Chương 32
Ở tiếng thứ bốn mươi sáu cô đã chủ động đến gặp LingLing để nói về hợp đồng hôn nhân đó. Giấy nợ cứ đến tới tấp, Toà án làm căng, cha cô hốc hác ốm o trong nhà giam, cô mệt mỏi, bất lực và thả trôi bản thân theo con đường mà LingLing đã vẽ ra sẵn cho cô. Lí do mà LingLing chọn cô chắc cũng vì bản tính hiếu thắng, ngạo mạn và xem thường người khác cô ấy. Nhưng cũng đâu cần phải đẩy người khác vào cảnh tù tội chỉ để thoả mản mình, như vậy chắc giết người LingLing cũng chẳng nương tay. Cô đồng ý kết hôn cùng LingLing là vì cha cô. Cả đời ông khổ cực vì cô đã nhiều rồi, cô không thể để ông vì mình mà trải qua quãng thời gian còn lại trong nhà tù lạnh ngắt kia.
Lấy trong túi xách ra chiếc điện thoại, ngón tay cô di chuyển thật nhanh trên màn hình để tạo thành một tin nhắn hoàn chỉnh.
To: Mami Kwong.
"Em tranh thủ đến thăm cha trong lúc chờ chị và tối nay em sẽ ngủ lại. Chị không cần phải chờ em."
Không tắt máy, không tháo sim, cô cất chiếc điện thoại trở lại trong túi xách.
Lòng cô bỗng chốc tỉnh lặng và lạnh lẽo đến tái người.
***
"Orm...?!" Anada ngạc nhiên khi Orm Kornnaphat đang đứng trước cửa nhà cô. Không phải cô ấy luôn ở nhà cùng LingLing hay sao? Và LingLing dễ dàng để Orm Kornnaphat đến nhà cô?!
"Không phải cậu nhờ mình lấy giúp cậu quyển kịch bản này sao; thôi ngay cái vẻ mặt ngạc nhiên đó đi đạo diễn Kwon."
Trong đầu Anada hiện đang có n dấu chấm hỏi to đùng. Chừng vài giây sau cô mới loé lên một kết quả cho việc Orm Kornnaphat đến đây. Cô không hề nhờ Orm Kornnaphat lấy dùm quyển kịch bản này; và nếu có thì đó là do một người khác dùng điện thoại của cô và mượn chính danh nghĩa của cô. Cô đang phân vân có nên diễn theo kịch bản mà người khác đó đang xây dựng không. Quét mắt lên người Orm Kornnaphat, cô thấy được chóp mũi đỏ ửng cùng với đôi mắt cũng đỏ nốt, thầm đoán ra được những gì đã xảy ra cô chậc lưỡi và bắt đầu diễn.
"Mình quên mất, nhiều việc quá khiến mình lú lẫn rồi. Cậu vào nhà đi, mình pha sữa nóng cho cậu." Anada kéo tay Orm Kornnaphat vào trong và nhấn vai cô ấy ngồi xuống chiếc sofa còn cô thì di chuyển về phía bếp.
Orm Kornnaphat nở một nụ cười chua chát với bản thân cô. Hiện tại chắc bề ngoài cô tệ hại lắm nên Anada mới biết được rằng cô không ổn để đi pha sữa nóng cho cô. Tại sao trên phim trường cô có thể khóc có thể cười cùng nhân vật một cách hoàn hảo còn ở ngoài đời thực cô lại diễn tệ như thế này chứ. Thậm chí một người chưa từng diễn trước máy quay như LingLing đã 'diễn' vở kịch lừa dối, giấu diếm cô một thời gian dài như vậy mà cô vẫn chưa chịu nhìn ra.
"Uống đi cho nóng."
Orm Kornnaphat gật đầu đón lấy ly sữa từ tay Anada. Anada luôn là như vậy trong suốt thời gian cô quen biết cô ấy. Quan tâm, chu đáo và là một nơi đáng tin cậy để cô chia sẻ mọi điều phiền muộn. Mỗi lần như thế Anada sẽ cho cô một ly sữa, ngồi cạnh cô như lúc này, im lặng và chờ đợi để được nghe câu chuyện của cô. Nếu không có Anada hay Dandao Yamapai, cô nghĩ rằng quãng thời gian khó khăn của cô sẽ còn mệt mỏi, căng thẳng hơn rất nhiều.
"Có cần mình gọi cho Dandao Yamapai không? Mình nghĩ lúc này Dandao Yamapai đảm nhận vai trò người lắng nghe tốt hơn mình." lần này Anada là người chủ động lên tiếng trước.
"Mình chỉ mong cậu cho mình ở lại tại đây đêm nay."
"Cậu muốn ở lại bao lâu tuỳ ý cậu, mình sẵn sàng chào đón." Anada mỉm cười. Cô cố pha trò cho không khí đỡ ngột ngạt hơn."Orm này, mình không biết đã chính xác xảy ra chuyện gì nhưng mình nghĩ cậu hiện tại không ổn tí nào cả. Dựa vào đây và ngủ một chút đi, biết đâu giấc mơ sẽ phần nào chia sẻ được với cậu. Nên nhớ cậu còn mang trong người một sinh linh bé bỏng..." cô đẩy đầu Orm Kornnaphat tựa vào vai mình và hài lòng khi cô ấy không có dấu hiệu phản đối.
'Sinh linh bé bỏng' của Anada đang tua đi tua lại trong tâm trí cô. Làm sao cô có thể quên được bé con đáng yêu đó chứ, bé con của cô và cô ấy. Buồn cười thây ngay cả khi LingLing lừa dối, thủ đoạn với chính cha ruột cô; con tim cô vẫn đập mạnh mẽ khi nghĩ về chị ấy. Giáp mặt, trò chuyện thân mật, âu yếm nhau...cô không nghĩ cô có thể gượng mình làm được với LingLing sau khi biết tất cả mọi chuyện. Cảm giác xa cách của hai năm trước hình như lại đang quay về bên cô rồi. Giá như LingLing đừng đẩy cha cô vào tù tội, đừng nói những lời cay đắng với ông, đừng bóp nát tương lai của Malee mà hãy đổ tất cả cao ngạo, hiếu thắng lên cô thì mọi chuyện bây giờ đã chẳng như thế này. Cô không thể tha thứ được cho LingLing dù biết đó là quá khứ.
Giữa sự nghiệp của cô và LingLing, cô chẳng đắn đo mà chọn LingLing. Giữa hạnh phúc của cô và tương lai của cha, trong vòng bốn mươi mấy tiếng đồng hồ cô đã chọn phương án hi sinh hạnh phúc của mình. Cô đặt giả thiết rằng ngay lúc này cô buộc phải chọn LingLing và cha, cô sẽ chẳng đắn đo mà chọn cha.
Anada điều hoà hơi thở của cô sao cho nhẹ nhàng nhất để tránh cho Orm Kornnaphat thức giấc. Trông thấy đôi mắt mệt mỏi của cô ấy chậm rãi khép lại khiến cô nhói lòng. Orm Kornnaphat đã chịu khổ quá nhiều rồi thế mà Chúa trời vẫn cứ trêu đùa với con tim mang đầy tổn thương của cô ấy.
Cô không ưa LingLing cũng là vì lí do đó, làm sao có thể tồn tại một người như LingLing - người luôn khiến Orm Kornnaphat đau nhói từ chính con tim cô ấy. Những tưởng hạnh phúc của Orm Kornnaphat sẽ được kéo dài, ngờ đâu chỉ một thời gian ngắn hạnh phúc còn chưa nếm đủ Orm Kornnaphat đã phải nhận thêm vết thương lòng. Mà nếu trách mỗi LingLing cũng không đúng, cô nên trách thêm Malee - em ấy đã đẩy mọi chuyện đi quá nhanh và vượt quá tầm kiểm soát.
Lần này cô không đoán được Orm Kornnaphat đang nghĩ gì và sẽ làm gì tiếp theo. Gương mặt cô ấy thản nhiên lại càng khiến cô lo lắng hơn. Cứ như lúc trước Orm Kornnaphat ngồi hàng giờ bên cạnh cô, miệng không ngừng nói những câu rời rạc hay lặng lẽ khóc thì cô đã an tâm hơn nhiều. Cô cũng không muốn hỏi Orm Kornnaphat hiện giờ như thế nào vì cô tôn trọng suy nghĩ của cô ấy. Nhìn Orm Kornnaphat thêm vài phút nữa cô khẽ nhắm mắt mình lại để mặc giấc mơ đưa cô đi đến nơi mà nó muốn.
****><****
LingLing cảm nhận lòng cô cứ không yên, nôn nao, bức rức và mắt trái cô cứ giật liên tục. Cô không phải người mê tín nhưng cô không thể không tin vào linh cảm của mình. Krystal gọi cô đến công ty vì phát hiện sổ sách có sai lệch so với doanh số thực, Krystal không chuyên về phần này nên cô đành phải xử lí chúng. Cô muốn kết thúc thật nhanh việc cô đang làm để chạy ùa về nhà sau đó nói cho Orm Kornnaphat biết tất cả mọi chuyện. Cô chấp nhận mọi hình phạt của cô ấy dành cho cô, chỉ cần Orm Kornnaphat đừng nhìn cô với ánh mắt khác và rời xa cô.
Công việc không thể kết thúc sớm, LingLing càng lúc càng cuống quýt hơn. Linh cảm có gì đó không hay xảy ra khiến cô muốn bỏ ngang công việc mà chạy về ngay với Orm Kornnaphat. Tiếc là cô không thể, sổ sách cô sửa ngày một nhiều hơn vì sai lệch quá nhiều. Vừa đặt cây bút xuống bàn để ngã lưng một chút điện thoại cô đặt trên bàn run mạnh lên. Là tin nhắn của Orm Kornnaphat.
Orm Kornnaphat không muốn ra ngoài nhưng cô không thể từ chối được sự lôi kéo của Anada. Anada cũng chỉ muốn cô thoải mái hơn, vui vẻ hơn một chút nên cô ấy đưa cô đến một tiệm mì nhỏ gần khu chung cư. Hai tô mì thơm phức, mùi vị hấp dẫn thế mà khi cô đưa chúng vào miệng chúng nhạt nhẽo và khó nuốt vô cùng.
"Mình đã gọi thêm soup rồi, cậu có thể không ăn nhưng con cậu thì đang đói đấy." Anada gấp thêm thịt từ dĩa của mình sang cho Orm Kornnaphat. Nhìn Orm Kornnaphat có vẻ ốm hơn lần cô đi cùng cô ấy đến Hokkaido.
Orm Kornnaphat gật đầu cố nuốt những sơị mì đó vào bụng. Buổi sáng cô chỉ ăn một chút rồi sang nhà cha, sau đó cô ngủ thiếp trên vai Anada đến tận chiều tối đồng nghĩa với việc cô đã bỏ cử ăn trưa. Làm mẹ như cô thật tệ, ăn uống không đều lại còn suy nghĩ lung tung không quan tâm đến con mình.
"Ăn hết phần mì húp thêm chút soup nữa sau đó mình sẽ đưa cậu đi mua một ít quần áo. Đừng nhìn mình bằng ánh mắt như thế, không lẽ cậu định đi ngủ trong trang phục không thoải mái mà cậu đang mặc à?"
"Mình quên mất." Orm Kornnaphat mỉm cười ngượng. Nụ cười đó khiến Anada cảm thấy an tâm hơn một chút. "Malee đã trở về, cậu cũng biết phải không?" có chút ngập ngừng tuy nhiên Anada vẫn nghe rõ được điều mà Orm Kornnaphat muốn hỏi.
"Em ấy ở cùng mình mấy ngày nay. Mình đoán chắc là đêm nay em ấy không về."
"Tại sao?"
"Vì em ấy đã...tìm được một căn hộ khác rồi." Thật sự cô rất muốn nói vì em ấy đã hoàn thành mục đích của mình. Một câu nói đầy ẩn ý với hi vọng Orm Kornnaphat sẽ hiểu được nhưng không, cô nên im lặng.
"Không hiểu sao khi gặp Malee và ôm em ấy cảm xúc ngày trước của mình đã không còn nữa. Mình hoàn toàn không biết nói gì với em ấy mặc cho Malee đã từng rất quen thuộc với mình."
"Malee đã khác trước? Mình nghĩ đó là lí do cậu thấy như vậy. Nào, bây giờ thì đi mua một ít đồ thôi." Anada nhanh chóng chuyển hướng câu chuyện và cắt ngang dòng suy nghĩ của Orm Kornnaphat. Chính cô cũng cảm nhận được Malee đã khác trước, nói như thế nào nhỉ, thay đổi theo một hướng tiêu cực hơn chăng...
Cô nói với Anada rằng mình muốn đi bộ đến trung tâm mua sắm gần đó, Anada đồng ý và cả hai đi bộ trong im lặng. Trong hoàn cảnh này, cô lại càng nhớ LingLing nhiều thêm, cô nhớ về chuyến đi bộ với Hokkaido, nhớ cái cảm giác bình yên khi được bên cạnh người cô yêu thương. Căm hận, căm ghét LingLing là điều cô chưa từng nghĩ đến; cô chợt hỏi nếu cô ép lý trí mình căm hận LingLing thì liệu con tim cô có hướng theo lý trí được không?!
"Yah, Orm, cậu không chú ý đường đi hay sao vậy?!" Anada la lớn khi Orm Kornnaphat vô tình vấp phải một cái ống nước dưới đường. Cũng may cô đã kịp kéo cô ấy lại, nếu không cô ấy chắc sẽ ngã mất.
"Mình...mình..." Orm Kornnaphat chưa kịp hoàn thành câu nói cô đã đi vội đến vách tường gần đó, nôn ra một cách khó khăn. Khi nghĩ đến LingLing cô đột nhiên thấy choáng và cô đã không lầm, cơn ốm nghén lại đến tìm cô.
Anada luống cuống đến phát tội, cô hoàn toàn không biết phải làm gì trong lúc này cả. Khăn giấy, đúng rồi Orm cần khăn giấy để lau. Nghĩ vậy cô mở chiếc túi xách của Orm Kornnaphat ra, thật may khi túi khăn có bên trong. Cô ân cần lau mồ hôi trên trán giúp Tiffanu và đưa chiếc khăn khác cho cô ấy. Nhìn Orm Kornnaphat mệt đến đứng không nỗi, cô cắn môi đẩy cô ấy tựa vào người mình. Giờ thì cô biết tại sao Dandao Yamapai lại khờ khạo quyết tâm bảo vệ Orm Kornnaphat từ phía sau mãi như vậy rồi.
.
.
.
.
Cô ở bên kia đường, bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại với màn hình hiển thị "Mình tranh thủ đến thăm cha trong lúc chờ cậu và tối nay mình sẽ ngủ lại. Cậu không cần phải chờ mình.", ánh mắt khó đoán nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đằng kia.
Orm Kornnaphat đang "thân mật" với Anada Prakobkit.
Orm Kornnaphat đã nói dối cô...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro