Chương 55

Orm Kornnaphat hiện đang sấy tóc cho LingLing trong phòng riêng của cả hai. Tiểu bảo bối vẫn ngủ suốt từ lúc sang gặp ông bà cho đến khi về nhà. Cử xế chiều Orm Kornnaphat đã phải dỗ mãi tiểu bảo bối mặt nhăn mài nhó vì đang say ngủ ăn một chút cơm.


"Thật ra thì chính mẹ chị và Dandao đã hướng mình sang Ý. Dandao thỉnh thoảng vẫn sang thăm mình, còn mẹ cậu không thường xuyên sang nhưng bà đã dạy bảo em cách chăm một đứa trẻ. Ngày hôm đó em đã rất ngạc nhiên khi thấy bà sang, sau đó bà đã xin lỗi em...dĩ nhiên không phải là một lời xin lỗi trực tiếp, bà xin lỗi theo một cách riêng của bà mà em có thể hiểu được. Thời gian sau bà không qua thường được vì bận rộn nhưng bà vẫn thường gọi điện sang hỏi em và Ira có ổn không." Giọng Orm Kornnaphat thoáng buồn khi nhắc lại khoảng thời gian đó.


"Chị luôn để embị thiệt thòi." nắm lấy bàn tay của Orm Kornnaphat đang đan vào mái tóc của mình, LingLing nhẹ nhàng kéo Orm Kornnaphat ngồi vào lòng cô.


"Đừng tự trách bản thân chị , LingLing. Nhung nhớ, yêu thương chị chính là liều thuốc và động lực tốt nhất cho em để nuôi dạy con."


"Cảm ơn em vì đã yêu thương chị..."


"Không cho chị nói cảm ơn nữa."


Orm Kornnaphat dùng ngón trỏ chạm vào môi LingLing, cô chậm rãi lướt ngón tay minh trên đôi môi đó và mỉm cười thật nhẹ trước khi nhích đến hôn lên chóp mũi LingLing thật dài sau đó là hôn lên đôi môi ấy thật sâu. Cô vẫn còn nhớ rõ về cái đêm cuối cùng của cô và LingLing, cô dường như đã vơ vét tất cả sức lực để hôn lên đôi môi cô ấy càng nhiều càng tốt.


Có đôi lúc cô muốn chủ động, muốn cho LingLing biết cô yêu cô ấy như thế nào, muốn được ở bên cô ấy biết bao nhiêu nhưng tình cảm mãnh liệt đó luôn ở lì trong sâu thẳm trong cô. Yêu thương nhau đằng đẵng, nhớ nhau dài như cả hàng thế kỉ nên những nụ hôn sâu giữa cô và cô ấy dường như vẫn còn chưa đủ với cả hai.


Cô nhắm chặt đôi mắt của mình lại để cảm nhận sâu sắc và chân thật hơn từng nụ hôn dài mà LingLing đang rải trên khắp gương mặt cô. Hai tay cô ấy bao trọn lấy đôi gò má hây hây hồng, trong khi đó ngón tay thì không ngừng xoa nhẹ lấy nó, cảm giác nâng niu này đã quá lâu rồi cô mới được có lại...Vùng bụng cô cồn cào, quặn xoắn lại vì nó, con tim cô đập vồ vập vì sự hạnh phúc này đang đè nén lên cô. Vô vàn nụ hôn bướm được LingLing trao cho cô, vô vàn hành động cọ mũi vào nhau được LingLing dành cho cô khiến cô chỉ biết im lặng tận hưởng từng chút từng chút một.


"Yêu em nhiều, người phụ nữ duy nhất của chị."


Ánh mắt LingLing lúc này thật sự không biết có bao nhiêu yêu thương dành cho Orm Kornnaphat...


***


Ngay sau đó ở căn phòng bên cạnh, tiểu bảo bối vừa thức giấc và ngồi xụ mặt trên giường với dáng vẻ vô cùng đáng thương. Tiểu bảo bối vừa muốn đi vệ sinh vừa khát nước nhưng phòng rất là tối, chỉ có ánh sáng nhỏ từ mấy ngôi sao với mặt trời phía trên trần phát ra thôi, vì thế tiểu bảo bối không dám di chuyển một chút nào hết. Dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn dụi lấy đôi mắt còn hơi say ngủ của mình, tiểu bảo bối liên tục lẩm bẩm rằng:


"Mae Orm, Ira muốn đi vệ sinh...Ira muốn uống nước. Mae Orm..."


Tiểu bảo bối xem chừng như muốn khóc đến nơi rồi. Mắt đỏ ửng cả lên vì sợ "đi" lên giường sẽ bị Mae Orm la, vừa buồn vì kêu mãi mà Mae Orm không đến. Tiểu bảo bối lấy chiếc gối ôm chặt vào người vì nghĩ rằng làm thế sẽ nhịn được. Có lần Mae Orm đã la tiểu bảo bối, không những là mà con đánh vào mông tiểu bảo bối vì tiểu bảo bối dám "đi" lên giường nên tiểu bảo bối sợ lắm. Nước mắt chực trào rơi đến nơi tiểu bảo bối mới vội vàng lắc đầu nguầy nguậy rồi kêu lên đầy hi vọng.


"Cô LingLing...Ira muốn đi vệ sinh..."


------------


Orm Kornnaphat khẽ hé mắt nhìn LingLing đang vội vội vàng vàng mặc lại quần áo, sau đó cô ấy quay phắt lại giường ém chăn khắp người cô rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Cô chỉ biết khẽ mỉm cười trước một LingLing quá chu đáo, chị ấy chỉ vừa mới lim dim vào giấc ngủ thế mà vừa nghe loáng thoáng giọng của Ira chị ấy đã bỏ cô lại ở đây để qua với tiểu bảo bối.


Có lẽ từ ngày mai cô sẽ tìm cơ hội nói cho tiểu bảo bối nghe về LingLing và tạo nhiều thời gian hơn để hai mẹ con có thể ở cạnh bên nhau. Cuộn tròn người vào trong chăn và ôm chặt lấy chiếc gối còn vương hơi ấm của LingLing, cô chậm rãi đi vào giấc ngủ sau chuỗi hoạt động mệt mỏi vừa rồi.


------------


"Cô LingLing..."


Tiểu bảo bối bây giờ chỉ nói lí nhí trong miệng chứ không còn dám gọi lớn như lúc nãy nữa. Nhìn xuống vũng nước to thấm đẫm ra giường đôi mắt tiểu bảo bối càng lúc càng đầy nước. Dù cho đã đẩy mền, gối và thú bông qua một bên nhưng tiểu bảo bối vẫn sợ bị Mae Orm đánh đòn vô cùng.


"Ira ah, con không sao chứ?"


LingLing nhanh tay bật đèn trong phòng rồi đi thẳng đến bên giường nhìn tiểu bảo bối với ánh mắt ngập tràn lo lắng. Cô hết cầm tay, chạm vào mặt và giở cả chân tiểu bảo bối lên để kiểm tra xem bé con của cô có bị đau ở đâu không mà gọi người lớn liên tục như thế. Cô chợt sững người lại khi vô tình chạm phải vùng nệm mà tiểu bảo bối đang ngồi, đưa mắt nhìn tiểu bảo bối cô như đang chờ đợi lời giải thích từ bé con đang nhìn lại cô với ánh mắt ậng nước.


"Ira 'đi' ra giường. Cô LingLing đừng nói Mae Orm." tiểu bảo bối bấu lấy tay cô nói một cách đầy đáng thương.


"Cô sẽ không nói nên con đừng sợ. Cô lau mình cho con nhé."


LingLing khẽ cúi người bế tiểu bảo bối vào trọn trong lòng mình. Nhìn cái vẻ hoảng sợ của bé con, cô không biết Orm Kornnaphat đã đe doạ hay đã nói gì mà bé con lại trở nên sợ sệt khi đi ra giường như thế. Cảm giác được bé con vùi mặt vào cổ cô, cô không biết làm gì hơn ngoài mỉm cười thật rạng rỡ và vui sướng phủ lấp trong lòng. Cô lúng túng đưa tay vuốt lấy mái tóc mềm mại giống Orm Kornnaphat rồi đưa tay xuống chiếc lưng nhỏ bé trong lòng cô.


Đặt bé con ngồi xuống chiếc ghế con trong phòng tắm, cô lấy vòi sen chỉnh sang nước ấm sẵn và khuỵu xuống ngang tầm cởi quần áo ra cho bé con. Trong lúc cô rửa sơ người cho bé con, khuôn miệng nhỏ nhắn ấy cứ nói mải miết không ngừng. Bé con kể cho cô nghe về Mae Orm đã giận như thế nào khi bé con lỡ 'đi' ra giường, cả chuyện có lần bé con phát hiện Mae Orm 'đi' ướt cả gối nằm (cô nghĩ là do Orm Kornnaphat khóc) thế mà nỡ la bé con.


Cô ngoài bật cười ra thì chẳng biết nói gì để đáp lại bé con tinh ranh này. Rõ ràng là chuyện xấu của Mae Orm mình mà bé con hào phóng kể tất cả cho cô nghe. Nhiều lúc bé con ngừng lại bĩu môi khi không biết tìm từ gì để diễn đạt ý của mình, khiến cô không kìm lòng được mà hôn chụt lên hai gò má phúng phính đó.


"Cô LingLing hông được nói với Mae Orm." bé con lại tiếp tục nhắc cô khi cô bế bé con ra ngoài phòng tắm.


"Cô hứa mà. Này nhé, móc ngoéo." cầm lấy ngón tay của bé con cô móc nó vào ngón tay của cô. "Như thế này là cô đã hứa với Ira rồi đó, chuyện này là bí mật, chỉ cô và Ira biết thôi."


"Bí mật." Bé con reo lên và cười tít mắt, ngón tay thì siết chặt lấy ngón tay cô.


"Ira ah, con qua phòng ngủ với Mae Orm có được không? Nệm của con ướt nhiều như thế con không nằm ngủ được đâu."


Cô nhíu mài khó hiểu khi bé con lắc đầu nguầy nguậy. Không phải đứa trẻ nào cũng muốn ngủ cùng với Mae Orm của mình sao? Mọi lần Ira cũng rất muốn ngủ với Orm Kornnaphat nhưng sao hôm nay lại từ chối với vẻ mặt kiên quyết thế kia.


"Nếu không ngủ cùng Mae Orm con phải ngủ với cô đó."


Lần này tiểu bảo bối lại gật đầu liên tục khi cô vừa kết thúc câu nói của mình. Nhìn tiểu bảo bối một cách khó hiểu, cô nửa muốn hỏi vì sao tiểu bảo bối lại đồng ý nửa lại không. Có thể vì tiểu bảo bối sợ ngủ cùng Orm Kornnaphat sẽ hỏi chuyện tiểu bảo bối nhưng thật ra con gái ngủ cùng Mae Orm của mình cũng là chuyện bình thường thôi mà.


"Vậy bây giờ cô sẽ trải nệm ra để cô và Ira cùng đi ngủ ha." đặt tiểu bảo bối ngồi xuống mép giường, cô xoay người mở tủ quần áo lấy ra một tấm nệm chiếu màu hồng nhạt trải nó xuống sàn. Ngay khi cô vừa tung tấm nệm ra thì tiểu bảo bối đã đứng ở góc đối diện cô, bàn tay nhỏ nhắn ấy phụ cô trải căng tấm nệm ra và trong chốc lát, tiểu bảo bối nhảy lên giường ôm gối nằm vào người rồi nhảy xuống giường sắp gối vào tấm nệm cô vửa trải.


"Ira hông nhường gối ôm được, Ira cho cô LingLing ôm Ira bù." tiểu bảo bối nói rồi nằm xuống, đặt chiếc gối ôm sau lưng mình.


"Cô cảm ơn Ira."


Ngay khi cô nằm xuống, tiểu bảo bối đã cuộn trọn người lại và lăn sát vào người cô cho cô ôm. Bé con của cô có cần dễ thương và đáng yêu đến mức khiến mắt cô đỏ lên như thế này không? Bàn tay bé xíu vòng sang ôm lấy cô khiến nước mắt cô không giữ được mà tràn đầy ra khỏi gò má. Thật may vì tiểu bảo bối đã rúc vào cổ cô, nếu không cô sẽ xấu hổ với tiểu bảo bối chết mất.


"Mae Orm nói ôm Ira rất thích...Cô LingLing có thích hông?"


"Thích, rất thích."


"Mami sẽ thích ôm Ira giống cô LingLing?"


"Dĩ nhiên rồi, Mami nào cũng thích ôm con gái của mình cả."


"Mami ..."


Đó là những gì cô nghe tiểu bảo bối thì thầm trước khi nhắm mắt lại ngủ trong lòng cô. Nghe tiểu bảo bối hào hứng nói về Maminhư thế càng khiến cô khó chịu hơn khi nghĩ về nếu một ngày nào đó tiểu bảo bối sẽ thất vọng khi biết cô thật sự là Mamicủa tiểu bảo bối. Mỗi khi ôm tiểu bảo bối vào lòng cô chỉ muốn được tiểu bảo bối câu cổ cô, nũng nịu gọi cô là Mamivà vòi vĩnh cái này vòi vĩnh cái kia nhưng khi nghe tiểu bảo bối nói về daddy, lòng cô bỗng chùn xuống và cô chỉ muốn mình chỉ là cô LingLing của tiểu bảo bối, bí mật và âm thâm thương yêu bù đắp cho tiểu bảo bối đáng yêu này.


Cô không biết ác cảm của tiểu bảo bối với cô đã hết hay chưa, hay là do gọi mãi mà Orm Kornnaphat không sang nên tiểu bảo bối mới gọi cô, nhưng chỉ cần nghĩ đến tiểu bảo bối đã từng liên tục gọi tên cô, ngã đầu vào vai cô và cho cô ôm vào lòng cô đã đủ hạnh phúc lắm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro