Chap 4

Nhìn vào khuôn mặt Orm Kornnaphat lúc này LingLing dường như hiểu ra được nguyên nhân của mọi nguyên nhân. Cô lui để hai người nói chuyện.

Mặc dù đường phố lúc này đang ồn ào, tấp nập người qua lại nhưng không khí im ắng, ngập ngừng nhiều điều khó nói bao trùm lên hai con người.

"Cậu vẫn ổn chứ ?" Ying Annada mở lời trước.

"Tớ vẫn sống tốt cho tới giờ phút này" Orm Kornnaphat đanh giọng.

Tuy không phải cô căm ghét, cũng không tỏ thái độ khinh bỉ nhưng cô không muốn gặp lại con người này. Việc gặp cô ấy tại đây là một điều cô không thể tưởng tượng được và cô ấy chủ động tìm mình là một việc không thể - đó là cách cô nghĩ.

"Mình lại quán nước đằng trước được không ? Mình có chuyện muốn nói" Ying Annada vẫn giọng đều đều.

"Cậu nói tại đây luôn đi. Bạn tớ đang chờ" Orm Kornnaphat từ chối, giọng cô lạnh tanh.

"Tớ xin lỗi về cách cư xử và thái độ đối với cậu trước đây. Giờ đây tớ đã rất ân hận về việc đó. Vậy nên xin cậu hãy cho tớ một cơ hội để bù đắp lại những gì đã gây ra. Tớ đã sai khi đã nghĩ rằng cậu thật phiền phức. Sau khi cậu không còn ở bên tớ, tớ đã nhận ra rằng cậu chính là người tớ cần nhất, là người duy nhất tớ nhớ mỗi lúc. Xin cậu hãy cho tớ một cơ hội"

.

.

.

*Nhói đau*

**

6h30 sáng

Orm Kornnaphat đang chuẩn bị tới trường thì "You better run run run run run......" nhạc chuông điện thoại của cô vang lên. Vì đang vội nên cô bắt máy mà không nhìn màn hình.

"Em ra trước nhà đi" Chưa kịp trả lời đầu dây bên kia đã cất tiếng.

Giọng nói khàn khàn quen thuộc, đó là LingLing. Nhưng cô không hiểu tại sao cô ấy lại đến vào lúc này. Vớ lấy cái giỏ xách rồi chạy xuống mở cửa cô thấy LingLing đang đứng dựa lưng vào tường nhà chờ cô như từ lâu rồi.

"Sao chị tới vào lúc này ?" Cô ngạc nhiên hỏi.

LingLing nắm tay cô kéo đi mà không nói lời nào.

Cả hai đi ra trạm xe bus nhưng không phải là trạm xe bus hàng ngày cô hay đứng đợi xe để tới trường mà là trạm xe đi xuống cảng.

"Đây đâu phải là xe để tới trường em đâu".

"N'Orm nghỉ học hôm nay đi Pattaya với chị nhé" LingLing cười đề nghị.

"NGHỈ HỌC" Cô hét to.

"Em đừng biến chúng ta thành trung tâm nữa" LingLing đưa tay sụp mũ mình xuống.

Nhìn xung quanh cô thấy mới sáng sớm mà hàng chục con mắt đang đổ dồn vào cô. Xấu hổ không biết che mặt đi đâu, cô lấy trong giỏ mình cái mũ lần trước LingLing tặng ra đội cho bớt quê và cũng tránh đi ánh nhìn của nhiều người đang xuyên thủng mặt mình.

**

Sau chuyến đi dài từ xe bus xuống cảng và vượt biển bằng phà cuối cùng cũng tới nơi. LingLing muốn đi ở nơi sóng vỗ vào bờ nhưng Orm Kornnaphat ngại ướt chân nên cứ đứng bĩu môi ngúng nguẩy không chịu.

"N'Orm dễ thương quá" Bất chợt LingLing đưa tay bẹo má cô .

"Tháo giày ra đưa chị cầm cho"

Orm Kornnaphat rất bất ngờ vì lời LingLing nói. Dù không muốn nhưng cô ấy đã nói như thế thì cô cũng chịu làm theo. Tháo xong cô đưa cho cô ấy cầm kèm với lời trêu chọc "Nó hôi lắm đấy" rồi phá ra cười.

Đây là lần đầu tiên cô tới đây. Cô tỏ ra thích thú vui đùa cùng sóng. Vì không mang đồ theo nên cô cũng không muốn làm ướt bộ đồ duy nhất trên người. Còn LingLing đã lâu lắm rồi cô mới có thể thư giãn thoải mái như thế này. Lần trước cô cũng tới đây nhưng để quay clip cho ca khúc của cô nên cô chỉ nán lại nơi đây 2 ngày rồi lại vội vàng ra đi. Cô bước chậm rãi tận hưởng cảm giác được tự do không có anh quản lý lúc nào cũng túc trực bên cạnh, không có máy quay kè kè bên mình...... và ngắm nhìn cô gái mình "yêu" đang cười thỏa thích ở phía trước.

"Oa! Vui thật nhưng mệt quá." Orm Kornnaphat chạy lại gần LingLing khoác tay mình vào tay cô cười.

Cô hạ thấp người, khom lưng xuống "Em muốn chị cõng không ?".

"P'LingLing...?" Orm Kornnaphat tròn mắt, hoài nghi hỏi.

"Sao nào ? Có muốn không thì lên lẹ."

"...." Cô gãi đầu phân vân.

"Không thì thôi" Thấy cô do dự và bắt mình chờ hơi lâu nên LingLing hơi đứng thẳng người dậy.

Bất ngờ Orm Kornnaphat từ đằng sau nhảy xốc lên lưng làm cô hơi loạng choạng "Dại gì mà không lên chứ. Hehe"

"Aishhh....Em thiệt là....Làm chị chút nữa thì cả hai ướt rồi".

LingLing chỉnh cô lại để cô ngồi được thoải mái và mình cõng cũng không thấy vướng. Orm Kornnaphat ban đầu ngồi cách xa một khoảng, hai tay chỉ đặt lên vai LingLing vì cô cảm thấy ngại và không muốn cô ấy nghe thấy nhịp tim đang đập nhanh của mình. Nhưng sau đó cô đã áp cả người mình vào tấm lưng ấy. Tuy nó không to, rộng như lưng đàn ông như cô đã được ba cô cõng lúc nhỏ nhưng nó ấm áp và thanh bình đến lạ. Và cô vòng tay ra trước ôm cổ LingLing, đầu dựa lên vai cô ấy.

"Orm Kornnaphat nhìn này.."

Orm Kornnaphat nhìn xuống chân LingLing. Cô ấy đang đá những hạt cát khô ở trên cao lên trên không trung.

"Chị đá lên gió thổi bay hết cát vào mắt" Cô đánh vào tay LingLing.

"Hì hì. Em là cát, chị là gió. Chị thổi em đến đâu em bay đến đó nhé." LingLing buột miệng nói.

Orm Kornnaphat chưa hiểu sâu hết ý câu nói của LingLing là như thế nào nhưng cô cũng gật đầu đồng ý "Uh", cô mỉm cười, siết chặt vòng tay ôm LingLing hơn lúc nãy.

Rời khỏi bãi biển, cả hai đi ăn uống và tham quan khám phá một số nơi ở trên đảo Pattaya. Họ cười nói vui vẻ trông như một đôi tình nhân thực sự.

Cả đang nằm trên một gò cao bãi cỏ xanh mượt ẩm hơi sương của công viên. LingLing nằm ngược chiều với Orm Kornnaphat. Đầu cô nằm ở vai bên trái Orm Kornnaphat, cô ấy cũng thế. Bầu trời thăm thẳm trong đôi mắt Orm Kornnaphat và điểm xuyến ánh sao cười đôi mắt LingLing.

"Em thích nằm như thế này mỗi khi vào công viên hơn là ngồi ghế đá" Orm Kornnaphat dang hai tay sang ngang.

"Chị là lần đầu tiên" Giọng LingLing trầm xuống.

"Chị đã ước mình là ngôi sao trên trời" Lingling nói tiếp.

"Nhưng chị đã là ngôi sao tỏa sáng trên "bầu trời" Thái Lan rồi" Orm Kornnaphat trở người chống khủy tay xuống cỏ.

"Một ngôi sao thực sự" LingLing nhấn mạnh.

Thoáng suy nghĩ, Orm Kornnaphat ngập ngừng hỏi "P'LingLing...chị có thể kể về mình được không ?".

"Từ nhỏ chị đã có ước mơ trở thành ca sĩ. Chị đã tự dấn thân vào con đường âm nhạc khi 17 tuổi nhưng gặp nhiều trắc trở vì gia đình không ủng hộ. Bạn bè cũng dần dần xa lánh vì họ nghĩ rằng một khi tớ đã nổi tiếng thì sẽ có ranh giới ngăn cách giữa người bình thường và người của công chúng. Từ đó trở đi, chị chỉ có một mình trên con đường sự nghiệp ca hát này. Chị đã phải cố gắng rất nhiều để bộc lộ cho họ thấy được chị có thể thực hiện được ước mơ đó, không những vậy chị còn có thể thành công để gia đình chị sẽ thay đổi cách nghĩ của họ. Nhưng mọi thứ chị làm đều trở nên vô ích. Và bây giờ thì...." Giọng LingLing trầm hẳn pha lẫn nỗi buồn.

Đây là lần đầu tiên Orm Kornnaphat thấy đôi mắt buồn hiện lên trên khuôn mặt ở con người này. Một nghệ sĩ nổi tiếng nhưng rất thân thiện, vui vẻ, hoạt bát, lúc nào nụ cười cũng thường trực trên môi mà lại ở trong hoàn cảnh này. Cô biết công việc nghệ thuật luôn đòi hỏi sự dày công khổ luyện và kết hợ với năng khiếu có sẵn. Nhưng cô không nghĩ rằng nó lại là rào cản để chia cách tình cảm giữa con người với con người, đặc biệt là người thân mình.

Chợt Orm Kornnaphat hát bài hát mở đầu sự nghiệp solo của LingLing:"Cuối cùng vẫn là mình đau".

"Dù cậu có đơn độc trên con đường sự nghiệp của mình nhưng bên chị vẫn còn có fan luôn luôn yêu quý, ủng hộ chị . Họ ngày đêm mong nhớ chị sớm trở lại như ngày nào. Và trong số đó cũng có em- một fan ruột của chị . Vậy nên chị cứ tiếp tục phát huy hết khả năng của mình. Đừng phụ lòng họ và cả em nữa" Trong lời nói của Orm Kornnaphat bộc lộ sự chân thành, tha thiết.

"Hứa nhé" Cô đưa ngón tay út ra chờ đợi.

Nhưng LingLing lại nhanh hơn chồm tới trước và hôn lên má cô như lần gặp đầu tiên.

"Chị hứa" Cô cười khoe eyes smile.

**

Sau khi có một ngày được tự do bay lượn thỏa thích ở đảo Pattaya, cả hai về lại Bangkok, lúc này thành phố đang dần về đêm.

"Không còn sớm nữa, em vào ngủ đi mai còn đi học. Hôm nay em đã nghỉ một buổi rồi" LingLing đưa giỏ xách cho Orm Kornnaphat làm mặt nghiêm trọng.

"Thế ai là thủ phạm của việc em nghỉ học đây ?" Orm Kornnaphat khúc khích cười.

"Chị về giờ này có nguy hiểm không ? Cũng không phải sớm đâu" Orm nói thêm.

"Không sao. Chị gọi anh quản lý tới đón. Em vào đi, chị về đây. Bye em" LingLing xoa xoa đầu cô.

LingLing xoay người bước đi. Chưa đi được bao xa Orm Kornnaphat gọi giựt cô lại "LingLing".

Cô nhìn Orm Kornnaphat có vẻ như muốn nói gì đó. Cô chờ đợi.

"C-chị đừng về được không ?" Orm Kornnaphat đề nghị.

"Ý em là...." .

"Là chị có thể ngủ lại nhà em" Cô nhìn xuống đất giấu khuôn mặt đang ửng đỏ, tay ve ve vạt áo.

"Được chứ ?" LingLing hỏi lại như một sự chắc chắn.

Đáp lại cô là cái gật đầu và cười của Orm Kornnaphat. LingLing cũng bật cười.

"Nhà em không có ai đâu nên chị cứ tự nhiên, đừng ngại. Em lên thay đồ" Orm Kornnaphat vừa nói vừa đi lên lầu.

"Ba mẹ em đâu mà em ở một mình ?" LingLing nhìn khắp căn nhà.

"Họ đi công tác cả rồi" Cô nói vọng xuống.

Đi khắp một lượt phòng khách, nhà bếp LingLing cảm giác được đây là một ngôi nhà có bàn tay chăm sóc của người phụ nữ, sự vun đắp tình cảm người cha và một đứa em dễ thương tạo không khí ấm cúng tình cảm của gia đình. Cô thầm ngưỡng mộ Orm Kornnaphat vì cô ấy có một gia đình hạnh phúc khi có được sự quan tâm, yêu thương của cả ba lẫn mẹ. Bức hình đại gia đình cô ấy được treo chính diện phòng khách đã nói lên hết tất cả.

Bước vào phòng ngủ của Orm Kornnaphat cô cũng thấy nhiều bức hình của gia đình và bạn cô ấy chụp ở nhiều lúc khác nhau. Ở đầu giường là hình cô ấy chụp với em gái mình gần đây. Nhìn cô cười rất hạnh phúc.

"Đó là Oat – em trai em. Vì sợ em ấy không lo học nên ba mẹ tớ đã gửi em ấy vào trường nội trú." Orm Kornnaphat đứng sau LingLing nói khi cô vào thấy cô ấy đang cầm bức hình hai chị em.

"Trông nhóc thật dễ thương" LingLing đặt bức hình vào vị trí của nó.

"Chị có muốn thay đồ ?" Orm Kornnaphat chỉ về phía tủ.

"Chị không cần đâu. Mà chắc em cũng không có size vừa chị đâu" LingLing nhìn cô từ đầu tới chân.

"Aishhh....chị không cần phải nói đểu như thế nhé" Cô lườm cô ấy.

"Mà chị cũng thế thôi" Cô cũng không vừa khi nhìn lại LingLing.

"Hahahaha" Rồi cả hai lại cùng cười đồng thanh.

*Phịch* Đó là tiếng Orm Kornnaphat quăng người lên giường.

"Đi ngủ thôi" Cô ngáp dài một tiếng.

"Em ngủ trên giường, chị sẽ ngủ dưới đất" LingLing lấy chăn trải xuống nền nhà.

"Không được" Orm Kornnaphat giữ tay cô lại khi cô đang lấy gối.

LingLing cau mày khó hiểu.

"Thứ nhất chị là khách, thứ hai chị là bạn em. Em không chị cậu ngủ dưới đất là điều dĩ nhiên" .

Buông tay cô, Orm Kornnaphat đập tay xuống chỗ trống trên giường.

"Lên đây ngủ với em"

Hành động của Orm Kornnaphat làm cô bất ngờ kèm ngại ngùng. Cô đứng đó tròn mắt nhìn Orm Kornnaphat mà không thể nói được gì. Sau một hồi suy nghĩ cô cũng quyết định lên giường ngủ với cô ấy. Orm Kornnaphat dùng chân khều tấm chăn dưới chân lên đắp cho cả hai, cô xoay lưng lại đối mặt vào tường.

Đã từ lâu cô không ngủ chung với ai đó như người thân hoặc bạn bè. Nằm cạnh Orm Kornnaphat, LingLing cảm nhận được hơi ấm từ cô ấy, một thứ mà cô luôn muốn có được vào mỗi đêm.

"Orm Kornnaphat"

"Hmmm?"

"Chị ôm em được không ?"

"...."

"Uhm"

Một hơi ấm, một vòng tay tuy ấm áp nhưng chứa đựng nỗi cô đơn. Màn đêm đã bao trùm kéo hai con người đang chất chứa một niềm suy nghĩ vào giấc ngủ.

**

Sáng nắng vàng len lỏi qua các khe rèm cửa xuyên vào căn phòng rọi thẳng vào mặt cô gái tóc vàng làm cô chói mắt tỉnh dậy. Cô quờ quạng xung quanh thì thấy chỗ cạnh cô trống trơn.

"Chắc cô ấy đi sớm rồi" Cô nghĩ thầm nhưng trên khuôn mặt thoáng ẩn hiện nét buồn.

Cô bật dậy thu dọn lại giường, làm vệ sinh cá nhân và trở lại phòng thay đồ đi học.

Cô mở tủ thì thấy một tờ giấy gấp làm đôi để trên bộ đồ đồng phục của cô và dưới mũ lưỡi trai. Dường như có một linh cảm gì đó, cô nhanh tay cầm tờ giấy đó lên và mở ra đọc. Đó là một bức thư của LingLing.

"Gửi Orm Kornnaphat yêu dấu,

Khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên cũng tại nơi này ngay trước cửa nhà em, chị đã cảm giác rằng em và chị sẽ có duyên gặp lại nhau lần nữa. Và đúng như chị dự đoán. Chúng ta đã gặp lại nhau nhưng trong hoàn cảnh éo le. Khi đó chị dại dột rơi vào "bẫy tình" của em tạo ra. Chắc em sẽ nghĩ chị là đồ ngu ngốc lại đồng ý giúp em.

Em không biết khi đó chị đang trong trạng thái bất ổn và chị đang cần một làn gió mới thổi vào tâm hồn chị . Khi gặp em, chị đã nghĩ rằng có lẽ em là làn gió đó chăng nên chị đã đồng ý. Thoạt đầu chị cũng tỏ ra miễn cưỡng giúp để rồi hết một tháng sau chị và em ai đi đường nấy, không còn liên quan với nhau nữa. Nhưng dần dần tiếp xúc với em, chị phát hiện ra rằng ở em một tâm hồn sâu thăm thẳm ẩn sâu ánh mắt buồn mênh mang. Trước em chị như một người khác, một bản ngã tốt đẹp từ lâu đã quên trong vỏ bọc vô tư mà chị tự tạo ra cho mình. chị thấy mình như một tên trẻ trước "tình yêu" đầu đời, thấy mình cũng "biết nghiêm túc" chứ không chỉ nở nụ cười xuề xòa nơi cửa miệng.

Bên nhau nhiều hơn, những sự trùng hợp thú vị trong sở thích của cả hai thực sự khiến chị ngạc nhiên. "Trò chơi tình yêu" thật hoàn toàn bởi trong mắt mọi người chúng ta là một cặp xứng đôi và hạnh phúc. Không ai nghĩ đây là một trò đùa và đôi khi chính chị cũng quên rằng mình đang đùa. Nhưng rồi chị chợt nhận ra đó thực sự chỉ là một trò đùa do hai chúng ta tạo nên và là người tham gia. chị đã sai khi vi phạm điều kiện của "hợp đồng trao đổi". chị sẽ sửa sai bằng cách chính chị là người làm cho trò chơi này kết thúc để mỗi người sẽ trở về đúng vị trí mà ta xuất phát ban đầu. em tiếp tục tình yêu vốn có của em, chị sẽ tiếp tục con đường mà chị đã theo đuổi. em phải tiếp tục cười thật nhiều, thật tươi như vậy nhé, đừng buồn vì chuyện của chúng ta.

Cảm ơn em thời gian vừa qua, chị đã rất vui vẻ và thoải mái. chị sẽ không bao giờ quên. Nhờ em mà chị đã tìm được nguồn cảm hứng cho ca khúc mới. Chắc không lâu nữa chị sẽ ra mắt công chúng. Mong em hãy đón nhận nồng nhiệt nhé. Đó cũng là cách ủng hộ chị đấy.

Ah chị còn một điều muốn nói với em nhưng chắc nó sẽ không bao giờ được nói ra đâu. Chị sẽ giữ nó cho riêng mình và xem nó là niềm khích lệ của chị. Chúng ta vẫn mãi là bạn nhé. Chị xin dừng bút tại đây vì chị phải đi rồi.

LingLing Sirilak Kwong – "người yêu" em."

*Tong*

Bất giác Orm Kornnaphat cảm nhận được khóe mắt mình đang ướt tự bao giờ. Và một giọt nước mắt rơi xuống làm ướt nhòe dòng chữ. Cô biết đây chỉ là một trò chơi do chính mình dựng nên, cô biết cũng sẽ có ngày cả hai chia tay nhưng cô không hiểu tại sao mình lại khóc, tại sao lòng cô lại đau nhói hơn lần trước gấp trăm lần. Vì LingLing ra đi đột ngột sao ? Cô không thể giải thích được cảm giác của việc khóc lần trước và lần này. Lần trước cô khóc nhưng đầu óc cô trống rỗng, vô cảm. Nhưng lần này lòng cô lại quặn đau đến như thế, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh của LingLing.

Liệu cô có hiểu?

LingLing Kwong, chị là đồ ngốc, em ghét chị .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro