Chương 57
LingLing không biết cô đã vượt qua bao nhiêu chiếc xe, bỏ qua hết bao nhiêu đèn giao thông để phóng như người mất trí trên con đường cao tốc này. Tâm trí cô như điên lên khi câu nói của Orm Kornnaphat cứ lặp đi lặp mãi như một cuộn băng bị hư trong đầu cô.
Tiểu bảo bối bị lạc.
Chỉ một câu này thôi, cô đã bỏ luôn cuộc họp của mình và lao đến siêu thị kia mà không suy nghĩ chút gì. Lòng cô như lửa đốt, ngồi trên xe mà như ngồi trên đống than vậy thì Orm Kornnaphat ở đó cô không biết cô ấy rối rắm đến như thế nào?! Cô muốn nhanh đến đó để an ủi cô ấy và cùng cô ấy tìm tiểu bảo bối. Siêu thị ấy ngay vị trí trung tâm, lại đang là cuối tháng nên mọi người thường đi siêu thị đông hơn, đây cũng chính là điều quấy rối cô từ nãy đến giờ.
Đông đúc như thế, chen lấn nhau cùng xe đẩy, họ sẽ chẳng mảy may quan tâm đến một đứa trẻ nhỏ xíu huống hồ chi là giúp đứa trẻ đó báo bảo vệ. Đỗ xe vào bãi đối diện siêu thị, bước chân của cô càng dài hơn càng gấp gáp hơn khi cô trông thấy được Orm Kornnaphat đang đi tới đi lui chờ đợi cô. Cô chạy nhanh đến bên Orm Kornnaphat, ôm em ấy vào lòng và thủ thỉ rằng mọi chuyện sẽ ổn.
"Đáng lẽ em nên dẫn Ira đi theo, là do em ỷ y để Ira ngồi ở ngoài chờ." tiếng khóc nấc của Orm Kornnaphat khiến cô càng đau lòng hơn.
"Bây giờ chúng ta chia nhau ra đi tìm Ira. Dù đã nhờ bảo vệ nhưng thêm người vẫn tốt hơn. Lỗi không phải của em, nên đừng khóc nữa. Ngoan, sẽ mau chóng tìm được Ira thôi." dùng tay lau đi nước mắt trên gương mặt Orm Kornnaphat, sau đó cô và cô ấy tách nhau ra tìm kiếm tiểu bảo bối.
Chapter 36.
Orm Kornnaphat cảm thấy bất lực và vô dụng vô cùng khi xung quanh chỉ toàn đầu người là đầu người, hỏi ai họ cũng bảo rằng không thấy không biết. Nhìn cách họ đẩy xe va vào nhau cô lại càng thấp thỏm sợ rằng lỡ như tiểu bảo bối của cô cũng bị xe đẩy của họ đụng trúng như thế. Do siêu thị đông đúc, tiểu bảo bối lại nói mỏi chân và không chịu ngồi lên xe đẩy nên cô bảo tiểu bảo bối ngồi yên ở hàng ghế ngoài cùng với túi đồ vừa mua còn cô chạy vào bên trong lấy phô mai mà khi nãy cô quên mua.
Chỉ trong chốc lát cô trở ra đã không thấy tiểu bảo bối ở đâu, còn túi đồ vẫn còn nằm ở chỗ cũ. Chạy hết gian hàng này đến gian hàng khác, tầng một rồi tầng hai cô vẫn chưa tìm thấy tiểu bảo bối đâu cả. Nếu tiểu bảo bối có chuyện gì, làm sao cô có thể chịu nỗi đây. Nghĩ đến đây nước mắt cô lại lăn dài, trên đôi chân mỏi nhừ của mình cô vẫn tiếp tục chạy, cô thật không biết rằng bản thân mình đã đi qua nơi này bao nhiêu lần nữa. Tiểu bảo bối của cô không thấy có Mae Orm bên cạnh nhất định sẽ sợ lắm, sẽ mất phương hướng rồi chạy đi tìm cô, cô sợ tiểu bảo bối bị ngã đau, rồi không ai đỡ dậy sẽ khóc ré lên...
LingLing cũng không khác gì Orm Kornnaphat. Cô cũng chạy, tìm từng ngóc ngách, từng gian hàng, thậm chí đến cả phòng thay đồ cô cũng tự tiện kéo ra mặc cho có người hay không. Bên bảo vệ vẫn chưa thông báo gì có nghĩa là họ vẫn chưa tìm thấy được tiểu bảo bối. Chống tay xuống gối, cô thở dồn dập để lấy lại chút không khí. Chợt nghĩ ra điều gì đó, cô hỏi nhanh nhân viên quầy thu ngân rồi chạy thẳng lên tầng 5 - nơi có gian hàng đồ chơi trẻ con.
Cô chỉ là đột nhiên nghĩ ra tiểu bảo bối có thể ở nơi ấy nên cô vội vàng chạy trên chiếc thang máy để lên tầng 5. Một đứa trẻ nếu tự ý đi thì ắt hẳn chúng sẽ đi tìm nơi có bán đồ chơi, và cô hi vọng rằng tiểu bảo bối của cô cũng đang ở nơi này. Khi đã đặt chân đến tầng 5, cô càng căng thẳng hơn khi gian hàng đồ chơi nằm ở một góc giữa khu vui chơi trẻ con vô cùng rộng. Orm Kornnaphat nói tiểu bảo bối mặc một chiếc áo len màu xanh nhạt, nên ánh mắt cô bao quát khắp tầng để tìm bóng dáng màu xanh nhạt ấy.
Chạy vào khu vui chơi, tìm bên dưới cầu trượt, sân cát, nhà banh, tô tượng...vẫn không thấy tiểu bảo bối đâu cả. Chạy xuống gian hàng đồ chơi cô thở dài ngao ngán khi nơi đây chỉ có vài đứa trẻ...hỏi một vài người gần đó câu trả lời mà cô nhận được từ họ là không biết.
"Một đứa trẻ gần ba tuổi không có cha mẹ đi cùng mà các người không để tâm đến sao?!" cô quát lên khi hỏi một cô nhân viên trông coi gian hàng.
"Ira ah, con đang ở đâu vậy." nhìn quanh một lần nữa cô thì thầm hỏi trong vô vọng.
Mồ hôi phủ khắp mặt nhưng cô chẳng buồn lau. Đôi chân cô nhuyễn nhừ ra nhưng vẫn chưa mất hết sức lực nên cô tiếp tục chạy đi tìm tiểu bảo bối. Cô đúng thật là vô dụng mà, con mình đi lạc mà từ nãy đến giờ vẫn chưa tìm ra được đã vậy còn muốn bảo vệ vợ và con, việc đơn giản vậy mà cô vẫn chưa làm xong huống chi là việc lớn đến như vậy. Cô không biết rằng liệu tiểu bảo bối có bị ai làm ngã không, có bị những đứa trẻ lớn hơn chọc ghẹo hay không...con gái cô nó còn nhỏ lắm, nếu bị đau, bị chọc ghẹo chắc chỉ biết khóc mếu máo chạy đi tìm Mae Orm thôi...
"Mamiiiiiiiiii ..."
Cô cứng người lại khi nghe cái tên gọi ấy được cất lên. Nhưng cô nhanh chóng lắc đầu, hẳn là đứa trẻ nào đó gọi cha nó, tiểu bảo bối hay gọi cô là cô LingLing cơ mà. Nghĩ vậy cô lại tiếp tục chạy, chạy đến bên quầy ăn uống để tìm tiểu bảo bối.
"Mami Kwong, chờ Ira."
Lần này cô đã đứng hẳn lại, từ từ xoay người mình về phía sau. Đứa trẻ trong chiếc áo len màu xanh nhạt đang chạy về phía cô, thật nhanh thật gấp để rồi té ngã nhưng đứa trẻ ấy tự chống tay đứng lên và tiếp tục chạy về phía cô với nụ cười nhỏ trên gương mặt bầu bĩnh.
"Mami Kwong."
Cô không nhận thức rằng ngay lúc ấy nước mắt cô đã lăn dài trên gò má của mình. Cô chạy về phía tiểu bảo bối với hai tay dang rộng, chờ đợi tiểu bảo bối nhảy vào lòng mình.
"Mami, Mami."
Đứa trẻ ấy, bé con của cô, tiểu bảo bối của cô vẫn luôn miệng gọi daddy. Vì vui, vì phấn khích khi thấy Mami mà quên đi mất vừa bị ngã một cái thật mạnh xuống sàn. Cho đến bàn tay nhỏ bé của tiểu bảo bối đã vòng quanh cổ cô, cô vẫn không dám tin khoảnh khắc này là thật. Tiểu bảo bối vùi mặt vào cổ cô nũng nịu, chốc chốc lại gọi cô là daddy. Cô không biết nói gì vào giờ phút này, cô chỉ biết đứng như vậy, với hai cánh tay ôm chặt lấy tiểu bảo bối vào lòng.
"Mami, Ira tìm được ngôi sao phát sáng."
"Ira gọi mà Mami hông nhìn Ira."
"Ira bị đau, Ira sợ Mami chạy đi mất nên hông đau nữa, chạy theo mami."
"Bé con..." LingLing khẽ mấp máy đôi môi khô khốc của cô. Lúc này đôi môi cô đang chạm vào mái tóc mềm của tiểu bảo bối.
"Mami..."
Orm Kornnaphat đứng gần đó. Cô trông thấy tất cả. Cái khoảnh khắc tiểu bảo bối lao vào lòng LingLing, nước mắt cô cứ thế chảy dài thành hai hàng. Cuối cùng rồi tiểu bảo bối của cô đã được an toàn, cuối cùng thì tiểu bảo bối đã chạy về phía có LingLing và cuối cùng tiểu bảo bối đã gọi LingLing bằng một tiếng mami.
******
"Mae Orm...Ira đau."
Dù té xuống sàn trơn nhưng tiểu bảo bối vẫn bị tróc một mảng da ở đầu gối và lòng bàn tay. Orm Kornnaphat hiện đang xoa thuốc cho tiểu bảo bối, nhìn tiểu bảo bối nhăn mặt vì đau cô càng đau lòng hơn. Thổi thổi vào vết thương trên đầu gối, đôi mắt cô ngấn nước khi vết thương có chút máu rỉ ra.
"Mae Orm xin lỗi."
"Mae Orm, túi ngôi sao của Ira.."
"Mami đang giữ đây." LingLing một tay chạy xe, một tay đưa túi ngôi sao lên hươ hươ cho tiểu bảo bối thấy.
"Về nhà Mae Orm sẽ xoa thuốc tiếp cho Ira."
"Ira muốn Mami xoa." tiểu bảo bối bĩu môi nói với Orm Kornnaphat.
LingLing cười khúc khích khi nghe tiểu bảo bối đòi hỏi được cô xoa thuốc. Nhìn sang tiểu bảo bối đang nhìn Orm Kornnaphat với ánh mắt nài nỉ cô càng muốn mau về nhà, ôm ấp bé con đáng yêu đó, xoa thuốc rồi cùng với bé con làm những điều mà một người mẹvà con gái thường làm với con mình.
Khi nghe bé con gọi cô một tiếng mami, tất cả mọi thứ trong cô như đóng băng lại và liền sau đó cảm xúc dâng trào khiến cho khối băng ấy vỡ ra trăm ngàn mảnh. Bao lo âu của cô rằng bé con sẽ thất vọng khi biết cô là mami, sẽ không chịu chấp nhận hoặc nhìn cô hay có thái độ ga.y gắt với cô nhưng có lẽ bé con của cô là một đứa bé ngoan, chịu lắng nghe và hiểu được những gì mà Mae Orm Kornnaphat giải thích.
Ba năm qua cô đã để bé con thiệt thòi nhiều rồi, cô biết khoảng thời gian đó không thể quay lại để cô làm tròn bổn phận một người cha, nhưng cô chắc chắn rằng những năm tháng sau này, cô sẽ luôn ở bên cạnh đứa con gái bé bỏng của mình.
"Ira xem ra bây giờ cần Mami hơn Mae Orm." Orm Kornnaphat vờ giận dỗi.
"Ira hông có."
Orm Kornnaphat nhận ra gần đây tiểu bảo bối rất mít ướt, giống như bây giờ đôi mắt to tròn đó đỏ ửng lên mà nhìn chằm chằm vào cô. Đôi môi bé xíu chúm lại, chân mài cau vào nhau và đầu thì lắc nguầy nguậy, nhìn tiểu bảo bối thế này cô càng phải thừa nhận một điều rằng tiểu bảo bối thật sự rất giống LingLing.
Ôm tiểu bảo bối vào lòng một lần nữa, cô hôn nhẹ lên trán tiểu bảo bối một cách yêu thương nhất và như cô đoán trước tiểu bảo bối vòng tay sang cổ cô, hôn lại cô và cười tít cả mắt lên. Gia đình mà cô luôn mơ về cuối cùng cũng đã xuất hiện một cách chân thật nhất trước mắt cô: một người chồng người cha luôn mang đầy yêu thương và một cô con gái bé bỏng ngoan ngoãn.
Hạnh phúc trong cô đơn giản chỉ là như vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro