Chương 22
****><****
"Thưa theo nguồn tin thì Malee Ratanavadi đã quay trở về Thái Lan. Tin này vẫn chưa được báo đài phát hiện, có lẽ vì sự im hơi lặng tiếng của cô ấy trong mấy năm qua." người thư kí kính cẩn thông báo tin tức mà mình vừa nhận được.
"Hiện tại Malee Ratanavadi đang ở đâu?!" bà Kwong vẫn với vẻ mặt bình thản và chất giọng đều đều hỏi.
"Cô ấy đã rời khách sạn khoảng hai tuần trước và chuyển sang sống cùng đạo diễn Kwon trong căn hộ của đạo diễn Kwon."
"Có dò hỏi được vì sao Malee Ratanavadi lại quay về không?"
"Là vì một bộ film mới, hợp đồng đang trên kế hoạch triển khai trong bí mật. Bộ film này tuần trước cũng đã liên hệ với Tập đoàn dò hỏi tài trợ, họ khá chắc chắn về tỉ suất thành công của bộ film lần này."
Bà Kwong gật đầu ra hiệu đã hỏi xong, người thư kí lập tức cúi chào rồi im lặng rời khỏi căn phòng. Bà còn nhớ rõ hai năm trước LingLing đã khiến Malee Ratanavadi phải rời khỏi Thái Lan, từ một ngôi sao sáng rực trên bầu trời rộng lớn cái tên Malee Ratanavadi bỗng chốc tàn lụi trên chính bầu trời ấy. Dù đã điều tra nguyên nhân giữa LingLing và Malee Ratanavadi bà cũng chẳng thu được thêm chút thông tin gì. Rốt cuộc Malee Ratanavadi trở về Thái Lan liệu có đơn giản là vì một bộ film nào đó hay nó chỉ là cái cớ cho mục đích của cô ta?
Về Malee Ratanavadi có lẽ LingLing không nên biết sớm vì con gái bà còn đang bận rộn với người vợ yêu của nó. Yêu và được yêu là quyền bình đẳng vốn có của con người, có thể bà không may mắn khi không được tận hưởng tình yêu của mình một cách trọn vẹn như bao người khác nhưng không có nghĩa là LingLing cũng phải như bà.
Nhớ lại nụ cười của LingLing dành cho Orm Kornnaphat, bà không hiểu sao trong lòng lại thấy thoải mái và nhẹ nhõm đến kì lạ. Nếu ánh mắt của LingLing đong đầy yêu thương thì ánh mắt của Orm Kornnaphat ngập tràn trong hạnh phúc và tình yêu thương bên trong ấy thậm chí còn hơn cả LingLing. Ánh mắt cùng nụ cười ấy hoà quyện vào nhau đã cho bà thấy yêu một người mà phải kìm nén rồi cuối cùng cũng có thể nói ra nó mãnh liệt như thế nào.
Hai năm qua bà luôn khéo léo tìm hiểu cuộc sống vợ chồng của LingOrm. Ngay từ ngày đầu khi LingLing đưa Orm Kornnaphat về giới thiệu cho gia đình bà đã lập tức biết được đây là một màn kịch của con gái bà. Chỉ trách LingLing và Orm Kornnaphat đóng quá đạt, khiến chồng bà thúc giục việc hôn lễ diễn ra càng nhanh càng tốt.
Sáng hôm sau bà như chết đứng khi đọc được bản thông tin về Orm Kornnaphat, tuy nhiên bà chẳng thể làm gì được vì với chồng bà tình yêu hôn nhân của con cái luôn được đặt lên hàng đầu. Nhất là LingLing đã khăng khăng rằng nó yêu Orm Kornnaphat, chỉ muốn kết hôn với mỗi Orm Kornnaphat.
Orm Kornnaphat không phải là một người con dâu không làm tròn đạo. Phải nói rằng Orm Kornnaphat rất biết cách làm dâu, lễ phép, nhỏ nhẹ, nghe lời và gần như chỉ biết im lặng khi nghe những lời không hay từ bà. Lúc ấy bà chỉ đơn giản nghĩ rằng Orm Kornnaphat sợ mất lòng mẹ chồng, còn sự thật thì cô ấy lo bà sẽ phàn nàn với LingLing, khiến LingLing rước thêm căng thẳng sau khi làm việc mệt mỏi ở công ty.
Rồi thời gian đầu bà thường xuyên nghe LingLing to tiếng với Orm Kornnaphat, khi thì vì ủi hư chiếc áo, khi thì tự ý dọn đồ hay hậu đậu làm đổ nước vào hồ sơ của LingLing. Cứ như thế mỗi đêm xuống bếp uống nước bà lại thấy ánh đèn yếu ớt ngoài vườn cùng tiếng khóc nấc nghẹn của Orm Kornnaphat. Tiếng khóc ấy đã từng khiến sóng mũi bà cay xè.
****><****
Hai cánh tay LingLing mỏi nhừ vì hoạt động nhiều và dài trong vài tiếng đồng hồ. Cũng may cô chỉ việc tô màu theo khuôn gỗ cho trước còn nếu tự tay vẽ thật không biết bao giờ mới xong. Dọn dẹp sơn và cọ qua một bên cô nhìn lại hai bức tường mà mình vừa hoàn thành, cô mỉm cười hài lòng trước những con Labubu đang nhăn răng cười với cô. Giờ cũng là lúc Orm Kornnaphat gần thức dậy vì thế cô tạm gác lại công việc của mình để thay đồ, tẩy rửa sơn rồi chuẩn bị buổi tối cho cả hai.
Dù có mệt mỏi nhưng chỉ nghĩ đến nụ cười cùng điệu bộ vui tươi của cô ấy đã giúp cô tràn đầy lại năng lượng. Cô còn một khoảng thời gian từ nửa đêm đến rạng sáng để hoàn thành hai búc tường còn lại nên cô chẳng gấp gáp gì nhiều. Áp tai vào tường cô thở phào yên tâm khi không nghe động tĩnh gì từ căn phòng bên cạnh, đến lúc này cô mới rời khỏi phòng cùng một bộ quần áo mới và đi thẳng xuống phòng tắm ở nhà dưới.
Orm Kornnaphat mang thai thực đơn ăn uống của cô ấy rất phong phú, bảo đảm đầy đủ dinh dưỡng cùng các chất cần thiết cho bào thai. Cô nửa muốn gọi người giúp việc nửa lại chẳng muốn chút nào cả. Cô muốn Orm Kornnaphat luôn cảm thấy thoải mái, tự do trong chính căn nhà của cô và cô ấy. Nếu có người giúp việc chắc gì Orm Kornnaphat sẽ làm nũng với cô, ôm cô đột ngột từ phía sau hay ngẫu hứng tặng cô vài nụ hôn lên má...
"Lingling, em thức dậy và chị không ở bên cạnh tớ. Chị đã làm gì trong khoảng thời gian em ngủ vậy?"
Gần đây việc ôm LingLing từ phía sau, ngã người lên lưng cô ấy hình như đã trở thành thói quen mới của cô. Nhất là mỗi khi ngủ dậy mà không thấy cô ấy bên cạnh mình, cô sẽ tìm cho được LingLing và bắt đầu thói quen của mình.
Orm Kornnaphat như một chú mèo nhỏ dụi dụi vào lưng cô cùng với chất giọng có chút mơ ngủ của cô ấy. Cô ước rằng mình có một chiếc máy chụp hình ngay lúc này để chụp lại gương mặt đáng yêu phía sau cô. Lấy chiếc khăn trên kệ lau khô đôi bàn tay mình, cô khẽ xoay người lại và nhìn đối diện vào Orm Kornnaphat.
"Chị dọn dẹp lại bếp một chút rồi nấu một ít thức ăn." LingLing dùng tay xoa nhẹ hai bên má của Orm Kornnaphat, đôi mắt mở he hé càng làm cô ấy như một chú mèo nhỏ, chú mèo của riêng cô.
"Em đói và đứa này cũng đói." chỉ chỉ vào bụng mình Orm Kornnaphat nói với chất giọng nũng nịu bằng âm mũi. Là do LingLing quá nuông chiều cô nên cô mới thành ra nũng nịu như thế này đây và cô ấy phải chịu trách nhiệm về nó.
"Chị vẫn chưa nấu được gì cả, hay là em ở nhà chờ chị mua thức ăn cho em. Chị sẽ đi nhanh thôi." LingLing khá gấp rúc và thầm trách bản thân khi cô không nghĩ đến Orm Kornnaphat có thể thức sớm hơn với cái bụng đang đói của cô ấy.
"Em muốn đi ăn cháo, cho em đi theo với."
LingLing muốn sững cả người khi Orm Kornnaphat bắt lấy cánh tay cô và lắc lấy chúng một cách liên tục. Orm Kornnaphat đang dần trở nên trẻ con và nũng nịu hơn, có phải là do mang thai nên tính cách thay đổi hay đó là tính cách trước giờ của cô ấy mà bây giờ cô mới được chứng kiến không. Điều này làm cô có chút ngỡ ngàng nhưng trên tất cả cô yêu thích một Orm Kornnaphat hay nũng nịu như lúc này.
"Đi thay đồ thôi nào người mẹ trẻ con." LingLing để vụt ra một tràng cười trêu chọc Orm Kornnaphat. Cô thề là cô đã sởn cả gáy khi Orm Kornnaphat nhăn mài và hướng tia nhìn nguy hiểm về phía cô.
"Phạt chị , cõng em lên phòng rồi cõng ra gara xe."
Orm Kornnaphat đẩy lưng LingLing đối diện mình và quàng tay mình vào cổ cô ấy trước khi nhận được tín hiệu trả lời từ LingLing. Mặc kệ cô ấy có đồng ý hay không cô vẫn sẽ bám dính lấy con người này và buộc con người này phải cõng cô cho bằng được thì thôi.
"Nhóc con sẽ không vui nếu em bắt nạt Mami Kwong của nó." khuỵu gối hạ thấp người cho Orm Kornnaphat dễ lên lưng mình, cô quay đầu về phía sau nói trong giọng nghiêm trọng.
"Chị nghĩ con của chúng ta sẽ theo phe chị sao?!"
"Nhóc con cũng sẽ không thể chịu nỗi một bà mẹ trẻ con và sẽ theo phe chị ."
Orm Kornnaphat giấu tiếng cười khúc khích của mình khi cô đã yên vị trên lưng LingLing và cô ấy bắt đầu di chuyển về phòng. Cô đã luôn nghĩ rằng LingLing là người không biết đùa vì tính tình lạnh lùng của cô ấy, cô thật sự đã lầm vì điều ấy. Mami Kwong khi yêu hoàn toàn trái ngược với LingLing Kwong trước đây.
"Lúc đó em phải sinh một nhóc nữa, nhóc đó sẽ theo phe mae của nó."
"Đứa thứ hai cũng theo phe chị nốt." biết là Orm Kornnaphat đang có vẻ dỗi nhưng cô vẫn muốn trêu cô ấy.
"LingLing Kwong thấy ghét."
"Mae Orm đang dỗi chị sao?!"
"..."
"Có bao nhiêu nhóc đi nữa thì chúng sẽ theo phe chị tất, sau đó chị sẽ ngoan ngoãn về phe em. Như vậy em đỡ mất công dụ dỗ bọn trẻ đúng không?"
Orm Kornnaphat cười tươi thật tươi khi nghe được câu nói ấy của LingLing. Sự chân thành trong từng câu nói của LingLing cô luôn cảm nhận được chúng một cách rõ rệt nhất có thể. Hai năm nay, hiện tại, cả sau này cô nghĩ mình chẳng hề hối tiếc gì khi đã đặt trọn con tim và tình yêu của mình cho LingLing.
LingLing nheo mài khó hiểu khi cảm nhận ngón trỏ của Orm Kornnaphat đang lướt trên lưng cô. Chuyển động của ngón tay ngày một chậm hơn, có vẻ đó là ý đồ của Orm Kornnaphat nhằm để cô hiểu rằng cô ấy đang vẽ những chữ gì trên lưng cô.
Bước đi của cô cũng chậm lại theo ngón tay Orm Kornnaphat. 'Lingling Kwong', đây là dòng đầu tiên mà Orm Kornnaphat viết. Cô rất thích nghe tiếng Orm Kornnaphat gọi mình là Lingling Kwong, cảm giác cô thật đặc biệt với cô ấy như chính cái tên vậy. Lingling Kwong Lingling Kwong Lingling Kwong, cứ mỗi năm giây Orm Kornnaphat gọi cô một lần bằng cái tên này thì nghe bao nhiêu lần đi nữa cô vẫn không bao giờ chán. Nhất là cái tên đặc biệt ấy lại được một giọng trầm khàn, ấm áp gọi lên.
"I LOVE LINGLING."
Trước khi cô kịp phản ứng trước dòng chữ thứ hai này cô đã nhận ra Orm Kornnaphat đã hôn lên lưng cô và tay cô ấy quàng quanh cổ cô chặt hơn. Khoé môi cô vẽ lên một nụ cười nhẹ nhàng, nụ cười ấy như đang bộc lộ dùm cô niềm vui sướng và hạnh phúc đang trỗi lên mạnh mẽ trong tâm hồn cùng trái tim cô. Sự im lặng lúc này càng làm cô nghe rõ từng nhịp tim của Orm Kornnaphat cũng như nhịp tim của cô - chúng là một.
****><****
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro