Chap 3


Mỗi người có một định hướng và con đường cho riêng mình, vốn dĩ chẳng ai có thể hiểu được những khó khăn mà mỗi người phải trải qua trong cuộc đời họ. Orm Kornnaphat cũng như vậy thôi, yêu LingLing là một định mệnh, đơn phương cô ấy là số phận, và dấu kín tình cảm của cô với LingLing là một khó khăn. Đôi lúc Orm Kornnaphat tự cho mình cái quyền rời xa LingLing vài ngày, vì cô cũng là người biết đau khi nhìn LingLing khóc, là người biết khó chịu mỗi khi nhìn thấy LingLing nâng niu thứ gì đó liên quan đến Maivika. Hôm nay cũng vậy, Orm Kornnaphat nói dối LingLing rằng cô có khá nhiều việc nên có lẽ sẽ không thể về nhà được, nhưng thực chất bản thân lại vô hồn đi dạo xung quanh thành phố.


" Nhớ ăn cơm và ngủ sớm LingLing. "


Orm Kornnaphat nhắn tin cho LingLing trước khi tắt nguồn điện thoại, cô muốn có khoảng không gian riêng nhưng bản thân lại chẳng thể ngăn việc lo lắng cho LingLing mỗi khi cô không ở gần chị ấy. Có người nói yêu là thứ cảm xúc mãnh liệt nhất, nhưng cũng có người khuyên đừng nên yêu, vì một khi yêu thì mọi cay đắng trong cuộc đời này đều chẳng là gì với những thứ đau đớn mà nó có thể mang lại. Orm Kornnaphat từng dặn lòng đừng cố yêu LingLing, nhưng chưa phút giây nào cô để LingLing ra khỏi trái tim mình.

Orm Kornnaphat mỉm cười nhìn đôi bạn trẻ đang ríu rít với nhau trong khu bán sách, ngày xưa cô và LingLing cũng vui vẻ như thế. Vô tư, không âu lo phiền não bất cứ điều gì. Không biết ngày đó cô đã yêu LingLing chưa, nhưng chắc chắn một điều tình cảm lúc đó rất trong sáng và ngây thơ, nó không vẩn đục bất cứ nỗi đau nào. Cô nhớ lúc đó... nhớ cái cách với LingLing thế giới này chỉ đẹp khi cô mỉm cười, nhớ cách chị ấy hay đùa rằng sau này lớn lên dù có lấy chồng cũng sẽ vác cô theo vì không yên tâm với cái tính hậu đậu ngơ ngơ ngáo ngáo của cô. Ngày ấy đẹp biết bao nhiêu nhưng nó cũng chỉ là quá khứ.

" LingLing rất thích cuốn tiểu thuyết này, mình sẽ mua cho chị ấy. "

Orm Kornnaphat bất chợt thở dài. Lại là LingLing, cô càng cố trốn tránh LingLing bao nhiêu thì càng nhận ra rằng bản thân không thể làm gì nếu thiếu cô ấy được. Đi dạo thế này càng làm cô nhớ hơi ấm của chị ấy hơn. Đôi khi chúng ta càng quên thì lại càng nhớ, càng rũ bỏ thì càng dây dưa. Cuộc sống luôn mang những điều trái ngược kì lạ như thế. Orm Kornnaphat mỉm cười nhấc cuốn sách khỏi kệ, quên LingLing đúng là sự cố gắng vô nghĩa. Orm Kornnaphat có thể không phải là định mệnh của LingLing nhưng dù phải hay không thì với Orm Kornnaphat, LingLing chắc chắn mãi mãi là định mệnh duy nhất trong cuộc đời cô.

" Orm à... " Giọng nói trầm ấm vang lên làm Orm Kornnaphat giật mình quay đầu lại.

Là Maivika, là người chen giữa cô và LingLing, là người đã hủy hoại tình yêu mà cô vun đắp, là người mang đến cho LingLing sự u uất chán nản... Đáng lí ra cô phải phun vào mặt cậu ta hàng trăm câu xỉ vả, nhưng điều đó liệu có làm cho tình hình tốt hơn hay không. Dù sao thì Orm Kornnaphat cũng không muốn bản thân mình phải tức giận vì Maivika thêm nữa. Orm Kornnaphat lườm nhẹ Maivika rồi tính bỏ đi thẳng, nhưng bàn tay của Maivika đã kịp ngăn Orm Kornnaphat lại. Dù Orm Kornnaphat không quay đầu lại nhìn nhưng cô hiểu Maivika đang cố xin lỗi cô dù chỉ là một lần.

" Mình xin lỗi Orm à. " Maivika khẩn khoản nói.

" Quá trễ rồi. " Orm Kornnaphat lạnh lùng.

" Chỉ 5p thôi mà. Mai là mình đã rời khỏi đây rồi. " Maivika buông tiếng thở dài.

" Cái quái gì ?!? " Orm Kornnaphat quay phắt người lại.

" Mình sẽ chuyển đến Mỹ và định cư ở đó với Kate. " Maivika cắn môi. – " Mình biết là mình nợ LingLing và cậu rất nhiều. Nhưng hãy hiểu cho mình, tình yêu không thể nói nhiều hay ít, quá khứ hay hiện tại, mình thương LingLing, nhưng mình chưa sẵn sàng. "

" Cậu biết là LingLing chưa quên được cậu mà. Cậu biết là LingLing yêu cậu mà. Cậu biết là LingLing mong cái đám cưới này thế nào mà đồ khốn. Sao cậu có thể bỏ đi vào lúc này với Kate, còn LingLing thì sao? Cậu có bao giờ suy nghĩ cho cô ấy không hả ??? "

* Chát *

Orm Kornnaphat không thể kiềm chế mình, cô giáng một cái tát lên má của Maivika, đối với Orm Kornnaphat chuyện làm tổn thương LingLing là thứ mà cô không bao giờ có thể tha thứ được. Maivika không phản kháng lại, cô biết mình đáng ăn cái tát này, cô nợ LingLing, nhưng quả thật cô không thể kết hôn với một người mà trong lòng cô ấy, người bạn thân Orm Kornnaphat còn quan trọng hơn cô quá nhiều. Maivika có thể hiểu vì họ lớn lên bên nhau, nhưng hiểu và chấp nhận là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Chẳng ai muốn bản thân lại phải đứng sau một ai đó trong lòng người yêu mình cả. Nhưng Maivika chọn cách im lặng... vì cô biết bản thân không thể yêu LingLing hơn người đứng đối diện mình và một chút cao thượng khiến Maivika không nỡ nói thẳng ra mọi chuyện mà cô biết.

" Mình chỉ có thể cho cậu và LingLing lời xin lỗi. " Maivika lắc nhẹ đầu mình, cô cũng rất khó xử, nhưng bản thân Maivika không muốn cưỡng cầu mọi thứ.

" Tôi xin cậu. Làm ơn... làm ơn ở bên cạnh LingLing, chị ấy cần cậu. " Orm Kornnaphat níu tay áo Maivika, đôi mắt cầu khẩn.

" Orm, tỉnh táo lại đi. Cậu không thể níu giữ một trái tim đã muốn ra đi. " Maivika gỡ tay của Orm Kornnaphat và đi thẳng.

Orm Kornnaphat dựa cả thân hình vào bức tường, lời nói của Maivika như một vết dao cứa nát trái tim cô, nó gợi cho cô nhớ về khoảng thời gian khốn khổ khi cô phải vượt qua nỗi đau lúc nghe tin LingLing sẽ kết hôn. Đáng lí ra trên thực tế cô phải là người thấu hiểu quá rõ ràng về chuyện mà Maivika nói. Vậy mà giờ đây cô lại vứt bỏ sự tự tôn của mình để giữ Maivika ở lại, cậu ta đúng, nếu con tim không muốn ở lại, thì đó mãi mãi chỉ là một xác chết biết đi. Chính đạo lý này đã giúp Orm Kornnaphat nén chặt lòng mình để buông câu chúc phúc cho đám cưới của họ.

" Em phải làm gì để chị luôn hạnh phúc đây LingLing... "

Lái xe đi khắp nơi vốn dĩ không phải là cách tốt nhất để Orm Kornnaphat có thể thả trôi nỗi lòng mình. Nhưng đó lại là điều duy nhất cô có thể đủ sức làm vào lúc này, Orm Kornnaphat chủ động tìm đến bãi biển đêm, nơi thư giãn nhất. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, ngày hôm kia cô còn thấy LingLing khóc khi trông thấy Maivika, vị mặn của nước mắt cô lúc đó vẫn còn đọng lại trên đầu lưỡi.

Nếu LingLing biết Maivika đã rời khỏi Thái Lan, nếu LingLing biết Maivika đi cùng một người con gái khác và cô ấy sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy Maivika nữa thì sao? LingLing vẫn còn yếu đuối, chắc chắn cô ấy không thể chịu đựng được thêm một tin shock nào nữa. Nếu có thể hi sinh bản thân cô để đánh đổi nụ cười của LingLing, cô sẽ chẳng bao giờ từ nan.

" Chỉ còn một cách... " Orm Kornnaphat nhìn xa xăm về bóng tối...

Orm Kornnaphat không sợ nước mắt mình rơi mỗi giây, mà cô chỉ sợ nước mắt của LingLing rơi mỗi ngày. Dù Orm Kornnaphat biết cô sẽ làm một việc có lỗi với LingLing nhưng đã không còn cách nào khác ngoài việc cô sẽ phải... đánh mất bản thân mình... để LingLing được mỉm cười.

oooOOOooo

LingLing chạy như bay vào trong bệnh viện, toàn thân cô đang râm ran một cảm giác vô cùng khó chịu khi nghe tin Orm Kornnaphat gặp tai nạn. Nghe Prigkhing nói là Orm Kornnaphat không sao, nhưng vì vết thương trên mặt có chút nghiêm trọng nên cô ấy phải băng lại. LingLing thầm tự trách bản thân mình, là do cô không săn sóc Orm Kornnaphat cho đàng hoàng, cái bản tính chúa hậu đậu của cô ấy LingLing còn lạ gì nữa.

Biết vậy cô cứ kè kè kế bên thì chắc đã không có chuyện gì xảy ra cả. Mà Orm Kornnaphat cũng ương bướng lắm, thích tự do cơ, chẳng bù cho hồi bé bám cô còn hơn đỉa. Tự dưng kêu đi công tác một tuần rồi về với thương tích đầy mình, giận dễ sợ.

" Orm à, em không sao chứ ?!? " LingLing lao vào trong phòng bệnh, mặt hớt hải.

" Em ổn mà LingLing. " Orm Kornnaphat giơ một tay lên chào, chứ cô biết LingLing không thể đoán được khuôn mặt cô đang cười hay khóc nữa là.

LingLing xót xa nhìn cô gái trước mặt mình đang ngồi đung đưa hai chân. LingLing không nghĩ mọi việc lại tồi tệ đến thế. Không biết vết thương thế nào mà Orm Kornnaphat đã phải băng kín khuôn mặt mình lại. LingLing nhớ đôi mắt cười, nhớ bờ môi nhỏ, nhớ cả cái cách cô ấy giận dỗi với chiếc mũi thở phì phò... dù là Orm Kornnaphat đang rất giận nhưng nó cũng thật sự làm cho cô ấy đáng yêu. LingLing tiến lại gần Orm Kornnaphat và ngồi xuống kế cô ấy, khẽ nắm lấy tay của Orm Kornnaphat, LingLing muốn la cho cô ấy một trận nhưng bản thân lại không nỡ làm điều đó. Chỉ cần Orm Kornnaphat vẫn còn ở bên cạnh cô là quá đủ rồi, sao cô có thể đòi hỏi gì hơn thế.

" Em bảo em ổn, nhưng sao em phải băng kín hết thế kia. Prigkhing đâu, chị không tin em , chị phải hỏi Prigkhing. Em chỉ toàn nói xạo để chị không lo. " LingLing nhìn dáo dác xung quanh tìm kiếm người bạn chung của họ.

" Chỉ là em bị thương một chút, không sao cả. Ba tháng sau mọi thứ sẽ lành lại thôi. Em không nói dối chị đâu. " Orm siết chặt tay LingLing, như để tạo cho cô ấy sự tin tưởng.

" Ba tháng mà không hết, em và Prigkhing sẽ chết với chị. " LingLing hăm dọa kèm theo khuôn mặt nghiêm túc. – " Em có phải nằm viện mấy ngày không? Em có muốn ăn gì không, Em có muốn thứ gì không. Nào đòi hỏi đi, vì ba tháng tiếp theo em sẽ là bệnh nhân của chị. "

Orm Kornnaphat thầm mỉm cười khi nhìn LingLing căng đầu ra suy nghĩ coi làm gì để thuận tiện cho cô nhất. Cô không biết bản thân nên buồn hay nên vui vì tai nạn có phần cố ý này.

Một mặt Orm Kornnaphat cảm thấy bản thân thật tồi tệ, nhưng mặt khác có lẽ cô sẽ có thể ở bên LingLing, được chị ấy chăm sóc tận tình ba tháng với danh phận là Orm Kornnaphat Hwang. Prigkhing cũng đã phản đối chuyện này rất nhiều, nhưng Orm Kornnaphat làm lơ tất cả. Ba tháng sau cô sẽ được chăm sóc LingLing, sẽ là người làm cho cô ấy mỉm cười, sẽ là người ôm cô ấy mỗi đêm... mặc dù chỉ là danh phận ảo với cái tên khác... Rất đau đớn... nhưng đó là giải pháp duy nhất.

* Flashback *

" Orm Kornnaphat, cậu điên rồi sao? " Prigkhing hét lên, đập mạnh tay xuống bàn. Chuyện này thật quá sức tưởng tượng của cô, Prigkhing không nghĩ rằng Orm Kornnaphat lại có thứ suy nghĩ điên rồ đến như thế. Quá hoang đường.

" Prigkhing... hãy hiểu cho mình. " Orm Kornnaphat cúi mặt xuống đất, đương nhiên bản thân cô chẳng dám trách hay né cơn thịnh nộ lúc này của Prigkhing.

" Chuyện này sẽ làm cậu và LingLing càng tổn thương sâu sắc hơn thôi, cậu tính làm gì... Lừa dối LingLing cả đời. Tình yêu của cậu với LingLing là thế này đó hả. " Prigkhing nắm cổ áo của Orm Kornnaphat lên, bản thân cô muốn kiềm chế nhưng cô tin chắc ai rơi vào tình huống này cũng sẽ không còn cách nào khác ngoài phản ứng kịch liệt như cô.

Orm Kornnaphat hất văng tay của Prigkhing ra, bản thân cô không lẽ còn chưa đủ đau đớn hay sao. Chẳng lẽ cô lại muốn sống trong lốt người khác hay sao, chẳng lẽ cô không muốn LingLing nhớ cô, hay yêu cô bằng chính con người của cô hay sao. Nhưng Orm Kornnaphat đâu còn cách nào khác nữa...

" Maivika đi rồi... LingLing sẽ bị tổn thương. chị ấy còn yêu Maivika nhiều lắm. Mình biết mình bệnh hoạn nhưng mình sợ lắm Prigkhing à, sợ nhìn thấy LingLing phải khóc, sợ nhìn chị ấy ôm những vật kỉ niệm của Maivika rồi cười cay đắng. Mình không còn đủ dũng khí để nhìn LingLing đau đớn nữa đâu..."

" Chuyện này rồi cũng sẽ lộ thôi... " Prigkhing ngồi phịch xuống đất, chẳng lẽ cô lại không hiểu thứ tình cảm đơn phương đáng nguyền rủa này hay sao.

" Mình sẽ đưa LingLing đi thật xa, đến nơi chẳng có ai nhận ra hai đứa mình... "

" Vậy cậu tính giải thích sao về sự mất tích bí ẩn của Orm Kornnaphat. Rằng cậu tự nhiên bốc khói khỏi thế giới này ư. Tỉnh lại đi Orm Kornnaphat, LingLing sẽ nghi ngờ. " Prigkhing nhấn mạnh.

" Mình sẽ nói rằng mình đi du học xa. Mình đi định cư ở đâu đó. Mình sẽ gửi cho chị Michelle vài bức thư rồi nhờ chị ấy giả danh mình gửi ngược lại cho LingLing. Mình biết nó rất hoang đường, nhưng đây là cách duy nhất lấy lại nụ cười của LingLing. Làm ơn đi mà Prigkhing. Nó không thể thành công nếu không có cậu... Mình xin đấy. "

Đôi mắt nhuốm đầy sự mệt mỏi bi ai của Orm Kornnaphat khiến Prigkhing khựng lại, cảm giác khó chịu bủa vây lấy cô nhưng cô không thể khiến chúng biến mất. Biết rõ những thứ mà Orm Kornnaphat định làm là điên rồ, là không thể nào vậy mà cô lại không dám ngăn cản bạn mình một cách quyết liệt nhất có thể. Có lẽ là do bản thân cô quá rõ sự đau khổ mà con tim Orm Kornnaphat phải trải qua, sự dày vò từng ngày từng tháng từng phút từng giây, đau nhưng không được khóc, khóc lại không thể khóc thành tiếng... phải chăng trong mọi thứ tình cảm thì tình cảm đơn phương bạn thân của mình là thứ tình cảm đau đớn nhất.

" Làm ơn đi Prigkhing... " Orm Kornnaphat nài nỉ, khóe mắt một dòng lệ tuôn ra.

" Cậu sẽ trải qua một cuộc phẫu thuật khá đau đớn nhưng có lẽ sẽ không vấn đề gì vì có thuốc mê liều mạnh... khoảng ba tháng thì da non sẽ lành và cậu sẽ thành... " Prigkhing nuốt nhẹ nước bọt mình, cay đắng nói. – " ... Maivika. "

" Mình nợ cậu nhiều lắm. " Orm Kornnaphat ôm chầm lấy Prigkhing, khóc lớn, có lẽ vừa để giải thoát nỗi lòng của mình, vừa là để cảm ơn Prigkhing.

Prigkhing đẩy Orm Kornnaphat ra, đôi mắt vô hồn. Orm Kornnaphat đang thật sự làm cô cảm thấy có lỗi thêm, tại sao cô lại điên rồ đồng ý giúp đỡ cô ấy như vậy... Chết tiệt. Prigkhing bắt đầu thấy hối hận rồi.

" Tốt hơn là cậu... nên sống tốt. "

Prigkhing bỏ đi, bỏ lại Orm Kornnaphat ngồi đó với khuôn mặt hối lỗi kinh khủng, cô biết cô tàn nhẫn, cô biết cô ngốc, cô biết con đường cô đang đi là sai, sai hoàn toàn... Nhưng... Tình Yêu thì không bao giờ có đúng... hoặc sai cả.

* End Flashback *

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro