Chương 38
Bởi vì còn hai tuần nữa sẽ đến sinh nhật bà nội, cho nên gần đây Quảng Linh Linh rất bận rộn, tuy bà nội không cho tổ chức lớn, nói người nhà ăn một bữa cơm là được, nhưng cô lại muốn dành nhiều thời gian cho bà nội, đến nhà cũ nhìn một cái cũng tốt.
Trong khoảng thời gian này bà nội nhọc lòng vì cô không ít, cô muốn để bà nội thả lỏng mấy ngày. Quảng Linh Linh cũng không sợ đông sợ tây như kiếp trước, dưới sự che chở của bà nội, những thứ chỉ dám làm trong chỗ tối, chung quy cũng đã bày ra bên ngoài.
Ở Quảng thị phàm là người thân thiết với Trần Thấm, hay người Trần Thấm mang từ Nam Dương sang, Quảng Linh Linh đều giải quyết sạch sẽ lưu loát, toàn bộ chuyển đi nơi khác hoặc trực tiếp tìm sai phạm để sa thải.
Mấy thứ này, bà nội không tiện làm, trong công ty có không ít người lõi đời, nếu bà nội tự mình làm, nhất định có không ít lão thần bất mãn muốn đến cầu tình, ngược lại, Quảng Linh Linh lui tới rất ít với thế hệ trước, cô làm, tuy không thể thiếu những lời oán hận như lúc ban đầu, nhưng theo ý của bà nội: "Dao sắc chặt đay rối, khi đem những người nên chém đều chém rớt, người còn lại tự nhiên sẽ ủng hộ con."
Dao sắc chặt đay rối: phương pháp quyết đoán, dứt khoát để giải quyết vấn đề rắc rối, phức tạp.
Hai bà cháu phối hợp, tốc độ không nhanh, nhưng lại rất cẩn thận.
Khi đem người trong danh sách đều lôi ra hết, bà nội Quảng nhìn hồi lâu, trầm mặc một lát, nói với cháu gái: "Trần Thấm thật sự rất lợi hại."
Mấy năm nay không có quản lý công ty, Trần Thấm thật sự giống như giọt nước thẩm thấu Quảng thị, từ quản lý cao tầng đến công nhân bình thường.
Đây là Trần Thấm giống như chuẩn bị thay máu toàn bộ.
Bà nội Quảng có chút rõ ràng lời nói của cháu gái, đời trước vì sao hai người bị truy đuổi giống như chó nhà có tang, cùng với câu nói khi đó bởi vì Trần Mỹ Linh lừa gạt mới đạp ngã cơ nghiệp trăm năm của Quảng gia, không bằng nói là do Trần Thấm ủ mưu nhiều năm qua, cuối cùng mới một kích thành công. Lúc này, bà nội luôn nghĩ, nếu năm đó Hải Khôn không có rời đi... Trần Thấm dùng hết tâm tư này trên đường ngay thẳng, giúp đỡ Hải Khôn, cùng nhau làm Trần gia vinh dự, sẽ là quang cảnh như thế nào?
Đạo lý này, bà nội hiểu rõ, bà không giấu giếm cháu gái cái gì, từng chút từng chút nói cho cô nghe, từ chuyện này, bà cũng hy vọng Quảng Linh Linh sẽ trưởng thành một ít.
Sau khi Quảng Linh Linh nghe xong liền trầm mặc, cô càng ngày càng ít nói ít cười, rất nhiều tâm sự đều chôn trong lòng, cho dù là bà nội cũng có chút nhìn không thấu cô. Cô lại bắt đầu mất ngủ, rất nhiều lời nói xoay quanh trong đầu, nhiều nhất là câu kia của Trần Mỹ Linh.
-- A Linh, thời gian của chị không còn nhiều lắm.
...
Cô không có cách nào tha thứ cho nàng.
Khi Trần Mỹ Linh nói với cô, ở kiếp đầu tiên, lúc cô và Trần Thấm giằng co, sống chết trước mắt, nàng chọn cô.
Nhưng Quảng Linh Linh vẫn không có cách nào dời lực chú ý.
Từ lúc ban đầu mục đích Trần Mỹ Linh tiếp cận cô đã không đơn thuần, bắt đầu đã nhuộm đẫm âm mưu đen tối, thì tất cả phía sau còn có ý nghĩa gì?
Cô đã từng tin tưởng nàng như vậy, yêu nàng như vậy...
Cô không quên được những thống khổ đó, nhưng những điều tốt đẹp đã từng tồn tại kia, giống như mặt băng, ai cũng đừng nghĩ muốn lau sạch chuyện đã từng. Quảng Linh Linh cưỡng chế đem tất cả tâm tư chuyển đến công việc, cô càng ngày càng trở nên sấm rền gió cuốn, chuyện công việc càng ngày càng quyết đoán.
Lấy bạo chế bạo, mỗi một lần mở họp, Quảng Linh Linh nghiêm mặt ngồi ở kia, không bao giờ còn cảnh tượng ngồi sơn móng tay, làm mọi người có chút xúc động.
Cô trở nên nỗ lực, trở nên nghiêm túc, học tập kinh doanh công ty từng chút từng chút từ bà nội, bà nội nhìn cô vừa vui mừng lại vừa chua xót, chỉ nhẹ giọng dặn dò cô không cần thức đêm.
Nhưng Quảng Linh Linh đều coi như gió thoảng bên tai, không thức đêm sao? Một đêm dài kia nên vượt qua thế nào?
Hiện tại, chỉ cần người có đầu óc trong Ức Dương đều nhìn ra, Quảng tổng chính thức khai chiến với Trần tổng, còn bên phía Trần tổng... Nam Dương biến hóa cũng nghiêng trời lệch đất.
Bên Nam Dương, Trần Hải Long hành động rất tinh xảo.
Hắn không trực tiếp đưa Trần Mỹ Linh tới Nam Dương, mà là mời các bên truyền thông đi uống trà trước, nói năm đó Trần Hải Khôn còn có đứa con gái mồ côi từ trong bụng mẹ, mọi người đương nhiên hiểu Trần nhị gia có ý tứ gì, bóng gió bắt đầu xây dựng hướng gió của dư luận.
Trang bìa các loại báo chí đều là tin tức liên quan.
Có người nói đây là Trần nhị gia và Trần tổng rốt cuộc bắt đầu đại chiến.
Có người nói đây là Trần nhị gia tự giúp bản thân tìm người nối nghiệp.
Cũng có nhiều người suy đoán con mồ côi từ trong bụng mẹ này rốt cuộc là ai?
...
Tin tức xôn xao khắp nơi, xu thế tạo ra không sai biệt lắm, trong một lần họp hội đồng quản trị, sau khi Trần Thấm nói xong, Trần Hải Long liền dẫn Tiểu Linh vào.
Trần Mỹ Linh mặc đồ công sở màu đen, nàng rất ít khi mặc trang phục chính thức như vậy, tóc cột cao lên, bình tĩnh tự nhiên đi theo sau Trần Hải Long.
Bọn họ đi vào mọi người liền nghị luận sôi nổi, Trần Thấm nhìn Tiểu Linh, ánh mắt không có một chút kinh ngạc, ngược lại là nhàn nhạt cười, hiểu rõ tất cả, đều nằm trong phán đoán của bà ta.
Chỉ là khi nhìn thấy Ưng Địch đứng bên cạnh Tiểu Linh, trong mắt Trần Thấm hiện lên một tia ngoan tuyệt, trong mắt bà ta không chứa được hạt cát, con gái phản bội, bà ta còn không tiếp thu được, càng không cần phải nói đến một người ngoài.
Lúc Trần Hải Long tuyên bố mọi chuyện, tuy giai đoạn trước đã trải đường, nhưng vẫn làm phòng họp sôi trào.
Trần Hải Long rất quyết đoán: "Tiểu Linh, con tới công ty thích ứng trước một chút, ta nghĩ..." Hắn nhìn Trần Thấm: "Trần tổng, ngài cũng không có gì ý kiến đi?"
Trong lúc nhất thời, mọi người đều đem sự chú ý dời đến Trần Thấm, Trần Thấm xoay nhẫn trên tay, lại nhìn nhìn chiếc nhẫn trên tay Tiểu Linh, bà ta vỗ tay: "Hoan nghênh."
Trần tổng đã lên tiếng, mọi người cũng cùng nhau vỗ tay, tất cả đều nhìn Trần Mỹ Linh.
Một khắc vạn người chú ý này, là hơn hai mươi năm mới chậm chạp tiến vào.
Đây vốn thuộc về nàng.
Biểu cảm Trần Mỹ Linh đạm nhiên, yên lặng tiếp nhận ánh mắt chăm chú của mọi người, nàng kéo một cái ghế ra, ngồi ở bên cạnh Trần Hải Long, nàng tỏ thái độ đơn giản, nói không ít không nhiều, leng keng hữu lực, hơn nữa khí chất của nàng, làm kinh sợ vài vị ở phòng họp.
Tan họp.
Ở trong văn phòng, Trần Thấm đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, lúc Trần Hải Long dẫn Tiểu Linh đi vào, vốn dĩ cho rằng sẽ nhìn thấy bộ dạng hỏng mất táo bạo của bà ta, nhưng không nghĩ tới, bà ta vẫn bình thản sửa sang lại công văn, thấy hai người đi vào, Trần Thấm cong cong khóe môi, nhìn thẳng vào mắt của Trần Mỹ Linh: "Trần tổng?"
Trần Mỹ Linh trầm mặc.
Trần Hải Long nhìn Trần Thấm chằm chằm: "Em làm gì vậy?"
Trần Thấm cười cười, buông tài liệu trong tay xuống, bà ta nhìn Trần Mỹ Linh: "Tiểu Linh, con có thể làm được bước hôm nay, nói thật, mẹ rất kinh ngạc, đồng thời cũng rất tự hào, đúng là con gái ngoan của mẹ."
-- Đúng là con gái ngoan của mẹ.
Lời nói quen thuộc kiếp trước, lại được nói ra lần nữa.
Tâm Trần Mỹ Linh đột nhiên nhảy dựng, nàng nhìn chằm chằm vào mắt Trần Thấm.
Nàng hiểu mẹ nàng quá rõ.
Mẹ nàng và người khác không giống nhau, ngoại trừ đối diện với chuyện ba ba, mẹ nàng sẽ điên cuồng mất đi khống chế, rất nhiều lúc, mẹ nàng càng mỉm cười, càng biểu hiện bình tĩnh, thì nội tâm càng ngoan tuyệt.
Dùng biểu cảm dịu dàng nhất, nói lời đả thương người nhất, là chuyện Trần Thấm am hiểu nhất.
"Con cho rằng đoạt vị trí của mẹ ở Nam Dương là chân chính đả kích mẹ sao? Tiểu Linh, con trước sau đều không biết mẹ rốt cuộc muốn cái gì."
Trần Thấm nhìn Trần Mỹ Linh, sâu kín: "Mẹ hy vọng con có thể ngồi ổn ở vị trí này."
Nói xong, Trần Thấm đi mở cửa, Trần Hải Long nhíu mày: "Em muốn đi đâu?"
Trần Thấm cười khanh khách nhìn Trần Hải Long: "Anh hai, em lao lực vì Trần gia lâu như vậy, hiện tại bị anh và lão thái thái giống như đuổi chó nhà có tang, em ở đây làm gì? Để bị đuổi đi? Hay là nên cùng con gái ruột tranh giành vị trí vốn dĩ thuộc về con bé?"
Lời này, bà ta nói so với ai khác cũng đều sắc bén hơn.
Trần Thấm nhướng mày: "Em mệt mỏi lâu như vậy, cũng tới lúc tìm một chỗ để nghỉ ngơi."
Không hề nhiều lời, bà ta mở cửa đi ra ngoài, rất nhiều ánh mắt nhìn về bên này nghị luận sôi nổi, Trần Thấm ra tới, mặt không biểu cảm nhìn một vòng, tất cả mọi người đều rụt cổ im lặng, mọi người đều biết, Trần tổng đây là không có khói thuốc súng trong chiến tranh, nhưng bị con gái ruột và anh trai cùng nhau hợp lực đuổi khỏi Nam Dương, nhưng uy nghi của Trần Thấm vẫn không có người dám khinh thường.
Trần Thấm để lại những lời này, không chỉ có nhiễu loạn tâm tư Tiểu Linh, còn làm Trần Hải Long có chút do dự, phản ứng như vậy, Trần Thấm không nên có, làm hắn không thấy được manh mối.
Tiểu Linh liền tiếp quản công ty lớn như vậy, trước tiên không nói chuyện lớn chuyện bé nàng có thể gánh vác hay không, chỉ là phần áp lực này, nàng có thể chịu được sao?
Đôi mắt Trần Mỹ Linh thông thấu, nàng nhìn Trần Hải Long: "Con có thể, chú hai."
Lúc này đây hãy tới hết đi.
Nàng bị thương, đau, đã chết, sống lại.
Một lần lại một lần mất đi.
Còn có thứ gì so với những thứ này khó hơn, đau hơn sao?
Không có.
Mỗi đêm khuya.
Hai công ty đều sáng đèn.
Trên cơ bản Trần Mỹ Linh đều thức suốt đêm, trái tim nàng rất không tốt, nàng biết thời gian của mình còn quá ít, tình hình của Nam Dương so với Ức Dương còn phức tạp hơn, nàng tay không được Trần Hải Long dẫn tới đây, rất nhiều người trong tập đoàn đã coi nàng như cái gai trong mắt. Quảng Linh Linh còn có thể cùng liên thủ với bà nội thanh lọc kẻ hai lòng, còn nàng làm sao để thay máu?
Nam Dương đều là người Trần gia, hoặc là của chú hai, hoặc là của mẹ nàng, đánh gãy xương cốt kết hợp với rút gân, việc nàng phải làm chính là loại bỏ sâu mọt bên trong, đem những người cod năng lực kết nối lại với nhau.
Lúc Trần Mỹ Linh vừa tới, mọi người đều cho rằng nàng là một cô gái ôn hòa có chút suy nhược, nàng chưa từng tiếp xúc với công ty, cho nên không khỏi khinh thường, vừa mới bắt đầu cuộc họp, nàng cũng chỉ trầm mặc rất ít lên tiếng, nhưng sau đó, nàng đã có thể thấy được lợi và hại bên trong, mỗi lần chỉ cần hỏi tới bộ phận nào, người phụ trách bộ phận đó cả đầu liền đầy mồ hôi.
Đôi khi quá mệt mỏi.
Trần Mỹ Linh sẽ lái xe đến dưới lầu trụ sở Ức Dương, nàng không có quấy rầy Quảng Linh Linh, bật lửa châm một điếu, nàng dựa cửa xe, vừa hút thuốc vừa nhìn văn phòng của Quảng Linh Linh.
Nơi đó, cũng sáng lên một ánh đèn.
Ban đầu Quảng Linh Linh không có phát hiện, về sau người phụ trách tổ bảo vệ tới tìm cô, hắn rất cẩn thận: "Quảng tổng, gần đây tôi luôn thấy dưới lầu có người nhìn lên trên, tuy nàng luôn đổi xe, nhưng tôi luôn quan sát là một cô gái trẻ tuổi, có cần tôi cho người xử lý một chút hay không?"
Một cô gái trẻ tuổi...
Quảng Linh Linh giật mình, cô trầm mặc phất phất tay, ý bảo hắn rời đi.
Đêm khuya.
Quảng Linh Linh nhìn xuống dưới, khi thấy hình bóng quen thuộc kia, cô nhìn chằm chằm một lúc lâu, nước mắt chậm rãi chảy xuống, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng vẽ hình dáng của hai người trên tấm kính pha lê.
Kiếp trước, khi trời mưa, sương mù in trên cửa sổ.
Quảng Linh Linh sẽ ôm Tiểu Linh ngủ nướng, sau khi thức dậy, Quảng Linh Linh sẽ dùng đầu ngón tay, vẽ hình dáng của hai người trên cửa sổ.
Trình độ hội hoạ của Quảng Linh Linh tuy không ưu tú như Khương Trăn Nguyệt, nhưng cũng là cấp bậc chuyên nghiệp, vài nét đơn giản, hai gương mặt tươi cười sinh động giống như thật in lên cửa sổ.
Trần Mỹ Linh nhìn vừa mừng vừa sợ, nàng bắt lấy tay Quảng Linh Linh hôn hôn lên ngón tay của cô: "Thật lợi hại."
Quảng Linh Linh cười xấu xa: "Còn có thứ lợi hại hơn, đâu phải chị không biết."
Nghe ra ý tứ bên trong, Trần Mỹ Linh duỗi tay đánh Quảng Linh Linh một cái, hờn dỗi: "Sao vẽ đẹp như vậy?"
Nàng không tin đây lần đầu tiên Quảng Linh Linh vẽ.
Quảng Linh Linh hôn nàng nỉ non: "Lúc em đi công tác rất nhớ chị lại không được gặp, em sẽ vẽ, mỗi một lần vẽ, đều cảm giác như chị đang ở bên cạnh."
Hiện giờ, Quảng Linh Linh vẫn vẽ hình dáng hai người như cũ, nhưng, hai người đã không còn gắn bó bên nhau, mà giống như hiện tại, gần trong gang tấc, nhưng lại xa tận chân trời.
Trong khoảng thời gian này, Trần Mỹ Linh và Quảng Linh Linh đều không có chân chính gặp mặt nhau.
Chỉ là việc làm ăn của Trần gia và Quảng gia có lui tới, thứ ba lại có một cuộc họp rất quan trọng, không chỉ có Quảng Linh Linh, bà nội Quảng cũng chuẩn bị đến Nam Dương.
Bà nội cũng phải đi xem hiện tại Nam Dương thế nào.
Tuy Trần Thấm nói lui xuống, nhưng đó chỉ là mặt ngoài, bà ta vẫn nhìn chằm chằm ở nơi tối tăm như cũ, còn không bằng có âm mưu quỷ kế gì đều dùng ra bên ngoài.
Trận địa Quảng gia và Trần gia sẵn sàng đón quân địch, bà nội Quảng và Trần Hải Long đều phái người theo dõi Trần Thấm, sợ bà ta làm ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Sáng sớm, bà Quảng đã ở công ty kiểm tra đối chiếu sự thật, mang kính viễn thị tìm đọc các tài liệu báo cáo lớn bé, trông thật thảnh thơi.
Nửa tiếng sau.
Quảng Linh Linh muốn cản bà đừng xem nữa, Khương Trăn Nguyệt liếc cô một cái: "Mới nửa tiếng, cậu cũng quá coi thường bà nội, không đến nỗi mệt, có thể dưỡng già nên đầu óc si ngốc, hai người gần đây cũng không cãi nhau, bà nội ngẫu nhiên cũng muốn hoạt động đầu óc một chút."
Quảng Linh Linh: ...
Vào văn phòng.
Quảng Linh Linh thay quần áo, Khương Trăn Nguyệt ở bên cạnh nhìn cô, ánh mắt mang theo tia nghiên cứu.
Cả người Quảng Linh Linh cứng đờ: "Cậu muốn làm gì?"
Khương Trăn Nguyệt nhướng mày: "Hôm nay đến Nam Dương, sẽ gặp nhân vật quan trọng gì sao? Quảng tổng, buổi sáng hôm nay cậu đã đổi ba bộ quần áo."
Quảng Linh Linh trả lời có lệ: "Còn có thể có ai, là mấy người kia."
Khương Trăn Nguyệt "A" một tiếng: "Không thể tin được, hiện tại Quảng tổng thích dì Trần như vậy sao?"
Quảng Linh Linh: ...
Đôi mắt này, cái miệng này của Nguyệt Nguyệt, thật làm cô không có cách nào.
Nàng biết Trần Thấm rời khỏi Nam Dương, cũng biết Trần Mỹ Linh trở thành chủ nhân mới, nhưng Khương Trăn Nguyệt cũng không có hỏi Quảng Linh Linh vì sao.
"Nguyệt Nguyệt, tôi muốn uống cà phê."
Thanh âm Quảng Linh Linh lười biếng, Khương Trăn Nguyệt nhướng mày: "Được, chị đây sẽ hầu hạ cậu thêm vài lần."
"A?" Quảng Linh Linh nhìn nàng: "Khoan, cậu đừng đi, câu này là có ý gì?"
Có ý gì?
Khương Trăn Nguyệt nghiêng nghiêng đầu, cười như không cười: "Quảng tổng, đôi mắt này thấy cậu càng ngày càng có phong phạm tổng tài, một cái trừng mắt đều dọa người khác sợ hãi co thành một cục, chờ cậu ngồi ổn vị trí, nha hoàn như tôi cũng nên rời đi không phải sao?"
Quảng Linh Linh nghe xong trong lòng liền chua xót, cô biết, nơi này vốn không thuộc về Khương Trăn Nguyệt.
Nàng giống như con diều bay trong gió, sẽ không bị bất kỳ ai trói buộc.
Vĩnh viễn không nên ở lại nơi này, tất cả, chỉ là vì cô.
"Được rồi, thu hồi ánh mắt cảm động kia của cậu đi, không cần."
Khương Trăn Nguyệt cười đi ra ngoài, nàng đi đến chỗ vẫn luôn giúp Quảng Linh Linh pha cà phê, trong lòng cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Hiện tại, ai cũng đều biết Quảng tổng có một thư ký xinh đẹp thông minh, miệng lưỡi lại trơn tru.
Bọn họ chỉ thấy phong cảnh bên ngoài.
Khương Trăn Nguyệt rất thông minh, dù với người phụ trách bộ phận nào, dù nàng không am hiểu lĩnh vực đó, cũng đừng nghĩ sẽ gạt được nàng.
Nhưng không có ai biết, sau lưng nàng trả giá như thế nào.
Khoảng thời gian này, nàng đem gì từ nhỏ đến lớn không biết, nghiên cứu hằng đêm.
Cái gọi là thiên tài, chỉ là ở lúc không ai biết, ngồi yên trong một góc, im lặng trả giá mà thôi.
Mà phần trả giá này là vì cái gì?
Khương Trăn Nguyệt ngẩng đầu, nghĩ đến cái ôm ấm áp của Quảng Linh Linh khi tốt nghiệp đại học.
Khi đó, mọi người đều mơ hồ bôn ba vì tiền đồ, không biết tương lai sẽ như thế nào.
Khương Trăn Nguyệt đĩnh đạc, nàng chuẩn bị tốt bàn vẽ, mua một chiếc xe máy bụi bặm, bắt đầu trời nam biển bắc chạy nhảy khắp nơi.
Trước ly biệt.
Nàng cố ý đi tìm Quảng Linh Linh, khi đó đối với việc tiếp nhận công ty Quảng Linh Linh phi thường phản cảm, Khương Trăn Nguyệt sờ sờ tóc cô: "Đừng như vậy, A Linh, quyền lợi của cậu, cũng không phải đều là gánh nặng."
Quảng Linh Linh thở dài: "Nguyệt Nguyệt, cậu thật không có lương tâm, biến mất lâu như vậy, khi gặp lại chúng ta đã tốt nghiệp."
Khương Trăn Nguyệt cười cười, nàng duỗi hai tay: "Vậy được rồi, là tôi không đúng, tới đây, cho cậu một cái ôm, lần sau gặp lại, không biết khi nào."
...
Đó là lần ly biệt lâu nhất.
Lúc này đây, nếu thật sự ly biệt, gặp lại, thật sự không biết là khi nào.
Di?
Khương Trăn Nguyệt mới vừa pha xong cà phê liền thấy bóng dáng lén lút dưới lầu, nàng buông cà phê trong tay, chào Quảng Linh Linh một tiếng, chạy xuống lầu.
Dưới lầu là cây hoa hòe, Văn Liên mặc váy màu xanh lục, lén lút nhìn lên trên.
Nàng rất muốn gặp Quảng Linh Linh, lại không biết lấy cớ gì tới gặp cô.
Cũng chỉ có thể lén nhìn một cái.
Sợ cô biết, mỗi lần Văn Liên đều núp rất tốt.
"A, em gái nhỏ."
Khương Trăn Nguyệt gào to một tiếng làm Văn Liên sợ tới mức hai chân run run, nàng cúi đầu chạy nhanh, làm bộ không biết.
Khương Trăn Nguyệt vừa thấy liền cười: "Nói em đó, em gái nhỏ mặc váy màu xanh kia, em làm gì ở đây?"
Văn Liên: ...
Quán cà phê.
Khương Trăn Nguyệt gọi một ly Coca cho mình, vui vẻ uống một hơi.
Trước mặt Văn Liên là một ly cà phê phủ milkshake, nàng hận không thể đầu vùi xuống dưới bàn, không dám nhìn Khương Trăn Nguyệt.
"Ai nha, còn ngượng ngùng sao?"
Khương Trăn Nguyệt nhìn Văn Liên rất muốn cười, không phải chứ, đã là thời đại nào rồi, còn có đoạn thâm tình "Tuy chúng ta chia tay, chỉ là em vẫn quên không được chị, lén lút nhìn chị một cái?".
Văn Liên bị Khương Trăn Nguyệt làm cho có chút khó coi, tức giận nhìn Khương Trăn Nguyệt: "Chị nói em làm gì? Em biết, chị cũng thích chị của em."
"Chị của em?"
Khương Trăn Nguyệt nghe xong xưng hô này liền cười, đây là xưng hô khi yêu nhau sao?
Văn Liên không để ý tới Khương Trăn Nguyệt, cúi đầu uống một hớp lớn milkshake.
Khương Trăn Nguyệt biết.
So về xinh đẹp, nàng hơn, so về khí tràng, nàng cũng cũng hơn.
Chỉ là cô bé này dịu dàng hơn nàng, biết nghe lời hơn nàng.
"Lúc trước đúng là chị thích chị của em." Khương Trăn Nguyệt cắn ống hút nhìn Văn Liên, Văn Liên lập tức ngẩng đầu lên, câu này là có ý gì?
"Ha hả, hiện tại người khi yêu cũng dễ hiểu như vậy."
Câu nói này.
Khương Trăn Nguyệt cười, nhìn nhìn Văn Liên: "Em gái nhỏ, em ăn khoai tây không?"
Văn Liên tức chết, cả mặt đều đỏ: "Em mới không phải em gái nhỏ!"
"Vậy được rồi." Khương Trăn Nguyệt xoay người, nói với người phục vụ: "Cho một phần khoai tây."
Văn Liên: ...
Khoai tây đã đưa lên.
Khương Trăn Nguyệt vui vẻ ăn một mình, miệng dính sốt cà chua, nhướng mày nhìn Văn Liên: "Chị hỏi em, em thích A Linh ở điểm gì?"
"Em không nói cho chị biết."
Văn Liên cúi đầu đoạt lấy khoai tây của nàng, Khương Trăn Nguyệt cười: "Đúng là một em gái nhỏ ngạo kiều, để chị nói trước, lúc trước chị thích chính là A Linh thuần tuý, sạch sẽ thiện lương."
Văn Liên ngẩng đầu nhìn Khương Trăn Nguyệt, há hốc mồm, không nghĩ tới nàng trực tiếp như vậy.
"A... Hiện tại chị của em cũng rất thiện lương."
"Là thiện lương không sai." Khương Trăn Nguyệt cong cong khóe môi, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ: "Chỉ là ngồi ở vị trí này, cậu ấy đã không còn là cậu ấy lúc ban đầu."
"Di tình biệt luyến chính là di tình biệt luyến, lấy cớ như vậy làm gì." Văn Liên nhịn không được phản bác lại Khương Trăn Nguyệt.
Di tình biệt luyến: yêu một người rồi sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.
Khương Trăn Nguyệt cười cười, không để bụng, ánh mắt nàng thản nhiên: "Em gái nhỏ, chị và em không giống nhau, bên cạnh chị đây bá tổng không tới hàng trăm, thì cũng có sẵn hàng tá người, chị tùy tiện giở chút thủ đoạn, là có thể làm mấy người trong đó thần hồn điên đảo."
Văn Liên nhìn Khương Trăn Nguyệt chằm chằm: "Sao chị lại xấu tính như vậy? Với lại câu này của chị là có ý gì?"
Khương Trăn Nguyệt nhìn vào mắt Văn Liên: "Chị biết, em thích dáng vẻ nào của A Linh, em thích cậu ấy cười, đặc biệt thích dáng vẻ cậu ấy đánh đàn có phải không?"
Hai mắt Văn Liên đột nhiên trợn to.
Khương Trăn Nguyệt dựa vào ghế cười cười: "Cuộc đời còn dài, em gái nhỏ, sau này em sẽ gặp được một người mà khi vừa nhìn thấy liền vui mừng, dáng vẻ đánh đàn rất đẹp, cô ấy cũng sẽ coi em như bảo vật." Nàng nhướng mày: "Nhưng hiện tại Quảng Linh Linh vĩnh viễn sẽ không vì em mà đánh đàn, cũng sẽ không vì chị mà khôi phục lại dáng vẻ đơn thuần năm đó, chúng ta không phải người cậu ấy yêu."
Văn Liên không nói gì nữa, nhai khoai tây trong miệng cũng khổ sở, đạo lý này, nàng hiểu.
Khương Trăn Nguyệt vẫy vẫy tay: "Bà chủ, hoá đơn, ghi sổ cho Quảng tổng."
Bà chủ đã quen biết Khương Trăn Nguyệt từ lâu, cười cười: "Lại quậy."
Khương Trăn Nguyệt đứng lên: "Em ăn xong thì về đi, có một cuộc đời thật tốt, không cần chấp nhất với tình cảm này, ủy khuất bản thân."
...
Khương Trăn Nguyệt giống như cơn gió, nói xong liền đi, trong không khí còn lưu hương nước hoa trên người nàng.
Văn Liên cúi đầu cắn ống hút, khe hở dưới đáy lòng bị cạy động, bắt đầu từ ngày mai, nàng sẽ không làm việc ngốc như vậy nữa.
...
Khi Khương Trăn Nguyệt trở về, Quảng Linh Linh nhìn nhìn nàng: "Làm gì lâu vậy?"
Khương Trăn Nguyệt nhún vai: "Lúc giúp Quảng tổng pha cà phê, thấy dưới lầu có một chú mèo con đáng thương nhìn lén lên văn phòng."
Quảng Linh Linh dừng một chút: "Là Văn Liên sao?"
Khương Trăn Nguyệt giật mình, ngay sau đó cười: "Quảng tổng đúng là càng ngày càng ra dáng Quảng tổng."
Câu nói có chút không thể nói thành lời, tâm tư Quảng Linh Linh không ở đây, cô nhìn nhìn thời gian chuẩn bị xuất phát.
Hôm nay thật chính thức.
Bên phía Ức Dương ngoại trừ Quảng tổng và lão phu nhân, một vài quản lý cấp cao cũng đi chung.
Ba chiếc xe hơi màu đen nối đuôi nhau, hùng hổ, chạy đến dưới lầu Nam Dương.
Ngay lúc cửa xe mở ra, tâm Quảng Linh Linh hơi hơi căng thẳng, cô đi xuống, gió thổi rối loạn tóc cô.
Mà cách đó không xa, đứng ở trung tâm đám đông là Trần Mỹ Linh, trang phục công sở được cắt may vừa vặn, tóc dài đen như mực vén qua một bên, ánh mặt trời chiếu vào người nàng, dựng lên một vòng sáng, Trần Mỹ Linh đón gió nhìn Quảng Linh Linh, hơi hơi cười: "Chào Quảng tổng."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro