Chap 2

LingLing thả ập người xuống chiếc sofa ngay khi bước vào nhà, có lẽ đêm nay cô lại phải làm đêm vì cô nàng thích gây khó dễ kia rồi.

"Em xem, em gái em thật là thích làm khó Ling." Cô lẩm bẩm một mình vào khoảng không.

Cô với tay cầm lấy quyển sổ ố vàng, đó là quyển nhật ký của Narawan, cũng chính là nguồn sống của cô trong bốn năm qua. Lật đi lật lại từng trang giấy, những con chữ trong quyển sổ này cô đã thuộc không sót một từ nào, và cùng chính nhờ nó mà cô biết được thêm một chuyện thật động trời hơn.

Orm Kornnaphat Sethratanapong yêu cô, cô nàng yêu cô trước khi cô và Narawan quen nhau.

Bao nhiêu lần LingLing nghĩ đến việc đó là bấy nhiêu lần LingLing cảm thấy bất lực.

Cô đồng ý ở lại công ty Tập Đoàn Sethratanapong vì lời hứa với người vợ chưa cưới của mình, nhưng sâu thẳm trong lòng lại là một mối tơ vò không ai tháo gỡ được.

Trong năm đầu tiên, có thể nói cô thật sự mất phương hướng và luôn tìm kiếm hình bóng của Narawan ở Kornnaphat, vì cả hai giống nhau như hai giọt nước và chỉ có người thân thường xuyên bên cạnh mới nhận ra được. LingLing nhận thức được điều mình làm là sai trái vì cô chỉ xem Kornnaphat như em gái mà thôi, nhưng chỉ có thể làm vậy nỗi nhớ Narawan trong cô mới được vơi đi phần nào. Nhưng càng về sau, những cảm xúc lạ lẫm bắt đầu xuất hiện khi cô bên cạnh Kornnaphat khiến cô không thể kiểm soát được.

Cả ba bên cạnh nhau từ khi còn nhỏ, Kornnaphat khác với Narawan thế nào cô đều nhìn ra được và lâu ngày cô cũng đã chấp nhận được một sự thật rằng Orm Kornnaphat Sethratanapong vẫn chính là Orm Kornnaphat Sethratanapong, ngoài gương mặt giống với Narawan ra, mọi thứ còn lại đều không.

LingLing biết rằng Orm Kornnaphat cố tiếp cận cô, gần gũi cô, còn cô thì ngược lại càng tránh xa cô nàng. LingLing một mực khẳng định rằng cô quan tâm đến Orm Kornnaphat như một đứa em gái, cô đâu biết rằng càng cố khẳng định nó thì nó lại càng trở nên bất thường.

*Reng...Reng...*

Màn hình điện thoại trên bàn sáng đèn, cô liền chộp lấy ngay lập tức, nhìn tên người gọi hiển thị trên đó cô khẽ cau mày

"Lại nữa rồi..." Lại một tiếng cảm thán, bấm vào nút xanh nhận cuộc gọi.

"Tôi nghe."

"Cô Kwong......Korn tổng...."

Người đó chưa kịp hoàn thành câu nói thì cô biết chuyện gì đã xảy ra. "Tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay."

Vôi lấy chiếc áo khoác và đội chiếc nón đen, LingLing đi thẳng một mạch đến quán bar, nơi mà Orm Kornnaphat đang say khướt đến độ nhân viên của họ phải gọi đến cho cô. Đối với chuyện này như là một thói quen, quen thuộc đến độ, tất cả những nhân viên của những quán bar mà Orm Kornnaphat thường lui tới đều có số điện thoại của cô.

Với thân hình của LingLing thì khó khăn lắm cô mới có thể đưa Orm Kornnaphat về nhà.

Đặt cô nàng xuống chiếc giường êm ấm, cô nhẹ nhàng tháo đôi cao gót ra để cô nàng dễ chịu hơn. Bàn tay cô cầm chiếc khăn mát lạnh dịu dàng miết nhẹ trên gương mặt cô.

Đôi tay LingLing đột ngột dừng lại nơi cánh môi hồng hào đầy quyến rũ kia, con tim đập liên hồi không ngừng khiến chủ nhân nó có chút khó chịu.

"Chết tiệt thật, mình lại làm sao thế này."

Cô liền bỏ đi ra ngoài rửa mặt để bản thân tỉnh táo lại.

"LingLing Kwong, mày không được nghĩ bậy, đó là Kornnaphat không phải Narawan." tự nói với lòng là như vậy.

LingLing Kwong lúc nào cũng căn dặn bản thân phải biết cách kiểm soát thật tốt khi ở bên cạnh Orm Kornnaphat nhưng không hiểu sao có vẻ như càng ngày con tim cô càng không nghe lời.

Cô LingLing Kwong, đã say nắng Orm Kornnaphat, say nắng em gái của vị hôn thê quá cố.

Cho dù vậy thì cô cũng tự biện hộ cho bản thân rằng vì Orm Kornnaphat quá giống với người chị quá cố, còn cô do luôn bị nỗi nhớ nhung vây lấy nên mới trở nên như vậy.

Orm Kornnaphat chầm chậm mở mắt dậy, tay ôm lấy đầu đang nhức âm ỉ cho tác dụng của rượu vào tối qua, chuyện này cũng không có gì quá lạ lẫm. Lê tấm thân mệt mỏi ra khỏi phòng ngủ, bất chợt một mùi thơm thức ăn từ bếp đã đánh động đến bao tử đang phát ra tiếng sột soạt.

Orm Kornnaphat có hơi bất ngờ khi thấy bóng lưng của LingLing trong bếp nhà cô, bình thường thì LingLing sẽ rời đi trước khi cô thức dậy.

Sẽ là dối lòng nếu nói rằng Orm Kornnaphat không thích sự có mặt của LingLing ở đây, cô là cố ý tự chuốc cho mình say vì khi cô say rồi LingLing mới đến bên cạnh cô mà dịu dàng quan tâm.

"Thay đồ rồi ra ăn cháo, quần áo đã từ tối qua rồi."

LingLing không cần nhìn cũng biết là Orm Kornnaphat đang đứng sau lưng mình và đang cầm ly trà giải rượu mà cô pha.

Orm Kornnaphat không lên tiếng trả lời, quay gót trở về phòng. Giữa họ là vậy, luôn là một người nói và một người sẽ im lặng vì khi cả hai cùng lên tiếng đó cũng chỉ là những lời tranh luận gây tổn thương nhau.

Cô nàng bước ra phòng bếp với trang phục công sở tươm tất như mọi ngày, gắn lên cho mình chiếc mặt nạ lạnh lùng, đeo thêm một chiếc áo giáo kiên cường vô hình lên người. Orm Kornnaphat Sethratanapong hiện giờ chỉ mang lại cho LingLing một cảm giác vô cùng xa lạ.

LingLing đẩy phần cháo và thêm một ly trà nóng mà cô đã chuẩn bị sẵn về phía Orm Kornnaphat.

"Đừng uống rượu nữa, không tốt cho sức khoẻ."

"Đó là chuyện của tôi."

"Nhưng tôi quan tâm Kornnaphat."

"Tôi không cần." Miệng thì lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại lấp lánh một vài tia nắng khi nhận được sự quan tâm của LingLing.

"Vì tôi đã hứa với..."

Lời nói chưa kịp hoàn thành thì tô cháo trên bàn tay văng xuống đất theo cú hất tay của Orm Kornnaphat.

"Tôi chả cần lời hứa ngu ngốc đó giữa LingLing và chị tôi." Orm Kornnaphat gằn giọng, hai mắt đỏ ngầu hằn lên tia máu vì giận dữ. "Tôi lặp lại là TÔI. KHÔNG. CẦN."

"Kornnaphat..."

"Đi ngay đi, ra khỏi nhà tôi."

LingLing bất lực nhìn vào ánh mắt đầy tổn thương của Orm Kornnaphat khiến tim cô vỡ vụn, cô ngàn lần vẫn không muốn tổn thương cô gái nhỏ này nhưng lại hết lần này đến lần khác cô đều làm cô ấy khổ sở.

Cánh cửa ngoài kêu bíp một tiếng báo hiệu người kia đã rời khỏi. Orm Kornnaphat thả phịch thân mình vào góc tường với gương mặt đầy nước mắt.

Cô nàng không muốn LingLing xem mình là em gái, lại càng không muốn cô quan tâm đến cô chỉ vì lời hứa kia. Cô thừa nhận đã yêu người này đến mức ngây dại, luôn tìm mọi cách để được bên cạnh người đó cho dù là gượng ép, còn người đó ra sức trốn tránh cô như một loại virus truyền nhiễm nào đó.

Qua từng cử chỉ và lời nói và cử chỉ quan tâm của LingLing, cô nhận ra được cô đối với cô không đơn giản chỉ vì lời hứa, nhưng rồi sao, người đó vẫn một mực phủ nhận điều đó.

Phía ngoài cánh cửa đó LingLing nghe rõ từng tiếng nấc ở bên trong, trong phút chốc cô đã muốn tông cửa đi vào ôm cô gái nhỏ kia vào lòng mà vỗ về yêu thương, nhưng sao lý trí lại không cho phép cô làm điều đó. cô chỉ có thể đứng im đó rơi nước mắt cùng cô.

"Kornnaphat...tôi xin lỗi." LingLing thì thầm bất lực.

—————————

Từ sau ngày hôm đó, Orm Kornnaphat xem LingLing như người vô hình trong mắt cô, mọi hồ sơ ký duyệt cô đều phải trao đổi qua cô thư ký. Orm Kornnaphat cũng không còn làm khó cô như trước, chỉ thật sự khi nào cần cô thì cũng nhờ thư ký chuyển lời, ngay cả vô tình gặp phải nhau ở sảnh Orm Kornnaphat cũng vờ như không thấy lạnh lùng lướt qua cô.

LingLing bắt đầu cảm thấy khó chịu. Thật nực cười là ban đầu cô ra sức đẩy Orm Kornnaphat xa khỏi cô, bây giờ coi như cô đã đạt được mong muốn nhưng sao trong lòng một chút nhẹ nhõm cũng không có. LingLing giả vờ cầm hồ sơ trên bàn rồi đi lên tầng trên, cô hơi ngạc nhiên là ngay trên bàn thư ký xuất hiện rất nhiều hoa mà trước giờ chẳng bao giờ thấy.

"Korn tổng có bên trong không." - Giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng khiến cô thư ký đỏ mặt, ai trong công ty này mà chẳng yêu thích giám đốc Kwong.

"Dạ, đã ra ngoài ăn trưa với đối tác."

"Oh, với ai thế." Cô chống cằm nhìn cô gái kia cố lấy thêm thông tin.

"Với giám đốc Pravat của công ty xây dựng."

"Pravat Ratanavadi." Cô nghĩ thầm "Cô Malee của chúng ta hôm nay thật may mắn nhỉ, bạn trai gửi rất nhiều hoa đến."

"Giám đốc Kwong đừng hiểu lầm, tất cả hoa này là của Korn tổng."

Cô nheo mắt có hơi khó chịu khi nhận được câu trả lời từ thư ký "Là ai mà rảnh vậy?"

"Của Tổng tập đoàn giải trí SM, giám đốc Kang công ty thực phẩm, phó tổng biên Pansa..."

"Chà có vẻ nhiều nhỉ?"

Cô thư ký lấy làm lạ không hiểu gì sao hôm nay giám đốc Kwong lại hỏi nhiều chuyện về Korn tổng đến vậy, đúng là bình thường cô là người thân thiện với mọi người nhưng hiếm khi nào lại đi tò mò chuyện của người khác.

"Có chuyện gì sao giám đốc Kwong."

"À không có gì, chỉ là có hồ sơ muốn đem cho Korn tổng xem, xem ra cô ấy rất bận rộn."

"Korn tổng có dặn, nếu giám đốc Kwong tìm về công việc thì cứ email trực tiếp cho Korn tổng hoặc là giao lại cho tôi là được."

Hai bên tai của cô đã bắt đầu có dấu hiệu đỏ dần vì cơn tức giận không biết từ đầu truyền đến.

Cô thư ký ghé sát tai LingLing nói nhỏ. "Nghe bảo dạo này Korn tổng hẹn hò rất nhiều người, có khi sáng sớm còn mặc luôn bộ đồ của tối hôm trước để đi làm, giám đốc Kwong thân với Korn tổng như vậy có biết Korn tổng đang hẹn hò với ai không?" Máu bà tám của nhân viên văn phòng đúng là không thể trật đi đâu được, chỉ khi mà dò được đối tượng là sẽ nói không ngừng nghỉ.

"Rầm..."

LingLing đập tay mình xuống bàn của xuống bàn khiến Malee giật mình, gương mặt lúc này đã đầy sát khí quay đầu bỏ đi một mạch bỏ lại Malee đang không hiểu chuyện gì xảy ra.

"Orm Kornnaphat Sethratanapong, em giỏi lắm!."

Không biết vì chuyện gì, chỉ biết trưa hôm đó nhân viên phòng thiết kế đã hứng chịu cơn lôi đình của giám đốc Kwong và biến mất cả buổi chiều để đi đâu đó.

-----------------------

*Văn phòng phó tổng biên tập thời trang Canves*

LingLing vừa đến nơi đã như một cơn gió lốc lao thẳng vào văn phòng của Pansa Vosbein - người bạn chí cốt lâu năm của cô.

"Yah Pansa Vosbein."

Dám lớn tiếng với phó tổng biên của họ chỉ có một mình LingLing Kwong.

"Chuyện gì mà lao đến đây như hung thần vậy, cô nổi tiếng là Kwong điềm tĩnh mà LingLing." Pansa Vosbein cười nhếch mội châm chọc, ánh mắt xoáy sâu vào tâm can người thở hổn hển kia.

"Cậu theo đuổi Orm Kornnaphat???"

"Có thì sao? không có thì sao?" Pansa Vosbein đáp lại với vẻ thản nhiên.

"Cậu chơi bời với cô gái nào mình không quan tâm, nhưng tuyệt đối không phải là em ấy."

"LingLing, Orm Kornnaphat không phải là một đứa trẻ, chúng mình vẫn là hai kẻ cô đơn nên mình được quyền theo đuổi em ấy. Và quan trọng là mình rất nghiêm túc, không phải là chơi bời."

"Cậu không được phép."

"Cậu mới là người không được phép, Cậu lấy tư cách gì để ngăn cản việc này?" Pansa Vosbein gằn giọng đầy tức giận.

"Orm Kornnaphat là em gái mình, mình có quyền bảo vệ em ấy."

"Em gái sao?...nực cười...sao cậu không tự thừa nhận bản thân mình yêu Orm Kornnaphat. LingLing Kwong, nếu cậu dám đứng trước mặt Pansa Vosbein này thừa nhận điều đó, mình hứa từ đây về sau sẽ không theo đuổi Orm Kornnaphat nữa." Gương mặt Pansa Vosbein tràn đầy thách thức.

Cuối cùng Pansa Vosbein cũng đã ép được LingLing đến bước đường cùng, tình cảm của LingLing thế nào chẳng lẽ một người bạn thân và cũng dày dặn tình trường như Pansa Vosbein lại không nhìn thấu, chỉ là tên ngốc này đang cảm thấy tội lỗi khi mà đem lòng yêu thương Orm Kornnaphat.

"Mình...không có yêu Orm Kornnaphat."

"Đừng tự gạt mình LingLing, mình là bạn với cậu từ lúc 3 tuổi đó, tại sao cậu cứ tự lừa dối bản thân vậy?"

"Pansa, mình thật sự không..."

Lời nói chưa kịp hoàn thành thì Pansa Vosbein đã tặng cho LingLing Kwong một cú đấm trời giáng vào bên má.

"Đồ con rùa rụt cổ, đồ sỉ diện" Pansa Vosbein nhìn LingLing với ánh mắt thất vọng "Biết gì không LingLing Kwong, cô chẳng xứng đáng với em ấy, và cô cũng chẳng có cái quyền cấm cản mình qua lại với Orm Kornnaphat."

LingLing đưa tay quệt dòng máu đang tươm ra nơi khóe miệng, hai mắt giận dữ nhào đến gần, túm lấy vạt áo Pansa Vosbein.

"Chết tiệt thật Pansa Vosbein, mình đã cảnh cáo cậu."

"Dừng tay lại..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro