NNCNDDT - Chap 17.2
Lingling Kwong mở cửa phòng Luek bước ra thì bắt gặp Ruin gương mặt lo lắng
- Lingling... - Ruin khuôn mặt thẫn thờ nhìn Lingling Kwong khuôn mặt có chút mệt mỏi bước ra
- Độc đã được giải hết rồi! - Lingling Kwong trấn an Ruin
- Chủ tử! - Song Phi lập tức bước đến
- Các ngươi ở đây xử lý, ta đi tìm nàng ấy! - Lingling Kwong dặn dò Song Phi sau đó quay lưng rời đi
Rin và Pey biết Lingling Kwong đi tìm Orm Kornnaphat cũng không cản lại, có lẽ lúc này, chỉ có mỗi chủ tử của hai nàng mới xoa dịu được bi ai trong lòng Quận chúa của họ mà thôi.
Lingling Kwong bước đến phòng Orm Kornnaphat không thấy một bóng người, một cảm giác bất an tràn ngập trong lòng, nàng vận khí bay đến bên hồ Nauny cũng không thấy bóng dáng của Orm Kornnaphat
- Tiểu Orm, nàng đi đâu rồi? - Lingling Kwong cảm nhận máu huyết trong người sôi sục, cảm giác bất an ngày càng tăng lên, hít thở cũng không thông liền nhanh chóng quay lại phủ đệ
- Tiểu Lingling? - Tuyệt Đế vừa từ Hồ Cốc quay lại liền thấy Lingling Kwong bộ dáng hớt hơ hớt hải chạy vào
- Sư phụ, người có thấy Tiểu Orm đâu không? - Lingling Kwong vội vàng hỏi
- Ta vừa đến, chưa gặp đứa nhỏ đó! - Tuyệt Đế nhíu mày nhận ra có chuyện nghiêm trọng
Lingling Kwong đi đến phòng của Dược Hậu, nơi đó Độc Y cũng đang cùng tỷ tỷ nàng dùng bữa sáng
- Sư phụ, người có thấy Tiểu Orm không? - Lingling Kwong xông vào bất kể quy tắc
- Không! Nàng cả đêm không về sao? - Dược Hậu buông đũa đứng dậy nhìn Lingling Kwong thần sắc đầy lo lắng
- Rin! Pey! - Lingling Kwong gọi lớn
- Đêm hôm qua Quận chúa ở hồ Nauny, người muốn ở một mình nên ... - Rin nhíu mày, đáng ra hôm qua nàng nên theo ý Pey ương ngạnh mà ở lại
- Uni! - Lingling Kwong vận khí gọi Thiên Ngân Lang
Ngay lập tức một con sói trắng xuất hiện trước căn phòng, Lingling Kwong nhanh chóng leo lên lưng Uni
- Tìm nàng! - Lingling Kwong đáy lòng như lửa đốt ra lệnh
Sói trắng hiểu được chủ nhân của nó muốn nó tìm thân ảnh ngọt ngào kia, nhanh chóng nhấc chân chạy đi, men theo hương khí quen thuộc của Orm Kornnaphat mà tìm kiếm, phía sau năm người Tuyệt Đế cũng vận khí đuổi theo.
Lingling Kwong ngồi trên lưng Thiên Ngân Lang, cả người nàng phát lạnh, trong lòng thầm cầu nguyện Orm Kornnaphat đừng làm ra hành động dại dột gì, nàng vẫn còn nhiều thứ muốn nói với Orm Kornnaphat, Lingling Kwong cắn răng kiềm lại cảm giác sợ hãi tột độ trong linh hồn, ngay giờ phút này, nàng minh bạch, nàng không thể mất Orm Kornnaphat, vĩnh viễn không thể đánh mất nữ nhân kia một lần nào nữa.
Uni một đường theo mùi của Orm Kornnaphat chạy thẳng vào Sâm Lâm, Lingling Kwong nhíu mày, bất an càng ngày càng tăng trong lòng, sợ hãi đến mức người lạnh toát, Thiên Ngân Lang hú một tiếng dài ngừng lại, Lingling Kwong cả người run bần bật leo xuống lưng sói, đám người phía sau cũng vừa vặn đuổi kịp.
Trước mặt nàng, không có hình ảnh nữ tử nàng muốn tìm, chỉ còn một chiếc áo khoác màu trắng nằm chơ vơ dưới đất lạnh lẽo, gần bên mỏm đá của Đoạn Hồn Cốc, Lingling Kwong cảm nhận như máu huyết nàng đông lại, linh hồn như chết lặng, run rẩy cầm lên chiếc áo khoác mà đêm qua Orm Kornnaphat đã lấy từ phòng nàng khoác lên, đôi mắt đờ đẫn dâng lên từng đợt bi thống
- Không... Không được! - Lingling Kwong lẩm bẩm - Tiểu Orm... nàng.. không thể..
Lingling Kwong run bần bật, nàng không thở được, mắt nhìn về phía khe vực sâu thẳm, tai nàng như ù đi, bi thương dâng tràn, khí tức lập tức nghịch chuyển
- ORM!!!!!!!!!!!!!!! - Lingling Kwong gầm lên đầy thống khổ
Hàn khí trong người nàng bùng phát, đóng băng cả một vùng rộng lớn nhưng vẫn không ngừng lại, Lingling Kwong siết chặt chiếc áo khoác trong tay, đôi mắt đỏ ngầu, đôi môi run rẩy
- Tuyệt! không ổn! Tiểu Lingling tẩu hỏa nhập ma! - Dược Hậu đang nấp sau Tuyệt Đế đang vận khí bảo hộ đám người bọn họ chống lại xung kích của Hàn Khí nhận ra Lingling Kwong không ổn liền nói với phu quân
Tuyệt Đế nhíu mày, hắn với hàn khí của Lingling Kwong là đối lập, hơn nữa, bao nhiêu năm qua Lingling Kwong đã nhanh chóng vượt qua khỏi hắn, lúc này, hắn không thể tiến đến gần nàng được vì hắn còn phải bảo hộ nương tử và Độc Y cùng Song Phi
- Chết tiệt! - Độc Y nấp phía sau nhăn mặt - Từng người từng người chỉ biết gây ra phiền phức!
Nàng phun ra một câu tức tối, sau đó nhanh chóng lấy ra một cây ngân châm, mím môi vận khí búng tay, ngay lập tức phong bế huyệt đạo của Lingling Kwong nhưng lại không làm nàng bị phản phệ, ngất đi.
Dược Hậu nhanh chóng đi đến đỡ lấy Lingling Kwong vừa bị đánh ngất thở dài, đây chính là tuyệt kỹ của muội muội nàng, Độc Y rất am hiểu về nghịch khí, tẩu hỏa nhập ma chính là hiện tượng chân khí dịch chuyển ngược, nếu không có Độc Y, sợ rằng phu phụ nàng phải đánh một trận với Lingling Kwong mới giúp đồ nhi của nàng bình tĩnh lại.
Năm người nhanh chóng đưa Lingling Kwong về phủ Công chúa, sau đó Song Phi huy động toàn bộ thế lực tìm kiếm Orm Kornnaphat.
Cảnh tượng ba năm về trước lại tái hiện, chỉ khác là, người biến mất là Quận chúa Orm Kornnaphat còn kẻ bi thương đang hôn mê lại là Trưởng Công chúa Lingling Kwong.
Thế sự xoay vần..
***
Bởi vì tránh cho Lingling Kwong lại nghịch khí công tâm, tỷ muội Dược Hậu quyết định dùng Âm Dương châm phong bế luôn chân khí của Lingling Kwong, ba năm thời gian, đám người này canh chừng Orm Kornnaphat, thì bây giờ lại chuyển sang canh chừng Lingling Kwong, bản thân mỗi người đều thở dài, không phải Lingling Kwong nợ Orm Kornnaphat hay Orm Kornnaphat nợ Lingling Kwong, mà là bọn họ, người nợ Lingling Kwong cùng Orm Kornnaphat chính là bọn họ.
- Sư phụ! Giải huyệt cho con! - Lingling Kwong đứng trước mặt nhìn Dược Hậu, đôi mắt đầy nóng nảy
- Không! Khi nào con bình tĩnh lại, thì lúc ấy ta sẽ giải huyệt! - Dược Hậu từ chối
- Sư phụ!! - Lingling Kwong gằn giọng
- Ngươi có thôi đi không! - Độc Y đập bàn phẫn nộ đứng dậy chỉ thẳng mặt Lingling Kwong gầm lên
- Con... - Lingling Kwong mím môi
- Lúc nàng ở đây sao ngươi không làm ra cái bộ dáng lo lắng này đi! - Độc Y nghiến răng, nàng đã muốn mắng Lingling Kwong từ lâu lắm rồi nhưng tỷ tỷ nàng cứ can ngăn khiến nàng bức bối, hôm nay, Độc Y nàng không mắng Lingling Kwong một trận ra trò thì danh hiệu của nàng viết ngược
- Con... - Lingling Kwong cúi đầu không biết nói sao
- Ngươi rơi xuống vực có bị đập đầu vào đâu không? - Độc Y bước đến chỗ Lingling Kwong bắt đầu xả giận - Ta nghĩ ngươi tu luyện hàn khí, gọi ngươi là khối đá nhỏ, hóa ra ngươi lạnh còn hơn băng, đầu cứng còn hơn đá! Từ lúc ngươi quay về đến giờ, ngươi đã hỏi 3 năm qua Tiểu Orm sống như thế nào không? Vì ngươi còn giận nàng đã bức ngươi đến cửa tử? Hay hận nàng vì đã đâm ngươi?
- Con không có... - Lingling Kwong cau mày lắc đầu - Con chưa từng hận nàng ấy...
- Ta hỏi ngươi! Ngươi thật sự hết yêu nàng rồi? - Độc Y không dông dài, nắm ngay mấu chốt mà hỏi
- Con... - Lingling Kwong mím môi, đêm hôm qua, nàng minh bạch, người nàng yêu vẫn chỉ là Orm Kornnaphat - .. con vẫn còn yêu nàng ấy...
- Vậy tại sao ngươi lại làm như ngươi đã từ bỏ Tiểu Orm vậy? - Độc Y gằn từng chữ - Ngươi có biết Tiểu Orm yêu ngươi không?
- Con biết... - Lingling Kwong gật đầu - ... nhưng vì... con không còn đủ tự tin tin rằng nàng ấy yêu con.. cũng không đủ dũng cảm chấp nhận nàng ấy, con sợ rằng... một ngày nào đó, Tiểu Orm lại lần nữa đẩy con ra...
- Ngươi biết 3 năm qua đứa trẻ đó đã trải qua những gì không? - Độc Y lạnh giọng - Nàng vì ngươi mà 3 năm nay thay đổi tính tình, khoác bạch y, dùng băng sát kiếm mặc kệ kinh mạch bị hàn khí ăn mòn! Lingling Kwong, ngươi giận nàng cái gì? Ngươi trách nàng đẩy ngươi đi khi ngươi yêu nàng, vậy ngươi có từng nghĩ cho nàng chưa? Ba năm trước nàng chỉ là nữ tử vừa tròn 18, tình cảm ngươi dành cho nàng là trái luân thường đạo lý, ngươi bảo nàng một bước chấp nhận ngươi, có thể sao? Ngươi bức nàng yêu ngươi, ngươi có hiểu cho trái tim nàng chưa?
Lingling Kwong chết sững nghe Độc Y chất vấn nàng, Lingling Kwong đã quên mất Orm Kornnaphat kiếp này đơn giản chỉ là một cổ đại nhân bị thất xuất chi điều ràng buộc, tình cảm nữ tử với nhau là nghịch luân, Lingling Kwong đã quên điều đó, nàng chưa từng cho Orm Kornnaphat lựa chọn, chính nàng mới là người bức ép Orm Kornnaphat.
- Ba năm biệt tích rồi quay về, ngươi cấp cho nàng lãnh đạm, lạnh lùng với nàng, ngươi nói ngươi không hận nàng, đó là nói dối! - Độc y gầm lên
- Không có! - Lingling Kwong gằn giọng phản bác - Con chưa lần nào hận nàng ấy!
- Vậy sao ngươi lạnh nhạt với nàng? - Độc Y gằn từng chữ
- Vì ... vì con muốn nàng ấy nghĩ con đã quên đi nàng ấy rồi.. - Lingling Kwong nhẹ giọng nói
- Vậy thì ngươi nên lạnh nhạt với tất cả mọi người, chứ không phải chỉ riêng với Tiểu Orm! - Độc Y phẫn nộ đập bàn, vốn dĩ muốn mắng cho Lingling Kwong một trận, nhưng lúc này lại tức đến mức không còn lời nào để nói, cả người run run vì giận dữ nhìn Lingling Kwong, phun ra một cầu rồi rời đi
Lingling Kwong nghe xong một câu liền ngẩng ra, nhìn bóng lưng Độc Y rời khỏi, nàng mơ hồ nhận ra, dường như nàng đã sai...
- Chủ tử.. - Pey lên tiếng, nàng nhìn Lingling Kwong đầy trách cứ - ... Ba năm thời gian, là Quận chúa thay người chăm sóc tất cả mọi thứ, bảo hộ tất cả thân nhân và thuộc hạ của người, nhưng khi quay lại, người lại mang theo một ngoại tộc bên cạnh, từng ngày từng ngày để ngoại tộc kia hướng Quận chúa thị uy, người đừng nói người không biết Luek yêu người, cũng đừng nói rằng người không biết Luek đang gây hấn với Quận chúa!
- Ta... ta... - Lingling Kwong chột dạ cúi đầu - Thật ra... ta chỉ không muốn giữa hai nước xảy ra chiến loạn...nên mới...
- Quận chúa là người nông cạn vậy sao? - Pey cau mày nhìn Lingling Kwong hỏi một câu khiến Lingling Kwong im bặt
- Chúng ta cùng nhìn nàng lớn lên, cùng biết tính tình của nàng, nữ tử đó chỉ biết vui vẻ, như mặt trời chiếu sáng thế gian, nàng cao ngạo, bướng bỉnh, vậy mà vì người, Quận chúa đánh mất đi nụ cười của mình, 3 năm qua nàng chưa từng nở một nụ cười, xung quanh nàng luôn luôn là đau thương, tự trách, nàng từ bỏ kiêu ngạo của mình cố chấp quấn lấy người, dù biết người xa cách nàng, nàng vẫn không từ bỏ... Đến cuối cùng, nàng được gì chứ? - Rin lặng lẽ nhắm mắt, nén đau thương, nàng cùng Pey 3 năm ở bên cạnh Orm Kornnaphat, đã thấy Orm Kornnaphat trải qua nỗi nhớ Lingling Kwong như thế nào, đau đớn như thế nào, giờ phút này lại bị Lingling Kwong một đường đẩy nàng đi.
- Nàng ... thà làm ngọc vỡ còn hơn là ngói lành... - Dược Hậu lúc này thở dài lên tiếng - ... Tiểu Lingling, con đã bức nàng rời đi rồi... Từ giờ sẽ chẳng ai làm phiền con nữa!
Dược Hậu nói ra một câu đau lòng, 3 năm qua, nàng đã xem Orm Kornnaphat như nhi nữ mà đối đãi, nàng cảm nhận được nỗi thống khổ trong lòng Orm Kornnaphat, dù Orm Kornnaphat có cố gắng không thể hiện nhưng ánh mắt nữ tử kia luôn luôn nồng đậm bi thương, nàng nhìn Orm Kornnaphat vì Lingling Kwong mà nghịch khí công tâm, khi Lingling Kwong quay lại, nàng muốn khuyên nhủ nhưng bản thân nàng hiểu tính của Lingling Kwong hơn ai hết, muốn Lingling Kwong biết sai, trừ khi chính bản thân Lingling Kwong tự trải qua mất mát, chỉ là Dược Hậu không ngờ, nữ tử ngoại quốc tên Luek kia thủ đoạn lại cao như thế, nhìn hai đồ nhi của nàng lúc này một kẻ thì đầy đau thương, một người thì mất tích, trái tim Dược Hậu hung hăn đau đớn, đứng dậy nhìn Lingling Kwong một cái rồi rời đi.
- Lingling ... con làm ta thật thất vọng! - Tuyệt Đế nhìn Lingling Kwong bỏ lại một câu cũng rời đi
Lingling Kwong nhìn những người thân cận nàng từng người từng người chất vấn nàng, Lingling Kwong chỉ biết im lặng không đáp, mím môi chịu đựng thống khổ trong lòng
Song Phi nhìn sắc mặt Lingling Kwong phủ đầy sự tự trách hít một hơi cũng quay lưng bước đi, Rin bước ra tới cửa dừng bước quay lại nhìn Lingling Kwong
- Chủ tử! Cách đây 3 năm, thuộc hạ từng nói với Quận chúa rằng nàng sẽ phải hối hận vì hành động của nàng...- Rin lẳng lặng lên tiếng - ... hôm nay, thuộc hạ to gan nói lại với người câu đó, chủ tử! Người nên hối hận vì những gì người đã làm!
- Chuyện tìm kiếm Quận Chúa chúng thuộc hạ sẽ làm, vì dù gì, thuộc hạ cũng đã dành 3 năm để tìm kiếm người mà! - Pey bỏ thêm một câu vào
Song Phi trút toàn bộ sự giận dữ trong lòng cũng rời đi, để lại Lingling Kwong một mình tự gặm nhấm sự sai lầm của bản thân.
Lingling Kwong đứng chết lặng giữa căn phòng, cả người run run, bất lực ngồi xuống, cúi gầm mặt, nước mắt từ từ dâng lên, rơi xuống... Nàng sai rồi...
***
Lingling Kwong ngồi trên nóc hoàng thành, nơi mà khi xưa nàng đã ngồi ngắm Orm Kornnaphat xuất giá thành thân cũng Sakda, từng ký ức từ từ quay trở lại, Lingling Kwong ngẩng mặt nhìn lên trời, đôi mắt nhuốm đầy bi ai.
Nàng mạng lớn không chết, khi tỉnh lại không quay về bởi vì nàng không dám đối mặt với sự lạnh lùng của Orm Kornnaphat, nàng yêu Orm Kornnaphat nhưng khoảnh khắc dạo ở cổng quỷ môn, Lingling Kwong bất giác có chút trách cứ nữ nhân kia, nàng tự hỏi vì sao Orm Kornnaphat lại tàn nhẫn với nàng như vậy, Lingling Kwong dằn vặt giữa nỗi nhớ nhung, tình yêu của nàng dành cho Orm Kornnaphat cùng với sự lạnh lùng, thờ ơ của nữ nhân kia.
Lingling Kwong tự hỏi, tại sao sau khi đâm nàng một kiếm Orm Kornnaphat không đến tìm nàng, tại sao không đến xem sống chết của nàng, hay chỉ là vui mừng khi nàng biến mất khỏi tầm mắt của Orm Kornnaphat, 10 năm thời gian Lingling Kwong bên cạnh Orm Kornnaphat dường như chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua không đáng giá trong trái tim của nữ nhân kia, Orm Kornnaphat hoàn toàn không có chút lưu luyến gì với nàng, vì nếu có, nữ tử kia cũng không lãnh đạm với sinh tử của nàng như thế.
Dần dần, Lingling Kwong lựa chọn quên đi Orm Kornnaphat, nàng đã trả mạng cho Orm Kornnaphat rồi, đến lúc, nàng cần phải lựa chọn con đường cho nàng, một nhân sinh không có hình bóng hồng y rực rỡ kia.
Cứ thế Lingling Kwong khoác hồng y rong ruổi du ngoạn giang hồ, nàng đi hết nơi này đến nơi khác, ngắm nhìn nhân sinh, trải nghiệm tất cả mọi khoảnh khắc không có Orm Kornnaphat bên cạnh, cuối cùng, nàng cảm nhận trái tim đã hoàn toàn yên lặng khi nhớ đến Orm Kornnaphat, lúc đó, Lingling Kwong hiểu, nàng đã chôn sâu tình cảm dành cho nữ tử kia vào đáy cốc, nàng đổi lại bạch y sau đó lại dạo nhân thế thêm một thời gian mới quay lại Thiên Quang.
Lingling Kwong ngày đó đã nghĩ nếu lần nữa đối diện với Orm Kornnaphat, trái tim nàng sẽ không còn rung động nữa, nhưng nàng đã lầm..
Ngày trở về, bóng dáng nữ tử mang dung nhan yêu nghiệt khoác bạch y lẳng lặng uống rượu, bả năm thời gian tô điểm làm nàng đẹp hơn xưa, Lingling Kwong nghe trái tim mình loạn nhịp.
Khi Orm Kornnaphat ôm lấy nàng, cảm xúc ngọt ngào tràn ra, nhưng Lingling Kwong như chim khôn sợ cành cong, nàng sợ Orm Kornnaphat nhất thời nông nổi rồi lại đẩy nàng ra, liền hướng Orm Kornnaphat lạnh lùng mà vạch rõ ranh giới, lạnh lùng nói rằng nàng đã không còn yêu Orm Kornnaphat khi nữ tử kia tìm nàng đêm đó.
Khi nàng nghe thấy Pey nói Orm Kornnaphat thổ huyết, lại trên thuyền chứng kiến Orm Kornnaphat phun ra ngụm máu, trái tim hung hăng đau đớn, muốn ôm lấy Orm Kornnaphat nhưng lại sợ hãi không dám.
Khi Orm Kornnaphat lẻn vào phòng nàng, sau một thời gian dài đăng đẵng, nàng lại được ôm lấy Orm Kornnaphat mà ngủ một giấc, nhưng rồi nàng lại muốn tự tay hủy đi chính mình vì đã đả thương Orm Kornnaphat.
Gặp lại hồng y kia, đáy lòng nàng dâng lên từng trận đau xót khi dung nhan nhợt nhạt của Orm Kornnaphat phơi bày trước mắt, nàng tự trách, không chịu được Orm Kornnaphat né tránh liền tìm đến nữ nhân kia nói một câu xin lỗi, để rồi đêm đó, lần đầu tiên nàng được danh chính ngôn thuận hôn Orm Kornnaphat, có trời mới biết nàng hạnh phúc như thế nào, mật ngọt của nữ tử đó khiến nàng say trong men tình, nhịn không được đòi hỏi thêm nữa, dục vọng cứ thế mà dâng trào.
Vậy mà...
Lingling Kwong nước mắt rơi ra, từng hạt ngọc trong veo thi nhau trượt dài trên má, Lingling Kwong cúi đầu nấc thành tiếng, nàng biết Orm Kornnaphat cao ngạo, biết nữ nhân kia thà làm ngọc nát không làm ngói lành, vì vậy, sau khi giải độc cho Luek nàng liền đi tìm Orm Kornnaphat để giải thích, chỉ là nàng lại đến muộn. Lingling Kwong hận bản thân nàng, tự trách chính nàng cũng vì sợ hãi, cũng vì nhút nhát, cũng vì cao ngạo của nàng, một lần nữa nàng lại đánh mất Orm Kornnaphat, đánh mất nữ nhân nàng yêu tận xương tủy.
Bạch y như họa, lẳng lặng rơi nước mắt, nàng đáng lẽ phải hiểu, ngay từ giờ phút gặp lại, ngay khi Orm Kornnaphat ôm nàng vào lòng, nàng đáng lẽ phải biết nàng yêu Orm Kornnaphat như thế nào, và Orm Kornnaphat cũng đã yêu nàng như thế nào, nàng đáng ra phải nói rằng nàng cũng yêu Orm Kornnaphat khi nữ tử kia thừa nhận yêu nàng, nàng không nên thương tổn Orm Kornnaphat, không nên cấp Orm Kornnaphat lạnh lùng, không nên che chở ngoại nhân, không nên cố chấp đợi Orm Kornnaphat hạ mình chạy theo nàng.
Kiếp trước, Orm Kornnaphat chờ nàng 10 năm, kiếp này, nàng cũng đã đợi Orm Kornnaphat 10 năm, vậy mà... cuối cùng lại không thể buông lỏng cho nữ tử kia thêm một lần ...
"Tiểu Orm.. ta hối hận rồi ... "
Kiếp trước nàng đã sai... lần nữa nàng vẫn sai...
Một bước sai.. ngàn đời hối hận ...
-END CHAP 17-
Au: Đáng uýnh!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro