Chap 3-END
"Tôi biết."
LingLing bất ngờ mở to mắt ngạc nhiên nhìn Orm Kornnaphat .
"Em đã biết?"
"Tôi biết, lỗi là do ba tôi, nhưng thay vì chị chọn cùng nhau đối mặt thì chị lại bỏ mặc tôi không một lời nói nào cả. Khi đó chỉ cần chị nói, tôi sẽ không ngần ngại nhờ bạn bè giúp đỡ gia đình chị, mọi chuyện đều có cách giải quyết của nó. Nhưng không LingLing, à không là LingLing Kwong, chị đã tự cho mình quyền lựa chọn hy sinh tình yêu của chúng ta. Vậy giờ chị nói cho tôi biết đi, chị có tư cách mà mong chờ tình yêu đó từ tôi."
Mắt Orm Kornnaphat đã đỏ ngầu từ bao giờ.
Orm Kornnaphat có còn yêu LingLing không? Có
Orm Kornnaphat có hận LingLing không? Có
Chỉ là Orm Kornnaphat không thể chấp nhận được LingLing bỏ rơi cô.
Đã nhiều năm rồi cho đến hôm nay Orm Kornnaphat mới có can đảm nói hết những lời trong lòng mình.
"Tôi biết chị làm tất cả vì gia đình, chị là một người tốt. Chỉ là tôi không thể chấp nhận bản thân mình là vật hy sinh trong từng ấy năm."
Nói rồi Orm Kornnaphat quay đầu đi thật nhanh để tránh nhìn vào mắt LingLing vì cô biết cô sẽ mềm lòng khi thấy người con gái ấy khóc. Cô không biết mình làm đúng hay sai, khi thấy người đó đau thì trong lòng cô cũng đau như vậy, nhưng cô lại không có can đảm nắm giữ người ấy một lần nữa.
---------
LingLing's POV:
Tôi nhìn thấy sự tuyệt vọng trong ánh mắt của Orm Kornnaphat , như vậy tôi và em ấy đã kết thúc thật rồi sao?
Là tôi sai khi lựa chọn gia đình mình hay sao?
Tôi lê bước mệt mỏi trở về nơi ở của mình, nó chẳng phải là nhà vì tôi luôn cảm thấy đơn độc khi ở đó. Tôi đã từng ở nhiều nơi nhưng chẳng có nơi nào cho tôi cảm giác bình yên như lúc tôi ở cạnh Orm Kornnaphat .
Còn bây giờ cả Orm Kornnaphat cũng bỏ mặc tôi, không đúng là tôi đã làm cho Orm Kornnaphat trở nên như thế.
Nếu không có Orm Kornnaphat mọi thứ đều thật vô nghĩa.
Vậy tôi còn sống trên đời này làm gì?
End LingLing's POV.
-------
Điện thoại gọi vào máy LingLing đều chuyển vào hộp thư thoại khiến Ying Ananda lo lắng, cô liền chạy ngay sang nhà của LingLing.
Ying Ananda nhấn chuông ở bên ngoài nhưng không ai mở cửa, linh cảm có chuyện không lành, cô liền lấy chìa khoá dự phòng đi vào trong, cô lật tung hết khắp ngôi nhà chỉ còn một nơi duy nhất chưa bước vào. Ying Ananda thật sự không mong chuyện này xảy ra một lần nữa. Có một chút bồn chồn trong người khiến cô đi đến đẩu cảnh cửa phòng tắm.
LingLing nằm trong bồn tắm với cánh tay đầy máu.
Chết tiệt thật, Ying Ananda lại đoán không sai, chuyện ấy lại xảy ra một lần nữa trước mắt cô. Lại một lần nữa thần chết lại bỏ qua cho LingLing, Ying Ananda liền gọi cấp cứu đồng thời sơ cứu cho cô bạn mình.
Khẽ thở dài nhìn người nằm trên giường bệnh, cô biết rõ nguyên nhân đến từ đâu nhưng lại chẳng có cách nào giúp cô nàng giải quyết được vì rõ ràng giữa hai người họ có một sự liên kết chặt chẽ đến mức không có khoảng trống cho người như cậu.
Ying Ananda liền đi đến một nơi.
"Tôi muốn gặp Orm Kornnaphat Sethratanapong." Ying Ananda nói với người tiếp tân ngay khi cậu bước vào bên trong một cửa hàng khang trang.
"Xin lỗi cô có hẹn trước không ạ."
"Không, nói với người đó có Ying Ananda muốn gặp."
Sau khi đợi một hồi lâu, Ying Ananda được một người đưa lên phòng làm việc của Orm Kornnaphat .
Người đó vẫn đang miệt mài làm việc gì đó bản thân không chú ý đến mọi thứ xung quanh còn có một người mang đầy sự tức giận đứng trước mặt mình.
"Sống tốt chứ hả Orm Kornnaphat Sethratanapong, nhìn cậu như vậy thì chắc chắn là ổn. Còn LingLing thì sống dở chết dở vì cậu."
"Chị câm miệng lại cho tôi, chị có tư cách gì nói tôi."
Ying Ananda là gì của Orm Kornnaphat , mối quan hệ giữa hai người được gắn kết bởi một người duy nhất là LingLing.
"Tôi muốn báo cho cậu biết, LingLing đã tự tử......"
Bàn tay đang cầm viết của cô chợt dừng lại, bộ não của cô đang hoạt động hết công suất để nghiền ngẫm những gì Ying Ananda nói.
"Tự tử..."
"Chết tiệt thật."
Orm Kornnaphat đẩy ghế đứng dậy mở to hai mắt nắm lấy cổ áo Ying Ananda
"Chị nói gì? LingLing Kwong, chị ấy thế nào?."
"Cậu có để tôi nói hết không?"
Ying Ananda gạt hai tay Orm Kornnaphat ra chỉnh lại vạt áo của mình.
"Tên khốn nhà cậu đã nói gì mà khiến cô ấy căn bệnh trầm cảm tái phát mà suy nghĩ dại dột. May cho cậu là tôi, lần thứ 2 đã cứu được cô ấy. Nếu cậu còn có tình người thì đến thăm cô ấy đi."
"Dẫn tôi đi gặp chị ấy............. xin chị."
________________________
Orm Kornnaphat nhìn thấy người con gái mình yêu thương với gương mặt tiều tụy nằm trên giường bệnh, trên cánh tay xinh đẹp đó còn để lại vết thương được băng gạc trắng. Orm Kornnaphat cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹn lại, nước mắt không thể khống chế được mà tuôn rơi.
"Em xin lỗi, là lỗi của em, thật sự xin lỗi chị."
Cô nắm lấy bàn tay đang nằm im bất động ở đó mà bật khóc. Nếu còn yêu vì sao cô lại hèn nhát không đối mặt nói thật hết những lời trong lòng mà lại đi nói lời tổn thương nhau. Cô cũng không biết nữa, chỉ là cô không điều khiển được suy nghĩ của mình, nhưng cho đến hiện tại cô biết cậu cần gì nhất.
Là chỉ cần LingLing Kwong của cô được bình an.
Orm Kornnaphat ngồi bên cạnh LingLing cả đêm không chợp mắt, cô ngắm nhìn LingLing như thể chỉ cần rời mắt người này một giây thôi cô sẽ không gặp lại được nữa.
"Vì sao chị tìm em, sao cứ đi theo em để em có cơ hội làm tổn thương chị lần này tới lần khác."
Giọng nói nhẹ nhẹ tan vào màn đêm.
Sáng hôm sau LingLing tỉnh lại, cô cảm thấy dường như Orm Kornnaphat đã ở đây, hơi ấm trên bàn tay cô còn cảm nhận rất rõ. Nhưng nhìn xung quanh ngoại trừ Ying Ananda đang cố hỏi cô bằng hàng loạt câu hỏi gì đó khiến cô thấy khó chịu.
"Orm Kornnaphat đâu?" LingLing buộc miệng hỏi.
Ying Ananda quay đầu đi chỗ khác tránh ánh nhìn của LingLing bởi vì cô cũng chẳng biết câu trả lời vì khi cô trở về phòng bệnh, đã thấy Orm Kornnaphat đọc hết những dòng nhật ký của LingLing mà chính tay cô là người đưa nó cho Orm Kornnaphat .
Không một ai biết Orm Kornnaphat đã đi đâu.
Họ chỉ biết rằng ngay khi bước vào công ty bắt đầu một ngày làm việc thì họ đã thấy chiếc váy cưới được đặt giữa sảnh đã biến mất.
Orm Kornnaphat đã tháo nó xuống, cũng giống như những khuất mắt trong lòng cô đã được cởi bỏ. Cô không còn giận LingLing nữa, cô biết người đó cũng vì cô mà đã sống không dễ dàng trong những năm qua, vậy thì hà tất gì phải dằn vặt nhau thêm nữa. Orm Kornnaphat cảm thấy mình không xứng đáng với tình cảm này, ở lại bên cạnh LingLing chỉ khiến cô ấy thêm đau khổ mà thôi.
Orm Kornnaphat đã nhốt mình ở đâu đó để mặc cho cửa hàng của mình như rắn mất đầu, nhưng cô chẳng hề quan tâm, cô ở trong nhà nhìn đăm đăm bản vẽ trước mắt. Cô muốn tự mình hoàn thành bản vẽ còn dang dở này, tự mình may cho LingLing một chiếc áo cưới tuyệt vời nhất như lời cậu đã hứa.
Cô miệt mài với từng nét vẽ, từng đường nét,sợi chỉ một như trân trọng một báu vật.
Sau ba ngày không ngừng nghỉ, cô đứng dậy thở phào nhẹ nhõm với đôi mắt thâm quầng và vẻ mặt mệt mỏi. Nhìn chiếc váy cưới trước mặt cô gật gù cảm thán. Đó là tác phẩm tâm đắc nhất cuộc đời cô cho đến hiện tại, chiếc váy này, ngoài LingLing Kwong ra sẽ không ai có thể toát lên được vẻ đẹp của nó được nữa.
Orm Kornnaphat đóng gói chiếc váy lại rồi cho người đem đến cho LingLing Kwong.
Cô mệt mỏi vào nhà thu xếp quần áo của mình vào vali, hiện tại cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, chấp niệm với LingLing cô đã hoàn toàn buông bỏ, nơi này không còn gì để cô lưu luyến nữa rồi.
--------------------------------------
"LingLing, mình nghe nói Orm Kornnaphat sẽ bay sang Pháp, nhóc ấy đang ở sân bay."
LingLing còn chưa định hình được khi thấy chiếc váy mà Orm Kornnaphat đã gửi cho cô mà nay Ying Ananda lại nói với cô thêm một tin tức khiến tim cô muốn nhảy thót ra ngoài lồng ngực.
Cô liền bỏ đi ngay sau đó mặc kệ Ying Ananda gọi với theo. Nếu không có được Orm Kornnaphat thì các người cứu sống LingLing này làm gì, còn nhóc con kia làm sao cứ làm trái tim cô quay cuồng như vậy, đưa cô chiếc váy cưới này rồi lặng lẽ bỏ đi.
Kia rồi, LingLing đã bắt gặp được thân hình nhỏ bé đó đang kéo chiếc vali của mình vào bên trong.
"Orm Kornnaphat Sethratanapong." LingLing gọi to khiến ai cũng quay lại nhìn.
Orm Kornnaphat dừng bước thì cảm thấy một lực nào đó từ phía sau đổ ập lên người cậu.
"Đừng đi, Orm Kornnaphat đừng đi, xin em....."
"..."
"Đừng để chị một mình nữa."
"Tôi phải đi."
"Chị sẽ đi cùng em, chị không muốn sống thiếu em thêm một ngày nào nữa."
"Không."
"Orm Kornnaphat ...."
Orm Kornnaphat vẫn im lặng, cho đến cuối cùng Orm Kornnaphat vẫn không lựa chọn tha thứ cho cô hay sao, vậy cớ gì lại gửi chiếc váy đó đến cho cô, để muốn báo cho cô biết rằng cô ấy không còn thuộc về cô nữa sao.
Nghĩ đến việc không còn gặp lại Orm Kornnaphat khiến trái tim cô như bị bóp nghẹn lại, nước mắt không ngừng rơi xuống gương mặt LingLing.
Orm Kornnaphat quay lại nhìn LingLing, cô liền cảm thấy đau lòng, cô lại làm cho cô gái ngốc này khóc rồi, cô thật đáng trách.
Nhè nhẹ đưa tay quệt đi dòng nước mắt trên mặt LingLing, Orm Kornnaphat nở nụ cười bí hiểm.
"Khóc gì chứ, tôi chỉ đi công tác thôi mà."
Nét mặt của LingLing lúc này không biết phải biểu hiện như thế nào, cô có nghe lầm không?
"Orm Kornnaphat ......"
"Hửm."
"Lá thư......"
"Thì làm sao?"
"Em nói rằng buông bỏ quá khứ."
"Ừ thì tôi buông bỏ quá khứ, tha thứ cho chị, không hận chị nữa, không vì chị mà dằn vặt bản thân mình nữa."
"Vậy em không cần chị nữa."
"Đồ ngốc."
LingLing lại càng không hiểu Orm Kornnaphat đang nói đến việc gì, sao lại nói cô ngốc.
"Em nói buông bỏ quá khứ có nghĩa là em tha thứ cho chị, và cũng tha thứ cho sự ích kỷ của em." Orm Kornnaphat mỉm cười -"Vì trong tương lai em sẽ theo đuổi chị một lần nữa, để chị có thể khoác chiếc áo cưới đó cùng em bước vào lễ đường."
Nước mắt của LingLing lại rơi không kiểm soát nữa rồi, nhưng lần này nó là vì hạnh phúc.
"Cuộc sống của em sẽ như thế nào nếu không có LingLing Sirilak Kwong, nó như mất đi niềm hạnh phúc của bản thân vậy. LingLing Sirilak Kwong, chị có bằng lòng một lần nữa bước cùng em suốt quãng đời còn lại không?"
LingLing chạy đến ôm chầm lấy Orm Kornnaphat giấu gương mặt đầy nước mắt trên vạt áo cô ấy.
"Chị đồng ý, luôn luôn đồng ý."
*Bonus*
Sau một hồi lâu LingLing đã ngừng khóc, cô cùng Orm Kornnaphat đang ngồi trên ghế chờ ở sân bay.
"Đồ mít ướt nhà chị."
"Tại ai mà chị phải như vậy."
"Chị làm trễ luôn chuyến bay của em rồi. Tuần lễ thời trang Paris của em..."
"Chị nghĩ em....."
"Bỏ đi hả......em đâu phải là đứa nhóc nữa." Orm Kornnaphat cắt ngang lời nói của LingLing. "Em không thể hoãn chuyến công tác này được, em dự khi trở về sẽ nói rõ với chị."
"Em làm chị sợ chết khiếp, cứ tưởng em không cần chị nữa."
"Khờ quá, sao lại không cần chứ."
"Chỉ cần nghĩ đến việc Orm Kornnaphat bước ra khỏi cuộc sống của chị là con tim chị dường như không làm chủ được nữa."
"Vậy thì chị cũng đừng suy nghĩ dại dột nữa, vì khi nơi này không có LingLing Sirilak Kwong, nó cũng như ai đó bóp nghẹt lại vậy." - Orm Kornnaphat chỉ vào bên ngực trái của mình. -"Chờ em về nhé...."
"Orm Kornnaphat à, chị nghĩ là chị sẽ đi cùng em."
END
Bật mí teaser câu truyện kế tiếp,ai hóng chờ mình nha:
Một chuyện tình trái ngang của Orm Kornnaphat.
Người mà cô yêu từ khi còn bé lại trở thành vị hôn phu của chị gái mình
Liệu câu chuyện tình yêu của cô có hồi kết hay không?
Các tình yêu ơi bộ này mình đăng riêng 1 phần nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro