Chương 66
-- Ô? Khóc như vậy chẳng phải động lòng người hơn sao? Quảng tổng, em có thể dùng sức một chút.
Tuy tim Quảng Linh Linh cứng như thép, nhưng đối mặt với người ở đầu quả tim một lần lại một lần châm ngòi như vậy cũng chịu không nổi, càng quá mức hơn là Trần Mỹ Linh xoay người lại, nàng không trực tiếp hôn Quảng Linh Linh, mà là dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi cô.
Tóc dài lượn lờ, mặt bị nàng chọc cho tê dại, thấy hô hấp của Quảng tổng sắp rối loạn, nàng ngả người về phía sau, nhướng mày nhìn Quảng Linh Linh: "Quảng tổng."
Quảng Linh Linh đúng là không có cách nào khi nghe Trần Mỹ Linh dùng giọng mũi nói chuyện với mình, tim cô muốn sôi trào, cường lực khắc chế.
"Hửm?"
Trần Mỹ Linh nâng tay cô lên, đặt trên gò má tinh tế của mình, mỉm cười hỏi: "Có phải em thật sự không được hay không?"
Quảng Linh Linh: ??!!!
Cảm giác người đang ôm mình cứng đờ trong nháy mắt, nụ cười của Trần Mỹ Linh không giảm, thậm chí còn dán môi vào tai cô, tựa như dụ hoặc càng tựa như trào phúng: "Nếu em thật sự không được, vậy để cho chị, ưm..."
Lời còn chưa nói xong.
Trần a di rốt cuộc thành công chọc giận Quảng Linh Linh.
Nói bất cứ cái gì cũng được, làm sao có thể nói không được?!
Quảng tổng lập tức đứng dậy, nắm lấy hai tay nàng, trực tiếp ấn vào tường.
Trần Mỹ Linh lắp bắp kinh hãi, nhưng đã đến lúc này, nàng còn biết thuận tay kéo rèm cửa lại.
Hai mắt Quảng Linh Linh bốc lên ánh sáng nguy hiểm, cô cũng không muốn nói nhảm nhiều với Trần Mỹ Linh, cường thế đẩy nàng, để nàng đưa lưng về phía mình.
Vén tóc dài qua, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống cổ nàng.
Một chút rồi một chút nóng hơn, một lần so với một lần sôi trào hơn.
Trần Mỹ Linh không quen với tư thế bị khống chế như vậy, nàng quay đầu muốn nhìn mặt Quảng Linh Linh, lại bị cô ngăn chặn: "Không được nhúc nhích."
Giọng nói lạnh như băng, mang theo lửa giận, cái này làm cho người ngày thường hay khi dễ Quảng tổng là Trần Mỹ Linh lập tức thành thật, không dám nhúc nhích.
Yêu sâu đậm một người, khát vọng một người đã lâu.
Mỗi nụ hôn, đủ để cho người hỏng mất.
Hai tay Trần Mỹ Linh chống lên tường, bị ép phải tiếp nhận nụ hôn cường thế của Quảng Linh Linh, trán nàng chảy mồ hôi, chân ẩn ẩn có chút run rẩy.
"Không phải chị rất lợi hại sao?"
Quảng Linh Linh nhướng mày, tay cô cũng giật giật: "Tiểu Linh, có muốn kéo rèm cửa ra để mọi người nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của chị hay không."
Câu nói ác liệt như vậy, kích thích thân thể Trần Mỹ Linh run lên, nàng quay đầu muốn nhìn Quảng Linh Linh, lại bị cô kìm hai tay lại không cho cử động.
Nàng không tin Quảng Linh Linh sẽ làm vậy.
Nhưng Quảng tổng thật giống như muốn khi dễ nàng, một tay ấn nàng, một tay kia dừng trên nút áo nàng.
Tim Trần Mỹ Linh đập nhanh hơn, đôi mắt bất lực và mê ly: "Đừng..."
Quảng Linh Linh nhàn nhạt: "Chị cầu xin tôi."
"Chị... Em đê tiện..."
Chân Trần Mỹ Linh muốn đứng không vững, tóc nàng chảy xuống như thác nước, Quảng Linh Linh vừa cười vừa cởi nút áo nàng: "Như thế này mà đê tiện? Chẳng qua chỉ là một nụ hôn, tôi đã làm cái gì sao?"
Trần Mỹ Linh: ......
Đây mới là hình thức nên có giữa hai người.
Tâm Quảng tổng bắt đầu bành trướng, cô cúi đầu hôn Trần Mỹ Linh như cũ, môi cô có chút lạnh, lên xuống mang theo hương vị bạc hà, tra tấn Trần Mỹ Linh từng chút một.
Thật sự chỉ hôn, không làm gì khác.
Lại càng thêm tra tấn người, quả thực là làm người thống khổ dày vò.
Tiểu Linh thật sự bị tra tấn đến khóc, nàng quay đầu nhìn Quảng Linh Linh oán hận: "Em... Chung quy có một ngày, chị sẽ, chị sẽ......"
"Chị sẽ thế nào?"
Quảng Linh Linh nhìn nàng chăm chú, còn không thành thật sao? Người đều ở trong tay cô, còn nói lời tàn nhẫn?
Tới cuối cùng...
Tay Trần Mỹ Linh chống lên tường hoàn toàn vô lực, chân cũng mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống.
Quảng Linh Linh đưa tay vớt nàng, ôm nàng vào ngực, cả người Trần Mỹ Linh đều là mồ hôi, vô lực dựa vào cô, Quảng Linh Linh cười cười nhìn vào mắt nàng: "Mẫn cảm như vậy sao? Tôi còn chưa dùng sức."
Trần Mỹ Linh: "... Cút ngay."
Nàng không nghĩ tới, Quảng tổng cư nhiên "Đê tiện" như vậy.
Quảng Linh Linh sờ sờ mặt nàng, ôm nàng vào phòng nghỉ, đặt người lên giường, đắp chăn cho nàng.
Trần Mỹ Linh súc ở trên giường ngoan ngoãn nhìn cô, sắc mặt còn ửng hồng, ánh mắt có chút khác thường.
Quảng Linh Linh sờ sờ tóc nàng: "Nghỉ ngơi thật tốt, được không?"
Trần Mỹ Linh gật đầu: "Em đi đâu vậy?"
Quảng Linh Linh: "Tôi còn một số việc phải xử lý, bà nội nói buổi tối sẽ gọi Nguyệt Nguyệt đến cùng nhau ăn cơm, cảm tạ cậu ấy chăm sóc chúng ta."
Trần Mỹ Linh gật đầu, nhắm hai mắt lại.
Nàng thật sự quá mệt mỏi, hơn nữa cũng... Cảm thấy thẹn quá mức.
Nàng cũng không biết mình làm sao, bị Quảng Linh Linh hôn trêu chọc liền rối tinh rối mù.
Rõ ràng lúc khát vọng, nàng cũng tự mình làm qua, nhưng... Cảm giác Quảng Linh Linh cho nàng hoàn toàn bất đồng...
Thật sự mẫn cảm đến mức bản thân nàng cũng không thể tin.
Cửa phòng bị đóng lại.
Quảng Linh Linh ấn số nội bộ, lúc Phương Phỉ đi vào đưa tài liệu cũng lấm la lấm lét, ánh mắt nhanh chóng quét một vòng không thấy Trần Mỹ Linh, biết trận chiến đã kết thúc.
Chỉ cần nhìn dáng vẻ thần thanh khí sảng của Quảng tổng... Tinh thần so với uống mười ly còn hiệu quả hơn.
Chóp mũi nàng bất giác giật giật, trong không khí, vẫn còn lưu lại hương vị trên người Trần Mỹ Linh.
Quảng Linh Linh nhận ra, nhíu mày: "Để ở đây trước đi, xử lý xong tôi sẽ gọi cô."
Phương Phỉ gật đầu lui ra ngoài.
Quảng Linh Linh đích xác có rất nhiều việc phải xử lý, cô đã qua tuổi tùy hứng, bà nội đã lớn tuổi, lúc đầu vì chuyện của cô mà rầu thúi ruột, cô không thể lại ích kỷ vì tình yêu mà vứt bỏ bà nội không quan tâm.
Cô bận rộn cả buổi chiều, hoặc là hạ giọng tiếp khách, hoặc là gọi điện thoại.
Vừa mới đầu Trần Mỹ Linh vốn dĩ không ngủ được, sau đó lại ở trong tiếng nói chuyện của Quảng Linh Linh, an tâm nhắm mắt.
Sắc trời bắt đầu tối dần, ban đêm ở thành thị luôn tới sớm hơn một chút.
Xe cộ đông đúc, các tòa nhà đều được bao phủ bởi ánh đèn.
Quảng Linh Linh làm xong mọi việc, cô rửa tay đi vào phòng ngủ muốn nhìn Trần Mỹ Linh, cô cảm thấy chắc là Tiểu Linh ngủ không được, dù sao ở bên ngoài cô vẫn luôn làm việc, vẫn luôn có âm thanh.
Nhưng khi cô đi vào, nhìn một màn trước mắt, tim như muốn tan chảy.
Trần Mỹ Linh ngủ rất an ổn, tròng lòng ôm áo sơ mi của Quảng Linh Linh, tóc dài tán loạn trên khăn trải giường màu trắng, giống như búp bê dễ thương.
Cô gái này, luôn có thể làm cô không kịp phòng ngừa, chọc cô đến rối tinh rối mù.
Thật ra, Trần Mỹ Linh muốn ôm Quảng Linh Linh ngủ, muốn ngửi hương vị trên người cô để ngủ, nhưng nàng cũng biết cô còn rất nhiều việc phải xử lý, đặc biệt là thời điểm cuối năm, nhất định rất bận rộn, vì vậy nàng đi đến tủ quần áo, lấy một cái áo sơ mi của Quảng Linh Linh ôm vào trong ngực nặng nề ngủ.
Quảng Linh Linh đi qua, chăm chú nhìn nàng một lát, rồi hôn lên trán nàng.
Một khắc kia, cô muốn nói với mình, cứ như vậy đi, không cần lại giãy giụa, cứ tiếp tục tốt đẹp như vậy với nàng.
Không cần biết quãng đời còn lại sẽ còn bao lâu.
Một phút một giây, chỉ cần ở bên cạnh Tiểu Linh là tốt rồi.
Rõ ràng tư tưởng của Quảng tổng đang theo chiều hướng tốt, nhưng không biết làm sao lại có chút trật đường ray, nghĩ đến lời nói của Trần Mỹ Linh.
-- Quảng tổng, em cũng biết chị là bông hoa xinh đẹp ở trong thôn.
-- Em yên tâm, qua năm sau, chị sẽ không quấn lấy em nữa, sẽ tìm một thanh niên tuấn tú để an yên cả đời, sinh một bé trai.
...
Có lẽ gió lạnh đột nhiên thổi vào một ít.
Ôn nhu vừa trỗi dậy trong lòng Quảng Linh Linh biến mất không còn sót lại chút gì, cô cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nhéo mặt Trần Mỹ Linh.
Trần Mỹ Linh liền bị nhéo tỉnh như vậy, nàng mờ mịt nhìn Quảng Linh Linh, trong mắt còn mang theo một tia mê ly.
Đã lâu rồi nàng không có giấc ngủ ngon như vậy.
Ngửi thấy hương vị trên người Quảng Linh Linh, nàng ngủ rất ngon, chỉ là khi tỉnh lại liền thấy Quảng tổng đang nhéo mặt nàng, âm trầm nhìn nàng.
Trần Mỹ Linh: ???
"Chị ngủ ngon quá ha, trả áo lại cho tôi."
Quảng Linh Linh kéo đi áo sơ mi trong ngực nàng, lời nói lạnh nhạt: "Áo của tôi có giá trị ngàn vàng, cũng không phải cái loại thanh niên tuấn tú muốn là có thể mặc."
Trần Mỹ Linh: ???
Còn chưa hết giận.
Quảng Linh Linh ném áo sơ mi vào tủ, sau đó hung tợn nhìn Trần Mỹ Linh, chìm vào tưởng tượng của mình.
Đã hơn nửa năm.
Người theo đuổi Trần a di không ít, nàng chưa bao giờ nói lời vô nghĩa, có thể âm thầm tồn tại một thanh niên tuấn tú hay không, hai người... Hai người...
Trần Mỹ Linh không biết Quảng Linh Linh bị cái gì, nàng xoa mắt từ trên giường bước xuống, vươn hai tay, ôm lấy Quảng Linh Linh.
Quảng Linh Linh cứng đờ.
Trần Mỹ Linh giống như mèo con, cọ cọ vào cổ cô, nhẹ giọng nỉ non: "Là biểu cảm ghen nha."
Quảng Linh Linh: ......
Trần Mỹ Linh dỗ dành cô như vỗ về động vật nhỏ: "Quảng tổng, không phải em không muốn chị, không phải vẫn luôn muốn đẩy chị ra sao? Hiện tại, không có danh phận đã bắt đầu tranh giành tình cảm?"
Quảng Linh Linh: ......
Thành tinh, thành tinh!
Trần a di thành tinh!
Hai người từ văn phòng ra tới bãi đậu xe.
Quảng Linh Linh tự mình lái xe, cô nhìn quanh rồi trả lời điện thoại: "Chú Vương, không có chuyện gì, gần đây đều là tiệc gia đình, chú không cần tìm người đi theo con."
Trần Mỹ Linh tò mò nhìn cô, nàng mới vừa tỉnh ngủ, tinh thần hưng phấn, ánh mắt như ngọc đen dưới màn đêm.
Không biết có phải ảo giác hay không.
Quảng Linh Linh cảm thấy hiện tại nhan sắc của Tiểu Linh đã đạt đến đỉnh cao cuộc đời.
Làn da nàng non mịn như trứng gà bóc, đôi môi đỏ hồng, chủ yếu là cặp mắt kia, thâm thúy làm người vừa nhìn thấy liền nhịn không được trầm luân.
Trần Mỹ Linh rất hài lòng với ánh mắt si mê của Quảng tổng, nàng cảm thấy mọi chuyện đang phát triển từng bước theo hướng nàng sắp xếp: "Đẹp không?"
Một câu, làm cho Quảng tổng mặt đỏ tai hồng, cô đông cứng quay đầu đi: "Kém hơn tôi một chút."
Trần Mỹ Linh câu lấy đôi mắt Quảng Linh Linh: "Còn không phải sao." Nàng vươn tay, nhéo cằm cô: "Đây là chị được tình yêu làm cho dễ chịu, Quảng tổng, em có muốn được dễ chịu một chút không?"
Quảng Linh Linh: ..................
Trên đường, Trần Mỹ Linh thuận miệng hỏi: "Ngày thường đều có người bảo vệ em sao?"
Tay nắm tay lái căng thẳng, Quảng Linh Linh gật đầu: "Ừm, trước kia đã xảy ra chút chuyện, cho nên bên cạnh tôi vẫn luôn có vệ sĩ."
Trần Mỹ Linh không hỏi thêm, nàng nhìn vào mắt Quảng Linh Linh, đại khái hiểu được một ít.
Thật ra, những người đàn ông cao lớn mặc vest đó nàng đã từng nhìn thấy lúc trước, tuy bọn họ rất cẩn thận đi theo nàng ở trong thôn, nhưng Trần Mỹ Linh trời sinh mẫn cảm, mới đầu nàng còn có chút lo lắng, nhưng thời gian lâu dần, nàng phát hiện bọn họ tựa như chỉ đang bảo vệ nàng, liền không quan tâm nữa.
Hiện tại nhìn thấy, hoá ra là người Quảng tổng sắp xếp.
Hai người rốt cuộc đã trải qua những gì mới có thể làm cô thận trọng, giống như chim sợ cành cong như vậy?
Buổi tối.
Lúc Quảng Linh Linh mang theo Trần Mỹ Linh vào nhà, cô lập tức sợ ngây người khi nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của Khương Trăn Nguyệt đang ngồi trên sô pha, bên cạnh là bà nội đang bóc hạt dưa nói chuyện với Văn Liên.
Đây là... Cái tình huống gì vậy?
Dáng vẻ Văn Liên vẫn đáng yêu như vậy, nàng mặc váy dài màu xanh nhạt, trang điểm tinh xảo, trên mặt mang theo nụ cười thường ngày.
Thấy Quảng Linh Linh tiến vào, nàng lập tức đứng lên: "Chị."
Tuy vẫn kêu "Chị", nhưng ánh mắt nàng trong suốt, không còn phần tình ý trước kia.
Quảng Linh Linh thở phào nhẹ nhõm, Trần Mỹ Linh đi theo sau, nàng nhìn Khương Trăn Nguyệt, lại nhìn nhìn Văn Liên, hơi có chút kinh ngạc.
Bà nội Quảng rất vui vẻ: "Các con ngồi chơi đi, ta vào bếp xem thế nào, lát nữa chúng ta sẽ có một bàn đồ ăn ngon."
Bà nội rời đi.
Quảng Linh Linh cởi áo khoác chớp chớp mắt nhìn Khương Trăn Nguyệt, tình huống như thế nào? Nguyệt Nguyệt và Văn Liên???
Khương Trăn Nguyệt không chút lưu tình, trực tiếp dựng ngón tay giữa về phía cô.
Quảng Linh Linh còn chưa đáp lại, Văn Liên đã nhìn thấy, cười cười xin lỗi Quảng Linh Linh, sau đó đè tay Khương Trăn Nguyệt: "Không cần như vậy, rất ấu trĩ."
Gân xanh trên trán Khương Trăn Nguyệt quả thực sắp nổ tung: "Cô gái nhỏ như em, dựa vào cái gì muốn quản tôi?"
Ha hả, nàng cười ha hả.
Nghĩ đến việc nàng vào nam ra bắc nhiều năm như vậy, ngoài lão ba nàng, còn không có ai có thể quản được nàng.
Văn Liên cười cười với Khương Trăn Nguyệt, đôi mắt chứa ánh sáng nhu hòa: "Dựa vào em là bạn gái tương lai của chị."
Khương Trăn Nguyệt: ......
Trần Mỹ Linh và Quảng Linh Linh nhìn nhau, hai người đều có chút khó tin.
Đây là thật sao?
Chân thật tồn tại sao?
Hôm nay, bà nội Quảng cố ý bảo đầu bếp trong nhà nấu "Tuổi trẻ hóa" một chút, nướng BBQ, đồ chiên, mỗi món đều nấu một ít, thức ăn đầy một bàn lớn.
Văn Liên ngồi sát Khương Trăn Nguyệt, Khương Trăn Nguyệt cũng không để ý tới nàng, chỉ nhìn Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh: "Hai người thế nào rồi, tôi thấy khí sắc cũng không tệ."
Hẳn là đã ngủ qua?
Trần Mỹ Linh mỉm cười cắt bò bít tết cho Quảng Linh Linh, đưa dĩa cho cô: "Ăn đi."
Quảng Linh Linh tiếp nhận mới vừa ăn một ngụm, liền nghe thấy Trần Mỹ Linh sâu kín thở dài: "Tôi vẫn đang trong thời gian kiểm tra của Quảng tổng, chưa có chính thức."
"Khụ."
Một ngụm bò bít tết làm Quảng Linh Linh mắc nghẹn, vội vàng uống nước.
Bà nội Quảng và Khương Trăn Nguyệt không thể tin được nhìn Quảng Linh Linh, Quảng tổng đây là đang chơi trò kích thích mới mẻ gì vậy?
Văn Liên nhìn Quảng Linh Linh, lại nhìn nhìn Trần Mỹ Linh, hiểu rõ một chút.
Hoá ra, nàng chính là người vẫn luôn được chị A Linh treo ở trong lòng nhớ mãi không quên.
Hôm nay, Trần Mỹ Linh mặc đồ ở nhà, tóc dài buông xõa mềm mại, ánh mắt nhìn Quảng Linh Linh cũng thập phần ôn nhu.
Văn Liên nghĩ, nếu người kia ở riêng với Quảng Linh Linh, nhất định sẽ là một người phụ nữ đặc biệt săn sóc ôn nhu, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, vĩnh viễn không tức giận.
Bữa cơm tối nay rất vui vẻ.
Đến cuối cùng, bà nội Quảng bị Quảng Linh Linh đuổi đi ngủ, mỗi bước đi bà nội đều vô cùng luyến tiếc, người già rồi, tuổi cũng lớn, chỉ muốn con cháu bầu bạn nhiều hơn một chút.
Khương Trăn Nguyệt nhìn thấy, lén nói với Quảng Linh Linh: "Một là lúc ăn tết cậu để Tiểu Linh ở lại, hai là mang theo bà nội đi tìm cô ấy ăn tết đi."
Quảng Linh Linh và Khương Trăn Nguyệt chịu trách nhiệm rửa chén, cô nghe xong không dao động, chỉ nghiêm túc hỏi: "Ở thôn của các cậu có nhiều thanh niên tuấn tú lắm sao?"
Khương Trăn Nguyệt ngẩn người: "... Cái, cái gì?"
...
Trong phòng khách.
Văn Liên nói chuyện phiếm với Trần Mỹ Linh, nàng cũng nghe Khương Trăn Nguyệt nói một ít, biết Trần Mỹ Linh quên mất một số chuyện, cho nên nàng rất cẩn thận không có nói mấy chuyện quá khứ.
Trần a di chính là một con cáo già, từ cuộc trò chuyện với Văn Liên, cùng với ánh mắt trốn tránh của Quảng Linh Linh, nàng phán đoán mối quan hệ giữa hai người trước đây không tầm thường.
"Tôi và A Linh..."
Trần Mỹ Linh lắc lắc ly rượu trong tay, hơi chút phiền muộn, nàng là hồ ly tinh chính hiệu, lừa gạt Quảng tổng người nàng hiểu biết tận xương cũng dễ như trở bàn tay, càng không cần phải nói đến tiểu bạch thỏ mới vừa tốt nghiệp như Văn Liên.
Thấy dáng vẻ bi thương muốn nói lại thôi của nàng, Văn Liên cười nói: "Chị A Linh thích chị, trước kia tôi đã cảm thấy trong lòng chị ấy có người, chỉ là chị ấy vẫn không nói, chị Mỹ Linh, chị ấy là một người rất tốt."
Ha hả.
Đúng không?
Trần Mỹ Linh ngả người về phía sau, dựa vào sô pha, nhìn nhìn Quảng Linh Linh.
Tiểu hỗn đản đáng chết này, quả nhiên từng có gì đó với người khác.
"Tới ăn bánh kem nào."
Không hiểu vì lý do gì bà nội Quảng đã vào phòng ngủ lại ôm một cái bánh kem lớn bước ra, bà là người lớn tuổi, thẩm mỹ còn dừng lại ở xã hội cũ, bánh kem hoa hòe loè loẹt toàn màu hồng nhạt, trên mặt còn có búp bê Barbie.
Vẻ mặt Quảng Linh Linh đầy hắc tuyến lại đuổi bà nội về phòng: "Đã mấy giờ, người còn không ngủ, đi ngủ mau."
Bên kia, Trần Mỹ Linh vẫn đang nói chuyện phiếm Văn Liên, chỉ là ánh mắt nàng càng nhìn càng không thích hợp, khoảnh khắc khi Quảng Linh Linh quay đầu lại, liền thấy Trần a di cầm búp bê Barbie trên bánh kem làm trò trước mặt Quảng tổng, ngón cái tay phải dùng một chút lực, "Răng rắc" một tiếng, đầu búp bê bị bẻ gãy.
...
Quảng tổng rùng mình, vội vàng đi vào bếp: "Nguyệt Nguyệt, cậu và Văn Liên xảy ra chuyện gì?"
Mẹ kiếp.
Nhắc tới chuyện này Khương Trăn Nguyệt liền phẫn nộ: "Cậu nói xem con nhóc này, được sắp xếp xem mắt với tôi cũng không nói trước, chào hỏi một tiếng, cư nhiên còn nói hươu nói vượn với lão ba tôi, nói cái gì lúc nàng khó khăn nhất là tôi kéo nàng thoát ra, hiện tại thấy tôi giống như dã nhân về nhà, nàng cũng nguyện ý dùng ấm áp che chở tôi. Cậu nói xem, sao con bé đó có thể nói hươu nói vượn như vậy?"
Quảng Linh Linh lắp bắp kinh hãi, Văn Liên này có chút không giống với Văn Liên trong trí nhớ của cô.
Bất quá...
Cô nhìn nhìn Khương Trăn Nguyệt.
Đúng là, sau khi bôn ba bên ngoài hơn nửa năm, Nguyệt Nguyệt đen không ít, khí chất cũng càng ngày càng hung hãn, quả thực có chút giống dã nhân.
"Con nhóc này, trước kia dịu ngoan đều là giả vờ, cậu biết không, cô ấy..."
Thật sự, Khương Trăn Nguyệt ngượng ngùng khi nói ra lời này, Văn Liên cư nhiên chạy tới, hỏi Khương Trăn Nguyệt muốn vẽ người không, nàng có thể làm người mẫu miễn phí.
Quảng Linh Linh nghe xong vừa buồn cười lại vừa có chút đau lòng Nguyệt Nguyệt, đã lâu rồi, cô chưa nhìn thấy Nguyệt Nguyệt nghẹn như vậy.
Thật ra, Khương Trăn Nguyệt cũng bất đắc dĩ, nàng điển hình là người ăn mềm không cứng, nếu đối phương là đàn ông cao lớn, hoặc là phụ nữ có khí chất mạnh mẽ như nàng thì cũng không sao, cố tình lại là một cô nhóc động một chút liền khóc, ánh mắt đáng thương nhìn nàng.
Trời sinh Khương Trăn Nguyệt có phong phạm nghĩa hiệp, chịu không nổi nhất chính là bắt nạt "Kẻ yếu".
Bận rộn trong chốc lát.
Khương Trăn Nguyệt tạm biệt chuẩn bị rời đi, Văn Liên nhìn chằm chằm nàng, nhanh chóng đứng dậy: "Chị, em và chị cùng nhau đi."
Khương Trăn Nguyệt nhướng mày: "Em không có chân sao?"
Nhìn một cái, sao lại thô lỗ như vậy, thật không biết thương hoa tiếc ngọc.
Quảng Linh Linh nhíu mày, Trần Mỹ Linh trầm ngâm nhìn cô, như đang suy tư.
Văn Liên mím môi, cúi đầu sâu kín: "Không thể đưa em về được sao?"
Quảng Linh Linh vội vàng nói tiếp: "Đúng vậy, Nguyệt Nguyệt, cậu đưa em ấy về đi, một cô gái nhỏ, lại trễ thế này, ăn cùng cậu một bữa cơm, đưa về nhà quá mức sao?"
Khương Trăn Nguyệt: ???
Excuse me? Ăn cùng nàng một bữa cơm? Cô gái nhỏ? Mình lớn hơn nàng có mấy tuổi!
Khương Trăn Nguyệt nhịn không được thầm trợn mắt nhìn Quảng Linh Linh kẻ vong ân phụ nghĩa này, thình lình, nàng nhìn thấy đôi mắt cao thâm khó đoán của Trần Mỹ Linh, khóe môi bất giác nhếch lên.
Có thù không báo còn là Khương Trăn Nguyệt sao?
Lúc tiễn khách ra ngoài, Quảng Linh Linh nhận một cuộc gọi, liền rời đi.
Trần Mỹ Linh đưa hai người họ ra ngoài, Văn Liên lên xe trước, Khương Trăn Nguyệt hút một điếu thuốc: "Muốn hỏi cái gì?"
Nàng và Trần Mỹ Linh ở cùng nhau một khoảng thời gian, đã có sự ăn ý nhất định.
Thời gian gấp gáp, Trần Mỹ Linh cũng không có vòng vo: "Lúc trước, Văn Liên và A Linh từng có cái gì sao?"
Trực giác của phụ nữ, đúng là làm người không thể không bội phục.
Khương Trăn Nguyệt biết tính tình Tiểu Linh, nàng phun ra một ngụm khói: "Bọn họ đã từng hẹn hò, nhưng chỉ có mấy ngày, cậu đừng nghĩ nhiều."
Trần Mỹ Linh cười nhẹ: "Sao tôi lại nghĩ nhiều, Nguyệt Nguyệt, bọn họ đã hôn nhau chưa?"
Khương Trăn Nguyệt: ............
Còn không nghĩ nhiều.
Khương Trăn Nguyệt cảm giác được khí tràng của Trần Mỹ Linh sắp bùng nổ, màn đêm đen kịt đã trở thành bối cảnh nàng bày bố, nàng nghiễm nhiên đằng đằng sát khí.
"... Chắc là không có."
Chắc là?
Trần Mỹ Linh cười lạnh, ôm hai tay: "Ôm thì sao?"
Khương Trăn Nguyệt: ............
Chuyện này rốt cuộc muốn nàng trả lời như thế nào?
Hai người còn muốn nói, Quảng Linh Linh đã bước tới: "Sao còn chưa đi? Ở kia làm gì, không thấy nhiều muỗi sao? Hai người..."
Cô còn chưa nói hết câu, khi nhìn thấy ánh mắt đỏ hoe của Trần Mỹ Linh liền im bặt.
Quảng Linh Linh há miệng ngẩn người, cô nhìn Trần Mỹ Linh, lại nhìn nhìn Khương Trăn Nguyệt.
Khương Trăn Nguyệt người mới vừa rồi nói không đưa Văn Liên về nhà, liền nhanh chóng đến bên cạnh xe, mở cửa xe: "Cô bé, chúng ta đi thôi, mau lái xe."
Quảng Linh Linh: .........
Đi vào nhà.
Bước chân Trần a di liền khác hẳn, thật giống như cố gắng khắc chế cái gì đó, cửa cũng bị nàng đóng sầm lại.
Quảng Linh Linh kinh ngạc, không hiểu sao lại hoảng hốt, cô nhanh chóng gửi tin nhắn cho Khương Trăn Nguyệt.
-- Cậu đã nói gì đó?
Căn bản không ai đáp lại.
Cô lại co ro trong toilet, làm bộ tắm rửa sau đó gọi điện thoại cho Nguyệt Nguyệt.
Điện thoại đã kết nối, bên kia là thanh âm bóp mũi.
-- Xin lỗi! Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.
"Bang" một tiếng, điện thoại bị cắt đứt.
Quảng Linh Linh: ......
Cọ trái, cọ phải, Quảng Linh Linh tắm xong liền nằm trên giường, giả vờ đang đọc sách.
Trần Mỹ Linh sấy khô tóc, máy sấy tắt đi.
Đèn lớn đã tắt, chỉ còn đèn bàn.
Tim Quảng Linh Linh đập như sấm, sách trong tay cô bị lấy đi, ngay sau đó, trên người trầm xuống, Trần Mỹ Linh ngồi trên đùi cô, nhìn cô từ trên cao.
Cảnh tượng như vậy...
Ánh mắt Trần Mỹ Linh mang theo lửa giận nhìn cô, tóc dài xõa trên vai, nàng chỉ mặc áo lụa khoác bên ngoài của áo ngủ... Phía dưới là đôi chân trần trụi.
Mặc như vậy không khác gì không mặc, ngược lại càng thêm một phần gợi cảm và dụ hoặc.
Quảng Linh Linh nuốt một ngụm nước miếng, Trần Mỹ Linh nhìn cô: "Trước đây em và Văn Liên đã từng hẹn hò sao?"
Dục vọng chiếm hữu của Trần Mỹ Linh, lúc nàng chưa mất trí nhớ, Quảng Linh Linh cũng đã chứng kiến qua.
Đó tuyệt đối là ngọn lửa cuồng bạo có thể đốt cháy thảo nguyên, đủ để nhược thụ biến thành cường công năm ấy, càng không cần phải nói hiện tại, trước mắt cô chính là Trần a di sức chiến đấu đã đạt đến cấp bậc biến thái.
Quảng tổng biết, nếu hiện tại cô không dùng khí tràng áp chế Tiểu Linh, cô sẽ chết một cách thê thảm.
Giọng cô lạnh như băng: "Xuống dưới, không phải chị muốn trị liệu sao, đây là dáng vẻ gì?"
Nói là muốn trị liệu, cô mới cho nàng vào phòng.
Trần Mỹ Linh không nhúc nhích, nhàn nhạt: "Đây là liệu pháp mới."
Quảng Linh Linh: "Liệu pháp mới gì?"
Trần Mỹ Linh: "Liệu pháp tử vong, em có muốn thử không?"
Quảng Linh Linh: ......
Trầm mặc một lát, xem ra cứng không được, Quảng tổng áp dụng chiến thuật đường vòng: "Ngày mai tôi có chút thời gian rảnh, chị có muốn đi chỗ nào chơi không?"
Cô có thể dẫn nàng đi.
Trần Mỹ Linh cười, nụ cười mang theo một tia lạnh băng, nàng cúi đầu, tóc dài lướt qua cổ, dừng ở trên xương quai xanh của Quảng Linh Linh, nàng hai tay ôm mặt Quảng Linh Linh, nhìn thẳng vào mắt cô, phun ra từng chữ: "Chị muốn ăn em."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro