Chương 68


Quảng tổng thật sự muốn bỏ chạy về phòng "Ô ô ô".

Trong khoảng thời gian này dưới sự nỗ lực làm việc không ngừng, tốt xấu gì ở trước mặt bà nội, cô cũng biến thành dáng vẻ chủ gia đình nói một không hai.

Còn trước mặt Khương Trăn Nguyệt thì sao? Cô đã từng là Boss sấm rền gió cuốn.

Tiểu Linh... Tiểu Linh thật sự rất quá đáng.

"Bang" một tiếng đóng sầm cửa lại, Quảng tổng tiêu cực tránh khách, ai cũng không gặp.

Cơm tối rất phong phú.

Một bàn lớn đồ ăn.

Nỗi lòng của ba người đang ngồi ăn lại bất đồng.

Trần Mỹ Linh đương nhiên là tràn đầy tự tin, thần thanh khí sảng, sau khi cùng người yêu làm chuyện vui sướng nhất, hưởng thụ cá nước thân mật, sắc mặt nàng nghiễm nhiên không giống trước.

Bà nội Quảng lại như khổng tước bại trận, cúi đầu không nói một lời.

Trước kia, Khương Trăn Nguyệt thấy khí tràng Quảng Linh Linh dành cho Tiểu Linh, rõ ràng là mười phần ác bá công... Sao hiện lại không bằng trước kia?

Suy nghĩ của nàng tương đối phức tạp, thật ra trong lòng nàng hy vọng Tiểu Linh hạnh phúc, cũng biết chắc hai người đáng thương này chung quy sẽ có một ngày như vậy, chỉ là... Cho dù từ bề ngoài hay tính cách mà nói, Khương Trăn Nguyệt vẫn luôn cảm thấy Quảng tổng nên là mãnh công, sao hiện tại lại càng ngày càng thụ?

Ánh trăng lượn lờ.

Quảng Linh Linh ôm chăn, một mình vô lực yên lặng bi thương.

"Kẽo kẹt" một tiếng, cửa bị đẩy ra, Trần Mỹ Linh bưng đồ ăn đi vào.

Quảng Linh Linh vừa nhìn thấy nàng, lập tức ngạo kiều xoay đầu đi.

Trần Mỹ Linh cười cười, để đồ ăn trên bàn, vươn hai tay ôm lấy Quảng Linh Linh: "Còn tức giận sao?"

Nhìn từ góc độ của nàng, Quảng Linh Linh cực kỳ đáng yêu, giống như mèo con bị tổn thương lòng tự trọng, gấp gáp muốn chủ nhân dỗ dành.

Quảng Linh Linh đẩy nàng: "Đừng lại gần tôi."

Trần Mỹ Linh cười: "Em yên tâm, tay chị đang bị co rút, cho dù muốn cũng phải nghỉ ngơi, sẽ không làm gì nữa."

Quảng Linh Linh: ............

Trần a di biến thái này một lần không bẻ lái có phải sẽ chết hay không?

"Chị đút em ăn cơm được không, chắc đói lả rồi."

Đã một ngày.

Trần Mỹ Linh cũng có ngẫm lại một chút, có phải mình quá phóng túng hay không?

Chỉ là... Nàng không khống chế được.

Có thể hoàn hoàn có được cô... Nội tâm nàng còn lâu mới bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài, nàng vui vẻ đến muốn nổ tung, hưng phấn đến hận không thể chạy ngoài vài vòng hô to, Quảng Linh Linh là của Trần Mỹ Linh.

Như bây giờ, nàng chỉ muốn nhìn một chút, sao A Linh lại đẩy nàng ra.

Lúc Trần Mỹ Linh gắp đồ ăn cho Quảng Linh Linh, cũng không biết là cố ý hay phản ứng chân thật, tay nàng run run, đôi đũa suýt chút nữa rơi xuống đất.

Trần Mỹ Linh mỉm cười: "Thật ngại quá, túng dục quá độ, tay không nghe lời."

...

Đoạt lấy đôi đũa và đồ ăn, Quảng Linh Linh uống canh, nhìn chằm chằm vào mắt Trần Mỹ Linh: "Chị đừng nhìn tôi như vậy... Chị đang nghĩ cái gì?"

Hai người ở bên nhau lâu rồi.

Một ánh mắt, một biểu cảm của Tiểu Linh, cô đều có thể hiểu được ý tứ đằng sau.

Trần Mỹ Linh véo véo mặt Quảng Linh Linh, mỉm cười nói: "Em muốn nghe lời nói thật sao?"

Quảng Linh Linh tránh một chút, cầm chăn bông quấn bản thân từ đầu đến chân xem như một cách bảo vệ vật lý: "Chị nói đi."

Cô sợ cái gì?!

Mắt Trần Mỹ Linh cong lên nhìn cô: "Chị đang nghĩ, đôi tay này sau khi chiếm được Quảng tổng, nếu một ngày trong tương lai bị Quảng tổng ruồng bỏ, nó có thể có được người khác lần nữa hay không."

Cả người Quảng Linh Linh cứng đờ, cô gắt gao nhìn Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Không phải sao? Qua năm sau một tháng?"

...

Trần a di cười cười: "Thời gian không còn nhiều lắm."

...

Chuyện này rõ ràng do chính cô đề xướng.

Trần Mỹ Linh cũng không có nói bừa, chỉ là dùng ước định trước kia của hai người nhắc nhở cô một lần.

Nhưng Quảng tổng cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều đang đau.

Cô nhìn Trần Mỹ Linh, cười cười mang theo ẩn ẩn hận ý.

Để nàng có được người khác sao?

Cô hận không thể đem mười ngón tay của nàng cắn rớt.

Tình yêu, không phải phóng túng, không phải một mặt yếu thế.

Trần Mỹ Linh ăn không nói có.

Nàng muốn làm Quảng Linh Linh khó chịu, làm cô cảm thấy không thoải mái, để cô nhìn rõ tim mình.

Nàng cũng có kiêu ngạo của mình, được chứ?

Nàng nhất định phải khiến Quảng Linh Linh chính miệng nói "Đừng rời đi", chính miệng nói "Yêu" nàng.

"Ngược" nhau xong Trần a di đã đút hết cơm, nàng nhìn nhìn Quảng Linh Linh: "Em có thể đứng lên một chút không?"

Đứng lên làm gì?

Quảng tổng cười lạnh, cô sẽ không lại trở thành "Thú cưng" của nàng, bày ra tư thế làm người xấu hổ đó.

Trần Mỹ Linh chỉ vào khăn trải giường" "Chị muốn đổi khăn trải giường."

Quảng Linh Linh: ......

Đại khái, đúng là cô bị lăn lộn tàn nhẫn, Tiểu Linh cảm thấy hiện tại mình tùy tiện động một chút, Quảng Linh Linh sẽ giống như chim sợ cành cong.

Bây giờ thì sợ hãi, không biết lúc đó ai hết sức hưởng thụ, run run thành như vậy, cũng không cho nàng rời đi.

Đương nhiên, những lời này, Trần Mỹ Linh chỉ có thể nói thầm trong lòng, nàng không biết trước kia hình thức "Nàng" và Quảng tổng ở chung là như thế nào, chỉ là nàng cảm giác giữa hai người tựa hồ có chút rối rắm, cái gì cũng giấu ở trong lòng không nói ra, rất mệt mỏi.

Quảng tổng bị đuổi xuống giường, cô quấn chăn nhìn Trần Mỹ Linh tháo khăn trải giường.

Sau đó, một màn quỷ dị xuất hiện.

Trần a di quả thực... Quả thực.

Nàng làm trò trước mặt Quảng Linh Linh, cầm một cái kéo, cắt bỏ phần đỏ sẫm lưu lại trên khăn trải giường, cẩn thận cất đi.

Nàng muốn giữ làm kỷ niệm.

Quảng Linh Linh: "Chị, chị..."

Trần Mỹ Linh nhìn cô hơi hơi cười: "Lần đầu tiên của em, chị muốn giữ lại."

Quảng Linh Linh cảm giác từ đầu đến chân đều bị thiêu đốt, cô không thể tưởng tượng nhìn Trần Mỹ Linh: "Chị có biết chị rất vô sỉ hay không?"

Trần Mỹ Linh nhướng mày, nhìn thẳng vào mắt cô: "Đối với Quảng tổng thất thường như vậy, trong chốc lát muốn có được chị, trong chốc lát lại muốn đẩy người ta ra, chị đương nhiên phải vô sỉ, bằng không có thể bò lên trên giường của Quảng tổng sao?"

Từ ngày đầu tiên tới nơi này đã bị đuổi đi?

Nàng phải sử dụng một chút thủ đoạn.

Quảng Linh Linh: ......

Sao trước đây cô không phát hiện ra Tiểu Linh nhanh mồm dẻo miệng như vậy.

Không có cách nào, Quảng tổng cứng đờ lên tiếng, "Đây là khăn trải giường của tôi, ai cho chị cắt?"

Trần Mỹ Linh cười cười, nhìn vào mắt Quảng Linh Linh: "Em đều là của chị."

Một cái khăn trải giường tính là gì?

Thật sự, câu này không chỉ làm Quảng tổng đang tức giận lập tức được xoa dịu, mà còn làm tim cô tê dại.

Nếu đây là ở cổ đại, Tiểu Linh khẳng định là Tô Đát Kỷ cái loại hồ ly tinh chuyên câu dẫn người đến không còn đường sống.

Một ngụm đường, một cây đao, nàng làm Quảng Linh Linh không thể bố trí phòng vệ.

Trần a di ôm khăn trải giường rời đi, chỉ để lại một mình Quảng tổng bi thương ngồi trên giường hàm chứa nước mắt biên kịch một bộ phim trong đầu.

Tay Trần a di, có được người khác...

Người kia chắc cũng rất hạnh phúc, chắc cũng sẽ muốn ngừng mà không được...

Nhưng mà, nàng làm sao có thể có được người khác?

Nàng là của cô.

Trong lúc Quảng Linh Linh nghĩ đến sắp hỏng mất, Khương Trăn Nguyệt đi vào, nàng nhìn nhìn Quảng Linh Linh: "Cậu khỏe không?"

Quả nhiên, thời khắc mấu chốt, vẫn là tình bạn đáng tin cậy hơn tình yêu.

Quảng Linh Linh cúi đầu, hiện tại cô có cảm giác muốn nói ra hết: "Không tốt."

Nguyệt Nguyệt sẽ an ủi cô.

Khương Trăn Nguyệt đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Chậc chậc, cũng thật là, cậu nhìn xem cổ cậu, xương quai xanh cậu chỗ nào không có dấu vết."

Quảng Linh Linh hàm chứa nước mắt ngẩng đầu.

???

Khương Trăn Nguyệt thở dài một hơi thật dài, nàng đỡ trán: "Tôi thật sự không thể tin được... Tôi thật sự không dám tin, A Linh, cậu làm tôi quá thất vọng rồi, cậu cư nhiên là thụ!"

Mới vừa bị tình yêu tổn thương, hiện tại lại nhận được sự khinh thường của bạn thân.

Quảng Linh Linh muốn hỏng mất, thấy Khương Trăn Nguyệt đi ra ngoài, bà nội Quảng vừa mới vào tới, cô liền phẫn nộ: "Người tới làm gì? Nếu là tới nhục nhã con, vậy người nghĩ cũng không cần nghĩ, đi ra ngoài!"

Bà nội Quảng bị mắng tràng dài, đi đến bên mép giường Quảng Linh Linh, cầm lấy gậy của mình, không thể hiểu được: "Ta cũng không muốn vào, ta chỉ tới lấy lại đồ."

Quảng Linh Linh: ............

Trời xanh.

Người mở to mắt nhìn một cái đi!

Buổi tối.

Lúc Trần Mỹ Linh vào phòng ngủ, Quảng tổng đã nghiến răng nghiến lợi quay lưng đi.

Trần Mỹ Linh nhìn cô một cái, tẩy trang, rồi đắp mặt nạ.

Quả thật, Quảng tổng đã khởi động báo động chiến tranh cấp 10, lỗ tai dựng lên, tất cả các tế bào đều trong cảnh giới cao.

Tiểu Linh vỗ vỗ mặt, mát xa một chút, sau đó kéo chăn bông lên, ôm lấy Quảng Linh Linh từ phía sau, tay nàng nhẹ vỗ về lưng cô: "Ngủ đi, chị cũng mệt mỏi, biết em đang chờ mong, ngày mai lại cho em ăn no."

Quảng Linh Linh: ......

Nói xong, thân thể mềm mại của Trần Mỹ Linh dán vào người cô, bên tai truyền đến thanh âm ôn nhu của nàng.

"Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối thân yêu của chị, Tiểu Linh yêu em."

...

Rõ ràng là tức giận, rõ ràng là phẫn nộ.

Nhưng khi nghe được câu hát quen thuộc, vành mắt Quảng Linh Linh đã ươn ướt, cô nhớ tới những đêm đau khổ chỉ có thể dùng thuốc ngủ và rượu vang đỏ, cô cũng một lần lại một lần tự mình hát lên câu ấm áp này.

Khi đó, có bao nhiêu đau khổ.

Mà hiện giờ, cô có được Tiểu Linh...

Trong bóng tối, Quảng Linh Linh quay đầu nhìn gương mặt Trần Mỹ Linh, cô nhịn không được nâng tay lên nhẹ nhàng vuốt ve, đến cuối cùng, cô hít sâu một hơi, ôm nàng vào lòng, thấp giọng nỉ non: "Chị là của tôi."

Mà Trần Mỹ Linh đã "Ngủ" khóe môi nhếch lên, trái tim trở nên mềm mại, nàng thoải mái dễ chịu nằm trong cái ôm ấm áp của cô.

Trầm luân một ngày.

Đã sắp đến Tết, rốt cuộc vẫn chưa quyết định sẽ ở đâu.

Quảng Linh Linh đang vội đi làm, mới sáng sớm, mí mắt đã có chút giật giật, cô nghĩ có thể là do túng dục quá độ, liền lắc lắc đầu đến Ức Dương.

Trần Mỹ Linh cũng đi theo cô, nàng rất ngoan, lúc Quảng Linh Linh làm việc, nàng sẽ ngồi trong văn phòng đọc sách, hoặc là dứt khoát ôm quần áo của cô đi ngủ.

Không ồn ào, không làm loạn, khi người ngoài tới, nàng cũng sẽ lịch sự mỉm cười.

Quảng Linh Linh có chút chua xót, nhớ tới lời Trần Hải Long.

-- A Linh, nếu có thể, hãy đối xử tốt với Tiểu Linh, con bé lúc trước, quá vất vả.

Cán cân trong lòng dao động lần nữa.

Quảng Linh Linh nghĩ, buổi tối, cô sẽ đưa Tiểu Linh đi ngắm cảnh đêm, thả lỏng một chút.

Hai người đang ăn cơm, hôm nay, Tiểu Linh mặc váy dài màu trắng Quảng Linh Linh mua cho nàng, tóc dài thục nữ đáp trên vai, nàng ôn nhu cắt bò bít tết cho cô, trong mắt đều là cưng chiều.

Quảng Linh Linh làm bộ không nhìn thấy, cô vừa ăn hai ngụm, liền cau mày ngẩng đầu lên.

"Làm sao vậy?"

Ánh mắt Trần Mỹ Linh luôn ở trên người cô, đương nhiên nhận ra sự khác thường của cô, khóe miệng Quảng Linh Linh cong lên khinh miệt, cô nhìn người đang đứng ngoài cửa sổ sát đất.

Không thể tin được, ở chỗ này sẽ gặp được người quen cũ.

Dưới bồn hoa.

Trịnh Nghị ngây ngốc nhìn Trần Mỹ Linh, một tay hắn kẹp điếu thuốc, tay kia cầm một chai rượu, tóc có chút hỗn loạn, nhìn dáng vẻ giống như mới làm việc xong. Đã lâu không gặp, Trịnh tổng cũng già đi không ít, làm gì còn áo vest giày da phong độ ngày nào.

Từ sau khi tìm được đường sống dưới tay thủ hạ của Trần Thấm, hắn liền đưa ông nội về quê sinh sống.

Nhưng sau đó...

Từ đơn giản đến xa hoa thì dễ, từ xa hoa trở về đơn giản lại khó.

Hắn làm gia nghiệp lụn bại hết không nói, còn thiếu một đống nợ, Trịnh lão gia bị hắn làm cho tức chết mà buông tay rời khỏi nhân gian.

Vì mưu sinh, vì trốn nợ.

Hắn chỉ có thể trở về cầu xin những người trước đây hắn coi thường.

Hiện tại, cuộc sống trốn nợ không bằng heo chó, vì kế sinh nhai bôn ba, hắn ở thuê trong tầng hầm ẩm thấp, làm bảo vệ, đồng lương ít ỏi còn phải trả nợ, cơm ngày ba bữa cũng là vấn đề.

Mà hiện giờ...

Hắn cư nhiên lại thấy Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh.

Bọn họ một chút cũng chưa từng thay đổi.

Thậm chí... So với trước kia Trần Mỹ Linh còn dịu dàng quyến rũ hơn, trong mắt hàm chứa ý cười, nụ cười lộng lẫy như thế, là Trần Mỹ Linh trước đây nặng nề tâm sự chưa từng có...

Trịnh Nghị không chớp mắt nhìn nàng.

Đã từng, cô gái này, suýt chút nữa liền trở thành vị hôn thê của hắn.

Mà hiện giờ, bọn họ một người trên trời một người dưới đất...

Trần Mỹ Linh theo ánh mắt Quảng Linh Linh nhìn ra bên ngoài, thấy Trịnh Nghị, nàng hơi có chút kinh ngạc hỏi: "Hắn là ai?"

Quảng Linh Linh lạnh lùng: "Hắn đã từng là vị hôn phu của chị."

Một khắc này, cô dường như đã biến thành Quảng tổng dao găm khắp người, trong mắt đều là lạnh lẽo và trào phúng che trời lấp đất thổi quét, Trịnh Nghị cắn môi xoay người rời đi.

Vị hôn phu?

Trần Mỹ Linh lắc đầu: "Không có khả năng."

Sao không có khả năng?

Quảng Linh Linh nhìn vào mắt Trần Mỹ Linh: "Chị đã quên hết mọi chuyện trong quá khứ, sao lại nói không có khả năng?"

Trịnh Nghị vẫn luôn là đề tài cấm kỵ giữa cô và Tiểu Linh.

Hai người hiếm khi đề cập đến, phảng phất chỉ cần nói đến cái tên này, Quảng Linh Linh đều sẽ không vui.

Trần Mỹ Linh cúi đầu, chuyên chú cắt bò bít tết cho cô: "Tuy đã quên mất, nhưng A Linh, ngoại trừ em, chị không tin lúc trước trong lòng chị còn có người khác, huống chi vừa nhìn người kia chị đã thấy phiền lòng."

Hiện tại Tiểu Linh, sẽ không lừa gạt.

Quảng Linh Linh nhìn nàng trong chốc lát, nhẹ nhàng nói: "Chị cũng ăn đi, đừng cắt cho tôi, lát nữa đi ngắm cảnh đêm, không phải chị vẫn luôn muốn sao?"

Trần Mỹ Linh ngẩng đầu, ôn nhu cười sửa lại lời cô: "Là muốn hai chúng ta cùng nhau ngắm."

Giống như hiện tại.

Quảng Linh Linh đã từng hỏi nàng nhiều lần, có muốn trở về nông thôn không. Còn hỏi nàng có muốn kinh doanh công ty hay không, đều bị Tiểu Linh mỉm cười cự tuyệt.

Thành thật mà nói, so với nhịp sống nhanh chóng ở thành phố, Tiểu Linh thích cuộc sống yên tĩnh điềm đạm ở nông thôn hơn, hơn nữa Nguyệt Nguyệt đã từng nói với nàng, chờ năm sau xuân về hoa nở, ở đó sẽ được biển hoa bao phủ, gió thổi qua tất cả đều là hương hoa, nàng rất muốn thấy.

Nhưng tất cả những điều này, đều đánh không lại khát vọng được ở bên cạnh Quảng Linh Linh.

Trần Mỹ Linh không chỉ nghĩ đến một lần, trước đây có phải hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều hay không? Vì sao hiện tại nàng chỉ muốn dính lấy Quảng Linh Linh mỗi ngày, không cần danh lợi tài phú, thân phận địa vị, nàng chỉ muốn Quảng Linh Linh.

Ăn vạ bên cạnh cô, một phút một giây đều không nỡ rời đi.

Sau khi ăn cơm xong, lúc đi đến bãi đậu xe, Trần Mỹ Linh cảm giác có chút không thích hợp.

Trung tâm thương mại này có giá tương đối cao, lúc này, xe không nhiều lắm, người cũng không nhiều lắm.

Xe của hai người để ở vị trí tương đối khuất.

Trần Mỹ Linh nhìn nhìn khắp nơi, trong mắt đều là cảnh giác, nàng thường xuyên xoay người, tuy không nhìn thấy, nhưng nàng cảm giác có người đang theo dõi.

Quảng Linh Linh biết giác quan thứ sáu của Tiểu Linh có bao nhiêu chuẩn, bây giờ trời đã tối rồi, bên cạnh cô lại không có vệ sĩ, trong lúc nhất thời có chút khẩn trương: "Làm sao vậy?"

Cô vừa hỏi, hai mắt vừa nhìn Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh lắc đầu: "Có thể là chị suy nghĩ nhiều."

Bãi đậu xe của trung tâm thương mại, đều có bảo vệ, khắp nơi đều là camera, chắc rất an toàn.

Quảng Linh Linh đi đến cửa sau, ấn chìa khóa xe, đang muốn để Tiểu Linh vào trước, nhưng đột nhiên Trần Mỹ Linh kéo cửa trước ra, dùng sức một chút, Quảng Linh Linh không kịp phòng ngừa bị đẩy mạnh vào trong xe.

Cả người Quảng Linh Linh cứng đờ, tóc tai dựng đứng, xuyên qua cửa xe, cô thấy Trịnh Nghị đang cầm dao cắt dưa hấu trong tay, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn cô.

Hắn rất quen thuộc với nơi này, Quảng Linh Linh cũng không biết hắn từ góc nào ra tới, có lẽ vẫn luôn trốn ở đâu đó, phảng phất trong nháy mắt liền có thể đi đến bên cạnh hai người.

Thời gian cấp bách.

Trần Mỹ Linh chỉ có thể đẩy mạnh Quảng Linh Linh vào ghế lái, thậm chí nàng không kịp đóng cửa xe, chỉ có thể dùng thân thể ngăn lại không cho Quảng Linh Linh đi ra. Quảng Linh Linh duỗi tay muốn đẩy cửa, nhưng cô không có sức lực cường đại như Tiểu Linh, nên cửa xe vẫn không nhúc nhích.

Trịnh Nghị mặc đồng phục bảo vệ, ánh mắt hắn nhìn Trần Mỹ Linh đầy sát khí, cùng đường bí lối, cả người nồng nặc mùi rượu: "Tiểu Linh, đừng ép tôi động thủ với em, tránh ra!"

Năm đó, nếu không phải Quảng Linh Linh thiết kế làm Trịnh Phát phá sản, hắn cũng không đến mức thế này.

Dựa vào cái gì hắn cửa nát nhà tan, mà Quảng Linh Linh lại trở thành tổng tài vạn người ngưỡng mộ, còn có được người phụ nữ vốn dĩ nên thuộc về hắn.

Đều là vì cô!

Tất cả đều là vì cô!

Hai mắt Trịnh Nghị đỏ hoe, Trần Mỹ Linh ngả người về sau, chặn cửa xe, nàng ấn chìa khóa, khoá trái cửa xe.

Tiếng khóa cửa xe "Đô đô" và ánh đèn nhấp nháy đã kích thích Trịnh Nghị.

Trong lúc tay Quảng Linh Linh run rẩy muốn gọi điện thoại, con dao của Trịnh Nghị đã chém về phía Trần Mỹ Linh, cơ hồ theo bản năng, Tiểu Linh nghiêng đầu né tránh, Trịnh Nghị giống như phát điên, hắn giơ con dao điên cuồng chém về phía Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh chỉ đi ăn cơm với Quảng Linh Linh, trên tay cũng không có cái gì, nàng chỉ có thể một lần lại một lần né tránh, nàng muốn dụ Trịnh Nghị sang hướng khác, nhưng mục đích của Trịnh Nghị rất đơn giản và trực tiếp, hắn chỉ muốn chém Quảng Linh Linh.

Trong lúc giằng co, cánh tay phải của Trần Mỹ Linh bị chém trúng, máu chảy ròng ròng xuống dưới.

Tiểu Linh cắn răng chịu đựng, nàng không thể ngã xuống, nếu ngã xuống, khi người khác tới nơi, A Linh đã gặp nguy hiểm.

Dao sắc chặt đay rối.

Vào thời khắc mấu chốt, Trần Mỹ Linh hít sâu một hơi, tay phải nàng giơ lên muốn đoạt lấy con dao trong tay Trịnh Nghị, Trịnh Nghị biết thân thủ của nàng, hắn cũng liều mạng, Trần Mỹ Linh kêu lên một tiếng, con dao bị nàng tay không nắm chặt, Trịnh Nghị gần như điên rồi rút dao trở về, Trần Mỹ Linh thậm chí nghe được tiếng dao cắt lòng bàn tay mình, nàng chịu đựng đau đớn giật lấy con dao, máu tươi nóng bỏng văng trên mặt Trịnh Nghị, hắn run rẩy, mở to hai mắt nhìn Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh thừa dịp hắn mất cảnh giác, đá hắn một cái thật mạnh.

Trịnh Nghị bị đá một cái té xuống, cả người hắn choáng váng đầy máu đang dùng hết sức bò dậy, Trần Mỹ Linh đã một chân đạp lên lưng hắn, lưỡi dao lạnh băng đè lên mặt Trịnh Nghị: "Đừng nhúc nhích!"

Ngay lúc này, đội trưởng đội bảo vệ dẫn theo người chạy tới, bên ngoài trung tâm thương mại, đèn xe cảnh sát lóe lên, tiếng còi cũng truyền đến dồn dập.

Trong mắt Trịnh Nghị một mảnh mờ mịt, hắn sửng sốt một lát, cuối cùng nằm dưới đất giống như chó chết, không nhúc nhích.

Máu Trần Mỹ Linh chảy tích tích, nàng không dám thả lỏng cảnh giác, Quảng Linh Linh bị nàng nhốt trong xe thấy tình huống này đều muốn điên rồi, hai mắt cô đỏ ngầu, dùng sức vỗ vỗ cửa xe.

Mãi cho đến khi cảnh sát khống chế Trịnh Nghị, Trần Mỹ Linh mới thở phào nhẹ nhõm, ném con dao xuống đất, cầm chìa khóa xe ấn một chút.

Quảng Linh Linh cắn môi lao xuống, trên mặt đầy nước mắt, ôm lấy Trần Mỹ Linh.

Vì sao lại nhốt cô trong xe?!

Nếu hai người ở cùng nhau, Tiểu Linh không nhất định sẽ bị thương.

Mà hiện tại...

Trước kia, Quảng Linh Linh đã nghe Ưng Địch kể qua cảnh tượng Tiểu Linh một mình đi tìm Trần Thấm, nhưng những trường hợp đó có kịch tính đến đâu, có dữ dội đến đâu, cũng chỉ là nghe nói, thua xa những gì đang xảy ra trước mặt ngay lúc này.

Cảnh sát ở bên cạnh kêu lên: "Mau đưa người lên xe cấp cứu, máu chảy nhiều quá!"

Nước mắt nóng bỏng của Quảng Linh Linh rơi trên mặt Trần Mỹ Linh, Trần Mỹ Linh muốn lau cho cô, nhưng lại không có sức, cánh tay và lòng bàn tay đều bị cắt, máu thấm đầy quần áo, hạt Phật châu màu trắng cũng thấm đỏ, sắc mặt Trần Mỹ Linh tái nhợt dựa vào ngực Quảng Linh Linh, nhẹ nhàng nỉ non: "A Linh, hiện tại em có thể tin không? Chị yêu em hơn bất cứ điều gì, đừng để chị rời đi..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro