Chap 5 -END

" Em... ừ... sẽ về Mỹ định cư. " Orm Kornnaphat ngập ngừng.

" CÁI GÌ ?!? ARE YOU KIDDING ME, RIGHT ?!? " LingLing tròn mắt, hét to.

" LingLing... Nó là sự thật. Em sẽ về Mỹ định cư và có thể... Maivika sẽ quay trở lại với chị . " Orm Kornnaphat thở dài.

" Tại sao, chị làm gì sai, chúng ta sống không ổn sao, hay chị đã phiền gì tới em ?!? Maivika chẳng liên quan gì ở đây cả, đừng lôi cô ta vào. " LingLing giữ chặt cổ tay Orm Kornnaphat mà siết.

" Á, đau LingLing. " LingLing giật mình, nới ra.

" Mình xin lỗi. "

" Không phải do chị LingLing à, là do em. Em muốn về Mỹ định cư. Em sẽ mail thường xuyên cho chị . " Orm Kornnaphat xoa nhẹ má LingLing dỗ dành.

" Nhất thiết phải đi Mỹ? " LingLing nhấn mạnh.

" Ừ. "

" Vậy chị đi chung với em. Chị cũng qua Mỹ định cư. " LingLing kiên quyết nói.

" LingLing, ở đây chị còn bạn bè, anh em, gia đình... "

" Mình sẽ mail cho họ thường xuyên. "

" Mail làm sao thay thế được tình cảm chị dành cho họ. " Orm Kornnaphat than thở.

" VẬY CỚ GÌ EM NGHĨ MAIL CÓ THỂ THAY THẾ EM TRONG LÒNG CHỊ?. " LingLing gào to, đôi mắt ngấn nước.

" LingLing... " Orm Kornnaphat bất ngờ lên tiếng.

LingLing chùi nhẹ nước mắt mình, ráng ngăn không cho cơn nấc trào lên, lúc này LingLing đang mang một trạng thái hoảng loạn cực độ. Cô không thể và cũng không muốn để Orm Kornnaphat rời xa cô, Orm Kornnaphat là không khí, là nước, là mọi thứ cần thiết để duy trì sự sống của LingLing, nếu mất đi Orm Kornnaphat, LingLing sẽ suy sụp đến chết mất.

Điều LingLing sợ nhất khi cô tỏ tình với Orm Kornnaphat là cô ấy sẽ rời bỏ cô, vậy bây giờ dù có nói ra hay không, Orm Kornnaphat cũng sẽ đi... chẳng thà LingLing thú nhận tất cả, thương hại cũng được, sợ mất đi tình bạn nên mới ở bên cô cũng được, cô không quan tâm... Chỉ cần giữ được Orm Kornnaphat ở lại bên mình, LingLing sẽ cố gắng bằng mọi cách khiến Orm Kornnaphat yêu cô, chắc chắn là thế.

" Orm Kornnaphat , nghe cho rõ đây. LingLing Kwong yêu em, chỉ một mình em. Và em phải chịu trách nhiệm vì chuyện đó... EM NGHE RÕ CHƯA? " LingLing nói như ra lệnh, đúng là không ai như cô ấy, tỏ tình mà như ép buộc vậy.

Orm Kornnaphat mắt tròn xoe đầy bất ngờ, cô không biết bản thân mình có đang lạc trong cơn mơ nào đó không, chẳng phải LingLing vừa nói yêu cô đó sao, chị ấy thật sự đã nói như thế, hay lại do bản thân cô thương nhớ chị ấy quá mà thành. Mấy ngày hôm nay tâm trạng Orm Kornnaphat vốn không tốt, vì gần sát tới ngày gỡ băng thì thời gian Orm Kornnaphat ở bên LingLing càng ngắn. Có khi nào do tâm trạng cô không ổn định nên mới thành ra ảo giác không.

" Chị... vừa nói gì LingLing. Có thể nhắc lại không ?!? " Orm Kornnaphat run run hỏi.

Nhắc lại chi bằng hành động, LingLing kéo Orm Kornnaphat sát lại gần mình, để làn môi ấm của mình lên đôi môi căng mọng của Orm Kornnaphat. Orm Kornnaphat lúng túng vì bất ngờ, nhưng ngay lập tức toàn thân cô mềm nhũn. Môi của LingLing đúng như cô tưởng tượng, rất mềm, rất mịn... nó gần như là thứ Orm Kornnaphat mong mỏi từng giờ từng phút, nó làm cho mọi giác quan của Orm Kornnaphat như thăng hoa. LingLing đưa chiếc lưỡi của mình ra liếm môi Orm Kornnaphat mong chờ sự cho phép, ngay lập tức Orm Kornnaphat hé mở đôi môi mình và trao cho LingLing một nụ hôn kiểu Pháp lãng mạn. Hai chiếc lưỡi tinh nghịch quấn lấy nhau cho tới khi họ cần chút không khí để thở. Mặt LingLing giờ đang đỏ như gấc, nhưng không phải vì cô ấy khó thở, mà đơn giản chỉ là vì cô ấy đang cực kì xấu hổ.

" Nhưng LingLing, còn Maivika thì sao... " Orm Kornnaphat sau phút mất bình tĩnh, định thần nói.

" Orm, Maivika đã là quá khứ. Chị không biết chị có cảm giác gì với cô ấy khi xưa nữa. Nhưng nó hoàn toàn không giống lúc này. Mình không sướng phát điên lên khi hôn cô ấy, mình không có cảm giác bụng dạ bồn chồn khi chờ cô ấy trả lời, mình không thích mọi thứ của con người cô ấy... Orm Kornnaphat mình xin lỗi vì đã phát hiện điều này quá trễ. Nhưng chị yêu em, thật sự yêu em. "

LingLing kéo Orm Kornnaphat vào lòng mình và trao cho cô ấy một cái ôm siết chặt. Mọi cảm xúc của LingLing lúc này như đang nở rộ, cô đã nhận ra bản thân thật sự yêu ai, người mà cô cần, người mà cô sẵn sàng chăm sóc, người mà cô có thể mỉm cười hay tha thứ mọi chuyện nếu cô ấy có làm gì sai lầm...

" Phòng khi em không yêu chị . Thì em còn nợ chị nụ hôn của những cây kem màu tím. Em phải trả hết nó cho chị . Và chị chưa bao giờ đếm bao nhiêu cây kem từ lúc ta 5 tuổi tới giờ đâu. Em liệu mà trả. " LingLing đe dọa.

" Em phải suy nghĩ... "

Orm Kornnaphat vùng chạy trước sự ngỡ ngàng của LingLing. Đôi hàng mi cô ấy chảy dài những giọt nước mắt của niềm vui... nhưng không... xen vào đó còn những giọt nước mắt của sự đau khổ tột cùng. Cô đâu còn xứng đáng với LingLing nữa. Người LingLing đang yêu là Orm Kornnaphat... nhưng cô lại chẳng còn là bản thân cô nữa.

Khi tháo cái băng trên mặt mình ra... Orm Kornnaphat sẽ là... Maivika. Làm sao LingLing có thể tha thứ cho cô, làm sao cô ấy yêu được một người mang tính cách của Orm Kornnaphat nhưng lại có ngoại hình của Maivika. Orm Kornnaphat biết, cô đã không còn xứng... mãi mãi không còn xứng đáng với LingLing nữa.

Ngập tràn trong bia rượu ở quán bar nhỏ, Orm Kornnaphat dù uống bao nhiêu cũng không gạt bỏ được hình ảnh đau khổ trong trái tim mình, là do cô ngu ngốc suy nghĩ đơn giản, tưởng rằng chỉ cần trở thành một người khác là có thể khiến LingLing hạnh phúc. Đến tận bây giờ Orm Kornnaphat mới hiểu, dù bản thân cô thực sự có thể đóng giả thành Maivika và khiến LingLing vui thì trái tim cô sẽ phải mang theo cảm giác tội lỗi cho tới cuối đời...

Đâu phải chỉ cần thay đổi ngoại hình của mình là có thể sống hạnh phúc. Mỗi người khi sinh ra trên thế giới này đều mang một hình hài khác nhau, nó là sự khác biệt, là sự tự hào của bản thân họ. Orm Kornnaphat nốc thêm một ly rượu... đắng nghét.

" Rượu không tốt cho sức khỏe của cậu đâu. "

" Prig... " Orm Kornnaphat lè nhè.

Prigkhing mỉm cười ngồi xuống.

" Cậu sao vậy ?!? Theo mình biết thì giờ cậu đang hạnh phúc ở bên LingLing khi là Maivika rồi chứ. "

Orm Kornnaphat cười cay đắng, cô gục vào vai Prigkhing nấc lên... Orm Kornnaphat đang cần một chỗ dựa, rất cần vào lúc này. Cô không muốn gục gã, sẽ khó đứng dậy lắm.

" Prig... LingLing chị ấy nói... chị ấy yêu mình... nhưng giờ mình đã là... " Những giọt nước mắt thi nhau rớt trên mi Orm Kornnaphat. – " ...Maivika. "

Prigkhing gạt ly rượu ra khỏi tay của Orm Kornnaphat. Mỉm cười hiền với bạn của mình, Prigkhing đỡ Orm Kornnaphat lên vai mình.

" Đi theo mình. Mình sẽ gỡ băng cho cậu. "

" Không mình không muốn. " Orm Kornnaphat vùng ra.

" Đừng bắt mình dùng vũ lực với cậu. "

Prigkhing gằn, giọng nói không hề có gì là nhẹ nhàng. Orm Kornnaphat hơi giật mình, Prigkhing đó giờ được biết là người khá điềm tĩnh và ít khi nổi giận, hẳn chị ấy cũng đang kiềm chế rất nhiều thứ. Orm Kornnaphat thở dài dựa vào Prigkhing và đi đến bệnh viện cùng cô ấy. Prigkhing nhẹ nhàng dùng dụng cụ gỡ mọi băng gạc trên mặt Orm Kornnaphat, khuôn mặt của cô ấy chắc cũng đã lành và không có gì đáng ngại vì thời gian qua Orm Kornnaphat được LingLing chăm sóc khá là tốt.

" Xong rồi. " Prigkhing đưa chiếc gương tới trước mặt Orm Kornnaphat

" Mình... xấu... mình là Maivika... mình không muốn nhìn... " Orm Kornnaphat nấc, nhắm tịt mắt mình lại.

" Cậu định nhắm mắt suốt đời hay sao? " Prigkhing đập tay xuống bàn.

Orm Kornnaphat cắn chặt môi mình, Prigkhing nói đúng, trốn tránh không phải là cách hay chút nào cả, vì sự thật vẫn sẽ mãi mãi theo đuổi ta tới cuối đời. Khuôn mặt Orm Kornnaphat đã thay đổi, và cô nên chấp nhận điều đó hơn là gào thét cho số phận của mình. Orm Kornnaphat mở thật từ từ đôi mắt mình, bỗng cô mở hết cả mắt một cách ngạc nhiên. Trước mặt cô, trong tấm kiếng là hình ảnh duy nhất mà cô muốn thấy, một Orm Kornnaphat, một Orm Kornnaphat thật sự. Một Orm Kornnaphat với đôi mắt hổ phách đặc trưng, chiếc môi gợi cảm xinh xắn, chiếc lưỡi ngắn củn, mọi thứ... của cô, của Orm Kornnaphat. Lần đầu tiên trong cuộc sống, Orm Kornnaphat cảm thấy yêu khuôn mặt của mình như vậy.

" Taetae... chuyện này... "

" Mình đã không phẫu thuật cho cậu. Mình chỉ quấn băng cho cậu, vì mình biết... sẽ có ngày cậu cảm ơn mình về chuyện này. " Prigkhing nói, cười khó đoán.

" Prig, cảm ơn cậu. Cảm ơn cậu rất nhiều. "

Orm Kornnaphat bay vào vòng tay Prigkhing và ôm cô ấy thật chặt. Có lẽ Prigkhing sẽ là người bạn cả đời này cô mắc nợ, sẽ chẳng có từ ngữ nào đủ để diễn tả được cảm giác biết ơn của Orm Kornnaphat lúc này. Cuối cùng, cuối cùng cô cũng có thể hạnh phúc ở bên LingLing bằng chính con người thật của mình, cô sẽ làm mẹ của những đứa bé giống như LingLing, cô có thể dạy chúng làm mắt cười như cô, chắc chắn họ sẽ mãi mãi ở bên nhau...

Và Orm Kornnaphat sẽ có những đứa con do LingLing sinh mang chính họ của mình. Orm Kornnaphat và LingLing Kwong mãi mãi...

" Prig, tại sao cậu biết tất cả chuyện này sẽ diễn ra? " Orm Kornnaphat thắc mắc.

" Đừng hỏi và... mau tìm LingLing đi. chị ấy đang phát điên lên vì không thấy cậu đó. Nhớ phải làm cho LingLing luôn mỉm cười nhé. " Prigkhing xoa đầu Orm Kornnaphat.

" Dù thế nào cũng cảm ơn cậu Prigkhing. Mình đi trước nha. "

Orm Kornnaphat ôm nhẹ Prigkhing một cái rồi chạy đi. Cô phải tìm LingLing, phải nói cho cô ấy biết cô yêu cô ấy đến mức nào, phải ôm LingLing mãi mãi, phải giam giữ trái tim và tâm hồn LingLing trong trái tim Orm Kornnaphat suốt đời.

Prigkhing nhìn bóng Orm Kornnaphat đi khuất, cô đi lại ngăn kéo bàn làm việc của mình, Prigkhing mở trong ngăn tủ của mình ra một tấm hình được lồng trong khung cẩn thận. Hình ảnh LingLing trong tấm hình đó rất đẹp, cô ấy cười rất tươi, rất rạng rỡ... Prigkhing thầm mỉm cười một mình.

Orm Kornnaphat từng hỏi vì sao cô biết chuyện này sẽ diễn ra ...

Vì tình yêu của Orm Kornnaphat đối với LingLing nhiều và lớn đến mức làm một người yêu LingLing tha thiết như Prigkhing tự cảm thấy nên... từ bỏ tình cảm của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro