Chap 2

- Làm người yêu tôi được không?

Bật cười trước câu nói ngây thơ của LingLing Kwong, Orm Kornnaphat rất thích con nít. Nên giây phút này Orm Kornnaphat thấy LingLing rất đáng yêu. Vì cô hiểu hoàn cảnh gia đình của LingLing hơn cả. Thiếu đi sự quan tâm của người mẹ thì hỏi làm sao LingLing không cần cô, người hiện tại có thể chăm sóc cho cô ấy...

- Tôi không muốn phạm tội đâu! – Orm Kornnaphat nửa đùa nửa thật nói.

- Tại sao? – Dừng việc ăn lại, LingLing khó hiểu hỏi.

- Không phải chính phủ Thái Lan bắt cô sau khi hoàn thành xong kế hoạch phát triển 2 năm mới được có chồng vợ sao? – Ra chiều là người rất am hiểu về LingLing Kwong, Orm Kornnaphat thấy đôi khi bắt buột người khác như thế cũng không phải là điều tốt. Vì tình yêu mà, nó đến lúc nào làm sao người ta chống cự được cơ chứ...

Gật gật đầu khi nhớ lại chuyện kế hoạch, LingLing Kwong từ trước đến nay luôn rất đa tình. Người yêu thì không thiếu, chỉ có điều người khiến cô yêu thật lòng thì chưa có xuất hiện nha...

- LingLing Kwong này! Cô không định đến thăm Krystal sao? – Sau một lúc im lặng, Orm Kornnaphat cũng lên tiếng.

- Cô biết con bé sao? – Tự rót cho bản thân cốc nước khi đã lấp đầy bao tử, LingLing hỏi.

- Krystal thực sự rất nổi tiếng. Và cô biết đấy, Krystal rất hãnh diện vì có người chị như cô. – Orm Kornnaphat huyên thuyên nói, dù cô biết tình cảm giữa hai chị em họ sau bao năm không còn tốt như lúc còn bé.

- Chỉ là do báo chí thôi. Con bé vốn chăng coi tôi như người nhà thì đừng nói chi đến chuyện tự hào hay hãnh diện... - Lắc nhẹ ly nước trong tay, LingLing chưa bao giờ dám nghĩ việc Krystal sẽ tha thứ cho mình.

- Em ấy cũng là con gái, sẽ không thù dai đâu... - Tuy không biết rõ giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Orm Kornnaphat cảm thấy Krystal cũng không đến nỗi tệ. Rõ là khi nhắc đến người chị Thiên Tài, đôi mắt cô ấy cũng sáng rực lên thấy rõ...

Tặc lưỡi, LingLing Kwong im lặng lấy báo ra đọc. Nhìn dáng vẻ bất cần ai của LingLing làm Orm Kornnaphat thoáng buồn phiền. Thì ra cuộc sống của một Đại Thiên Tài cũng giống như bao nhiêu người bình thường khác. Cũng có điều lo lắng và bất mãn mà không thể tự giải quyết được. Giờ cô mới hiểu vì sao Chúa cho con người ta cái gì thì nhất định sẽ lấy đi một thứ quan trọng khác.Vì Người luôn công bằng...!

- Cô định không làm gì cho đến tối sao? – Nghi hoặc hỏi, Orm Kornnaphat không thể tin công việc hằng ngày của một thiên tài là ngồi ở nhà xem tin tức hay đọc báo cho qua buổi.

- Không hẳn! Chút tôi còn phải hoàn thành bản vẽ... - Đưa mắt nhìn đồng hồ, LingLing bình tĩnh uống một ngụm nước. Nhìn thì thấy cuộc sống cô ảm đạm, nhưng thực chút còn bận rộn hơn cả những người tất bật ở công ty hay trụ sở.

Bỗng mím chặt môi, LingLing cầm lấy điện thoại và xem lịch. Vỗ vỗ tay lên bàn thêm một điệu nhạc, LingLing lo lắng khi không biết làm sao để thể hiện tấm lòng mình cho ngày quan trọng của cô em bảo bối. Rõ là ngày này 21 năm trước cô vui mừng ẩm lấy đứa em cưng chào đời, nhưng giờ thì việc giáp mặt cũng cảm thấy khó khăn. Cô đúng là một người chị không ra gì mà...

- Con gái... Ưm... thường thích quà gì Orm Kornnaphat nhỉ? – Lấp bấp hỏi, LingLing cảm thấy thật đáng cười cho một Đại thiên tài như cô.

- Krystal thích thịt ! – Bật cười, Orm Kornnaphat biết ngay người con gái mà LingLing nhắc tới là Krystal. Vì hôm nay, anh trai cô, cũng là một Fan cuồng của Krystal đã và đang rất tất bật chuẩn bị món quà từ tối qua. Việc là chị gái như LingLing Kwong thì nhất định cũng phải có ý định tặng gì đó thôi...

- Giúp tôi một chuyện có được không? – Nắm lấy bàn tay của Orm Kornnaphat, LingLing năn nỉ.

- Chuyện gì? – Rút tay lại, má Orm Kornnaphat phiếm hồng.

...

--------------------------------------------

*Phim Trường*

Hòa nhập vào không khí vui vẻ của buổi tiệc nhỏ mừng sinh nhật cô diễn viên chính dễ thương Krystal Kwong. Những Fanclub vây lấy hội trường và không ngừng hò hét khi thấy thần tượng của họ cười tươi vì hạnh phúc. Nhưng rồi Krystal trầm lặng hẳn khi thấy Orm Kornnaphat xuất hiện và đưa cho mình một món quà.

- Xin chào, tôi được LingLing Kwong nhờ trao món quà này cho cô! Và... - Mỉm cười thuật lại và thêm vài chi tiết vào câu nói, Orm Kornnaphat muốn Krystal biết rằng có một người vẫn luôn dõi theo em ấy dù là từ phía xa.

- Sinh nhật vui vẻ! – Nói xong, Orm Kornnaphat quay lưng rời đi trong ánh mắt lạnh lẽo của Krystal.

Dẫu biết là bản thân không hề quan tâm đến sự tồn tại của người mang tên LingLing Sirilak Kwong. Nhưng nhìn thấy sự quan tâm chân thành của con người tàn nhẫn đó thì Krystal lại thoáng mềm lòng. Nắm chặt lấy món quà, Krystal vội chạy theo hướng Orm Kornnaphat và đảo mắt tìm kiếm mặc cho đạo diễn và Fan vẫn không ngừng gọi tên mình.

Dừng chân đột ngột, Krystal khó khăn điều hòa nhịp thở nhìn về hướng con người tàn nhẫn mang tên LingLing Kwong. Người vẫn đang kiên nhẫn chờ Orm Kornnaphat quay lại và thông báo kết quả. Ánh mắt phập phồng đó làm cô bỗng nhiên thấy ấm lòng lạ thường...

-LingLing Sirilak Kwong!

Hét lên và chạy lại ôm chầm lấy LingLing, Krystal nhớ vòng tay và hơi ấm này rất nhiều. Từ khi xa nhau cô luôn phải tỏ ra trưởng thành để lấn chân vào giới giải trí. Mọi điều giả dối khiến cô mệt mỏi vô cùng. Nay bỗng dưng có được một ai đó để nương tựa, lòng Krystal hạnh phúc lạ thường...

Khi vừa hết bất ngờ, LingLing vòng tay ôm chặt lấy đứa em bé bỏng vào lòng mà suýt xoa. Giờ cô mới có dịp cảm nhận cơ thể trưởng thành của đứa trẻ mít ướt năm nào vẫn hay đòi kẹo. Nhưng Krystal của cô ốm quá, sức khỏe hình như cũng không còn như trước. Cuộc sống trong thời gian quá nhất định đã chịu đã chịu rất nhiều cực khổ và uất ức đây...

- Em nhớ chị rất nhiều... ! – Vẫn giữ nguyên chiếc ôm, Krystal mặc kệ những máy ảnh vẫn đang chóp nhoáng liên tục.

- Chị cũng rất nhớ em, Krystal! – Không thể tả niềm hạnh phúc, LingLing chỉ biết mỉm cười thật tươi. Điều mà rất ít khi cô bày tỏ ra ngoài với một ai...

~*~

C.REY Hotel

Không rời một giây khỏi bản vẽ, LingLing quan sát kỹ càng từng số liệu cũng như từng chi tiết một. Do lần đầu cộng tác cùng nước nhà nên LingLing không muốn có một sai sót nào dù chỉ là nho nhỏ. Bao năm được huấn luyện nghiêm khắc khiến LingLing cũng quen dần với việc tập trung cao độ. Điều đó khiến cuộc xuất hiện của Orm Kornnaphat trở nên vô hình.

- Uống chút sữa rồi hẳn làm việc tiếp – Đặt cốc sữa còn nghi ngút khói xuống bàn, Orm Kornnaphat dịu dàng nói.

- Tôi không cần! – Lạnh lùng nói, LingLing không quan tâm mấy đến cảm xúc của người khác. Vì trước đó cho đến cách đây vài giờ không hề có một ai lo cho cậu thêm cách này.

- Tôi có nói cô cần sao! Tôi chỉ kêu cô uống thôi! – Biết rõ LingLing đang rất bận với dự án mới của Thái Lan, nhưng Orm Kornnaphat vẫn cố chấp muốn LingLing nghe theo lời mình. Làm gì cũng được, miễn sao sức khỏe được bảo toàn là được rồi.

Ngước đầu lên nhìn Orm Kornnaphat, LingLing lần đầu cảm thấy đuối lý. Thở dài, LingLing vơi vội ly sữa và kề môi uống. Sự bỏng rát nhanh chóng bao lấy đầu lưỡi cũng như khoang miệng LingLing. Bặm chặt môi, LingLing rơi cả nước mắt trước cái nóng của sữa ...

Khá bất ngờ trước hành động hậu đậu của LingLing, Orm Kornnaphat phì cười ngay sau đó. Bước lại gần và nâng càm LingLing lên, cô thổi nhẹ vào môi cô ấy như lời an ủi. Đến khi định dứt ra thì có một vòng tay rắn chắt gìm đầu cô lại cho môi cô ấn vào môi của LingLing.

- Ưmmmm~~~~~

- Nóng chết đi được!

Rời khỏi đôi môi căng mọng của Orm Kornnaphat, LingLing bá đạo lên tiếng. Vốn là cưỡng hôn người ta, nhưng lại làm ra vẻ như mình hoàn toàn rất khó chịu. Trong cuộc sống của Orm Kornnaphat 20 mấy năm qua chưa từng thấy ai đặc biệt đáng ghét như LingLing Sirilak Kwong.

...Ringgg...

- Em nghe! Có gì sao chị? – Điện thoại rung khiến LingLing giật mình, nhưng lại nhanh chóng vui vẻ khi thấy người gọi đến là Dew Mantawat.

- ...

- Đừng lo cho em. Cứ giải quyết chuyện của gia đình chị đi. Em biết bản thân phải làm sao mà...

- ...

- Chúc Bác mau khỏi bệnh. Bye Chị!

Cúp điện thoại, tâm trạng LingLing vui thấy rõ. Thoáng đặt dấu chấm hỏi cho mối quan hệ quá mức thân thiết của Dew Mantawat và LingLing, Orm Kornnaphat thấy có gì đó liên lỏi trong đôi mắt nâu kia. Bình thường đối với ai cũng lạnh lùng, chỉ riêng có P'Dew là luôn dịu dàng và vui vẻ. Thật đáng nghi!

-Cô yêu Dew Mantawat sao? – Thẳng thắn hỏi, Orm Kornnaphat biết là không phải, nhưng cứ giấu trong lòng hoài thật tình rất khó chịu và day dứt không yên...

Nhướng mày nhìn người vừa phát ngôn gây sốc, LingLing khẽ nuốt nước bọt. Nói thật chứ cảm giác bình yên và hạnh phúc khi ở gần Chị ấy luôn làm cô xao xuyến. Chỉ có điều nếu nói là yêu thì không phải, mà nói không thích cũng sai hoàn toàn. Nói chung giữa cô và Chị ấy có một mối quan hệ khiến người ngoài khó hiểu và người trong cuộc lại càng không hiểu...

- Không trả lời coi như là yêu đó nha! – Hơi buồn, Orm Kornnaphat lên tiếng khẳng định. Biết là bản thân chỉ hâm mộ tài năng của LingLing. Nhưng nếu thật sự cô ấy đã có người trong lòng thì đó là điều rất đáng tiếc...

- Tôi thích mẫu con gái như cô hơn!

- ...

Chân thành thốt lên cảm nghĩ của bản thân, LingLing không biết bản thân đã vô tình làm người đối diện trật mất một nhịp tim. Ánh mắt nâu long lanh ấy như viên kim cương trong màn đêm tĩnh mịch chỉ có hai người.

- Tại sao? – Như mở cờ trong lòng, Orm Kornnaphat vui biết mấy khi nghe được những lời ngọt ngào đó.

- Cô rất xinh đẹp và tự tin. Tôi không thích cách hay che giấu cảm xúc như P'Dew. Vì cô biết đó, tôi không có nhiều thời gian để suy nghĩ xem người mình yêu đang ra sao và nghĩ gì. Mọi thứ nơi tôi đều bận...

Có vẻ buồn khi nhắc đến việc bản thân không có thời gian để yêu đương, LingLing tiếc cho cuộc sống một thiên tài. Thậm chí cả việc cô yêu ai cũng đều bị nhiều người quan sát. Cuộc sống hệt như là án tù treo...

- Cô đã từng yêu ai chưa LingLing Kwong? – Orm Kornnaphat hỏi khi thấy LingLing đang buồn điều gì đó.

- Tất nhiên là có rồi. Tôi cũng là con người mà... Chỉ có điều hiện tại chúng tôi chỉ còn là bạn... hoặc còn tệ hơn...

Nhắm nhẹ mắt, LingLing hồi tưởng về khoảng thời gian còn là một sinh viên. Người con gái với đôi mắt đen sâu thẫm chứa nhiều phiền muộn. Người khiến cô yêu ngây yêu nhất ngay từ buổi gặp đầu tiên. Người mà dù không còn ở bên, cô vẫn nhớ như in khuôn mặt lẫn giọng nói ấm áp.

- Đến mức không thể xem nhau là bạn hay người yêu cũ sao?

- Đều do tôi thôi. Một tên kiêu ngạo và tự cao đến đáng ghét!

Ôm lấy đầu mình, LingLing kìm nén nỗi buồn ngày nào đã ngủ say. Hình ảnh người con gái đứng dưới nền tuyết lạnh mà bật khóc đến hết cả nước mắt. Người mà dù đã cố gắng hét thật to tên cô, cô vẫn không hề quay lại hay đưa mắt nhìn. Cô của ngày xưa quá sức tàn nhẫn...

Bất chợt vòng tay quanh vai LingLing, Orm Kornnaphat xót xa nhìn cô. Hơi ấm và hương thơm dịu nhẹ toát lên từ cơ thể của Orm Kornnaphat khiến tâm trạng LingLing ngày một tệ hơn. Nỗi thương cảm về cái chết của đứa con chưa chào đời đã ra đi mãi mãi khiến cô dằn vặt không thôi.

Nếu như hôm đó trời đừng rơi quá nhiều tuyết. Nếu như cô không lạnh lùng quay lưng bỏ mặc người con gái ấy thì có lẽ giờ người hạnh phúc nhất là cô. Nhưng tất cả chỉ là nếu như, vì cô của lúc đó vẫn không hề hay biết kết quả ngày hôm nay. Cũng chẳng thể tưởng tượng được người con gái đã từng phản bội mình lại đang mang giọt máu của cả hai. Và cũng không ngờ đó là lần cuối cả hai nhìn thấy nhau...

Cuộc sống luôn khắc nghiệt, LingLing biết điều đó và cô đã cố chấp nhận. Từng trãi qua không biết là bao nhiêu tình một đêm chỉ vì người ấy có vóc dáng hay giọng nói giống người con gái ấy. Nên dù đã qua rất nhiều năm, nhưng từng kỹ niệm lẫn nước mắt vẫn hằn sâu trong tim cô, mãi không quên được...

- Trong tình cảm, đừng nói đến ai sai, ai đúng. Vì nó vốn chỉ là cảm xúc, thoáng đến cũng thoáng đi. Không ai mong muốn kết thúc đâu.

- Cô nói đúng. Dù sao giờ cũng là quá khứ. Tôi buồn đã quá muộn rồi!

Thả lỏng người trong vòng tay của Orm Kornnaphat, LingLing không còn đủ cứng rắn để che giấu cảm xúc hơn nữa. Tự nhiên vòng tay quanh eo cô ấy, LingLing yêu thích mùa hương cơ thể này... Rất dịu nhẹ, nhưng vương vấn mãi... Là thứ rất dễ gây nghiện...

- Cô không sợ tôi nhìn thấy bản vẽ sao? – Orm Kornnaphat ngây thơ hỏi, cố gắng đổi chủ đề.

- Hãy cứ tự do nhìn nếu cô có khả năng hiểu... - Mỉm cười đá đểu, LingLing biết Orm Kornnaphat không có chuyên môn về ngành này.

Liếc xéo LingLing một cái sắc lẻm, Orm Kornnaphat nhanh chóng rời khỏi phòng. Vừa xuống cầu thang, cô vừa mở điện thoại xem tin nhắn. Dừng lại một lúc, Orm Kornnaphat thoáng thất vọng vàthở dài. Sinh nhật của cô hình như đối với anh không còn quan trọng thì phải...

"Em nhớ anh P'Ter..."

Ngồi ở phòng khách làm việc, nhưng Orm Kornnaphat nghe đâu đâu cũng là giọng nói ấm áp của anh. Bất chợt cô mỉm cười, một nụ cười nhạo, vì cô biết anh đang rất bận. Làm sao có thời gian quan tâm những chuyện con nít. Chỉ có cô là quá trẻ con, quá ngu ngốc để hiểu sự thay đổi từng ngày của anh.

- Một cuộc gọi quá khó khăn sao P'Ter?

Thì thầm, Orm Kornnaphat không biết vì sao lại buồn. Bình thường cô luôn mạnh mẽ và có tính chấp nhận cao. Nhưng sao trong tim cô rất sợ cảm giác mất đi anh, rất sợ phải cô đơn một mình...

- Cô trông không khỏe, có cần về nhà nghỉ ngơi không?

- Không cần đâu, tôi ổn!

- Nếu ổn thì đi theo tôi!

Khá bất ngờ trước câu nói của LingLing, nhưng Orm Kornnaphat cũng nhanh chóng thu xếp hồ sơ và ngoan ngoãn trèo lên xe. Dọc đường đi cả hai không ai nói lấy một câu. Mỗi người một tâm trạng khác nhau...

Dừng xe trước một ngọn đồi, LingLing mỉm cười nhìn Orm Kornnaphat một cái rồi ra xe đi hóng mát. Trước khi qua NewYork, cô thường có thói quen tới đây đi dạo. Mỗi khi buồn bực hay vui vẻ thì hét lên cũng không ai nghe thấy. Có cảm giác như cả thế giới là của triêng mình. Không giống như khi đi du học, mọi chuyện dẫu khó hay dễ điều phải tự giải quyết và chịu đựng. Cực khỗ vô cùng...

Song đi được một lúc thì Orm Kornnaphat níu lấy tay áo của LingLing. Nhìn vào đôi mắt ngấn nước ấy, LingLing cũng hiểu Orm Kornnaphat đã mỏi chân như thế nào. Im lặng được một chút thì cô chợt quỳ một chân xuống đất. Ý như muốn Orm Kornnaphat leo lên cho mình cõng. Thoáng đỏ mặt ngại ngùng nhưng Orm Kornnaphat vì mệt cũng đành cho LingLing cõng. Cảm giác ấm áp khi tựa đầu vào lưng của LingLing, làm Orm Kornnaphat suốt đời không quên được.

- Đây là đâu? - Vu vơ hỏi, mặt Orm Kornnaphat vô thức dụi vào vai LingLing như một con mèo nhỏ đang nũng nịu.

- Nghe nói hôm nay là sinh nhật của cô thì phải? – Lơ đi câu hỏi của Orm Kornnaphat, LingLing nói với giọng đều đều. Nụ cười trên môi cô, chợt nở rất tươi, nhưng cũng nhanh chóng giấu đi.

- Ừm... Nhưng ai nói cô biết? – Trả lời với ánh mắt ngạc nhiên, Orm Kornnaphat không ngờ LingLing lại biết.

- Điều đó không quan trọng!

- Tại sao không?

- Hôm nay sinh nhật cô mà. Thích quá gì?

Sốc nhẹ người Orm Kornnaphat lên, LingLing điềm tĩnh hỏi. Dáng vẻ dịu dàng của cô khiến Orm Kornnaphat chú ý từng chút một. Ánh mắt nâu nhìn xa xăm của cô làm Orm Kornnaphat nhớ đến anh. Hình như đã được một thời khá dài từ khi Orm Kornnaphat chấp nhận chờ đợi anh. Khoảng cách giữ trái tim và trái tim có lẽ rất xa, nên dù cô có cố giữ thì hình ảnh của anh cũng dần mờ nhạt đi rõ rệt.

Dẫu hiểu trong chuyện tình cảm, cô không nên để tác động từ người ngoài làm ảnh hưởng. Nhưng mọi cử chỉ và cách quan tâm của LingLing Kwong đều làm cô rung động. Dù muốn hay không thì cô cũng phải thừa nhận bản thân đang dần yêu cô ấy. Và vị trí của anh cũng không còn như trước. Có còn thì cũng chỉ là sự thất vọng.

- Suy nghĩ đủ chưa? – LingLing khó chịu khi thấy Orm Kornnaphat đang miên man quan tâm một điều khác.

- Cô là Đại Thiên Tài mà phải không? - Orm Kornnaphat tự nhiên hỏi.

- Ừ - Quay qua nhìn Orm Kornnaphat bằng ánh mắt hình viên đạn, LingLing nghi ngờ.

- Nếu thông minh thì giúp tôi chia tay một người đi? – Hoàn toàn ngây thơ, Orm Kornnaphat nói.

Thở dài một tiếng, LingLing tự nhiên quay đầu lại nhìn Orm Kornnaphat. Mỉm cười ngạo nghễng, cô cốc mạnh vào đầu Orm Kornnaphat coi như khai sáng não cô ấy. Nhưng khi bắt gặp đôi mắt ngấn nước ấy thì cô lại mủi lòng. Đầu thầm nghĩ con gái quá ư phiền phức.

- Chia tay!? Cô tự đi mà giải quyết. Đừng lôi kéo tôi! – Thờ ơ nói, LingLing xoa đầu Orm Kornnaphat như lời xin lỗi.

- Tự làm được đã không nhờ cô! – Cấu mạnh vào vai LingLing, Orm Kornnaphat cắu gắt trả lời.

Tự dưng mỉm cười, LingLing giờ mới thấu câu nói ngày xưa Kang Giáo sư hay nói : "Con gái như một bí ẩn mà khoa học chưa chứng minh hết". Quả thật Orm Kornnaphat thuộc vào nhóm người bí ẩn mà thầy Kang nói. Lúc đầu thì tha thiết xin cô giúp. Đến khi cô mủi lòng định ra tay giúp đỡ thì phủ đến bất ngờ...

- Được rồi, coi như là quà sinh nhật. Cô muốn sao? - Tặc lưỡi, LingLing thở dài bất lực.

- Đi theo tôi!

Vỗ nhẹ vai LingLing đòi xuống, Orm Kornnaphat hiên ngang nắm tay cô ấy lôi đi. Khoảng khắc ngộ nghĩnh này không những không làm Đại Thiên Tài tức giận, mà còn cười tươi như một tên ngốc. Đúng là tình yêu có sức mạnh to lớn.

...

- Bác sĩ Sethratanapong à! Bắt tôi chờ đến bao lâu nữa?

Ngồi thưởng thức rượu vang, LingLing không ngừng than vãn. Nói thật, cô còn rất nhiều chuyện cần làm, nào là bản thiết kế, nào là bản thuyết trình, cô không có nhiều thời gian để chơi đùa cùng Orm Kornnaphat đâu.

- Chờ một chút đi! Anh ấy sắp đến rồi!

Lo lắng nhìn đồng hồ, Orm Kornnaphat tha thiết níu kéo LingLing. Nếu theo đúng kế hoạch thì Ter Chatiwat sẽ tới trong 15p nữa. Nếu giờ LingLing bỏ cuộc thì hỏng bét hết rồi còn gì. Nhưng nhìn gương mặt buồn chán của cô ấy làm cô mỉm cười. Lòng tự hỏi vì cái gì mà bắt LingLing giúp cô...

- Tôi là bệnh nhân đó! Cô có thấy quá đáng không? - LingLing nói với sự trách móc, nhưng giọng điệu không có vẻ tức giận, ngược lại lại rất đáng yêu.

- Yên tâm, có tôi bên cạnh không chết đâu, Đại Thiên Tài à!

Bất giác ngồi xuống cạnh LingLing, Orm Kornnaphat thì thầm chọc ghẹo. Tự giác đưa tay búng nhẹ vào tai LingLing như hình ảnh hai người đang yêu nhau và cô đang tìm cách quyến rũ cô ấy.

- Có người đến!

Chợt nghe thấy tiếng bước chân ngày một gần, LingLing vội thông báo cho Orm Kornnaphat biết. Như hiểu được, Orm Kornnaphat ấn môi mình vào môi LingLing và ra sức mút mát. Nuốt nước bọt, LingLing buông nhẹ ly rượu vang trên tay xuống và dùng sức nhấc bổng Orm Kornnaphat lên, tiến về phía giường ngủ.

...Cạch...

.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro