long có địa vị không thể lay động, vẫn luôn cùng Trần Thấm kiềm chế lẫn nhau.
"Chỉ là, chú hai..." Tất cả chuyện kiếp trước làm Quảng Linh Linh trở nên đa nghi, chú hai và Trần Thấm rốt cuộc không thể phủ sạch quan hệ, bọn họ cùng nhau lớn lên, sau đó lại trở thành chị dâu.
Bà nội Quảng nhìn Quảng Linh Linh: "Chuyện này, con không phải nhọc lòng, hiện tại chuyện con cần làm chính là tịnh dưỡng thân thể, đúng rồi, ta nghe nói ngày mai là Lễ Tình Nhân, con đưa Văn Liên ra ngoài chơi đi, đừng suốt ngày ở nhà ngủ."
...
Lễ Tình Nhân ngày đó.
Quảng Linh Linh không muốn đi, nhưng vẫn bị bà nội rít gào giống như loa phóng thanh đánh thức.
Văn Liên đợi thật lâu, hôm nay, nàng cố ý trang điểm mặc váy dài màu hồng nhạt, tóc dài ngang vai, cổ trắng eo nhỏ, ánh mặt trời dọc theo thân hình vẽ ra một đường viền vàng dịu dàng, trong ngực nàng ôm một bó hoa hồng, thường xuyên cúi đầu ngửi ngửi hương hoa.
Quảng Linh Linh vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy cảnh tượng đẹp như vậy, ánh mắt của cô có chút hoảng hốt, trong đầu lại có chút ký ức rách nát bay múa, cô cố gắng khắc chế không muốn nghĩ, mỉm cười đi tới bên cạnh Văn Liên: "Chờ lâu không?"
"Không có."
Văn Liên đưa bó hoa trong ngực cho Quảng Linh Linh, mặt lại đỏ: "Chị, lễ tình nhân vui vẻ."
Quảng Linh Linh cười cười, mở cửa xe: "Lên xe đi, chị chưa mua lễ vật cho em, em nghĩ xem muốn cái gì?"
Cái gì cũng không muốn, chỉ cần có thể ở bên cạnh cô là tốt rồi.
Hôm nay, Quảng Linh Linh lái xe, Văn Liên nhìn sườn mặt của cô, lúc cô lái xe rất chuyên chú, khí chất đột nhiên trầm ổn xuống, góc nghiêng đẹp như vậy.
Quảng Linh Linh hỏi một câu: "Em muốn ăn chỗ nào?"
Văn Liên si ngốc nhìn cô, không có trả lời, Quảng Linh Linh nghiêng đầu nhìn Văn Liên, nhìn dáng vẻ ngốc ngốc kia, bỗng dưng cười.
Đúng là thiếu nữ mới lớn...
Nụ cười kia... Như ánh mặt trời rực rỡ làm hồng khuôn mặt Văn Liên, tim nàng đập kịch liệt, cúi đầu cắn môi không dám nhìn cô nữa.
Lễ Tình Nhân.
Quảng Linh Linh đã từng trải qua rất nhiều lần, đều là với Trần Mỹ Linh.
Xem phim, ăn tối, nắm tay đi dạo trên đường.
Đó đã từng là ngày mà cô thích nhất.
Hiện giờ, Văn Liên đi bên cạnh cô, trong mắt đều là nụ cười hạnh phúc, Quảng Linh Linh và nàng sóng vai cùng đi, trong lòng không biết là tư vị gì.
Hai người đi xem phim, ăn bò bít tết.
Quảng Linh Linh cũng sẽ cười, chỉ là nụ cười có chút vô lực, Văn Liên cảm giác được, vẫn luôn tìm đề tài, không để cho hai người tẻ ngắt, thậm chí nàng vì muốn có nhiều chủ đề chung với Quảng Linh Linh mà đi nghiên cứu quản lý thị trường.
Bầu trời đã dần dần tối xuống.
Phố lớn ngõ nhỏ đều là những đôi tình nhân ngọt ngào nắm tay đi dạo, bên góc đường, có rất nhiều tiểu thương bán hoa, thỉnh thoảng có người hô to lên: "Cô gái, muốn mua một cành hoa sao?"
Ánh mắt Văn Liên lưu luyến nhìn chỗ kia rất lâu, Quảng Linh Linh giống như hậu tri hậu giác*, đứng ở quảng trường, nghe tiếng chuông vang lên, Quảng Linh Linh nhẹ giọng hỏi: "Em muốn hoa sao?"
* Một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ có mình không biết, mãi sau mới phát hiện ra.
Văn Liên cắn cắn môi, khẽ gật đầu.
Nàng không phải muốn hoa.
Nàng muốn chính là người tặng hoa.
Quảng Linh Linh mua một bó hoa, đưa cho Văn Liên: "Tặng em."
Văn Liên nhìn Quảng Linh Linh, thấy trong mắt cô vẫn là ánh mắt nhìn em gái giống như khi còn nhỏ, nàng có chút thất vọng, lấy hết can đảm, nhẹ nhàng túm lấy vạt áo Quảng Linh Linh.
Quảng Linh Linh quay đầu nhìn nàng, tim Văn Liên dường như muốn nhảy ra khỏi ngực, nàng nhẹ nhàng nhón chân, Quảng Linh Linh ý thức được cái gì, muốn lui về sau, nhưng lại sợ tổn thương tình cảm của cô gái nhỏ.
Khi đang rối rắm, Quảng Linh Linh vừa nhấc đầu liền thấy Trần Mỹ Linh đang đứng cạnh một chiếc xe Cayenne màu bạc ở góc đường cách đó không xa, chăm chú nhìn cô, mà bên cạnh nàng, trái là Ưng Địch, phải là Tiểu Nhan.
Vị trí của nàng so với hai người kia nhích về phía trước một chút, vạt áo đong đưa theo gió, tóc dài phiêu phiêu, ngón tay mảnh khảnh còn cầm điếu thuốc.
Hai người cách nhau quá xa.
Cô không nhìn thấy biểu cảm của Trần Mỹ Linh.
Còn không đợi Quảng Linh Linh phản ứng, một cái hôn nhẹ nhàng dừng trán của cô, Văn Liên dựa theo gió vào cổ Quảng Linh Linh: "Chị, Lễ Tình Nhân vui vẻ, em... Rất thích chị."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro