Chap 5-END
Yêu....Có lẽ chưa phải lúc này nhưng hoàn toàn hợp lý khi gọi họ là một đôi bạn tri kỉ. Cả hai đều khám phá ra những góc khuất ở tâm hồn nhau. Cứ như người này nắm giữ mảnh ghép còn thiếu của trái tim người kia, và ngược lại. Tuy nhiên bi kịch của cuộc đời là khi con người buộc phải lựa chọn giữa hai con đường mà ranh giới gần như không tồn tại.
Orm Kornnaphat đang nằm trên bãi cỏ trong công viên. Gió sương của đêm đang thấm dần vào da thịt cô. Lạnh tê tái. Nhưng nó làm sao lạnh bằng cõi lòng cô lúc này.
Orm Kornnaphat's POV
Từ khi chị rời xa em đến nay cũng đã một tháng. Lúc nào em cũng nhớ chị, nhớ một cách da diết. Hình ảnh, lời nói, cử chỉ, hành động và nụ cười của chị vẫn còn in đậm trong tâm trí em nhiều lắm.
Bên chị, em thấy lòng bình yên đến lạ. chị như trực thăng cứu hộ thu dọn tàn tích sau cơn bão giông. em không còn những to toan về những kỳ thi sắp emi, không còn những lo âu cho cuộc sống sau này. Bởi vì qua chị, em nhận ra rằng cuộc sống dù có nhiều gian nan thử thách, con người đều đạp lên nó mà đứng lên bằng chính sức của mình.
Chị nói em đừng buồn vì chuyện của chúng ta, em phải tiếp tục cười thật nhiều, thật tươi nhưng chị có biết rằng không có chị em không thể cười được không ? Sao em không buồn được ? em cũng là con người, cũng biết buồn, cũng biết đau lắm chứ. chị nghĩ mình ra đi như thế sẽ làm em vui được sao ?
Chị là đồ ngốc.
End POV
Nước mắt cô lại chảy. Cô không biết đây là cảm giác gì nhưng nó đau.
Đau lắm.
**
*Kính koong*
Nghe thấy tiếng chuông cửa, Orm Kornnaphat chạy ra mở và cô không ngạc nhiên về người khách đó nhưng cô hơi thất vọng.
"Prigkhing" Cô cười nhưng giọng cô ủi xìu
"Thấy tớ không vui sao ? Cậu đang chờ ai sao ?" Prigkhing nhìn qua nhìn lại xung quanh mình.
"Ah không. Tớ nghĩ ba mẹ tớ về" Cô lấp liếm cho thái độ của mình.
"Cậu vào nhà chơi" Cô tránh người cho Prigkhing đi vào.
"Cậu không học mà coi tivi sao ?" Prigkhing thấy tivi đang mở và vài quyển tạp chí được bày trên bàn, một quyển được mở sẵn.
"Tớ đang thư giãn đầu óc" Orm Kornnaphat đi ra với hai ly nước trên tay
.
"Cậu với người đó sao rồi ?" Prigkhing nhấp ngụm nước hỏi.
"Người nào ?".
"Người lần trước cậu dắt tới khu vui chơi chỗ tớ ấy".
"Ah tớ---".
Đột nhiên một thông tin được phát làm cắt ngang lời cô.
*....theo một số nguồn tin chúng tôi nhận được, ca sĩ trẻ LingLing Kwong đi dạo trên phố với một chàng trai lạ mặt. Sau đó cả hai đi vào khu mua sắm rồi không thấy đâu nữa. Tuy người đó đội mũ làm chúng tôi không thấy mặt nhưng vẫn lọt vào diện danh sách bạn trai cô. Liệu đó có phải là sự thật ?....*.
Tất cả đều lọt vào tai cô và Prigkhing không xót một từ. Mặt cô biến sắc. Nhưng cô không để Prigkhing thấy được biểu hiện này.
"Haiz. Lúc nào cũng tạo cho mình scandal. Nổi tiếng là muốn làm gì thì làm sao" Prigkhing mỉa mai cười khẩy.
"Cô ấy không phải như vậy đâu. Cậu đừng nghĩ ai cũng như ai" Chợt Orm Kornnaphat lớn tiếng với Prigkhing.
Hành động của cô làm Prigkhing bất ngờ. Cô không biết đang có chuyện gì xảy ra với Orm Kornnaphat. Cô nghĩ đơn giản đó chỉ là một lời nhận xét đơn thuần mà thôi. Nhưng không ngờ Orm Kornnaphat lại phản ứng như thế. Linh tính mách bảo cô là cô ấy đang không ổn.
"Cậu sao thế ? Có chuyện gì với cậu phải không ?" Cô nhìn thẳng vào Orm Kornnaphat dò hỏi
"K-không có gì" Orm Kornnaphat lảng tránh ánh nhìn đó.
Nhưng Prigkhing dùng hai tay giữ vai cô và xoay người cô lại đối diện với mình.
"Hãy nói cho tớ biết" Cô gằn giọng.
Orm Kornnaphat biết một khi Prigkhing đã dùng ánh mắt đó nhìn vào người đối diện thì không thể giấu cô ấy được bất cứ điều gì huống hồ là nói dối.
"Người mà cậu hỏi lúc nãy là...." Orm Kornnaphat đưa tay lên chỉ vào tivi.
Prigkhing vẫn chưa hiểu ra ý của cô nên hỏi lại "Là ai ?"
"Là người mà cậu vừa nhận xét đó"
Thảo nào lần trước mình thấy người ấy không được bình thường, cứ ngờ ngợ thế nào. Thật không thể tin được. Prigkhing buông thỏng hai tay xuống. Cô không tin vào tai mình những lời Orm Kornnaphat nói. Và để chắc chắn hơn cô hỏi lại lần nữa.
"Là ai Orm Kornnaphat ?" Prigkhing vẫn còn nghi ngờ vào câu trả lời vừa rồi.
"LingLing Sirilak Kwong" Orm Kornnaphat thét lên.
Dường như cảm xúc dồn nén bấy lâu nay đã được Orm Kornnaphat dồn hết vào câu nói đó. Prigkhing ngẩng đầu nhìn cô. Cô thấy Orm Kornnaphat đã khóc tự lúc nào.
Cô chồm người tới phía trước ôm cô ấy vào lòng.
"Cậu có thể kể cho tớ nghe việc cậu gặp và quen người đó như thế nào được không ?" Cô xoa lưng Orm Kornnaphat dỗ dành
Rời Prigkhing ra, cô kể đầu đuôi câu chuyện cho cô ấy nghe. Prigkhing lắng nghe từng lời kể của cô. Trong lúc kể chuyện, cô thấy biểu hiện nét mặt của Orm Kornnaphat qua từng thời điểm của câu chuyện luôn là cười nói vui vẻ và ẩn sâu trong đó là một hạnh phúc đang chờ, nhưng chỉ khi tới khúc cô ấy đọc lá thư LingLing để lại nước mắt cô muốn trực trào khỏi khóe mắt. Orm Kornnaphat phải cố gắng kiềm chế để nó khỏi tuôn rơi.
Cậu đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình rồi đó Orm Kornnaphat.
"Tớ nghĩ cậu đã yêu LingLing Kwong rồi" Prigkhing cười phán .
Yêu ư?
"Và theo tớ đoán không nhầm thì cậu ấy ra đi chỉ vì lý do đó mà thôi" Cô nói thêm
Prigkhing thấy Orm Kornnaphat vẫn còn mơ hồ về "tình yêu" của cô ấy, cô giải thích thêm.
"Yêu một người là khi cậu ấy quên mất mình là ai, quên mất cái gọi là địa vị, danh dự. Yêu một người là khi cậu ấy sẵn sàng hy sinh hạnh phúc của mình vì hạnh phúc của người cậu ấy yêu – chính là cậu, là yêu vì mục đích yêu chứ không phải sự chiếm hữu. Yêu một người là khi cậu đủ dũng cảm nói lời yêu với cậu ấy, vì cậu hiểu rằng, cậu sẽ phải tiếc nuối suốt đời nếu không nói điều đó ra, vì rằng trong tim cậu chỉ có hình bóng cậu ấy. Và hơn hết, yêu một người là không bao giờ cậu phải nói lời hối tiếc".
Prigkhing siết chặt bàn tay cô, ánh mắt cô ấy ánh lên sự hy vọng và muốn nói một điều "Hãy đi tìm cô ấy và nói tất cả nỗi lòng mình cho cô ấy biết. Biết đâu cô ấy đang chờ cậu".
Orm Kornnaphat hiểu được ánh mắt của Prigkhing. Cô thầm cảm ơn cô ấy đã cho mình biết được cảm giác của mình lúc này. Nhưng rồi có điều gì đó vụt qua đầu cô làm xìu mặt trở lại. Nhận thấy nét mặt cô vẫn không khá hơn, Prigkhing cau mày thắc mắc.
"Cậu vẫn còn gì bất an ?".
"Tớ biết tìm chị ấy ở đâu bây giờ. Từ lúc quen nhau chỉ có chị ấy tới tìm tớ chứ chưa bao giờ tớ tìm chị ấy" .
"Ngốc ah. Cậu quên là chị ấy là người nổi tiếng sao ? Tìm sao mà chả ra" Prigkhing cốc đầu cô.
"Cảm ơn cậu. Cậu đến hôm nay thật đúng lúc" Cô chủ động ôm Prigkhing .
"Nhưng việc quan trọng trước hết cậu phải làm là tạm thời gạt chuyện đó qua một bên và tập trung cho kỳ thi tốt nghiệp và đại học" Prigkhing khẳng định lại việc trước mắt của Orm Kornnaphat.
"Okay"
Prigkhing đưa ngón cái ra trước mặt ngợi khen cho tinh thần phấn chấn của Orm Kornnaphat. Cô đã thấy lại nụ cười của Orm Kornnaphat nhưng cô chắc rằng đó vẫn chưa phải nụ cười thực sự của cô ấy.
**
LingLing's POV
Em thế nào rồi Orm Kornnaphat ? Có lẽ giờ em đang rất hạnh phúc.
Chị nhớ em nhiều lắm. Không lúc nào là chị không nhớ chịi em. Không biết em có nhớ đến chị không ?
Hôm nay trời cũng nhiều sao như hôm chúng ta thấy trên bầu trời ở Pattaya.Em đã nói chị là ngôi sao tỏa sáng trên "bầu trời" Thái Lan. Nhưng kể từ khi rời xa em, chị đã là ngôi sao rơi trong không gian bao la là nỗi đau rồi.
Có lẽ đối với em tất cả những kỉ niệm của chúng ta sẽ le lói một thời gian ngắn rồi vụt mất tan vào trong hư vô. Nhưng đối với chị em sẽ là khoảnh khắc vụt sáng và ngự trị mãi mãi trong lòng chị.
End POV
LingLing đang đi dạo trên bờ sông Chao Phraya. Cô cũng tận hưởng cái lạnh đang thấm dần vào da thịt. Cô mong muốn cái lạnh đó sẽ làm đông cứng nỗi nhớ dai dẳng và dằn vặt trong trái tim cô.
Đột nhiên cô thấy từng nhóm một tập trung lại nhặt vật gì đó dưới sông. Cô cũng nghe thấy tiếng lao xao của mọi người. Cô nghĩ đó là trò chơi của họ nên cô không tới coi đó là gì mà quay đi luôn.
[6 tháng sau]
"LingLing! Em chuẩn bị xong chưa ? Sắp bắt đầu rồi" đạo diễn trường quay hối thúc LingLing.
"Em xong rồi đây" Cô đang chuẩn bị tinh thần để lên sóng cho lần trở lại chính thức này.
Tuy đã lên sóng rất nhiều lần và được phát trực tiếp nhưng lần này cô vẫn thấy rất hồi hộp. Một thời gian dài nghỉ ngơi làm cô nhiều lần quên mất mình là ai và công việc của cô là gì. Nhưng giờ đây, sau khi đã hoàn toàn hồi phục cô sẽ bắt đầu lại từ đầu và cô đã ra mắt bài hát mới của mình.
"Ready ? 3...2...1...Go"
"Xin chào cô LingLing Kwong! Mừng cô đã trở lại. Tình hình sức khỏe cô tốt chứ ?"
.
.
.
"Gần đây chúng tôi biết được một chuyện khá là kỳ lạ về cô. Cô muốn biết chứ ?"
"Ồ! Cô cứ nói" Cô không ngạc nhiên khi lại có một chuyện liên quan đến mình.
"Có một thời gian mọi người hay nhặt được con thuyền bằng giấy ở bờ sông Chao Phraya. Nếu chỉ là con thuyền bình thường thì không có gì, nhưng trong con thuyền có nội dung "Em nhớ chị, LingLing Kwong.Em muốn nghe lời chị chưa nói với em".
Cô có thể giải thích rõ hơn về việc này được không ?"
Con thuyền giấy làm LingLing rất bất ngờ. Cô nhớ lại lần trước cô cũng thấy một nhóm bạn trẻ cứ lom khom ở bờ sông. Cô không nghĩ là để nhặt chúng nên cô không quan tâm. Không ngờ đã một quãng thời gian khá dài kể từ lúc đó nó vẫn còn tới bây giờ.
Đọc lại nội dung được viết trong con thuyền, thoạt đầu cô không nghĩ ra nó được viết từ ai. Nhưng sau một hồi suy ngẫm và đọc lại câu cuối, cô đã nhớ ra rằng mình có một điều chưa nói với một người.
Chỉ có thể là em ấy. Chợt cô thấy khóe mắt mình cay cay.
"Cô LingLing Kwong!" MC gọi tên cô làm cô trở lại với thực tại.
"Ờhm...tôi có thể nhắn một lời được không ?"
"Vâng, mời cô."
"Nếu em là chủ nhân của những con thuyền này thì em hãy đến nơi cuối cùng ta gặp nhau chị sẽ nói cho em nghe. Chị chờ em.".
"Đây là lời nhắn đầy yêu thương của cô ấy tới người đó. Mong rằng người đó sẽ xem chương trình này và đến gặp cô ấy"
.
.
.
"Và sau đây là bài hát mới của LingLing Kwong "Princess"
. Bài hát đã làm say đắm hàng triệu trái tim người nghe. Mời mọi người cùng thưởng thức."
Cuộc phỏng vấn vừa rồi được phát trực tiếp. Đúng như người MC cầu mong, nó đã được người ấy xem, người ấy cũng đã biết lời nhắn ấy.
"Cho tôi đặt một vé về Thái Lan ngay lúc này" Orm Kornnaphat vội nhấc điện thoại gọi.
Cô nhanh chóng chạy lên phòng thu dọn một số đồ dùng cần thiết cho chuyến đi rồi vơ lấy áo khoác mặc vào người ra bắt taxi tới sân bay.
LingLing Kwong, chị hãy chờ em. Em sẽ sớm quay về.
**
Đáp chuyến bay sớm từ Nhật về, Orm Kornnaphat vội vàng tới nơi cuối cùng cô và LingLing gặp nhau như lời nhắn của cô ấy.
Cô nghĩ nơi đó là nhà cô vì cũng chính nơi đó LingLing rời xa cô. Cô liền chạy về nhà. Cô đẩy cửa vào nhìn hết một lượt phòng khách rồi lại chạy lên phòng cô nhưng cô không thấy ai ở đó hết.
*Hụt hẫng*
Chị ở đâu LingLing Kwong?
Cô ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm gối, cô gục mặt xuống. Nhưng rồi một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, cô đứng phắt dậy chạy xuống nhà và phóng ra cửa.
"Cho tôi xuống cảng"
**
Nếu như lời LingLing nói thì đảo Pattaya là nơi còn lại cả hai gặp nhau cuối cùng mà thôi. Cô đã tới nơi. Cảnh vật ở nơi đây của nửa năm trước và nửa năm sau không có gì thay đổi, chỉ có con người là thay đổi.
Nửa năm trước cô tới đây lần đầu tiên là vì cô bị "bắt cóc", khi đó cô ngây thơ không biết gì để rồi cô nhận ra rằng mình đã để mất "tên trộm" ấy. Nửa năm sau cô quay trở lại để tìm "tên trộm" ấy, nhưng lần này người ấy đã "bắt cóc" thêm một thứ nữa, đó là trái tim cô.
"Em là cát, chị là gió. Chị thổi em đến đâu em bay đến đó nhé." Tại nơi đây chị đã nói như vậy với em. Chị đã nhắn em tới đây, em đã tới nhưng chị đang ở đâu hả LingLing Kwong? Chị nói sẽ chờ em mà.
Cô thấy mắt mình đang cay cay và dần dần nhòe đi. Cô không biết có phải là do cát bay vào mắt hay do nước mắt mình hay không.
Đột nhiên có bàn tay từ đằng sau che mắt cô lại ngăn dòng nước mắt đang muốn trào khỏi khóe mi cô.
"Chị không cho em khóc, Orm Kornnaphat" người đứng sau che mắt cô nói.
LingLing Kwong. Là chị, chính là chị .
Chất giọng khàn khàn đặc biệt này chỉ có LingLing của cô mới có. Cô đã biết người đó là cô ấy. Cô ngăn không cho nước mắt chảy. Cô đứng đó không có bất cứ phản ứng nào. Thấy cô lạ nên LingLing thả tay ra và cũng đứng đằng sau im lặng theo.
Không thấy động tĩnh gì từ đằng sau, Orm Kornnaphat mở mắt quay nhanh người ra sau. Người đã rời bỏ cô không nói lời từ biệt mà chỉ để lại bức thư thay cho sự hiện diện, người cô nhớ khôn nguôi, người cô mong có ngày gặp lại giờ đây đang đứng trước mặt cô.
Đúng là cô ấy.
Đột nhiên cô ôm chầm lấy LingLing, cô ôm thật chặt như sợ cô ấy biến mất lần nữa. Nửa năm qua bao nhiêu nhung nhớ, bao nhiêu cảm xúc được cô dồn nén giờ đây đã được giải tỏa. Cô khóc to. Cô dùng hai tay đánh thùm thụp vào ngực LingLing.
"Chị ác lắm. Chị là đồ nhẫn tâm"
"Xin lỗi em" LingLing vòng tay ôm Orm Kornnaphat vào lòng. Orm Kornnaphat ốm đi nhiều quá.
Họ đã gặp nhau, lần đầu tiên không vì kế hoạch định sẵn. Họ ôm chầm lấy nhau, lần đầu tiên không phải vì muốn thử cảm giác lạ. Lần đầu tiên không phải vì trò đùa, họ nhớ về nhau.
Sau một lúc Orm Kornnaphat cũng đã nín. Cô thấy mình đã nhẹ lòng hơn nhưng vẫn chưa là hoàn toàn, bởi vì giữa cô và LingLing vẫn còn nhiều điều chưa nói. Vẫn nơi sóng vỗ vào bờ, vẫn là LingLing cầm giày cho cô, cả hai đan tay vào nhau cùng nhau bước đi.
Chốn cũ hẹn hò, khoảng trời riêng của đôi bạn trẻ, họ không biết bắt đầu từ đâu. Mắt cùng nhìn về một hướng mà sao đôi môi cứ mím chặt, chỉ trực chờ thốt ra điều gì đó.
Cuối cùng, LingLing vẫn là người mở lời trước.
"Em có hạnh phúc không ?"
"Chị thấy em như thế nào ?" Orm Kornnaphat hỏi ngược lại LingLing.
"Người đó không mang lại cho em hạnh phúc sao ?" Cô nhìn Orm Kornnaphat xót xa.
"Người nào ?" Orm Kornnaphat không hiểu LingLing đang nói tới ai.
"Là người em gặp ở chợ đêm khi đi với chị ấy" LingLing nói mắt nhìn qua chỗ khác.
Giờ Orm Kornnaphat đã hiểu LingLing đang nói tới Ying Annada và rồi cô sực nhớ "Cậu tiếp tục tình yêu vốn có của cậu".
"Chị đã nghe trộm ?".
LingLing không nói mà vẫn tiếp tục nhìn ra biển.
"Chị nghe mà nghe cũng không hết. Đồ ngốc"
"Chị biết kết quả thế nào rồi thì cần gì phải nghe cho hết nữa." Cô vẫn không nhìn Orm Kornnaphat.
"Này. Chị đừng như thế được không ? Giờ chị có muốn nghe kết quả ra sao không ?" Orm Kornnaphat hơi bực mình khi thấy LingLing bắt đầu tỏ thái độ và tay cô ấy đang nới lỏng dần tay cô.
"Chị không muốn nghe" LingLing phẩy phẩy tay, thái độ bất cần.
"Này nhé. Khi đó Ying Annada đã đề nghị em cho cậu ấy một cơ hội nhưng cũng là lúc em nhận ra tình cảm trước đây của em dành cho cậu ấy chỉ là ngưỡng mộ một người hoàn hảo ở trường mà thôi. Em đã ngộ nhận nó. Vả lại với em khi đó đã có một người đánh cắp trái tim, giành lấy tình cảm của em và biến nó thành tình yêu rồi. Và em đã từ chối cậu ấy. Em muốn là bạn với cậu ấy hơn" Orm Kornnaphat kể vắn tắt cho LingLing nghe
"Làm bạn thật sao ?" LingLing hoài nghi hỏi
"Dĩ nhiên. Ah không lẽ đó là lý do tại sao chị lại ra đi lúc bình minh chưa ló dạng ư ?" Orm Kornnaphat lườm.
"Ờhm...thì..." LingLing gãi đầu cười trừ.
"Chị ngốc quá" Orm Kornnaphat búng trán LingLing. Cô đan tay mình vào tay cô ấy, nắm thật chặt.
"Nhưng ai là người làm em nhận ra điều đó ?" LingLing vờ hỏi.
"Người nào đó rất xa mà lại rất gần" Orm Kornnaphat vuốt vuốt tóc.
"Còn giận chị không ?" LingLing siết nhẹ bàn tay cô.
Orm Kornnaphat gật đầu, bặm môi nói "Chị giấu em, ruồng bỏ em, còn đi dạo với ai kia trên phố nữa".
LingLing kéo Orm Kornnaphat lại và ôm cô vào lòng "Chỉ tại chị nghĩ nông cạn. Chị nghĩ làm thế sẽ khiến em được hạnh phúc. Nào ngờ lại biến em thành như thế này. Còn người đi với tớ là anh quản lý. Do chị vô tình làm mặt anh ấy có một vết xước nhìn không đẹp cho lắm nên khi ra đường anh ấy phải đội mũ che mặt đi."
"Thật chứ ?" Orm Kornnaphat nguýt.
"Thật 100%. Nếu em không tin chị có thể gọi cho anh ấy để xác nhận" LingLing toan buông tay rút điện thoại trong túi cô.
"Thôi không cần đâu. Em tin chị ." Orm Kornnaphat ngăn giữ tay cô lại .
"Chuyện qua rồi. Chị đừng nhắc lại nữa. Giờ emchỉ muốn như thế này thôi." Cô rúc sâu vào cổ LingLing.
"Chị hỏi em câu này, em phải trả lời thật nhé" LingLing vuốt má cô.
"Uhm".
"N'Orm đừng qua Nhật nữa mà ở lại đây học được không ?" LingLing thu hết can đảm .
Thoáng suy nghĩ, Orm Kornnaphat hiểu được ý câu hỏi của LingLing nhưng cô muốn .đùa dai với cô ấy một chút để LingLing nói ra lý do chính đáng cho cô ở lại.
"Nhưng em thích học ở Nhật hơn" .
"Ở đây học cũng tốt mà".
"Bên đó tốt hơn".
"Ở đó xa nhà".
.
.
.
Nói vòng vo một lúc mà LingLing vẫn không chịu nói câu mà cô muốn nghe.
"Em quen rồi. Với lại ở đây không có động lực để giữ chân em ở lại." Cô buộc lòng đánh vào tâm lý của cô ấy.
Có lẽ nó có hiệu quả. Bởi vì LingLing buông cô ra rồi im lặng. Orm Kornnaphat biết mình đã nói đúng điều cần nói, cô mỉm cười đắc thắng.
"Vậy chị không thể giữ em ở lại đây được sao ?" Cô nhìn thẳng vào mắt Orm Kornnaphat, giọng cô xìu xuống.
"Ruồng bỏ người ta giờ lại muốn người ta ở lại là sao ? Đừng hòng!" Orm Kornnaphat bĩu môi, cô chạy đi.
"Em dám trêu chị." LingLing rượt đuổi theo, tiếng cô vút trong gió.
Sau một hồi rượt đuổi, LingLing cũng bắt được Orm Kornnaphat, xoay người cô lại "N'Orm em làm người yêu chị nhé?".
"Chị cõng em được không ?" Cô chỉ chỉ trên lưng LingLing.
Chưa nhận được sự đồng ý của LingLing, cô đã nhảy xốc lên lưng cô ấy "Hey! Không cho em cũng lên. Hehe".
"Chưa trả lời mà đã...Em lúc nào cũng thế. Thiệt thua em" LingLing cười vì sự bướng bỉnh của Orm Kornnaphat.
Cô vòng tay ôm cổ LingLing. Cô nhớ bờ vai ấm áp này, vẫn cảm giác bình yên của nửa năm trước.
"Em nhớ chị , LingLing ngốc" Cô chọt chọt má LingLing.
"Em trả lời câu hỏi của chị đi".
"Em muốn làm cát hơn cơ" Orm Kornnaphat mỉm cười tinh quái.
Cô cuối người về trước, nhanh như chớp cô hôn vào má LingLing "Em yêu chị , LingLing Kwong".
"Chị đừng bao giờ rời xa em nữa nhé. Em đã quen với sự hiện diện của chị trong đời mất rồi. Hạnh phúc của em là có chị ở bên, được chị cõng trên lưng như thế này, được chị ôm vào lòng để cảm nhận tình yêu cậu dành cho em. Như vậy là đủ rồi. Hứa với em được không?" Cô dụi đầu vào vai LingLing.
LingLing mỉm cười, nụ cười có cảm xúc hơn bất cứ nụ cười nào trong đời cô.
"Chị yêu cậu, công chúa của chị . Mọi chuyện kết thúc rồi. Giờ chị chỉ biết rằng mình yêu nhau và mãi như thế này mà thôi. Và bài hát mới của chị là dành tặng riêng cho chị , Orm Kornnaphat Sethratanapong - tình yêu của chị ."
Orm Kornnaphat nở nụ cười, nụ cười hạnh phúc mà bấy lâu cô đang tìm kiếm.
Cô thầm hiểu, kết thúc không có nghĩa là chấm dứt, nó là sự bắt đầu một điều mới mẻ. Tình yêu đến và trò chơi phải dừng lại thôi. Thật kỳ diệu khi trái tim có thể quyết định mọi thứ, nhưng nó không biết đùa. Không có kịch bản tình yêu nào hoàn hảo hơn kịch bản của trái tim.
"Mong đêm nay chỉ thuộc về đôi ta
Dưới ánh sao rực rỡ này cùng với tình yêu mà ta trao nhau
Hy vọng rằng người sẽ là nàng công chúa trong tim tôi
Và duy nhất chỉ có người thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro