CHƯƠNG 45: LÀ YÊU

Quá trình lấy trứng diễn ra suôn sẻ, Quảng LingLing không hề nghi ngờ gì. Nàng chỉ nghĩ đơn giản rằng đây chỉ là một cuộc kiểm tra sức khỏe như lời Trần Mỹ Linh đã nói.

Nhưng nàng không hay biết rằng ngay sau đó, Trần Mỹ Linh đã âm thầm thực hiện thủ thuật thụ tinh nhân tạo, không một ai biết, chỉ có một mình cô lặng lẽ gánh vác mọi thứ.

Cô không muốn nàng lo lắng, không muốn nàng phải gánh chịu bất kỳ áp lực nào. Và trong im lặng, cô đã hy sinh tất cả, để bảo vệ người mình yêu khỏi nỗi đau mà cô phải chịu.

Ngày đầu tiên tiêm hormone kích thích rụng trứng.

Trần Mỹ Linh ngồi trước gương, đôi tay run rẩy cầm lấy ống tiêm. Kim tiêm nhỏ bé, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu trong mắt cô. Nhưng trong giây phút ấy, nó mang theo cả hy vọng mong manh mà cô đã đặt cược vào.

Cô không thể để mình yếu đuối. Cô cắn chặt môi, hít sâu một hơi rồi tự tiêm mũi kim vào bụng. Cơn đau nhói bùng lên, như thể có một con dao nhỏ cứa sâu vào da thịt. Cô không dám để lộ một tiếng rên, không dám để bất cứ ai biết rằng cô đau đớn đến thế.

Và đó chỉ là khởi đầu.

Mỗi ngày, cô tự tiêm thuốc vào cơ thể để kích thích trứng phát triển. Những mũi tiêm khiến cơ thể cô đau nhức, bụng dưới căng tức, chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng khiến cô cảm thấy như hàng ngàn cây kim châm vào da. Có những lúc, cơn buồn nôn ập đến, cô không thể nuốt nổi một miếng cơm.

Nhưng trước mặt Quảng LingLing, cô vẫn phải tỏ ra mạnh mẽ. Mỗi đêm, khi nàng ngủ say, cô lén lút vào phòng tắm, tự mình tiêm thuốc. Vết bầm tím dày đặc trên bụng, nhưng cô không dám than vãn.

Cô không thể để nàng biết.

Sau đó là chọc hút trứng và thụ tinh.

Bác sĩ nói với cô, tỉ lệ thành công không cao ngay trong lần đầu. Cô cần chuẩn bị tâm lý cho việc thất bại.

Những ngày tiếp theo, cơ thể cô dần dần thay đổi. Bụng trướng lên, nội tiết tố xáo trộn khiến tâm trạng thất thường. Có lúc cô ngồi trên giường, vô thức bật khóc mà không rõ nguyên do. Nhưng dù thế nào đi nữa, cô vẫn kiên trì.

Lần đầu tiên cấy phôi, cô nắm chặt tay trên giường bệnh, cảm nhận cơn đau xé ruột gan.

Khi số trứng đạt đủ, bác sĩ tiến hành chọc hút và thụ tinh.

"Khả năng thành công ngay lần đầu không cao." Bác sĩ nói với cô. "Cô cần chuẩn bị tâm lý."

Cô chỉ gật đầu. Cô biết, nhưng cô vẫn hy vọng.

Ngày cấy phôi, Trần Mỹ Linh nằm trên bàn phẫu thuật, tay siết chặt ga giường. Bác sĩ vỗ về cô, nhưng làm sao có thể thả lỏng khi đây là giây phút quyết định tất cả?

Dù được gây mê, cô vẫn cảm nhận được sự mệt mỏi và đau đớn sau thủ thuật. Cô nhắm mắt lại, cầu nguyện trong lòng: "Con à, con phải bám lấy mẹ nhé."

Ngày qua ngày, cô đặt tay lên bụng, thì thầm với sinh linh bé nhỏ chưa biết có tồn tại hay không: "Con có ở đó không? Con có nghe mẹ nói không?"

Sau khi cấy phôi, cô được dặn phải hạn chế vận động mạnh. Những ngày chờ đợi kết quả là những ngày dài nhất trong cuộc đời cô. Có những lúc nửa đêm tỉnh giấc, cô ôm bụng, tự thì thầm: "Con có ở đó không? Có nghe mẹ nói không?"

Mỗi ngày, cô đều ghi lại từng thay đổi của cơ thể, mỗi cơn đau nhẹ nơi bụng dưới, mỗi lần cảm thấy buồn nôn. Những dấu hiệu nhỏ nhất cũng khiến cô hồi hộp, lo lắng không yên.

Thế nhưng, hai tuần sau, bác sĩ thông báo tin buồn—không có tim thai.

Cô đã biết xác suất thành công không cao, nhưng khi nghe tin ấy, cả thế giới như đổ sụp trước mắt cô.

Cô bước ra khỏi bệnh viện, nước mắt không ngừng rơi, Trần Mỹ Linh cảm thấy như xung quanh đều không có ánh sáng, cô nhìn xung đâu cũng tối thui. Cô khóc lặng lẽ trong phòng tắm, không muốn Quảng LingLing phát hiện.

Nhưng cô không cho phép mình gục ngã.

Cô lại tiếp tục, lại tiêm thuốc, chuẩn bị cho lần cấy phôi thứ hai.

Nhưng những mũi tiêm không chỉ làm đau thể xác, mà còn khiến tâm hồn cô dằn vặt không ngừng. Cô chóng mặt, da tái nhợt, cơ thể mệt mỏi đến mức không thể chịu nổi. Cả ngày, cô không thể ngừng khóc.

Mỗi ngày, nàng thấy Trần Mỹ Linh tiều tụy hơn, cơ thể gầy đi, ánh mắt lúc nào cũng vắng vẻ. Những mũi tiêm đã khiến cô suy kiệt, nhưng cô vẫn tỏ ra mạnh mẽ, luôn mỉm cười, luôn nói với nàng rằng mình không sao. Đôi khi, Quảng LingLing lén nhìn thấy vết bầm tím trên bụng cô, nhưng mỗi lần hỏi, Trần Mỹ Linh chỉ xua tay bảo rằng mình chỉ hơi mệt thôi.

"Em không sao đâu, chỉ là thiếu ngủ thôi mà," Trần Mỹ Linh vẫn giữ nụ cười, cố gắng che giấu đi cơn đau thể xác lẫn tinh thần. Cô khẽ vỗ vỗ tay Quảng LingLing, muốn nàng yên tâm. Nhưng trong lòng Quảng LingLing, những nghi ngờ lại càng thêm dâng lên.

Cô chỉ cười, nói dối: "Chắc em thiếu ngủ thôi."

Lần cấy phôi thứ hai lại thất bại.

Cô nhìn que thử thai chỉ có một vạch, trái tim đau nhói, như bị bóp nghẹt.

Bác sĩ hỏi: "Cô có muốn tiếp tục không?"

Trần Mỹ Linh cắn môi, mắt đẫm lệ. "Tôi muốn tiếp tục."

Dù đau đớn đến thế nào, dù thất bại ra sao, cô không thể dừng lại.

Lần thứ ba, cô không dám hy vọng nữa, nhưng vẫn giữ trong lòng một tia sáng le lói.

Nhưng khi đến ngày kiểm tra, kết quả vẫn là con số không.

Cô ngồi trong xe, siết chặt vô lăng, môi cắn đến bật máu. "Rốt cuộc, tôi phải cố gắng đến bao giờ?"

Một ngày nọ, khi Quảng LingLing thấy Trần Mỹ Linh bước ra khỏi phòng tắm, cô nhìn thấy nàng có vẻ mệt mỏi, chân tay không còn sức sống như trước nữa. Lòng nàng không khỏi thắt lại, nàng bước đến gần, lo lắng hỏi: "Phu nhân, em thực sự ổn không? Cả ngày hôm nay em trông không khỏe chút nào, chị đưa em đi bệnh viện nha?"

Trần Mỹ Linh vội vàng lắc đầu, khuôn mặt tỏ ra hơi mất kiên nhẫn. "Em nói rồi mà, đừng lo lắng quá. Em chỉ thiếu ngủ thôi, chỉ vậy thôi. Đừng cứ mãi nghĩ em bị bệnh." Cô gượng cười, đưa tay ôm Quảng LingLing, nhưng sự cứng nhắc trong động tác và sự lạnh lùng trong giọng nói khiến Quảng LingLing cảm thấy không thoải mái.

"Em có thấy mình quá mệt không? Chẳng lẽ em không thấy mình yếu đi sao?" Quảng LingLing không yên tâm, sự lo lắng thể hiện rõ trên mặt. "Mỹ Linh, em phải chú ý đến sức khỏe của mình."

Trần Mỹ Linh tức giận, đôi mắt nàng lóe lên tia lạnh lùng. "Em bảo em không sao mà! Chẳng lẽ chị cứ muốn suốt ngày lo lắng xem em có bị bệnh hay không sao? Đừng có nhạy cảm quá như thế! Em vẫn khỏe, chỉ là công việc bận rộn một chút thôi." Cô quay người bỏ đi, giọng nói không thể giấu được sự bực bội.

Quảng LingLing nhìn theo bóng dáng cô, lòng đầy bất an. Cái nhìn lạnh lùng đó, những lời nói vội vã và thiếu kiên nhẫn, tất cả những dấu hiệu ấy không thể nào che giấu sự đau đớn mà Trần Mỹ Linh đang phải chịu đựng.

Bác sĩ khuyên cô nghỉ ngơi, nhưng cô không nghe. Cô vẫn kiên trì, dù cơ thể đã mệt mỏi đến mức không thể chịu đựng thêm.

Lần cấy phôi thứ tư.

Cô lại thất bại. Cơ thể kiệt quệ, từng vết đau trong người như muốn cắt đứt cô thành từng mảnh.

Cô không thể tiếp tục nữa, nhưng những từ đó lại không thể thốt ra. Trần Mỹ Linh đứng đó, ánh mắt trống rỗng nhìn vào màn hình điện thoại, nơi có thông báo từ bác sĩ:

"Không thành công." Từng chữ, từng chữ một như một nhát dao đâm sâu vào tim cô, cắt nát những hy vọng mong manh còn sót lại.

Trần Mỹ Linh ngồi xuống ghế, đưa tay lên ôm lấy mặt mình, gục đầu vào đầu gối. Mỗi cơn đau trong cơ thể dường như làm cô cảm thấy mình sắp vỡ vụn. Từng mũi tiêm, từng liệu trình điều trị, mỗi lần cô cảm thấy như bị dìm xuống dưới đáy của sự tuyệt vọng, nhưng rồi lại cố gắng đứng lên. Cô không còn biết bản thân có thể tiếp tục được bao lâu nữa, có thể chịu đựng thêm bao nhiêu lần thất bại như thế.

Cô đã từng mơ về một đứa trẻ, mơ về hạnh phúc giản dị mà nàng và cô có thể cùng nhau chia sẻ. Nhưng giờ đây, tất cả những gì còn lại chỉ là những ước mơ vụn vỡ, tan ra từng mảnh. Cô không thể để nàng biết. Cô không thể để Quảng LingLing phải đau đớn cùng mình. Nhưng chính bản thân cô lại đang bị giằng xé giữa hai nỗi sợ: Sợ sự thất bại, và sợ rằng nàng sẽ phải nhìn thấy cô gục ngã.

Trần Mỹ Linh không còn biết phải làm gì nữa. Cô quá mệt mỏi, cơ thể kiệt quệ đến mức không còn sức lực để cười hay nói dối.

Cô gục xuống, vai run lên. "Tôi mệt quá..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro