Chương 50


"Em...Mae Orm sao?"


Khoé môi cô buông ra một câu hỏi mà ngay sau đó cô chỉ muốn thu hồi lại câu hỏi của cô. Lần đầu gặp lại nhau sau hơn hai năm ròng xa cách, cô bỗng thấy lo sợ. Cô sợ rằng đây là con của Orm Kornnaphat với một người nào khác. Gương mặt lo lắng cùng giọng nói gấp gáp của cô ấy khi tiếng khóc đứa bé vang lên nói cho cô biết rằng đứa bé này chiếm một vị trí rất quan trọng với Orm Kornnaphat. Đã biết như vậy nhưng bản thân cô vẫn cứ cố hỏi...cô hi vọng cô sẽ nhận được một câu trả lời nào đó khác.


Cô ấy ngồi đối diện cô, rất gần cô nhưng đôi mắt cô luôn cố lãng tránh việc nhìn thẳng vào cô ấy. Mái tóc của Orm Kornnaphat đã thay đổi, từ thẳng dài sang mái tóc bồng bềnh tự nhiên, đôi môi cô ấy được phủ lên một màu son nhạt hơn so với màu son trước kia, duy chỉ có mùi hương quen thuộc từ cô ấy vẫn nguyên vẹn như lúc trước. Cô vẫn là một kẻ mang đầy tội lỗi trước Orm Kornnaphat, vì mặc cảm đó mà cô chẳng dám thể hiện ra rằng cô nhớ cô ấy đến điên lên được hay yêu thương trong cô đang muốn bùng ra khi trông thấy cô ấy một lần nữa.


"Phải, là Mae Orm."


Cô còn biết hỏi gì thêm trước câu trả lời này. Hụt hẫng đan xen đau đớn lẫn thất vọng cứ thế đánh thẳng vào cô mà không nương tay một tí nào. Khẽ cắn nhẹ môi dưới, cô cố gắng níu lấy chất giọng bình thản sắp vuột đi của cô.


"Đứa bé rất giống em. Chị chợt nhớ chị còn việc nên chị xin phép về trước."


Cô quay lưng đi rất nhanh, bước chân cô cũng nhanh không kém cạnh để cố rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Cô sắp không chịu được nữa rồi. Cô biết cô đã va vào một tội lỗi rất lớn, cô sống trong cô đơn dằn vặt và xem nó như là hình phạt của cô, thế mà giờ đây hình phạt lớn hơn cả là cô vuột mất đi Orm Kornnaphat - người phụ nữ mà cô yêu thương nhất. Gạt nhanh đi nước mắt vừa xuất hiện trên khoé mắt, cô không muốn sự yếu đuối của cô bị Orm Kornnaphat trông thấy. Nếu như có khóc cô sẽ đến một nơi nào đó, điên cuồng thét gào xả giận và khóc cho đến khi cô kiệt hết sức lực thì thôi.


Orm Kornnaphat im lặng tựa người vào cánh cửa trong khi ánh mắt cô mãi dõi theo thân ảnh của LingLing đang rời đi với tốc độ rất nhanh. Từng cử chỉ cũng như cảm xúc của LingLing vừa nãy khiến cô biết rõ được những gì cô ấy đang nghĩ và cảm nhận lúc này. Khoé môi cô ấy run lên khi nghe được câu trả lời của cô, bàn tay của cô ấy dần siết chặt hơn ở khoảng im lặng sau đó của cả hai...nhìn thấy cô ấy như thế cô bỗng muốn nói rằng "Phải, là Mae Orm, còn cậu là Mamicủa con bé." nhưng cô đã không.


Trong khoảnh khắc trông thấy gương mặt mà cô luôn nhung nhớ con tim cô đập điên cuồng như thể ngày mai nó không còn đập nữa. Nếu như lúc đó cô không kìm bản thân mình lại ắt hẳn cô sẽ lao vào vòng tay kia và cho phép cô trút hết tất cả những gì cô đã chịu đựng cho cô ấy biết. Tại sao LingLing không nhìn thẳng vào cô, quan sát cô kĩ hơn một chút để nhận ra rằng trên ngón áp út của cô vẫn còn nhẫn cưới của cả hai.


"Lời xin lỗi của chị có lẽ nói bao nhiêu lần vẫn không đủ nhưng chị vẫn muốn nói là chị xin lỗi em rất nhiều, Orm. Thấy em hạnh phúc như thế này chị cũng hạnh phúc lây, thật đấy. Giờ thì chị về đây." Lingling đã đi được một quãng khá xa, nhưng không hiểu sao bước chân cô lại điều khiển cô quay trở lại để đối mặt với bờ lưng của Orm Kornnaphat.


"Hạnh phúc?" Orm khẽ khựng lại.


"Phải, hạnh phúc bên gia đình nhỏ của em."


"Gia đình thường có hơn ba người còn gia đình của Ira chỉ có Ira và Mae Orm thôi hà."


Tiểu bảo bối giương đôi mắt ngây thơ pha chút buồn tủi lên nhìn LingLing. Còn Orm Kornnaphat, ngay khi nghe thấy câu nói của tiểu bảo bối cô lập tức xoay người lại trừng mắt nhìn bé con đang trong tư thế sợ sệt.


"Ai dạy con xen vào chuyện người lớn?"


Tiểu bảo bối sợ sệt chạy nhanh sau chân LingLing, lấp ló trốn sự tức giận của cô. Cô có chút bối rối khi ánh mắt của cô ấy bắt đầu dán chặt vào cô, thậm chí cô còn cảm nhận được rằng LingLing đang lướt ánh mắt của cô ấy một cách rõ rệt trên từng milimet cơ thể của cô. Cố gạt đi ánh mắt đó, cô tiến đến gần hơn với ý định bế bổng tiểu bảo bối lên để ngăn chặn cái miệng nhỏ kia sẽ nói ra những điều không nên nói. Cánh tay cô còn chưa kịp cử động thì một bàn tay khác đã nắm chặt lấy cổ tay trái của cô lên.


"Nhẫn? Em vẫn còn đeo nó sao?" 


Động chạm nhỏ này khiến đầu óc cô như mụ mị và yếu ớt đi rất nhiều trước LingLing. Nó giống như cái ngày LingLing đẩy ngã cô xuống giường, nhấn chìm cô trong nụ hôn mang đầy tức giận và cả ghen tuông của cô ấy. Ánh mắt LingLing nhìn cô luôn tràn ngập yêu thương pha lẫn sự ấm áp quen thuộc, lần này cũng không ngoại lệ khi nó có thêm chút tò mò và chờ mong vào câu trả lời của cô. Có lẽ sau ba năm hay năm năm hoặc thậm chí là mười năm, cô dù cố tỏ ra lạnh lùng nhưng rồi cô sẽ bị đánh gục bởi từng động tác nhỏ của LingLing. Có trách thì trách cô yêu con người mang tên LingLing Kwong này quá nhiều.


"Phải thì sao? Mà không phải thì sao?" hiện tại cô như trở lại là một Orm Kornnaphat ngang bướng khi trước, luôn cứng đầu với LingLing mỗi khi cô ấy hỏi cô về một vấn đề nào đó.


Rõ ràng là giữa cô và chị ấy chưa giải quyết ổn thoả chuyện gì, khúc mắc vẫn còn đấy, sự xa lánh còn tồn tại thế mà ngay lúc này LingLing đã kéo cô vào vòng tay của cô ấy. Ấm áp và rất chặt, cô ấy siết cô chặt đến mức cô không thể nhúc nhích nhưng đồng thời cô hiểu được rằng LingLing là sợ cô vùng vẫy rời xa cô ấy một lần nữa.


"Dù là Orm Kornnaphat ngang bướng hay Orm Kornnaphat ngoan ngoãn, em đều khiến chị không thể ngừng yêu em...Em có biết chị yêu em và nhớ em nhiều như thế nào không Orm Kornnaphat?"


LingLing luôn bộc lộ tình cảm của cô ấy bằng một câu hỏi, nhưng thông qua câu hỏi đó cô có thể cảm nhận rất rõ mọi thứ và nó luôn khiến con tim cô xao động. Hốc mắt cô ửng đỏ khi nghe câu nói này cũng như hồi tưởng lại câu nói vào hơn hai năm trước. Được ở trong vòng tay người cô yêu thương, được ôm ấp như một bảo vật trân quý là một thứ xa xỉ trong suốt thời gian nơi đất khách quê người. Thậm chí cô đã từng có ý nghĩ ngay lập tức quay về để được trong vòng tay cô luôn nhớ nhung một lần nữa. LingLing vẫn là LingLingcủa cô, tình cảm của LingLingvẫn luôn dành cho cô, một LingLing chân thành đầy yêu thương thế này chỉ được thể hiện ở trước cô. Chỉ bấy nhiêu thôi đủ để cô mỉm cười nhẹ nhàng, rúc vào lòng cô ấy. Một chiếc ôm cùng một vài lời thì thầm nó không khiến cả hai lúng túng hay bối rối khi nói chuyện hoặc nhìn vào đối phương. Linh hồn gặp linh hồn trên đôi môi, còn cô và LingLing gặp nhau một chiếc ôm mang đầy đủ xúc cảm như thế này đây.


Có điên rồ không khi cô ôm lấy Orm Kornnaphat thật chặt dù cô vẫn còn mơ hồ không biết rõ ràng rằng Orm Kornnaphat đã là của một ai đó khác chưa. Có điên rồ không khi cô đang có suy nghĩ sẽ lấy lại cô ấy từ vòng tay của một người khác...Cô đã muốn bản thân mình điên rồ lên, thủ đoạn hay tiểu nhân gì cũng được để có lại Orm Kornnaphat một lần nữa. Ngay sau đó tâm cô đã trấn tĩnh lại khi trông thấy chiếc nhẫn cưới của cô dành cho cô ấy trên ngón tay áp út kia. Sẽ không có người phụ nào đã cùng với người khác mà đeo nhẫn cưới của cuộc hôn nhân cũ bao giờ cả.


Với suy nghĩ đó cô đã chẳng ngần ngại kéo Orm Kornnaphat vào trong vòng tay cô mặc cho con gái cô ấy vẫn còn níu lấy ống quần cô. Cảm giác này quá đỗi tuyệt vời, tuyệt đến mức cô muốn sát nhập cô ấy vào thân người cô, để người phụ nữ này không chạy khỏi cô lần nào nữa. Mất đi mà tìm lại được, cảm giác này chỉ có người từng trải qua như cô mới có thể cảm nhận một cách trọn vẹn nhất. Lẽ sống, không khí, tình yêu hay nói ngắn gọn hơn là thế giới của cô đã ở ngay đây, rất rất gần bên cạnh cô.


"Orm ah, chị như có cả thế giới trong tay chị vậy. Lúc này nếu như ai đó muốn lấy mạng chị , chị sẵn sàng dâng lên mà không hối tiếc."


"Không chỉ mình em là còn giữ lại chiếc nhẫn này."


Ngón tay cô khẽ chạm vào chiếc nhẫn mà LingLing lồng vào sợi dây nơi cổ. Mặt trong của nó cô vẫn còn thấy rõ mồn một nét chữ Orm Kornnaphat được cách điệu hệt như kiểu viết chữ LingLing trên chiếc nhẫn của cô. Nước mắt trào ra khỏi khoé mi chảy thành hai hàng dài trên gò má, đó không phải là nước mắt của sự khắc khoải chờ mong hay nỗi đau đến từ nỗi nhung nhớ mà là niềm hạnh phúc, vui sướng và có chút gì đó hối lỗi của cô. Còn yêu nhau nhưng rời xa nhau, hai người cùng một nỗi đau đâu thua kém gì nhau thế mà nỗi đau ấy kéo dài đến tận hơn hai năm.


Đối với nhiều người nhắm mắt một cái thời gian đó trôi qua vun vút, nhưng còn với cô, mỗi ngày như dài hơn và nỗi đau thì cứ theo đó mà tra tấn cô từng ngày một dù bên cạnh cô còn có tiểu bảo bối. Cô cứng rắn rời đi, cứng rắn bảo bản thân phải cố gắng, cứng rắn một mình nuôi dạy tiểu bảo bối nhưng có ai biết đêm đến sự cứng rắn ấy bỗng trở nên mềm nhũn đến đáng thương.


Khóc hoài khóc mãi nước mắt cô gần như cạn khô, tàn ác nhất là mỗi khi lên giường nhắm mắt lại bao nhiêu yêu thương cứ thế ùa về như một cơn gió dữ mang theo cả mát dịu lẫn đớn đau. Những tưởng kỉ niệm có thể nuôi sống con tim đang héo úa nhưng cô ngờ đâu được kỉ niệm là thứ khiến con tim ngày một thương tổn hơn.


"Nhẫn ở cổ như em đang rúc vào chị như thế này. Nhẫn ở tay như tay em nằm gọn trong tay chị ."


"Cái tên LingLing đã khảm rất sâu trên ngón tay của em. Nhẫn dù chật có hơi đau nhưng mình không gỡ, hệt như tình yêu của em đối với chị . Lúc đầu đau đớn, lúc này vẫn rất đau, em vẫn là nguyện đau đớn như thế thay vì xoá tên chị ra khỏi tim em."


"Chị xin lỗi, Orm Kornnaphat. Thật sự xin lỗi."


Tiểu bảo bối giương đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn Mae Orm của nó trong vòng tay của LingLing. Lời nói của người lớn trẻ con dù không hiểu nhưng rất muốn nghe tất cả, tiểu bảo bối cũng không ngoại lệ. Trông thấy nước mắt trên gò má của Mae Orm, gương mặt đầy hối lỗi của cô tóc vàng tiểu bảo bối cau đôi mài nhỏ nhắn lại không hiểu vì sao.


Hay là cô tóc vàng bắt nạt Mae Orm? Mae Orm cắn môi cố không khóc, bàn tay còn nắm chặt vạt áo của cô tóc vàng...Nhất định là vậy rồi. Vừa nãy còn nghe Mae Orm bảo đau gì đó nữa.


"Buông Mae Orm của Ira ra. Người xấu, làm Mae Orm khóc." Tiểu bảo bối đang nép vào chân của LingLing đột nhiên hùng dũng bước ra, dùng sức trẻ con đẩy LingLing ra khỏi người Mae Orm nó, vừa đẩy vừa gỡ tay Mae Orm ra khỏi vạt áo kia. Giọng tiểu bảo bối nghe rất cứng rắn nhưng thật sự thì tiểu bảo bối đang muốn khóc vì đẩy mãi mà Mae Orm chưa thoát được người xấu.


Cả LingLing và Orm Kornnaphat vẫn chưa kịp phản ứng trước tiểu bảo bối thì cánh tay của LingLing đang đặt trên eo Orm Kornnaphat đã bị tiểu bảo bối nhướn người kéo xuống và cắn một cái thật đau vào đó...


"Á..........Aou."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro