Chương 15
****><****
Tranh thủ lúc Orm Kornnaphat đang ngủ LingLing đã sắp xếp và thu dọn lại gian bếp vốn ít được chăm chút của ngôi nhà. Cô thay đổi lại một chút vị trí để thức ăn và sữa sao cho mỗi khi Orm Kornnaphat cần là có thể lấy rồi dùng ngay. Có lẽ ngày hôm sau cô sẽ gọi thợ đến và đóng thêm một chiếc kệ nhỏ thấp ở dưới, dù gì kệ quá cao không tốt lắm cho Orm Kornnaphat.
Phía dưới chân cô vẫn là đôi dép lông chiếc này chiếc kia nhưng cô vẫn không có ý định thay đổi nó. Sử dụng cùng một món đồ với Orm Kornnaphat, món đồ vẫn còn vương hơi ấm của cô ấy cũng đủ làm cô sướng điên người lên.
Sướng đến mức một người chưa hề dọn dẹp nhà cửa như cô lại phấn chấn làm việc ấy một cách nhanh nhẹn mà không có tí nào mệt mỏi cả. Cô tự hỏi đây có phải là sức mạnh tình yêu trong những quyển tiểu thuyết lãng mạn đề cập đến hay không?
Ra khỏi phòng tắm với một bộ đồ thoải mái LingLing nhẹ nhàng trườn lên giường với hi vọng Orm Kornnaphat sẽ không bị đánh thức vì cô.
Cũng thật thuận lợi khi tư thế nằm của Orm Kornnaphat là quay mặt đối diện cô, thế nên cô chỉ việc vòng tay sang một chút là đã có người cô yêu trong vòng tay. Từng hơi thờ ấm áp của cô ấy phả vào cổ cô khiến cô vô thức mỉm cười mà không hiểu vì sao.
"Em cảm thấy thật hạnh phúc."
Orm Kornnaphat cố rúc sâu hơn vào lòng LingLing, vòng tay cô cũng khẽ ôm lấy cô ấy. Cô ngủ rất khẽ chỉ một động tĩnh nhỏ cũng đủ khiến cô thức giấc huống hồ chi là mùi hương và sự ấm áp mà LingLing mang đến cho cô. Khoảng cách xa vời giữa cô và LingLing bỗng chốc như được xoá đi và thậm chí cả hai còn đang gần nhau hơn vì đứa trẻ kia. Đứa trẻ có vai trò rất ý nghĩa, như vậy nếu cô không mang thai LingLing sẽ đối xử với cô tốt như hiện giờ chứ? Rốt cuộc LingLing vì đứa trẻ hay cô ấy thật sự có chút tình cảm với cô đây?
"Hạnh phúc?"
"Ừh, hạnh phúc vì tất cả những gì mà chị dành cho em trong những ngày qua và cả bây giờ nữa. Hơn tất cả em hạnh phúc vì em đang ở đây, cùng chị trên một chiếc giường mà chẳng có khoảng cách hay chiếc gối nào chắn ngang cả."
"Từ nay chị sẽ chủ động ôm em hay em sẽ ngoan ngoãn chui rúc trong lòng chị ? Em chọn cái nào?"
"Chị thích sao?"
"Chị muốn Orm Kornnaphat Sethratanapong ngoan ngoãn trong vòng tay chị hơn bất kể cái gì. Nhiều khi chị thấy mình thật khó hiểu, ôm em với chị dường như không đủ."
"Không đủ? Vậy chị sẽ làm gì ngay sau đó?"
Orm Kornnaphat dời mặt mình ra khỏi cổ LingLing và nhíu nhíu mài hỏi cô ấy với đầy vẻ thắc mắc. Cô không hiểu lắm ý của LingLing, tại sao ôm cô thôi vẫn chưa đủ? Làm sao mới đủ với cô ấy?
Hành động sẽ tốt hơn lời nói, trong đầu LingLing hiện giờ chỉ nghĩ đến điêu này. Vì thế cô không nghĩ nhiều hơn nữa, khẽ cúi đầu xuống và chạm môi mình vào môi Orm Kornnaphat. Môi Orm Kornnaphat mềm mại như chính mái tóc của cô ấy, đó là lí do cơn giận của cô với Orm Kornnaphat luôn nguôi ngoai khi cô chạm được đôi môi này. Cô sợ mình khi giận dữ sẽ làm tổn thương Orm Kornnaphat và cách làm cô im lặng chỉ là khi cô hôn Orm Kornnaphat.
Lí do cho nụ hôn lần này không phải do giận dữ, cũng không bực bội càng không phải là ghen tuông, nụ hôn này xuất phát từ tận đáy con tim của cô và cô muốn trả lời Orm Kornnaphat rằng ôm hôn Orm Kornnaphat mới đủ làm cô hài lòng.
Orm Kornnaphat thần người ra vài giây và ngay sau đó cô khẽ hé môi để lưỡi LingLing trườn vào bên trong.
Từng câu, từng chữ của cô và LingLing cứ như vờn nhau, kẻ vờn qua người vờn lại rồi cuối cùng vô tình lạc vào mê cung với đầy sự nghi ngờ trong lòng. Lời nói của LingLing đều hướng cô theo cách nghĩ rằng LingLing có tình cảm, hay thậm chí là yêu cô, yêu rất nhiều nhưng cô không dám chắc chắn là nó đúng.
Cô cần xự xác nhận của LingLing, đừng nói rằng cô là kẻ không biết cảm nhận tình cảm của đối phương, cô cũng có lí do riêng của mình để nghĩ như thế. Cô cảm giác hơi choáng và cảm giác đó đánh bay cô ra khỏi mớ hỗn độn suy nghĩ của chính mình. LingLing hôn cô ngày càng mê đắm và nồng nàn hơn, cô ấy đang lấy mất không khí của cô. Nhưng cô không lấy làm khó chịu vì điều này, chỉ một nụ hôn của LingLing đã khiến cả cơ thể cô như một cái cây khô cằn vừa được tưới nước. Cô đắm chìm hoàn toàn với những cảm giác mãnh liệt khác đang trỗi dậy...
LingLing như được cổ vũ khi Orm Kornnaphat vòng tay sang cổ cô và kéo nụ hôn của cả hai ngày một sâu hơn. Cô mút lấy môi trên Orm Kornnaphat, thi thoảng lại chuyển sang môi dưới và khoé môi xinh xắn của cô ấy. Rời khỏi đôi môi, cô trông thấy đôi mắt của Orm Kornnaphat nhắm nghiền lại và hai bên gò má có phần ửng đỏ lên.
Tệ thật, có vẻ cô hôn quá lâu và Orm Kornnaphat bị thiếu không khí mất rồi. Không cưỡng lại được bên má ửng đỏ, cô đặt vài nụ hôn rải rác quanh đấy và di chuyển về phía tai của Orm Kornnaphat. Cô vuốt ve mái tóc mềm mượt và nhấm nháp lỗ tai dễ thương kia đến khi chán chê cô mới thay đổi địa điểm đến chiếc cổ trắng ngần kia.
Adrenaline đang chạy dọc khắp người cô với vận tốc không thể kiểm soát. Mỗi nụ hôn của LingLing lại khiến nó di chuyển nhanh hơn nữa. Cô yêu thích cảm giác này, LingLing rất nhẹ nhàng, và việc đang diễn ra không phải là nguyên do kết thúc một trận đấu võ mồm của cô cùng LingLing.
LingLing đột nhiên dừng lại gây cho Orm Kornnaphat chút ít hụt hẫng. Nụ hôn ở vùng xương đòn chuyển hướng ngược lên đôi mắt của Orm Kornnaphat. LingLing triều mến hôn lên đôi mắt hổ phách xinh đẹp và hôn khắp gương mặt Orm Kornnaphat.
Cô suýt chút nữa là quên Orm Kornnaphat đang mang thai và cách tốt nhất để cô gạt cảm giác này sang một bên là hôn cô ấy thật nhẹ nhàng. Dừng lại một chút LingLing nâng gương mặt lên nhìn thẳng vào Orm Kornnaphat còn bàn tay cô thì nhẹ nhàng xoa bụng để giúp Orm Kornnaphat thấy dễ chịu hơn.
"Chị thích bé trai hay bé gái, LingLing?"
Orm Kornnaphat nỗ lực tìm một chủ đề nào đó để bỏ quên đi chuyện vừa nãy giữa cô và LingLing. Vừa cảm nhận tay LingLing chạm vào bụng mình cô đã chợt nghĩ đến câu hỏi này.
"Một bé gái, dễ thương, kháu khỉnh và xinh đẹp." ánh mắt LingLing khẽ mơ mang khi nghĩ đến một bé gái mặc đầm trắng chạy khắp nhà và có đôi mắt hổ phách tuyệt đẹp từ Orm Kornnaphat.
"Em không cảm thấy liều lĩnh khi bí mật mang thai và có dự định rời khỏi chị sao?!" LingLing nằm xuống bên cạnh Orm Kornnaphat, gương mặt của cả hai hiện đang rất gần nhau.
"Ngày em nhận kết quả từ Pansa Vosbein là ngày mà chị quyết định li hôn, em đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ về tương lai, về sự nghiệp và về chị . Sau tất cả em đã quyết định giữ lại đứa bé này, nó cho em sức mạnh và một chỗ dựa rất lớn nếu em có rời xa chị . Cuối cùng thì mọi thứ đâu lại vào đấy, em cũng chẳng hiểu nỗi bản thân mình."
"Có phải vì em yêu chị không,Orm Kornnaphat?"
****><****
Với chiếc kính bản to màu đen cùng mái tóc xoả dài, cô bước đi chậm rãi với chiếc vali màu be phía sau. Quay trở về Thái Lan là quyết định trong một phút tuỳ hứng của cô, bỗng dưng muốn hít thở bầu không khí quê nhà thế là đặt một vé và sau hàng giờ bay cô đã có mặt tại đây.
Kiên nhẫn vẫy một chiếc taxi, cô yêu cầu tài xế đưa cô đến trước một căn hộ chung cư nhỏ rồi dừng bên vệ đường. Đưa mắt hướng về tầng số 25, điều duy nhất mà cô trông thấy được từ khoảng cách xa thế này là ban công đóng kín cửa.
Vài phút sau bánh xe lại lăn đi, và lần này nó đưa cô đến một căn hộ chung cư khác. Đặt chiếc vali bên cạnh chân mình, cô nhấn nút thang máy và chờ đợi. Cô không nghĩ rằng đã mười giờ đêm hơn mà thang máy vẫn có người dùng, một tiếng đing bắt lấy sự chú ý của cô, nhanh chóng cầm lấy tay kéo vali cô đi thẳng vào thang máy. Cùng lúc đó một cô gái trạc chiều cao với cô trong một chiếc áo ấm to sụ che gần hết gương mặt vừa bước ra khỏi buồng thang máy.
Tám năm có vẻ như đã có vài sự thay đổi.
Vì có thay đổi nên cô không nhận ra được cô gái vừa lướt qua kia chính là chủ nhân của căn hộ với cánh cửa ban công đóng kín.
****><****
Cửa thang máy đóng lại, Dandao Yamapai mới lách người ra khỏi chậu cây kiểng đặt cạnh bên thang máy. Cô cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đó một cách vô thức mãi cho đến khi một vài người xung quanh nhìn về phía cô và chỉ trỏ gì đó. Gương mặt của cô gái kia dường như đã bị che khuất đi bởi cặp kính bản to nhưng cô vẫn thấy rất quen thuộc. Đưa tay làm rối mái tóc của mình, cô khẽ lắc đầu rồi rời khỏi khu chung cư.
Vội vàng vào xe để tránh đi cái lạnh đêm khuya khoắt, cô rút chiếc điện thoại trong túi quần ra và soạn một tin nhắn ngắn. Cô muốn nhắn với Orm Kornnaphat rằng hãy giữ ấm cơ thể, chỉ vậy thôi mà ngón tay cô mãi chẳng thể nhấn vào nút đồng ý gửi được. Chạm nhẹ vào nút đỏ, cộ thoát khỏi phần soạn tin nhắn và nhấn phím gọi cho bà Kwong.
Cô cần xác nhận lại một lần nữa câu trả lời của cô!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro