NNCNDDT - Chap 22
Lingling Kwong cùng Orm Kornnaphat trở lại khách điếm cũng là nửa đêm, Lingling Kwong cứ nắm lấy tay Orm Kornnaphat không nói gì, mà Orm Kornnaphat cũng không nói tiếng nào. Lingling Kwong mở cửa phòng Orm Kornnaphat đi vào
- Ngươi làm gì? – Orm Kornnaphat nhịn không được hỏi
- Khuya rồi, không phải nên đi ngủ sao? – Lingling Kwong quay sang nhìn Orm Kornnaphat, tay đặt Băng Sát kiếm lên bàn
- Ngươi xuống thuê một gian khác đi!
- Ta đã nói với nàng hôm nay không còn gian nào trống rồi! - Lingling Kwong nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ
Orm Kornnaphat nheo mắt nhìn Lingling Kwong như xác nhận sự thật, Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat vô tội, Lingling Kwong không sợ Orm Kornnaphat đi hỏi tiểu nhị bởi nàng đã nhanh chóng đưa bạc cho những người làm trong khách điếm dặn rằng Orm Kornnaphat hỏi thì nói không còn gian phòng trống. Nàng đã muốn ở, không ai có thể đuổi nàng đi.
- Tùy ngươi! - Orm Kornnaphat giật tay ra khỏi tay Lingling Kwong, đặt Hỏa Tàn kiếm bên cạnh Băng Sát kiếm, tiến đến chậu rửa mặt đã được chuẩn bị sẵn rửa mặt rồi thay áo khoác ngoài, leo lên giường lớn kéo chăn nằm vào trong.
Lingling Kwong nhìn một loạt động tác của Orm Kornnaphat chỉ cười cười, nàng thay áo khoác, rửa mặt ở một chậu nước khác đã được dặn dò trước đó, rồi cũng nhanh chóng leo lên giường kéo chăn đắp. Nhìn bóng lưng của Orm Kornnaphat, Lingling Kwong cảm thấy lòng nàng như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống, không nghĩ ngợi, liền vươn tay ra ôm lấy Orm Kornnaphat kéo Orm Kornnaphat vào lòng.
- Lingling Kwong, ngươi làm gì? – Orm Kornnaphat đang nhắm mắt chợt bị một lực ôm kéo cả thân thể rơi vào lòng người kia hơi hốt hoảng trong lòng liền quay sang hỏi Lingling Kwong
Lingling Kwong thấy Orm Kornnaphat quay sang liền thuận thế chồm người đè lên Orm Kornnaphat nheo nheo nhãn thần màu nâu ngắm nhìn khuôn mặt Orm Kornnaphat gần trong gang tấc
- Lingling Kwong, ngươi ... - Orm Kornnaphat không nghĩ Lingling Kwong lại một đường áp lên nàng liền trợn mắt nhìn Lingling Kwong.
Dung nhan băng khiết phóng đại trong mắt nàng, ý cười không che giấu trong đôi đồng tử màu nâu đó, khóe miệng còn nhếch lên một độ cong thấy rõ, hơi thở mang hương khí băng lãnh dịu nhẹ phả vào má của Orm Kornnaphat khiến nàng cảm thấy rối loạn thành một đoàn
- Ta thế nào? – Lingling Kwong nhẹ giọng thì thầm, đủ để nàng cùng người dưới thân nghe thấy
- Ngươi... đừng quá phận! – Orm Kornnaphat trừng mắt nhìn người nào đó đang mang ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống đang nhìn nàng
- Ta đã làm gì đâu mà quá phận? – Lingling Kwong vô tội hỏi
- Xuống cho ta! – Orm Kornnaphat ra lệnh
- Không muốn! – Lingling Kwong chu môi lắc đầu, muốn nàng từ bỏ cơ hội à, không bao giờ
- Ngươi ... - Orm Kornnaphat nhìn Lingling Kwong bá đạo làm càn liền cứng họng
Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat thẹn quá hóa giận, mặt đỏ lên, sóng mắt ẩn ẩn câu nhân, môi mỏng hé mở gợi cảm, nheo nheo mắt nhìn nữ tử Lingling Kwong yêu sâu đậm, môi cong khẽ mở
- Tiểu Orm... - Giọng nhẹ nhàng như rót mật vào tai
Orm Kornnaphat ngớ người không biết phải đáp lại tiếng gọi của Lingling Kwong như thế nào, giờ phút này nàng bị vây lấy bởi hơi thở của Lingling Kwong, khí tức băng lãnh thường ngày pha trộn thêm một tí nóng bỏng khiến Orm Kornnaphat cảm thấy giữa hai nàng có gì đó ái muội lại có chút xa lạ, lòng nổi lên cảm giác chờ mong, mắt khẽ chớp chớp, nhịn không được liền cắn môi.
Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat vô thức cắn môi, cảm thấy máu huyết dâng trào, nữ nhân yêu nghiệt này cư nhiên làm ra hành động câu nhân như thế
- Orm .. Tiểu Orm...
Lingling Kwong gọi như thôi miên Orm Kornnaphat, từ từ kéo gần khoảng cách của hai người, Orm Kornnaphat từ từ nhắm mắt lại, chờ đợi nụ hôn của Lingling Kwong...
Thẳng đến lúc hai cánh môi gần như chạm nhau, một hình ảnh nữ tử băng thanh ngọc khiết, lãnh ngạo lạnh lùng, ánh mắt kiên định không nhìn nàng, nâng cánh tay thon dài đẩy cửa, bước vào bên trong, mà bên trong căn phòng đó, ở trên giường là một nữ tử khác đang chịu dày vò của xuân dược, sóng mắt vì ảnh hưởng của thuốc dâng lên một tầng kiều mị nhìn người đang bước vào, một thanh âm đóng cửa vang dội trong tâm trí Orm Kornnaphat, nàng nhíu mày, một đường đẩy mạnh Lingling Kwong ra.
Lingling Kwong đang chuẩn bị hôn Orm Kornnaphat lại bị đẩy mạnh ra, ngã sang một bên liền không vui nhìn Orm Kornnaphat lại ngẩn ra khi thấy ánh mắt đau đớn cùng bất lực của Orm Kornnaphat.
- Tiểu Orm? – Lingling Kwong lo lắng
Orm Kornnaphat không đáp chỉ đau đớn nhìn Lingling Kwong, không nói gì, bước xuống giường lấy áo khoác khoác lên rồi mở cửa vận khinh công rời đi.
- Orm! Orm! – Lingling Kwong sốt ruột liền nhanh chóng lấy áo khoác đuổi theo.
Một hồng y khinh công giữa đêm chạy một mạch đến bên một hồ nước phẳng lặng, mặt hồ in rõ bóng trăng sáng tròn trịa, gió đêm hiu hiu thổi, một đêm bình yên nhưng lòng người lại nổi giông bão, Orm Kornnaphat nhíu chặt chân mày, ánh mắt lộ rõ vẻ bất lực, nàng không quên được.
Bạch y như tuyết nhanh chóng đuổi đến nơi, Lingling Kwong nhìn thấy bóng lưng cô độc cùng bất lực của Orm Kornnaphat, nỗi bi thương bao trùm lấy nữ tử ngọt ngào đó, lòng quặn lại từng cơn, nhẹ bước đến bên Orm Kornnaphat, vòng tay ôm lấy bóng lưng cô đơn ấy cảm nhận người trong lòng run nhè nhẹ
- Orm ... - Lingling Kwong nhẹ giọng gọi
Orm Kornnaphat rơi vào vòng tay êm ái của Lingling Kwong cũng không giãy dụa, nàng không biết phải làm sao cả, môi mỏng khẽ mở
- Lingling ... nói cho ta ... làm sao để tha thứ? – Giọng nói mang nồng đậm đau đớn
- Tiểu Orm? – Lingling Kwong buông Orm Kornnaphat ra bước lên giữ lấy vai của Orm Kornnaphat ép Orm Kornnaphat nhìn nàng – Nàng làm sao?
- Lingling .. nói cho ta ... làm sao để tha thứ cho ngươi?
- Ta ...
- Ta biết mọi chuyện từ đầu đến cuối đều là lỗi của ta! – Orm Kornnaphat cụp mắt giấu đi nỗi đau thương
- Không ... - Lingling Kwong đau lòng mở miệng
- Lingling ... ta biết ngươi là yêu ta nhưng một lần lại một lần làm tổn thương ngươi .. – Orm Kornnaphat bi ai nói - .. ta biết vì ta ngươi đã trả giá quá nhiều trong ngần ấy năm.. Là ta quá vô tình không để ý đến ngươi ...
- Tiểu Orm, nghe ta... nàng không cần phải ... - Trái tim Lingling Kwong như có ai đang bóp chặt, cứa rách từng đường, đau đớn
- Lingling... Ngày ngươi vì ta mà rơi xuống vực Đoạn hồn, tâm ta như bị ai xé nát, lần đầu tiên ta hiểu cảm giác mất đi một người là đau đến tê tâm liệt phế...
Lingling Kwong nghe Orm Kornnaphat thổ lộ ngẩn ra, chỉ biết im lặng nhìn nữ tử nàng yêu hơn mười mấy năm này.
-... 3 năm chờ ngươi, ta hận chính ta, hận chính ta đẩy ngươi ra khỏi ta, hận chính ta chỉ biết thương tổn ngươi, hận chính ta không dám đối mặt với tình yêu của ngươi ...3 năm... ta hận chính mình ..
- Orm ... - Lingling Kwong cảm nhận sự đau đớn trong từng lời nói của Orm Kornnaphat lòng quặn thắt lại, tâm nàng đau quá
- ... Ta vô thức nhìn thấy ngươi bên cạnh ta 3 năm, ta trở thành Lam Vũ, ta dùng Băng Sát kiếm, ta đã nghĩ rằng chỉ cần như vậy sẽ vơi đi nỗi nhớ ngươi ... nhưng mỗi đêm ta vẫn không thể ngủ được vì thiếu vắng ngươi ...
Orm Kornnaphat ngước lên nhìn Lingling Kwong
- Lingling ... ta tìm kiếm ngươi trong tuyệt vọng, ngày ta gần như sắp phải buông bỏ hy vọng thì ngươi lại trở về ... cùng một người khác và nói rằng ngươi đã quên ta, đã không còn yêu ta nữa ...
- Ta ... - Lingling Kwong đau lòng tự trách mình
- ... Ta lúc ấy không giận ngươi, cũng không tin ngươi dễ dàng quên ta, càng không thể nào hết yêu ta được... ta đã nghĩ chỉ cần ta nhẫn, cùng ngươi nháo, đến một lúc nào đó ngươi sẽ hết giận ta, sẽ lại lần nữa yêu ta ... - Giọng nói nồng đậm thương đau
- Ta xin lỗi... - Lingling Kwong cúi đầu
- Ta không trách ngươi ... Lingling ... ta chưa từng trách ngươi ... dù ngươi cảnh cáo ta, hiểu lầm ta, đả thương ta ... ta đều không trách ngươi ...
- Orm ...
- ... Nhưng là vì sao ... Lingling ... vì sao?
- Orm? – Lingling Kwong khó hiểu nhìn Orm Kornnaphat
- Vì sao lý trí nói cho ta không được trách ngươi, nhưng trái tim ta vẫn không thể buông bỏ được, tâm trí ta vẫn không thể nào xóa đi hình ảnh của ngươi cùng Luek trong đêm đó?
- Orm, nghe ta ...
- Lingling ... ta biết ngươi là bất đắc dĩ ... ta rời đi vì ta không muốn làm ngươi khó xử, ta đã nghĩ đến cái chết ... ta nghĩ sau khi chết sẽ không phải đau nữa, nhưng lúc Malee cứu ta ... ta hiểu ta yêu ngươi đến mức không muốn quên đi ngươi ...
Orm Kornnaphat mang nồng đậm thống khổ cùng thương tâm nhìn Lingling Kwong, giọng nói lộ ra đau đớn không che giấu
- Vì sao lại đi tìm ta? Vì sao không ở bên nàng ta?
- Bởi vì ta yêu nàng! Người ta yêu là nàng! - Lingling Kwong quả quyết
- Nhưng ta không biết phải làm sao để xóa đi hình ảnh đó...
- Tiểu Orm.. nàng nghe ta nói ...
- Lingling ... ta hôm nay mệt mỏi ... ta không muốn nghe ... đừng nói gì cả ...
Orm Kornnaphat nhắm mắt lại đau đớn, một giọt nước mắt rơi ra lăn dài trên má nàng, Lingling Kwong nghiến răng đau lòng, đưa tay lau đi giọt lệ đó, vươn tay ôm lấy Orm Kornnaphat vào lòng, nàng chỉ im lặng ôm lấy Orm Kornnaphat, để Orm Kornnaphat cảm nhận khí tức của nàng. Lingling Kwong hiểu Orm Kornnaphat lúc này không muốn nghe nàng nói, Lingling Kwong có thể đợi, đợi đến lúc Orm Kornnaphat muốn nghe nàng nói, nàng sẽ kiên nhẫn chờ đợi đến khi Orm Kornnaphat sẵn sàng.
Orm Kornnaphat để mặc cho Lingling Kwong ôm lấy mình, tay nâng lên vòng qua eo của Lingling Kwong ôm lấy nữ tử băng lãnh chiếm giữ trái tim nàng.
Orm Kornnaphat không muốn nghe không phải vì nàng không tin Lingling Kwong mà là không tin bản thân mình, nàng sợ phải nghe ra kết quả mà nàng đã nghĩ, mọi thứ quá rõ trước mắt nàng, nàng không biết phải làm như thế nào mới có thể vượt qua được, nếu Lingling Kwong vì nàng mà nói dối để nàng vui thì Orm Kornnaphat cũng không biết làm sao để tin Lingling Kwong. Orm Kornnaphat không phải không muốn nghe, mà là nàng cần thời gian để chấp nhận chuyện giữa Lingling Kwong cùng Luek.
Lingling Kwong cảm nhận được Orm Kornnaphat ôm lấy nàng, liền tăng thêm lực đạo, ôm chặt lấy Orm Kornnaphat
- Ta sẽ chờ nàng sẵn sàng nghe ta nói, nhưng đáp ứng ta, đừng rời khỏi ta nữa! – Lingling Kwong nhẹ giọng - Ta.. không thể sống thiếu nàng được...
Orm Kornnaphat không đáp chỉ lẳng lặng gật đầu. Bạch y ôm trọn Hồng y vào lòng, cả một đêm không ngủ.
***
Sáng hôm sau, cả 5 người Lingling Kwong thuê xe ngựa hướng đến phân đà của Hắc sát lâu tụ hội cùng đám người Dược hậu để tiến hành chế dược cho Pleen.
Ploy cùng Malee ngồi đối diện nhìn Orm Kornnaphat mệt mỏi tựa vào vai Lingling Kwong ngủ, khuôn mặt vẫn còn vương lại đau thương, mà Lingling Kwong vẻ mặt cũng tương tự lộ rõ vẻ mệt mỏi, đáy mắt cũng nồng đậm bi ai lẳng lặng nắm lấy tay Orm Kornnaphat
- Đại sư tỷ, nàng ... - Ploy
- Cả đêm nàng không ngủ... – Lingling Kwong nhẹ giọng tránh đánh thức Orm Kornnaphat
- Giữa tỷ và nàng là chuyện gì?
- Nàng có khúc mắc với ta! - Lingling Kwong thở dài
Một đêm ôm lấy Orm Kornnaphat run rẩy trong lòng, Lingling Kwong đã hiểu rõ, là nàng ngày đó đã thiếu suy nghĩ mà hành động như vậy, là nàng đã tổn thương Orm Kornnaphat, Lingling Kwong minh bạch, nếu đổi lại là nàng, thấy Orm Kornnaphat trở thành giải dược cho kẻ khác, nàng cũng sẽ đau khổ như vậy, thậm chí, nàng sẽ không thể im lặng như Orm Kornnaphat, nàng chắc chắn sẽ nổi điên mà phá hủy mọi thứ, nhưng nữ nhân kia chỉ cắn răng chịu đựng rồi lựa chọn rời đi, Lingling Kwong cụp mắt, đau lòng cùng tự trách quấn lấy tâm can nàng, Lingling Kwong hận bản thân thông minh một đời ngu xuẩn một thời khắc.
- Là nữ nhân Luek? – Malee hỏi
Orm Kornnaphat đang ngủ nghe đến tên Luek vô thức nhíu mày khiến Lingling Kwong đau lòng, Orm Kornnaphat là bị ám ảnh đến mức nào ngay cả ngủ mà nghe tên Luek liền phản ứng như vậy? Lingling Kwong quay sang ra hiệu cho Malee đừng nhắc đến Luek, rồi đưa tay vuốt má Orm Kornnaphat, điểm ngón tay thon dài giữa hai chân mày của Orm Kornnaphat xoa nhẹ thì thầm
- Tiểu Orm ngoan, không có gì cả, ngủ đi! – Lingling Kwong yêu thương xoa dịu Orm Kornnaphat, lòng ẩn ẩn đau.
Malee nhìn hành động của Lingling Kwong cũng không hỏi nữa, im lặng dùng ánh mắt trao đổi với Ploy. Cả hai cùng hiểu ý đối phương, vết thương này của Orm Kornnaphat sợ là khó lành...
***
[Phân đà Hắc sát lâu]
- Chủ tử! Quận chúa! – Đám thuộc hạ thấy Lingling Kwong cùng Orm Kornnaphat đi vào liền cung kính hành lễ.
Lingling Kwong ra hiệu cho bọn họ đứng lên, nhìn Dược hậu, Độc Y và Tuyệt Đế đang đứng bên cạnh, cúi người
- Sư phụ... - Orm Kornnaphat khẽ gọi
- Tiểu đần độn! Hại ta lo lắng! – Độc Y sang chỗ Orm Kornnaphat bất mãn nhìn nàng mắng nhẹ nhưng đôi mắt lại là sự nhẹ nhõm, đồ nhi bảo bối của nàng bình an vô sự là tốt rồi
- Được rồi! Được rồi! Bình an là được rồi! - Dược Hậu bước đến cười với Orm Kornnaphat
Orm Kornnaphat khẽ gật đầu cười nhợt nhạt, Lingling Kwong nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Orm Kornnaphat tâm ẩn ẩn đau, kéo lấy Orm Kornnaphat ôm nàng vào lòng làm cho đám người Độc Y mắt tròn mắt dẹt.
- Nàng đã rất mệt, con đưa nàng đi nghỉ ngơi, chúng ta nói chuyện sau!
Nói rồi nắm lấy tay Orm Kornnaphat kéo đi, Rin nhìn Lingling Kwong cùng Orm Kornnaphat rời đi, nóng nảy gọi theo
- Chủ tử...
- Rin, mọi chuyện để nói sau! – Lingling Kwong không muốn nghe nữa, Orm Kornnaphat đã mệt mỏi lắm rồi, nữ nhân của nàng cần được nghỉ ngơi
Rin nuốt lại lời muốn nói, nàng chỉ muốn nhắc nhở Lingling Kwong rằng lần này đến không phải chỉ có bọn họ.
***
Mỗi phân đà đều có phòng của riêng Lingling Kwong, vì vậy Lingling Kwong đưa Orm Kornnaphat ra sau hậu viện hướng đến khuê phòng của nàng. Đi được nửa đường chợt có một bóng hình vọt ra. Lingling Kwong đột nhiên bị ôm lấy khiến Lingling Kwong cùng Orm Kornnaphat khựng lại một bước.
Orm Kornnaphat nhíu mày nhìn vòng tay ôm lấy Lingling Kwong, lòng khó chịu. Lingling Kwong nhanh chóng gỡ vòng tay ấy ra, quay lưng lại, Orm Kornnaphat nhìn thấy khuôn mặt người ôm Lingling Kwong liền hít một ngụm khí lạnh, tay mạnh mẽ rút ra khỏi tay của Lingling Kwong.
- Lingling! Vì sao tỷ rời đi mà không nói với muội? – Luek mắt ngập nước đau lòng nhìn Lingling Kwong
- Luek! Ta đi đâu không cần phải bẩm báo với ai cả! – Lingling Kwong lạnh giọng, nàng nhìn rất rõ Orm Kornnaphat là đang khó chịu, mày chau một đường, ánh mắt cũng mang theo một tia mất kiên nhẫn.
- Lingling .. sao tỷ lại có thể lạnh lùng với muội như vậy chứ? – Luek hướng Lingling Kwong tỏ ra một bộ dạng ủy khuất - ...Tỉnh lại không thấy tỷ.. muội đã lo sợ lắm...
- Ngươi sợ cái gì? - Lingling Kwong cũng dần mất kiên nhẫn
- Sợ tỷ sẽ bỏ rơi muội.. - Luek khóc đến thương tâm
- Luek! Cẩn thận lời nói của ngươi! – Lingling Kwong chán ghét Luek bày trò tranh thủ tình cảm trước mặt Orm Kornnaphat
- Vì sao muội phải cẩn thận? Muội chỉ có gì nói đó! Rõ ràng đêm đó tỷ và muội ...
- Các ngươi nói chuyện đi, ta đi trước! - Orm Kornnaphat quay lưng rời đi
Orm Kornnaphat nghe không nổi nữa, từng lời Luek nói ra như ngàn mũi tên xuyên tâm của nàng, nàng không muốn nghe nữ tử khác nói với nàng rằng giữa nàng ta cùng Lingling Kwong có gian tình, nàng không muốn nghe người khác thuật lại dáng vẻ của nữ tử nàng yêu khi trong vòng tay kẻ đó như thế nào, Orm Kornnaphat đã quá mệt mỏi cùng đau đớn rồi.
Lingling Kwong có thể xem việc đó là bất đắc dĩ, là ngoài ý muốn, nhưng nàng không thể, nàng đã từng nghĩ hay là nàng giết chết nữ nhân kia đi, như vậy có khi cả hai nàng sẽ có thể bắt đầu lại từ đầu phải không, nhưng lúc này nhìn thấy Luek, Orm Kornnaphat triệt để minh bạch, nàng không phải vì nữ nhân tên Luek, mà cái gai trong lòng nàng chính là hình ảnh Lingling Kwong đẩy cửa bước vào căn phòng kia, chấp nhận trở thành giải dược của kẻ khác, chấp nhận giao hoan cũng nữ tử khác không phải nàng.
Orm Kornnaphat quay lưng lại, thê lương lan tràn trong tâm can...
Đáng lẽ nàng không nên đáp ứng Lingling Kwong cùng quay về..
Đáng lẽ nàng không nên tham luyến cảm giác bên cạnh Lingling Kwong ...
Bởi, bên cạnh nữ nhân ấy đã có một người khác ...
Orm Kornnaphat nhấc chân... trong lòng hạ quyết tâm, lần này, nàng sẽ không quay đầu lại nữa ...
Một bước rời đi ... ngàn năm không ngoái lại ..
-END CHAP 22-
Au: SE đầu tay chăng...?
"Chính thức hôm nay rời xa, em trở thành người thứ ba, mai ta coi như xa lạ, không có hoa cũng chẳng có lá..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro