Chương 40
Không giống với hai đứa nhỏ.
Trần Hải Long và bà nội Quảng uống trà xong liền đi dạo ở công viên phía sau, đề tài đương nhiên không rời khỏi bọn nhỏ.
Bọn họ rất hài lòng đối với sự trưởng thành của Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh, cũng biết hai đứa nhỏ đã trả giá rất nhiều, tuy có chút đau lòng, nhưng vui thì nhiều hơn.
Trần Hải Long khen ngợi Tiểu Linh không dứt: "Tiểu Linh thật sự rất khác biệt, không có so sánh cũng không biết. Năm đó Trần Di học đàn, đánh đàn mấy giờ liền, con còn cảm động không chịu được, cảm thấy con bé chịu khổ, liền tặng hết cái này đến cái kia, tìm người mát xa, hận không thể biến con bé thành thần tiên. Nhưng ngài xem Tiểu Linh, dường như... Tất cả mọi việc trong công ty, chỉ trong thời gian ngắn, cái gì cũng đều nhớ rõ, như đã nhìn qua là không quên được. Hỏi con bé có mệt không, con bé đều mỉm cười lắc đầu."
Thật ra, không phải Trần Mỹ Linh nhìn qua là không quên, chỉ là nàng xuất thân từ ngành y, bị y học ngược đãi ra sao mọi sinh viên đều biết, rốt cuộc có bao nhiêu thứ phải ghi nhớ, tất cả những điều này hoàn toàn là do quá trình học đại học mà có.
Bà nội Quảng cười tủm tỉm lắng nghe, không phải vì Trần Mỹ Linh mà vui vẻ, mà vui vẻ vì đã lâu như vậy, cuối cùng bà cũng thấy cháu gái có chút giống con người.
Ở bên cạnh Trần Mỹ Linh tuy Quảng Linh Linh vẫn còn không tự nhiên, nhưng cô đã không còn hậm hực, không vui, ai hỏi cái gì cũng nói không sao.
"Sau khi Tiểu Linh đến, Di Di cũng không còn giống như trước." Trần Hải Long giống như đang khoe khoang con gái: "Hiện tại câu cửa miệng của con bé chính là thiên tài còn phải nhờ vào cố gắng, huống chi là nó? Tính tình đại tiểu thư cũng thu liễm rất nhiều, thậm chí có một hôm còn tâm sự với con, so sánh con với Trần Thấm, nói con quả thật con là người cha thiên sứ, phải hiếu thuận với con." Có lẽ hôm nay uống rượu xong, tâm tình của hắn không tệ, nói cũng nhiều hơn: "Lão phu nhân, còn nhớ rõ ước định của người và lão gia năm đó không?"
Ước định đó, tất nhiên bà nội Quảng không thể nào quên được.
Trần gia và Quảng gia là hai gia tộc lớn, năm đó, lúc Trần lão gia và bà nội Quảng uống rượu đã từng nói qua, nếu tương lai bọn nhỏ có thể ở bên nhau thân càng thêm thân thì tốt biết bao, bà nội Quảng đương nhiên đồng ý.
Chỉ là...
Trần Hải Long nhìn dáng vẻ bà nội Quảng, vỗ vỗ ngực: "Con bảo đảm, sẽ nâng đỡ Tiểu Linh, làm con bé có thể thuận lợi tiếp nhận Nam Dương, có một tương lai tươi sáng, ngài không biết..." Hắn thở dài: "Con vẫn luôn rất lo lắng cho sức khoẻ của Tiểu Linh, tìm rất nhiều bác sĩ, ai cũng nói phải để con bé vui vẻ, tâm tình Tiểu Linh tích tụ, căn bản là nhiệt khí ở lục phủ ngũ tạng phát tiết không ra được."
Bà nội Quảng biết ý tứ của Trần Hải Long, đưa tay vỗ vỗ vai hắn: "Con không nên gấp gáp, để bọn nhỏ tự mình thương lượng, nếu có thể, ta đương nhiên đồng ý."
Bà biết cháu gái có khúc mắc, một chốc một lát không có khả năng giải ra được.
Chỉ là bà nội Quảng sống cả đời, đã sớm thông thấu nhiều việc, so với việc ôm thù hận mỗi ngày đều trôi qua trong đau khổ, tại sao không buông bỏ mọi thứ, mở rộng lòng mình tận hưởng hạnh phúc của phần đời còn lại?
Cuộc sống quá ngắn.
Hai đứa nhỏ đã bỏ lỡ hai lần, nếu thật sự như lời cháu gái nhắc tới, Tiểu Linh nói đây là kiếp cuối cùng, tại sao không nắm nó trong tay?
A Linh đang lo lắng điều gì? Ngoài chuyện sợ Tiểu Linh thương tổn cô, hiện tại Trần Mỹ Linh sẽ thương tổn cô sao? Bản thân bà không tin.
Nói về mấy đứa nhỏ một lát, đề tài tự nhiên chuyển tới Trần Thấm, Trần Hải Long thở dài một hơi: "Thật sự Trần Thấm làm giống như đã nói, tìm một chỗ nghỉ phép, người con phái đi theo dõi, nói mỗi ngày Trần Thấm chỉ giải trí, tập thể dục, mua sắm, không nhìn ra chuyện ngoài ý muốn nào."
Bà nội Quảng gật đầu: "Tin tức của ta cũng giống vậy, Đoạn Tử kia cũng vậy, trọng tâm đều đặt vào việc điều trị."
Rõ ràng không có gì xảy ra là hiện trạng tốt nhất, nhưng bọn họ vẫn bất an.
Trần Hải Long sâu kín: "Nếu Trần Thấm có thể thay đổi, sẽ tốt biết bao nhiêu."
Bọn họ đều không còn trẻ.
Tuy là hoàng hôn, nhưng đã tiếp cận mặt trời lặn, chẳng lẽ thật sự muốn đem ngụm oán hận này vào trong quan tài sao?
Sau khi từ bữa tiệc trở về, Quảng Linh Linh lại nhốt mình trong phòng, cả đêm không ra.
Bà nội Quảng biết tính cách cháu gái, cũng không có tới an ủi hay hỏi han gì, điều cô cần không phải là lời an ủi của bất kỳ ai mà chính là thời gian, là cô tự mình bước ra.
Trong đoạn thời gian đó, Trần gia và Quảng gia khôi phục lại thời kỳ của bà nội Quảng và Trần lão gia, nâng đỡ nhau lớn mạnh.
Nhân gian xoay chuyển.
Trần Mỹ Linh và Quảng Linh Linh nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới, có một ngày, hai người sẽ đứng ở vị trí tương đồng, vào cùng một loại hoàn cảnh.
Quảng gia và Trần gia vốn dĩ chính là lão đại của ngành sản xuất, lúc trước bà nội Quảng và Trần Thấm trở mặt quyết liệt, một số công ty trong ngành đang ngầm chờ đợi thời cơ chế giễu, còn có một số người muốn xem hai người lưỡng bại câu thương*, xem có thể nhặt của hời hay không, nhưng ai cũng không nghĩ tới, thế hệ sau của hai nhà cư nhiên gắn kết lại với nhau một cách kỳ tích như vậy.
Lưỡng bại câu thương: chỉ cả hai bên đều bị tổn thương trong cuộc chiến, không bên nào được lợi.
Cảm xúc của Quảng Linh Linh lặp đi lặp lại, trong công việc càng ngày càng nóng nảy, việc đầu tiên Khương Trăn Nguyệt làm mỗi ngày khi đến công ty chính là mở cửa sổ văn phòng, để tản khói thuốc bên trong.
Quảng Linh Linh giống như không vượt qua được bản thân, hút một điếu rồi lại một điếu, mới đầu Khương Trăn Nguyệt chỉ là mắt lạnh nhìn, không phản ứng, nhưng sau đó càng ngày càng quá mức, khói thuốc kia đều muốn xuyên thấu qua kẹt cửa bay tới phòng thư ký.
Khương Trăn Nguyệt nhịn không được, uống trà chanh nhìn Quảng Linh Linh: "Quảng tổng, cậu sao vậy?"
Quảng Linh Linh nâng nâng mắt, trong mắt đều là tơ máu: "Cái gì?"
Khương Trăn Nguyệt chỉ chỉ vào gạt tàn thuốc của cô, rồi chỉ chỉ vào mắt cô: "Gần đây áp lực công việc cậu không lớn, sao lại tự tra tấn bản thân như vậy? Trong lòng cậu có chuyện gì sao?"
Nguyệt Nguyệt đã biết chuyện Trần Mỹ Linh đảm nhiệm vị trí tổng tài Nam Dương, nàng không có nhiều lời, cũng không có hỏi Quảng Linh Linh điều gì.
Quảng Linh Linh buông tài liệu trong tay, nhìn nhìn Khương Trăn Nguyệt: "Công việc của tôi có bao nhiêu áp lực, không phải cậu không biết."
Khương Trăn Nguyệt ôm cánh tay, dựa vào cạnh bàn: "Đúng là không biết."
Quảng Linh Linh: ...
Ở trong mắt Khương Trăn Nguyệt, hiện tại đã tốt hơn rất nhiều so với khi mới tiếp quản công ty. Tất cả đều thay đổi theo chiều hướng tốt, thậm chí nàng đã sắp xếp xong lộ tuyến đi Tây Tạng, nàng không chọn đi máy bay hay xe lửa, mà chọn một chiếc xe máy, một tấm bản đồ, hoàn toàn hưởng thụ hương vị tự do, bởi vì còn một tuần nữa là sinh nhật của bà nội, Khương Trăn Nguyệt nghĩ cũng không vội, chờ sinh nhật bà nội xong liền nói lời từ biệt rồi đi cũng được.
Quảng Linh Linh bực bội gãi gãi đầu: "Tôi không tin mình sẽ bại bởi cô ấy."
Từ nhỏ đến lớn, tuy không nói cô ưu tú tới cỡ nào, nhưng trên phương diện học tập luôn là người xuất sắc, còn bây giờ thì sao?
Khi còn nhỏ đều không cảm giác được "Con nhà người ta", hiện tại đúng là đã cảm nhận được.
Vừa mới bắt đầu vẫn là bà nội, thường xuyên lải nhải bên tai cô: "Con bé Tiểu Linh đúng là khó lường, ta nghe chú hai con nói đất ở Xương Bình cư nhiên bắt được, con biết có bao nhiêu bộ phận phối hợp, có bao nhiêu phiền toái không?"
Quảng Linh Linh: ...
Sau này, không chỉ có bà nội, ngay cả chú hai cũng thường xuyên dong dài.
"Tiểu Linh đúng là lợi hại, so với lúc con còn trẻ còn ưu tú hơn, ánh mắt sáng ngời, sắc bén, nhìn chuyện chuẩn xác, chăm chỉ chịu khó, ha ha, lão phu nhân, không phải con khoác lác, chiếu theo tình hình như vậy, Nam Dương sắp vượt qua Ức Dương."
...
Nghe một chút, đây không phải khoác lác thì là cái gì?
Khương Trăn Nguyệt nhìn Quảng Linh Linh, nhìn dáng vẻ ảo não của cô đột nhiên bật cười, Quảng Linh Linh thẹn quá hóa giận: "Cậu cười cái gì?"
Cô ngồi ở vị trí này, đã có rất ít người có thể nói chuyện phiếm với cô như vậy, Quảng Linh Linh vô cùng trân trọng.
Khương Trăn Nguyệt nhướng mày, đôi mắt sắc bén: "Cậu muốn vượt qua Trần tổng sao? Tôi nghĩ cả đời này cậu cũng không làm được."
Quảng Linh Linh nóng nảy: "Ngay cả cậu cũng nói như vậy?"
Khương Trăn Nguyệt không muốn giải thích loại chuyện này với người trẻ con, nàng lắc lắc đầu, cầm ly trà của mình đi ra ngoài.
Bên ngoài, A Ly đang nghe điện thoại, thấy Khương Trăn Nguyệt đi ra, liền lập tức cúp điện thoại, cười tủm tỉm đi qua: "Chị, trà gì thơm như vậy? Cho em một ly được không?"
Khương Trăn Nguyệt nhìn A Ly, lại nhìn di động của nàng: "Được."
Rốt cuộc hai công ty có rất nhiều hợp tác.
Mặc dù không muốn gặp, nhưng Quảng Linh Linh cũng không thể không thường xuyên gặp Trần Mỹ Linh.
Hơn nữa Trần Mỹ Linh y như trước đây, nàng giống như hạ cổ trùng trong lòng bà nội, rất nhanh đã làm bà yêu thích.
Rõ ràng Quảng Linh Linh đã đem bi thảm đau khổ ở kiếp trước nói với bà nội, nhưng bà nội Quảng vẫn làm theo ý mình như cũ, chủ yếu chính là Trần Mỹ Linh làm rau ngâm rất ngon, hương vị kia chỗ khác không làm được, chặt chẽ bắt được dạ dày của bà nội.
Chuyện này, trong lòng Quảng Linh Linh biết rõ ràng, thấy họp xong, bà nội Quảng lại ồn ào muốn ở lại ăn cơm, cô nhìn đồng hồ mới 10 giờ liền thở dài, chuẩn bị ra ngoài đi bộ một vòng.
Trần Mỹ Linh thấy vậy hỏi: "Quảng tổng muốn đến văn phòng của chị ngồi một chút không?"
Quảng Linh Linh ngẩng đầu, nhìn vào mắt Trần Mỹ Linh, nàng muốn làm gì? Trần Mỹ Linh hơi hơi mỉm cười: "Chỉ ngồi thôi, không làm gì khác."
Quảng Linh Linh: ......
Cô cười lạnh: "Không cần thanh minh, tôi thật sự không nghĩ cái gì, nhưng từ trong miệng chị nói ra lại có chút cổ quái, ảnh hưởng không tốt."
Hiện tại chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, sẽ luôn có những ánh mắt ám muội bát quái nhìn qua, lúc đầu, Quảng Linh Linh còn cau mày nhìn qua, đến bây giờ, quá nhiều lần rồi, cô đã vào một loại trạng thái mặc kệ tất cả.
Trần tổng vô cùng thấu hiểu lòng người gật gật đầu: "Cổ quái? Là chuyện gì? Chẳng lẽ là Quảng tổng sợ vào văn phòng của chị sẽ bị ăn thịt sao?"
Quảng Linh Linh: ......
Sau khi Trần Mỹ Linh trở thành tổng tài, thật sự quá làm phiền người!
Lần này hai người không có một trước một sau, mà là theo thói quen sóng vai đi tới.
Khi Quảng Linh Linh ý thức được liền nhíu mi tiến về phía trước một bước, Trần Mỹ Linh cười cười, nàng nhìn Quảng Linh Linh: "Quảng tổng, công việc đã đủ mệt mỏi, không cần thiết thay đổi một số thói quen."
Thói quen không phải hình thành ngày một ngày hai, đã trải qua hai kiếp, cô muốn khắc chế là có thể khắc chế được sao?
Quảng Linh Linh nghe xong không dễ chịu lắm, cô nhìn vào mắt Trần Mỹ Linh: "Trần tổng, nói thế nào thì hiện tại chị cũng là một tổng tài, hãy chú ý lời nói của chị."
"Lời nói của chị làm sao?" Trần Mỹ Linh duỗi tay cởi đi nút áo trên cùng của áo sơ mi, họp xong, nàng cũng không cần thiết phải nghiêm túc.
Quảng Linh Linh thấy được, mặt nóng lên, nghiêng nghiêng đầu: "Không cần nói những lời khiến người khác phải suy nghĩ."
"Suy nghĩ?" Trần Mỹ Linh cười, ánh mắt mang theo một tia câu dẫn nho nhỏ: "Quảng tổng suy nghĩ cái gì?"
Quảng Linh Linh: ......
Cô là người thiện lương chính trực, so với Trần tổng lắm mưu nhiều kế như vậy, cãi nhau, đương nhiên cô không phải đối thủ.
Quảng tổng tự an ủi mình, không cần cảm thấy thất bại, thứ cô và Trần tổng muốn so cũng không phải loại này.
Trần Mỹ Linh nhìn sắc mặt Quảng Linh Linh lạnh xuống, nàng cũng thu liễm nụ cười, nghiêm trang: "Quảng tổng, định lực cần phải gia tăng."
Quảng Linh Linh: ......
Nói chuyện với Trần tổng đúng là người tức giận máu nóng dồn lên, Quảng Linh Linh cởi áo khoác, bên trong mặc một áo sát nách màu trắng lông ngỗng, Trần Mỹ Linh thấy được, nâng nâng tay lên giống như cái quạt phẩy phẩy trước mặt mình: "Quảng tổng đây là muốn khảo nghiệm lại định lực của chị?"
Gian nan như thế, cuối cùng cũng đến văn phòng của Trần tổng.
Sau khi Quảng Linh Linh bước vào liền ngửi được hương chanh quen thuộc, không biết vì sao mũi cô bỗng có chút chua xót , hai mắt cũng nóng lên.
Phòng làm việc của Trần tổng trang trí rất đơn giản, giống như con người nàng, không cần tô điểm quá nhiều, chỉ cần dựa vào khí chất của bản thân.
Phòng làm việc của người bình thường hầu hết đều sẽ treo một ít tranh phong cảnh linh tinh, từ góc độ phong thủy nói đó là chiêu tài, từ góc độ trang trí thì nói bày ra khí chất vương giả của người lãnh đạo.
Trần Mỹ Linh lại treo hai câu đối.
Là nàng tự tay viết, rất ngắn gọn.
Cái thứ nhất -- Nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ.
Cái thứ hai -- Đi về phía trước, không quay đầu lại.
Thoạt nhìn, hai câu này dừng như có vẻ mâu thuẫn với nhau.
Có khách hàng khi tới văn phòng của Trần tổng cũng từng hỏi qua, nàng chỉ cười không nói, nhưng Quảng Linh Linh nhìn vào lập tức hiểu rõ, cô nhàn nhạt: "Trần tổng thật có nhã hứng."
Trần Mỹ Linh đã cởi áo khoác ra, thả tóc xuống, hất hất tóc, làm mái tóc dài như thác nước tản ra.
Đây đã từng là hình ảnh Quảng Linh Linh thích nhất, đó là lúc cô và Tiểu Linh tắm uyên ương vô tình nhìn thấy, bị nàng làm cho kinh vi thiên nhân*, cảm giác so với bất kỳ người nổi tiếng nào quảng cáo dầu gội cũng mê người hơn, lúc không có việc gì cô liền nói Tiểu Linh làm một lần, sau khi nhìn thấy lại khiến thú tính của cô trỗi dậy, phẩm chất sinh hoạt trên giường một lần liền tăng lên gấp ba so với lúc bình thường, mới đầu Tiểu Linh không chịu nổi cô lì lợm nhõng nhẽo ngẫu nhiên còn làm một lần, sau đó bị cô doạ sợ, đỏ mặt nói cái gì cũng không chịu.
Kinh vi thiên nhân: Vừa kinh ngạc, vừa kính trọng của con người đối với trời đất, thần linh.
Quảng Linh Linh đưa lưng về phía Trần Mỹ Linh, đột nhiên cô rất muốn khóc.
Cho đến tận lúc này lắng đọng lại tất cả, cô mới nhớ tới, hoá ra kiếp trước kiếp trước Trần Mỹ Linh dành cho cô, không chỉ có lừa dối và tổn thương, mà còn có quá nhiều dịu dàng và nhu tình.
Gió thổi vào văn phòng, tuy nhiên hai người không còn là hai người lúc trước, tất cả đã không giống nhau.
Dáng vẻ Trần Mỹ Linh vẫn như cũ, không có hỏi Quảng Linh Linh muốn uống cà phê không, mà là thuận miệng hỏi một câu: "Vẫn là nước chanh sao?"
Bởi vì trên người Trần Mỹ Linh luôn có hương chanh như có như không, cho nên Quảng Linh Linh phi thường si mê nước chanh, cùng với cà phê là hai loại đồ uống yêu thích nhất của cô, kiếp trước khi cô đi công tác sẽ mang theo chanh, nhớ nàng, cô vừa ngửi sẽ cảm thấy như Tiểu Linh ở bên cạnh.
Quảng Linh Linh gật gật đầu, cô chịu đựng chua xót trong lòng nhìn bàn làm việc của Trần Mỹ Linh.
Bàn làm việc của nàng rất đơn giản, dọn dẹp sạch sẽ, không giống như bàn làm việc của cô, nếu không được dọn dẹp sẽ chất đầy đồ.
Trần Mỹ Linh pha nước chanh xong, đi ra từ phía sau, đưa nước chanh cho Quảng Linh Linh: "Biết hôm nay em sẽ tới, chị cố ý dọn dẹp bàn sạch sẽ một chút."
Câu nói này...
Quảng Linh Linh lập tức uống một ngụm nước chanh, hương vị chua chua ngọt ngọt khuếch tán trong miệng, cô cố gắng làm bản thân trấn tĩnh lại.
Còn nhớ rõ kiếp trước có một dịp, Quảng Linh Linh bận rộn vài ngày không có về nhà, có một ngày Tiểu Linh nói muốn tới công ty thăm cô, Quảng Linh Linh cố ý dọn dẹp bàn làm việc, Trần Mỹ Linh đi vào nhìn thấy liền cười: "Dọn dẹp trước rồi hả?"
Nàng còn không biết tính cách lười biếng của Quảng Linh Linh hay sao?
Quảng Linh Linh nhướng mày, tay đặt lên eo Trần Mỹ Linh, đè nàng lên bàn, thì thầm thổi khí vào tai: "Chính là biết hôm nay chị sẽ tới, nên em cố ý dọn dẹp bàn sạch sẽ một chút."
Mặt Tiểu Linh lập tức đỏ bừng, tay chống trước ngực cô hờn dỗi đánh cô.
Trần Mỹ Linh muốn nói cho cô, nàng nhớ rõ từng câu cô đã từng nói qua sao?
Trong miệng là chua xót, trong lòng không biết là tư vị gì, Quảng Linh Linh không nghĩ sẽ tiếp tục đề tài này, cô tùy tiện hỏi: "Công việc có quá sức không?"
Có quá sức không?
Câu hỏi này của Quảng tổng có chút ý tứ sâu xa, cô nghĩ Trần Mỹ Linh sẽ hiểu chuyện một chút, chân thật một chút, nhất định sẽ nói rất quá sức, đến lúc bà nội và chú hai lại dong dài, cô cũng có thể quang minh chính đại đáp một câu "Thiên tài cái gì? Bẻ gãy sừng trâu cái gì? Không phải cũng quá sức sao?"
Trần Mỹ Linh nghiêng nghiêng đầu, gió thổi đuôi tóc, nàng chăm chú nhìn Quảng Linh Linh, trong mắt cư nhiên mang theo một tia nghịch ngợm.
Biểu cảm như vậy, chỉ thuộc về duy nhất một mình Quảng Linh Linh.
Người như Tiểu Linh, trước mặt người ngoài thì lạnh lùng, chỉ khi đối diện với cô mới có thể như vậy, cô gái nhỏ có nụ cười vũ mị làm người muốn ngừng mà không được, như hãm sâu vào bên trong.
Quảng Linh Linh giống như bị điện giật quay đầu đi, đây là động tác gần đây cô thường xuyên làm nhất, Trần Mỹ Linh cười cười, thanh âm kéo dài: "Quảng tổng muốn nghe đáp án gì? Là quá sức hay là không quá sức đây?"
Quảng Linh Linh tức giận, gắt gao nhìn chằm chằm Trần Mỹ Linh.
Tiểu Linh đã không còn là Tiểu Linh trước đây.
Nàng là Trần tổng.
Nàng cũng có đủ tư cách làm Quảng tổng tức giận.
Trần Mỹ Linh nhìn thẳng vào đôi mắt rực lửa của Quảng Linh Linh, khẽ gật đầu: "Chị thực sự cố hết sức."
Quảng tổng: ...
Thật muốn phát tiết, có một khắc Quảng tổng muốn mang găng tay quyền anh đại chiến một hồi, nhưng mỗi khi cô dùng sức đánh một quyền, lại giống như là đánh không đến, hoặc là đánh vào trong không khí, tất cả đều là cảm giác thất bại.
Trần Mỹ Linh chỉ vào bàn làm việc: "Những tài liệu chị xem gần đây, không nói khoa trương, nó còn nhiều hơn những thứ này."
Bàn làm việc của tổng tài chính là nơi giữ thể diện cao nhã, số lượng đương nhiên không thể ít.
Quảng Linh Linh nghe xong trong lòng đột nhiên có loại cảm giác đồng cảm.
Trần Mỹ Linh uống một ngụm nước chanh mình tự pha, thanh âm thả lỏng: "Vừa mới bắt đầu thật phiền, cảm giác không giống với tổng tài trong tiểu thuyết và trên phim. Người ta làm tổng tài không phải dậm chân một cái, trừng trừng hai mắt là tất cả mọi người đều sẽ sợ hãi sao? Chị làm tổng tài, vì sao mắt lại phải nhìn sáu phương, tai phải nghe tám hướng, công ty trên dưới, chuyện lớn chuyện bé, vì sao chị đều phải biết, những người phụ trách bộ phận không biết làm ăn kiểu gì?"
Quảng Linh Linh nghe xong tiểu nhân trong lòng đã muốn đem đầu vạch trần, còn không phải sao?
Trần Mỹ Linh nghiêng nghiêng đầu, tóc trên trán bị gió thổi tán loạn: "Thật sự không dễ dàng, trong lòng từng xúc động rất nhiều lần, muốn quăng hết bỏ của chạy lấy người, cứ như vậy cái gì cũng mặc kệ, nhưng rốt cuộc vẫn không thể." Nàng quay đầu, nhìn Quảng Linh Linh: "Chị là như vậy, Quảng tổng thì sao?"
Quảng Linh Linh nhìn bàn làm việc, nhẹ nhàng bâng quơ: "Với tôi mà nói so easy."
Trần Mỹ Linh: ...
Đúng là A Linh của nàng.
Ba kiếp đều không có thay đổi.
Nếu không phải thời cơ chưa chín muồi, nàng thật sự muốn tiến lên véo vào mặt Quảng Linh Linh, hỏi cô một chút sao mặt lại dày như vậy.
Trong văn phòng, mùi hương trên người Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh giao nhau.
Hai người uống nước chanh, em một câu chị một câu nói chuyện trên trời dưới đất.
Cảm giác rất quen thuộc, nhưng lại ở một nơi xa lạ, giao tiếp xa lạ.
Quảng Linh Linh cảm giác mình đã thật lâu không có thả lỏng như vậy, cảm giác sau khi trọng sinh trở về cô chưa từng có, không biết nên hình dung thế nào...
Hai người không còn là hai người của kiếp trước nữa.
Lại bởi vì vị trí cộng sự, phải giao lưu với nhau, tư duy lẫn nhau, ngay cả phát giận cũng trên một con đường, càng thêm ăn ý, ăn ý giống như hai người đã kết hôn nhiều năm.
Bị ý nghĩ của chính mình làm cho bừng tỉnh, Quảng Linh Linh buông ly xuống, hít sâu một hơi: "Hôm nay cảm ơn Trần tổng chiêu đãi, buổi chiều tôi còn có hẹn, gặp lại sau."
Nói xong, cô mặc kệ Trần Mỹ Linh muốn nói cái gì, chạy nhanh giống như lẩn trốn.
Trần Mỹ Linh vẫn còn duy trì động tác vừa rồi, nàng nhìn chằm chằm phương hướng Quảng Linh Linh rời đi, cong cong khóe môi.
Mãi cho đến khi bóng dáng Quảng Linh Linh hoàn toàn biến mất, Trần Mỹ Linh mới buông ly của mình xuống, nàng cầm lấy ly Quảng Linh Linh vừa uống nhìn nhìn, tim cư nhiên đập nhanh hơn so với vừa rồi.
Rõ ràng biết như vậy rất đáng khinh... Nếu để Quảng Linh Linh biết hoặc nhìn thấy sẽ lại tức giận đến phát điên.
Nhưng Trần Mỹ Linh vẫn khống chế không được, môi đỏ khẽ mở, hôn lên dấu son môi còn lưu lại trên ly.
A Linh...
Buổi tối.
Quảng Linh Linh lại phát giận, cô thề với bà nội trong phòng khách: "Bà nội, con mặc kệ sau này Nam Dương có dự án gì, chúng ta có bao nhiêu hợp tác, con sẽ không đi nữa."
Ở trên đường về nhà liền nghĩ nói chuyện này với bà nội.
Quảng Linh Linh tính toán rất tốt, bà nội nhất định sẽ hỏi một câu vì sao, cô sẽ thuận miệng nói công việc quá nhiều, tuy nhiên muốn ứng phó, có thể sắp xếp cho phó tổng.
Bà nội Quảng ăn dưa hấu, phun ra một ngụm hạt: "Là bởi vì Tiểu Linh sao? Con thích đi thì đi."
Quảng Linh Linh: ...
A a a a a!!!
Muốn điên mất rồi!
Cô xông lên đoạt lấy dĩa dưa hấu, hung thần ác sát: "Không được ăn nữa!"
Bà nội Quảng: ...
Quỷ ấu trĩ.
Quảng tổng lại mất ngủ.
Chỉ là lần này giấc mơ không còn là màu đen, hoàn toàn hiện ra loại ái muội màu hồng nhạt, bầu trời đều là loại mềm mại như bông bay bay...
Một giấc tỉnh lại, đã gần 10 giờ.
Hôm nay không có việc gì quan trọng, cô nói muốn ở nhà với bà nội.
Quảng Linh Linh đang muốn rời giường rửa mặt, cô tuỳ tay sờ điện thoại mở lên nhìn thoáng qua, miệng đang ngáp lập tức khép lại, cơn buồn ngủ lập tức biến mất.
Đã lâu chưa nhận được tin nhắn.
Từ Trần Mỹ Linh.
-- Chị đang ở trước cửa nhà em, có mang một ít rau ngâm mới làm cho bà nội, chị có thể vào không?
Trần Mỹ Linh biết, bà nội Quảng là vùng cấm của Quảng Linh Linh, tuy đã qua thật lâu, nhưng lúc ấy nàng tự tiện tiến vào nhà nói chuyện với bà nội, Quảng Linh Linh hung thần ác sát đập vỡ radio, chuyện này giống như vết sẹo lưu lại trong lòng Tiểu Linh.
Nàng không dám, nàng sợ.
Tim Quảng Linh Linh đập gia tốc, cô nhìn thời gian Trần Mỹ Linh gửi tin nhắn, là nửa tiếng trước.
Chắc nàng đã rời đi? Quảng Linh Linh lập tức kiểm tra camera, nàng cư nhiên không đi!
Quảng Linh Linh lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, nhanh chóng vọt tới toilet rửa mặt đánh răng, lại chạy về phòng ngủ, kéo tủ quần áo ra lật lật lựa đồ.
Chờ làm xong tất, cô đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Cô đây là đang... Làm gì?
Quảng Linh Linh hít sâu một hơi, đầu óc lập tức khôi phục lý trí, rõ ràng cô không có làm cái gì, nhưng thân thể giống như mất hết sức lực từ từ ngồi xuống giường.
-- Tôi không muốn nói chuyện tha thứ, cũng không muốn thân cận với chị, Trần Mỹ Linh, tôi mệt mỏi, thật vất vả mới bắt đầu lại cuộc đời một lần nữa, tôi không muốn lại bị ai đùa bỡn lừa gạt, tôi cũng không muốn yêu ai, hiện tại một mình rất tốt.
Đây là lời cô đã nói cách đây không lâu.
Ngẫm lại chuyện đã từng... Ngẫm lại những lừa gạt đó....
Quảng Linh Linh nghiến răng nghiến lợi, cô cúi đầu nhìn điện thoại, mạnh bạo ấn từng chữ.
-- Cút! Ai cho chị tới!
Mới vừa đánh chữ xong, Quảng Linh Linh nghĩ tới lời nói của bà nội.
"Ta nói cho con biết, Tiểu Linh người ta hiện tại như thế nào cũng là tổng tài Nam Dương, con tôn trọng người ta một chút, đừng có nói cái từ thú cưng kia, những kỹ xảo hiện tại của con, không nói người ta là thú cưng là tốt rồi."
Được rồi, cô là một đứa cháu tốt, cô sẽ nghe lời bà nội.
Quảng Linh Linh thay đổi một hàng chữ.
-- Không cần, bà nội tôi muốn ăn cái gì mà không có?
Mới vừa đánh xong, thanh âm bà nội Quảng nói chuyện với người giúp việc dưới phòng khách liền truyền tới.
"Buổi sáng cô chuẩn bị bánh quẩy thật không sai, nhưng chính là thiếu rau ngâm, nếu có con bé Tiểu Linh ở đây thì tốt rồi."
Quảng Linh Linh: ......
Lại xóa bỏ lần nữa.
Quảng Linh Linh nhắm hai mắt lại, cô nghĩ nghĩ, dường như theo bản năng mà đánh chữ.
-- Làm sao mỗi ngày đều dùng trăm phương nghìn kế, dùng các loại biện pháp tiếp cận tôi, chẳng lẽ Trần tổng hối hận? Muốn cùng tôi hòa hảo? Ha hả, chị chết tâm này đi, tôi nhất định sẽ đồng ý.
Cô đánh quá nhanh, ma xui quỷ khiến nuốt mất chữ "Không" đem "Nhất định sẽ không đồng ý" thành "Nhất định sẽ đồng ý".
Quảng Linh Linh đang muốn thêm vào, liền nghe thấy âm thanh giống như sấm của bà nội dưới phòng khách: "A? Tiểu Linh sao con lại tới đây!" Quảng Linh Linh hoảng sợ, tay run run, nhấn gửi tin nhắn.
Quảng Linh Linh: .........!!!
Đệch????!!!!
Đã xảy ra chuyện gì????
Quảng tổng điên rồi, mông cô như gắn lò xo, lập tức bắn lên, chạy như bay ra ngoài.
Trần Mỹ Linh đứng ở cửa, không có đi vào, tay nàng xách theo rau ngâm đã đóng gói kỹ, mỉm cười nhìn bà nội Quảng: "Bà nội, con có mang cho người một ít rau ngâm."
Lực chú ý của bà nội Quảng đều ở trên đồ ăn, hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt cháu gái giống như gan heo, vốn dĩ bà muốn đi ra ngoài hóng gió, nhưng ai biết vừa mở cửa đã thấy Tiểu Linh đứng bên ngoài, bà nội cười tươi đến nỗi răng giả cũng muốn rơi ra ngoài, thuận tay tiếp nhận: "Tốt quá, bà nội vừa mới nhắc muốn ăn rau ngâm con làm, mau, vào đi, ta đem đồ ăn vào trước."
Bà Quảng cầm rau ngâm vội vàng đi vào trong nhà, hiện tại tâm tư bà càng ngày càng giống đứa trẻ, thật vất vả mới có được rau ngâm của Tiểu Linh, bà muốn giấu đi không cho cháu gái ăn, giữ lại cho một mình mình chậm rãi thưởng thức.
Thấy bà nội rời đi.
Trần Mỹ Linh nhìn Quảng Linh Linh, hơi hơi cười: "Quấy rầy Quảng tổng nghỉ ngơi sao?"
Quảng Linh Linh lạnh như băng: "Đúng vậy đang ngủ bị chị đánh thức."
Cô đi tới cửa, từ trên cao nhìn xuống Trần Mỹ Linh: "Chị tới làm gì?"
Biểu cảm của Quảng Linh Linh phi thường kháng cự lạnh lẽo, hai mắt nhìn chằm chằm vào Trần Mỹ Linh, nhanh chóng phân tích cách trang điểm và quần áo hôm nay của nàng.
Điện thoại... Điện thoại ở đâu???
Trần Mỹ Linh mặc một cái áo khoác, quần jean giản dị, đi giày cao gót, trang điểm nhẹ nhàng, khí sắc tốt hơn lúc trước rất nhiều.
Dựa theo thói quen của Trần Mỹ Linh kiếp trước...
Tầm mắt Quảng Linh Linh dừng trên túi xách của Trần Mỹ Linh.
Trần tổng bị ánh mắt hung tợn hận không thể khoét một cái lỗ trên người nàng của Quảng tổng, tim chợt lạnh, nàng cắn cắn môi, điều chỉnh lại tâm tình nhìn Quảng Linh Linh: "Chị sẽ không lại tổn thương bà nội, chị thề."
Quảng Linh Linh ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Trần Mỹ Linh.
Trần Mỹ Linh nhìn cô: "Quảng tổng không tin? Sợ chị mang theo hung khí gì sao?"
Nàng suy nghĩ một chút, mở túi xách ra để Quảng Linh Linh nhìn.
Chỉ có đồ sạc, ví tiền, một ít son môi vụn vặt và kem chống nắng linh tinh.
Túi xách kiểm tra xong rồi, không có điện thoại.
Tim Quảng Linh Linh treo trên ngực, tuy đã loạn thành một đoàn, nhưng khuôn mặt của Quảng tổng vẫn lạnh băng, ánh mắt âm trầm như cũ, Trần Mỹ Linh nhìn vào mắt cô, trầm mặc một lát, Trần tổng bắt lấy tay Quảng Linh Linh, đặt ở chỗ mềm mại nhất: "Quảng tổng muốn soát người đúng không? Đến đây đi."
Quảng Linh Linh: ...............
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro