Chương 56
***
Đáng lẽ ngày hôm nay Orm Kornnaphat sẽ đến thăm Dandao nhưng chỉ mới sáng sớm, cô đã nghe tiếng LingLing lục đục trong phòng, thấy cô tỉnh giấc LingLing nhăn mặt xin lỗi cô và nói rằng hôm nay công ty có cuộc họp gấp rất quan trọng. Cô khẽ tuột xuống giường, lén lút mặc quần áo vào khi LingLing vẫn hí hoáy tìm gì đó trong tủ. Dù đã rất gần nhau nhưng nghĩ đến LingLing có thể thấy thân hình cô vào buổi sáng sớm cô vẫn rất ngại.
"LingLingđi tắm đi, em sẽ chuẩn bị đồ cho chị."
Sau câu nói này cô có cảm giác như thời gian đã quay trở lại. Mỗi sáng cô ủi áo chermise cho LingLing, tìm cho LingLing một chiếc quần hay một cái đồng hồ thích hợp để cô ấy đến công ty. Lúc ấy cô chỉ có thể quan tâm LingLing đến như thế là hết mức nhưng giờ đây cô đã có thể tự tay thắt lấy dây nịt cho cô ấy, cẩn thận đeo chiếc đồng hồ vào tay chị ấy và chải lấy mái tóc vàng nâu của LingLing.
"Được em lo cho thật là thích." LingLing cười tít mắt khi Orm Kornnaphat đang ở phía sau chải tóc cho cô. Lâu lắm rồi cô mới được mặt đồ mà vợ cô chuẩn bị và được vợ chải tóc cho...người hạnh phúc nhất thế giới nhất định là cô rồi.
"Nghe cứ như một đứa trẻ thích thú khi được Mae Orm chải đầu cho vậy." Orm Kornnaphat đặt chiếc lược xuống bàn và chỉnh lại trang phục cho LingLing.
"Đứa trẻ cần cả Mae Orm và cả vợ." LingLing bật cười hôn nhẹ lên trán Orm Kornnaphat. Cánh tay đặt ở hông Orm Kornnaphat của cô khẽ kéo cô ấy lại gần để cô ôm em ấy tròn vòng tay. Cô không muốn phải xa Orm Kornnaphat một chút nào cả...lỡ như cô tan làm Orm Kornnaphat không còn ở đây nữa thì sao...
"LingLing đến công ty nhanh đi kẻo trễ. Em với Ira sẽ đi siêu thị mua thức ăn về nấu buổi trưa chờ chị." Orm Kornnaphat cũng đưa tay ôm chặt lấy LingLing, bản thân cô cũng hiểu được LingLing đang nghĩ gì.
"Chị sẽ về sớm."
Cô gật đầu rời khỏi cái ôm ấm áp của LingLing. Cô và LingLing thoáng ngạc nhiên khi tiểu bảo bối đã đứng trước cửa phòng từ bao giờ với đôi mắt chăm chú nhìn vào cả hai.
"Cô đi làm nhé Ira." LingLing khẽ nhéo nhẹ lấy gò má của tiểu bảo bối và quay lại nhìn Orm Kornnaphat lần nữa trước khi đi thẳng ra khỏi phòng đến công ty.
***
"Mae Orm...sao lần này Mae Orm hông khóc?"
Cô bế tiểu bảo bối xuống nhà dưới dùng buổi sáng thì nhận được câu hỏi hết sức ngây thơ này. Cô hôn lên trán tiểu bảo bối một cái rồi đặt tiểu bảo bối xuống bàn ăn và dọn ra hai phần ăn sáng mà LingLing đã làm sẵn.
"Vì lần này Mae Orm vui, và lần trước Mae Orm khóc cũng vì vui. Ira đừng giận cô LingLing nữa được không?" Orm Kornnaphat múc một muỗng cháo thịt phô mai đưa đến bên miệng tiểu bảo bối.
"Ira hông có giận cô LingLing lâu rồi." tiểu bảo bối há miệng ăn rất nhanh vì mùi cháo LingLing làm thật sự rất thơm và thu hút trẻ nhỏ.
"Ira ah, thật ra Mae Orm luôn giấu Ira một chuyện." bế tiểu bảo bối ngồi hẳn trong lòng mình, cô khẽ nói.
"..."
"Mami của Ira ở rất gần với Mae Orm và Ira." đúng như cô nghĩ, tiểu bảo bối quay ngoắt lại nhìn chằm chằm vào cô.
"Mami?"
"Mami của Ira...Căn phòng mà hai hôm nay Ira ngủ là Mami dán sao, vẽ Labubuvà mua rất nhiều đồ chơi cùng thú nhồi bông cho Ira. Mami còn làm cho Ira một chiếc xích đu sau sân, Ira có muốn xem không?"
"Dạ muốn."
Cô mỉm cười nắm tay tiểu bảo bối ra sau sân đi đến nơi mà LingLing đặt một chiếc xích đu với hình thú ngộ nghĩnh. Điều này LingLing hoàn toàn không nói trước với cô, cô là vô tình ra ngoài sân và trông thấy nó. Điều khiến cô chắc chắn đó là của LingLing làm cho tiểu bảo bối là do dòng chữ khắc trên tay vịn của xích đu "For my child.".
Chiếc xích đu này tuy ở ngoài trời nhưng vẫn còn rất mới, chứng tỏ LingLing bảo vệ và chăm chút nó rất kĩ, ngay cả khu vực xung quanh chiếc xích đu này, LingLing cũng phát quang và làm một ô cát dành cho trẻ con. LingLing như muốn biến khu vườn này thành một công viên thu nhỏ cho tiểu bảo bối...Cô không biết liệu LingLing có còn làm điều gì nữa cho tiểu bảo bối này không.
"Mae Orm, Mae Orm, đây là nhà của cô LingLing mà."
"Ira ah, không phải là cô LingLing mà là Mami LingLing. Những thứ này đều là Mami làm cho con hết. Ira có thích không?"
"Ira thích...mà không thích."
"Tại sao?"
"Tại đồ chơi mà Mami không ở với Ira."
"Là do Mami bận đi làm nữa. Ira đừng giận Mami được không? Mae Orm bế Ira lên ngồi thử xích đu ha." cô cười thầm khi tiểu bảo bối gật đầu và gương mặt có chút ý cười nhìn cô.
"Mae Orm, Mami LingLing?"
"Mae Orm và Mami Kwong."
"Ira thích Mami...Mami ôm Ira, xoa lưng cho Ira ngủ." tiểu bảo bối cười thích thú khi nghĩ đến đêm hôm qua.
Cô cũng mỉm cười khi nhìn thấy nụ cười trên môi tiểu bảo bối. Vừa này cô đã nhận được tin nhắn đến từ mẹ chồng, bà ấy nói rằng cô hãy nói cho Ira nghe sự thật vì suy cho cùng Ira chỉ mới gần ba tuổi, dù cho có hay thắc mắc và hỏi nhiều thì chỉ cần người lớn nói ngon ngọt và dỗ dành bằng nhiều câu Ira sẽ tiếp nhận là Mami của mình. Chưa kể Ira thích có Mami đến như thế và biết được đêm qua LingLing đã ngủ với Ira nên cô quyết định nói cho Ira nghe luôn vào ngày hôm nay.
Thật ra chỉ cần nhìn tấm nệm được phơi trước sân cô cũng đoán chắc được rằng đêm qua tiểu bảo bối đã đi ra giường và LingLing là người bao che cùng giúp đỡ tiểu bảo bối che giấu trước cô. Nếu như tiểu bảo bối đã cho LingLing ôm mình vào lòng khi đi ngủ thì trong tiểu bảo bối, LingLing đã trở nên quen thuộc với tiểu bảo bối khó chịu này rồi. Lúc ở bên Ý, mỗi khi có ai muốn nựng nịu, tiểu bảo bối đều khóc ré lên và rúc vào lòng cô tránh sự đụng chạm của người lạ.
"Ira con phải thương yêu Mami của con thật nhiều biết không? Mami của con thiếu tình cảm rất nhiều trong ba năm nay."
"Ira thương Mae Orm nhiều hơn. Mami thua Mae Orm một xíu."
"Có phải đêm qua con 'đi' ra giường không?" cọ trán mình vào trán tiểu bảo bối, cô nhẹ nhàng hỏi.
"Mae Orm, Ira thương Mae Orm nhất. Mae Orm đừng la Ira." tiểu bảo bối vòng tay ôm lấy cổ cô, hôn hết chỗ này đến chỗ khác trên khắp mặt cô. Bé con này không biết từ khi nào đã trở nên lém lỉnh như thế nữa. Nghĩ thế cô khẽ bật cười rồi hôn lại tiểu bảo bối đang nhìn vào cô với ánh mắt vô cùng đáng thương.
"Mae Orm sẽ la Mami của Ira bù vậy."
"Ira xin lỗi Mae Orm. Ira có lỗi còn Mami hông làm gì hết."
"Tiểu bảo bối của Mae Orm thật đáng yêu và dũng cảm mà. Giờ Mae Orm với tiểu bảo bối cùng đi siêu thị mua đồ nấu buổi trưa cho Mamicó chịu không?"
"Dạ chịu. Ira thương Mae Orm nhất."
***
Cuộc họp của LingLing đang đi đến thời điểm kết thúc, cô thầm hài lòng khi mọi thứ luôn diễn ra theo ý muốn của cô và cô vẫn là người làm chủ cuộc họp. Hiện tại cô chỉ mong cuộc họp mau khép lại để cô có thể về nhà, ôm lấy Orm Kornnaphat và nựng nịu đứa con gái bé bỏng của cô. Cô đang lo rằng không biết Orm Kornnaphat có thấy tấm nệm cô treo ở ngoài sân hay không? Đáng lẽ cô nên mang tấm nệm lên sân thượng để phơi, và nếu làm vậy thì giờ cô không phải lo tiểu bảo bối ở nhà sẽ bị Orm Kornnaphat la.
Đang chìm trong suy nghĩ hạnh phúc lâng lâng của chính cô thì Dandaoi khẽ đụng vào khuỷu tay cô và hướng mắt về chiếc điện thoại đang run bần bật trên bàn. Cô chụp lấy chiếc điện thoại và đi thẳng ra khỏi phòng họp khi vị trưởng phòng còn chưa trình bày xong bản báo cáo của mình, Dandao chỉ biết cúi đầu xin lỗi ông ta thay cho LingLing. Nếu như cô không lầm, cuộc gọi vừa nãy là của Orm Kornnaphat gọi đến cho LingLing. Xem ra phần việc còn lại cô và Krystal sẽ là người đảm nhận nó rồi.
***
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro