Chương 35


"Mười."

"Chín."

"Tám."

...

12 giờ tiếng chuông vang lên bên tai, pháo hoa khắp nơi bắn lên, âm thanh nổ tung thật lớn trên bầu trời, cánh hoa như mưa, nháy mắt nở rộ.

Pháo hoa này cũng giảm bớt cảm giác khẩn trương và xấu hổ ít nhiều, Văn Liên nhìn pháo hoa trên trời đến mức trong mắt đều là kinh ngạc, nàng nhìn chằm chằm chỗ xa: "Oa, chị xem, chị xem..."

Thanh âm của nàng đột nhiên im bặt.

Quảng Linh Linh đang nhìn Trần Mỹ Linh, chỉ mới mấy ngày không gặp, nàng gầy đi không ít.

Trần Mỹ Linh cũng nhìn Quảng Linh Linh, một lát sau, nước mắt chậm rãi rơi xuống, gió thổi làm cơ thể nàng hơi hơi phát run, giọt nước mắt kia rất không phù hợp với nơi phồn hoa náo nhiệt này, nàng giơ tay lau đi.

Trần Mỹ Linh xoay người nói với Tiểu Nhan: "Đi thôi."

Gần trong gang tấc, lại xa tận chân trời.

Nàng không muốn ở lại nơi này làm người phiền lòng.

Hình ảnh trước mắt đã làm tim đau nhói, nàng sợ nếu tiếp tục nhìn nữa nàng hỏng mất.

Tuy đã là đêm khuya, nhưng người càng tụ càng nhiều, Quảng Linh Linh thu ánh mắt lại, trong mắt đã là một tầng nước.

Văn Liên theo ánh mắt Quảng Linh Linh nhìn qua, nàng chỉ nhìn thấy sườn mặt của Trần Mỹ Linh, dù là sườn mặt nhưng vẫn cực kỳ đẹp, chủ yếu chính là khí tràng trên người nàng... Lòng Văn Liên chậm rãi trầm xuống.

Quảng Linh Linh xoay người: "Đi thôi, muộn rồi, chị đưa em về."

Văn Liên nhìn Quảng Linh Linh nhỏ giọng hỏi: "Chị, là cô ấy sao?"

Quảng Linh Linh trầm mặc nhìn nàng, cách đó không xa đám đông còn đang nhìn pháo hoa thét chói tai, cô khẽ gật đầu: "Ừm."

Cả đường đi, Văn Liên trầm mặc, Quảng Linh Linh cũng trầm mặc, trước khi xuống xe, Quảng Linh Linh thấp giọng nói: "Xin lỗi em."

Văn Liên lắc lắc đầu, ngửi ngửi bó hoa Quảng Linh Linh mua cho nàng: "Chị, em rất vui vẻ, ngủ ngon."

Sau khi Quảng Linh Linh về đến nhà, cả người mệt mỏi, bà nội từ trong phòng đi ra: "Đã về sao? Hôm nay thế nào?"

Quảng Linh Linh cởi áo khoác, vẻ mặt mệt mỏi: "Dạ, cũng tốt."

Lại khôi phục dáng vẻ trầm mặc đầy tử khí.

Bà nội Quảng nhìn cháu gái một lát sâu kín thở dài, Quảng Linh Linh vừa thay đồ vừa nói: "Bà nội, con hôm nay nhìn thấy Trần Mỹ Linh và Ưng Địch với Tiểu Nhan ở cạnh nhau."

Bà nội Quảng chần chờ: "Tiểu Nhan?"

Quảng Linh Linh: "Đều là cánh tay đắc lực của Trần Thấm, thân thủ lợi hại, nhưng Tiểu Nhan vẫn luôn ở trong tối."

Bà nội Quảng mím môi: "Ý con là..."

Bên Trần Thấm có biến động? 

Quảng Linh Linh nhìn nhìn bà nội: "Chú Vương điều tra thế nào rồi?"

Cô thay một bộ đồ ngủ, cột tóc lên, ngồi ở mép giường.

Bà nội Quảng thở dài: "Trần Mỹ Linh đúng là con gái ruột của Trần Thấm."

Quảng Linh Linh gật gật đầu, cô đi mở cửa sổ, lấy một điếu thuốc, dựa vào cửa sổ hút: "Lần này bà nội tin chưa?"

Bà nội Quảng nhìn sườn mặt cháu gái: "Ừm."

"Còn điều tra được gì nữa không?"

"Tuy Trần Mỹ Linh là do Trần Thấm sinh ra, nhưng từ nhỏ đã được Trần Sơn và Hoàng Lan nhận nuôi, còn có một đứa em gái tên là Trần Mặc Mặc, tất cả những chuyện này, con đã biết đúng không?"

Quảng Linh Linh gật gật tàm thuốc, con ngươi đen như mực nhìn bà nội: "Dạ."

"Bà nội điều tra được tin có khả năng không giống như con viết, đứa nhỏ này... Vừa mới một tuổi đã bị Trần Thấm giao cho người khác, để tránh bị bại lộ, mấy năm nay, bọn họ gặp nhau không nhiều lắm, hơn nữa Trần Thấm bồi dưỡng nàng cũng hết sức hà khắc, trong qua trình điều tra Vương Lâm tra ra thanh nhạc, vũ đạo, tán thủ, xạ kích...., mạng lưới quan hệ dần dần hình thành mắc xích, Vương Lâm đều đến thăm, các giáo viên đều có ấn tượng rất sâu với nàng."

Quảng Linh Linh trầm mặc.

"Còn vì sao Trần Thấm xuống tay với Trần Mặc Mặc, chuyện này bà nội còn không biết." Đôi mắt bà nội Quảng sâu kín: "Con bé là con gái của Hải Khôn."

Huyết mạch duy nhất của Trần gia.

Nếu... Năm đó Trần Thấm đưa con bé về, nói cho mọi người biết, bà nội Quảng và Trần Hải Long nhất định sẽ nâng đỡ Trần Mỹ Linh, cuộc đời của con bé sẽ hoàn toàn bất đồng với hiện tại.

Thuộc hạ của bà nội Quảng đều là người đã đi theo Quảng lão gia nhiều thế hệ, trừ phi không nghi ngờ, nếu thật sự có lòng nghi ngờ đi điều tra một người, dấu vết để lại chắc chắn sẽ tìm được, chủ yếu chính là Quảng Linh Linh cho bà rất nhiều tin tức giống như bảo vật, chỉ có lợi không có hại, không cần lãng phí sức lực liền điều tra rõ ràng.

Chỉ là, hiện tại bà nghĩ không thông, Trần Thấm làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì?

Trần Mỹ Linh dù sao cũng là con gái ruột, nếu thật sự muốn trả thù, đưa con bé ra bên ngoài cũng chưa chắc không phải là lợi thế quan trọng nhất, nhưng sao lại nuôi ở nhà người khác, Trần Thấm sao có thể nhẫn tâm như vậy?

Dưới màn đêm.

Bà nội Quảng nhìn cháu gái hút thuốc, lúc này đây, từ đáy lòng tin tưởng lời cô nói.

"A Linh, con tính thế nào?"

Điều tra được người khác, nhưng đối với cháu gái, bà nội Quảng càng ngày càng không hiểu.

Quảng Linh Linh phun ra một ngụm khói, nhìn trăng trên trời: "Bên phía Trịnh Phát, rất nhanh có thể động vào."

"Cái bà nội hỏi là lúc sau, con không cảm thấy chuyện xưa con viết cho bà nội hiện tại đã có một chút bất đồng sao?"

"Bà nội, đó không phải chuyện xưa." Quảng Linh Linh quay đầu sửa lời bà nội, trong mắt lạnh lẽo: "Là con đã từng nhìn thấy, mọi chuyện xảy ra sờ sờ trước mắt con."

Bà nội Quảng thấy cảm xúc của cô, thở dài, nói sang chuyện khác: "Bên phía chú hai của con nói là có chút việc, phải ra nước ngoài một chuyến, tháng sau mới có thể gặp mặt."

Quảng Linh Linh dụi thuốc: "Dạ, đi ngủ đi, bà nội."

Cô càng ngày càng trầm mặc ít lời, theo thói quen giấu rất nhiều chuyện trong lòng, đại khái đã là tiêu chí thành thục, bà nội lại có chút chua xót, trầm ổn như vậy rõ ràng là điều bà luôn chờ đợi nhất, nhưng hiện giờ, bà hoài niệm cháu gái luôn đấu võ mồm với bà năm đó, khi có việc liền ôm bà làm nũng.

Sáng sớm hôm sau.

Quảng Linh Linh đến Ức Dương, động tác rất mau, dặn dò vài câu, Khương Trăn Nguyệt ăn ý gật đầu, thủ hạ liền hành động.

Lúc trước tuyên truyền "Không thể tưởng được nàng" đã tới thời kỳ gay cấn kết thúc. Cuối tuần sau sẽ có kết quả người đứng thứ nhất, chương trình này sẽ có mùa hai, tiến độ quay phi thường nhanh.

Bên trong chương trình, Đông Tuyết là người nổi tiếng nhất thông qua phát sóng trực tiếp tỏ vẻ bất mãn với Trịnh Phát VG, hiện giờ, ngoài lề tuyên truyền mùa thứ nhất, nàng càng lớn mật chỉ vào bộ phận cung cấp quần áo: "Đây là cái gì? Thật xấu."

Bên cạnh nàng là nghệ sĩ của Nam Dương, hai người xem như đồng môn, vừa thấy như vậy, cũng ngượng ngùng che miệng: "Đúng vậy, xấu thật."

Nam nghệ sĩ bên cạnh khoác lên người, hắn búng tay một cái vang dội: "Tới nào, chương trình cho tôi một đoạn [Bọn yêm trong đồn điền người]."

...

Ảnh tuyên truyền được biên tập cắt nối rất có hướng tính.

Vốn dĩ giai đoạn trước nhiệt độ chương trình đã rất nóng, vừa phát sóng, Trịnh Phát VG bị vùi lấp.

##VG dựa vào cái gì bắt chị của tôi mặc quần áo xấu như vậy, ##Đông Tuyết xé quần áo VG, nhanh chóng chiếm hot search.

Vốn dĩ lúc trước Trịnh Nghị luôn muốn mời Đông Tuyết làm người đại diện, nhưng hai người còn sinh ra chuyện không thoải mái, hiện tại chuyện năm xưa cũng bị moi ra.

Trên mạng đồn công tử Trịnh gia đã từng theo đuổi Đông tuyết, nhưng bởi vì gia thế quá thấp, thái tử tầng dưới không được coi trọng.

Rất nhiều video liên quan bị cộng đồng mạng đùa giỡn giống như đã được chuẩn bị từ trước, nhấc lên một làn sóng ở trên mạng.

Nói sao biết vậy, anh hùng bàn phím ngao du thế giới.

Đây là việc hiện tại cộng đồng mạng am hiểu nhất.

Khi chương trình phát sóng, bởi vì bố cục mới mẻ độc đáo, đã có nhiệt độ ở giai đoạn trước, minh tinh lưu lượng, nhanh chóng nhấc lên một đợt cao trào, lúc trước liên tiếp chiếm hot search mấy ngày, ở giai đoạn trước người hâm mộ đã đẩy dư luận lên, lúc này lại phản ứng ngược.

[##VG trả chị gái xinh đẹp cho ta.]

[##VG muốn thời thượng trong đồn điền sao.]

[##VG liếm mặt cho anh trai ta đều không được.]

...

Các loại tiêu đề, hot search sôi nổi trồi lên, khi Trịnh Nghị biết tin này, tức giận đến sắc mặt tái nhợt.

Hắn rất vất vả thuyết phục ông nội quyết định đập nồi dìm thuyền vang danh độc nhất vô nhị, muốn ở trong lúc quay chương trình kiếm một đợt nhiệt độ, hiện tại ngược lại còn trở thành đối tượng công kích trên các mạng.

Sau khi Trịnh lão gia biết, liền nổi trận lôi đình, mũi thiếu chút nữa vì tức giận mà rớt xuống.

Không chỉ có như vậy, lúc này phóng viên giải trí thuận thế ném ra việc thái tử Trịnh gia Trịnh Nghị ngủ với nhiều phụ nữ cũng lúc.

Ảnh chụp rõ ràng, ở khách sạn, trước sau đi vào mấy cô gái yêu diễm, đều là Trịnh Nghị tự mình mở cửa, hắn như uống không ít rượu, lắc lư đi ra, trên người trần trụi, chỉ quấn một cái khăn tắm, những cô gái đó ở trong phòng khách sạn chính là cả đêm.

Khi Trịnh Nghị nhìn thấy video kia, mặt xám như tro tàn, tay chân lạnh lẽo.

Đêm đó.

Hắn thấy Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh rời đi, trong lòng ghen ghét muốn mạng, vừa vào phòng, hắn giống như phát tiết túm lấy Vương Địch muốn hôn, nhưng không nghĩ tới, Vương Địch mỉm cười né tránh hắn, hỏi: "Trịnh tổng, có phải anh quen cô gái bên cạnh Quảng tổng lúc nãy đúng không? Em thấy anh thật sự tức giận."

Thanh âm nàng nhu nhu nhuyễn nhuyễn, lại chọc tới chỗ đau nhất của Trịnh Nghị, tà hoả trong lòng hắn liền xìu một nửa, mặt âm trầm, ngồi trên sô pha hung tợn hút thuốc.

"Ai da, sao lại tức giận?" Vương Địch như rắn nước mềm mại quấn tới, nàng sờ sờ mặt Trịnh Nghị: "Trịnh tổng không cần phải không vui." Nàng mở một chai rượu: "Tới đây, em tạ tội với Trịnh tổng, em không nên nói đến chuyện làm Trịnh tổng không vui."

Trịnh Nghị nhướng mày: "Chỉ tạ tội như vậy sao?"

Vương Địch cười cười: "Nếu không thì sao?" Nàng nghĩ nghĩ, quyến rũ xoay người: "Nếu không, bên cạnh em còn có rất nhiều em gái xinh đẹp, em kêu tới mấy người, uống rượu với Trịnh tổng? Cô gái kia đúng là không có mắt, người như Trịnh tổng của chúng ta không cần vì nàng tức giận có phải hay không?"

...

Khuyết điểm lớn nhất của Trịnh Nghị chính là không ổn trọng, không có định lực, lúc này đầu óc hắn trống rỗng, nhớ đến dáng vẻ Trần Mỹ Linh quyến rũ nịnh nọt Quảng Linh Linh, cả người đều muốn vỡ toạc.

...

Một lúc lâu sau.

Vương Địch và một đám chị em thành công mỗi người một ly chuốc say Trịnh Nghị, mọi người nhàn nhã ngồi uống rượu nói chuyện, trong đó có một nữ nhân tóc dài màu vàng hỏi: "Chị, đây là ai?"

Vương Địch cười cười, bàn tay mảnh khảnh lấy một quả nho: "Được rồi, chúng ta liền đi thôi, đây không phải chỗ nói chuyện phiếm."

Trước khi đi.

Vương Địch còn cẩn thận đỡ Trịnh Nghị lên giường, khăn tắm duy nhất còn lại trên người hắn cũng kéo xuống.

Ngày hôm sau, Trịnh Nghị ngủ đến giữa trưa mới tỉnh lại, đầu hắn ong ong, từng đợt choáng váng, hắn nhìn nhìn khắp nơi không thấy người, gọi vài tiếng cũng không có ai, mở một góc chăn, nhìn bản thân trần trụi liền ngây ngẩn cả người.

Không phải là...

Không nghĩ tới.

Không nghĩ tới.

Tất cả đều là bẫy sao?

Chờ hắn sập bẫy?

Là ai??? Quảng Linh Linh???? Hay là... Ai???

Trịnh lão gia một chân đá văng cửa, cầm cuốn tạp chí ném về phía cháu nội: "Nghịch tử, nghịch tử!!! Danh dự trăm năm của Trịnh gia tất cả đều bị ngươi hủy rồi, tao đánh chết mày, tao..."

Trịnh quản gia ở sau lưng ôm lấy Trịnh lão gia: "Lão gia, ngài đừng có gấp... Ngài..."

Đầu Trịnh lão gia từng đợt phát ngốc, vô lực ngã về phía sau hai bước, Trịnh Nghị sợ tới mức lập tức chạy vội tới: "Ông nội! Ông nội!"

...

Hôm nay, Quảng Linh Linh rất thong thả, uống cà phê nói chuyện phiếm với Khương Trăn Nguyệt, Khương Trăn Nguyệt cầm dao nhỏ gọt táo.

Đã rất lâu nàng không cùng Quảng Linh Linh ở chung thong thả như vậy, Khương Trăn Nguyệt ăn một miếng, tiện tay đưa cho Quảng Linh Linh một miếng, nàng sử dụng dao nhỏ rất linh hoạt, nàng đã từng đi theo thổ dân mồm to ăn thịt uống rượu chén lớn, tuỳ ý vui vẻ.

Quảng Linh Linh nhìn nhìn dao nhỏ trong tay Khương Trăn Nguyệt: "Cậu... Đây là luôn mang theo trong người sao?"

Tay Khương Trăn Nguyệt xoay dao nhỏ, giống như khoe khoang trước đồ chơi mắt Quảng Linh Linh một chút: "Đúng vậy, là để giết cậu, cái loại tim tặc này, một dao một dao cắt tim có tốt hơn không?"

Quảng Linh Linh bất đắc dĩ nhún vai: "Vậy cậu cần phải cẩn thận một chút, đừng để bản thân bị thương."

Khương Trăn Nguyệt không nói lời nào, nhìn chằm chằm dao nhỏ trong tay: "Tôi nghe nói, cậu và Văn Liên yêu nhau?"

Suýt chút nữa mắc nghẹn miếng táo trong miệng, Quảng Linh Linh ngồi thẳng người, có chút chật vật: "Ừm."

Khương Trăn Nguyệt nhìn Quảng Linh Linh: "Vì sao?"

Quảng Linh Linh: "Tại sao lại hỏi vì sao?"

Đôi mắt Khương Trăn Nguyệt vẫn sắc bén, từ nhỏ nàng chính là như vậy, đây cũng là nguyên nhân Quảng Linh Linh sợ nàng: "Cậu cũng không thích cô ấy."

Quảng Linh Linh trầm mặc.

Khương Trăn Nguyệt nhìn sắc mặt cô: "A Linh, đây không giống cậu."

Quảng Linh Linh nhìn nàng: "Vậy cậu nói xem cái gì mới là tôi?"

Khương Trăn Nguyệt nhìn vào mắt Quảng Linh Linh, không cần nghĩ liền nói thẳng: "Quảng Linh Linh mà tôi biết, rất thích cười, nhát gan lại sợ trời mưa, tim cậu ấy rất mềm mại và thiện lương, thân phận địa vị cao cũng không xem nhẹ bất kỳ kẻ nào, cậu vui vẻ khi giúp đỡ được người bên cạnh, là sự thuần khiết ít có trên đời này."

Khi nói những lời này, hai mắt Khương Trăn Nguyệt nhìn thẳng vào Quảng Linh Linh: "Cậu có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là vì sao không?"

Quảng Linh Linh bình tĩnh nhìn Khương Trăn Nguyệt, đôi mắt Khương Trăn Nguyệt thật ôn nhu, nước mắt mờ mịt như có thể vùi lấp cô, Quảng Linh Linh thở dài: "Tôi đã không phải là tôi lúc trước."

Kiếp trước cô bị Trần Mỹ Linh giết chết.

Đơn thuần?

Thiện lương?

Những thứ cô sở hữu, đều ở lúc hiểu rõ bị Trần Mỹ Linh lừa gạt mà hoàn toàn rời xa.

Quảng Linh Linh nhìn vào mắt Khương Trăn Nguyệt, nhìn chăm chú thật lâu, cô nhẹ giọng nói: "Nguyệt Nguyệt, không cần thích tôi, tình yêu là thứ không đáng tin cậy nhất trên đời, nó không thể vĩnh tồn, chỉ có tình thân và tình hữu nghị, mới có thể tồn tại cả đời."

Dao trong tay Khương Trăn Nguyệt dừng trên mặt đất, vành mắt nàng đỏ ửng, nhìn Quảng Linh Linh: "Tôi nên thành khẩn khen cậu, hay phải nói cậu nhẫn tâm đây? Cậu có thể lừa gạt Văn Liên, vì sao không thể lừa gạt tôi?"

Nàng biết.

Hoá ra, nàng biết hết.

Quảng Linh Linh cười, cười đến vành mắt đỏ hồng, hiện tại, cô dơ bẩn như vậy, đã không  còn xứng với bất cứ ai.

Nửa tháng sau đó.

Quảng Linh Linh vùi mình vào công việc, cô càng ngày càng chết lặng, càng ngày càng không thích cười.

Danh tiếng Trịnh Phát VG đã rơi vào đáy cốc, tuy trải qua đủ các loại xã giao, muốn xoay chuyển cục diện, nhưng Trịnh Nghị là phú nhị đại chuyên đùa giỡn tình cảm, người gặp người đánh, thậm chí dâm cư mạng còn thần thông quảng đại đào ra được chuyện lúc trước hắn và Cindy náo loạn gây sự kia là bạn thân, mọi người bắt đầu sôi nổi suy đoán, có phải hắn cũng có cùng đam mê hay không.

Vốn dĩ căn cơ của Trịnh gia không sạch sẽ, áp lực dư luận trên mạng có bao nhiêu lớn, bộ phận liên quan bắt đầu chú ý, hiện tại đừng nói là làm Trịnh Phát lớn mạnh, toàn bộ Trịnh gia bây giờ đều có thể với tới nguy cơ.

Trịnh lão gia đến tìm Trần Thấm, gần đây Trần Thấm bị chuyện Tiểu Linh làm cho sứt đầu mẻ trán, căn bản không có thời gian ứng phó hắn.

Đối với người không còn dùng được, bà ta sẽ không bao giờ muốn giữ lại bên cạnh.

Trịnh lão gia tìm Trần Thấm vốn là muốn tìm trợ giúp, nhưng ai biết mới một lần, Trần Thấm đã chặt đứt tài chính đầu tư cho Trịnh gia, toàn bộ trợ giúp lúc trước đều mất hết, hơn nữa bà ta làm rất lưu loát, không muốn dính chút nước bẩn nào.

Trịnh Nghị đi qua Ức Dương muốn tìm Quảng Linh Linh, nhưng đã bị chặn lại ở cửa, Quảng tổng căn bản không muốn thấy hắn, một đêm hắn vui chơi với nhiều người như vậy, trên mạng còn có đủ loại tin tức bất lương, Quảng tổng đã trực tiếp trở tay khởi tố hắn vi phạm hợp đồng, làm chương trình gánh tội thay, số tiền vi phạm hợp đồng kia, nếu thật sự phán xuống, Trịnh gia chỉ cách phá sản một con đường.

Hắn không còn đường có thể đi.

Ông nội hiện tại còn nằm giường bệnh ngồi không nổi.

Trịnh Nghị không có cách nào, chỉ còn hi vọng cuối cùng, mỗi ngày đều đến Nam Dương cầu xin Trần Thấm gặp mặt hắn một lần, hiện tại chỉ cần có thể giúp chuyện trong nhà, muốn hắn làm cái gì cũng được.

Vết thương của Đoạn Tử trên cơ bản đã tốt, nhưng khi nói chuyện giọng nói vẫn giống như khóa kéo rỉ sét như cũ, hắn đứng phía sau Trần Thấm, chậm rãi nói: "Đây là Quảng Linh Linh động tay chân."

Từ dây thanh quản của hắn bị thương, đến phản ứng của Tiểu Linh thay đổi, bây giờ lại đến Trịnh Phát.

Rất nhiều đáp án miêu tả sinh động.

Tay Trần Thấm còn quấn băng vải chưa có tháo ra, bực bội xoay nhẫn: "Rốt cuộc chỗ nào không đúng, khiến nó nhận ra."

Đoạn Tử cũng nghi hoặc.

Trịnh gia đã không thể dùng, thế lực âm thầm nâng đỡ nhiều năm qua, còn chưa có chân chính phát huy tác dụng liền bị trừ bỏ tận gốc.

Từ trước đến nay Trần Thấm luôn cẩn thận, bà ta tuyệt đối sẽ không dùng công ty đã bị bộ ngành liên quan chú ý.

Chỉ là nâng đỡ lại công ty khác... Còn cần một ít thời gian.

Bước vào chuyện này một chuyện tiếp theo một chuyện, bà già kia liên tiếp ra tay, cũng làm bà ta đau đầu không thôi.

Áp lực tứ phương đều vây quanh, Trần Thấm chắp tay sau lưng nhìn ngoài cửa sổ: "Đồ vật đã tìm được rồi sao?"

Đoạn Tử cúi đầu: "Chưa được."

Đồ vật quan trọng kia, ở trên đời này, chỉ có một mình Trần Thấm biết để ở chỗ nào, sao lại biến mất?

Trong mắt Trần Thấm tràn đầy bực bội, chắp tay sau lưng đi một vòng trong phòng: "Chỗ Trịnh Nghị, trước hết đừng buông ra hoàn toàn, có lẽ sau này hắn còn hữu dụng đối với chúng ta."

Hiện tại, thân phận địa vị của hắn là vô dụng, nhưng cùng đường bí lối, có thể vì lợi ích mà làm hết tất cả mọi chuyện, đôi khi cũng có thể có tác dụng lớn.

Đoạn Tử gật gật đầu.

Trần Thấm nhìn hắn: "Ưng Địch vẫn đi theo bên cạnh Tiểu Linh?"

Đoạn Tử gật đầu, trầm mặc.

Hắn không biết, đại tiểu thư rốt cuộc dùng ma lực gì, có thể làm Ưng Địch phản bội.

Đó chính là anh em của hắn, là hắn đưa tới bên cạnh bồi dưỡng từ nhỏ, cứ như vậy, bọn họ liền rơi vào trạng thái bị động, trong tay Ưng Địch có rất nhiều tin tức không thể thấy ánh sáng, nếu hắn phục tùng Trần Mỹ Linh, tất cả những chuyện kia khẳng định Trần Mỹ Linh cũng đã biết.

Hiện tại, nàng án binh bất động.

Trần Thấm cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, huống chi, bà ta còn có lo lắng đồ vật không tìm được, nếu là con gái cầm đi...

Bà ta hít một hơi thật sâu, nhìn ngoài cửa sổ.

-- Hổ dữ không ăn thịt con, Tiểu Linh, con không nên ép mẹ thật sự động thủ với con.

Trong khoảng thời gian này Quảng Linh Linh dường như đem mình đắm chìm vào trong công việc.

Trên đường, Văn Liên nhìn qua Quảng Linh Linh rất nhiều lần, Quảng Linh Linh cũng nâng cao tinh thần đi chơi với nàng, chỉ là nụ cười có chút miễn cưỡng, mỗi một lần đi chơi về, Văn Liên đều đau lòng nhìn cô: "Chị, chị rất mệt đúng không, phải nghỉ ngơi thật tốt."

Quảng Linh Linh gật gật đầu: "Chị có ăn đồ ăn em đưa tới."

Văn Liên gật gật đầu, nhìn vào mắt Quảng Linh Linh: "Chị, cuối tuần sau là sinh nhật bà nội."

Quảng Linh Linh gật đầu, người đã thọ bảy mươi tuổi, cô nghĩ phải làm cho bà nội một bữa tiệc hoành tráng, nhưng bà nội lại không đồng ý, nói cái gì người già không thể ăn sinh nhật, bằng không sẽ bị Diêm Vương kêu đi trước, bà nói trực tiếp ở nhà ăn bữa cơm xoàng là được.

Văn Liên nhẹ giọng nói: "Có khả năng em không qua được."

Quảng Linh Linh buông tài liệu trong tay nhìn nàng, vành mắt Văn Liên đã ươn ướt, nàng không muốn khóc, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống, nàng đi đến bên cạnh Quảng Linh Linh, nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Cho dù hai người đang tìm hiểu nhau, nhưng hành động thân mật như vậy cũng rất ít.

Quảng Linh Linh nhìn Văn Liên, như dự cảm được cái gì, Văn Liên nghẹn ngào: "Chị, em chịu không nổi nữa."

Ban đầu, nàng cho rằng chỉ cần nàng có đủ tình yêu nhất định sẽ hòa tan Quảng Linh Linh.

Chỉ là trong thời gian nửa tháng này, Quảng Linh Linh càng ngày càng tiều tụy hơn, tuy rằng vẫn luôn cười với nàng, nhưng Văn Liên biết cô không vui vẻ.

"Là em còn chưa tốt, không có cách làm chị yêu em có phải không?" Nước mắt Văn Liên từng giọt từng giọt rơi xuống, hai mắt Quảng Linh Linh nóng lên: "Không phải em sai, Văn Liên, là chị sai."

Văn Liên cố nén nước mắt: "Chị, em buông chị ra, không phải em không đủ yêu chị mà là em sợ."

Nàng sợ.

Sợ ngày qua ngày ở chung, bình tĩnh lãnh đạm sẽ từng chút từng chút đánh sập giấc mơ thời niên thiếu của nàng.

Năm đó, ánh nhìn thoáng qua, tuy căn bản là mấy năm si tâm vọng tưởng, nhưng đó là ký ức quý giá nhất trong tim Văn Liên.

"Nếu em buông chị ra, chị sẽ vui vẻ sao?"

"Xin lỗi em."

Ngoại trừ ba chữ này, Quảng Linh Linh không biết nên nói cái gì, Văn Liên lau khô nước mắt, nàng không muốn hình ảnh cuối cùng của nàng lưu lại trong mắt Quảng Linh Linh là dáng vẻ này: "Tại sao chị lại xin lỗi, một tháng qua, chị rất tốt với em, giống... Giống như một người chị gái."

Là chị gái thật sự.

Lịch sự dịu dàng, chưa bao giờ có ý khác.

Thậm chí có rất nhiều lần, Quảng Linh Linh đưa nàng về nhà lúc đêm khuya, trong lòng Văn Liên giống như nai con nhảy loạn, chờ mong phát sinh một chút gì đó, cố ý kéo cô đi vòng vòng trong công viên cũng không chịu về nhà.

Nhưng cuối cùng, đều là Quảng Linh Linh hơi hơi cười.

Cô sẽ với nàng cười.

Là bởi vì áy náy, không phải bởi vì thích.

Quảng Linh Linh đã cố gắng, cô muốn mình cố gắng yêu Văn Liên, thậm chí cho rằng có nàng, tim sẽ không đau như vậy.

Nhưng hiện thực hoàn toàn không phải như vậy.

Đôi khi hai người ở bên nhau, so với một người càng cô đơn hơn.

"Chị đã nói, đem quyền quyết định cuối cùng cho em." Văn Liên lưu luyến ngửi ngửi mùi hương trên người Quảng Linh Linh, nàng đứng dậy hai mắt dâng lên nước mắt mỉm cười lui về phía sau: "Chị, từ hôm nay trở đi, chúng ta chính thức chia tay."

Nàng buông tha cô, cũng buông tha bản thân.

Nàng không biết tình yêu kia có bao nhiêu sâu đậm mà có thể làm cô nhớ mãi không quên, đau khổ như thế.

Nàng nghĩ tới nghĩ lui hồi lâu, có lẽ, cô thật sự vĩnh viễn không thể buông.

Nàng dùng hết tất cả sức lực, cũng không tìm thấy bóng dáng của bản thân trong mắt Quảng Linh Linh, nên lựa chọn buông tay.

Mưa nhỏ, tí tách rơi xuống.

Quảng Linh Linh ôm cánh tay, đứng sau cửa sổ nhìn xuống.

Cô nghĩ đến nụ cười của Văn Liên, nghĩ đến chân tình của nàng trong khoảng thời gian này , nhẹ nhàng thở dài.

Ấn điện thoại nội bộ, Quảng Linh Linh gọi A Ly vào: "Văn Liên thích dương cầm, luôn muốn bái Sam làm sư phụ nhưng không có cơ hội, em âm thầm liên hệ một chút, cho dù Sam đưa ra yêu cầu gì cũng đồng ý."

A Ly gật gật đầu, nghi hoặc nhìn Quảng Linh Linh: "Vì sao tiểu thư không trực tiếp tìm Sam, Văn tiểu thư không phải bạn gái của ngài sao?"

Quảng Linh Linh nhíu nhíu mày: "Nói nhảm cái gì? Nhớ rõ, âm thầm làm, đừng để Văn Liên biết."

A Ly gật gật đầu, hiểu chút chút.

A Ly lui ra ngoài thấp giọng nói: "Lão phu nhân nói Trần nhị gia đã về, bảo ngài chuẩn bị một chút."

Quảng Linh Linh gật gật đầu, lại ngồi trên ghế ngơ ngẩn một lát, lúc này mới ra ngoài.

Vừa ra tới cửa, cô liền thấy xe của Trần Thấm.

Cửa xe mở ra, Trần Thấm từ trong xe bước xuống, bà ta nhìn Quảng Linh Linh, trong mắt còn mang theo ý cười, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Quảng Linh Linh bình tĩnh nhìn Trần Thấm: "Dì Trần."

Hiện giờ, bọn họ còn có thể bình đạm, thản nhiên.

Trần Thấm gật gật đầu, nhìn Quảng Linh Linh: "A Linh, dì nghe nói chương trình giải trí con đầu tư rất hot."

Tất nhiên là phải hot.

Có đề tài, có lưu lượng, trong quá trình phát sóng còn tuôn ra tin tức chấn động như vậy.

Trước tiên Quảng Linh Linh chuẩn bị tốt tất cả, marketing chuyên nghiệp, pháp luật cường đại hậu thuẫn, giải trí dẫn đường, nắm giữ mặt tối sau lưng Trịnh Phát.

Lần đầu tiên Trần Thấm ý thức được, đứa trẻ vẫn luôn bị bà ta coi thường kia cũng không có đơn giản như vậy. 

Lúc Trịnh lão gia tới tìm bà ta lý luận, không chỉ bởi vì chương trình của Nam Dương và Ức Dương buộc chặt lẫn nhau, hai người cũng không tránh khỏi liên quan, hắn cũng không tin một đứa trẻ miệng còn hôi sữa như Quảng Linh Linh sẽ xuống tay với bạn bè, còn có thể kín đáo tinh tế, chậm rãi từng chút như vậy, cho nên hắn cho rằng lúc trước hắn không đồng ý chuyện ở Miến Điện mới lọt vào vòng vây trả thù của Trần Thấm.

Một chiêu mượn đao giết người.

Quảng Linh Linh hơi hơi mỉm cười, mắt đối với mắt Trần Thấm: "Tất cả chuyện này, còn muốn dựa vào dì nâng đỡ a."

Trần Thấm nhìn chằm chằm Quảng Linh Linh một lát, gió thổi qua, bà ta gật gật đầu: "Quả nhiên đã trưởng thành, tốt, con làm gì làm đi, dì tới đây xem công việc."

Quảng Linh Linh gật gật đầu: "Vừa lúc con có việc phải về nhà, ngài cứ tự nhiên."

Khách khí khác thường xem lẫn hỗn loạn ám hỏa.

Quảng Linh Linh lên xe, nhìn Trần Thấm đi vào, cô gọi điện thoại: "Ừm, quan sát kỹ, đem tất cả hành động của bà ta ở Quảng thị nói cho tôi biết."

...

Dặn dò xong mọi chuyện.

Quảng Linh Linh nhắm mắt nghỉ ngơi.

A Ly nhìn sắc mặt cô tái nhợt, sâu kín thở dài.

A Linh càng ngày càng giống tổng tài, càng ngày càng lạnh nhạt, chỉ là...

Khi Quảng Linh Linh về đến nhà.

Bà nội đang uống trà với Trần nhị thúc ở tiểu đình, Trần nhị thúc rất phong độ, mày rậm mắt to, trên trán có một vết sẹo, nghe nói thời còn trẻ đánh nha với người khác nên lưu lại, ngày thường hắn là một người ít nói ít cười, cho nên người bên cạnh đều có chút sợ hãi, chỉ có với một mình bà nội, hắn mới thường xuyên cười, nụ cười kia khiến vết sẹo dữ tợn hơn.

"Chú hai!"

Trần Hải Long cũng hơn nửa năm không gặp Quảng Linh Linh, hắn quay đầu nhìn cô: "Ừm, trưởng thành rồi."

Ánh mắt hắn có chút biến hóa, Quảng Linh Linh cảm giác được, cô nhìn nhìn bà nội, bà nội ngồi ở kia nhìn cô dường như cũng có tâm sự.

Quảng Linh Linh chào hỏi một tiếng, rồi đi vào nhà thay quần áo, một lát sau, cô ngồi xuống giữa bà nội Quảng và Trần Hải Long.

Trần Hải Long nhìn cô một lát hơi hơi cười: "A Linh, vào công ty đã quen chưa?"

Quảng Linh Linh thổi thổi lá trà uống một ngụm: "Không quen cũng phải quen không phải sao?"

Trần Hải Long cười cười: "Tốt."

Bà nội Quảng nhìn cháu gái: "Đúng lúc con về, vừa rồi ta đã hàn huyên nửa ngày với Hải Long, chú hai cũng đã biết rất nhiều chuyện, không cần giấu giếm."

Đình viện Quảng gia rất đẹp, lá rụng phiêu hương, khắp nơi đều là bóng cây và hoa tươi.

Quảng Linh Linh không nghĩ tới bà nội sẽ đi thẳng vào vấn đề như vậy, cô nhìn nhị thúc, trong nhất thời không biết mở miệng như thế nào.

Trần Hải Long uống một ngụm trà, sâu kín: "Trần Thấm dù sao cũng là em gái chú, sau đó lại trở thành chị dâu, chú cho rằng... Trần Thấm sẽ không đi con đường tuyệt tình như vậy."

Quảng Linh Linh giật mình, nhìn dáng vẻ nhị thúc, dường như đã sớm biết chuyện của Trần Thấm?

Trần Hải Long cười cười: "Hôm nay, chú tới tìm lão phu nhân và con, là có chuyện gia tộc cần nói với hai người, nhưng trong lúc phức tạp lại không biết nói như thế nào, như vậy đi, chú lái xe, hai người đến nhà chú, ở bên Nam Hải chú có mua một tứ hợp viện, không phải A Linh thích mở party gì sao? Tối nay liền qua đó đi."

Tứ hợp viện: nhà có bốn mặt xoay quanh một sân chung.

Quảng Linh Linh vừa nghe đã cảm giác được chuyện gì, cô ngẩng đầu nhìn bà nội, bà nội Quảng uống trà không có nhìn cô.

Ngồi trên xe, một đường thẳng đi rất nhanh.

Trần Hải Long và bà nội Quảng nhắc lại một ít chuyện thời trẻ, người lớn tuổi chính là như vậy, càng ngày càng thích nói chuyện lúc trước.

Quảng Linh Linh nghe tai này lọt qua tai kia, cho tới cuối cùng, đề tài không khỏi rơi xuống trên người bọn nhỏ.

"Di Di vẫn muốn làm ca sĩ sao?" Bà nội Quảng nhìn Trần Hải Long, "Di Di" trong miệng bà chính là con gái duy nhất của Trần Hải Long, Trần Di, được nuông chiều từ bé, rất có cá tính, vẫn luôn ở nước ngoài bồi dưỡng âm nhạc, mới về nước mấy năm nay, tiếp xúc với Quảng gia cũng không nhiều, Quảng Linh Linh và nàng cũng không xem như thân thuộc.

Trần Hải Long gật đầu: "Con gái lớn không dính người nữa, con không làm chủ được, con bé thích thì làm đi, cái tính tình kia, cũng không thích hợp quản lý công ty, con không miễn cưỡng."

Cả đời này hắn đã trải qua quá nhiều, rất nhiều chuyện xem như phai nhạt, chỉ hy vọng con gái vui vẻ hạnh phúc.

Bà nội Quảng dừng một chút: "Con là có sắp xếp."

Trần Hải Long gật gật: "Ba con cực cực khổ khổ đánh giang sơn, không thể lớn mạnh trong tay con, con cũng không thể nhìn công ty chảy về hướng đông."

Bà nội Quảng không nói chuyện nữa, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, vành mắt hơi hơi phiếm hồng.

Năm đó, đại gia tộc thịnh thế cỡ nào, hiện giờ... Chết chết, phản bội phản bội.

Trần Hải Long có rất nhiều tư duy giống với bà nội Quảng, không phô trương xa hoa lãng phí.

Tứ hợp viện hắn mua nhìn chung không lớn, nhưng cảm giác rất giống với tứ hợp viện khi còn nhỏ.

Nội thất cũng không xa xỉ, không bằng Tụ Đông Phong, hoa cỏ bên trong là hắn tự mình trồng.

Trần Hải Long dẫn bà nội dạo qua một vòng, sau bức màn, vóc dáng cao ráo của một cô gái đi ra, nàng rất đẹp, làn da trắng nõn, cổ thon dài, dáng người cao gầy, tóc dài xõa trên vai, mặc một cái váy lụa trắng mang phong cách cổ trang, trong tay ôm đàn tranh, vừa mới luyện tập xong, nhìn thấy bọn họ, nàng ngẩn người, ngay sau đó cười: "Bà nội?"

Bà nội Quảng cười ôn hòa: "Ừm, Di Di, đã lâu không gặp."

Là đã lâu không gặp.

Trần Di gật gật đầu, nàng nhìn về phía Quảng Linh Linh: "A Linh, đã lâu không gặp, nghe nói chị đang yêu đương."

Quảng Linh Linh: ...

Vừa gặp đã nói như vậy.

Quảng Linh Linh nhìn Trần Di, ngoài cười nhưng trong không cười: "Em khoẻ chứ, Trần đại tiểu thư."

Khi còn nhỏ hai người từng đánh nhau, tuy số lần gặp mặt không nhiều lắm, nhưng mỗi lần nhìn thấy đều âm dương quái khí.

"Em không phải là đại tiểu thư." Trần Di nghiêng nghiêng đầu nói, đánh giá cô, ánh mắt kia làm Quảng Linh Linh xù lông, Trần Hải Long nhìn hai đứa nhỏ cười ha ha: "Hôm nay là tiệc gia đình, mọi người thả lỏng đi, ngoại trừ nướng BBQ, chuyện khác ta tự mình xuống bếp."

Tiệc gia đình?

Trần Di nâng nâng mắt, không chút lưu tình: "Đừng kêu cô ba tới, con đã nhìn khuôn mặt dối trá kia đủ rồi."

Cô ba trong miệng Trần Di chính là Trần Thấm.

Trần Hải Long nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi: "Dù sao cũng là trưởng bối của con, không được nói chuyện vô lễ như vậy!"

Trần Di nhướng mày: "Con nói vậy thì sao, không nói nhiều với mọi người nữa, con đi đánh đàn với chị họ đây."

Chị họ?

Quảng Linh Linh lập tức ngẩng đầu nhìn Trần Di, Trần Di khiêu khích nhướng mày: "Quảng tổng, muốn đi với em không?" Nàng vừa mới dứt lời, ánh mắt đăm đăm dừng ở sau lưng Quảng Linh Linh, Trần Di hơi hơi gợi lên khóe môi: "Có lẽ, chị có thể tự mình nhìn." Nét mặt nàng biểu lộ ý cười, ôm đàn đi qua: "Chị họ, không phải đã nói sẽ chờ em sao, sao lại ra đây?"

Trần Hải Long không nghĩ tới nàng sẽ đi ra, nhưng mà như vậy cũng tốt, trực tiếp nhìn thấy sẽ chân thực hơn so với lời giải thích của hắn.

Bà nội Quảng và Trần Hải Long nói chuyện với nhau ít nhiều gì cũng đoán được một chút, cho nên không có kinh ngạc như vậy.

Chỉ có một mình Quảng Linh Linh khiếp sợ, cô cứng đờ xoay người, nhìn người phía sau, hai mắt đột nhiên trợn to, không thể tưởng tượng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro