Chap 4

" Hình như bị thương thì phải kiêng ăn vài thứ... chị nên đi hỏi bác sĩ và lập một cái bảng danh sách. Orm em thấy có đúng không ?!? Orm... Orm... "

Tiếng LingLing đưa Orm Kornnaphat trở lại tình hình thực tế, Orm Kornnaphat khẽ gật đầu đồng tình mặc dù thực chất bản thân cô cũng không chắc là LingLing đang nói về cái gì. Nhưng với Orm Kornnaphat chỉ cần là LingLing thích thì điều đó là hoàn toàn đúng đắn và cô sẽ đồng ý hai tay hai chân. Nhưng LingLing thì không chịu được việc Orm Kornnaphat không tập trung vào cô khi cô đang nói, LingLing cốc nhẹ vào đầu của Orm Kornnaphat như để cảnh cáo cô nàng nên cẩn thận hơn nếu còn lơ là. LingLing đột nhiên ôm Orm Kornnaphat vào lòng khiến Orm Kornnaphat có chút bất ngờ.

" Có sợ không. Lúc bị tai nạn ấy... Có chị đây rồi và sẽ chẳng còn chuyện gì xảy ra với em nữa đâu. " LingLing thì thầm từng tiếng ngọt ngào vào tai của Orm Kornnaphat.

Orm Kornnaphat chính thức thấy vụ tai nạn giả này thật sự là điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống của cô, những lời yêu thương nhẹ nhàng đó chỉ có LingLing là người có thể mang lại. chị ấy ấm lắm, chẳng lạnh như người ta thường bảo. chị ấy quan tâm lắm, chẳng vô tâm vô tính như mọi người hay nói. LingLing là tổ hợp của những gì tuyệt vời nhất, hơn ai hết Orm Kornnaphat luôn thầm cảm ơn ông trời vì đã khiến LingLing xuất hiện trong cuộc sống của cô... dù cả hai chỉ là bạn.

Tình yêu là khi bạn chỉ cần được lưu giữ những kỉ niệm đẹp về người ấy... mãi trong trái tim mình.

oooOOOooo

Nếu ai nói LingLing là người dễ tính... họ sẽ nhìn một lúc rồi xí xóa cho qua, nhưng nếu ai nói LingLing là người kĩ tính, họ sẽ phá ra cười ngay lập tức. Chính Orm Kornnaphat, người bạn nối khố bao năm nay sẽ là người cười to nhất, nhưng giờ thì cô đang muốn tự vả vào mặt mình vì thái độ coi thường sự chín chắn của LingLing. Có thể chị ấy có mặt này, chỉ là bấy lâu nay nó tiềm ẩn và giờ thì đang hiện ra rõ mồn một đến mức chói lòa. Từ lúc Orm Kornnaphat được LingLing đưa về nhà, cô chưa phải đụng vào bất kì thứ gì, chỉ cần ngồi đó và hưởng thụ, một chuyện mà Orm Kornnaphat chưa từng nghĩ mình sẽ trông đợi được ở LingLing, cô người thân nhất của mình.

" Từ giờ những thứ có hại cho sức khỏe phải ra khỏi cái nhà này. "

Nhìn cái dáng vẻ tướng trung sĩ cứ cố tống hết mọi thứ vào cái bao rác là Orm Kornnaphat chỉ muốn phá ra mà cười, nếu không phải cái vết thương trên mặt cô không được cử động cơ nhiều thì cô đã lăn ra nhà rồi.

Kể ra thì LingLing lo cũng đúng, những vết thương rất dễ bị thẹo nếu như không tuân thủ theo một chế độ ăn nhất định, LingLing không muốn Orm Kornnaphat có bất kì thay đổi gì khi tháo băng ra, mắt cười phải mãi mãi là mắt cười, chỉ cần mắt, môi hay mặt Orm Kornnaphat lệch đi một chút xíu thôi, cô thề cô sẽ tóm cổ Prigkhing và cho câu ta một trận nhớ đời vì cái tội làm lang băm.

" LingLingggg.... " Orm Kornnaphat từ đằng xa lao lại khi thấy LingLing chuẩn bị giục một chai rượu... và nó có màu tím...

" Sao vậy Orm? " LingLing to tròn mắt hỏi.

" Chị nhìn đi... nhìn đi... nó màu tím cơ mà. "

Orm Kornnaphat nâng niu chai rượu đã hết quá nửa như một đứa bé, ôm qua ôm lại trông như đang dỗ dành nó khiến LingLing không khỏi phì cười. Còn nhớ lúc cô và Orm Kornnaphat tình cờ đi siêu thị thì thấy chai rượu này, chẳng nói chẳng rằng Orm Kornnaphat đã lặng lẽ ôm nó lại quầy tính tiền. Ban đầu LingLing nghĩ Orm Kornnaphat muốn làm một ly cho ấm bụng, ai ngờ khi mang về nhà LingLing vừa tính mở thì đã bị Orm Kornnaphat đánh cho một cái rõ đau và kêu nó là của cô ấy, chỉ của một mình cô ấy, chỉ vì chai rượu có màu tím thôi đấy. Từ đó LingLing đã rút ra được một kinh nghiệm rằng mọi thứ màu tím đều là của Orm Kornnaphat, và đừng bao giờ có ý định tranh thứ gì của cô ấy, hậu quả sẽ khó lường lắm.

" Nhưng chúng ta không nên để chúng trong nhà, hãy gửi nhà ai đó rồi lấy lại sau nhé. " LingLing dỗ dành.

" Không... nó màu tím. Những thứ màu tím luôn có hộ chiếu hay visa dài hạn trong nhà em mà. " Orm Kornnaphat di di hai chân xuống nhà, tạo vẻ thương cảm rõ rệt.

Trông LingLing vẫn còn cứng rắn lắm. Nếu ngày xưa chỉ cần Orm Kornnaphat tung mắt cún ra là LingLing xụi lơ liền, giờ thì đống băng đáng ghét trên mặt Orm Kornnaphat đã ngăn cản điều đó, thật dễ ghét mà. Chẳng còn cách nào khác, Orm Kornnaphat đành dùng cơ thể mình để nũng LingLing nhưng có vẻ như sự lạnh lùng của LingLing vẫn đang trên đà đỉnh điểm, bằng chứng là chị ấy vẫn đưa tay về phía cô cùng cái nhíu mày đầy hàm ý rằng nếu không đưa là sẽ không xong với **** LingLing đâu. Dù cực kì cực kì đau khổ nhưng Orm Kornnaphat cũng đành để chai rượu lên tay của LingLing rồi lủi thủi đi về phía sô pha ngồi phịch xuống.

" Chị chỉ muốn tốt cho em thôi. " LingLing chặc lưỡi.

Thì đương nhiên Orm Kornnaphat hiểu điều đó, nhưng mà phải kĩ như vậy sao. Orm Kornnaphat bắt đầu giở thói trẻ con của mình, cô khoanh tay lại với nhau và xem như LingLing không tồn tại ở đó. Chỉ là cô đang làm lơ đi vì chị ấy đã dám cất chai rượu màu tím của cô đi mà thôi, có phải dễ mà tìm được một chai rượu màu tím đáng yêu như thế đâu. LingLing thấy sự im lặng đáng ngờ của Orm Kornnaphat thì cũng nhìn về phía nhà khách một tí, chà, dáng ngồi, cách để tay, hình như là giận mất rồi...

" Ormyyy à... " LingLing từ từ ở phía sau tiến lại.

" Gì. " Orm Kornnaphat chưng hửng.

" Kem nè... "

LingLing dí mạnh chiếc kem màu tím khá dễ thương vào má của Orm Kornnaphat làm cô ấy bị một phen giật mình, quay phắt sang tính cho LingLing một trận thì dường như tình yêu màu tím trỗi dậy, Orm Kornnaphat chụp lấy que kem trên tay LingLing và thưởng thức nó với khuôn mặt thật sự rất thỏa mãn. LingLing biết ngay mà... muốn dỗ Orm Kornnaphat có bao giờ là khó với LingLing Kwong đâu.

" Huề nhé. " LingLing cười nhẹ.

" Còn khuya. " Orm Kornnaphat le lưỡi.

" Còn khoảng 50 cây kem việt quốc màu tím trong tủ lạnh, nếu huề thì chúng đều là của cậu. Nhưng ăn ít thôi, không lại đau cổ họng đấy... " LingLing cẩn thận lấy chiếc gối mềm để ra sau lưng Orm Kornnaphat.

" Sao cậu mua lắm kem thế. " Orm Kornnaphat tò mò.

" Vì Orm bubu thích Ice Cream mỗi khi cô ấy đau... " LingLing nhìn Orm Kornnaphat trìu mến. – " Và nếu cây kem đó màu tím, thì cô ấy thậm chí có thể còn thưởng cho người mua kem một nụ hôn. "

" Chị còn nhớ hả ?!? " Orm Kornnaphat bẽn lẽn cúi đầu. – " Sau bao nhiêu năm, chỉ có chị mua kem màu tím cho em. Em không biết em nợ chị bao nhiêu nụ hôn rồi nữa. "

Sau câu nói đó, không khí xung quanh Orm Kornnaphat và LingLing bỗng dưng trở nên ngại ngùng rõ rệt, mỗi người theo đuổi hai dòng suy nghĩ khác nhau, với Orm Kornnaphat đó là sự mong mỏi, còn với LingLing thì đó lại là một ý tưởng khá mới lạ. Hôn Orm Kornnaphat, người bạn thân nhất của mình sao, điều đó với LingLing hình như cũng không phải là quá tệ. Orm Kornnaphat có một đôi môi khá quyến rũ, và nếu tình cờ so sánh với bất kì cô gái nào thì họ chỉ có thể ngậm ngùi thua cuộc, LingLing không biết theo quán tính lại cứ nhìn thẳng vào đôi môi ấy, khiến trái tim cô khẽ trật một nhịp nhỏ...

" Chị ... chị dọn tiếp. "

LingLing đứng lên đi thật nhanh về phía bếp, nếu còn ở đây thì chắc chắn Orm Kornnaphat sẽ nhìn thấy bộ mặt đỏ lừ này của LingLing. Không biết tại sao ý nghĩ về đôi môi của Orm Kornnaphat cứ quanh quẩn trong đầu của LingLing như một bài hát có phần điệp khúc hay và dễ thuộc. Dù sao thì Orm Kornnaphat cũng chỉ đang nói đùa, đó chỉ là một câu nói khi trò chuyện mà lại khiến LingLing lưu tâm đến như thế... Orm Kornnaphat thở dài một mình, vì cô băng kín mặt nên có lẽ LingLing không thể cảm thấy cảm xúc của cô khi cô nói điều đó, nếu LingLing có thể nhìn thấy thì chắc chắn chị ấy sẽ biết rõ tình cảm của cô. Nhưng chị ấy chọn cách im lặng và bỏ đi... có lẽ Orm Kornnaphat đã quá kì vọng rồi, LingLing chỉ chăm sóc cô như một người chị em mà thôi.

" LingLing này. Nếu...Maivika quay trở lại với chị... thì sao. " Orm Kornnaphat e dè hỏi.

" Sao em lại nói chuyện này. " LingLing chau mày.

" Ý em là chị có thể sẽ có lại đám cưới mà chị mong muốn với Maivika. " Orm Kornnaphat cười gượng. – " Sẽ như không có gì xảy ra cả."

" Chị cũng muốn thế. Nhưng dù sao nó cũng xảy ra rồi, có còn gì quan trọng nữa đâu. " LingLing nhún vai quay đi.

Orm Kornnaphat cay đắng nhói ở trong tim. chị ấy vẫn còn buồn về cái tai nạn đám cưới ấy, rõ ràng là chị ấy không muốn chuyện đó xảy ra và đáng lí ra chị ấy đã được hạnh phúc trong vòng tay của Maivika. Có lẽ LingLing chỉ đang cố mạnh mẽ để Orm Kornnaphat không phải lo lắng thêm cho cô ấy. Suy cho cùng thì hạnh phúc của người con gái sao lại mong manh đến thế, càng cố níu kéo càng dễ bay xa... Orm Kornnaphat bất lực lắm mới dùng tới kế sách thay đổi bản thân mình, cô hi vọng cô sẽ có thể mang lại hạnh phúc cho LingLing khi cô là... Maivika.

Nhưng có lẽ đâu đó trong LingLing hiểu rõ, câu trả lời như vậy chẳng mang một ý nghĩa nào đặc biệt cả. LingLing là như vậy, cô chẳng mong đợi cuộc sống thương hại mình, với cô nếu nó xảy ra, cô tiếp nhận nó. Dù sao thì cũng có thay đổi được gì nữa đâu, chẳng lẽ nói không có gì xảy ra thì quá khứ quay lại à, LingLing không ngu ngốc đến vậy.

Nhưng ai lại mong nỗi đau đến với mình chứ, tất nhiên hỏi một trăm người thì họ cũng sẽ mong chẳng có chuyện gì đau khổ đến với họ cả, chỉ đơn giản là thế...nhưng LingLing nào biết đâu đôi khi một câu nói rất đỗi bình thường của cô lại có thể cứa một đường dao lên trái tim một người khác.

oooOOOooo

Khoảng thời gian sau này LingLing và Orm Kornnaphat bắt đầu gần gũi với nhau hơn nữa. Phải nói kể từ khi câu nói hớ của Orm Kornnaphat thốt ra, LingLing đã mang trong mình sự dằn vặt khó chịu đến tột cùng. Một mặt cô xua tan ý nghĩ về nụ hôn, một mặt cô cứ âm thầm phân tích câu nói đó. LingLing đôi khi cho rằng nó chỉ là một câu nói đùa vô ý, nhưng đôi khi LingLing lại muốn nó là sự gợi ý âm thầm từ người bạn của mình. Đứng giữa hai ngưỡng cửa, LingLing khi thì thế này, khi thì thế khác, chưa bao giờ cô rơi vào tâm trạng hoang mang mất ổn định như bây giờ cả.

Thời gian cứ thế trôi đi dần dần, trái tim LingLing bắt đầu tìm thấy câu trả lời cho riêng nó. Từng cử chỉ của Orm Kornnaphat luôn được LingLing dõi theo, cô nhớ đôi mắt hổ phách đó gần như phát điên, và mỗi khi như vậy LingLing chỉ có thể chọn cách giả vờ mệt mỏi để được Orm Kornnaphat ôm nhẹ vào lòng vỗ về.

Có thể trái tim LingLing vẫn còn chút băn khoăn nhỏ, họ đã ở bên nhau lâu như vậy, tình bạn của họ rất đẹp, rất trong sáng... nhưng nếu cô phá vỡ nó... Orm Kornnaphat rời đi... liệu LingLing còn có thể sống tiếp hay là không. LingLing cũng là con người, thật khó có thể hứng chịu nỗi đau thêm nữa, đó là còn chưa kể người gây ra nỗi đau đó sẽ là Orm Kornnaphat.

"Nếu... chị yêu em thì sao Orm Kornnaphat? Em sẽ... yêu chị chứ? Hay chỉ thương hại chị chị vừa mất đi người yêu và em không muốn mất đi tình bạn này."

Nỗi đau không giết chết ta, nhưng nó giết chết lòng tự tin của ta. Maivika ra đi... điều đó không làm LingLing bị ảnh hưởng quá nhiều trong cuộc sống, nó chỉ khiến LingLing sợ... sợ người ra đi lần này sẽ là Orm Kornnaphat. Cô không muốn mình mất thêm bất kì ai wan trọng trong đời cô thêm nữa.

" Chị đang nghĩ gì thế ?!? " Orm Kornnaphat tiến lại gần LingLing khi thấy cô ấy cứ đứng ở ban công một mình.

" Chuyện thế sự. " LingLing vu vơ nói.

" Chắc là chuyện ngày mai chị nên ngủ cả ngày hay là ngủ nửa ngày hả?" Orm Kornnaphat cười khúc khích.

" Chị đang nghĩ nên ôm em ngủ hay để em ôm chị ngủ. " LingLing đáp lại không chút nể nang.

Và dĩ nhiên, người thua sẽ là Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat cúi đầu mình xuống, rõ ràng miếng băng gạc trên mặt cô có màu trắng, và nếu nó có tự nhiên chuyển qua màu đỏ hay màu tím thì cô cũng chẳng thấy có gì ngạc nhiên cả.

Dạo này Orm Kornnaphat cảm nhận được sự khác lạ của LingLing, chị ấy trêu chọc cô táo tợn hơn, thích nhìn cô hơn và chuyên gia la mắng cô mỗi khi cô làm gì sai trái. Nói chung là ngọt ngào hơn và khó khăn hơn mỗi ngày. Dường như chuyện Orm Kornnaphat bị thương đã khiến LingLing lo lắng, và thà là LingLing chọn cách nghiêm khắc với Orm Kornnaphat còn hơn là nhìn thấy Orm Kornnaphat chịu thêm bất kì thương tổn nào nữa.

" Em xấu hổ đúng không ?!? " LingLing trêu chọc.

LingLing thừa khả năng để biết sau lớp trắng đó, Orm Kornnaphat đang có khuôn mặt như thế nào. Mọi cử động hình thái của Orm Kornnaphat, LingLing đều để nó nằm trong đầu mình như một thứ không bao giờ được phép quên.

Từ khi Orm Kornnaphat bị tai nạn phải băng mặt lại, LingLing mới nhận ra bản thân mình yêu thích quá nhiều thứ ở Orm Kornnaphat. Lúc đầu LingLing từng nghĩ bản thân thích nhất là đôi mắt vầng trăng mà Orm Kornnaphat sở hữu, nhưng sự thật là mọi thứ của Orm Kornnaphat LingLing đều thích. Từ giọng nói husky voice trầm ấm khiến trái tim người ta tan chảy, hay đôi bàn tay mịn màng nhẹ nhàng xoa bóp trán LingLing, thậm chí là cả dáng lưng hay đôi chân tỉ lệ vàng khiến người ta ngẩn ngơ nữa chứ.

" Dạo này bụng em to hơn đấy. " LingLing nói, nheo mắt nhìn.

" Đồ quỷ LingLing Kwong. " Orm Kornnaphat đá vào chân LingLing một cái rồi che bụng mình lại.

Orm Kornnaphat lại hiểu lầm LingLing rồi, nói vậy đâu phải LingLing chê, mà là cô ấy đang khen. LingLing thích cái bụng mỡ cute ấy, thích cái cách Orm Kornnaphat hay nín thở hóp bụng vào để làm như bụng mình bé xíu, thích cái cách cô ấy bỏ phần ăn có nhiều calo chỉ vì bụng của cô ấy như đang có thai... LingLing thích tất cả những điều ấy, đôi khi cô còn như fan cuồng cứ suốt ngày săm soi cái bụng mỡ của Orm Kornnaphat. Cô biết cô biến thái với bạn của mình... nhưng ai bảo nó thu hút cô quá cơ chứ.

" LingLing này, nghiêm túc lại. Em...có chuyện cần nói với chị . "

"Chuyện gì vậy Orm ?!? " LingLing nhìn vào nét mặt Orm Kornnaphat, cô cảm nhận có gì đó bi thương lắm.

" Em... ừ... sẽ về Mỹ định cư. " Orm Kornnaphat ngập ngừng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro