Chương 18

Dandao Yamapai bật dậy khỏi giường với gương mặt u ám và nhễ nhại mồ hôi. Đưa tay quệt nhẹ bệt mồ hôi trên trán, sau đó cô chống hai tay về phía sau và thở dài một lần nữa. Thật kì lạ khi bây giờ là buổi trưa và cô lại có một giấc mơ không mấy tốt đẹp vào giấc ngủ trưa này, đây cũng là lần đầu tiên cô mơ khi ngủ trưa.


Trong giấc mơ cô thấy mình nắm chặt bàn tay Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat trao cho cô nụ cười rạng rỡ nhất và cả hai cùng rời khỏi BangKok này. Cô không dám tin rằng những gì bác Kwong nói lại ảnh hưởng đến tinh thần cô nhiều đến như vậy.


Tâm trí cô có phải đang mưu cầu được hạnh phúc không?


"Em có biết chị yêu em nhiều đến như thế nào không Orm Kornnaphat?"


Giọng nói nhẹ nhàng và chân thành của LingLing như những giọt mật rót vào tai cô. Tiếng yêu này cô đã mong chờ từ rất lâu và đôi khi cô nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ nghe được vì nó là ảo tưởng của riêng cô mà thôi.


Nhưng LingLing đã biến ảo tưởng đó thành sự thật, ngay tại nơi này chị ấy vừa nói rằng chị ấy yêu cô. Không chỉ yêu đơn thuần mà còn yêu rất nhiều. Cô muốn đáp lại lời thổ lộ này, cô muốn nói cô cũng yêu LingLing Kwong, yêu rất nhiều nhưng cô đã chọn cách im lặng. Cô vẫn còn rất bất an mà không hiểu vì sao.


"Cảm ơn chị đã yêu em."


LingLing chỉ biết ôm Orm Kornnaphat chặt hơn trong vòng tay mình. Cô phải làm sao để Orm Kornnaphat có được cảm giác thật sự an toàn đây?! Ngay cả khi cô nói yêu cô ấy cái cảm giác chết tiệt ấy vẫn chưa chịu buông tha cho Orm Kornnaphat.


"Chúng ta về nhà nhé."


Orm Kornnaphat khẽ lắc đầu và điều đó khiến LingLing có chút khó hiểu. Ngay sau đó Orm Kornnaphat lấy từ trong giỏ xách mình ra một đôi găng tay màu nâu nhạt và cẩn thận đeo nó vào tay LingLing. Cô biết LingLing lo lắng cho cô, cô ấy nhất quyết tháo đôi găng tay của mình và buộc cô phải đeo lấy nó. Cô còn một đôi găng trong giỏ nhưng cô vẫn im lặng và tận hưởng hơi ấm của LingLing bao lấy bàn tay cô.


"LingLing ngốc, chị sẽ bị lạnh nếu cứ nhường tất cả cho em đó. Chị thích nó không?!" Orm Kornnaphat nắm lấy bàn tay LingLing và lắc nó trước mặt cô ấy.


"Nếu em lạnh đứa trẻ cũng lạnh và chị sẽ lạnh theo nên em phải giữ ấm thật tốt vào. Là của em cho chị, chị có thể không thích sao?!"


Orm Kornnaphat có chút thẹn thùng và di chuyển ánh mắt mình ra phía bên ngoài. Đôi găng tay màu nâu đó là quà Giáng sinh mà một năm trước cô đã mua với ý định tặng cho LingLing. Dù sao cuối cùng cô cũng đã có dịp tặng nó cho cô ấy.


LingLing sốt sắng chạy theo sau Orm Kornnaphat vào phòng tắm khi cô vừa trông thấy Orm Kornnaphat đặt vội ly sữa đang uống xuống bàn. Lần này cô ấy nôn mửa hơi nhiều và cô cảm thấy cổ họng của Orm Kornnaphat như muốn khản đi vậy. Lấy chiếc khăn tắm treo cạnh đấy cô lau trán cho Orm Kornnaphat trong khi tay kia cô nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô ấy.


Orm Kornnaphat có thai cũng đã tròn một tháng và mấy hôm gần đây cô ấy nôn mửa nhiều hơn so với mấy tuần đầu mang thai. Cô quyết định bàn giao lại việc công ty cho Krystal và Dandao Yamapai chăm coi khi ngay cả công việc đem về nhà cô cũng chẳng thể tập trung mà giải quyết hết được.


Qua sách vở cùng thông tin của Pansa Vosbein, Orm Kornnaphat có thể bị ốm nghén ba tháng, bốn tháng hoặc cả chín tháng mười ngày mang thai. Chỉ vài ngày thôi nhìn Orm Kornnaphat đã mệt mỏi như vậy nếu ốm nghén khoảng thời gian dài làm sao Orm Kornnaphat có thể chịu nỗi chứ.


"Em không sao rồi." Orm Kornnaphat trấn an khi thấy gương mặt nhăn nhó của LingLing.


"Ăn chút gì đi rồi chị sẽ đưa em lên phòng ngủ."


LingLing đi nhanh vào bếp và múc một chén cháo trắng nhỏ cho Orm Kornnaphat. Orm Kornnaphat theo sau LingLing, ngồi xuống bàn ăn và kéo chén cháo về phía mình. Có một chút mệt mỏi và cô chỉ muốn trở về phòng ngủ ngay lập tức nhưng nếu cô không ăn cháo cô biết LingLing sẽ lại lo lắng thái quá lên.


LingLing chăm sóc cô phải nói là quá kĩ càng. Từ việc ăn việc uống đến trang phục và những thứ khác nữa. Mọi việc cô ấy đều làm cho cô mà cô chẳng cần phải đụng đến gì cả. Điển hình như bây giờ cô ấy vừa lấy một cốc nước và dúi nó vào tận tay cô .


"Chị đưa em lên phòng."


"Cõng em đi."


LingLing bật cười thành tiếng trước yêu cầu đó của Orm Kornnaphat. Xem ra mẹ của con cô đã biết làm nũng và trẻ con hơn nữa rồi. Cô khuỵu người xuống cạnh bên chiếc ghế mà Orm Kornnaphat đang ngồi và quay đầu ra phía sau ý bảo cô ấy lên lưng cô.


Orm Kornnaphat nhẹ nhàng lên lưng LingLing, dựa mặt mình lên vai cô ấy. Cô nghĩ rằng mình không vội vàng khi nói rằng chỉ LingLing và bờ vai này mang đến cảm giác an toàn tuyệt đối cho cô. Bờ vai của một người đàn ông có thể to rộng che chắn tất cả hộ cô nhưng chắc gì đã cho cô một bờ vai và một tình yêu như LingLing đã và đang trao cho cô.


Đôi khi cô cảm thấy mình không công bằng với LingLing, cô ấy yêu cô và sẵn sàng vì cô làm tất cả còn cô chỉ âm thầm nhận lấy và dấu nhẹm lấy tình cảm của mình ở tận đáy lòng.


LingLing chậm rãi đặt Orm Kornnaphat xuống giường và nâng cao chăn đắp cho cô ấy. Sau đó cô mới an tâm đi vòng qua phía bên kia giường rồi nằm xuống cạnh Orm Kornnaphat. Cô thích cái cách mà Orm Kornnaphat chui rúc vào lòng cô như hiện giờ và phả từng đợt hơi ấm lên cổ cô. Cô xoa nhẹ mái tóc mềm mượt màu nâu nhạt, từ tốn hôn lên trán và kéo dài nụ hôn xuống sóng mũi cao cao của người cô yêu.


Orm Kornnaphat nhắm mắt tận hưởng sự nhẹ nhàng và ngọt ngào LingLing đang mang đến cho cô. Cô thích những cái hôn nhẹ nhàng đầy tình cảm này hơn là một cái hôn môi nóng bỏng nào đó khác. Mỗi khi được LingLing hôn, cô cảm nhận được rõ ràng sự yêu thương, nâng niu, trân trọng và có chút chìu chuộng của LingLing dành cho cô.


Dời mặt ra khỏi hỏm cổ của LingLing, một cách bất ngờ cô áp môi mình lên môi LingLing trước gương mặt đang ngẩn ra của cô ấy. Cô chỉ định hôn phớt môi LingLing nhưng LingLing không theo ý cô, cô ấy ghì người cô xuống cho một nụ hôn môi đúng nghĩa - dài, sâu và nồng nàn.


"Lần này không phải vì tức giận, oán trách hay là kết quả tất yếu của một trận cãi nhau. Là tình yêu mà em dành cho chị, là tất cả những gì chân thành nhất."


Orm Kornnaphat ôm lấy cổ LingLing và đẩy nụ hôn giữa cả hai sâu hơn. Hoocmon trong cơ thể và cả tình cảm trộn lẫn thành thứ ham muốn mà cô chẳng thể cưỡng lại được, cô muốn LingLing...


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro