Chap 1
" Tình hình LingLing cũng ổn rồi... Nhưng mình không chắc cuộc sống sau này của chị ấy sẽ thế nào. Tâm lý chị ấy đã bị đả kích rất lớn. "
Lời nói của Prigkhing vang lên văng vẳng trong đầu của Orm Kornnaphat, khẽ để một dòng nước mắt rơi nhẹ làm nhòa đi mọi thứ, đôi mắt Orm Kornnaphat trìu mến nhìn cô gái với mái tóc nâu đang nhờ tác dụng của thuốc mê mà có một giấc ngủ đúng nghĩa.
Orm Kornnaphat chạm nhẹ tay mình vào tay LingLing, cảm giác hơi lạnh của chị ấy đang lan tỏa trái tim cô, không lẽ cô yêu LingLing nhiều đến mức chỉ cần chị ấy chịu bất kì tổn thương nào cũng làm cô đau nhói. Orm Kornnaphat không thể lí giải được những cảm xúc của mình khi nhìn LingLing cách đây hai ngày còn háo hức vì một đám cưới tuyệt vời, để rồi cô ấy lại phải ngất đi vào chính ngày mà cô ấy tưởng rằng mình sẽ hạnh phúc nhất.
Suy cho cùng thì Orm Kornnaphat đang buồn, vì cái gì chứ, người cô yêu đã không kết hôn được, đáng lí ra cô phải cười vì mình vẫn còn một quân chốt trong trò chơi này, vậy mà cớ sao khi nhìn thấy LingLing ngất đi, lòng cô lại đau đến như thế. Nếu nói Orm Kornnaphat không ích kỉ từng một lần mong LingLing sẽ rời bỏ người cô ấy yêu thì chẳng khác nào cô đang nói dối, vì khi con người ta đặt hết tâm tư vào một ai đó thì bản chất ích kỉ muốn có người đó sẽ vứt đi mọi đạo lý của xã hội mà đáng lí ra ta luôn tôn thờ.
Cùng lớn lên bên nhau, lại được LingLing chăm sóc và quan tâm từ nhỏ, chẳng khó khăn gì để Orm Kornnaphat nhận ra mình yêu LingLing, nhưng nó cứ ẩn sâu len lỏi, để đến ngày LingLing công khai yêu Maivika cũng là ngày mà Orm Kornnaphat biết mình đã mất người mà cô yêu nhất thế giới này. Hận LingLing ư, cô không làm được, chạy trốn khỏi cô ấy ư, đương nhiên cô đã thử, nhưng sự ân cần mà cô ấy dành cho cô đã níu kéo trái tim Orm Kornnaphat vứt đi lý trí còn lại của mình để ngu ngốc ở bên người mình yêu với danh xưng...
Bạn Thân.
Bạn nghĩ rằng người mình yêu không yêu mình là đau đớn, xin thưa chuyện đó đối với nỗi đau của Orm Kornnaphat mãi mãi chỉ là một hạt cát trong bãi sa mạc không diện tích. Mấy ai có thể thấu hiểu được nỗi đau nhìn người mình yêu thương hạnh phúc bên một ai đó không phải là mình và còn trớ trêu làm sao khi Orm Kornnaphat lại còn phải là nhân chứng cho tình yêu của họ. Không phải là Maivika không tốt, chính vì cô ấy quá tốt nên Orm Kornnaphat chẳng thể nào cho phép bản thân mình một lần nói ra tiếng yêu với LingLing. Chỉ âm thầm lặng lẽ nhìn hai bàn tay đó càng ngày càng khít lại bên nhau... để rồi cay đắng nhận ra bàn tay cô cũng cần hơi ấm đó.
" Em xin lỗi vì không làm gì được cho chị. " Orm Kornnaphat nâng nhẹ bàn tay LingLing lên má mình, ước gì người phải nằm trên giường bệnh lúc này là cô.
Orm Kornnaphat thậm chí còn tự trách bản thân mình rất nhiều, đáng lí ra cô nên tỉnh táo khuyên LingLing suy nghĩ lại, hay chậm rãi một chút cho cuộc hôn nhân khi còn quá trẻ này. Ngày LingLing chạy ào sang nhà cô thông báo tin Maivika cầu hôn cô ấy cũng là ngày mà trái tim Orm Kornnaphat tan nát, lúc đó cô đã mất quá nhiều thời gian để khóc, mất quá nhiều thời gian để hận cuộc đời. Mãi chìm đắm trong nỗi đau không tên này nên cô đã chẳng thể nào đủ tỉnh táo khuyên bảo LingLing dù chỉ là một lần.
Thật ra Orm Kornnaphat cũng từng nghĩ chỉ cần LingLing hạnh phúc, với cô mọi tổn thương sẽ chẳng còn là gì cả, nên dù cô phải nuốt nước mắt từng đêm thì Orm Kornnaphat vẫn đóng vai trò " cô bạn thân " một cách hoàn hảo. Nhìn nụ cười trong sáng của LingLing càng khiến Orm Kornnaphat hiểu tình cảm của cô chỉ là một phía, là sự đơn phương không có ngày mai, vì thế cô chọn cách im lặng gật đầu khi LingLing đề nghị cô trở thành phù dâu của cô ấy. Đó giống như một loại cực hình tàn khốc nhất dành cho phạm nhân phạm trọng tội, nó không đau thể xác, nhưng lại ghim vào tim Orm Kornnaphat hàng ngàn mảnh vỡ vô hình.
" Orm Kornnaphat, cậu ăn chút gì chứ. " Prigkhing nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào với một tô cháo trên tay.
" Cảm ơn cậu, mình ổn. Mình chỉ sợ LingLing có chuyện gì. " Orm Kornnaphat nhẹ nhàng mỉm cười, như để biết ơn Prigkhing đã giúp LingLing khá hơn.
" Ừm... ờ... Maivika chị ấy... muốn xin lỗi, muốn vào thăm LingLing nhưng mà... sợ LingLing y kích động. " Prigkhing chần chừ ngồi xuống ghế.
Orm Kornnaphat đập mạnh tay xuống bàn, chiếc bàn rung chuyển một cách dữ dội. Prigkhing giật thót mình khi nhìn thấy biểu hiện của Orm Kornnaphat, đây là lần đầu tiên Prigkhing thấy Orm Kornnaphat tức giận đến vậy. Không phải là Prigkhing không nhận ra tình cảm mà Orm Kornnaphat dành cho LingLing, chỉ có kẻ ngu ngốc LingLing mới không thấy rõ điều đó đến thế nào, nhưng để bảo đảm sự riêng tư của Orm Kornnaphat, Prigkhing luôn chọn cách im lặng.
" Chị ta nên cảm thấy hổ thẹn. Bỏ chạy trong ngày cưới, sợ hôn nhân, sợ cuộc sống gia đình. Chết tiệt, vậy mà chị ta thề thốt với LingLing rằng sẽ không bao giờ làm tổn thương chị ấy. " Orm Kornnaphat gằn giọng, cô muốn hét cho hết uất ức nhưng bản thân lại sợ LingLing bị thức giấc. Orm Kornnaphat là vậy, yêu LingLing đến mức cả cơ thể đều hướng tới và nghĩ cho cô ấy bằng hết con tim mình.
" Orm à, hãy thông cảm cho Maivika... chỉ là chị ấy không biết chắc thứ mình muốn. " Prigkhing thở dài.
" Vậy thì đừng bao giờ cho người khác bất kì hi vọng gì cả. Như LingLing đã làm với mình, như thế đi, có phải sẽ chẳng có chuyện ngày hôm nay... chẳng bao giờ có. " Orm Kornnaphat ngồi phịch xuống đất, nước mắt cứ thế thi nhau tuôn rơi. Mọi uất ức của cô cứ như một túi khí bị nén lâu ngày rồi bùng phát, nó không dữ dội như một con sóng, nhưng đủ để làm người ta phải chú ý hay cảm thấy bi ai.
Prigkhing chẳng thể nói gì, cô chỉ lẳng lặng lại gần Orm Kornnaphat và ôm cô ấy vào lòng, để cô ấy lau đi dòng nước mắt đau khổ vào áo cô, nếu Prigkhing có thể hiểu được tâm trạng Orm Kornnaphat thì có lẽ đã tìm một cách gì đó làm cô ấy dịu lại, nhưng cái cảm giác đau khổ trong tình yêu chẳng ai giống ai cả. Bạn có thể sẽ như thế nhưng người ta sẽ khác, để nắm bắt tâm trạng người nào đó luôn luôn chỉ là mò kim đáy bể, khi đó có lẽ sự im lặng chính là liều thuốc tốt nhất an ủi cõi lòng. Suy cho cùng chẳng ai có lỗi trong chuyện này cả, chỉ có một vài sai lầm mà thôi.
" Mình nên nói gì với LingLing? Khi chị ấy tỉnh dậy đây. " Orm Kornnaphat nấc nhẹ.
" Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. " Prigkhing xoa nhẹ tóc Orm Kornnaphat.
Dĩ nhiên, dù cuộc sống có khắc nghiệt với bản thân bất kì ai đến mức nào, thì con người ta vẫn phải xóa đi mọi thứ để tiếp tục sống. Nhưng chỉ khác nhau ở chỗ cần bao nhiêu thời gian, bao nhiêu niềm vui, bao nhiêu nụ cười để quá khứ trở nên phai nhạt thì chẳng ai biết được. Ngày hôm nay bạn mỉm cười, ngày mai bạn khóc, cuộc sống cứ trôi qua, cứ ngỡ đã quên nhưng nó vẫn cứ tồn tại trong tâm trí ta. Orm Kornnaphat không quản khó khăn, chỉ cần LingLing được vui, với cô đó đã là niềm hạnh phúc nhỏ nhoi trong ngày, nhưng cô không phải là Maivika, không phải là người mà LingLing yêu, làm sao có thể khiến LingLing cảm thấy hạnh phúc được.
Nhưng Orm Kornnaphat sẽ cố gắng, sẽ ở bên LingLing ân cần chăm lo cho cô ấy, sẽ là một chỗ dựa vững chắc mỗi khi LingLing khóc, sẽ lau khô đi những giọt nước mắt vào buổi đêm muộn, sẽ yêu thương và nắm tay LingLing vượt qua khoảng thời gian đau khổ này. Dù rằng Orm Kornnaphat biết chẳng thể làm gì hơn được nữa, cô cần cho LingLing thời gian, và cô hi vọng một ngày nào đó...LingLing...người mà cô yêu thương nhất trên thế giới này sẽ có thể mỉm cười một cách rạng rỡ nhất.
oooOOOooo
LingLing thu người trên chiếc ghế sa lông to oạch, khẽ dụi mắt mình vào chiếc chăn bông ấm áp màu tím, cả cơ thể cô trở nên lười biếng khi chút ánh nắng len lỏi vào tầm mắt. LingLing kéo chiếc chăn lên trên mặt mình che đi mọi thứ, bóng tối luôn khiến cô cảm thấy an toàn, ít nhất nó cũng không bắt cô đối diện với mọi thứ đang xảy ra xung quanh mình.
LingLing cắn nhẹ môi ngăn không cho tiếng nấc bật ra, mỗi khi ở một mình, cô lại mang toàn những cảm xúc khó chịu ngập tràn trong trí óc, không phải LingLing không muốn quên mà chỉ là càng quên cô lại càng nhớ... Chẳng có cách nào kiềm nén nó lại cả.
" LingLing, chị còn chưa chịu dậy sao?Trưa trời trưa trật rồi. " Orm Kornnaphat bước vào nhà với giọng nói lảnh lót cùng đống đồ lỉnh kỉnh ở trên tay.
LingLing mau chóng chùi nước mắt rơm rớm của mình vào trong chăn, dù cô có bất cứ cái gì bất ổn cô cũng chọn cách dấu diếm nó vào trong trái tim. Không phải là cô không tin tưởng người bạn thân nhất của mình, mà chỉ đơn giản là từ sau vụ " đám cưới hụt " đó cô đã tập cách sống khép kín một chút.
Hơn nữa LingLing còn chưa biết cảm ơn Orm Kornnaphat thế nào khi cô ấy đã tử tế cho cô đến ở cùng nhà, thậm chí còn chăm sóc và dành thời gian ở bên cô từng chút một. Nếu phải để Orm Kornnaphat lo lắng thêm cho cô có lẽ là không nên cho lắm. Orm Kornnaphat còn phải tập trung vào công việc của cô ấy nữa chứ.
" Mình có mua súp bò cho chị đây LingLing. Dậy thôi nào! " Orm Kornnaphat đến gần và lật cái chăn lên.
LingLing giả vờ vươn vai ngồi dậy ngáp vài cái, nhưng đôi mắt của LingLing vẫn nhuốm chút buồn, và chẳng có lí do nào Orm Kornnaphat lại không nhận ra khi họ lớn lên cùng nhau cả. Orm Kornnaphat mỉm cười để lộ đôi mắt hổ phách của mình để LingLing không cảm nhận được nỗi đau của cô ấy, nếu LingLing muốn mạnh mẽ trước mặt cô thì cô sẽ vui lòng đóng một vở kịch hoàn hảo. LingLing lết từ từ vào trong nhà bếp, ngồi phịch xuống ghế và mở hộp nhựa đựng súp bò một cách uể oải. Dù cho có khó chịu đến thế nào thì LingLing cũng không cho phép bản thân mình làm phiền Orm Kornnaphat thêm.
"Chị biết chị có thể dựa vào em mà. " Orm Kornnaphat như mọi lần, dễ dàng nhận ra và tiến đến sau lưng LingLing.
Orm Kornnaphat vòng tay mình ra phía trước LingLing và nhẹ nhàng đảo nhẹ chén súp để phía dưới bớt nóng, trong khi LingLing thoải mái dựa ra sau và tận hưởng sự dễ chịu mà chỉ Orm Kornnaphat có thể đem lại. LingLing thầm cảm ơn vì ít nhất có một người mà cô hoàn toàn có thể tin tưởng là sẽ chẳng bao giờ rời xa mình. Nhiều lúc LingLing còn không biết bản thân cô sẽ chống chọi với những lời dèm pha như thế nào khi không có Orm Kornnaphat ở bên cạnh động viên nữa là.
" LingLing, chị có muốn ăn xong chúng ta đi chơi đâu đó không ?!? " Orm Kornnaphat hỏi, mắt vẫn đang canh chừng chén súp nóng cho đến khi nó nguội bớt.
" ... "
Từ lúc đám cưới bị hủy, LingLing dường như chẳng có chút sức sống nào để làm bất kì thứ gì nữa, chẳng phải là cô không muốn vui tươi, mà chỉ là nếu đi chơi phải để mọi người bị ảnh hưởng bởi tâm lý của cô thì chẳng thà cô ở nhà một mình vẫn hơn. LingLing đón lấy chiếc muỗng từ tay Orm Kornnaphat và lại chơi trò khuấy đều với chén súp, cô đang trở nên bối rối và như một đứa trẻ khi nghĩ tới việc mình sẽ ra ngoài làm một cái gì đó. LingLing không chắc bản thân có sẵn sàng hay chưa, Maivika vẫn đang ở ngoài kia, nếu cô gặp phải cô ấy thì có lẽ mọi công sức bình tâm của cô sẽ đổ sông đổ biển.
" Đừng lo, Maivika đi Nhật cho đợt quảng cáo sản phẩm mới rồi. "
Như đọc được những suy nghĩ trong tim LingLing, Orm Kornnaphat cay đắng nói với một khuôn mặt gắng gượng cười cho có. Đã vài tháng trôi qua nhưng LingLing vẫn cứ ám ảnh cái tên Maivika như một vết thương chẳng bao giờ khỏi, thậm chí cô ấy còn chưa cho phép nó được lên da non nữa là.
LingLing không nói không có nghĩa là Orm Kornnaphat không biết, nhiều khi Orm Kornnaphat muốn bản thân cô vô tâm một chút, bớt quan tâm đến LingLing một chút thì có lẽ cô đã chẳng phải đau đớn nhận lấy những suy nghĩ tiêu cực từ ngày này qua ngày khác. Nhưng cô đâu làm khác được, con tim Orm Kornnaphat yêu LingLing thì trí óc cô cũng chỉ hướng về cô nàng tóc nâu ấy mà thôi.
" Ừ. Chị nghĩ mình cũng nên ra ngoài. " Như có sự đảm bảo của Orm Kornnaphat, LingLing có chút miễn cưỡng gật đầu vì không muốn Orm không vui.
" Chúng ta đi xem phim nhé. " Orm Kornnaphat mỉm cười.
" Yeah. Cũng được. "
LingLing chúi mũi vào chén súp bò trong khi Orm Kornnaphat đi vào trong chuẩn bị đồ cho cả cô và LingLing. Từ lâu LingLing đã chẳng còn quan tâm nhiều tới vẻ ngoài của mình nữa, với cô thế nào cũng được cả, chỉ cần có một cái gì đó trên người đã là ổn lắm rồi. LingLing nhìn theo bóng dáng Orm Kornnaphat khi cô ấy tung tăng với vài bộ váy dây trên tay, trông Orm Kornnaphat yêu đời và luôn có một cái gì đó thu hút khiến người ta không thể không mỉm cười khi trông thấy cô ấy. Chợt bất giác LingLing cảm thấy ấm lòng đến lạ, vài tháng nay Orm Kornnaphat luôn nắm tay cô khi cô cần, luôn an ủi cô khi cô khóc, luôn để cô dựa vào khi cô cảm thấy yếu đuối nhất. Có lẽ cả đời này LingLing cũng chẳng thể nào tìm được người bạn tốt hơn thế.
Orm Kornnaphat giúp LingLing mặc một bộ đồ đơn giản, chỉ là chiếc quần Jean và một chiếc áo thun cánh dơi năng động, Orm Kornnaphat biết LingLing thích sự thoải mái, nhưng không kém phần thời trang. Orm Kornnaphat cảm thấy vui vui khi LingLing cuối cùng cũng chịu ngắm nghía bản thân mình sau hàng tháng trời buồn bã. Ít nhất thì họ cũng đang chuẩn bị làm một cái gì đó vui vẻ vào cuối tuần đẹp trời như thế này. LingLing có vẻ im lặng suốt quãng đường tới rạp chiếu phim, có lẽ vì đã lâu không ra ngoài nên cái gì với cô ấy cũng lạ lẫm, LingLing chợt vu vơ mỉm cười, đã lâu rồi cô không thoải mái đến thế.
" Chị muốn xem gì LingLing ?!? " Orm Kornnaphat nhìn lên trên bảng lịch chiếu.
" Chúng ta luôn xem cùng nhau phim hành động mà. Lúc ấy em thường sợ những cảnh bất ngờ và nắm chặt tay chị. " LingLing cúi xuống cầm một tờ giấy giới thiệu phim và xem xét nó.
" Phải, và chị lúc nào cũng dỗ dành em. " Orm Kornnaphat lồng tay mình vào tay LingLing siết chặt.
Cuối cùng họ cũng lựa được một bộ phim phù hợp cho cả hai người, chỉ là dạng phim hành động Mỹ, sẽ có vài cảnh khá bạo lực nhưng Orm Kornnaphat tin chắc LingLing sẽ ở cạnh mình nên cô không cảm thấy sợ sệt gì cả. Orm Kornnaphat mua một ít bỏng trong khi LingLing thì mua nước, họ bước vào rạp với sự háo hức rõ ràng của Orm Kornnaphat, LingLing chỉ lẳng lặng đi theo bạn mình, cô còn đang bận nhìn vào tay của cả hai, có một cái gì đó kì lạ xen vào bên trong trái tim cô.
Cũng không phải là cô ít nắm tay Orm Kornnaphat, thậm chí có khi cô và cô ấy còn ngủ cùng với hai bàn tay lồng vào nhau cả đêm, nhưng lúc này nó lại mang một sắc thái khác mà chính LingLing cũng không lí giải được. Có phải do khoảng thời gian gần đây Orm Kornnaphat luôn ở bên cô nên như vậy không nhỉ.
" Tập trung nào LingLing, phim bắt đầu rồi đấy. " Orm Kornnaphat đụng nhẹ vào người LingLing nhắc nhở cô ấy.
Có lẽ đã quá lâu rồi LingLing không tập trung vào một chiếc màn hình lớn như vậy nên rất nhanh chóng cô cảm thấy cơn buồn ngủ đang xâm chiếm lấy mình. Nhưng nhìn khuôn mặt đáng yêu kế bên cô thì LingLing lại càng khó có thể cưỡng lại được việc ngắm nhìn nó. LingLing cười thầm ở trong lòng, vẫn là cái cách sợ hãi đáng yêu đó, vẫn nắm chặt tay cô mỗi khi đến cảnh máu me, tại sao trước giờ cô không nhận ra Orm Kornnaphat lại đáng yêu đến thế nhỉ. LingLing nhẹ nhàng dựa đầu mình lên vai của Orm Kornnaphat, cảm giác dễ chịu này khiến cô không thể nào không nhắm mắt lại tận hưởng nó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro