Chap 2

------------------------------------------------------

Flashback:

Trong một góc nhỏ của thư viện trường đại học, có một cặp đôi đang ngồi cặm cụi làm bài tập về nhà của mình.

"Này nhóc, em vẽ như thế thì sẽ hơi thô đấy. Chỗ này em nên một chút nét cong." Cô gái với mái tóc dài nâu đen tay cầm viết chì miết theo đường cong trên bản vẽ.

"LingLing à, chị giỏi thật đấy." Cô nhóc với biểu cảm tinh nghịch tỏ lời khen ngợi người con gái bên cạnh.

"Em nên tập trung thay vì nhìn chị Orm Kornnaphat à."

"Chị là nguồn cảm hứng của em là, không nhìn chị thì làm sao em vẽ được." - nhóc Orm Kornnaphat trề môi phân trần.

"Em thật là." Vẻ mặt đáng yêu của Orm Kornnaphat khiến LingLing không nhịn được mà lén hôn một cái. "Đừng làm vẻ mặt đó nữa."

Orm Kornnaphat đỏ mặt rồi trở lại với tập giấy vẽ của mình.

-------------------------------------------

LingLingOrm Kornnaphat quen nhau ở trường đại học khi mà cô bắt gặp nhóc này ngồi khuất ở góc cây phía sau trường vẽ vời cái gì đó rất chăm chú. Nơi đó là nơi bí mật của cô thường lui tới cho nên hôm đó cô có một chút khó chịu với Orm Kornnaphat .

Khi bước đến gần cô lại bị choáng ngợp với vẻ bề ngoài của em ấy với làn da trắng và đôi má phúng phính, trông em ấy như một học sinh cấp ba. Ở nơi em ấy có một chút hút hồn gì đó khiến LingLing bước đến mong muốn được làm quen.

"Xin chào, em là sinh viên khóa mới sao?"

Bị lời nói của LingLing làm giật mình, đẩy nhẹ gọng kính đứng dậy cúi người chào LingLing.

"Dạ chào chị, em là Orm Kornnaphat Sethratanapong sinh viên năm nhất khoa thiết kế thời trang ạ."

"Vậy chúng ta cùng một khoa rồi, chị là LingLing Sirilak Kwong, sinh viên năm 3, rất vui được gặp em."

Ngay khi bắt tay Orm Kornnaphat , LingLing đã cảm giác như có một luồng điện chạy dọc theo thân mình. Thoáng rùng mình một chút, rồi rời khỏi cái nắm tay của Orm Kornnaphat .

"Chỗ em ngồi là của chị đấy." - LingLing trêu chọc.

"À...xin lỗi em không biết, em sẽ dọn đồ đi ngay ạ." Orm Kornnaphat lắp bắp như sợ bản thân đang xâm phạm vào nợi riêng tư của người khác.

"Chị đùa thôi, nơi này thật yên tĩnh, rất tích hợp cho chúng ta tìm cảm hứng."

"Vậy em được phép ở đây."

"Tất nhiên rồi." LingLing mỉm cười với ánh mắt cong lên như vầng trăng khuyết khiến người đối diện bất chợt đỏ mặt.

Ngày qua ngày, LingLingOrm Kornnaphat càng trở nên thân thiết với nhau hơn.

Họ thường hẹn nhau ở nơi quen thuộc phía sau trường và cùng nhau làm bài tập.

Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, LingLingOrm Kornnaphat nảy sinh thứ tình cảm vượt qua ranh giới của tình bạn.

Ngày đó Orm Kornnaphat ôm bó hoa chờ đợi LingLing ở nơi riêng tư của họ và khi LingLing đến nơi liền nhận được lời tỏ tình từ , LingLing đã không chút chần chừ mà nhận lời. Kể từ đó, cả hai dính nhau như hình với bóng ở trong trường học, cùng nhau tham gia mọi hoạt động của khoa và đều nhận được nhiều giải thưởng cao.

Những tác phẩm của họ hiện tại vẫn còn được lưu giữ ở trường đại học làm hình mẫu cho sinh viên các khóa.

LingLing KwongOrm Kornnaphat là cặp đôi cùng tiến khiến ai nấy đều ngưỡng mộ.

"Sau này định hướng thời trang của em là gì thế Orm Kornnaphat?"

"Em muốn vẽ váy cưới."

"Sao thế? Thảo nào mọi mẫu thiết kế em vẽ màu chủ đạo đều là màu trắng."

"Vì em muốn vẽ cho chị một chiếc váy cưới xinh đẹp nhất."

"Hửm."

"Em muốn chị mặc chiếc váy do em thiết kế trong hôn lễ của chúng ta." Orm Kornnaphat nói với vẻ mặt hào hứng, đôi mắt lấp lánh đầy tia hy vọng về tương lai của cả hai.

LingLing nhanh chóng quay mặt đi để tránh Orm Kornnaphat có thể nhìn thấy được gương mặt đầy nước mắt của mình.

End Flashback

-------------------------------------------

Người phụ nữ kiêu kì vừa bước vào trong xe liền gỡ bỏ cặp kính mát to bản trên mặt mình, đôi mắt đỏ hoe đầy nước mắt.

Người đó chính là LingLing Sirilak Kwong.

Chiếc váy được trưng bày ở giữa cửa hàng chính là chiếc váy cưới mà cô và Orm Kornnaphat cùng nhau vẽ nên. Cô thừa biết với Orm Kornnaphat , trên đời này chẳng còn thứ gì có thể quý giá bằng nó. Đó là một lời hứa dang dở của cả hai dành cho nhau.

Từng mảng kỷ niệm vui vẻ của cô và Orm Kornnaphat như một thước phim đang chầm chậm hiện ra trước mắt cô. Ở khoảng không gian đó có một Orm Kornnaphat và LingLing bên nhau bằng thứ tình cảm mộc mạc và ấm áp nhất, nhưng cũng là chính tay cô tự mình phá huỷ nó.

-------------------------

Flashback

"Cô Kwong, tôi muốn nói chuyện với cô." Một người đàn ông cao lớn đang đứng trước mặt cô, cô đang tự hỏi người này là ai nhưng nhìn kỹ thì có điểm gì đó quen thuộc.

"Xin hỏi bác là...."

"Tôi là ba của Orm Kornnaphat ."

Cả hai cùng ngồi đối diện nhau trong một quán cà phê gần trường học.

"Tôi không thích dài dòng, điều tôi muốn chỉ có một, mong cô rời xa Orm Kornnaphat ."

"Sao ạ, thưa bác con và Orm Kornnaphat ..."

Ông Kwong cắt ngang lời nói của cô.

"Tôi biết cô là một người tốt, nhưng tôi thấy cô không thích hợp với con bé."

"Cháu sẽ không."

"Đừng vội khước từ tôi, tôi biết ba công ty ba cô hiện tại đang mắc một món nợ khổng lồ, tôi nghĩ sẽ không thể gồng gánh nổi trong 1 tuần nữa. Nếu cô đồng ý, tôi sẽ giúp."

"Chuyện này........."

"Đừng trả lời tôi vội, đây là số của trợ lý tôi, nếu cô có thay đổi suy nghĩ thì liên lạc với cậu ấy. Chào cô Kwong."

Người đàn ông trung niên để lại danh thiếp trên bàn rồi rời đi, bỏ lại LingLing vẫn chưa thể hoàn hồn và tiếp thu những gì mà mình nghe được.

Ngày hôm đó cô không biết mình đã đi bộ đến những nơi nào và mất bao lâu, điện thoại cô cũng chẳng buồn bắt máy. Chỉ biết rằng khi về đến nhà cả đôi chân đều mỏi nhừ.

Mở cửa bước vào nhà, một mùi rượu nồng nặc xộc lên mũi khiến cô khẽ nhăn mặt.

LingLing biết hoàn cảnh hiện giờ của ba cô, trong vòng một năm nay công việc kinh doanh của ông gặp khá nhiều rắc rối mà bản thân cô lại không thể giúp gì được.

Đứng nhìn ba mình càng ngày càng suy sụp cô lại càng trách mình vô dụng.

Nhưng rồi cô lại đưa ra quyết định.

Cô chọn chữ hiếu.

Cô chọn hy sinh hạnh phúc bé nhỏ khi nó chỉ mới chớm được hình thành.

Cô chọn hy sinh Orm Kornnaphat .

End Flashback.

-------------------------

Nếu ngày đó là lựa chọn hy sinh hạnh phúc của mình thì bay giờ LingLing Kwong có tư cách gì lại tìm kiếm Orm Kornnaphat một lần nữa.

Chỉ là trong lòng cô hình bóng của cô nhóc ngày nào quá lớn đến nỗi cho dù có đến với bất kì người cô vẫn tìm kiếm đặc điểm của Orm Kornnaphat ở trong họ. Rồi cô nhận ra không ai có thể thay thế được cô nhóc đó, trong tim của LingLing Kwong đã được lấp đầy bởi Orm Kornnaphat .

LingLing Kwong muốn đánh cược một lần nữa.

LingLing ngồi trong xe chờ cho đến khi cửa hàng đóng cửa, hàng loạt nhân viên ra về khiến cô cảm thấy rất nóng lòng.

Một lúc sau có một dáng người nhỏ con mặc trên người một bộ suit tiến ra ngoài.

"Đây rồi."

"Orm Kornnaphat...."

"Orm Kornnaphat 's POV:

Bất chợt nghe một giọng nói quen thuộc từ rất lâu vang sau lưng mình, có một chút sững sờ nhưng rồi tôi lại chọn cách tránh né, tôi bước đi thật nhanh băng qua những con đường và không quay đầu lại.

Tôi biết sớm hay muộn người này cũng sẽ tìm đến mình, nhưng tôi chưa bao giờ sẵn sàng tha thứ cho người đó, một người vứt bỏ tôi trong quá khứ.

"A......."

Tôi nghe tiếng người đó dường như bị ngã ở phía sau, đôi chân tôi lại chẳng nghe lời để đi tiếp được nữa.

Và cô ấy đã đuổi kịp nằm đang nắm lấy khuỷu tay tôi."

"Orm Kornnaphat .........."

"Đi đi."

"Chị......."

"Cút đi."

"Orm Kornnaphat .....chị xin lỗi."

Tôi giật phăng cánh tay đang nắm khuỷu tay mình rồi dũng lực đẩy mạnh cô ấy về phía sau. Tôi chạy nhanh ra khỏi đó, vì nếu còn tiếp tục nhìn thấy cô ấy tôi sẽ mềm lòng.

End Orm Kornnaphat 's POV

Những ngày kế tiếp LingLing Kwong vẫn chờ Orm Kornnaphat vào lúc chiều tối muộn vì cô biết được lúc nào cô ấy cũng là người ra về trễ nhất. Orm Kornnaphat cũng có một thói quen đi dạo một đoạn rồi mới về nhà, đó là lý do cô ấy thường hay để xe xa nơi mình làm việc để buổi tối có thể tản bộ. Thói quen đó của Orm Kornnaphat từ xưa đến giờ không hề thay đổi. LingLing nhớ về Orm Kornnaphat cho dù là những chi tiết nhỏ nhất nên cô thừa biết sở thích đó của Orm Kornnaphat nên hằng ngày cô đều ngồi trong xe chờ cô ấy cho đến khi tan làm.

Orm Kornnaphat luôn nhận biết được sự hiện diện của LingLing quanh mình, cũng biết người ngồi trong chiếc xe màu đen đó hằng đêm là cô, nhưng cô chẳng buồn để ý đến nữa. Cô không biết sẽ phải đối mặt với LingLing Kwong như thế nào, sẽ phải nói những gì.

Orm Kornnaphat cứ bước đi với suy nghĩ riêng của chính mình mà không để ý đến đèn dành cho người đi bộ đã chuyển sang đèn đỏ.

*bim bim.."

Tiếng còi xe vang lên, cô giật mình và ngay lúc đó có một lực mạnh kéo ngược cô về phía sau.

"Orm Kornnaphat... em muốn chết sao? Sao không nhìn đường."

Orm Kornnaphat bừng tỉnh sau một vài giây, nhìn thấy người trước mặt trong lòng cô cảm xúc hỗn loạn nhưng lại tỏ vẻ khó chịu bên ngoài.

"..."

"Orm Kornnaphat gặp chuyện gì thì chị không thể yên lòng."

"Vậy bỏ tôi lại một mình thì chị cảm thấy yên lòng hơn phải không?." Lần đầu tiên trong vòng mấy tuần qua Orm Kornnaphat lại nói chuyện với LingLing, lại là một câu nói đau lòng đến vậy.

"Orm, hãy cho chị cơ hội giải thích."

"Muộn rồi."

Orm Kornnaphat quay mặt bước đi, giấu đi những giọt nước mắt đang đang trào trên đôi mắt mình.

"Nếu em không còn yêu chị thì tại sao lại trưng bày chiếc áo cưới chúng ta cùng vẽ." LingLing thét lớn.

"Là để nhắc cho tôi nhớ.........tôi đã từng ngu ngốc như thế nào."

"Orm Kornnaphat à, chị biết năm đó chị rời đi là lỗi của chị, nhưng thật sự chị không muốn."

"......"

"Tôi biết."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro