Chương 53
Khi nhìn thấy Tiểu Linh, Quảng Linh Linh khóc rống.
Cô chưa bao giờ là một người kiên cường, cũng chưa bao giờ là một người nhẫn tâm. Cô không có kiên định như Tiểu Linh.
Nếu để cô lựa chọn, cô thật sự tình nguyện chưa bao giờ gặp nhau.
Nhưng vận mệnh chính là như thế, để hai người lại gặp nhau lần nữa, hiện giờ cô chỉ cần Tiểu Linh còn sống, chỉ cần nàng còn sống thì tốt hơn bất cứ thứ gì.
...
Lạp Trân nhìn Quảng Linh Linh thống khổ rơi nước mắt, vành mắt cũng đỏ theo, nàng là cô gái Tây Tạng điển hình, từ nhỏ đã sinh hoạt ở nơi hẻo lánh, chưa từng ra khỏi Tây Tạng, lúc này đây, nếu không phải sư tỷ Khương Trăn Nguyệt chạy về cầu xin sư phụ, có khả năng nàng cũng sẽ bế quan tu hành giống như rất nhiều người sống ở đây.
Một khi bế quan thì chính là cả đời.
Nàng chưa từng tiếp xúc với nơi phồn hoa như vậy, chỉ nghe sư phụ nói qua một câu.
-- Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề.
Chúng sinh đau khổ, ngươi đi ra ngoài liền sẽ muốn trở về.
...
Ngay lúc đó nàng không rõ câu này có ý tứ gì, hiện tại nàng vẫn không rõ như cũ.
Nhưng hiện giờ, nhìn Quảng Linh Linh thất thanh khóc rống, nước mắt nàng cũng chảy theo.
Khương Trăn Nguyệt nhìn chằm chằm Quảng Linh Linh, nàng nghiêng đầu, nhìn mặt trời ở đường chân trời.
Sao bọn họ lại gian nan như vậy? A Linh và Tiểu Linh đều là người thiện lương nàng đã gặp, Phật nói nhân quả, đây rốt cuộc là nhân quả gì?
Quảng Linh Linh khóc thật lâu, cô quay đầu nhìn Khương Trăn Nguyệt: "Chị ấy ở đâu?"
Ở đâu?
Ngày đó, Khương Trăn Nguyệt nhìn thấy Trần Mỹ Linh ngã trên vũng máu liền muốn phát điên, đây là vùng núi không giống thành phố, lại bị thương nặng như vậy.
Khi ôm lấy Trần Mỹ Linh, cuộc đời Khương Trăn Nguyệt lần đầu tiên hỏng mất.
Nàng có một loại dự cảm, Tiểu Linh sống không nổi nữa...
Không có ý niệm sống, lại chờ không được ngày mai, nếu đổi lại là nàng, nàng cũng không muốn tiếp tục kiên trì đau khổ.
Chỉ là thế sự khó lường.
Gieo thiện nhân, gặt thiện quả.
Trong đêm khuya, thanh âm của Khương Trăn Nguyệt đã kinh động hàng xóm, vốn dĩ mọi người sinh ra ở nông thôn, đều tự mình sinh sống, sẽ không muốn quan tâm nhiều chuyện, người trong thôn còn như thế, huống chi là các thôn khác.
Nhưng Tiểu Linh đã làm được gì trong khoảng thời gian này?
Nàng vô tư giúp đỡ quá nhiều người.
Đi lên núi, ngoại trừ hái nấm cho Quảng Linh Linh, tất cả củ mài đào được đều đưa cho bệnh xá, không thu tiền.
Có rất nhiều thôn dân bị bệnh tật tra tấn thời gian dài, Trần Mỹ Linh dốc hết sức lực giúp đỡ bọn họ, nếu cuộc sống thật sự khó khăn, nàng liền xuất tiền túi giúp đỡ.
Rất nhiều lần, Khương Trăn Nguyệt hỏi nàng đáng giá sao?
Trần Mỹ Linh đều cười cười nói: "Nguyệt Nguyệt, cả đời này tôi và các người không giống nhau."
Nàng sống, cũng không phải sống vì mình.
Cả đời này, có thể nói là sống không có ý nghĩa.
Từ khi sinh ra, nàng sống chính là để báo thù, sau khi gặp Quảng Linh Linh, nàng vừa hưởng thụ tình yêu, vừa bị lời nói dối sau lưng cắn nuốt, mỗi ngày đều hoảng loạn.
Mà hiện giờ, nàng bị vứt bỏ ở nơi này.
Hy vọng một lần lại thất vọng một lần, nàng chỉ có thể đem hạnh phúc mình muốn nhìn thấy kéo dài ở trên người người khác. Bằng không, nàng sẽ kiên trì không nổi.
Ngày đó, trưởng thôn, cán bộ thôn tất cả đều đến đông đủ, con đường nhỏ chật cứng người, nhà ai có xe, nhà ai quen biết người ở thị trấn sôi nổi giúp đỡ.
Dường như ngay cả ông trời cũng cảm động, mưa phùn triền miên, làm lòng người buồn bã.
Trần Mỹ Linh được thôn dân đưa đến bệnh viện bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
Lúc tiến vào phòng phẫu thuật, Trần Mỹ Linh đang hôn mê đột nhiên tỉnh lại một chút, nàng nhìn Khương Trăn Nguyệt, mấp máy môi.
Khương Trăn Nguyệt đi theo bác sĩ đẩy xe phẫu thuật, nàng cong lưng, nghe Trần Mỹ Linh nói.
"Nếu... Tôi chết... Không cần... Không cần nói cho em ấy..."
Trên đời này, không ai hiểu Quảng Linh Linh hơn nàng.
Nếu thật sự nàng sẽ chết, nàng cũng không muốn nói cho Quảng Linh Linh biết. Để cô vĩnh viễn coi như nàng vẫn ở đây chờ cô.
A Linh không có sai.
Cô thiện lương, cô đơn thuần, thậm chí đã từng vì một bộ phim cảm động mà khóc thút thít.
Trần Mỹ Linh cho rằng cuộc đời của mình là đau khổ, nhưng A Linh không phải như thế?
Nếu A Linh chưa từng gặp được nàng...
Nàng vẫn là nàng, tuy chua xót, nhưng nàng cũng đã quen.
Nhưng Quảng Linh Linh nhất định sẽ gặp được người yêu cô, che chở cô, cả đời sẽ không bị nàng liên lụy.
Khương Trăn Nguyệt biết, lần này Trần Mỹ Linh đi vào chính là vĩnh biệt, nàng không muốn Tiểu Linh cứ như vậy mà chết đi, nàng cắn răng, nói dối, cho Tiểu Linh hy vọng.
-- Cậu ấy đang tới, Tiểu Linh, A Linh đang tới, cậu ấy sẽ tới ngay lập tức.
Ngay lúc đó, một giọt nước mắt trào ra từ khoé mắt Trần Mỹ Linh, nàng nhìn về phương xa, tay mang Phật châu chậm rãi rủ xuống.
...
Rốt cuộc ý niệm của một người có bao nhiêu cường đại?
Nếu lý trí Trần Mỹ Linh minh mẫn, nàng nhất định biết Khương Trăn Nguyệt đang lừa nàng.
Nhưng chính nhờ lời nói dối này đã giúp đỡ nàng đi qua đêm tối chậm chạp như cũ. Ở trong màn đêm yên tĩnh nàng thấy hai Trần Mỹ Linh kia đi về phía nàng.
Một Trần Mỹ Linh ôm ngực, một Trần Mỹ Linh đầu bù tóc rối, mệt mỏi bất kham: "Phải đi sao?"
Đi chính là một loại giải thoát.
Phải đi sao?
Trần Mỹ Linh quay đầu nhìn con đường đã từng đi qua, một khắc kia, nàng do dự, nàng rối rắm.
Nàng không xác định được, cả đời này nàng có thể chờ được Quảng Linh Linh hay không.
Chỉ là, nàng còn có một tâm nguyện, nàng muốn đi gặp cô.
Sư phụ đã từng nói, con người sau khi chết trong vòng bảy ngày, nếu nhớ niệm vô cùng cường đại, có thể đến những nơi mình chưa từng đến, gặp những người mình luôn muốn gặp.
Giờ phút này.
Ba Trần Mỹ Linh hợp lại thành một.
Hiện giờ, nàng đã có thể mang theo ba kiếp dây dưa đi gặp Quảng Linh Linh.
Đi gặp A Linh của nàng...
Đường về nhà, Tiểu Linh đã đi qua hàng vạn lần.
Nàng xuyên qua màn đêm yên tĩnh, đi tới mép giường của Quảng Linh Linh.
Cô ngủ rồi.
Chỉ là ngủ không ngon.
Trần Mỹ Linh chăm chú nhìn cô một lát, trong lòng đủ loại cảm xúc quay cuồng, nàng muốn khóc, nhưng nàng chỉ còn lại linh hồn, nên không có nước mắt.
Nàng cong lưng, xuyên qua không khí, muốn hôn môi Quảng Linh Linh.
Quảng Linh Linh giật giật người, giống như gặp ác mộng, cô nỉ non: "Tiểu Linh, Tiểu Linh..."
Trong lúc nhất thời, lục phủ ngũ tạng của Trần Mỹ Linh đều bị bóp đau, nàng hít sâu một hơi, muốn từ bỏ, chỉ là khi quay người lại, thì nhìn thấy hạc giấy hồng nhạt trên đầu giường.
Trong bóng tối.
Nó phát ra ánh sáng màu hồng nhạt, giống như đom đóm, như thể cảm nhận được tiếng gọi của chủ nhân, ánh sáng hồng nhạt vây quanh người Trần Mỹ Linh.
Đây là sức mạnh của tình yêu.
Một khắc này, cùng với âm thanh thần chú, có thứ gì đó hút Trần Mỹ Linh trở về.
"Được, được rồi! Cứu về rồi, cứu về rồi!"
Trong phòng bệnh, bác sĩ lau mồ hôi, trải qua ba ngày ba đêm cứu chữa, rốt cuộc cũng cứu được Trần Mỹ Linh.
Mà ngoài phòng bệnh, sư phụ Tang Trác bị Khương Trăn Nguyệt khóc lóc kêu đến đây, một tay đang xoay kinh luân, một tay nâng lên, nói với Khương Trăn Nguyệt: "Nàng chỉ còn một hơi, ta chỉ có thể dựa vào một hơi này trụ hồn phách của nàng, con đi tìm người trong lòng nàng, càng nhanh càng tốt."
...
Người trong lòng nàng.
...
Quảng Linh Linh chậm rãi đi vào nhà gỗ, nước mắt giàn giụa, nhìn Tiểu Linh nằm trên giường, giống như đang ngủ.
Bên cạnh nàng là Tuệ Quả pháp sư, bên kia là Khương Trăn Nguyệt và sư phụ Tang Trác.
Nhìn thấy Quảng Linh Linh bước vào, tất cả đều đứng dậy.
Còn sống kỳ tích như vậy.
Ở Tây Tạng cũng không hiếm.
Nhưng tồn tại nhiều nhất là tình mẫu tử, còn tình yêu thì rất rất ít.
Tình thương của mẹ, luôn là điều vĩ đại nhất tồn tại trên thế giới, một người mẹ có thể vì con mình mà vô tư trả giá tất cả, thậm chí dâng lên linh hồn thành tín nhất.
Tình yêu này, cũng được nhân loại giao cho rất nhiều sắc thái thần thoại, nó dường như là kỳ tích giả thuốc hay.
Ở cổ đại, các loại chết vì yêu, vì yêu mà trả giá tất cả, có rất nhiều trong truyện.
Nhưng càng đến hiện đại thì càng ít.
Thế giới vật chất phát triển nhanh chóng, dục vọng của con người nảy nở, chân tình giả ý, tứ chi triền miên, một khắc trước tình thâm như biển, một khắc sau lạnh nhạt bình thản, có ai dám nói mình có được tình yêu độc nhất vô nhị.
Quảng Linh Linh từng bước đi đến bên cạnh Trần Mỹ Linh, hai chân cô mất đi sức lực, chậm rãi quỳ gối ở mép giường: "Tiểu Linh..."
Mặt cô đầy nước mắt, đưa tay lên muốn chạm vào mặt Tiểu Linh một chút.
Đầu ngón tay dính đầy máu tươi và bùn đất, nhẹ nhàng run rẩy, khi chạm vào gương mặt của Trần Mỹ Linh, nước mắt Quảng Linh Linh rơi như mưa.
Rốt cuộc là vì sao?
Vì sao ông trời lại đối xử với hai người như vậy?
Cả đời này, cô nhiệt tình yêu thương sinh mạng, tôn trọng người khác, cũng không bao giờ làm chuyện hại người, giúp đỡ bạn bè vô điều kiện, thậm chí giúp đỡ cả người xa lạ.
Cô muốn có một tình yêu khó vậy sao?
Tiểu Linh, Tiểu Linh, Tiểu Linh...
Quảng Linh Linh khóc cuộn tròn thành một đoàn, cô nắm lấy tay Trần Mỹ Linh, mười ngón đan vào nhau, nhẹ giọng nỉ non: "Em đã trở về, Tiểu Linh, tỉnh lại đi, em đã trở về."
...
Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây mỏng, biến thành một bó chỉ vàng chiếu vào trong phòng.
Quảng Linh Linh ôm Trần Mỹ Linh, khóc đến cả người run rẩy, khóc đến không còn sức lực.
Mọi người đều biết cô cần không gian riêng, nên tất cả đều đi ra ngoài.
Bên ngoài.
Tuệ Quả pháp sư chắp tay trước ngực, nhìn về hướng đông trầm mặc không nói, sư phụ Tang Trác xoay kinh luân trong tay, cũng trầm mặc không nói.
Đời người có tám nỗi khổ: Sinh khổ, lão khổ, bệnh khổ, tử khổ, ái biệt ly khổ (Thương yêu mà phải chia lìa), oán tắng hội khổ (Ghét nhau mà phải sống chung), cầu bất đắc khổ (Mong cầu không được như ý), ngũ ấm xí thịnh khổ (Năm loại phiền não do sắc, thọ, tưởng, hành, thức gây ra).
Bao nhiêu người muốn đột phá nhà giam này, nhưng vĩnh viễn không ra được.
Sau khi Quảng Linh Linh ra ngoài, trạng thái đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất người yêu vẫn còn ở đó, dù trước kia có bao nhiêu đau khổ, thời gian dài sau này cô có thể bù đắp.
Chỉ là, vì sao Tiểu Linh còn chưa tỉnh lại?
Tay Tuệ Quả pháp sư khảy từng hạt châu màu trắng, Quảng Linh Linh biết bà, Tiểu Linh đã từng nói với cô về vị sư phụ này vô số lần.
Khi đối mặt với Tuệ Quả pháp sư, Quảng Linh Linh chậm rãi quỳ xuống, cô nhìn Tuệ Quả pháp sư, cái gì cũng không nói, nhưng trong ánh mắt đều là cầu xin.
Cầu xin ngài...
Làm Tiểu Linh tỉnh lại, chỉ cần nàng có thể tỉnh lại, muốn tôi làm cái gì cũng được.
Tuệ Quả pháp sư vỗ vỗ đầu Quảng Linh Linh, bà nhìn sư phụ Tang Trác ở phía đối diện, bậc cha chú của sư phụ Tang Trác là thiền sư rất có danh vọng ở Tây Tạng, cả đời này ông là chủ tu Mật Tông, chỉ là Phật môn 3000 thế giới, mục đích cuối cùng đều là độ người "Không phải ta không cứu nàng, là ý niệm của đứa nhỏ này quá nặng."
Tuệ Quả pháp sư rút Phật bảo, từng cái Phật thù xẹt qua trong tay bà, mang theo tiếng vang: "Hiện tại, nàng hoàn toàn phân liệt, ba linh hồn của nàng, ba kiếp của nàng, một kiếp muốn cứu mẹ, một kiếp muốn vãn hồi ngươi, một kiếp khổ chờ không được, cái gì cũng không được, nàng bị nhốt ở nơi đó."
Khương Trăn Nguyệt cũng đợi Tiểu Linh thật lâu, mặc dù vết thương trên cơ thể nàng đã lành, nhưng chậm chạp không chịu tỉnh lại.
Nàng đi bệnh viện chuyên khoa hỏi, cho dù là bác sĩ khoa ngoại hay bác sĩ khoa thần kinh, nàng cùng đường nhưng vẫn không muốn từ bỏ, nếu không nàng cũng sẽ không đến Tây Tạng ngàn dặm xa xôi mời sư phụ tới đây, lại hao hết trắc trở tìm được Tuệ Quả pháp sư.
Hai vị pháp sư, một người Tịnh Độ, một người Mật Tông, đáp án lại giống nhau, nàng muốn sống lại, phải tạm thời hợp nhất linh hồn.
Hợp nhất linh hồn...
Lúc ấy, trong lòng Khương Trăn Nguyệt liền hiện lên một ý niệm lạnh lẽo.
Yêu với hận cùng căn nguyên.
Làm Trần Mỹ Linh vẫn luôn yêu trong đau khổ và ở cạnh thù hận, lần lượt vượt qua đau khổ còn không phải là... A Linh sao?
Nhưng mà...
Chuyện này quá lớn, bác sĩ truyền thống cho nàng đề xuất, có một loại liệu pháp sốc điện gọi là Mect, liệu pháp này dùng cho bệnh nhân trong lòng đã từng chịu tổn thương, làm sao cũng không vượt qua được, sử dụng tương đối phổ biến ở nước ngoài.
Trước tiên không nói tới việc thực hiện khó khăn, quá trình lại vô cùng thống khổ, hơn nữa di chứng rất nghiêm trọng, người bệnh không chỉ quên rất nhiều đoạn ký ức ngắn, thậm chí có một số người, sẽ quên mất chính mình là ai.
Huống chi, hiện tại cơ thể của Tiểu Linh cũng không thích hợp.
...
Quảng Linh Linh nghe Tuệ Quả pháp sư và sư phụ Tang Trác nói xong, trầm mặc hồi lâu.
Cuối cùng, cô đi đến ngôi chùa mà Tiểu Linh thường hay tới.
Cô không thể giải thoát, lại không có cách nào tránh được.
Lúc này, đời này.
Đến phiên Quảng Linh Linh quỳ trên đại điện, nhìn thần linh trong điện nước mắt rơi đầy mặt.
-- Bồ Tát, vì sao người độ con không độ nàng?
Cô đã nghĩ thông suốt.
Đã muốn nói lời tạm biệt với quá khứ.
Nhưng hiện giờ, Tiểu Linh của cô...
Ai cũng không ép Quảng Linh Linh.
Ai cũng cho cô thời gian.
Buổi tối, Khương Trăn Nguyệt và Lạp Trân nấu cơm tối, hai vị sư phụ đều ăn chay, Khương Trăn Nguyệt cố ý xào một dĩa nấm do Tiểu Linh hái cho Quảng Linh Linh.
Sau khi ăn xong, trong lòng Quảng Linh Linh càng cảm thấy khó chịu.
Kỹ thuật giống nhau, thậm chí cùng một loại gia vị, nhưng không thể làm ra hương vị giống Tiểu Linh.
Cô rất ít nói chuyện, thời gian nhiều nhất chính là ở bên cạnh Tiểu Linh, cái gì cũng không làm, chỉ nhìn nàng.
Tới đêm khuya ngày hôm sau.
Quảng Linh Linh xác định lúc này Tiểu Linh sẽ không tỉnh lại, cô ngồi ở bên ngoài, một mình ôm hạc giấy màu hồng nhạt trong tay cả đêm.
Cô không hề che giấu, không hề cố gắng kiềm chế bản thân.
Giải phóng ký ức, cho dù đau khổ, cho dù vui vẻ, tất cả đều lấy ra nhấm nuốt một lần.
Đời trước, đời trước nữa.
Cô xem Tiểu Linh như bảo vật.
Yêu nàng đến tận xương tuỷ.
Chỉ là huyết hải thâm thù liên luỵ, cho dù cô dùng thù hận tra tấn, cũng luyến tiếc buông tay.
Một lần lại một lần tra tấn, một lần lại một lần sỉ nhục, chỉ là muốn nhìn thấy bản thân ở trong mắt nàng, làm nàng thừa nhận tất cả những gì đã xảy ra đều là tình phi đắc dĩ (Yêu một người dù biết là không nên, nhưng không thể không yêu).
Hiện giờ, vì nàng cô có thể đi ra, cô thật sự muốn buông ra.
Tất cả chuyện cũ năm xưa, cô đều không muốn truy cứu nữa.
Sáng sớm hôm sau.
Hai vị sư phụ dậy từ rất sớm, Tuệ Quả pháp sư chắp tay trước ngực, nhìn Quảng Linh Linh: "A di đà phật, đứa nhỏ này, cũng chỉ là làm nàng tốt lên, tạm thời buông xuống." Bà lấy Phật châu trên tay, giao cho Quảng Linh Linh: "Cái này, đã theo ta cả đời, con nghĩ kỹ rồi, thì đeo lên tay nàng."
Sư phụ Tang Trác im lặng thoáng nhìn Tuệ Quả pháp sư, mỗi một sư phụ, cả đời sẽ có một cái pháp khí mang theo bên cạnh từ khi sinh ra đến lúc chết đi, trên mặt Phật châu này tràn đầy dấu vết năm tháng, xuyên thấu qua ánh mắt người tu hành chỉ là kim quang nhàn nhạt, nếu cho Tiểu Linh, vậy bà ấy...
Tuệ Quả pháp sư không nói thêm gì nữa, tất cả chuyện này, vốn dĩ là bà giúp đỡ Tiểu Linh đi qua, hiện giờ, cho dù kết quả như thế nào, đều là lựa chọn của bà lúc ban đầu.
Sau khi kết thúc, sư phụ Tang Trác đã chuẩn bị rời đi, chỉ là đồ đệ Lạp Trân có chút luyến tiếc, sư phụ Tang Trác đã nhìn ra, bà hơi mỉm cười bảo: "Con muốn ở lại, vậy ở lại một thời gian đi."
Bà muốn dẫn người đi, nhưng lòng người lại vướng hồng trần, làm sao có thể kéo về.
Lạp Trân chắp tay trước ngực khom lưng: "Vâng, sư phụ."
Rất nhiều người cho rằng tăng nhân đều ăn chay niệm phật, không để ý tới thế sự, nhưng lại không biết hồng trần mới là nơi rèn luyện tốt.
Vào phòng.
Quảng Linh Linh nhìn đi nhìn lại chuỗi Phật châu kia, Khương Trăn Nguyệt có chút không đành lòng: "Cậu nghĩ kỹ rồi sao?"
Chết, tuy tàn nhẫn.
Nhưng đôi khi, sống, càng đau khổ hơn.
Khẽ gật đầu, Quảng Linh Linh nhìn về phía Tiểu Linh, Tiểu Linh của cô từ trước tới nay đều quá khổ.
Không thể tránh thoát, nếu thật sự có thể bắt đầu lại, cũng là một lựa chọn không tệ.
Nếu sau khi Tiểu Linh tỉnh lại, quên đi cô, yêu người khác, cô cũng có thể tiếp thu.
Cô đã vui vẻ lâu như vậy.
Để Tiểu Linh vui vẻ một lần thì như thế nào?
Cho đến giờ phút này, Quảng Linh Linh mới hiểu được tình yêu rốt cuộc là gì? Tình yêu thật sự không phải là chiếm hữu, không phải là khắc chế, mà là thành toàn.
Tiểu Linh vì cô, có thể đưa ra lựa chọn tàn nhẫn nhất, thì cô cũng có thể, tuy tâm rất đau, nước mắt cũng khô cạn.
"Chỉ là, khi cô ấy tỉnh lại, chúng ta phải nói với cô ấy như thế nào?"
Khương Trăn Nguyệt nhìn Quảng Linh Linh, Quảng Linh Linh đối diện với mắt của Khương Trăn Nguyệt, nhẹ giọng nói: "Nguyệt Nguyệt, cậu có tin không, tất cả là vận mệnh đã định sẵn?"
Cái gì?
Khương Trăn Nguyệt khó hiểu nhìn Quảng Linh Linh, Quảng Linh Linh lấy ra một cái thẻ căn cước từ trong túi, trên đó là ảnh của cô, nhưng tên là Hàn Linh.
Đây là cô phát hiện trong két sắt.
Đây là năm đó, Tiểu Linh sợ cuối cùng ngăn không được Trần Thấm, đi đến tuyệt vọng, là nàng tự tay chuẩn bị giấy tờ mới cho Quảng Linh Linh.
-- Vận mệnh đã định sẵn, tất cả đều do ý trời đi.
...
Ông trời đã sớm an bài xong.
Quảng Linh Linh không hề do dự, đi tới bên cạnh Tiểu Linh, cong lưng, thành kính hôn lên trán nàng.
Tiểu Linh, em không thể để chị rời xa em.
Vậy hãy để em rời xa chị.
...
Cởi xuống Phật châu Tiểu Linh vẫn luôn đeo, Phật châu mới được Quảng Linh Linh dịu dàng đeo lên cổ tay nàng.
Tại thời khắc này.
Hạc giấy hồng nhạt đang đặt trên đầu giường, viền đen quanh thân chớp mắt một cái đã biến mất, một cơn gió thổi qua, nó như được giao cho sinh mệnh, giống như ngày đó Trần Mỹ Linh và Quảng Linh Linh tự tay cắt đứt dây diều, phiêu phiêu đãng đãng, bay ra ngoài cửa sổ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro