NNCNDDT - Chap 04

Orm Kornnaphat theo Tuyệt Đế luyện võ, Dược Hậu giúp nàng khai thông kinh mạch, nhưng Tuyệt Đế cùng Dược Hậu lại đưa ra phương pháp luyện võ khác hoàn toàn với Lingling Kwong ngày trước, họ để Orm Kornnaphat từ từ tiếp nhận, cũng may Orm Kornnaphat thiên phú hơn người rất nhanh nắm bắt vấn đề, nàng thân là Xích Liên Hỏa Thể tiếp nhận Hỏa công thuần túy, rất nhanh chóng tăng tiến tu vi.

Orm Kornnaphat lúc theo Tuyệt Đế học kiếm, lúc lại theo Dược Hậu học y, nhưng cơm ba buổi đều bị Lingling Kwong cường hãn ép buộc dùng, mà Lingling Kwong chưa bao giờ để Orm Kornnaphat phải dùng bữa một mình, nàng mỗi ngày đều mang về cho Orm Kornnaphat một món quà, lúc thì là những trái cây lạ mắt, lúc lại là những món bảo vật trân quý trên giang hồ.

Sáng nào Orm Kornnaphat thức dậy đều phát hiện Lingling Kwong đang ôm lấy nàng mà ngủ, mà đồng dạng sáng nào Orm Kornnaphat cũng hướng Lingling Kwong vung chưởng, Lingling Kwong vẫn thoải mái né tránh, Orm Kornnaphat thật hận chính mình nông cạn, đã mấy tháng qua vẫn chưa ép được Lingling Kwong thật sự xuất thủ, nhưng Orm Kornnaphat không biết nàng tinh tiến thực lực là rất nhanh rồi, còn Lingling Kwong là tồn tại khác mà thôi.

***

Đêm,

Orm Kornnaphat hôm nay khó ngủ, nàng trằn trọc lăn qua lăn lại, bên cạnh là một khoảng trống lạnh lẽo, trái tim nàng có chút hụt hẫng rỗng tuếch, Orm Kornnaphat nhíu mày, đã hơn canh ba rồi vẫn chưa thấy Lingling Kwong xuất hiện bên cạnh nàng, thường ngày, thời điểm này Lingling Kwong đã quay lại, thậm chí nếu có trễ lắm cũng chỉ là chớm canh tư Lingling Kwong đã ôm lấy nàng vào lòng rồi.

Trong lòng Orm Kornnaphat không hiểu vì sao dâng lên một cảm giác lo lắng, nàng cắn răng nhịn lại cảm xúc sợ hãi run rẩy trong tâm, ép bản thân nhắm mắt, cửa khẽ mở, nàng tập trung nghe động tĩnh bên ngoài chỉ nghe được tiếng Băng Sát kiếm được cắm khẽ lên phiến đá, chủ nhân của bảo kiếm khẽ vận khí không một tiếng động liền mở chăn leo lên giường, Orm Kornnaphat vẫn chưa ngủ, nàng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Lingling Kwong đang ngắm nhìn nàng.

Lingling Kwong ngắm dung nhan say ngủ của Orm Kornnaphat đáy lòng từng chút ngọt ngào dâng lên, tràn ngập, nữ tử này chính là người nàng yêu, mà cũng là người đã từng yêu nàng đến tận xương tủy, kiếp trước vì nàng mà không màng tới cường quyền hắc thủ, vì nàng mặc kệ sự sợ hãi, hướng đến đôi tiện nam tiện nữ kia đòi lại cho nàng một tia công bằng, Lingling Kwong vuốt ve khuôn mặt thanh tú mỉm cười, tính cách Orm Kornnaphat kiếp trước có chút nhu nhược, lại hiền lành, nhút nhát, luôn nấp sau lưng của nàng chờ nàng bảo hộ, kiếp này lại ngược lại, có thể do linh hồn Orm Kornnaphat không muốn bản thân yếu đuối nữa, nữ tử này mạnh mẽ hơn, ngang bướng hơn, bá đạo hơn, như thể đây mới là tính cách thật của Orm Kornnaphat, dưới sự sủng nịnh của Lingling Kwong cùng Sethratanapong thì lại càng vô pháp vô thiên, nhưng lại rất hiểu chừng mực.

Lingling Kwong như nhập ma say đắm ngắm nhìn Orm Kornnaphat, thời khắc này mọi mệt mỏi đều tan biến, dường như chỉ cần ngắm nhìn ái nhân an yên trong giấc mộng là đủ đối với nàng, ngón tay thon dài điểm nhẹ lên môi anh đào, xúc cảm mềm mại dưới đầu ngón tay khiến lòng nàng rạo rực, khát vọng lại bị Lingling Kwong mạnh mẽ kiềm xuống, đôi môi cong đầy đặn đặt lên trán Orm Kornnaphat một nụ hôn dịu dàng

- Tiểu Orm.. ta yêu nàng.. - Lingling Kwong thì thầm, sau đó nặng nề thiếp đi bên cạnh Orm Kornnaphat

Khi đôi mắt nâu kia chìm vào giấc mộng thì đôi mắt hổ phách trong veo cũng từ từ mở ra, Orm Kornnaphat cau mày nhìn nữ nhân xinh đẹp đang say ngủ, Lingling Kwong vốn dĩ mạnh hơn nàng làm sao lại không biết nàng chưa ngủ? Chẳng lẽ do Lingling Kwong đã mệt mỏi quá sao? Orm Kornnaphat im lặng đánh giá nữ nhân đang nhắm mắt, lòng nổi lên sát ý, lúc này nếu Orm Kornnaphat ra tay chắc chắn Lingling Kwong sẽ vong mạng, nhưng nàng nhìn thấy mày liễu chau lại, vẻ mặt Lingling Kwong mệt mỏi, hơi thở nặng nề, lòng chợt đanh lại

"Tiểu Orm, Ta yêu nàng..!"

Một câu yêu thương khẽ vang trong tâm trí, Orm Kornnaphat mím môi, trong lòng ấm áp xua tan đi tia sát ý mỏng manh, nàng vô thức đưa ngón tay vuốt nhẹ trán Lingling Kwong, lông mày nữ tử kia chợt giãn ra, Lingling Kwong thở nhẹ, khuôn mặt tràn ra sự an yên hiếm thấy.

Orm Kornnaphat thở dài, nhìn Lingling Kwong đang say giấc, nàng nằm xuống bên cạnh, quay lưng lại với bạch y nữ tử kia

"Đêm nay phá lệ không tính toán với ngươi, xem như trả ơn ngươi mấy tháng qua tốt với ta!"

Trong lòng nghĩ nghĩ, rồi cũng nhắm mắt chầm chậm đi vào giấc ngủ, Orm Kornnaphat không phát hiện ra, nàng đã quen với giấc ngủ có Lingling Kwong bên cạnh, mà từ khi Lingling Kwong xuất hiện, cảm giác bất an lo lắng của nàng cũng đã không còn. Còn đối với Lingling Kwong, một đêm này là một đêm ngủ an ổn nhất của nàng từ trước đến nay, có lẽ số phận cấp cho nàng một cơ hội trải qua một đêm yên bình để phục hồi sức lực bởi đau thương bi thống đang chờ nàng phía trước.

***

Rừng trúc âm u, trăng đêm nay sáng hơn mọi ngày, bạch y nữ tử tay cầm kiếm lãnh khốc nhìn từng người trước mắt, dung nhan như ngọc, nốt ruồi điểm xuyến trên má trái lúc này phá lệ rực rỡ nhưng trong đáy mắt vẫn là một tia lạnh lùng tàn nhẫn.

- Lam Vũ! Ta không tin hôm nay ngươi có thể toàn mạng! - Một kẻ cầm loan đao cười lạnh

- Tam thập lục sát, không nghĩ các ngươi cũng đến! - Lingling Kwong cười nhợt nhạt nhìn 36 thân ảnh trước mắt.

Tam Thập Lục sát không phải là sát thủ đơn độc mà là một tổ chức nhỏ trong giới sát thủ, chỉ có 36 người, trước giờ luôn tìm cách truy diệt nàng nhưng lần nào cũng bất thành vì không thể triệu tập cùng lúc 36 người, lần này, một số thù lao quá lớn, khiến cả 36 kẻ có cơ hội tụ lại, hơn nữa, giữa nàng và Tam Thập Lục Sát ân oán không hề nông cạn

- Lam Vũ! Ngươi nên biết mạng ngươi đáng giá như thế nào! - Một nử tữ cầm roi bước lên cười nhạt

- Mạng ta luôn đáng giá, ta biết điều đó! - Lingling Kwong mắt lạnh liếc nhìn đám người phía trước, mặt không đổi sắc

- Lam Vũ! Mối thù của Cửu chuyển hoàn hồn đan ngày đó hôm nay cũng nên tính toán đi! - Một nam nhân cầm song đao bước lên hung ác nhìn Lingling Kwong

- Hahaha! - Lingling Kwong cười phá lên - Cửu chuyển hoàn hồn đan là thứ ta luyện chế ra, đệ đệ của ngươi có mắt như mù muốn cướp đoạt, thất bại bỏ mạng dưới kiếm của ta, ngươi thân là huynh trưởng, cũng ngu ngốc giống hắn sao?

- Cửu chuyển hoàn hồn đan là do ngươi luyện chế, nhưng một vài nguyên liệu quý hiếm trong đó chính là của bọn ta lấy máu đổi về! - Một nữ nhân cầm kiếm chĩa thẳng vào Lingling Kwong

- Vậy thì làm sao? - Lingling Kwong cười nhạt - Mạnh được yếu thua, có trách thì trách các ngươi quá yếu ớt mà thôi!

- Khốn kiếp nữ nhân này! - Nam nhân cầm song đao gầm lên

- Bang chủ, nói nhiều với nàng ta làm gì! - Một nam nhân cao lớn tay cầm đại chùy nghiến răng nhìn Lingling Kwong - Hôm nay xé xác ả ta ra, sau đó chỉ cần hướng đến nữ nhân kia rút máu nàng ta thì sẽ có được thứ còn hơn cả Cửu chuyển hoàn hồn đan nữa!

"Xoẹt"

- Cẩn thận! - Song đao nhanh chóng phản ứng nhưng không kịp

Chỉ thấy nam nhân tay cầm đại chùy lúc này toàn thân đầy vết cắt, những cây trúc phía sau cũng ngã rạp xuống, còn hắn cũng không toàn vẹn, từng khúc thịt rơi xuống đất, máu nhuộm đỏ một vùng cỏ xanh

- LAM VŨ!!! - Nam nhân cầm song đao gầm lên phẫn hận

- Các ngươi là cái thá gì dám đe dọa tính mạng nữ nhân của ta! - Lingling Kwong cười lãnh khốc

- Lam Vũ! Ngày hôm nay, ngươi không chết thì là ta diệt! Giết chết ả cho ta! - Nam nhân gầm lên

Giữa bầu trời đêm mịt mù sương lạnh, 35 bóng đen nhanh chóng xếp thành trận thế, sát khí bừng bừng, bao vây lấy nữ nhân áo trắng đứng giữa trận, Băng sát kiếm trong tay Lingling Kwong lạnh lẽo đến thấu xương, từng tia khí tức băng hàn lan tỏa, đóng băng từng mảnh đất dưới chân, Tam thập lục sát đã mất một, nhưng trận pháp của bọn chúng vẫn vững như bàn thạch

Sát trận bủa vây như thiên la địa võng, 35 kẻ hợp lực, từng bước ép chặt không gian của Lingling Kwong, trận pháp xoay chuyển, sát ý ngưng thành thực thể, mỗi bước của nàng đều như giẫm trên băng mỏng, một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến Lingling Kwong táng thân trong trận.

Thế nhưng Lingling Kwong không lùi bước, trái tim đầy kiên định, Băng Sát Kiếm trong tay nàng lạnh lẽo như vạn năm hàn băng, mỗi nhát kiếm vung ra đều khiến sát trận rung chuyển, tuy nhiên, tam thập lục sát không hổ danh bài danh đệ tứ trên bảng sát thủ, hoàn toàn không dễ đối phó, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau lập tức bổ khuyết vị trí, vây thế chưa từng suy giảm, lưỡi đao, mũi kiếm, thương ảnh, trảo ảnh liên tục giáng xuống, đao quang kiếm ảnh trùng điệp như sóng dữ, không để Lingling Kwong có cơ hội nghỉ ngơi, mỗi khi nàng thoát khỏi một vòng vây, một vòng vây khác lại khóa chặt, không một kẽ hở để trốn thoát.

Thời gian trôi qua, sát trận ngày càng mạnh, áp lực đè nặng như núi, máu tươi vương trên y phục trắng tinh, máu của kẻ thù lẫn với máu của chính nàng, hơi thở Lingling Kwong có phần rối loạn, nàng đã liên tục đối chiến mấy tháng nay, thực lực có cường hãn đến mấy cũng phải suy giảm, nhưng đôi mắt nâu thăm thẳm kia vẫn lạnh băng, nàng không thể gục xuống, nữ tử kia vẫn cần nàng bảo hộ, Lingling Kwong siết chặt Băng sát kiếm, vận khí, kiếm thế càng lúc càng sắc bén.

Cuối cùng, khi sát trận xoay chuyển đến cực hạn, Lingling Kwong dốc toàn bộ chân khí, nàng thi triển Thiên Hành Vô Ảnh, một bộ pháp quỷ dị, là tuyệt học của Tuyệt Đế, đến nay chỉ có nàng và Tuyệt Đế có thể hoàn hảo vận hành.

Thân ảnh Lingling Kwong hóa thành một tia sáng mờ ảo lướt đi, chỉ để lại tàn ảnh quỷ dị giữa trận pháp, một tên vung đại đao bổ xuống, nhưng thứ hắn chém trúng chỉ là dư ảnh, ngay lập tức, hàn khí bén nhọn cắt ngang cổ họng hắn, tiễn hắn chầu Diêm La, thân thể kẻ kia vừa gục, một tên khác liền vung roi sắt quấn lấy nàng, ngay khi sợi roi khép chặt, nàng đã biến mất như ảo ảnh trong gương, Băng Sát Kiếm lóe lên kiếm khí, lại thêm một cái xác không hồn.

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp, trong một hơi thở, sát khí duy trì sát trận từ từ tan biến, Lingling Kwong lướt trong trận pháp như ma quỷ, mỗi bước chân đều như tử thần ghé thăm, đến khi nàng dừng lại, sát trận đã hoàn toàn vỡ vụn, rừng trúc xào xác, bạch y lúc này đã thành hồng y tiên diễm, là máu của kẻ thù, cũng là máu của nàng, trước mặt nàng, từng người từng người một, gục xuống không một tiếng động, máu nhuộm đỏ một góc thiên địa, Lingling Kwong liếc nhìn cảnh tượng trước mắt rồi quay lưng rời đi.

Sau đêm nay, Tam Thập Lục Sát - bài danh đệ tứ trực tiếp bị xóa sổ bởi Lam Vũ - Đệ nhất Sát thủ Thiên Quang.

***

Orm Kornnaphat đêm nay lại khó ngủ, nàng nhăn mặt, cảm giác đáy lòng tràn đầy bất an, đã gần hết canh tư, vẫn chưa thấy Lingling Kwong trở lại, Orm Kornnaphat cố gắng đè ép sự sợ hãi trong lòng, nàng nhắm mắt cố gắng đi vào giấc ngủ, nhưng lập tức nghe thấy tiếng động nhỏ bên ngoài nhịn không được, Orm Kornnaphat khoác áo choàng mở cửa sổ vận khí rời đi, nếu bình thường Orm Kornnaphat rời đi chắc chắn sẽ có người biết nhưng lúc này toàn bộ người của Lingling Kwong đang náo loạn thành một đoàn, nhưng không ai dám hô hoán bởi không muốn kinh động Orm Kornnaphat.

Orm Kornnaphat dựa theo tiếng động một đường đi theo, liền đến một biệt viện xa lạ, nàng nhanh chóng phi thân ẩn nấp sau một cái cây đại thụ, lúc này thực lực của nàng đã tinh tiến hơn nhiều vì vậy nàng có thể nghe thấy những tiếng động rất nhỏ và nhìn thấy rất xa.

- Pey, gọi Dược Hậu! - Tiếng Rin lo lắng vang lên

- Chờ ta! - Pey khinh công bay đi

- Người đâu, mau mang nước ấm lại đây! - Rin khẩn trương

- Rin... bình tĩnh đi... ta là chưa có chết! - Orm Kornnaphat nghe rõ giọng nói trong trẻo quen thuộc nhưng lúc này lại suy yếu tột cùng, rốt cuộc Lingling Kwong bị cái gì vậy

Orm Kornnaphat không nhịn được, nhân lúc bên dưới hỗn loạn liền phi thân lên mái nhà phía trên phòng vừa phát ra tiếng nói

- Chủ tử, người xem người ra cái dạng này còn nói không sao? - Rin đau lòng nhìn Lingling Kwong tự trách, giá như nàng quyết đoán hơn, cố chấp đi theo thủ hộ, có thể chủ tử của nàng đã không ra nông nổi này

- Không phải lỗi của ngươi! - Lingling Kwong hiểu Rin đang tự trách liền nhẹ giọng an ủi

Orm Kornnaphat mở ra một miếng gạch, nhìn vào trong phòng, cảnh tượng đập vào mắt khiến trái tim nàng như bị ai bóp chặt, ngay cả thở cũng không thở nổi.

Lingling Kwong đang ngồi tựa trên trường kỷ, bạch y ngày thường trắng tinh sạch sẽ giờ lại nhiễm tầng máu loang lổ đến ghê người, dung nhan ngày thường tuy lạnh lẽo nhưng hồng hào giờ lại không còn huyết sắc, trắng bệch, môi khô khốc nhợt nhạt, Orm Kornnaphat nhíu mày, rốt cuộc Lingling Kwong là bị ai đả thương? Người nào cường đại đến mức bức Lingling Kwong thành cái dạng này? Orm Kornnaphat không biết rằng Lingling Kwong vừa đối đầu với cả một tổ chức.

Dược Hậu nhanh chóng bước vào, nhìn thấy đồ nhi nàng yêu thương bị thương thành như vậy lòng đau như cắt, Dược Hậu ra lệnh cho Rin cùng Pey ra ngoài canh gác, tự tay giúp Lingling Kwong tháo bỏ y phục, từng kiện y phục đẫm máu được gỡ bỏ, Orm Kornnaphat như chết lặng trước hình ảnh đập vào mắt nàng, trái tim hung hăng đau đớn, nàng đưa tay lên cắn mạnh vào cổ tay ngăn cho cổ họng kêu lên một tiếng thương tâm

Đôi mắt hổ phách hằn lên từng hình ảnh, nữ nhân phong hoa nguyệt đại kia đứng đó, không mảnh vải che thân, toàn thân đều là vết thương, mới có cũ có, còn có những vết thương đang đóng vảy, lại nhìn thấy 2 đạo vết thương sâu đến tận xương trắng, huyết nhục mơ hồ khiến tâm Orm Kornnaphat nhói lên một cái, hàm răng ngọc cắn vào tay tăng thêm một tầng lực đạo

- Đã bảo con đừng cậy mạnh, tại sao lại như thế này? - Dược hậu đau lòng run run nói

- Con ổn! - Lingling Kwong cười suy yếu

- Chưa có ai một mình chọi với Tam Thập Lục sát lại nói mình ổn như con cả! - Dược hậu không cho là đúng nói.

Tam Thập Lục sát? Tổ chức sát thủ bài danh thứ tư sau Lam Vũ, Song Phí và Huyết ảnh lâu của Dara Thaksin, Lingling Kwong một mình đối chọi với Tam Thập Lục sát sao? Lingling Kwong điên rồi sao? Orm Kornnaphat không thể tin vào những gì nàng nghe được.

- Sư phụ, dùng thứ đó đi! - Lingling Kwong nhịn đau đớn nói với Dược Hậu

- Con điên sao? Tình trạng hiện tại của con sử dụng thứ đó nếu không vững tâm, con sẽ tẩu hỏa nhập ma mất! - Dược Hậu kiên quyết từ chối

- Nhưng... - Lingling Kwong cười nhợt nhạt - .. con không thể để nàng ấy thấy một bộ dạng thế này đúng không?

- Tiểu Lingling à ... - Dược Hậu đau lòng muốn khuyên Lingling Kwong

- Sư phụ... cầu người! - Lingling Kwong kiên định nói

Dược hậu lắc đầu nhìn đồ nhi bà yêu thương thở dài, tay lấy ra một hũ thuốc, Orm Kornnaphat nhìn thấy đồng tử liền co rút lại, nàng theo Dược Hậu mấy tháng nay liền biết bên cạnh bà có những loại thuốc gì, thứ Lingling Kwong muốn dùng chính là Song Cốt Tán, là thứ thuốc làm lành vết thương ngoài da cùng xương nhanh nhất, nhưng thống khổ ngươi phải trải qua để nhanh chóng lành thương là nỗi thống khổ không thể nào chịu đựng nổi.

Orm Kornnaphat từng bị vết thương trên tay, liền thử dùng Song Cốt Tán, không nghĩ lại đau đớn ghê người, chỉ là một vết cắt, nàng lúc ấy cảm giác có ai đang mạnh mẽ kéo da thịt nàng lại rồi dùng lửa đốt lên để hàn miệng nó lại, từng tấc da thịt như bị người ta dùng kim khâu lại, một cảm giác đau đớn, thống khổ kinh tâm, Orm Kornnaphat nhớ lại mồ hôi lạnh còn toát ra sau lưng, nhìn Lingling Kwong trên người toàn vết thương, nếu dùng Song Cốt Tán, sợ là tán mạng trước khi lành thương rồi.

"Lingling Kwong, ngươi điên sao?" - Orm Kornnaphat buông tay khỏi hàm răng ngọc, đặt hai tay xuống siết thành quyền, nhìn thẳng vào Lingling Kwong bên dưới, âm thầm chất vấn, trái tim nàng đang phát đau vì hình ảnh trong căn phòng kia.

Lingling Kwong cười nhẹ nhàng, nàng không phải lần đầu dùng Song Cốt Tán, nỗi thống khổ nàng chịu đã quen, nàng chỉ là không chịu được khi nhìn Orm Kornnaphat bị khi dễ, bị hãm hại, hay gặp nguy hiểm, những nỗi đau thân xác với nàng không là gì cả, nó không đủ che lấp nỗi đau khi nghĩ đến Orm Kornnaphat sẽ rời xa nàng, khi nhìn nữ nhân kia tử trước mắt nàng, Lingling Kwong chỉ muốn sống, nàng chưa muốn chết, nàng còn phải bồi Orm Kornnaphat cho đến lúc Orm Kornnaphat thật sự cường hãn.

Dược Hậu đổ hết hai bình Song Cốt Tán vào bồn tắm, nước trở nên trắng đục, rồi bà đỡ Lingling Kwong ngồi vào bồn tắm, Lingling Kwong lập tức cảm nhận đau đớn xộc lên não, cả người nàng như bị mãnh thú xé ra từng mảng từng mảng một, trán rịn ra mồ hôi lạnh, Lingling Kwong cắn môi nhịn đau không kêu ra tiếng, Dược Hậu nhìn đồ nhi nhẫn nhịn, lòng đau như cắt quay lưng đi không dám nhìn nữa.

Trên mái nhà, Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong nhịn đau không kêu lên một tiếng nào, lòng như có ai hung hăng đấm vào, trái tim nàng rên rỉ đau đớn, linh hồn như có ai rút ra khỏi thân xác mà dày vò, bàn tay siết chặt, móng tay cắm vào da thịt, một giọt nước mắt rơi xuống, trượt dài trên gò má tuyệt mỹ, Orm Kornnaphat không thở nổi khi nhìn thấy Lingling Kwong đau đớn như vậy.

Lingling Kwong cảm nhận cơn đau đang bức điên nàng, mắt đỏ ngầu hằn lên tia máu, trong đại não xuất hiện một ý nghĩ rằng nàng nên cắn lưỡi tự vẫn để kết thúc nỗi thống khổ này đi, nhưng rồi một thân ảnh khoác hồng y hướng nàng cười ngọt ngào, đôi đồng tử hổ phách trong veo, đôi môi trái tim nhẹ gọi một tiếng "Tỷ tỷ" khiến nàng bừng tỉnh, Lingling Kwong cắn răng, tiếp tục chống chọi với từng đợt đau đớn, nàng đau đến ngất đi, lại vì đau đớn mà tỉnh lại, nước thuốc màu trắng từ từ chuyển sang màu đỏ tiên diễm.

Orm Kornnaphat nhìn thêm một lúc, nàng hít sâu lau đi nước mắt đang rơi đầy mặt, Orm Kornnaphat lắc mạnh đầu, nàng hận Lingling Kwong, nàng phải vui vẻ khi thấy Lingling Kwong bị thương như thế, đau đớn như vậy, nàng không nên có cảm xúc không nỡ, không nên cảm thấy đau lòng, nam nhân yêu nàng đã thành oan hồn dưới lưỡi kiếm lạnh lẽo của nữ nhân kia, so với mất mạng, Lingling Kwong còn sống thì đó đã là một ân huệ rồi, nàng không nên xót thương cho kẻ đã dồn nàng vào bi thương như thế này, Orm Kornnaphat mím môi không muốn nhìn nữa, nàng quay lưng chối bỏ cảm xúc đau lòng của bản thân, vận khí lặng lẽ rời đi.

Trong bóng tối một cặp mắt sắc bén nhìn bóng lưng Orm Kornnaphat rời khỏi, thở dài

- Tiểu Orm! Hy vọng con sẽ hiểu khối đá nhỏ yêu con nhiều như thế nào.. - Tuyệt Đế đau lòng thì thầm

Hắn ở đây từ lúc Lingling Kwong bị thương liền phát hiện Orm Kornnaphat, hắn không ngăn cản, hắn muốn Orm Kornnaphat nhìn thấy những gì Lingling Kwong chịu đựng, mong cầu trái tim màng theo hận ý Orm Kornnaphat sẽ mềm dịu đi một phần, Tuyệt Đế hy vọng khối băng nhỏ của hắn sẽ được đền đáp, thế nhưng, hắn đã đánh giá sai cừu hận của Orm Kornnaphat dành cho Lingling Kwong, hắn không ngờ rằng, một sự hiểu lầm nho nhỏ ngày xưa lại đẩy nhân duyên của cả hai nữa tử đi xa đến như vậy.

Một đêm này, toàn bộ phủ Công chúa đều mất ngủ.

END CHAP 4

Au: Tan nát chưa...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro