Chương 20
Orm Kornnaphat dụi mắt tỉnh giấc sau một giấc ngủ ngon đêm qua. Có chút ngượng ngùng cô nhìn sang người đang ngủ bên cạnh và mừng thầm khi LingLing vẫn còn say giấc. Trườn cơ thể lại gần hơn với LingLing, cô nhẹ nhàng hôn lên tấm lưng trắng ngần ấy vài nụ hôn chào buổi sáng.
Cô rất ít khi chủ động thể hiện tình cảm của mình với LingLing, một phần cũng là do thói quen che giấu cảm xúc cả hai năm nay, đến bây giờ cô muốn kìm nén nó xem ra xác suất thành công là rất ít. Chạm vào làn da mềm mại ấy cô không khỏi cảm thán rằng LingLing của cô sở hữu một cơ thể rất đẹp, vẻ đẹp khiến người khác đắm chìm không lối thoát.
Bàn tay cô chỉ vừa nâng lên dự định chạm vào gò má LingLing đã bị một bàn tay khác chụp lấy. LingLing vẫn nhắm mắt trong khi kéo bàn tay cô đặt trước môi cô ấy và tặng cô một nụ hôn lên mu bàn tay. Cô mỉm cười ngọt ngào trước một buổi sáng tươi mới mà LingLing trao cho cô.
"Good morning my love."
LingLing cười mỉm với một mắm nhắm một mắt mở trông rất dễ thương. Giọng nói vẫn còn mang chút ngái ngủ vang bên tai lại làm mật ngọt trong lòng cô dâng lên gấp bội. Chủ động nằm gọn trong vòng tay LingLing, cô cũng khe khẽ đáp trả lại lời chào buổi sáng của cô ấy.
"Good morning my sunshine."
"Đêm qua thật sự rất tuyệt, chị nghĩ mình sẽ mãi không quên được nó." Như một thói quen LingLing đưa tay xoa khắp gương mặt của Orm Kornnaphat. Cô yêu thích việc này, nó như là một cử chỉ yêu chiều của cô dành cho cô ấy.
"Lần đầu tiên chính thức, em là của chị ."
"Em là của chị , mãi mãi là như vậy."
LingLing nói trước khi đặt lên mũi Orm Kornnaphat một nụ hôn sâu.
****><****
Dandao Yamapai gần như phát cáu khi đầu óc cô chẳng thể tập trung vào công việc ngày hôm nay. Nó bị chi phối bởi nhiều suy nghĩ khác nhau của cô và cả những gì mà bác Kwong đã nói với cô. Giá như cô đừng đến gặp bác Kwong, giá như cô chỉ cần gọi điện nói chuyện với bác ấy thì cô sẽ không phải khổ sở như lúc này.
"Dandao của bác yêu Orm Kornnaphat đâu kém gì LingLing. Tình cảm tương đương, thậm chí những gì cháu đang có không thua LingLing, cháu không cần phải tự ti như hai năm về trước Dandao. Cái Orm Kornnaphat mong muốn là tương lai của LingLing, mà muốn như vậy Orm Kornnaphat phải ly hôn và rời xa LingLing. Cháu đã luôn là người ở phía sau Orm Kornnaphat, lần này hãy thử là người ở phía trước và ôm lấy Orm Kornnaphat trong vòng tay mình, bác chắn rằng nó hơn cả cái được gọi là 'tôi hạnh phúc khi trông thấy người yêu tôi hạnh phúc'."
Vào thời điểm đó cô đã chẳng cần suy nghĩ gì mà trả lời rằng cô chỉ muốn là người đứng phía sau Orm Kornnaphat. Cô cũng là con người, cũng biết yêu đương và ích kỉ chứ, đôi khi cô muốn ôm chặt Orm Kornnaphat như cái cách mà LingLing đã làm hoặc yêu thương chăm chút cho Orm Kornnaphat từng chút một.
Nhưng rồi cô lại nhớ ra liệu Orm Kornnaphat có hạnh phúc và vui vẻ khi cô là người thay thế LingLing làm việc đó không?! Dĩ nhiên chỉ có câu trả lời là không, cô biết rõ nên cô chọn cách im lặng và nhìn Orm Kornnaphat hạnh phúc rồi cảm nhận hạnh phúc của riêng cô qua nó.
Dandao Yamapai ah, mày tốt nhất là nên nghĩ đến nụ cười rạng rỡ của Orm Kornnaphat hơn là những gì bác Kwong nói.
****><****
Orm Kornnaphat chán chường xem một bộ film truyền hình dài tập trên màn ảnh tivi. LingLing nói với cô rằng cô ấy ra ngoài và làm gì đó, cô đã nài nỉ cô ấy cho mình theo nhưng vẫn là vô ích trước một LingLing cứng rắn. Mọi lần đi đâu LingLing đều đưa cô theo, vì thế cô có chút nghĩ ngợi về sự ngoại lệ ngày hôm nay. LingLing ra ngoài gặp ai đó? Ai đó có thể là bạn của cô ấy, nếu vậy tại sao không đưa cô theo.
Hay LingLing đến công ti?
Nếu như vậy cô vẫn có thể chờ cô ấy trong xe cơ mà. Cô ấy có một cuộc hẹn với một người đặc biệt mà không thể đưa cô theo...Nghĩ đến việc LingLing đang uống cafe, cười cười nói nói với một chàng trai hay cô gái nào đó bên ngoài sau lưng cô khiến bàn tay cô vô thức nắm chặt vào nhau và đôi mài chau đến dính chặt lại.
King coong...King coong...King coong...
Tiếng chuông cửa kéo ra khỏi suy nghĩ ghen tuông của chính cô. Có chút giật mình khi nghe tiếng chuông cửa, Orm Kornnaphat lướt mắt lên chiếc đồng hồ trên tường và đưa mắt về khoảng sân phía ngoài tự hỏi ai ở ngoài kia vào lúc 9h sáng thế này.
Ngôi nhà của cô và LingLing rất rất ít người biết, phần vì cô là diễn viên, phần vì LingLing không muốn nhiều người đến vì theo cô ấy điều đó rất ồn ào nên cả hai đã chọn ở khu vực yên tĩnh này. Chần chừ một hồi cô đứng dậy khỏi sofa, lấy một chiếc áo khoác mỏng khoác vào người và ra ngoài mở cửa.
Kinh coong...Kinh coong...Kinh coong...
Cô đã đi được một nửa con đường dẫn ra cửa chính đồng thời tiếng chuông lại vang lên một lần nữa. Cô đoán rằng vị khách này có việc quan trọng và rất gấp muốn gặp LingLing. Nhập mật mã, mở khoá, cánh cửa chậm rãi mở ra một khoảng nhỏ đủ để cô trông thấy ai đang chờ ngoài kia.
"Chào cô, Orm Kornnaphat."
Cô nhìn chăm chăm vào người đang đứng trước mặt mình, đó là bà Kwong - mẹ của LingLing hay mẹ chồng cô. Đích thân bà Kwong đến tận nhà thì hẳn có chuyện gì đó ghê gớm lắm, và cô đang tự hỏi đó là chuyện gì. Ngày xưa, nếu đối mặt với bà Kwong tự tin trong cô sẽ kém đi rất nhiều thì hôm nay lại hoàn toàn trái ngược. Hình như cô đã biết tin vào cái gọi là sức mạnh tình yêu, nó giúp cô vững lòng và kiên quyết hơn rất nhiều.
"Mời Mrs.Kwong vào nhà." chợt nhớ ra có hơi không phải phép khi để khách đứng mãi ở ngoài, Orm Kornnaphat vội vàng hé rộng thêm cánh cửa và mời bà Kwong vào trong.
"LingLing đã ra ngoài rồi sao? Trước chín giờ sáng ngày chủ nhật mà nó đã thức giấc quả là chuyện lạ." bà Kwong nhìn quanh vườn, trông thấy gara trống bà vội nói.
"LingLing đã ra ngoài từ sớm. Gần đây chị ấy có thói quen dậy khá sớm." Orm Kornnaphat khẽ mỉm cười khi nghĩ đến mỗi ngày là mỗi món ăn sáng khác nhau mà LingLing đã cất công đi mua hoặc mày mò tự làm nó cho cô."Chỉ rót một phần hai ly trà, trà phải thật nóng, không biết sở thích này của bà vẫn còn chứ?!" cô rót một tách trà và đẩy nó đến trước bà Kwong.
"Rất tiếc là tôi vẫn chưa thay đổi sở thích được xem kì lạ này. Cô nhớ cả nó sau cả khoảng thời gian hai năm?" nhìn Orm Kornnaphat đang ngồi đối diện mình, bà thốt ra câu hỏi với chất giọng pha lẫn một ít ngạc nhiên.
Cô làm sao có thể quên khi chỉ ngay sau đêm cô chính thức là con dâu nhà họ Kwong, cô đã phải thức dậy vào sáng sớm để pha một ấm trà rồi rót trà cho bà Kwong theo đúng truyền thống lễ nghi của Kwong gia. Chỉ một ly trà thôi mà sáng hôm đó cô đã phải rót đi rót lại và pha không biết bao nhiêu ấm trà chỉ để rót đúng theo sở thích của bà Kwong.
Nếu trải qua một buổi sáng với việc làm đi làm lại mỗi một việc, nghe những lời nói tệ hại cùng ánh mắt xem thường thử hỏi sao cô có thể quên được.
"Có những thứ tự khắc sâu trong tâm khảm." cô nhẹ giọng trả lời và nhìn xoáy vào đôi mắt của bà Kwong. Nó phẳng lặng đến lạ, cô không thể biết được bà ấy đang muốn gì qua cuộc gặp ngày hôm nay.
"Cũng phải, những thứ đó sẽ khắc sâu hơn bao giờ hết. Quay lại vấn đề chính của cuộc gặp gỡ này, tôi muốn hỏi lại một câu hỏi cũ. Rốt cuộc thì dù cho LingLing có như thế nào cô vẫn chọn cách ở bên cạnh nó?"
Thật sự mà nói bà ghét cái chủ đề này. Nó gợi lại cho bà những thứ không cần nhớ và không đáng nhớ, mỗi khi hồi tưởng lại nó như một vét cắt sâu khứa vào tim bà. à nghĩ sẽ dễ nguôi ngoai được tất cả sau khi bà đã hai tiểu công chúa xinh đẹp, đáng yêu nhưng sự thật lại chẳng được như vậy. Nó khiến bà mất ngủ và u uất triền miên những đêm dài.
"Đúng vậy. Trừ khi chính chị ấy bảo không cần con nữa, con sẽ tự nguyện rời khỏi đây và ký đơn ly hôn với chị ấy."
"Cô có thắc mắc vì sao tôi lại làm khó dễ cô và LingLing không? Nếu không phải là cô mà là ai đó khác tôi sẽ chẳng phiền lòng như vậy."
Orm Kornnaphat cảm thấy khó hiểu trước vẻ mặt này của bà Kwong. Nó xa xăm và man mác buồn, cảm xúc của bà Kwong không bao giờ biểu lộ ra ngoài cả, thế mà bây giờ...
Hoá ra vì cô 'đặc biệt' theo cách nào đó nên mới bị làm khó dễ sao? Vấn đề không chỉ là không môn đăng hộ đối, không đủ xứng với một danh gia vọng tộc mà còn là những nguyên nhân riêng của bà Kwong.
"Bà có hiềm khích với cha mẹ con ư?" cô chẳng nghĩ ra được lí do nào khác ngoài lí do này. Đóng film hai năm nay, qua những kịch bản cô đã được đọc có lẽ motif này là nhiều nhất. Biết đâu cô lại đang rơi vào motif đó thì sao.
"Nó không đơn giản như vậy đâu Orm Kornnaphat. Nhưng nói gì thì nói, cô vẫn là một diễn viên thông minh và có tài. Cái thai đã tròn một tháng đúng nếu tôi không nhớ lầm?" đặt ánh mắt ở phần bụng Orm Kornnaphat, bà Kwong có chút nét cười khẽ hỏi.
"Đúng là vừa tròn một tháng, vẫn còn bé lắm."
Nhấn mạnh ở từ bé Orm Kornnaphat muốn nói với bà Kwong rằng có thể đối xử với cô thế nào cũng được nhưng đừng làm hại đứa trẻ này. Nỗi lo lớn thứ hai trong lòng cô chính là sinh linh bé nhỏ mà cô đang mang, là một người mẹ nếu có gì xảy ra với con mình cô nghĩ mình sẽ không chịu đựng được nỗi.
"Orm, em đã uống sữa tớ để trên bàn chưa? Ăn bánh dinh dưỡng luôn rồi chứ?!" LingLing vừa cởi giày vừa hỏi to, cô thậm chí chỉ nghĩ đến Orm Kornnaphat mà chẳng để ý đến một đôi giày khác đang nằm trên kệ giày nhà cô.
"Chị mua nhiều thứ hay lắm, từ đây đến hết ngày sẽ bận rộn lắm đây. Ý chị là chị sẽ cực bận rộn và em chỉ việc ngồi xem chị làm gì hoặc cho chị vài lời góp ý." đi thẳng vào trong LingLing hưng phấn nói với một tone giọng lớn hơn nữa. Thêm vài bước nữa cô mới trông thấy mẹ cô đang ngồi ở sofa, nơi đã khuất tầm mắt cô từ nãy giờ.
"Mẹ. Mẹ đến đây làm gì?"
"Ta đến vì muốn gặp con và nói ít chuyện với Orm Kornnaphat." bà Kwong mỉm cười với LingLing. Một chút cảm xúc kì lạ đang xuất hiện trong bà trước cái cách mà LingLing yêu chiều Orm Kornnaphat, âu yếm gọi tên và chăm sóc cho người mà con gái bà yêu.
"Thế sao?!"
Cô đưa ánh mắt đầy thắc mắc của mình về phía mà Orm Kornnaphat đang ngồi. Chắc hẳn không đơn giản chỉ là cuộc trò chuyện qua loa như mẹ cô nói, bà sẽ chẳng bỏ công đến đây nếu không có việc gì đó gọi là quan trọng. Cái quan trọng của mẹ cô nếu cô không lầm là vấn đề của cô và Orm Kornnaphat, về tương lai của cô, Orm Kornnaphat phải rời đi, ly hôn...
"Mẹ về đây." bà Kwong bước đến chạm vào gò má LingLing, mỉm cười với cô ấy và cất bước rời khỏi nhà.
Nhìn theo bóng dáng phía sau của mẹ, bỗng chốc cô lại thấy nhói lòng. Tấm lưng trông buồn bã và cô độc quá, nó và giọt nước mắt của mẹ khi cô còn bé chẳng khác nhau là bao. Cô còn nhớ mỗi đêm sau khi dỗ dành cô chìm vào giấc ngủ, mẹ luôn cố gắng không phát ra tiếng nấc nghẹn trong khi bàn tay luôn xoa mái tóc cho cô.
Từ phía giường cô khẽ một bên mắt để trông thấy mẹ đứng một mình ngoài ban công giá lạnh. Khi đó cô đã tự hỏi rằng tại sao mẹ lại khóc mỗi đêm?
"Mẹ ở lại ăn cơm trưa cùng bọn con đi. Con sẽ vào bếp nấu cho mẹ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro