NNCNDDT - Chap 23

Luek nhìn thấy Orm Kornnaphat quay lưng đi, trong lòng hả hê cười đắc thắng nhưng chưa vui mừng được bao lâu thì nụ cười trên mặt liền tắt ngấm.

Đôi mắt lam y nữ tử hằn lên hình ảnh bạch y đôi mắt kiên định đưa tay giữ lấy hồng y muốn rời khỏi, Lingling Kwong mạnh mẽ giữ lại không cho Orm Kornnaphat, nàng không ngu ngốc đến mức để nữ nhân này rời khỏi nàng lần nữa, hiểu lầm nàng thêm nữa, Lingling Kwong cười như không cười liếc nhìn khuôn mặt cứng đờ của Luek thầm khinh bỉ, Luek đơn giản chỉ là cổ đại nhân, muốn tính kế người đã sống qua hai kiếp như nàng sao, ngu ngốc!

- Nàng đi đâu? - Lingling Kwong quay sang hỏi Orm Kornnaphat

- Ta đi cho ngươi cùng nàng ta ôn chuyện! - Orm Kornnaphat cố gắng rút tay ra khỏi tay Lingling Kwong nhưng không được, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lingling Kwong

- Nàng ở lại, không phải nàng muốn nghe ta nói sao, bây giờ ta nói cho nàng nghe! - Cánh tay cứng rắn không buông ra, không cho phép Orm Kornnaphat rời khỏi nàng nửa bước

Orm Kornnaphat nghe Lingling Kwong nói xong liền ngẩng ra xong lại giãy dụa mạnh hơn nhưng lại không thể thoát ra khỏi bàn tay kia đành đứng yên để Lingling Kwong kéo nàng đứng sát bên cạnh, tay vẫn giữ chặt lấy tay Orm Kornnaphat, quay sang nhìn Luek, ánh mắt thập phần lạnh lùng

- Luek, ta vốn dĩ chỉ xem ngươi là muội muội, không hề có tình cảm gì với ngươi cả! - Giọng nói trong trẻo vang lên vạch rõ ranh giới

- Lingling tỷ, muội hiểu, nhưng giữa chúng ta đã ... - Luek khuôn mặt bày ra sự bi thương - ... Tuy rằng muội không ép tỷ chịu trách nhiệm nhưng tỷ cũng không nên lạnh nhạt với muội sau khi đã làm như vậy với muội chứ!

- Ta đã làm gì với ngươi mà phải chịu trách nhiệm với ngươi? - Lingling Kwong cười như không cười nhìn nữ nhân đang khua môi múa mép trước mặt nàng

- Tỷ đừng quá đáng với muội như vậy! Đêm hôm đó muội trúng xuân dược, tỷ ở cùng muội một đêm, nếu giữa chúng ta không có chuyện gì thì hôm nay làm sao muội còn có thể đứng đây? - Luek cau mày nhìn Lingling Kwong có chút giận dữ

Xuân dược đó là nàng ta cố gắng sắp xếp, rất khó để có được, nàng ta cũng đã tính toán cả thảy, kể cả Độc Y cùng Dược Hậu cũng không thể giải độc, chỉ có cách Lingling Kwong trở thành giải dược, cùng nàng ta ân ái mới có thể chữa khỏi, Lingling Kwong vì muốn Orm Kornnaphat không đau lòng, chọn cách trốn tránh này sao, nàng ta sẽ không để nữ tử này toại nguyện.

Lời Luek nói ra khiến cả người Orm Kornnaphat run lên, đây chính là điều nàng không muốn nghe nhất, kết quả vẫn phải nghe, Lingling Kwong cảm nhận nữ nhân bên cạnh đang run lên, bàn tay thường ngày nóng ấm lúc này cũng trở nên lạnh toát, nàng bất giác đau lòng, không nói gì, kéo Orm Kornnaphat ôm lấy xoa lưng trấn an, hành động của Lingling Kwong tất cả đều được Luek nhìn thấy làm cho nàng ta ganh tỵ đến đỏ mắt, Lingling Kwong chưa bao giờ ôn nhu với nàng ta như vậy cả.

Orm Kornnaphat hít lấy hương thơm thanh lãnh dịu dàng của Lingling Kwong, nàng nhắm chặt mắt, tay muốn nâng lên bịt lại tai để không phải nghe tiếp nhưng bất thành vì Lingling Kwong đang nắm lấy tay nàng không buông ra, Orm Kornnaphat cắn răng nhịn lại trái tim đau đớn, cố gắng giữ lại một tia thanh tỉnh, một tia lý trí rằng Lingling Kwong là bất đắc dĩ, nàng đã biết kết quả, nàng không cần quá bất ngờ, nàng chỉ cần thời gian từ từ chấp nhận là đủ.

Lingling Kwong ôm lấy nữ nhân nàng yêu trong lòng, cảm nhận Orm Kornnaphat đang thở nặng nề, cả người phát lạnh, mắt tràn ra từng tia xót xa, vĩnh viễn nàng sẽ không bao giờ làm nữ nhân này phải chịu đựng những điều này nữa.

- Ngươi có thể đứng đây chính là ta mạo hiểm dùng mạng sống đổi lại cho ngươi đấy! - Giọng không cho là đúng nói

Orm Kornnaphat nghe rõ giọng nói băng lãnh vang lên trên đỉnh đầu mình, nhịn không được liền giãy ra nhìn Lingling Kwong như không tin được lời nàng vừa nghe

- Lingling Kwong, ngươi vừa nói cái gì? - Orm Kornnaphat không đợi Luek phản ứng đã hỏi lại, đôi mắt mở lớn nhìn Lingling Kwong

- Tiểu Orm, ta nói là ta với Luek không có xảy ra chuyện gì cả! - Lingling Kwong từ từ giải thích với Orm Kornnaphat, cách tốt nhất giải quyết hiểu lầm, chính là phải ba mặt một lời - Đêm đó, ta mạo hiểm dùng máu của mình làm thuốc dẫn kết hợp với Âm dương châm của sư phụ, lại dùng hàn khí trong nội lực, liên tục 3 canh giờ bức độc dược trong người nàng ta ra!

Lời Lingling Kwong nói ra khiến cả Orm Kornnaphat cùng Luek đều không tin được vào tai mình, Luek là vì tác dụng của xuân dược nên thần trí mơ mơ hồ hồ, nàng ta sẽ không biết sự thật như thế nào, còn Orm Kornnaphat chính là vì đã rời đi sau khi Lingling Kwong bước vào phòng nên không biết được đêm đó bên trong căn phòng kia đã xảy ra những gì.

- Tỷ lừa muội! - Luek hét lên, nàng ta không chấp nhận sự thật này, tại sao Lingling Kwong lại không ôm lấy nàng ta, tại vì sao - Tỷ lừa muội! Bách Hoa Lân sẽ tỏa ra hương khí xâm nhập vào kinh mạch của người xung quanh, đó cũng là một liều xuân dược, tỷ không thể nào ở cạnh muội cả đêm mà không động tình được!

Nàng ta gào lên, một bộ dáng không cam tâm, nàng ta biết rõ Lingling Kwong là người như thế nào, muốn Lingling Kwong triệt để chạm vào người nàng ta chỉ có một cách là khiến Lingling Kwong động tình không thể khắc chế, mà để làm được như vậy, thì phải cần đến xuân dược, bởi vì, không phải nàng ta chưa từng thử câu dẫn Lingling Kwong, trong quá khứ, dù Luek có quyến rũ Lingling Kwong như thế nào thì bạch y kia cũng chưa từng tim đập mặt đỏ vì nàng ta chứ đừng nói là chạm vào thân thể nàng ta.

- Ta không lừa ngươi - Lingling Kwong bước đến trước mặt Luek mạnh mẽ nắm lấy tay Luek đưa lên, kéo ống tay áo Luek xuống - Nếu ta với ngươi phát sinh quan hệ vì sao thủ cung sa của ngươi vẫn còn? Mà của ta cũng không có biến mất?

Nói rồi nàng cũng kéo ống tay áo của chính mình lên, Orm Kornnaphat nhìn thấy rất rõ hai vết thủ cung sa đỏ chói trên hai cánh tay của hai người trước mặt, mày chau lại một đường, chẳng lẽ là nàng hiểu lầm? Nhưng như Luek nói, Bách Hoa Lân lợi hại như vậy, Lingling Kwong giải độc cho Luek như thế nào? Orm Kornnaphat nhìn chằm chằm Lingling Kwong chờ đợi lời tiếp theo.

- Ta dùng máu và nội lực của chính mình liên tục 3 canh giờ bức độc cho ngươi! - Lingling Kwong đưa tay sang kéo Orm Kornnaphat vào lần nữa ôm lấy, nàng ôm chưa đủ, không muốn Orm Kornnaphat rời khỏi vòng tay nàng

- Làm.. làm sao có thể? - Luek run lên

- Nếu không phải nội lực ta thâm hậu, thì đã vong mạng trước ngươi rồi! - Lingling Kwong ôm được Orm Kornnaphat vào lòng, giọng cũng ít đi phần lạnh lùng - Ta dùng mạng chính mình mạo hiểm cứu ngươi, giờ ngươi ở đây bắt ta chịu trách nhiệm là như thế nào?

- Muội không tin! Là tỷ nói dối! - Luek lắc đầu từ chối sự thật này - Tỷ đang muốn bản thân có một lý do để Orm Kornnaphat tha thứ cho tỷ, đúng không?

- Nếu bản thân ta nói dối để được nàng ấy tha thứ, thì chính ta cũng chẳng tha thứ được cho mình! - Lingling Kwong giọng đầy kiên định vang lên

Trong lòng nàng, đôi mắt hổ phách đang chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt của nàng, Lingling Kwong cúi đầu nhìn thẳng vào mâu quang trong trẻo kia, từng chữ từng chữ nhẹ nhàng nhưng lại đầy cân lượng vang lên rót vào trái tim nữ tử trong vòng tay nàng mà xua tan đi lạnh giá đang bao phủ lấy Orm Kornnaphat

- Ta sẽ không bao giờ để nàng ấy phải ôm lấy một thân thể đã nhuộm qua khí tức của kẻ khác! - Giọng thanh lãnh vang lên

Đôi mắt hổ phách dâng lên một màn sương, Orm Kornnaphat nhắm mắt, vòng tay ôm lấy vòng eo tinh tế kia siết lấy, có trời mới biết, lúc này, trái tim nàng như tìm được ánh sáng sau màn đêm, toàn bộ ủy khuất, toàn bộ u uất, toàn bộ đau thương, toàn bộ bi ai, toàn bộ thống khổ, chỉ một câu nói đó đã xua tan đi hết, Orm Kornnaphat không nói gì, không đáp lời, nàng chỉ đứng yên, ôm lấy Lingling Kwong, mặc kệ ánh mắt căm hận của Luek phía sau lưng, cánh tay siết lấy, nước mắt rơi xuống, nhưng lại là nước mắt của sự hạnh phúc, nàng thật sự đợi được nữ nhân của nàng một lần nữa quay lại, yêu nàng rồi.

Lingling Kwong nhận ra cảm xúc của Orm Kornnaphat, nàng không làm gì, chỉ im lặng, để Orm Kornnaphat ôm nàng và ôm lấy Orm Kornnaphat, tay xoa nhẹ lưng cho hồng y trong ngực như thể đang vỗ về tâm can bảo bối của chính nàng.

- Ta một thân trong sạch.. - Lingling Kwong lần nữa nhẹ giọng nói - .. và chỉ thuộc về nàng!

Lingling Kwong bồi thêm một câu cuối cùng cũng làm Orm Kornnaphat có phản ứng, nữ tử ôm lấy nàng chỉ gật đầu nhẹ nhàng, cả người cũng không còn khí lạnh, ấm áp từ từ tràn dâng.

- Ta không tin! Tỷ không thể chống lại hương khí của Bách Hoa Lân! - Luek nhìn một màn trước mắt, ánh mắt thống hận gằn từng chữ

- Lingling nói sự thật! - Dược hậu từ bên ngoài bước vào lên tiếng khẳng định. Bọn họ là ở tiền viện không yên tâm mới đến hậu viện lại bắt gặp một màn này

- Tiền bối? - Luek nhăn mặt nhìn đám người Dược Hậu bước tới, có cả hoàng huynh của nàng ta, Thái tử Ruin

- Để bức xuân dược đó cần phải có nội lực thâm hậu cùng thuốc dẫn, mà máu của Lingling là bách độc bất xâm vì vậy nó chính là thuốc dẫn hoàn hảo cho mọi phương thuốc, dược dùng cho tiểu Pleen cũng cần máu của Lingling! - Dược hậu giải thích - Cũng vì vậy nàng không bị ảnh hưởng bởi hương khí đó, còn ta, tuy không thể bách độc bất xâm như nàng nhưng chút hương khí đó không là gì với ta, Tarin lại tu luyện tuyệt tình đạo, càng không thể trúng độc, sau đó Lingling dùng máu của mình làm thuốc dẫn cho Âm dương châm, phong bế huyệt đạo cùng kinh mạch của ngươi, lại dùng nội lực liên tục 3 canh giờ truyền cho ngươi đem xuân dược bức về một chỗ rồi dùng Âm dương châm từng bước ép nó ra khỏi người ngươi!

- Hừ, đừng nghĩ dễ dàng, thử hỏi có bao nhiêu người trên thế gian này có thể liên tục 3 canh giờ dùng nội lực bức độc chứ? Nếu khối đá nhỏ chỉ cần tính toán sai một tí thì đừng nói là bị phế đi nội lực mà cả mạng cũng chẳng còn - Độc y khinh thường nhìn Luek, nàng chán ghét Luek

Luek nghe xong mặt lúc trắng, lúc xanh, từ đỏ lại chuyển sang tím, nhìn qua hoàng huynh của nàng muốn xác nhận chỉ thấy Ruin gật đầu, hắn đã muốn nói với Luek từ lâu nhưng nàng ta cứ chăm chăm tìm kiếm Lingling Kwong, không chịu nghe hắn nói mới có hôm nay, nàng ta như rơi vào hố sâu tuyệt vọng, thần sắc hoang mang, bàng hoàng, tất cả sự tính toán đều không tính được một sự ương ngạnh của Lingling Kwong.

- Lingling tỷ, trả lời muội một câu, từ trước đến giờ tỷ có bao giờ có tình cảm với muội? - Luek nhìn thẳng Lingling Kwong hỏi

- Trái tim ta chỉ có nàng, không có chỗ cho kẻ khác! - Lingling Kwong cúi nhìn Orm Kornnaphat trong lòng thổ lộ

Orm Kornnaphat im lặng nghe Lingling Kwong thổ lộ, cũng ngẩng lên nhìn, bắt gặp nhãn thần đầy yêu thương, lòng tràn ra hạnh phúc, khẽ cong vành môi, nở ra một nụ cười

- Một chút cũng không? - Luek không bỏ cuộc

- Không, một chút cũng là của nàng! - Lingling Kwong tiếp tục nhìn Orm Kornnaphat

- Ngay từ đầu tỷ đã tính dùng nội lực bức độc? - Orm Kornnaphat buông Lingling Kwong ra sau đó hít một hơi hỏi

- Phải! Ta nghĩ rằng mọi thứ đều có nguyên tắc nhất định, đều có thể giải quyết! - Lingling Kwong cao ngạo trả lời, đây chính là đặc quyền của kẻ sống hai kiếp, suy nghĩ cũng khác người thường

- Nhưng nhìn tỷ đẩy cửa đi vào... trái tim ta... - Orm Kornnaphat nhỏ giọng cúi đầu, tay nắm lấy vạt áo của Lingling Kwong, giọng mũi ủy khuất, nhìn Orm Kornnaphat thế này, trái tim Lingling Kwong mềm nhũn

- Ta xin lỗi.. - Lingling Kwong hướng Orm Kornnaphat dỗ dành - ... là ta ngu ngốc, ta chỉ lo kéo dài độc tính thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng thì sẽ khó xử lý vậy nên mới đi vào, không nghĩ nàng vì vậy mà giận dỗi bỏ đi...

- Hừ, làm sao ta có thể không giận? - Orm Kornnaphat chu môi khó chịu

Lingling Kwong nhìn Orm Kornnaphat bày ra bộ dáng trẻ con ủy khuất liền hiểu Orm Kornnaphat đã giải được khúc mắc trong lòng, Lingling Kwong nhanh chóng nở nụ cười thỏa mãn, cuối cùng nàng cũng bức được bóng ma trong lòng Orm Kornnaphat rời đi rồi, đưa tay vuốt ve gò má tinh xảo kia dỗ dành

- Lingling Kwong! Ta muốn tỷ ở bên cạnh ta, bằng không... - Luek nhìn một màn tình cảm của hai người trước mắt khó chịu lên tiếng

- Ngươi muốn gì? - Lingling Kwong quay sang nhìn Luek, ánh mắt không mang theo tí tình cảm gì cả

- Nàng hủy thân Lục hoàng huynh của ta, nếu ta nói với phụ hoàng tỷ hủy trong sạch của ta, sợ là Thiên Quang và Huyền Y sẽ có chiến tranh! - Luek đe dọa - Nếu tỷ không muốn chiến loạn liên miên, không muốn Thiên Quang bị vó ngựa dày xé thì rời khỏi nàng ta, ở bên cạnh ta!

- Lục hoàng huynh của ngươi? Rutz Natayapong?

- Phải!

Lingling Kwong nghe thấy cái tên này, nụ cười khát máu hiện trên khuôn mặt nàng, lãnh ý toát ra dọa Luek lui lại một bước, nữ tử Luek yêu thương cùng ngưỡng mộ lúc này lại như quỷ hồn đòi mạng người khiến Luek rùng mình, nỗi sợ hãi bao trùm trong lòng

- Rutz Natayapong? Ta cũng đang muốn nhờ ngươi nhắn với hắn, đầu của hắn Lingling Kwong ta sẽ lấy, nữ nhân bảo bối của ta hắn dám động tâm làm bậy sao? - Lingling Kwong ánh mắt mang sát khí nhìn thẳng Luek, nếu người muốn chết, mười con ngựa cũng không kéo lại được, rồi liếc nhìn Ruin đang âm trầm nhìn nàng - Còn chiến tranh à? Ngươi nghĩ ta sợ các ngươi? Thiên Quang sợ các ngươi? Cấp cho các ngươi một cái thang, ngươi liền muốn leo lên đầu ta ngồi?

Ruin bước tới kéo Luek đang sợ hãi với khí tức của Lingling Kwong lui lại sau hắn

- Trưởng Công chúa! Hoàng muội ta ăn nói có chút quá lời, ngươi đừng cho là thật! - Ruin nhanh chóng đáp lời

Hắn hiểu rõ hơn ai hết, Thiên Quang tuy nhỏ bé hơn Huyền Y nhưng không phải dễ bắt nạt, bao nhiêu năm qua có bao nhiêu quân đội cường hãn đã thua trắng dưới chân của quân đội Thiên Quang do nhà Sethratanapong lãnh quân rồi, mà Orm Kornnaphat lại còn là viên ngọc quý của phủ tướng quân, đừng nói đến Lingling Kwong, một Sein Sethratanapong cũng có thể đánh trận tay ngang với Trấn Quốc đại tướng quân của Huyền Y chứ đừng nói là có cả phụ thân của Orm Kornnaphat xuất trận, nếu Thiên Quang dễ nuốt trọn, hắn cũng không cần đến đây cầu thân, động tâm với Orm Kornnaphat là một phần, phần lớn chính là muốn thâu tóm thế lực của Sethratanapong vào tay, bởi vì đó là cánh cổng để chiếm được Thiên Quang, nhưng thời gian dài ở lại đây, Ruin hiểu được, đây là một cục đá cứng, không thể ăn được, vậy nên hắn mới chấp nhận lời đề nghị của Lingling Kwong mà về nước, không nghĩ Luek lại ngu xuẩn tự mình bày ra vở kịch trúng độc, muốn câu Lingling Kwong vào tay, lại không trộm được gà còn mất nắm thóc, triệt để chọc giận sát thần này rồi.

- Thái tử, niệm tình bằng hữu giữa chúng ta, ta muốn nhắc cho ngươi nhớ! - Lingling Kwong nhìn Ruin, khí tức vương giả bộc phát, nàng không giận tự uy khiến một kẻ sắp kế thừa ngôi vị Huyền Y như Ruin cũng nhịn không được e dè - Ta yêu nữ tử này hơn cả mạng, ta sẽ không ngại vì nàng mà đại khai sát giới, vì nàng, nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành Ma!

Một lời Lingling Kwong nói ra khiến tất cả đều chấn động, Ruin run rẩy, hắn hiểu được, Lingling Kwong đây là nói thật, nếu như bất kể ai có ý tổn thương Orm Kornnaphat, hoặc hướng Orm Kornnaphat mà đe dọa, nàng sẽ trở thành sát thần tiễn tất cả về chốn Diêm La mà an nghỉ, Ruin nuốt khan một ngụm

"Vì nàng, nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành Ma!"

Một câu nói rơi thẳng vào tâm can của Orm Kornnaphat, nàng nở nụ cười tuyệt diễm, băng sơn ngàn năm này, cư nhiên đem hết tâm can đi yêu nàng, Orm Kornnaphat cảm thấy thật kiêu ngạo, nàng cũng cảm thấy may mắn, rằng nàng đã không bỏ lỡ Lingling Kwong.

- Lingling Kwong, tỷ điên rồi! - Luek không tin những gì mình nghe thấy liền lớn tiếng nói

- LUEK! - Ruin gầm lên, hắn hận rèn sắt không thành thép, tại sao nữ nhân này lại ngu ngốc như vậy chứ

- Ta điên? Ngươi có muốn nhìn thấy ta điên không? - Lingling Kwong cười đáy mắt từ từ dâng lên lãnh ý, nàng đang hết kiên nhẫn với nữ nhân ngu ngốc kia rồi

- Trưởng công chúa!! - Ruin có chút sợ hãi nhăn mặt

- Được rồi! - Orm Kornnaphat nhẹ giọng lên tiếng, giữ lại nữ nhân nhà nàng đang chuẩn bị phát hỏa, Lingling Kwong nghe Orm Kornnaphat cản nàng cũng thu lại khí tức, muốn cản nàng nổi điên, chỉ có thể là nữ tử trước mặt nàng thôi.

Thấy Lingling Kwong thu liễm, Orm Kornnaphat cười nhẹ, sau đó nàng quay sang nhìn Luek

- Tứ Công chúa, ngươi là công chúa một nước, hoàng huynh của ngươi là Thái Tử, tương lai kế vị là Đế Vương một nước, ngươi lại vì nhi nữ thường tình mang quốc gia, bá tánh ra để đối đáp, phải chăng là điều đúng đắn? - Nhãn thần hổ phách cứng rắn, từng lời cứng rắn vang lên

- Ta ... - Luek bị Orm Kornnaphat chất vấn liền im bặt

Ruin đáy mắt tán thưởng nhìn Orm Kornnaphat, hắn hiểu tại sao Lingling Kwong lại chấp niệm Orm Kornnaphat mà hắn cũng từng vì nàng mà si, bởi vì hồng y nữ tử này xứng đáng có được tình yêu của Quân vương.

- Hôm nay, ta cùng ngươi đều có câu trả lời rồi, hy vọng ngươi không làm khó chúng ta, Orm Kornnaphat ta cái gì cũng có thể cho ngươi ... - Orm Kornnaphat quay sang nhìn Lingling Kwong đang nắm lấy tay nàng không buông - ... duy chỉ có tảng băng này, ta sẽ không bao giờ để ai đoạt khỏi tay ta!

Orm Kornnaphat bá đạo tuyên bố chủ quyền khiến Lingling Kwong hạnh phúc trong lòng, khóe môi nâng lên một đường cong hoàn hảo, nàng lúc này thật sự rất vui, nếu có đuôi, Lingling Kwong nhất định vẫy rồi.

Luek nhìn hai nữ tử khí chất trái ngược nhau giờ phút này lại hài hòa bên cạnh nhau lòng đau đớn, cười thê lương

- Quận chúa, ta đã hiểu! - Liếc nhìn Lingling Kwong, người nãy giờ không cấp cho nàng một ánh mắt nào, tâm siết lại - Lingling tỷ, vài ngày nữa muội sẽ về nước!

- Được! - Lingling Kwong đơn giản đáp một câu - Ta mệt rồi, nói chuyện sau!

Lingling Kwong nhìn đám người Dược hậu gật đầu, nắm lấy tay Orm Kornnaphat nhấc bước, mà Orm Kornnaphat để yên Lingling Kwong nắm tay kéo nàng đi, lòng chỉ tràn đầy ngọt ngào.

***

- Tảng băng ngốc! - Orm Kornnaphat nằm trên giường nghiêng người nhìn Lingling Kwong, eo được người nào đó ôm lấy, tay cũng choàng qua ôm lấy người kia

- Ta không ngốc sao nàng yêu? - Lingling Kwong chu chu môi đáng yêu nhìn Orm Kornnaphat, tay xoa xoa eo thon của nữ nhân nào đó

- Xùy ... vì sao đến lúc này ta mới biết ngươi dẻo miệng vậy?

- Ta chỉ dẻo miệng với nàng thôi!

- Ân, ta biết!

- Tiểu Orm!

- Hửm?

- Nàng hiểu lầm làm ta rất đau lòng..

Orm Kornnaphat nhíu mày nhìn người nào đó lớn hơn nàng 7 tuổi, giờ lại mang bộ dáng trẻ con ủy khuất nhìn nàng cáo trạng

- Được rồi, ta xin lỗi, là ta không chịu nghe ngươi nói!

- Nàng 2 lần đẩy ta ra!

- Đẩy ngươi ra lúc nào? - Orm Kornnaphat ngây người không hiểu

- Lúc chuẩn bị hôn ta ...

- À! Ra là băng sơn tỷ tỷ của ta rất mong chờ ta hôn nàng a~ - Orm Kornnaphat ngả ngớn trêu khiến nữ nhân nào đó da mặt mỏng liền đỏ liên

- Mới không có ... - Lingling Kwong ngạo kiều

- Vậy ... - Orm Kornnaphat chồm người lên quay sang đưa mặt gần trong gang tấc nhìn Lingling Kwong - ... không muốn ta hôn thật sao?

Lingling Kwong tròn mắt nhìn Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat nheo nheo mắt, mâu quang hổ phách đang cười, ánh mắt lúc này ngập tràn câu dẫn, giọng nói đột nhiên nhẹ nhàng khiến lòng Lingling Kwong ngưa ngứa, nụ cười rực rỡ đẹp tựa thiên tiên không tì vết, khí chất yêu nghiệt bộc lộ bao trùm lấy Lingling Kwong khiến nàng hít thở không thông

Orm Kornnaphat nhìn thấy Lingling Kwong ngẩng người ngắm nàng, Orm Kornnaphat biết nàng thành công câu hồn Lingling Kwong rồi, tảng băng này với người khác thì định lực khắc chế vô cùng tốt, nhưng với Orm Kornnaphat, chỉ cần nàng bày ra một ít khí tức câu dẫn, quyến rũ thì Lingling Kwong liền sa vào bẫy của Orm Kornnaphat. Đôi khi Orm Kornnaphat tự hỏi, có phải vốn dĩ Lingling Kwong cũng rất háo sắc không?

Orm Kornnaphat cười cười nhìn Lingling Kwong đang ngơ ngác rơi vào lưới tình của nàng, lòng thấy hạnh phúc, nàng quả thật ảnh hưởng rất lớn đến Lingling Kwong, nàng dời tầm mắt nhìn vào cánh môi hồng đang hé mở, không nghĩ nhiều liền cúi xuống, dùng môi mình áp lên cánh môi mà nàng nhung nhớ bao lâu nay.

Lingling Kwong không nghĩ Orm Kornnaphat không chút báo trước liền hôn nàng, thần thức như đóng băng, mắt theo bản năng nhắm lại, nàng cảm nhận được Orm Kornnaphat dùng lưỡi tách hàm răng ngọc của nàng ra sau đó một đường tiến vào càn quét cấm địa bên trong.

Orm Kornnaphat hôn một cách câu dẫn lại say mê, nàng đòi hỏi toàn bộ ngọt ngào mà Lingling Kwong có, tay liền không an phận chạy trên người Lingling Kwong.

- Tiểu Orm ... - Lingling Kwong bị hôn đến khó thở, lại cảm nhận được tay Orm Kornnaphat trên người nàng chạy loạn, tách khỏi Orm Kornnaphat, hổn hển gọi tên Orm Kornnaphat.

- Lingling Kwong... - Orm Kornnaphat gọi

- Gọi tỷ tỷ! - Lingling Kwong nhăn mi cười sủng nịnh

- Tỷ tỷ... - Orm Kornnaphat đáp ứng gọi Lingling Kwong một tiếng, nhìn vào mắt Lingling Kwong thổ lộ tình cảm - Ta yêu tỷ...

- Tiểu Orm, ta yêu nàng! - Lingling Kwong hạnh phúc nhìn người phía trên cười mãn nguyện

- Tỷ là lão bà của ta! - Orm Kornnaphat chu chu môi tuyên bố

- Ân, nàng cũng là thê tử của ta! - Lingling Kwong cười cười

- Vậy nên ... tỷ tỷ thân ái ... chúng ta viên phòng thôi! - Orm Kornnaphat cười đến vô lại

- Hả? Khoan ... Tiểu Orm .... - Lingling Kwong trợn mắt nhìn chưa kịp nói gì liền bị Orm Kornnaphat hôn xuống nuốt luôn lời nàng muốn nói.

Một mảnh xuân phong diễn ra, một Băng - một Hỏa hòa hợp cùng nhau, băng sơn vì hỏa mà tan thành nước, hỏa diễm vì băng mà dịu lại hỏa khí của mình.

Hai nử tữ, trải qua bao nhiêu khúc mắc, bao nhiêu thăng trầm, bao nhiêu hiểu lầm, cuối cùng cũng thuộc về nhau.

Có những lúc tưởng rằng đã bỏ qua nhau lại vì cố chấp mà tiến đến..

Có những khi cho rằng người kia hoàn toàn không thuộc về mình lại vì si mê mà đuổi theo ...

Có những thương tổn buộc ngươi phải buông bỏ lại vì chấp niệm mà chịu đựng đi tiếp...

Yêu .. chỉ cần duyên là đủ ... nhưng để tiếp tục yêu ... là cần sự cố gắng ...

Tình yêu khắc cốt ghi tâm ... chính là vì người kia mà cố gắng .. vì người kia mà dũng cảm đối mặt với tất cả ...

"Vì nàng... nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành Ma!"

-END CHAP 23-

Au: Mãn nguyện chưa? Hài lòng chưa? Nín khóc chưa? Vỗ tay!!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro